Chương 8: Lôi thôi

"Mày cái thằng ranh con này, đồ ranh con! Mày làm sao lại dám giáo huấn cha mày! Gậy đâu rồi! Tao phải đánh chết mày, tao đập chết mày ranh con này!"

"Hổ dữ không ăn thịt con ah."

"Có loại con như mày, cho dù là lão hổ cũng bị mày làm tức chết nửa cái mạng, hừ!"

Trong sân lại là một trận gà bay chó chạy.

Đại đội cũng không phải không có ai, xung quanh đều là người, chỉ cần trong phòng có người đều thò đầu ra xem.

Chỉ là đúng lúc này, ai cũng không ngờ đến, Khương Điềm Điềm đột nhiên nổi bão!

Khương Điềm Điềm đẩy cánh cổng của đại đội ra, trưng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ: "Ngài làm sao có thể đánh người!"

Trong khoảnh khắc đó dường như tất cả mọi người đều đồng loạt bất động, lập tức dừng lại, sau đó hết thảy chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô —— một cô nương mặt mày xám tro, tóc tai bù xù, cả người rất bẩn, trong tay cầm theo cái kéo. (má ơi cíu, hình tượng gì thế này kkk)

Khương Điềm Điềm cũng nhanh chóng đảo mắt qua người trong sân, ngoại trừ Dương Quế Hoa buổi sáng hôm nay mới thấy qua, còn có 3 nam nhân trung niên cùng một chàng trai có vóc dáng cao nhưng gầy. Người bị đánh ắt hẳn là hắn rồi.

Mà trong ba người trung niên có một người cầm một cây gậy gỗ trong tay, có lẽ chính là người đang đánh kia.

Cô nghĩ đến người mẹ kiếp trước của mình!

Khương Điềm Điềm liền nói: "Coi như là ngài sinh ra hắn, cũng không có nghĩa là ngài có thể tùy tiện đánh hắn, cũng càng không thể vứt hắn cho sói ăn!"

Tất cả mọi người: "..."

Tất cả mọi người: "??"

"Cô...là ai?"

Mọi người đồng loạt nhìn cô, trong ánh mắt soi mói của những người này nhìn Khương Điềm Điềm, một giây... cô kinh sợ rồi!

Dũng khí vừa sinh ra hồi nãy chưa đầy một phút không còn miếng nào. Tuy rằng cô xuyên thành Khương Điềm Điềm, là Khương Điềm Điềm chân chính. Nhưng đến cùng do tuổi không lớn lắm, hoàn cảnh xa lạ làm con người ta hoảng sợ. Khương Điềm Điềm nhếch miệng, liền hóa thân "Điềm kinh sợ".

"Tôi..."

Ánh mắt của cô nhìn đến Dương Quế Hoa, lập tức bước nhanh tới bên người Dương Quế Hoa, khoác lấy một cánh tay của bà. Thập phần quen thuộc.

Dương Quế Hoa: "???"

"Quế Hoa tẩu tử, đây là thân thích nhà tẩu à?"

Dương Quế Hoa bị Khương Điềm Điềm ôm chặt, rút cũng rút không được, khóe miệng bà co giật, trả lời: "Không phải, đây là con gái của Khương lão nhị. Đúng rồi, tại sao lại tới đây?"

Khương Điềm Điềm lập tức, nói: "Tôi muốn xin phép nghỉ thêm một ngày."

Dương Quế Hoa: "..."

Khương Điềm Điềm: "Ngày mai tôi có thể cùng mọi người đi công xã không?"

Dương Quế Hoa: "..."

Bà hít một hơi thật sâu, nghẹn một bụng lửa cháy ồm ồm, hỏi: "Cô đi công xã làm gì!"

Khương Điềm Điềm lập tức cầm lên bảo bối của mình nói: "Tóc của tôi có thể bán, tôi muốn đi công xã bán lấy tiền."

Dương Quế Hoa há mồm muốn nói gì đó, chỉ là còn chưa mở miệng, lại nghĩ đến điều gì liền thở dài một tiếng, nhìn về phía nam nhân trung niên khi nãy còn căn ngăn, hỏi: "Đội trưởng, nha đầu này chỉ là một cô nương, sống một mình cũng không dễ dàng, ngài xem..."

Đại đội trưởng cũng không làm khó xử Khương Điềm Điềm: "Buổi sáng ngày mai tới sớm một chút."

Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu, giòn giã đáp: "Tốt."

Đại đội trưởng nhìn bộ dạng lôi thôi của cô, nhịn không được, nói: "Cô đi ra ngoài, sửa sang lại bản thân một chút."

Khương Điềm Điềm: "..."

Cô, người từ thế kỉ 21 xuyên về thập niên 60 lại bị một ông chú ghét bỏ, ah đúng, ông chú thoạt nhìn ít nhất bốn mươi, còn cô trước khi gặp nạn còn chưa tới hai mươi. (hỏng hiểu lắm ý của t.giả nên mìk edit y bản raw)

Khương Điềm Điềm yên lặng nhìn lên trời, cảm giác bản thân có chút đáng thương.

"Được rồi, trở về đi." Đại đội trưởng thấy cô ngẩn người, vẫy vẫy tay, nói.

Khương Điềm Điềm lúc này mới lấy lại tinh thần, cô bĩu môi, lại cúi đầu nhìn xem chính mình lần nữa, giống như là, đại khái như, khả năng giống, xác thực là, có chút lôi thôi nha.

"Nha."

Cô quay người đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại nhìn về phía đại thúc đang cầm gậy gỗ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía chàng trai bị đánh, chàng trai cao cao nhưng gầy, trẻ trung lại hào sảng. Tuy không phải là thanh niên trắng trẻo, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, điển hình của mặt Giáo thảo. (Kiểu giống mí em trai học giỏi hay xuất hiện trong típ truyện thanh xuân vườn trường ấy ạ)

Chàng trai phát giác được ánh mắt của cô, nhíu mày nhìn sang.

Khương Điềm Điềm bắt gặp được tầm mắt của hắn, ánh mắt một lần nữa rơi vào đại thúc bên cạnh, có chút bừng tỉnh hiểu ra. Sôi nổi rời đi, thật giống như mỹ nữ nhảy ra cứu gấu chó vừa rồi không phải là cô vậy.

Về phần hiểu ra cái gì, thì không một ai biết được!

Người trong đại đội: "???"

Kế toán Trần sâu kín nhìn về phía con trai, gương mặt lạnh như quan tài hỏi: "Lão Lục, con biết nha đầu này?"

Giáo thảo lập tức lắc đầu: "Không biết! Cha, ngài như thế nào có thể giác ngộ thấp như vậy! Con cần phải biết cô ấy, thì cổ mới có thể bênh vực lẽ phải sao? Người ta thấy việc bất bình liền lên tiếng không được sao?"

Kế toán Trần chưa đầy một giây liền nổi nóng, "Mày lại cãi, tao đánh chết mày đồ ranh con."

"Ah! Giết người rồi!!!"

Sân đại đội liền liên tiếp phát ra tiếng thét như giết heo.

Bất quá lúc này đây, Khương Điềm Điềm đã đi xa, cô không trực tiếp về nhà, mà là nghe lời Vương Thẩm đến cánh rừng nhặt củi. Có lẽ bởi vì tối hôm qua vừa mới mưa, nhánh cây có chút ẩm ướt, nên không có người đến nhặt, Khương Điềm Điềm thuận lợi thu hoạch rất tốt.

Khương Điềm Điềm trước đây có bao giờ phải làm những việc như vậy! Tuy nhiên hoàn cảnh bây giờ khó khăn, Khương Điềm Điềm ngược lại không có cảm giác gian khổ gì. Nghèo một chút, tồi tàn một chút, thậm chí muốn cái gì đều chính mình làm. Nhưng nghèo vui vẻ mà!

Tâm tình tốt, làm cái gì cũng tốt.