Chương 10: Chị Đinh Đinh, em đói!

Thẩm Hoài Cảnh với Ôn Đinh, hai người đến văn phòng chủ nhiệm lớp, trường Sơ Trung của Khương Hoài Nhân, thì nhìn thấy đầy kín người trong văn phòng không lớn.

Ôn Đinh liếc mắt một cái thì thấy ba đứa trẻ đứng thẳng hàng chung một chỗ. Khương Hoài Bắc, Khương Hoài Nhân với Ôn Dĩ Nam.

Trong văn phòng còn thêm mấy người nam nữ khác, còn có tiếng khóc trẻ con, cộng với tiếng ồn của người lớn, tóm lại thành một mớ hỗn độn. Ba đứa đứng nơi hẻo lánh đằng kia ngược lại thành một mảnh thanh tịnh.

Khương Hoài Bắc nhìn thấy cô, lập tức nhào vào trong lòng cô: "Chị Đinh Đinh."

Ôn Đinh ôm chặt cậu, thuận tay sờ sờ đầu Khương Hoài Nhân, nhìn về phía Ôn Dĩ Nam, nhíu nhíu mày: "Ba đứa bọn em cùng nhau lột quần người ta?"

Ôn Dĩ Nam bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: "Chị."

Khương Hoài Nhân nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Cảnh đứng bên cạnh Ôn Đinh, không mở mặt.

Một người phụ nữ ngoại hình điềm đạm, nho nhã, tuổi tác nhìn không lớn đi tới: "Thẩm tiên sinh, ngài tới rồi."

Thẩm Hoài Cảnh gật đầu: "Cô Diêu."

Diêu Tuyết đối mặt với Thẩm Hoài Cảnh dường như có chút cuốn hút, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Thẩm tiên sinh, chuyện lần này là như vầy..."

"Cậu chính là phụ huynh của mấy đứa trẻ đó?" Giọng nói của một người bên cạnh Diêu tuyết.

Ôn Đinh nhìn qua, thì nhìn thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, chăm chút kỹ lưỡng ngồi trên ghế sô pha, trên mặt mang theo sự tức giận rõ ràng.

Trong ngực bà ta ôm một đứa trẻ năm sáu tuổi, cậu nhóc đang khóc thút thít.

Ôn Đinh nhìn tình hình văn phòng một chút, phán đoán cậu nhóc này hẳn là cậu nhóc bị Khương Hoài Nhân lột quần.

Diêu Tuyết vội vã hoà giải: "Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là cậu Khương Hoài Nhân, Thẩm tiên sinh. Vị này là mẹ Mạc Văn, Lưu nữ sĩ. Chị trước hết đừng kích động, chúng ta tâm bình khí hòa từ từ nói chuyện."

"Từ từ nói chuyện? Vị tiên sinh này, mấy đứa trẻ nhà cậu vô giáo dục à? Tùy tiện lột quần người khác, còn là một cô gái? Có phải đã trưởng thành?" Ngữ khí của người phụ nữ cũng không phải là rất độc nhưng nói ra những lời không nghe được.

"Vô giáo dục?" Đôi mắt đen của Thẩm Hoài Cảnh từ trên mặt bà ta đảo qua, mang theo một chút áp bức. Dù sao mẹ Mạc Văn cũng là phụ nữ, đối diện ánh mắt của Thẩm Hoài Cảnh, không khỏi có chút lùi bước, nhưng vẫn giương khuôn mặt trang điểm tinh xảo lên: "Cậu là cậu nó? Ba mẹ nó đâu? Tại sao là cậu đến? Để ba mẹ nó ra nói chuyện đi. Tôi muốn hỏi bọn họ một chút dạy con gái như thế nào."

"Tôi có vô giáo dục hay không mắc mớ gì tới bà? Bà trước quản con bà cho tốt đi." Khương Hoài Nhân đột nhiên mở miệng hướng mẹ Mạc Văn hét lên.

"Cậu xem xem, đây chính là giáo dục con cháu nhà cậu, ngay trước mặt giáo viên hét lên. Cô Diêu, hôm nay nó nhất định phải xin lỗi con trai tôi, không xin lỗi tôi sẽ đi kiện nó, nói nó quấy rối trẻ em." Người phụ nữ bị lời nói của Khương Hoài Nhân chọc tới, cũng không lo cái hình tượng gì nữa, giọng nói cũng sắc nhọn.

"Quấy rối trẻ em?" Ôn Đinh nhịn không được nói xen vào: "Vị nữ sĩ này, bà có biết bốn chữ này viết như thế nào không? Còn định đi kiện?"

"Cô là ai? Ở đây đến lượt cô nói chuyện sao?"

"Các vị trước nên bình tĩnh một chút." Diêu Tuyết sợ bọn họ đánh nhau, đi đến giữa, trấn an. "Mẹ Mạc Văn chị trước bình tĩnh một chút, tôi với Thẩm tiên sinh nói chuyện trước một chút."

"Thẩm tiên sinh, chuyện lần này đúng là Khương Hoài Nhân sai." Diêu Tuyết nhìn gương mặt thờ ơ Thẩm Hoài Cảnh, nói chuyện cũng nhẹ nhàng rất nhiều: "Rất nhiều bạn học đều thấy em ấy lột quần Mạc Văn, gây ảnh hưởng rất lớn đến Mạc Văn. Hay là ngài kêu Khương Hoài Nhân đến xin lỗi bạn học Mạc Văn, tôi nghĩ mẹ Mạc Văn hiểu lý lẽ như vậy, nhất định sẽ tha thứ em ấy."

"Xin lỗi, em dựa vào cái gì xin lỗi?" Khương Hoài Nhân trừng tròng mắt nhìn qua.

Thẩm Hoài Cảnh mắt đen nhìn về phía cô. Khương Hoài Nhân nhìn thẳng anh ta, trong mắt mang theo nước mắt lại quật cường không chịu chảy xuống.

Ôn Đinh thận trọng giật nhẹ góc áo Thẩm Hoài Cảnh. Nếu hôm nay anh bắt Khương Hoài Nhân xin lỗi, thì thù oán hai người thật sự là kết thúc.

"Khương - Hoài - Nhân!" Thẩm Hoài Cảnh mỗi chữ mỗi câu kêu em ấy: "Qua đây."

Khương Hoài Nhân nghếch đầu lên, chính là bất động.

Ôn Đinh nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhân, đem chuyện đã xảy ra nói với cậu em một chút."

Khương Hoài Nhân cắn cắn môi dưới, bướng bỉnh không chịu nói.

Ôn Dĩ Nam ho nhẹ một tiếng, đem Khương Hoài Nhân kéo ra sau lưng, mở miệng giải thích: "Vị bạn học này học chung một lớp với tiểu Bắc. Hôm nay em với tiểu Nhân đi tìm tiểu Bắc, vừa lúc nhìn thấy vị bạn học này đang khi dễ tiểu Bắc, nói tiểu Bắc là 'Nương pháo'. Tiểu Nhân tức giận, cho nên liền..."

"Nương pháo?" Ôn Đinh đột nhiên cảm thấy thế giới của trẻ con thật là cô không thể nào hiểu được. Khương Hoài Bắc nhiều nhất chỉ là khuôn mặt rất đẹp trai một chút mà thôi, bây giờ bọn nhỏ xem tivi nhiều rồi.

"Nương pháo? Là cái gì?" Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày.

Ôn Đinh bất đắc dĩ: "Anh cũng không xem bát quái giải trí sao? 'Nương pháo' anh cũng không biết là gì? Chính là nói một người đàn ông..." Ôn Đinh tay hoa vểnh lên cúi đầu lộng tư, đối với anh liếc mắt đưa tình, ỏn ẻn lấy cuống họng: "Đây chính là 'Nương pháo', hiểu không?"

(*) Nương pháo: Nữ tính hóa (nói thẳng ra là bê đê đó mọi người.)

Thẩm Hoài Cảnh rất triệt để lý giải, chưa từng có một cái từ như thế đánh thẳng vào thị giác bị anh lý giải qua.

Mắt dời đi chỗ khác, Thẩm Hoài Cảnh nhìn về phía Khương Hoài Nhân: "Cho nên con lột quần cậu nhóc?"

Khương Hoài Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt mang theo quật cường: "Phải."

Thẩm Hoài Cảnh cúi người xuống một chút, nhìn về phía Diêu Tuyết: "Cô Diêu, cô cảm thấy tiểu Nhân làm sai?"

"A?" Diêu Tuyết không rõ ràng cho lắm.

"Bây giờ tôi yêu cầu bạn học Mạc Văn đến xin lỗi Khương Hoài Bắc." Thẩm Hoài Cảnh thản nhiên nói.

Diêu Tuyết sửng sốt: "Cái gì?"

Khương Hoài Nhân cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài Cảnh.

"Cậu có bị bệnh không? Cậu dựa vào cái gì kêu con trai tôi xin lỗi đứa trẻ đó?" Mẹ Mạc Văn đột nhiên đứng lên, với một bộ dáng muốn đánh nhau.

Thẩm Hoài Cảnh lạnh lùng nhìn sang, trong mắt mang theo hàn quang: "Con nhà bà ăn nói lỗ mãng trước, chúng tôi nhiều nhất coi như tự vệ chính đáng."

"Tự vệ chính đáng? Đầu óc cậu không bình thường chứ? Con trai tôi chỉ là nói một câu như vậy, các người liền lột quần của nó, còn tự vệ chính đáng. Có phải cậu chưa từng đi học hay không, có biết tự vệ chính đáng là có ý gì không?"

"Vị nữ sĩ này, cái miệng này của bà giống như ăn thứ gì trong nhà vệ sinh rồi không đánh răng nha."

"Bà năm nay bao nhiêu tuổi? Sáu mươi đúng không? Còn ăn mặc trang điểm lồng lộn, bà cho rằng bà là Hoa Hồ Điệp à?"

"Còn có, mặt mũi bà là lau bột mì chứ."

Lời nói của Ôn Đinh còn chưa kết thúc, thì một bàn tay của người phụ nữ kia tát tới. Thẩm Hoài Cảnh theo bản năng đi chắn cho cô, nhưng động tác Ôn Đinh nhanh hơn, cọ một cái liền trốn sau lưng Thẩm Hoài Cảnh. Từ phía sau anh, đối diện người phụ nữ đó nhún vai thăm dò: "Bà xem xem, đây chính là tự vệ."

Người phụ nữ này ngày thường vênh mặt hất hàm sai khiến, khi nào thì chịu qua dạng tức này, không khỏi toàn thân phát run, tức giận không chỗ xả. Ngón trỏ hướng cái mũi Diêu Tuyết chỉ, giọng nói the thé: "Cô Diêu, nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích hợp lí, tôi sẽ đi tìm Hiệu trưởng, kêu Hiệu trưởng đuổi việc cô."

Diêu Tuyết cảm thấy đau cả đầu, khó trách chủ nhiệm lớp Khương Hoài Bắc lấy cớ có việc tránh đi. Chuyện này thật đúng là khó giải quyết nha, không khỏi đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh, kỳ vọng Thẩm Hoài Cảnh có thể cho cô một cách giải quyết.

Thẩm Hoài Cảnh xoay người ôm lấy Khương Hoài Bắc, giọng nói phát ra càng bình thản: "Chúng tôi sẽ không xin lỗi, vị nữ sĩ này không phải nói muốn kiện chúng tôi quấy rối trẻ em sao? Được, kiện đi. Còn có, lúc ấy tôi quyên tiền xây cái nhà trẻ này, chính là vì để tiểu Bắc có một hoàn cảnh tốt học tập, mà bây giờ tôi phát hiện hình như cũng không phải là như thế. Cho nên, cô Diêu, làm phiền cô chuyển lời cho Hiệu trưởng các người, ngày mai, tôi hi vọng tôi có thể yên tâm đưa tiểu Bắc đến học."

Bỏ lại câu nói này, Thẩm Hoài Cảnh ôm Khương Hoài Bắc quay người ra văn phòng. Ôn Đinh đối diện người phụ nữ kia giang tay ra, một tay một nắm tay Khương Hoài Nhân và Ôn Dĩ Nam cũng đi ra ngoài.

"Cậu có ý gì? Có bản lĩnh nói rõ ràng? Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu cho rằng tôi không dám kiện sao?" Người phụ nữ kia vẫn đang ầm ĩ phía sau.

Ôn Đinh thở dài một hơi, nghiêng đầu đối Ôn Dĩ Nam nói: "Dĩ Nam, sau này em có muốn học luật sư không, em xem xem bây giờ người hiểu biết pháp luật cơ bản một chút cũng không có."

Ôn Dĩ Nam: "...."

*

Thẩm Hoài Cảnh lái xe, Ôn Đinh ôm Khương Hoài Bắc ngồi ở vị trí phụ lái. Ôn Dĩ Nam và Khương Hoài Nhân ngồi ở phía sau, không một ai nói chuyện, bên trong xe rất yên tĩnh. Khương Hoài Nhân thỉnh thoảng giương mắt nhìn trộm Thẩm Hoài Cảnh. Mắt Thẩm Hoài Cảnh nhìn thẳng lái xe, giống như không phát hiện cái gì.

Ôn Đinh vốn định nói mấy câu hóa giải bầu không khí một chút, nhưng nhìn sắc mặt Thẩm Hoài Cảnh một cái, vẫn là thức thời chọn cách im miệng.

Đến cửa nhà, mấy người vừa bước vào phòng khách Thẩm Hoài Cảnh liền dừng bước, Khương Hoài Nhân cũng theo bản năng đứng vững. Thẩm Hoài Cảnh rủ mắt liếc em ấy một cái, lại liếc nhìn Khương Hoài Bắc trong lòng Ôn Đinh, nhàn nhạt mở miệng: "Hai đứa..." Lúc này vừa hay Ôn Dĩ Nam đứng bên cạnh, suy nghĩ một chút : "Ba đứa, tối nay không được phép ăn cơm, phạt đứng một tiếng."

Ôn Đinh vốn cho rằng Khương Hoài Nhân sẽ kháng cự, nhưng không ngờ em ấy đặc biệt ngoan ngoãn chấp nhận trừng phạt, dẫn Khương Hoài Bắc đến một nơi hẻo lánh bên trong đứng phạt.

Nhìn ba đứa từ thấp đến cao đứng ở đó, giống như tín hiệu điện thoại. Ôn Đinh mới nhớ tới một vấn đề quan trọng, ba đứa bọn chúng bị anh phạt không được phép ăn cơm tối. Vậy chính là Thẩm Hoài Cảnh không định làm cơm tối, vậy cô ăn cái gì?

Ôn Đinh đứng ở đó suy nghĩ về cuộc sống một chút, kế đó đi đến phòng bếp tự lực cánh sinh xào một bát cơm chiên trứng. Sau đó liền ôm cái ghế đẩu của Khương Hoài Bắc chạy đến chổ ba đứa đứng phạt, cầm bát bắt đầu ăn cơm.

Một bên vừa ăn, một bên vừa nói: "Đúng rồi, Dĩ Nam. Lúc tiểu Nhân lột quần người ta, em đang làm gì?"

Ôn Dĩ Nam ho một tiếng, mở ra cái mặt khác không nói lời nào.

Khương Hoài Nhân nhìn Ôn Đinh ăn say sưa ngon lành, nuốt một chút nước miếng: "Đứa trẻ đó muốn đánh em, thì anh ấy thuận tay vội vàng ấn một cánh tay xuống."

"À" Ôn Đinh tiếp tục ăn cơm.

Mùi thơm cơm chiên trứng tràn ngập toàn bộ phòng khách, mà ba đứa đều là những đứa trẻ thân thể lớn, đang đứng mà đến giờ cơm thì đói bụng. Lúc này chỉ có thể nhìn không thể ăn, tự nhiên bị tra tấn.

Khương Hoài Bắc là người đầu tiên nhịn không được, khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt đáng thương nhìn cô: "Chị Đinh Đinh, em đói."

Ôn Đinh nhíu mày, đau lòng sờ sờ đầu cậu: "Tiểu Bắc đáng thương, ngoan, nhịn một chút, nghĩ xem sáng ngày mai muốn ăn gì, chị Đinh Đinh làm cho bọn em ăn."

Khương Hoài Bắc: "..."

Khương Hoài Nhân: "..."

Ôn Dĩ Nam: "..."

Ôn Đinh tiếp tục ăn cơm, Khương Hoài Nhân nhịn không được: "Chị Đinh Đinh, chị có thể về phòng bếp ăn hay không?"

Ôn Đinh múc muỗng cuối cùng cơm chiên trứng bỏ vào trong miệng, sau khi nuốt xuống, nhìn ba đứa bọn chúng: "Thẩm tiên sinh mặc dù không nói bọn em đã làm sai điều gì, nhưng cũng không cho là bọn em làm đúng. Thấy bọn em bây giờ ngoan như vậy, ngoan ngoãn ở đây chấp nhận chịu phạt, có thể biết được là mình sai ở chổ nào. Cho nên, đây cũng là một cái trừng phạt."

Thẩm Hoài Cảnh phạt bọn chúng tất nhiên có đạo lý của anh, những đứa trẻ này cũng phải dạy dỗ một chút, đương nhiên cô sẽ không ở sau lưng làm người tốt, ngã bài anh.

Ôn Đinh nói xong, đứng lên, phủi mông một cái quay người đi, để lại ba đứa đứng ở đó trong tiếng gió xào xạc.

Thẩm Hoài Cảnh chống tay đứng ở trước cửa phòng sách, trong mắt một nụ cười chợt lóe lên.

Ôn Đinh rửa xong bát đĩa đi ra, vừa hay nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó, dang tay ra cười: "Thật ngại quá, Thẩm tiên sinh, không có làm cơm tối cho anh rồi. Tôi cảm thấy anh làm cậu tiểu Nhân, tiểu Bắc, hẳn là cùng bọn chúng đồng cam cộng khổ."

Thẩm Hoài Cảnh khôi phục một mặt lãnh đạm như ngày thường, nhàn nhạt liếc cô một cái, quay người bước lên phòng sách.

Ôn Đinh nhún nhún vai, ngâm nga bài hát đi lên lầu.

Khương Hoài Nhân sờ sờ lên bụng của mình, lắc đầu thở dài, nhón chân lên vỗ vỗ đầu Ôn Dĩ Nam, thông cảm nói: "Anh có thể bình an khỏe mạnh lớn lên như vậy, đời trước nhất định đã làm nhiều việc tốt."