Chương 4: Dỗ đứa nhỏ…

“Một nhà ba người đi dạo phố —— Giang Tĩnh Viễn và tình nhân đồng tính được gia đình thừa nhận?”

Quăng mạnh tờ báo với đầu tít lớn cái rầm xuống bàn, Bùi Thiên Hữu chưa mở miệng, Phương Phi đã nghiêm người giữ vững tư thế chuẩn bị nghe khuyên răn.

“Đi dạo phố? Bị fan chú ý còn không nhanh chóng trở về mà còn tiếp tục đi dạo phố? Giang Tĩnh Viễn cậu có phải định tìm việc làm cho tôi không!” Giọng Bùi Thiên Hữu lạnh như băng, không khí sắp đông thành đá, “Dạo chơi ngày hôm qua còn chưa tính, hôm nay cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu! Không biết ngày mai báo chí lại viết thành cái gì!”

“Thật, thật xin lỗi…” Phương Phi theo phản xạ nhận sai, mà người nào đó bị chỉ mặt gọi tên vẫn đang ngồi bẹp trên sàn nhà nhàn nhã chơi đùa với con trai mình.

“Này! Giang Tĩnh Viễn!” Bùi Thiên Hữu dứt khoát đá thẳng đống xếp gỗ được bày biện bên cạnh anh ta.

Giang Cẩu Đản lập tức bổ nhào qua quyền đấm cước đá mồm cắn với hắn, nước mắt lưng tròng khóc ô ô, “Nhà nhà… nhà nhà…” Người ta ngày hôm qua đi dạo phố vừa mới mua bộ xếp gỗ, đồ xấu xa!

Phương Phi vội vàng bế Cẩu Đản lên, “Được rồi được rồi, Cẩu Đản không khóc nha…”

Bùi Thiên Hữu hiển nhiên xem nhẹ chính chủ của đống xếp gỗ bị hắn phá hư thật ra chính là thằng nhóc này, có chút mất sĩ diện, chỉ có thể càng hung tợn trừng mắt nhìn Giang Tĩnh Viễn, “Tôi nói cậu có thể phối hợp một chút được không! Ngày mai họp báo cậu chắc cũng không định lên đi hả!”

“Anh hoảng cái gì, gặp dịp có thể nghỉ ngơi vài ngày là tốt, anh không biết gì là mệt hửm!” Giang Tĩnh Viễn rốt cuộc mở cái miệng vàng của mình, xem xem, thành quả khổ cực mười mấy phút đồng hồ đã bị hủy, dứt khoát đẩy đống xếp gỗ sang một bên.

Bùi Thiên Hữu nghe dứt lời, sắc mắt nhất thời tái xanh thêm, “Cậu… Điều ước ký kết trong hợp đồng có nói, không được cố tình tạo ra Scandal!”

“Dù sao cái quy ước đó là do Tĩnh Duy Viễn chuốc say tôi nên mới ký vào, mấy người nếu muốn hủy bỏ thì quá tốt.” Giang Tĩnh Viễn đứng dậy, thân cao hơn Bùi Thiên Hữu nửa cái đầu, phương diện khí thế liền áp đảo hẳn.

Bùi Thiên Hữu á khẩu không trả lời được, chỉ có thể ngượng ngùng chuyển đề tài, “Ngày mai có một cuộc họp báo, buổi tối sau đó trực tiếp bay sang Nhật Bản quay phim, cậu tốt nhất đừng gây họa gì thêm cho tôi!”

Nói xong trực tiếp xoay người chạy, tránh sang Phương Phi đang hấp tấp ôm chặt Cẩu Đản cản đường hắn, Bùi Thiên Hữu nặng nề hừ một tiếng, lướt qua bên người cậu.

Phương Phi lè lưỡi lêu lêu đằng sau, nói nhỏ với Giang Tĩnh Viễn, “Tính tình Bùi Thiên Hữu thật xấu…”

Cẩu Đản vẫn còn thút thít khóc, Phương Phi vừa vỗ vừa dỗ dành, cuối cùng xuất ra đĩa《Hoa Viên Bảo Bảo》 vừa mới mua lúc dạo phố cậu nhóc mới sáng rực hai mắt.

“Bảo bảo, bảo bảo…” Cẩu Đản túm lấy cái đĩa trong tay cậu, rồi leo xuống khỏi ngực cậu chợt vấp chợt ngã chạy về phía TV.

Phương Phi vội theo phía sau, bỏ cái đĩa vào DVD, Cẩu Đản liền lôi kéo cậu ào ào chạy tới sô pha, tới chỗ ngồi rồi, cái chân nhỏ ngắn ngắn dùng sức cọ a cọ bò lên bò lên, rồi vỗ vỗ bên cạnh mình, ý bảo Phương Phi mau ngồi nào.

“Hắc, Cẩu Đản thật hiểu chuyện!” Phương Phi ngồi kế bé, Cẩu Đản lại hự hự leo vào trong lồng ngực cậu, nằm xuống, tay nhỏ nhỏ bé bé duỗi ra…

Ừm, đây là để làm gì… Phương Phi phiền muộn nhìn thằng bé, không phải nó cần sữa đi chứ hả.

Trong TV 《Hoa Viên Bảo Bảo 》cũng bắt đầu chiếu, Giang Cẩu Đản thấy mama thờ ơ mình, lại không an phận xoay xoay mông, tay lại với vào cậu một chút, miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu loạn, “A! A!”

Phương Phi càng phiền muộn.

“Bầu trời tối đen, ngôi sao lấp lánh, biển khơi im ắng…” TV vang lên giọng ca nữ đầy ôn nhu, rồi xuất hiện một người mẹ vừa ca hát vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay bảo bối, dỗ cục cưng nhỏ, mà Giang Cẩu Đản đồng học càng thêm xao động.

Phương Phi ngộ đạo, ngón tay vội vã chỉ vào lòng bàn tay bé nhẹ nhàng vẽ, Cẩu Đản rốt cuộc an tĩnh, Phương Phi lau mồ hôi lạnh, vì sao cậu cảm giác càng ngày mình càng giống mẹ nó thế này?

Một đám bộ dạng rất giống búp bê vải chạy tới chạy lui trên TV, Giang Cẩu Đản cực kỳ hưng phấn, Phương Phi cực kỳ nhàm chán.

Quả nhiên là chương trình dành cho trẻ em dưới hai tuổi, ngay cả nói cũng không thèm nói, toàn tự hô tên bản thân, “Up —— sy Daisy” “Makka Pakka” … Thậm chí có một con tên Igglepiggle không thèm nói tên mình, chỉ biết “A! A!” Mà Giang Cẩu Đản bắt đầu lâm vào trạng thái hưng phấn nhất, tay nhỏ của nó vung lên a a a liên miên.

Ừm, cái này hình như là dỗ con nít ngủ, rất thích hợp xem vào buổi tối…

Một tiếng sau, Giang Tĩnh Viễn tắm rửa xong bước ra khỏi phòng ngủ liền chứng kiến thấy Giang Cẩu Đản vẫn phấn khích cực kỳ huy động tay nhỏ “a a” kêu loạn, bên cạnh thằng bé là Phương Phi đã khò khò say ngủ…

Giang Tĩnh Viễn bật cười, đi tới ngồi xuống, ôm Cẩu Đản vào trong ngực, khe khẽ thở dài, “Cẩu Đản, mẹ con đang ngủ, chúng ta không được xem nữa…”

Cẩu Đản xoay vặn thân mình, có điều vừa nghe đã yên tĩnh trở lại, tùy ý để papa tắt TV, lại tiếp tục tùy ý để papa ném nhóc lên ghế salon, ôm mẹ vào phòng ngủ.

Ô… Rõ ràng bé mới là con nít mà, vì sao không ôm bé

Lần này… Phương Phi bị nghẹn tỉnh!

Dùng sức hất cái mền phủ trên mặt ra, liền phát hiện đầu sỏ gây tội Giang Cẩu Đản đồng học đang ngồi đối diện cười vô dùng thiếu đánh.

“Tôi…” Phắc! Trước mặt đứa nhỏ chỉ có thể nuốt lời thô tục vào bụng, “Sao nhóc tỉnh sớm thế!” Đau đầu lẩm bảm, định sờ sờ di động đặt ở đầu giường, thế nhưng ngoài ý muốn không thấy đâu, vừa giương mắt nhìn, Phương Phi nhất thời sửng sốt.

Đây đây đây đây… Đây là phòng Giang Tĩnh Viễn!

Giật mình bật người nhìn bốn phía xung quanh, lại cúi đầu nhìn xuống, lại mặc áo ngủ, Phương Phi che khuôn mặt dần bốc hơi, “Phắc, tại sao là như thế này!”

Bàn tay mềm mềm bé bé của Giang Cẩu Đản chọt chọt cậu, Phương Phi buông tay, trôm hỏi, “Ba nhóc đâu rồi?” Giọng ép nhỏ như đang thương thảo chuyện mờ ám.

“Papa!” Giang Cẩu Đản ngây ngô cười, còn hé ra hàm răng bé trắng nõn chưa mọc hết.

“…” Được rồi, cậu thừa nhận sáng sớm cậu bị động kinh mới đi bàn luận vấn đề với một thằng nhóc mới được hai tuổi.

Lại nhìn quanh bốn phía, trông thấy tờ giấy nhắn của anh ta trên tủ đầu giường, “Tôi đi làm, ở nhà ngoan ngoãn.”

Hừ, khi tôi là nhóc tì hả, Cẩu Đản ngoan ngoãn thì đúng hơn đấy!

Phương Phi tức khắc không tiếp tục e lệ rụt rè, miễn cưỡng bò xuống khỏi giường, còn chuyên tâm mặc quần áo cho Cẩu Đản khỏa mông, rửa mặt chải đầu xong rồi tìm được di động, khởi động máy, trông thấy một tin nhắn của Tần Phong.

“Thấy thì gọi lại.”

Phương Phi đánh gọi lại, bên kia nhanh chóng tiếp nhận, “Này, Phương Phi, vẫn ở đó?”

“Còn có thể thế nào, cứ như ngồi tù… Ê, Giang Cẩu Đản, đừng nghịch!” Phương Phi tránh thoát Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Giang Cẩu Đản, “Có chuyện gì sao?”

“Hm, bên cạnh mày là Giang Tĩnh Viễn?” Ngữ khí Tần Phong có chút nghiền ngẫm.

Phương Phi vội vàng phủ nhận, “Không phải, trời ạ! Giang Cẩu Đản, kem đánh răng không thể ăn!” Nhanh chóng móc đống kem đánh răng thằng nhỏ nhét vào miệng ra, “Rốt cuộc chuyện gì!”

“Anh mày gọi điện cho tao, bảo mày liên lạc với ảnh… Tao đã rất cố gắng làm dịu rồi! Lại còn một nhà ba người ra ngoài chơi, bây giờ dỗ con nít ?”

“Anh tao?” Phương Phi nhất thời luống cuống, “Không phải chứ, ảnh còn nói cái gì?”

“Ảnh bảo mày làm thế nào thì làm, nhất định phải gọi điện cho ảnh, tao nghe khẩu khí ảnh cũng không quá gấp gáp…” Tần Phong cố gắng hồi tưởng lại, rồi quảnh sang chuyện khác, “À, đúng rồi, mấy ngày nay phóng viên không thủ ở trường nữa, đại khái chắc biết mày không trở lại rồi, mày có về không?”

“A?” Phương Phi sửng sốt, mắt nhìn Giang Cẩu Đản trong phòng khách gạt gạt đồ chơi linh tinh thật vui sướng, “Ách… Chuyện đó, hôm nay Giang Tĩnh Viễn có chuyện, chỉ có con trai anh ta ở nhà, ngày mai rồi tính sau…”

“Vui sướng quên về thì có!” Tần Phong dễ dàng xé toạc, “Ngày mai thứ bảy, thừa dịp ở thêm vài ngày.”

Phương Phi trầm mặc, đột nhiên nhớ tới tối nay Giang Tĩnh Viễn qua Nhật Bản, trong lòng nhất thời chua xót.

“Ngày mai có lẽ sẽ về trường…” Cúi đầu mở miệng, cũng không còn tâm tình nói nhảm với gã, ngó đồng hồ treo trên tường, sắp tới trưa rồi, lười nấu cơm quá, nếu chỉ có mình thì đi nấu tô mì ăn liền đối phó qua bữa cho xong, nhưng còn một thằng nhóc…

“Ai, anh trai Tần Phong à…” Ngữ khí Phương Phi nhất thời trở nên nịnh hót.

Tần Phong bên kia lập tức cảnh giác, “Đừng, đừng kêu như vậy, tao sợ…”

“Tặng một bữa trưa cho thằng bạn thân này đi, bây giờ không thể rời nhà được…” Còn thêm cái đuôi ồn ào đung đưa lung tung sau lưng.

“Phắc, một nhà ba người cũng dám đi ra ngoài…” Tần Phong phun tào, “Được rồi, tâm tình anh hôm nay rất tốt, tặng cho em một bữa…”

“He he, mua thêm cho thằng bé nữa.” Phương Phi thoả mãn cúp điện thoại, nhắn địa chỉ qua tin nhắn, lại nghĩ nghĩ, chêm thêm cái p.s nhỏ, “Tới thì nhắn tin, tao đi đón mày.”

Giang Tĩnh Viễn cho cậu một tấm card điện tử, nếu Tần Phong tự vào thì quả thật là vào không được.

Nửa tiếng sau, đón Tần Phong bước vào nhà, Phương Phi liền khẩn cấp mở túi ra.

“Nghe mùi cũng biết là lưỡi trâu…” Không chút tiền đồ dùng sức ngửi hai cái, lại tìm thêm một cái chén nhỏ đổ cháo vào cho Tiểu Cẩu Đản.

Giang Cẩu Đản ngựa quen đường cũ bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn, “Mama đút…”

“…” Tần Phong sửng sốt, tiếp theo không chút khách khí cười sảng, “Phụt —— ha ha ha ha! Hóa ra mày chuẩn bị xuất giá ha, em gái à!”

Phương Phi vừa tức vừa thẹn, nghiến răng nghiến lợi trừng gã, “Tần Phong!”

“Ha ha ha ha… Mày, mày để tao cười một lát… Phụt…”

Phương Phi trừng gã, ôm lấy Giang Cẩu đản, “Cẩu Đản, gọi là dì!”

Giang Cẩu Đản đồng học cực kỳ nghe lời, vô cùng nhu thuận cười với dì gái, “Dì…”

“Ê ê! Mày phục thù quá nặng đi chứ Phương Phi, tao mới mua cơm về cho mày đất! Khỉ gió, Cẩu Đản à, gọi là chú…” Tần Phong kẹo miếng thịt béo dụ dỗ.

Giang Cẩu Đản không chút khách khí ăn hết, lại ngọt ngào kêu một tiếng, “Dì…”

Tần Phong thần tình hắc tuyến…

Vì thế Phương Phi thoả mãn một bên đút con nhỏ vừa ăn đồ ăn.

“Thịt thịt, thịt thịt…” “Gạo…” Giang Cẩu Đản không ngừng chỉ huy, mỗi lần được lại thỏa mãn cười nheo cả mắt.

“Cẩu Đản nhà mày có phải phát dục chậm hay không, sao đã được hai tuổi rồi mà còn nói chưa thuận.” Tần Phong ăn vẫn không quên trêu chọc.

Phương Phi nghe xong nhất thời mặt hầm hầm, “Người sang tiếng chậm! Mày hiểu không hửm! Mày hồi đó còn không nói chuyện lưu loát bằng Cẩu Đản nhà chúng ta đâu!”

“…” Quả thật đem thằng nhỏ vào nhà mấy người rồi, Tần Phong thức thời im lặng.

Nhưng Phương Phi bị xúc phạm nghiêm trọng, cơm nước xong liền mở lên một đống tranh ảnh mua được lúc dạo phố hôm qua, bắt đầu dạy Cẩu Đản nói chuyện.

“Ô tô!”

“…” Ngây ngô cười…

“Ô tô! !”

“…” Vẫn là ngây ngô cười…

“Giang Cẩu Đản! Con nếu không học chú sẽ ném con từ cửa số xuống! Đọc theo chú, ô tô!”

“…Ô ô.” Rốt cục mở ra miệng vàng, nhưng vẫn rất chậm chạp.

Phương Phi có chút thất bại, Tần Phong rõ ràng bắt đầu gia nhập vào đội ngũ giáo dục.

“Giang Cẩu Đản, đến đọc theo chú nào, chú ơi!”

“Dì…” Giang Cẩu Đản cười như đóa hoa nở rộ.

Tần Phong thất bại, “Là chú, không phải dì!”

“Dì…” Giang Cẩu Đản dường như cho rằng biểu cảm của hai người bọn họ vô cùng đáng yêu, bàn tay mũm mĩm đáng yêu còn nhéo nhéo mặt gã.

Sau N lần dạy bảo, Tần Phong cuối cùng nhận thua, “Chưa thấy đứa nào bướng như vậy, thôi, dì thì dì…”

“Chú!” Giang Cẩu Đản kêu vang dội hết mực!

Tần Phong nhất thời sáng rực, này này này này này, câu “chú” này còn đáng giá hơn hả hình khỏa thân ký tên của Giang Tĩnh Viễn a! Tiếp tục không ngừng giáo dục, “Cẩu Đản ngoan ngoan, tiếp tục kêu nào, kêu chú…”

“Dì…”

“… Vậy con kêu dì…”

“Chú!”

“Kêu chú…”

“Dì!”

“Kêu dì…”

“Chú!”

Tần Phong cùng Phương Phi hai người đều thần tình hắc tuyến, như thế nào lại có một đứa bé như vậy? Hả?

Quên đi, dù sao không thể quay về sinh lại được, cứ thế mà tiến đi, Tần Phong suy nghĩ cực nhanh, “Kêu dì…”

“Chú!”

Phương Phi cũng nhanh chóng góp vui, “Gọi chú, gọi chú là chú!”

Giang Cẩu Đản bổ nhào qua, cười đến nước miếng tí tách, “Mama…”

Phương Phi không ngừng cố gắng, “Gọi chú là dì!”

“Mama…”

Phương Phi còn chưa từ bỏ ý định, “Vậy, kêu chú là mama?”

“Mama…” Thằng nhỏ nghe lời biết bao a!

Phương Phi nhất thời tức giận khó mà nén xuống, thằng nhóc thúi này, xem ra có hơi chậm chạp thật!

Tần Phong kiêu ngạo thò tay ra bóp mặt bé, “Ai ya, kêu dì…”

Giang Cẩu Đản cũng rất phối hợp, “Chú…”

“Ai ——” Nghe được một tiếng kêu ngân nga là một lần đắc ý a, Tần Phong cười cực vô sỉ, “Hắc hắc, cháu ngoan, gọi dễ nghe ghê, chú!”

Giang Cẩu Đản cười càng ngọt ngào, “Ai —— “

Kêu ngân nga một tiếng đắc ý một lần a!