Trần đại nương liền đảo mắt qua một lượt, lạnh giá nói: "Kêu la cái gì! Gọi hồn sao? Chuyện này liên quan gì đến các con?"
Trần Nhị tẩu tựa hồ nghĩ tới cái gì, một giây liền thay đổi lời vừa rồi muốn nói, mang theo ý cười nói: "Không phải, mẹ, con muốn nói là, nhà mẹ đẻ con bên kia làm trong đội sản xuất, có thể vụn trộm bán vài con, ngài nếu cảm thấy được, con liền đưa ngài qua xem."
Trần đại nương mỉm cười: "Quyết định vậy đi!"
Cho nên nói, năm đó bà tốn thời gian dài để nghiêm túc chọn con dâu cả, ngươi xem, những người khác xét về có đầu óc và biết điều. Đều không bằng!
Trần Nhị tẩu một giây phản chiến, Trần Tam tẩu cùng Trần Tứ tẩu lập tức ủy khuất, Trần Tứ tẩu là người nghĩ gì nói đó: "Mẹ, vợ lão Lục còn chưa vào cửa đâu, ngài đã bất công rồi."
Trần Tam tẩu nho nhỏ hùa theo: "Đúng, đúng thế."
Trần đại nương lập tức đập đũa xuống mặt bàn, BA một tiếng, lạnh lùng nói: "Lão nương làm thế nào! Còn phải hỏi qua các người? Năm đó các người vào cửa còn không phải đều có lễ hỏi? Vợ lão Tứ nhà các người khi đó đòi 15 đồng tiền, một bộ quần áo mới còn có một bao ngô to. Vợ lão Tam thì ít hơn, nhưng lúc ấy nhà các người còn không phải đói đến thắt cổ, cô là gả qua hay bị nhà cô vứt bỏ? Cứ như vậy, nhà cô lúc đó đòi hai bao lương thực, còn có mười đồng tiền. Này cũng không tính ít đi? Lại nói lúc các người vào cửa, các người có cầm theo thứ gì? Các ngươi nói! Các ngươi cầm cái gì vào cửa! Bây giờ còn đòi so với Điềm nha đầu! Còn không tự soi vào bãi nước tiểu mình, nhìn xem mình có cẩu dáng gì. Ta nói cho các người biết, ở Trần gia này, ta chính là chủ nhà! Đừng cho là ta bình thường không nói, liền trong lòng cũng không tính toán! Nếu còn có lần sau, liền cút về nhà mẹ đẻ cho ta!"
Trần đại nương rít gào một trận, mấy con dâu lập tức an phận.
Đến cả Trần Nhị tẩu cùng Tô Tiểu Mạch không bị điểm danh, cũng cúi đầu, không dám ngẩng liếc nhiều một cái, ngay cả thở cũng nhẹ không ít.
Trần gia nhiều người, ăn cơm chia làm hai bàn, bất quá đều ở trong một phòng, có ai mà không nghe thấy đâu. Chẳng qua, tất cả mọi người đều không nói một chữ.
Ngay sau đó, Trần Thanh Phong đột nhiên mở miệng, giọng nói của hắn lộ ra vài phần lười biếng: "Điềm Điềm nhà tôi chỉ có một người, cho dù mẹ cho em ấy cái gì, sau này kết hôn còn không phải đều đem về đây? Cái này sao cùng Tam tẩu giống nhau được. Nhà mẹ đẻ nhiều người lại ăn không đủ no, nên đánh chủ ý lên Trần gia. Mùa thu năm trước, phần đất nhà chúng ta không phải mất non nửa cải thìa, còn không phải tẩu lén rút bớt đem về nhà mẹ đẻ sao? À đúng rồi, còn có Tứ tẩu, thời điểm lễ tết, tôi còn nhìn thấy tẩu trộm một nắm đậu phộng đưa cho cháu ngoại ruột của mình."
Sợ nhất là không khí đột ngột im lặng!
Trần Tam tẩu cùng Trần Tứ tẩu còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Trần đại nương vặn tay một cái, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nguyên lai, là các ngươi a!"
Bà biết là người trong nhà là, nhưng là vẫn tưởng là vợ lão Ngũ - Tô Tiểu Mạch này. Dù sao, mấy khuê nữ Tô gia đều lén lấy đồ nhà chồng cho nhà mẹ đẻ, chính mình cho dù đói chết cũng muốn cung phụng em trai ruột, chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Này cũng là nguyên nhân chính, bà hay chỉ chó mắng mèo(nói bóng nói gió) vợ lão Ngũ.
Chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới, thì ra là hai người bọn họ!
"Mẹ, mẹ, con..."
"Tốt lắm, ăn cơm!" Trần đại nương nhìn lướt qua Khương Điềm Điềm cùng con dâu, "Mỉm cười" nói: "Trong nhà có khách đây này."
Nói cách khác chính là, các ngươi chờ khách đi rồi!
Ta phải lấy mạng chó các ngươi!
Trần Tam tẩu cùng Trần Tứ tẩu cắn răng cũng không nghĩ tới, chuyện bọn họ làm lão Lục đều nhìn thấy! Trong lòng khổ không chịu nổi, muốn giải thích một chút, nhưng thực rõ ràng. Trần đại nương sẽ không cho bọn họ cơ hội này.
Trần Tứ tẩu lúc này rốt cuộc hiểu được vì cái gì Trần Nhị tẩu thời khắc mấu chốt, một giây phản chiến thay đổi lời nói.
Cô thật sự rất đần độn!
Không có việc gì lại đi chọc giận lão Lục tiểu hỗn đản này.
Trần Tứ tẩu biết vậy chẳng làm, Trần Tam tẩu lại bắt đầu khóc thầm trong lòng, số cô a, như nào lại khổ như ăn hoàng liên thế này!
Nhưng thật ra lần này là Trần Nhị tẩu may mắn, chính mình kìm cương ngựa trước bờ vực thẩm (2) mới không bị dỗi, kỳ thật, không phải do cô biết Trần Thanh Phong thấy chuyện xấu gì của cô, mà là cô đột nhiên nghĩ đến, lần này đi tới nhà Khương Điềm Điềm ở hai đứa cháu, đều là con trai cô. Khương Điềm Điềm lại hạ lời thề sắt son sẽ cho phòng ở.
Kìm cương ngựa trước bờ vực thẩm (2): khi đến bờ vực của sự nguy hiểm liền tỉnh ngộ
Con cô đến ở, nói không chừng sau này cũng sẽ chiếm được một phần.
Vả lại, bà bà nói rất đúng, Khương Điềm Điềm khẳng định là muốn gả trong năm nay, như vậy, những thứ này cuối cùng vẫn là nhà mình dùng.
Để cô ấy ăn trứng gà vài tháng, kỳ thật... Cũng không thiệt!
Cho nên, cô kìm cương trước bờ vực! (kìm thì ch dừng)
Cũng may, dừng cương trước bờ vực. (dừng thì đứng luôn nha)
Mọi người đều có tâm sự riêng, đợi cho tới lúc chuẩn bị dùng cơm mới phát hiện, A A A, thịt đâu? Vì cái gì mấy món có thịt, đều không còn một miếng?
Trần Hồng yên lặng đích nhìn xem mấy gương mặt suy sụp của em dâu, lạnh lùng cười, trong lòng không ngừng phun tào (3): cho các người "beep", "beep" này, vô dụng! Cho các ngươi nói! Đáng!!! (dừa!!!)
Phun tào (3): là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, bữa cơm này, Khương Điềm Điềm ăn đến vui quên trời đất, "Bữa tiệc lớn" không phải lúc nào cũng có nga!
Tuy rằng, không có nhiều thịt lắm, nhưng Khương Điềm Điềm có thể ăn được cả hai món!
Cái này, thật sự hạnh phúc!
Khương Điềm Điềm ăn đến siêu cấp vui vẻ, chuyện mua gà mái có Trần đại nương ôm vào tay, cả Trần gia, không có ai so với bà nhanh nhẹn hơn! Thừa dịp giờ nghỉ giữa trưa, Tô Tiểu Mạch cùng Trần Đại Hổ, Trần Nhị Hổ hai cái tiểu bằng hữu cùng nhau tới nhà Khương Điềm Điềm.
Trần đại nương luôn dặn dò Tô Tiểu Mạch: "Em dâu con còn nhỏ, con nhớ giúp đỡ con bé nhiều hơn."
Tô Tiểu Mạch nói rất ít, cô gầy đến nổi một cơn gió có thể cuốn bay đi. Từ khi "Mất đứa nhỏ" có vẻ càng thêm trầm mặc ít nói. Bất quá Trần đại nương dặn dò, cô đều nhất nhất gật đầu, nói: "Con hiểu được, mẹ an tâm."
Nói thật ra, Trần đại nương đối với Tô Tiểu Mạch, rất yên tâm.
Cô không phải là người có tính cách hay xoi mói, nếu thật là người phiền phức, thì năm đó cho dù lão Ngũ nháo cỡ nào, vợ chồng bà sẽ không đồng ý.
Tô Tiểu Mạch sau khi trọng sinh cũng hiểu được, việc cô sống lại dẫn tới hiệu ứng bươm bướm, không phải sự việc nào cũng xảy ra giống như kiếp trước. Không có gì là bất biến. Cho nên đối với việc kiếp này xuất hiện một cô em dâu, thật ra cô rất nhanh liền chấp nhận.
Không thể không nói nga, đừng nhìn Khương Điềm Điềm luôn giữ bản thân sạch sẽ, nhưng nhà cô nàng cực kỳ lôi thôi, đồ vật này nọ đều là tùy tiện ném. Tô Tiểu Mạch vừa vào cửa, lập tức bắt tay vào dọn dẹp, việc nên làm, tuyệt không trì hoãn.
Khương Điềm Điềm còn ngồi trong viện tiêu thưc, Tô Tiểu Mạch thì giống như một ốc đồng cô nương.
Khương Điềm Điềm an bài phòng ở thế này, Khương Điềm Điềm cùng Tô Tiểu Mạch phòng ngủ chính, hai tiểu nam hài ngủ ở giường bên phòng ngủ nhỏ. Kỳ thật, thời điểm Khương Điềm Điềm vừa mới xuyên qua không quen ngủ giường gạch, cô chưa từng ngủ qua loại giường này đâu. Cho dù là vậy, cô cũng không thèm ngủ giường gỗ bên kia.
Dù sao, mỗi ngày đều phải nấu cơm hoặc là đun nước ấm, giường gạch nằm rất ấm ah!
Một người mềm mại, một người ấm áp, Khương Điềm Điềm không chút lưu tình chọn người sau.
Trần Đại Hổ cùng Trần Nhị Hổ, hai đứa nhóc choai choai đương nhiên không chịu ngồi yên, bọn họ đem hành lý vứt đó, liền bỏ chạy đi chơi, đối với bọn nhỏ chỗ ngủ thì ngủ chỗ nào mà không giống nhau.
Tô Tiểu Mạch vội trong vội ngoài, Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong hai người ngồi trong viện, cùng nhau chống cằm nhìn cô làm, hơn nữa ngày, Khương Điềm Điềm rốt cuộc nhịn không được, nói: "Ngũ tẩu, chị không ngồi xuống nghỉ ngơi một lát sao? Buổi chiều còn phải làm việc đấy."
Tô Tiểu Mạch rốt cục ngừng động tác trên tay, cô nghĩ nghĩ, nói: "Ta không mệt."
Tô Tiểu Mạch thật không mệt.
Từ khi sống lại, cô phát hiện bản thân khỏe hơn rất nhiều, đương nhiên, không giống nữ kim cương. Nhưng quả thật không quá mệt mỏi, trước đây cô làm công một ngày, cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng bây giờ thì khác, giống như mọi người làm cả ngày đều không sao. Như mấy hôm trước cô đi bộ đến công xã, đi đi về về rất nhanh, chỉ hơi mệt một chút, khác xa với quá khứ.
Cô biết điều này là nhờ có lão thiên gia ưu ái cô.
Cho cô cơ hội trọng sinh, còn ban cho cô một thân thể khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều.
"Hai người tán gẫu đi, ta đi gánh chút nước."
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô nói: "Đừng gánh nước, tẩu một nữ nhân..."
Còn chưa nói xong, liền thấy Tô Tiểu Mạch rất nhanh đi tới cửa.
Khương Điềm Điềm trợn mắt há hốc mồm: "Tẩu ấy, có thể không ah?"
Trần Thanh Phong gật đầu: "Trước kia cũng như vậy, tẩu ấy sợ cha mẹ anh đuổi tẩu đi, cho nên, chưa bao giờ lười biếng."
Khương Điềm Điềm: "... Nga."
Trách không được, người ta có thể làm nữ chủ!
Như cô, toàn thầm nghĩ làm cá muối. (lười biếng)
Đứng không bằng ngồi, ngồi không bằng nằm a.
Một chút cũng, không muốn làm việc!
Bên kia Khương Điềm Điềm đang cảm khái nhà mình xuất hiện ốc đồng cô nương, Trần gia bên này, Trần đại nương và khuê nữ đang thảo luận rất hào hứng, bà muốn con gái giúp đỡ mua đồ vật cưới.
"Con xem, những thứ này bao lâu thì mua đủ?"
Trần Hồng: "Thứ này con đều biết người bán, rất nhanh liền có thể mua đủ cho ngài."
Kỳ thật, sau hai năm lão Ngũ kết hôn, Trần đại nương đã bắt đầu chuẩn bị đồ cho tiểu Lục lấy vợ, quần áo thật ra có một bộ. Bất quá, bộ này màu tím, khi đó mua về thì thấy cũng ổn. Nhưng con dâu mười phần không tồi. Đối xử với mình cũng chân thành, Trần đại nương cảm thấy rất thích, liền thấy bộ đồ màu tím này làm sao có thể xứng với con dâu út xinh xắn đáng iu của bà được.
Cho nên lúc này đây, bà muốn có bộ màu sáng hơn, kết hôn nha, sao có thể không mặc đồ đỏ.
Bà không cho phép!
Tuyệt đối không cho phép!
Trần Hồng dĩ nhiên nhìn thấu bản chất mẹ cô bị phòng ở làm cho mê muội, nói: "Con bên này cùng với với gái chồng sẽ nhìn chằm chằm, mẹ yên tâm, sẽ nhanh chóng bổ sung đồ còn thiếu."
Trần đại nương vừa lòng gật đầu, nói: "Chuyện này, liền giao cho con."
Trần Hồng: "Yên tâm."
Trần Hồng ở nhà bị bát quái thật lớn kích thích, trên đường trở về thấp giọng nói chuyện cùng chồng nói: "Uy lực phòng ở thật đáng sợ! Làm mẹ em từ bà bà hung dữ biến thành ôn nhu bà bà."
Chồng Trần Hồng tên Lí Viễn Tề, hắn đạp xe đạp, cái gì đó xoẹt ngang, làm tay lái loạng choạng suýt nữa bị quăng ngã, khó khăn lắm ổn định, lúc sau, an ủi vợ: "Nếu là mẹ anh, thật ra cũng giống vậy."
Trần Hồng tưởng tượng, thật đúng là vậy, nếu con dâu cô cũng mang theo một cái phòng ở, phỏng chừng cô cũng có đức hạnh như vậy.
"Lát nữa về tới, anh nhớ hỏi em gái một chút, xem còn vải đỏ hay không." Cô dặn dò chồng mình.
Lí Viễn Tề: "Được."
Trần Hồng nhỏ giọng: "Không biết có phải do em đa tâm hay không, nhưng em thấy, vợ tiểu Lục không đơn giản như bề ngoài."
Lí Viễn Tề: "Làm sao có thể nga, cô ấy chỉ là một tiểu cô nương, nhìn không có tâm cơ, rất ngây thơ."
Trần Hồng nghĩ đến bộ dáng chăm chú ăn của tiểu cô nương, suy nghĩ một chút, gật đầu: "Chắc là, có vẻ do em suy nghĩ nhiều rồi."
Lí Viễn Tề: "Lại nói, nội tâm tiểu Lục có khi còn không sáng bằng cô ấy. Cho dù Tiểu cô nương có làm cái gì, phỏng chừng cũng là do tiểu Lục chỉ bảo."
Trần Hồng trực tiếp véo hắn: "Có người nói em vợ mình vậy sao?"
Chẳng qua, rất nhanh cô liền nở nụ cười: "Nhưng mà, anh nói, không phải không có lý."
Cô cảm khái: "Bất quá, mẹ em sáng suốt cỡ đó, không thể nào bị lừa. Anh xem mỗi lần chúng ta mang đồ gì về, bà còn không phải khóa thật kỹ tủ sao. Cho dù bị phòng ở làm u mê, nhưng Ôi, mẹ em nên em hiểu, tính cách vẫn rất tiết kiệm."
Mà lúc này, Trần Hồng thật đúng không thể nào nghĩ được.
Lão mẹ keo kiệt trong miệng cô, giống như kẻ trộm, lặng lặng lẽ lẽ đi tới chuồng heo, bà nhìn một vòng không thấy người khác, liền chạy nhanh tới hiện thân: "Điềm nha đầu."
Khương Điềm Điềm đang chuẩn bị đồ ăn cho heo, nhìn thấy Trần đại nương, lập tức nghĩ bữa cơm trưa đầy mỹ thực.
Cô lộ nụ cười sáng lạng hỏi: "Đại nương, sao ngài lại sang đây?"
Trần đại nương lập tức cầm một cái bịch nhỏ đưa cho cô, thấp giọng nói: "Chị gái Tiểu Lục đem về chút bánh ngọt, con không phải thích ăn sao? Ta tặng con một ít. Chạy nhanh về nhà cất, khóa vào trong tủ, đừng để người khác thấy!"
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Niềm vui bất ngờ!
Trần đại nương: "Bản thân lưu lại làm điểm tâm, đừng để cho Tiểu Lục lừa mất, tiểu tử này rất tham ăn."
Khương Điềm Điềm cảm động đến nước mắt lưng tròng, cô trịnh trọng trả lời: "Dạ!"
Ah ah, con người thời đại này, thật thuần phác nga!
Mọi người tại sao lại đối xử tốt với cô vậy a!
Cô cầm tay Trần đại nương, nói: "Chờ gà đẻ trứng, ngài tới nhà con ăn trứng gà nha!"
Trần đại nương: "Được!"
Điềm nha đầu, thật sự là đứa nhỏ tốt a!