Đêm, yên tĩnh như nước! Ánh trăng vẩy vào vườn hoa nhỏ dưới lầu, làm cho những khóm hoa kia càng thêm mông lung ý thơ.
Ôn Đinh co quắp ở trên bệ cửa sổ, nhìn bóng đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.
Thuốc cô hút là loại dở nhất thị trường, cũng không phải vì nó rẻ, mà bởi vì hương khói loại này rất nồng.
Một ly rượu vang đầy dưới chân, chất lỏng đỏ tươi, đối ứng màu xanh biếc lờ mờ ngoài cửa sổ, tạo thành sự tương phản sắc nét, nhưng mà cách nhau bởi một khung cửa sổ, một bên là bình thản, một bên là sóng ngầm, cứng rắn đem một bóng đêm chia cắt thành hai cảnh.
Cửa bị gõ nhẹ nhàng, Ôn Dĩ Nam đem chậu nước nóng âm ấm đến.
Mùi khói cay nồng đập vào mặt, Ôn Dĩ Nam nhàn nhạt nhìn điếu thuốc trong tay Ôn Đinh và ly rượu đỏ trên bệ cửa sổ, cũng không nói lời nào.
Đem chậu nước đặt ở bên cạnh đôi dép Ôn Đinh: “Chị, dùng nước nóng ngâm chân, sẽ giúp ngủ ngon, em đi lấy cho chị ly sữa nóng, uống nó, thử ngủ một chút.”
Ôn Đinh đem thuốc trong tay dập tắt: “Không cần sữa, vẫn là rượu tương đối trực tiếp.” Mất ngủ, đã tra tấn cô rất nhiều năm. Từ khi dẫn Dĩ Nam chạy trốn đến nay, mất ngủ hàng đêm tra tấn cô, mới đầu có thể ngủ năm, sáu tiếng, đến bây giờ ngủ tối đa cũng chỉ hơn ba tiếng.
Ôn Dĩ Nam thở dài một hơi: “Chị, hay là đi khám bác sĩ một chút đi, còn tiếp tục như vậy, thân thể của chị sẽ không chịu nổi.”
Ôn Đinh không nói gì, trên mặt nhàn nhạt, so với ngày thường cười đùa tí tửng, cô bây giờ giống như ở trong một thế giới khác, quanh thân đều rất lâng lâng, sau một khắc liền giống như sẽ biến mất không thấy gì nữa.
“Dĩ Nam, chúng ta bây giờ có bao nhiêu tiền?” Cô xưa nay không quản tiền, tiền đều ở trong tay Dĩ Nam, cô hi vọng nếu có một ngày hai người tách ra, trên người em ấy có tiền để có thể sinh sống đầy đủ.
Ôn Dĩ Nam nghĩ nghĩ: “Rất nhiều.”
Ôn Đinh gật gật đầu: “Ừ, học tiếng Anh cho giỏi, đừng từ bỏ ha.”
Ôn Dĩ Nam nhíu mày: “Chị, em không muốn ra nước ngoài.” Đừng nói bây giờ cậu không có hộ khẩu, cho dù có hộ khẩu, cậu cũng không thể mặc kệ vứt bỏ Ôn Đinh.
Ôn Đinh khoát khoát tay, có chút mỏi mệt nói: “Chuyện này không có chỗ thương lượng, chị muốn nghỉ ngơi, ngày mai em còn phải đi học, trở về ngủ đi.” Cô biết rất khó, nhưng tóm lại sẽ có cách, có lẽ, Thẩm Hoài Cảnh có thể giúp được cô.
Ôn Dĩ Nam còn muốn nói điều gì đó, cuối cùng cũng không nói, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Đinh ở trong khe cửa dần dần biến mất. Ôn Dĩ Nam cảm thấy trong lòng một mảnh ngạt thở, mang theo từng tia từng tia đau đớn.
*
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, nương theo tiếng chim hót, mở cửa sổ ra, xuyên qua một cỗ không khí trong lành.
Thẩm Hoài Cảnh mở cửa phòng, dẫm chân xuống, ngừng lại, tròng mắt có chút nhìn về phía lúm đồng tiền như hoa của người phụ nữ đứng dựa tường phía đối diện.
Ôn Đinh đối diện anh vẫy tay cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Thẩm tiên sinh, thật đúng lúc a!”
Thẩm Hoài Cảnh sửa sang lại ống tay áo, thản nhiên nói: “Đúng lúc sao?”
Đôi mắt Ôn Đinh dán trên thân hình cao lớn của anh dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt đào hoa của anh, mỉm cười: “Có một thành ngữ không biết Thẩm tiên sinh đã nghe qua chưa? Gọi là Đẹp - Sắc - Nghi - Người.” Giọng nói Ôn Đinh mập mờ, mỗi từ mỗi chữ.
Thẩm Hoài Cảnh liếc cô một cái, thần sắc bình tĩnh, không nói lời nào.
Ôn Đinh nhún nhún vai, đem cuốn sổ nhỏ đưa vào tay anh: “Này. Tiểu Nhân, tiểu Bắc thích ăn cái gì, chơi cái gì, ghét cái gì, tôi biết đều viết ở trong đây, coi như tôi đưa quà gặp mặt cho ông chủ, sau này vẫn xin chiếu cố nhiều hơn.” Ôn Đinh nói xong làm động tác chắp tay.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua cuốn sổ nhỏ lam phấn (màu xanh lam pastel) trong tay cô, nhận lấy mở ra, sau đó thuận tay nhét vào túi trong âu phục, đi tới đầu bậc thang.
Khóe miệng Ôn Đinh hơi nhếch, đi theo phía sau anh: “Thẩm tiên sinh, có phải anh nên nói chút gì không?”
“Thẩm tiên sinh, cho dù không nói cảm ơn, dù sao cũng phải biểu thị một chút gì chứ?”
“Thẩm tiên sinh, anh vẫn luôn như thế không thích nói chuyện sao?”
“Thẩm tiên sinh…”
“Thẩm tiên sinh…”
“Thẩm tiên sinh, tính cách anh như thế này có bạn gái không?”
Thẩm Hoài Cảnh vừa vặn xuống hai bậc thang lầu, rốt cục nhịn không được dừng bước.
Ôn Đinh theo sau lưng bất ngờ không kịp chuẩn bị, không thu bước chân lại được, từ trên thang lầu cắm xuống. Thẩm Hoài Cảnh đúng lúc tránh ra hai bước, Ôn Đinh lảo đảo một bước, trực tiếp nhào vào trên lan can.
Ôn Đinh sờ lấy cùi trỏ bị đụng đau, nhe răng nhếch miệng nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Tôi bây giờ xác định Thẩm tiên sinh nhất định không có bạn gái, bởi vì căn bản anh không biết thương hương tiếc ngọc.”
Hai người cùng đứng trên một bậc thang, khoảng cách giữa họ rất gần. Ôn Đinh cần phải ngước lên nhìn anh, Thẩm Hoài Cảnh cúi đầu xuống nhìn cô, đột nhiên đưa tay nắm cái cằm cô. Xúc cảm ấm áp dọa Ôn Đinh nhảy dựng một cái, theo bản năng đẩy anh ra, lui lại hai bước dựa vào trên lan can, trong mắt lóe lên một vòng cảnh giác.
Thẩm Hoài Cảnh chậm rãi nhìn bàn tay bị cô đẩy ra trong không trung, biểu lộ ý tứ không hiểu.
Đôi mắt Ôn Đinh đảo hai vòng, gượng cười hai tiếng, duỗi ra hai ngón tay, nắm bàn tay lớn của anh, nghiêng ngón tay anh kéo đến chổ cằm của mình, lại dùng tay mở ngón tay của anh ra nắm cằm của cô, mang theo một nụ cười: “Thẩm tiên sinh, ngài tiếp tục.”
Thẩm Hoài Cảnh để cô tùy ý đem tay anh trở về, mắt đen lẳng lặng nhìn cô, tay phút chốc nắm chặt, hung hăng nắm cằm của cô, hạ mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói trong Studio Hạng Vi đã đắc tội cô, vì vậy từ hôm nay trở đi cô trực tiếp là cấp trên của Hạng Vi."
Thẩm Hoài Cảnh nói xong, thu tay lại, đi xuống lầu.
Ôn Đinh đứng ở đó, trên cằm ẩn ẩn bị đau, không biết không có tiếng động.
Nhưng so với cái cằm, càng làm cho cô đau đầu chính là Thẩm Hoài Cảnh, việc này rõ ràng là đẩy cô đi chết nha. Cô là một người nhờ vào quan hệ, cứ như vậy quang minh chính đại áp đảo lên nhân viên cũ, đây không phải mục tiêu công kích sao? Còn cho cô làm sao hỗn?
“Thẩm tiên sinh, anh đây là trả thù sao?” Giọng nói Ôn Đinh đầy thê thảm.
Khóe miệng Thẩm Hoài Cảnh khẽ nhếch, xem ra tâm tình không tệ.
*
Đi xuống lầu, tất cả mọi người ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm, Thẩm Hoài Cảnh nói cho cô biết trường học Ôn Dĩ Nam đã sắp xếp xong, hôm nay đi báo danh.
Ôn Đinh hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy? Huống hồ hôm qua còn là cuối tuần. Chuyện này cũng có thể làm?”
Khương Hoài Nhân một bên ăn điểm tâm, một bên xẹp miệng: “Chuyện này có là gì, chỗ trường học đó cậu em góp không ít tiền. Lúc đầu trường học không có nhà trẻ, cậu em góp chút tiền, sau đó thì có một cái nhà trẻ tốt nhất Thành phố, sau này thì tiểu Bắc đến đó đi học.”
Khương Hoài Nhân trào phúng: “Em và tiểu Bắc trong trường học đều có thể tung hoành rồi.”
“Chị, tung hoành đi đường nào vậy nha?” Khương Hoài Bắc cắn bánh bao mơ hồ không hiểu nhìn cô.
Khương Hoài Nhân hung hăng liếc cậu một cái: “Im miệng.”
Thẩm Hoài Cảnh đang thản nhiên ăn cơm, cũng không nói lời nào.
Liên Hiên gãi gãi đầu, thầm than một hơi. Cái miệng nhỏ này của Khương Hoài Nhân cũng rất độc, có thể so sánh với Ôn Đinh, khó trách hai người hợp ý như vậy.
Sau bữa sáng, Thẩm Hoài Cảnh kêu Liên Hiên đưa Ôn Dĩ Nam đến trường học mới báo danh, thuận tiện đưa chị em Khương gia đi học.
Trước khi Ôn Dĩ Nam lên xe, nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Cảnh ôm Khương Hoài Bắc vào xe, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Thẩm tiên sinh, tôi biết chị tôi nhất định vì tôi nên đã đồng ý chuyện gì đó, nhưng anh phải nhớ kỹ, nếu anh dám làm gì chị tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
Ôn Dĩ Nam đang ở thời kỳ vỡ giọng, giọng nói có chút ít khàn khàn, âm thanh tuy thấp, nhưng lại vô cùng kiên định.
Liên Hiên vừa vặn nghe được lời cậu ta nói, không khỏi cười cười: “Cậu chỉ là một đứa trẻ, còn học cách uy hiếp.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Hoài Cảnh cắt ngang lời Liên Hiên, mắt đen nhìn Ôn Dĩ Nam.
Ôn Dĩ Nam cũng nhìn anh. Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh rất tĩnh mịch, lại một lần nữa mở miệng, giọng nói rõ ràng: “Tôi biết rồi.”
Ôn Dĩ Nam đến cùng vẫn là một đứa trẻ choai choai, việc bị Thẩm Hoài Cảnh trịnh trọng trả lời như vậy, ngược lại hơi không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng lên xe.
Liên Hiên nhún nhún vai. Trước kia anh ta đều đoán không ra tính tình của Thẩm Hoài Cảnh, bây giờ càng đoán không ra. Ngày thường đối với chuyện gì cũng không để ý, tại sao đối với một đứa trẻ lại để ý như vậy.
Nhìn Liên Hiên xe lái rời đi, Thẩm Hoài Cảnh hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên một vòng ảm đạm. Đã có lúc, anh cũng từng nói như vậy, chẳng qua anh lấy mạng che chở thì chị đã không còn ở đây.
Ôn Đinh đeo túi xách từ trong nhà bước ra, vội vàng hốt hoảng chạy, một bên vừa chạy, một bên vừa hướng Thẩm Hoài Cảnh vẫy tay: “Thẩm tiên sinh, tôi đi buýt đi làm, tạm biệt.”
Thẩm Hoài Cảnh đứng ở trước xe, môi mỏng khẽ mở: “Ngồi xe của tôi.”
Ôn Đinh giống như gặp được ôn thần, chạy nhanh hơn: “Vẫn là không cần, xe của ông chủ sao tôi ngồi nổi.” Trước hôm nay, cô cũng không quan tâm, sau hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy Thẩm Hoài Cảnh người này kỳ thật rất ác liệt, đùa với anh, cô có khả năng rơi xuống hố, cho nên vẫn là kiềm chế một chút mà thôi!
Giọng nói Thẩm Hoài Cảnh có chút giương lên: “Ôn….Đinh!” Lời nói mang theo sự uy hiếp.
Bước chân Ôn Đinh dừng lại, nước mắt lưng tròng quay đầu: “Thẩm tiên sinh, Thẩm Tổng, ông chủ Thẩm, tôi sai rồi, ngài tha cho tôi đi.” Cô hối hận, cô thật không muốn ngồi xe ông chủ đi làm, rêu rao như thế nha.
Thẩm Hoài Cảnh tự mình mở cửa ghế phụ ra, khó có được phong độ thân sĩ: “Ôn tiểu thư, mời.”
Ôn Đinh trong mắt chứa nhiệt lệ ngước nhìn ông trời, ‘Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ’(*) nha!
(*) Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: Thời thế thay đổi, con người không như trước.