Lúc Ôn Đinh về đến nhà, Ôn Dĩ Nam và Khương Hoài Nhân đang chơi với Khương Hoài Bắc, nghe Ôn Đinh nói sau này sẽ dọn đến nhà Thẩm Hoài Cảnh, phản ứng của ba đứa đều khác nhau.
Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc đương nhiên vui mừng hoan hô. Trước kia, lúc bà Khương ở đây, bình thường cũng không phụ đạo bài tập cho Khương Hoài Nhân được, vừa vặn năm nay Ôn Dĩ Nam học Sơ tam (lớp 9 Việt Nam), so với Khương Hoài Nhân lớn hơn một lớp. Cho nên, Khương Hoài Nhân thường xuống tìm Ôn Dĩ Nam học tập, thời gian rãnh rỗi thì Ôn Đinh giúp chăm Khương Hoài Bắc một tay, lại thêm Khương Hoài Nhân và Ôn Đinh đặc biệt hợp ý, cho nên tình cảm giữa chị em Khương gia với Ôn Đinh đặc biệt tốt.
Ngược lại, sắc mặt Ôn Dĩ Nam không tốt lắm. Ôn Đinh đi cà nhắc vỗ vỗ đầu cậu: “Sao thế?”
Ôn Dĩ Nam im lặng một hồi, mới mở miệng: “Chị, có phải chị đồng ý điều kiện gì của anh ta?”
Ôn Đinh cười: “Đương nhiên đồng ý, anh ta đưa tiền, chị giúp anh ta chăm sóc tiểu Nhân, tiểu Bắc. Mặc dù cảm thấy có chút lợi dụng tiểu Nhân, tiểu Bắc, nhưng chị tin tiểu Nhân, tiểu Bắc sẽ thông cảm cho chị.”
“Nhận bao nhiêu tiền?” Khương Hoài Nhân từ một bên âm thầm ló đầu ra.
Ôn Đinh đối diện cô chớp mắt: “Em đoán xem, em có giá trị bao nhiêu tiền?”
Khương Hoài Nhân ngửa đầu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: "Chị Đinh Đinh, xem ra đời này chị ăn mặc đều không cần lo.”
Ôn Đinh chắp tay ôm quyền: “Cảm ơn đại tiểu thư thành toàn.”
Nhìn bóng lưng Ôn Đinh đi vào phòng ngủ, Ôn Dĩ Nam nhướng mắt, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
Khương Hoài Nhân liếc Ôn Dĩ Nam một cái, giọng nói không vui: “Sao thế, thái độ này của anh giống như không tình nguyện sống chung với bọn em?”
Ôn Dĩ Nam cúi đầu đối diện đôi mắt sáng lấp lánh của cô, rồi mỉm cười, xoa xoa đầu của cô: “Không dám.”
Trong nháy mắt Khương Hoài Nhân xù lông lên, nhảy dựng lên: “Đừng sờ đầu em, muốn khoe khoang chiều cao của anh phải không?”
Ôn Dĩ Nam bất đắc dĩ, nhíu nhíu mày đi vào phòng.
Khương Hoài Nhân bĩu môi, dùng sức sờ sờ đầu người đứng bên cạnh cô, Khương Hoài Bắc: “Tiểu lùn!”
Khương Hoài Bắc: “...”
*
Buổi chiều, Liên Hiên lái một chiếc xe thương vụ dẫn theo mấy người tới giúp Ôn Đinh dọn nhà, lại phát hiện bọn cô chỉ có hai cái vali, người tới căn bản vô dụng.
Liên Hiên có chút không thể tin: “Ở đây chỉ có chút đồ vật? Đồ vật của phụ nữ không phải rất nhiều sao?”
“Đương nhiên, có tiền là được, đồ vật đều vướng bận.” Ôn Đinh cười hì hì.
Liên Hiên cảm thấy mình hỏi rất dư thừa.
Liên Hiên đem những người kia đuổi đi, sau đó lái xe chở bọn họ chạy tới tiểu khu nhà Thẩm Hoài Cảnh.
Chỗ ở của Thẩm Hoài Cảnh cách nội thành hơi xa, rất xa hoa, nhưng mà toàn bộ trong tiểu khu cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình sinh sống. Tiểu khu xanh hóa vô cùng đẹp, phong cách anh thức, sân vườn trong nhà rộng lớn. Trong sân hầu hết là cây xanh, đúng lúc là mùa hè, nở rất um tùm, toàn bộ lầu hai tòa nhà đều được tắm mình trong màu xanh lá, thoạt nhìn rất rực rỡ.
Liên Hiên thả bọn họ xuống, có việc liền rời đi, trước khi đi để lại một câu: “Trừ phòng sách và phòng ngủ của Thẩm Hoài Cảnh, các phòng còn lại mọi người tùy tiện lựa chọn.”
Ôn Đinh đặc biệt tiếc nuối: “Thật ra tôi thích nhất chính là phòng ngủ của Thẩm tiên sinh!”
Liên Hiên: “...” Giả vờ như không nghe thấy, chạy trối chết!
Buổi tối, khi Thẩm Hoài Cảnh trở về vừa vặn lúc giờ ăn cơm tối, trong nhà rất náo nhiệt. Khương Hoài Bắc và Khương Hoài Nhân đang cãi nhau, trong phòng bếp Ôn Đinh đang nấu cơm, Ôn Dĩ Nam đang dọn bàn ăn chuẩn bị ăn cơm tối.
Căn nhà này của anh chưa từng náo nhiệt bao giờ, làm anh có chút hoảng hốt, anh giống như là một người xa lạ.
Khương Hoài Bắc nhìn thấy anh ta đầu tiên, có chút nhát gan kêu một tiếng: “Cậu.”
Ôn Đinh nghe được giọng nói, từ trong phòng bếp thăm dò, cười nói tự nhiên: “Thẩm tiên sinh, anh về rồi.”
Thẩm Hoài Cảnh giật mình hoàn hồn, đi lên trước, đặt cái hộp trong tay để lên bàn, sau đó vào nhà vệ sinh rửa tay.
Khương Hoài Nhân liếc cái hộp được đóng gói đẹp mắt trên bàn một chút, khinh thường hừ nhẹ: “Kem, bánh gatô, xem chúng ta là trẻ con nha?”
“Kem, bánh gatô...” Khương Hoài Bắc đôi mắt to chiếu lấp lánh: “Chị, em có thể ăn không?” Kia, tinh thần là muốn phát điên rồi.
Khương Hoài Nhân vỗ đầu cậu một cái, phun ra: “Ăn vặt!”
Khương Hoài Bắc ủy khuất: “ Chị... Não em sắp bị tàn rồi!”
Mặt Khương Hoài Nhân hung hăng: “Muốn ăn kem, bánh gatô, chúng ta tự mua, các người ai cũng không được phép ăn!”
Ôn Đinh đem mặt ra: “Ừ, trẻ con ăn nhiều kem không tốt, cho nên đặt ở kia đi, chị giúp các em ăn!”
Khương Hoài Nhân: “…”
Khương Hoài Bắc ủy khuất chớp chớp đôi mắt to kiên nhẫn nhìn bánh gatô trên bàn. Khương Hoài Nhân dứt khoát cầm lên bỏ vào tủ lạnh.
Thẩm Hoài Cảnh từ nhà vệ sinh ra, ngồi xuống trước bàn ăn.
Ôn Đinh sửng sốt một chút: “Anh muốn cùng chúng tôi ăn cơm?”
Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày: “Đương nhiên.” Anh đã muốn cùng Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc bồi dưỡng tình cảm, đương nhiên là muốn cùng nhau ăn cơm.
Ôn Đinh gãi gãi đầu, có chút xấu hổ từ trong phòng bếp lấy ra một cái bát, sau đó nhìn trong bốn cái bát còn lại từ từ hạ đũa xuống gắp hai đũa mì sợi, đưa tới bát trước mặt Thẩm Hoài Cảnh: “Thật ngại quá, không có làm phần cơm cho anh, chịu khó một chút nhé!”
Từ trước đến nay, Thẩm Hoài Cảnh khó lộ vẻ gì trên mặt, nay có một vết nứt trên mặt.
Bên trên bàn ăn thật to, ba món đồ ăn, năm bát mì sợi bất mãn, mọi người im lặng một chút, cầm đũa lên.
Sau một lúc, trên bàn vang lên giọng nói sợ hãi của Khương Hoài Nhân: “Thật ra cái bánh gatô kia cũng không phải không thể ăn, phải không?”
Dù sao Khương Hoài Bắc cũng là trẻ con, sẽ không thể che giấu tâm tình của mình, để đũa xuống, đáng thương nhìn Ôn Đinh: “Chị Đinh Đinh, em có thể ăn mì ăn liền không?”
Ôn Đinh nhíu mày, gắp một đũa bỏ vào trong miệng, nhai nhai: “Rất khó ăn sao? Sao chị không cảm thấy? Dĩ Nam ăn nhiều năm như vậy cũng không nói khó ăn nha?”
Ôn Dĩ Nam đang yên lặng ăn cơm, không động tĩnh. Cơm của chị cậu nấu không thể nói là khó nuốt, nhưng tuyệt đối không tính là ăn ngon, chỉ là thêm gia vị xào quen mà thôi.
Khương Hoài Nhân véo cánh tay cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Anh hùng, có thể chịu đựng được nha!”
Ôn Dĩ Nam cúi đầu mỉm cười.
Mặt Thẩm Hoài Cảnh không thay đổi đứng lên đi vào phòng bếp, rất nhanh xào hai món rau xanh ra, Khương Hoài Bắc gắp một đũa bỏ vào trong miệng, sau đó dùng lực kéo ống tay áo Khương Hoài Nhân: “Chị, chị, ngon, ngon.”
Khương Hoài Nhân nếm nếm, sau đó sờ sờ cái mũi nhìn Ôn Đinh, cái biểu cảm này Ôn Đinh xem ra đối với cô đồng tình rất lớn.
Ôn Đinh với thái độ không tin cũng nếm thử, sau đó ho nhẹ một tiếng cúi đầu bắt đầu ăn cơm, quả nhiên nếu không so sánh liền không tổn thương nha!
Thẩm Hoài Cảnh ăn đồ ăn trước đó Ôn Đinh xào, trong lòng tính toán có nên mời một bảo mẫu tới chăm sóc mọi người một ngày ba bữa, bằng không để Ôn Đinh nấu ăn, mọi người có lẽ sẽ chết đói. Nhưng nghĩ đến Khương Hoài Bắc đối với bảo mẫu kháng cự, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ này, ngẩng đầu: “Sau này, Ôn tiểu thư phụ trách làm bữa sáng, tôi phụ trách làm bữa tối, có ý kiến gì không?”
Ôn Đinh không nghĩ rằng anh ta vậy mà chủ động nấu cơm, trong lúc nhất thời có chút sửng sốt, tiếp theo đặc biệt mừng rỡ: “Thẩm tiên sinh là sợ tôi mệt nhọc sao? Thẩm tiên sinh thật là quá quan tâm, nhìn Thẩm tiên sinh chỉ ăn những món tôi làm, điều này làm cho trái tim tôi thật sự rất ngọt ngào.” Hai tay Ôn Đinh che ngực, một bộ dáng không thể giải thích được.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua hai dĩa đồ ăn không lớn lắm, tiếp tục ăn một cách yên lặng.
Khương Hoài Nhân giật nhẹ ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Chị Đinh Đinh, diễn qua.” (ý nói diễn tốt, qua cảnh.)
Ôn Đinh trừng cô một cái: “Em biết cái gì!” Sau đó chạy 'Lạch bạch' đến trước cửa, từ ví tiền trong túi lấy ra mấy tờ một trăm đồng để trên bàn, sau đó cười tủm tỉm tiếp tục ăn cơm.
Khương Hoài Nhân khó hiểu: “Chị Đinh Đinh, chị làm gì vậy?”
Ôn Đinh vui tươi hớn hở: “Tiểu Nhân a, không phải chị đã nói với em, trên đời này chỉ có tiền, mỹ thực với soái ca là không thể phụ sao? Em nhìn xem.” Ôn Đinh chỉ vào tiền, mỹ thực trên bàn.
Sau cùng dùng ngón tay chỉ Thẩm Hoài Cảnh ngồi đối diện, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Soái ca.”
Bàn tay thon dài đang cằm đũa Thẩm Hoài Cảnh hơi siết chặt, nhướng mắt, thần sắc nhìn không rõ.
Khương Hoài Nhân nhịn không được giơ ngón cái.
Ôn Dĩ Nam rốt cục nhịn không được mở miệng, có chút bất lực: “Chị, đừng dạy hư trẻ nhỏ.”
Ôn Đinh vội vàng che miệng: “Thật ngại quá, thật ngại quá, quên tiểu Bắc còn ở đây, chị cố gắng thấp giọng... thấp giọng.”
Sau đó, Ôn Đinh che giấu cảm xúc đặc biệt tốt, không nói lời nào, không tiếng động, im lặng ăn cơm, chỉ là thỉnh thoảng nhìn nhìn tiền trên bàn, sau đó lại nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông đối diện một chút, khóe mắt, đuôi lông mày đều là cười vui vẻ.
Thần sắc ăn cơm ung dung của Thẩm Hoài Cảnh, giống như không nhìn thấy nụ cười giả dối của cô gái ngồi đối diện, chỉ là đôi mắt đào hoa mâu sắc càng ngày càng sâu.
Nếu một người cố gắng đem tính tình của mình biểu hiện quá rõ ràng, quá thể hiện ra ngoài, điều đó chứng tỏ tính cách của người này không phải như thế, chỉ là màu sắc bảo vệ của con tắt kè hoa trước mắt người khác mà thôi.