Chương 7: Chương 7

Tàu đi Thanh Miên, Vân Nam khởi hành từ trạm Tây Bắc Kinh lúc mười một giờ đêm. Lưu Minh Hạo tiễn tôi đến tận toa tàu.

Bữa tối qua, tôi ăn ở nhà Lưu Minh Hạo. Vợ mới cưới của cậu ta, cũng là chị họ của Bội Bội, đi xem phim ở ngoài. Chúng tôi uống hết một chai rượu, miệng nồng hơi men, nói chuyện phiếm với nhau. Đang ngồi, bỗng Lưu Minh Hạo đứng lên, đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc phong bì dày, không nói không rằng đặt xuống trước mặt tôi. Tôi mở ra xem, quả nhiên là tiền, hai mươi nghìn tệ mới cứng vừa rút từ ngân hàng.

Lưu Minh Hạo mặt đỏ phừng phừng, không biết là do rượu hay do ngại, nói:

“Cậu biết đấy, lần này tôi lấy vợ, gần như đã khuynh gia bại sản, từ địa chủ nhỏ biến thành nông dân nghèo rồi. Bố vợ tôi không giàu có như bố của Bội Bội, nhưng vợ tôi cứ học đòi Bội Bội, còn trách tôi ngày trước khoác lác. Cô ta cứ nghĩ công ty của tôi lớn như của Chung Ninh. Riêng tiệc cưới đã tiêu tốn mất ba mươi nghìn… Giờ chỉ còn hai mươi nghìn tệ, cậu cầm tạm đi.”

Tôi đẩy xấp tiền về phía Lưu Minh Hạo, thành thật nói: “Lần trước cậu cho tôi tiền, tôi không lấy, lần này cũng vậy, tôi mà cầm thì thật chẳng ra gì…”

Lưu Minh Hạo lại đẩy tiền về phía tôi, ngắt lời: “Lần này không giống như lần trước. Chẳng phải cậu muốn đi tìm An Tâm ư? Giờ cậu không có việc làm, chia tay Bội Bội rồi thì làm gì còn tiền. Muốn đi Vân Nam thì trên người phải có tiền, đừng có nói là cậu đi gặp Chung Ninh vay tiền đấy.”

Tôi lại đẩy tiền về phía cậu ta, cười nói: “Tôi vẫn còn ít tiền, lúc nào hết sẽ tìm cậu.”

Lưu Minh Hạo cúi đầu. Tôi hiểu cậu ta muốn nói gì, nhưng tôi không thể mở lời trước.

“Dương Thụy,” Lưu Minh Hạo ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn thẳng vào tôi, “tôi biết cậu chưa tới mức không còn một xu dính túi, nhưng đây là tâm nguyện của tôi, hễ nghĩ đến cậu là tôi lại cảm thấy có lỗi…”

Tôi mỉm cười. “Chuyện đã qua, tôi quên rồi, cậu còn nhớ làm gì. Thôi bỏ đi, hãy hướng tới tương lai, tương lai nhất định sẽ tươi đẹp hơn.”

Chúng tôi cụng ly với nhau lần cuối. Uống cạn ly rượu, tôi chúc Lưu Minh Hạo sớm phát tài, chúc vợ chồng cậu ta hạnh phúc, cũng chúc cậu ta không bị vợ dắt mũi. Quả thực, vợ câu ta ghê gớm chẳng kém gì Chung Ninh. Lưu Minh Hạo chúc tôi thuận buồm xuôi gió, sớm tìm được An Tâm, sau đó sẽ cùng An Tâm… tóm lại là được như ý nguyện.

Sau đó, chúng tôi ra khỏi nhà. Ngoài đường, gió thổi rất mạnh, nhắc nhở tôi giờ đang là thời điểm lạnh nhất của mùa đông Bắc Kinh, cũng khiến chúng tôi nhận ra rằng mình vẫn còn say. Lưu Minh Hạo nôn ngay trước xe cậu ta. Tôi hỏi cậu ta vẫn ổn chứ, nếu không thì đi taxi cũng được. Lưu Minh Hạo lắc đầu, nói không sao, sau đó còn xiêu xiêu vẹo vẹo ôm chầm lấy tôi, cất tiếng nói trong hơi men cay nồng: “Người anh em tốt của tôi, tôi phải tiễn cậu lên tàu mới được.”

Đèn đường sáng rực khắp phố, Bắc Kinh đã thay đổi thật rồi, dường như còn phồn hoa, náo nhiệt hơn cả Los Angeles. Bắc Kinh nào có kém những thành phố lớn của các quốc gia phát triển, khu vui chơi giải trí, ăn uống, mua sắm, nhà cao tầng san sát… không có chỗ nào kém cả! Nếu có kém thì chỉ kém ở chỗ hơi bừa bãi một chút, người đông hơn một chút và môi trường sống không bằng các nước Âu Mỹ.

Lúc này, tôi mới bắt đầu nghĩ đến miền đất có tên gọi Thanh Miên, nơi tôi sắp đến. Nơi đó như thế nào nhỉ? Có lẽ là một nơi phong thủy hữu tình, địa linh nhân kiệt. Ai nói Trung Quốc không có danh lam thắng cảnh chứ, nếu Thanh Miên không đẹp thì sao có thể nuôi dưỡng được một người con gái mỹ miều đến vậy?

Lưu Minh Hạo lái xe. Nhìn cái cách cậu ta lái xe thì chẳng có vẻ gì là say xỉn cả, chỉ phải cái nói nhiều.

“Trước đây, không bao giờ tôi tin được rằng cậu lại nặng tình với một người con gái đến vậy. Tôi phục cậu rồi đấy, Dương Thụy!”

“Chẳng phải cậu cũng tu tỉnh rồi đấy ư, nếu không sao đã kết hôn rồi?”

Lưu Minh Hạo cười lớn. “Ôi dào, tôi khác, cậu khác. Tôi còn nhiều tuổi hơn cậu đấy, còn chần chừ nữa, mẹ tôi lại sốt ruột.”

“Trước đây, tôi luôn sợ bị một người phụ nữ ràng buộc, thực ra khi đó tôi không biết, toàn tâm toàn ý thích một người lại là một cảm giác rất khác lạ. Tôi phát hiện cảm giác đó cũng thú vị lắm. Toàn tâm toàn ý yêu một người, rồi được người ấy toàn tâm toàn ý yêu lại, cảm giác còn khác nữa.”

Lưu Minh Hạo nhìn tôi, cười hỏi:”Cảm giác như thế nào?”

Tôi nghĩ ngợi hồi lâu rồi phì cười, nói: “Cậu đang hỏi cung đấy à? Chuyện tình cảm làm sao nói rõ được.”

“An Tâm đối với cậu có toàn tâm toàn ý không? Quá khứ của cô ấy có đến mấy người đàn ông, rốt cuộc cậu có thực sự hiểu cô ấy không? Cậu có biết rõ thân thế, quá khứ của cô ấy không?” Lưu Minh Hạo hỏi.

Tôi không trả lời câu hỏi của Lưu Minh Hạo. Thực ra, đó đều là những vấn đề mà tôi từng băn khoăn.

An Tâm, rốt cuộc anh có hiểu em không? Quá khứ của em, những người đàn ông đã từng xuất hiện trong đời em, rốt cuộc anh biết được bao nhiêu người?

Tôi biết ngoài Trương Thiết Quân, con trai của hiệu trưởng trường cao đẳng ra, còn có một người đàn ông nữa. Đó chính là người mà tối hôm tôi đến cung văn hóa tìm em, em đã từng nhắc tới - Mao Kiệt.

Sở dĩ tôi nhớ chính xác đến thế là vì hôm đó cũng chính là ngày Chung Ninh cùng vợ chồng chị họ đến Nội Mông. Hôm đó, tôi tiễn bọn họ ra sân bay rồi mới quay về tìm An Tâm.

Tôi đưa An Tâm về nhà, vẫn là căn phòng nhỏ, bừa bộn đồ đạc đó. Chúng tôi ngồi trên thảm, lưng tựa vào sô pha, rồi em kể cho tôi nghe về Mao Kiệt.

Đối với Trương Thiết Quân, Mao Kiệt chính là “kẻ thứ ba” xen vào chuyện tình cảm của anh ta với An Tâm. Mặc dù An Tâm không dùng cụm từ “người thứ ba” để nói về Mao Kiệt, nhưng rõ ràng anh ta là người tình của em.

Tôi không biết mặt mũi Mao Kiệt trông như thế nào. An Tâm nói em không có ảnh của anh ta, nhưng theo như lời em tả thì anh ta rất cao ráo, đẹp trai. Có lẽ anh ta hơn hẳn Trương Thiết Quân cũng nhờ điểm đó.

Lần đầu tiên An Tâm gặp Mao Kiệt là vào một đêm ở Nam Đức. Hôm đó, em có việc nên ở lại trường rất muộn, trên đường về ký túc xá, do đói bụng nên em ghé vào một quán ăn nhỏ. Trong quán có mấy người đàn ông đang uống rượu, thấy một cô gái một mình vào quán, liền tiến tới chọc ghẹo. Một gã thấp béo trong số đó hỏi em có phải là ca sĩ không, An Tâm nói gã nhận nhầm người rồi, em không phải là ca sĩ. Thế là mấy gã kia làm ầm lên, nói em kiêu ngạo, không là ca sĩ thì còn là cái gì, có gì mà không dám nhận. An Tâm không để ý đến bọn chúng, chỉ cắm cúi ăn mì.

Gã đàn ông thấp béo thô lỗ kéo ghế ngồi ngay sát em, cười nhăn nhở, nói: “Em gái, hát một bài đi, hát một bài đi mà, anh sẽ cho tiền.” Mặt gã kề sát vào mặt em, miệng nồng nặc hơi men. An Tâm từ đầu tới cuối chỉ cúi đầu ăn mì, không thèm nhìn gã, gã lại cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt em, còn bình luận: “Da em trắng quá”. Bọn kia nghe thấy thế liền cười phá lên. Người trong quán đều tránh thật xa, chẳng ai dám đến gần hay can thiệp, ngoài một người khách cũng đang ăn cơm trong quán.

Người khách đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Anh ta đứng lên, nói: “Bọn mày đừng có bắt nạt người khác, bắt nạt một cô gái thì còn đáng mặt nam nhi không hả?”

Mấy tên kia ngẩn ra, không ngờ lại có kẻ dám đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Gã béo ban nãy ném một chai bia dở về phía cậu thanh niên. Anh ta nghiêng người né, nhưng cái chai vẫn sượt qua trán, đập vào tường kêu “choang” một tiếng. Tiếng thủy tinh vỡ cùng với máu tươi chảy trên trán cậu thanh niên khiến An Tâm tức giận đứng bật dậy. Em vốn không muốn đi đôi co với mấy tên háo sắc đó, chỉ muốn ăn cho xong bát mì rồi về ký túc cho nhanh, nhưng giờ em không thể đi, bởi một thanh niên nghĩa hiệp đã dám đứng lên bảo vệ em, vì em mà gặp nguy hiểm, em không thể coi như không có chuyện gì được.

Cậu thanh niên nghĩa hiệp ấy chính là Mao Kiệt.

Mao Kiệt lúc đó đã trở thành cái gai trong mắt bọn vô lại, thế là hai bên xông vào đánh nhau. An Tâm có thể nhân cơ hội đó mà chạy đi, nhưng em đã không làm thế.

Mấy phút sau, cả Mao Kiệt lẫn bọn vô lại kia đều biết An Tâm chính là một cao thủ Taekwondo.

Tôi không được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng qua lời kể đơn giản của An Tâm, tôi cũng hình dung ra được thế trận lúc đó. Tôi đã từng lĩnh một đòn của em nên tôi biết, em không hề nói dối. Bọn lưu manh háo sắc kia lần lượt bị em hạ gục, từ chủ quán, phục vụ bàn đến anh chàng Mao Kiệt kia đều ngẩn ra nhìn. Và có lẽ, chính trong giây phút đó, Mao Kiệt đã yêu An Tâm. Chuyện này khác thường ở chỗ “anh hùng cứu mỹ nhân” phút chốc đã trở thành “mỹ nhân cứu anh hùng”.

Chuyện sau đó hình như là An Tâm muốn đưa Mao Kiệt tới bệnh viện nhưng Mao Kiệt không đi. Anh ta muốn An Tâm đưa về nhà, vì nhà anh ta ở gần đó. Câu chuyện đó khác với chuyện của tôi ở chỗ, tôi bị An Tâm đánh bị thương, sau đó em đưa tôi đến bệnh viện rồi mới đưa tôi về nhà.

An Tâm đưa Mao Kiệt về nhà rồi giúp anh ta băng bó vết thương trên trán. Mặt Mao Kiệt đầy máu khiến An Tâm không khỏi lo lắng, may mà sau khi lau hết máu đi, vết thương cũng không sâu lắm, không đến nỗi nghiêm trọng.

Nhà Mao Kiệt rất rộng, có phần cách biệt với khu dân cư xung quanh, gồm ba khu phòng chính và một khoảng sân nhỏ ở giữa. Ở Nam Đức, người có thể sở hữu một cơ ngơi rộng lớn, khang trang như thế chắc chắn phải thuộc diện khá giả, chỉ hiềm nội thất trong nhà có phần cũ kĩ. Theo đánh giá của An Tâm, sự khá giả đó đi lên từ cái nghèo, thiếu mất sự sang trọng, có thể thấy chủ nhân ngôi nhà có tiền nhưng chưa chắc đã có văn hóa. Mao Kiệt nói bố mẹ anh ta làm nghề buôn bán, anh trai cũng vậy, thường xuyên ra ngoài làm ăn. Học xong cấp ba, Mao Kiệt không tìm việc làm mà ở nhà lông bông suốt ba năm, thỉnh thoảng cũng phụ giúp bố mẹ, cuộc sống chẳng có gì thú vị cả.

Mới gặp nhau lần đầu nhưng Mao Kiệt đã không ngần ngại lôi hết ảnh hồi nhỏ của mình ra cho An Tâm xem. An Tâm xem một cách thích thú. Nhìn những bức ảnh đó, từ quần áo cho đến những vật dụng trong nhà, có thể thấy hồi nhỏ, nhà Mao Kiệt rất nghèo. Có lẽ nhà anh ta phất lên vào thời điểm Mao Kiệt học cấp ba, cũng mới mấy năm thôi. Mao Kiệt càng lớn càng khôi ngô, sáng sủa, thế nên những bức ảnh cũng chủ yếu được chụp trong thời gian đó. An Tâm vừa xem ảnh vừa khuyên Mao Kiệt nên nhân lúc còn trẻ mà tìm một công việc ổn định hay đi học một nghề gì đó, đừng để tuổi thanh xuân trôi qua một cách vô ích. Mao Kiệt nói anh ta cũng nghĩ như vậy.

Bố mẹ Mao Kiệt đã đi ngủ, anh trai anh ta không có nhà, giữa một ngôi nhà rộng lớn, trong một căn phòng nhỏ, chỉ có anh ta và An Tâm nhỏ to tâm sự với nhau. Đêm tối càng trở nên tĩnh lặng và ấm áp. Sự tĩnh lặng ấy khiến An Tâm cảm thấy dễ chịu, và từ đó cũng có cảm tình với Mao Kiệt. Đó cũng là phản ứng của bất kỳ cô gái trẻ nào, khi bỗng nhiên xuất hiện một vị anh hùng trẻ tuổi đứng lên bảo vệ mình. Nó khơi dậy những mơ tưởng từ nơi sâu thẳm trong trái tim của những cô gái. Cho nên sau khi băng bó vết thương cho Mao Kiệt xong, An Tâm không vội ra về mà nán lại xem ảnh của Mao Kiệt, còn uống cốc sữa anh ta pha, hơn nữa, khi em đứng dậy cáo từ, Mao Kiệt khăng khăng đòi đưa em về, em cũng không từ chối.

Nhà của Mao Kiệt và ký túc xá của An Tâm đều nằm ở phía bắc thành phố Nam Đức, cũng phải mất hơn một tiếng đi bộ mới tới nơi. Họ men theo con đường ẩm ướt vắng bóng người, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Mao Kiệt có vẻ là người hướng nội, không khéo ăn nói, nhưng thái độ rất niềm nở và chân thành khiến An Tâm cảm thấy thoải mái. Ở Nam Đức, An Tâm không có người thân, người bạn nào, cộng thêm việc thường xuyên phải xa cách với Trương Thiết Quân, sống cuộc sống nghèo khổ và cô độc, có lẽ những lý do đó đã khiến em và Mao Kiệt nhanh chóng trở nên thân thiết.

Những người trẻ tuổi khi ở cạnh nhau thường nói những chuyện lãng mạn và cao xa. Họ vừa đi vừa nói về lý tưởng và tương lai của mình cứ như hai người bạn thân. An Tâm cảm thấy điều đó có chút hoang đường, vì dù sao họ cũng mới quen nhau, nhưng em vẫn để mối quan hệ phát triển một cách tự nhiên.

An Tâm nói về những kế hoạch trong tương lai của em, kế hoạch nào cũng rất thực tế, nhưng khi xâu chuỗi chúng với nhau thì lại trở nên quá cầu toàn. Em nói tạm thời sẽ làm việc ở đó mấy năm để tích lũy vốn sống và kinh nghiệm, sau đó sẽ học tiếp lên thạc sĩ. Sau đó, em muốn có một gia đình hạnh phúc, rồi sinh một đứa con, nếu là con gái thì tuyệt vời nhất. Còn cả chuyện luyện tập Taekwondo nữa, tranh thủ lúc còn trẻ để đoạt giải quán quân của tỉnh hay top mười toàn quốc, về già em sẽ mang huy chương ra ngắm và tự an ủi mình cũng là niềm tự hào cho lớp con cháu sau này. Việc em muốn làm nhiều quá, đối với một người con gái, nếu thực hiện được hết những mục tiêu mà mình đặt ra thì thật là chuyện phi thường. Ví dụ, chỉ tính riêng chuyện sinh con thôi đã là một sự ràng buộc, khiến người mẹ không còn tâm trí làm những việc khác. Một đứa trẻ từ khi được sinh ra đã trở thành chủ thể của người mẹ, đủ sức làm lu mờ tất cả những thứ khác. Đứa trẻ đó đôi khi còn khiến người mẹ quên mất cả bản thân mình.

Lý tưởng của Mao Kiệt lại vô cùng đơn giản, đó là tiền. Anh ta tin rằng sau này mình sẽ kiếm được rất nhiều tiền. An Tâm từng hỏi anh ta: “Tiền tuy rất quan trọng nhưng nó có thay thế được tất cả những niềm vui của anh không? Anh không muốn xây dựng sự nghiệp, không muốn đạt được một thành công gì đó, không muốn có một tình yêu đẹp sao?”

Mao Kiệt tuyên bố một cách nghiêm túc và hùng hồn: “Cần chứ! Sự nghiệp, thành công, tình yêu, anh đều cần, nhưng muốn có được những thứ đó thì cần phải có tiền. Có tiền rồi, ta mới tự do chọn lựa tất cả.” Anh ta còn nói ghét nhất cái cảnh phải chạy ngược chạy xuôi kiếm sống, lúc nào cũng phải lo lắng sầu não.

An Tâm cảm thấy suy nghĩ của Mao Kiệt có chút kì lạ, không có sự nghiệp, không thành công thì làm sao có tiền? Sự nghiệp và thành công không hề mâu thuẫn với tiền bạc, chúng là điều kiện tiên quyết để có tiền. Có lẽ anh ta muốn được phát tài sau một đêm. Suy nghĩ này của Mao Kiệt cũng là dễ hiểu, vì trong xã hội, hiện tượng này không hiếm, ngay cả ở vùng đất Nam Đức nhỏ bé đó cũng vậy. Nơi đó gần sát khu vực “Tam giác vàng”, là “con đường hoàng kim ” chuyên vận chuyển ma túy giữa Trung Quốc và nước ngoài. Đúng vậy, buôn bán ma túy là dễ kiếm tiền nhất, một vốn bốn lời, không cần có tài chỉ cần có gan. Mấu chốt ở chỗ có dám làm hay không mà thôi.

“Anh có dám làm không?”

An Tâm hỏi thẳng Mao Kiệt, khiến anh ta ngẩn người một hồi lâu, sau đó cười, nói nhỏ vào tai em: “Em có muốn anh làm không? Nếu em muốn, anh sẽ làm. Vì em, anh bất chấp nguy hiểm!”

Lần này đến lượt An Tâm sững sờ. Giọng nói, thái độ của Mao Kiệt dường như đã vượt quá giới hạn của tình bạn đơn thuần, có chút ám muội. An Tâm giả vờ ngốc nghếch, cười nói: “Sao lại vì em chứ? Anh kiếm tiền là vì anh, vì bố mẹ anh, đúng không nào?”

Mao Kiệt chỉ cười, sau đó cúi đầu, không đáp.

Từ câu nói lúc trước và sự im lặng sau này của anh ta, An Tâm cảm nhận được đó chính là tình yêu. Em bắt đầu cảnh giác và cẩn trọng hơn, chủ động dừng cuộc thảo luận đang sôi nổi lại. Trong bóng đêm tĩnh lặng, họ nghe rõ từng bước chân của mình, giống như những lời nói thầm trong tim. An Tâm cảm thấy có một người bạn bằng tuổi để chuyện trò thật là tốt. Từ lời kể của em, tôi có thể tưởng tượng ra, ở thành phố nhỏ nơi biên cương, dưới ánh trăng êm ả, một đôi trai gái trẻ tuổi bước đi trong đêm, tiếng bước chân vừa mơ màng vừa kì ảo giống như tâm trạng của họ lúc đó vậy.

Căn phòng trong ký túc xá của An Tâm là do trường phân cho. Sau này tôi có đến chơi một lần, đó là một khu nhà sàn được dựng bên bờ sông Nam Mãnh. Những ngôi nhà sàn xuất hiện sớm nhất ở Vân Nam chính là nhà của người dân tộc Choang, vì được dựng trên mặt nước nên người ta thường dùng những cây gỗ rất to để chống đỡ sàn nhà, nhằm tránh ẩm ướt. Nói theo cách của người phương Bắc thì ở nhà sàn có một cái thú, đó là giống như được ở trong một ngôi đình hóng mát trên hồ vậy, chỉ tiếc là tôi chưa có dịp được thử qua. An Tâm kể, khu nhà sàn đó được xây dựng từ những năm 1960, không dùng gỗ như những ngôi nhà truyền thống trước kia mà đã được thay bằng gạch đá và ngói đỏ, nhìn từ bên ngoài có chút “phá cách”, trong nhà rộng rãi trống trải, rất tiện cho những người thích trang trí nhà cửa theo phong cách hiện đại.

Căn phòng của An Tâm tuy chỉ rộng được có hơn chục mét vuông nhưng khi mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy con sông Nam Mãnh trong xanh hiền hòa, những bè trúc tấp nập qua lại trên sông và những cây gạo hoa nở đỏ ối như ráng chiều phía bên kia sông. Thấp thoáng có tiếng trống từ xa vọng tới. An Tâm nói em không bao giờ phân biệt được đó là tiếng trống nước của người dân tộc Đức Ngang hay tiếng trống chân voi của người dân tộc Thái(*). Thỉnh thoảng, tiếng trống cất lên khi trên mặt sông vẫn còn giăng một lớp sương mù mờ ảo, khiến cho khung cảnh cứ hư hư thực thực như cõi mộng… Nếu bạn chưa có dịp được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó thì đừng bao giờ cố tưởng tượng ra nó, vì cảnh thực chắc chắn luôn đẹp đẽ và lay động lòng người hơn nhiều.

(*) Đức Ngang và Thái là hai tộc người bản địa sinh sống ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Trống nước của người dân tộc Đức Ngang cũng giống như trống thường nhưng khi đánh, người ta thường đổ nước lên mặt trống để tạo ra những âm thanh rất đặc biệt. Trống chân voi của người dân tộc Thái sở dĩ có tên gọi như vậy là vị thân trống có hình dáng giống như chân của loài voi.

Lúc An Tâm và Mao Kiệt về đến ký túc xá đã là bốn giờ sáng, theo phép lịch sự thông thường, em mời anh ta vào nghỉ một lát, uống nước rồi hẵng về. Mao Kiệt bước vào nhà, em rót nước mời nhưng anh ta không uống mà chỉ nhìn ngó căn phòng. Một căn phòng nhỏ sạch sẽ, ngăn nắp và ấm áp giống như nữ chủ nhân của nó khiến cậu thanh niên ấy có vài phần mong muốn được sở hữu. Thế là sau khi vào phòng được mấy phút, anh ta đã ôm chầm lấy An Tâm, thì thầm vào tai em một câu thế này: “Em yêu anh nhé, anh đảm bảo sẽ mang đến cho em cuộc sống tốt đẹp nhất!”

Mấy năm sau, khi kể cho tôi nghe về đêm đó, An Tâm đã nói đó là một sai lầm không thể cứu vãn, có lẽ vì khi đó, em đang cần một điều gì đó. Em cần điều gì? Một người con gái một thân một mình nơi biên cương hẻo lánh, hằng ngày lên lớp, tan trường rồi về ký túc xá đọc sách. Một tháng Trương Thiết Quân lặn lội đến thăm em một lần, hai người ở bên nhau được hai ngày rồi em lại phải ôm nỗi cô đơn một mình. Một cô gái trẻ đang độ tuổi xuân sắc, những thứ em cần nhiều lắm. Tôi có thể hiểu được tâm trạng em khi đó. Em và Mao Kiệt có xảy ra chuyện đó thì tôi cũng không thấy phản cảm, tôi có thể chấp nhận được.

Từ đó trở đi, mối quan hệ giữa họ ngày càng đem lại nhiều phiền phức cho An Tâm. Hầu như đêm nào Mao Kiệt cũng đến ký túc xá tìm An Tâm. Hai năm sau, khi nhắc lại chuyện đó, em cũng rất thẳng thắn, nói hai người đó làm “chuyện đó” hai lần, nhưng càng ngày An Tâm càng cảm thấy áy náy. Em không muốn hai người cứ lén lút như vậy, đặc biệt mỗi lần Trương Thiết Quân lên thăm đều mang cho em rất nhiều món bổ dưỡng do chính tay mẹ anh ta nấu, điều đó khiến em càng cảm thấy có lỗi. Nếu so sánh với Mao Kiệt thì Trương Thiết Quân không đẹp trai bằng, cũng không mạnh mẽ và phóng khoáng bằng, nhưng Thiết Quân là người chính trực, chín chắn, có học vấn, rất xứng đôi với An Tâm. Cuối cùng lý trí đã chiến thắng, An Tâm quyết định chia tay với Mao Kiệt, càng sớm càng tốt.

Nhưng khi em còn chưa biết phải nói thế nào với Mao Kiệt thì anh ta đã mở lời trước. Đêm đó, anh ta đến ký túc xá tìm An Tâm, muốn làm chuyện đó nhưng bị An Tâm từ chối. Em nói: “Mao Kiệt, chúng ta đừng như thế này nữa, chuyện này sẽ không có lợi cho cả hai chúng ta.”

Mao Kiệt đang miết nhẹ những ngón tay của mình trên người em, nghe em nói vậy, anh ta liền dừng lại, nhìn em, không nói gì. An Tâm định nói tiếp thì anh ta gằn giọng, nói: “Được thôi, chúng ta kết hôn đi, anh sẽ lấy em.”

An Tâm nhìn vào khuôn mặt của Mao Kiệt, khuôn mặt đó rất điển trai. Em biết anh ta thật lòng với em. Em muốn chia tay anh ta nhưng không muốn làm anh ta bị tổn thương, không muốn nói: “Chúng ta không hợp nhau là vì anh không có học vấn, em sẽ không ở lại Nam Đức lâu, nên không muốn tìm đối tượng yêu đương ở đây…”, em không muốn nói bất kỳ lời nào khiến Mao Kiệt đau khổ, thế nên em chỉ có thể dùng cách thẳng thắn nói ra sự thật.

“Mao Kiệt, em đã có bạn trai, bọn em đã đính hôn rồi…”

Em vốn định nói rõ hơn về mối quan hệ giữa em và Trương Thiết Quân cùng gia cảnh của anh ta, nhưng mới nói xong một câu, sắc mặt Mao Kiệt đã lập tức thay đổi. Anh ta ngẩn ra một hồi lâu rồi bỗng hét lên: “Đừng nói nữa!”, sau đó tức giận đạp cửa, bỏ đi.

Phản ứng của Mao Kiệt khiến An Tâm sợ hãi, có lẽ cũng vì phản ứng dữ dội đó mà trong lòng em cảm thấy có lỗi. Em lại một lần nữa cảm nhận được Mao Kiệt đối với em là thật lòng. Đổi lại, em đã lừa dối Mao Kiệt, làm tổn thương Mao Kiệt, cho dù lúc đầu anh ta là người chủ động.

Sau đó, An Tâm muốn gọi điện cho Mao Kiệt hoặc viết cho anh ta một bức thư, nhưng em không biết phải viết thế nào, cũng không muốn bị khó xử khi gặp Mao Kiệt. Em cho rằng anh ta tức giận rồi sẽ chẳng để ý đến em nữa, không đến tìm em nữa. Thế cũng tốt, cứ để anh ta hận em đến hết đời đi. Thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm nhất, có thể xóa bỏ mọi thứ.

Em sống những ngày tháng bất an và áy náy, nội tâm giằng xé, không thiết ăn uống. Em tự trách mình nhưng em không hối hận vì đã chia tay với Mao Kiệt. Em bắt buộc phải làm như vậy, chỉ có thể lựa chọn như vậy mà thôi.

Hai tuần sau, em đã bình tâm lại, không còn đau khổ, dằn vặt nữa, cứ nghĩ mọi chuyện đã trôi vào dĩ vãng. Nhưng chính lúc đó, Mao Kiệt lại xuất hiện. Hôm đó, anh ta đến tìm An Tâm rất muộn, vừa vào phòng đã ôm chặt lấy em, nói: “An Tâm, em đi với anh nhé? Anh có tiền, anh có thể nuôi em cả đời này. Em nghỉ việc đi, chúng ta cùng đi khỏi nơi này.”

An Tâm để anh ta ôm một lát, đó cũng là cách bày tỏ lời xin lỗi của em. Sau đó, em nói: “Mao Kiệt, em không muốn bỏ việc. Em không giống anh, em coi sự nghiệp là quan trọng nhất. Nếu không vì sự nghiệp, em đã không đến Nam Đức rồi.”

Mao Kiệt buông em ra. Anh ta nhận thấy trong lời nói của em đầy vẻ nghiêm túc và chín chắn.

Không thể thay đổi được quyết định của em, mặt anh ta đanh lại, hơi thở gấp gáp, anh ta nói: “Anh cứ tưởng em yêu anh.”

An Tâm muốn giải thích nhưng em không biết nên nói thế nào, có nên nhận sai không, hay là cầu xin anh ta tha thứ. Em kéo ghế, định mời anh ta ngồi xuống, nhưng An Tâm chưa kịp mở miệng, Mao Kiệt đã thô bạo đẩy tay em ra. Toàn thân anh ta run rẩy, giọng nói cũng run run

“Anh cứ nghĩ là… em yêu anh cơ đấy!”

Anh ta không cho An Tâm cơ hội giải thích và xin lỗi, đá cửa, chạy đi mất. Từ đó, anh ta không đến tìm An Tâm nữa. Khi bóng dáng anh ta đi khuất cũng là lúc An Tâm bật khóc. Dù sao Mao Kiệt cũng từng mang lại hơi ấm và tiếng cười cho căn phòng lạnh lẽo này.

Vào cái đêm Chung Ninh dẫn vợ chồng chị họ đến Nội Mông hưởng tuần trăng mật. An Tâm đã kể cho tôi nghe câu chuyện về một người đàn ông khác xuất hiện trong đời em. Câu chuyện không có gì đặc biệt, nhưng đoạn kết khiến tôi cảm thấy nuối tiếc và có phần thông cảm cho anh chàng Mao Kiệt không may kia, vì tôi thấy anh ta có chút giống tôi.