Chương 10: Ngôi sao chí mạng

Trên trán Liệt Kiêu đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng xấu đến cực điểm. Xảy ra vụ việc này, chỉ có thể phán đoán Tây Đô còn một thế lực khác muốn giúp nhà họ Phong lên cầm quyền, nếu vậy ở chính điện có lẽ cũng đang gặp khó khăn.

“Ninh tiểu thư, xin lỗi khi phải nói điều này nhưng ở đây quá nguy hiểm, cô có thể lái xe rời đi trước không? Tôi sẽ cho người đi theo bảo vệ cô.”

Tất nhiên là không, Gia Kỳ từ chối, cô làm sao có thể rời đi một mình: “Tôi ở cùng anh.”

Liệt Kiêu lắc đầu nói nhỏ: “Cô ở đây tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô khi giao chiến, cô rời đi trước, tôi sẽ đuổi theo sau.”

Thái tử đã nhắc cậu phải bảo vệ an toàn cho cô bằng mọi giá, cậu không thể để cô mạo hiểm.

Gia Kỳ hít sâu một hơi, do dự hồi lâu mới gật đầu. Đúng lúc này có tiếng phanh xe gấp vang lên, bánh xe ma sát với bề mặt đường tạo nên mùi khét lẹt. Phong Dật đánh lái, đạn nã vào xe liên tục, cậu cũng liên tục lạng lách tránh: “Lên xe.”

Gia Kỳ do dự, cô không có ý nghi ngờ cậu ta nhưng nếu như cậu ấy không nỡ xuống tay với gia đình mình thì sao?

Liệt Kiêu nhìn thấy ánh mắt do dự của cô liền trực tiếp túm cô ném lên xe. Cả người cô bị Phong Dật ôm gọn vào ngực, cô kinh hoàng quay lại nhìn Liệt Kiêu chỉ thấy cậu ta nhếch mép cười, mấp máy: “Yên tâm.”

Chiếc xe phóng một mạch, phá vòng vây của quân lính Tây Đô ra ngoài, kỹ thuật lái xe của Phong Dật đúng là không phải dạng vừa, lốp xe chạy nửa đường đã bị bắn thủng thế mà cậu ta vẫn có thể phóng với tốc độ bạt mạng như thế.

“Bọn họ không đuổi theo rồi.”- Cô ở trong lòng cậu nhắc nhẹ, cậu ta vừa nãy ôm cô chặt muốn nghẹt thở.

Lúc này Phong Dật mới vội vàng bỏ cô ra, đầu mũi cậu vẫn còn ngửi thấy hưởng thơm nhẹ ở mái tóc của cô, cậu đưa tay gãi gãi sống mũi, nhớ lại cảm giác mềm mại của mái tóc dài nơi bàn tay.

Bộ đàm liên lạc rè rè một tiếng rồi vang ra tiếng của Hoàng Minh: “Thế nào rồi?”

Cậu đáp lại: “Liệt Kiêu có vẻ như muốn tấn công lại, tôi đã đón được Ninh Gia Kỳ.”

Bên kia nhanh chóng hạ lệnh mới: “Tốt, lập tức quay trở về chính điện, Hoàng Triệt đã cho quân chi viện ra đón.”

Chưa đợi Phong Dật trả lời, Gia Kỳ đã từ chối: “Tôi không về.”

Mặc dù không muốn gặp nguy hiểm nhưng cô đã nhìn thấy Hoàng Minh như thế, thử hỏi làm sao cô có thể trở về.

Bên phía Hoàng Minh im lặng vài giây, cô có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh: “Em về trước, tôi đuổi theo sau, trận chiến sắp kết thúc rồi.”

Cô hoài nghi: “Thật sao?”

“Ừ, thật.”

Cô nhìn sang Phong Dật dò xét, nét mặt cậu ấy vẫn bình thường như không, thấy cô nhìn mình còn quay sang cợt nhả: “Tôi biết tôi đẹp trai rồi nhưng cô đừng có nhìn mãi như thế.”

Cô trừng mắt: “Tôi bị lác.” Cô thà bị lác còn hơn.

Tiếng cười nhẹ của Hoàng Minh vang qua bộ đàm, anh nhẹ giọng nhắc nhở: “Chính điện an toàn hơn, em trở về thì qua chỗ của Hoàng Triệt ở trước, khi tôi về sẽ qua đó đón em.”

Hai tay cô bấu chặt vào nhau, không phải nói sẽ đuổi theo phiá sau sao? Tại sao cô còn phải qua chỗ của Hoàng Triệt? Sống mũi cô cay cay, muốn lên tiếng hỏi nhưng lại không dám, cô bây giờ không thể giúp được gì, là một kẻ vô tích sự trên trận chiến sống còn bảo vệ đất nước.

Anh ở đầu bên kia vẫn không thấy cô trả lời liền lên tiếng: “Tôi hứa với em, tôi sẽ trở về.”

“…Được.”

Gia Kỳ ngắt bộ đàm, đôi mắt trong suốt quật cường nhìn thẳng về phía trước: “Phong Dật, chúng ta quay về.” Cô hiểu, Hoàng Minh có lẽ cũng muốn mượn cơ hội này để đưa Phong Dật về nơi an toàn, tránh cho sự việc cô nhìn thấy kia thành sự thực.

Phong Dật đánh lái, chiếc xe lập tức rẽ sang một hướng khác, bên ngoài mưa bắt đầu lớn hơn, bầu trời xám xịt u ám, không khí vẫn còn nồng nặc mùi súng đạn, chiếc xe cứ thế băng qua con đường ngoằn nghèo, khúc lên khúc xuống, chạy đến một con đường bằng phẳng giáp với cổng vào Bắc thành.

Người đến đón cô là Liên Phàn. Cậu ấy thấy cô đã lập tức cầm bộ đàm lên báo cáo: “Thái tử, tôi đã đón được Gia Kỳ.”

Bên kia im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Giúp tôi chăm sóc cô ấy.”

Mắt Liên Phàn hơi đỏ: “Cậu sẽ không sao.”

“Ừ.”

Hoàng Minh ngắt bộ đàm, chiến tranh ai có thể nói trước không sao, huống hồ lần này thứ mà anh đánh cược lại chính là mạng sống của chính mình.

Gia Kỳ và Phong Dật bước xuống xe đi vào cổng thành, chiếc cổng to lớn, vừa bước vào đã thấy một cây phong đang rụng những chiếc lá đỏ rực.

“Bắt đầu trao đổi con tin.”

Giọng nói xa lạ này thu hút sự chú ý của Gia Kỳ, cái gì mà trao đổi con tin?

Người đàn ông vừa nói đó cũng nhìn qua cô một lượt, vẻ mặt hắn ta ngông nghênh như thể tất cả đều đang nằm trong kế hoạch của mình: “Hóa ra đây chính là thần nữ của Đông Quốc à? Cũng được đấy, tôi là Dịch Cương, cô có muốn theo không?”

Gia Kỳ im lặng cảnh giác nhìn hắn ta, cả người cứng đờ bước về phía trước, lúc này Liên Phàn cũng đẩy cửa xe bước xuống, những người đi theo cũng dàn hàng lên cò súng chẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.

“Đưa cô ta lên đi.”- Cậu ra lệnh.

Hai người đi theo lập tức đẩy một người đi lên phía trước, đôi mắt của Gia Kỳ mở to nhìn Phong Điềm Điềm đang tiến về phía mình, cô hoảng sợ quay đầu lại nhìn Phong Dật, ánh mắt cậu ấy ngoài sự kiên cường ra thì chính là đau thương, nhìn em gái mình bị áp giải đi như vậy có ai mà không xót.

Tim Gia Kỳ run lên, Phong Điềm Điềm mặc dù bị áp giải đi nhưng vẫn điềm đạm như một tiểu thư khuê các, ngẩng cao đầu, đầy tự tin. Chiếc áo choàng trắng khoác trên người cô ta bay bay trong gió, chiếc áo màu trắng nhưng lại khiến cô nhức mắt vô cùng.

Chiếc áo choàng này lúc nào cũng làm dấy lên nỗi lo sợ trong lòng cô. Gia Kỳ không nhịn được kéo lấy tay áo của Phong Dật, trên áo của cậu ấy vẫn còn cài chiếc huy hiệu của gia tộc, mặc dù nó đã bị gạch gang ở mặt nhưng cậu ấy vẫn ghim nó trên áo như một niềm tự hào không bao giờ bị dập tắt.

Trong lòng Gia Kỳ coi như cũng tỏ, tình hình ngoài kia không tốt nên mới phải trao đổi con tin để đưa cô trở về. Bọn họ lừa cô, Phong Dật lừa cô, Hoàng Minh cũng lừa cô.

“Đi đi, đừng nhìn lại.”- Phong Dật nhắc nhở cô, đứng từ phía sau cậu có thể nhìn thấy bờ vai cô gầy yếu đang run rẩy trong cơn mưa rầm.

Gia Kỳ tiếp tục đi lên phía trước, cô đứng đối diện với Phong Điềm Điềm, cô ta cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, đuôi mắt dài sắc lẹm liếc sang nhìn anh trai của mình lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không phải tại anh, tôi cũng không lâm đến bước đường này.”

Phong Dật có vẻ không để tâm đến lời trách móc đó, mặc dù từ nhỏ đã không yêu quý cô em gái này cho lắm nhưng dù gì thì đó cũng là máu mù ruột già, giọng cậu nhàn nhạt: “Cố gắng sống cho tốt.”

Bố cậu đã phạm sai lầm, cậu không hy vọng, em gái của cậu cũng bước vào vết xe đổ ấy.

Bàn tay Phong Điềm Điềm cuộn chặt lại, giây phút được cởi trói, cô ta lập tức cướp lấy khẩu súng trên tay của Dịch Cương hướng về phía Gia Kỳ bóp cò.