Trần đại nương cùng ba người con dâu cùng nhau hướng nhà mà đi, trên mặt mấy người bọn họ đều có phần vui vẻ.
Bọn họ lúc này đây, thu hoạch tương đối khá.
"Mẹ, lần này chúng ta thu hoạch coi như không tệ, không nghĩ tới có thể đào được nhiều củ tỏi như vậy, rất đáng giá ah." Trần Nhị tẩu - Điền Chiêu Đễ cao hứng không tưởng nổi.
"Còn không phải sao, không nghĩ tới tỏi lại chín sớm như vậy, nếu không phải vợ lão Ngũ nói, chúng ta có thể bỏ lỡ tiên cơ rồi." Trần Tứ tẩu - Vương Hương Xuân cũng vui rạo rực. Ai mà mất hứng cho được! Tỏi không phải là đồ trân quý gì, nhưng mà mỗi lần đến mùa xuân, những nữ nhân bọn họ không ai có thể buông tha. Thứ này không chỉ tăng hương vị, mà mùa đông ăn còn có thể khu(khử) hàn, mắc một ít bệnh vặt, ăn một chút liền có tác dụng.
Cho nên mùa xuân hàng năm, tất cả mọi người đều tranh nhau đoạt "Tài nguyên", dù sao, đào nhiều tỏi, khả năng sẽ ít đi chút tiền thuốc.
Trần Tam tẩu - Hoàng Mỹ Linh trước sau như một nói năng khép nép, cô cũng không giấu được sự vui vẻ, bất quá vẫn nói: "Chuyện này cũng là vợ lão Ngũ tinh tường, chỉ là, cô ấy đi nhà xí sao đến giờ vẫn chưa quay lại ah?"
Cô cẩn thận liếc Trần đại nương một cái, dường như vô tình nói: "Cũng không biết hôm qua mẹ cùng em dâu của vợ lão Ngũ có làm cô ấy bị thương hay không? Lại nói, người Tô gia cũng không phải người tốt lành gì. Lão Ngũ làm sao có thể chịu được họ, đúng là không hiểu nổi."
Trần đại nương: "Phi, Tô gia là cái đồ chó chết..."
Còn chưa nói xong, chợt nghe Trần Tứ tẩu thất thanh gọi: "Mẹ, có phải hướng nhà chúng ta không?"
Trần đại nương theo ánh mắt Trần Tứ tẩu nhìn qua, chỉ thấy làn khói dày đặc, Trần đại nương lập tức thay đổi sắc mặt, gọi: "Nhanh, về nhà!!!"
Người ngoài có thể nhìn không ra, Trần đại nương hoả nhãn kim tinh, làm sao lại nhận không ra nhà mình? Trong lòng bà bốc lên ngọn lửa lớn, NGAO NGAO, dẫn đầu hướng nhà mà chạy nhanh nhất có thể.
"Mau cứu..." Chữ Hỏa còn không có nói ra, lại thấy nhà mình bình yên vô sự.
Chỉ thấy mấy cái hàng xóm vây xung quanh sân nhỏ, tốp ba tốp bốn, chỉ trỏ, không biết thấp giọng nói thầm thì cái gì.
Mà nam nhân nhà mình thì ngồi trong sân, mặt đăm chiêu khó coi.
Trần đại nương thở hồng hộc, cũng không để ý tới người ngoài, đẩy đám người ra, tiến vào sân nhỏ: "Đây là làm sao?"
Bà tranh thủ thời gian nhìn vào bếp, thấy bên cạnh bếp lò, một người ngồi xổm thành một cục nhỏ đen đuốc, bẩn vô cùng.
Trần đại nương: "!!!???"
Khương Điềm Điềm lập tức kéo Trần đại nương, nói: "Ngài rốt cục trở lại rồi!!!"
Vẻ mặt như gặp được cứu tinh, cô chùi mặt, vốn dĩ đã bẩn lại càng xàm xịt.
Trần đại nương liền ngơ ngác, hỏi, "Con đây là... Làm sao? Tại sao lại nhiều khói như vậy?"
Khương Điềm Điềm chưa kịp trả lời, lúc đó Trần Thanh Phong từ bên ngoài đi vào, liền nói: "Mẹ, ngài mau đi xem Ngũ tẩu một chút."
Trong nháy mắt, Trần đại nương đã bị Trần Thanh Phong túm vào cửa, chưa cần Trần Thanh Phong nói gì thì mấy người chị dâu đã một năm một mười trao đổi tình báo với hàng xóm, kể lại cho bà nghe.
Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong không cần nói, mấy chị dâu Trần gia nghe được lời đồn đã bắt đầu bla bla bla rồi.
Lời đồn, khó trách dặm mắm thêm muối, lời đồn mới nhất hiện tại chính là "Mẹ con Tô gia liên thủ khi dễ khuê nữ đã gả của Tô gia, đem cô đánh tới đẻ non."
Đánh tới đẻ non!
Ngươi nghe một chút, có bao nhiêu dọa người.
Trần đại nương nghe đến đó, đã tức giận đến run rẩy, bà trông ngóng đứa nhỏ này bao nhiêu ah! Bốn người con trai đều đã kết hôn, nhưng mỗi lão Ngũ là chưa có con. Người làm mẹ như bà làm sao có thể không nóng nảy?
Nhưng là bây giờ, Tô gia đã làm cái gì!
Tô gia hại cháu trai của bà!
Khuôn mặt bà giận dữ, oán hận nói: "Cái lão bà Tô gia này coi người Trần gia chúng ta là tượng đất rồi sao!" (ý nói hiền như cục bột ấy, ở đây thay bằng tượng đất )
Bà quơ lấy cây chổi quét sân, chuẩn bị xông ra ngoài, ngược lại Trần Thanh Phong nhanh chóng cản bà lại, hắn nói: "Mẹ, trước hết ngài nên đi xem Ngũ tẩu ah!"
Trần đại nương một hơi nghẹn lại trong họng, lên không được xuống không xong, bà muốn nói "Con còn không giữ được thì có thể làm cái gì!" Nhưng trong lòng bà cũng hiểu rằng, sự tình xảy ra như vậy Tô Tiểu Mạch là người đau lòng nhất. Cho dù bọn họ ngóng trông đứa bé cũng không bằng đứa con dâu này.
Bà hít 1 hơi thật sâu, nói: "Ta vào xem cô ta."
Ba người con dâu Trần gia cũng nhanh chóng đi vào cùng, loại chuyện này nữ nhân giúp thì tốt hơn nam nhân xen vào. Mấy người đều cùng nhau vào phòng, lúc này Trần Thanh Phong thì đi tới phòng bếp.
Khương Điềm Điềm: "Nước nấu xong rồi."
Tuy nhiên, có chậm hơi chút, nhưng mà cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!!!
Không biết có phải do khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quá bẩn hay không làm tô lên đôi mắt sáng lấp lánh. Trần Thanh Phong vụng trộm kéo bàn tay nhỏ của cô, nghiêm túc nói: "Cảm ơn em."
Khương Điềm Điềm: "Không cần cám ơn!"
Cô như tên trộm ló đầu ra ngó, nhỏ giọng hỏi: "Anh cảm thấy, sẽ như thế nào?"
Trần Thanh Phong thấp giọng: "Ai biết được, chuyện này phải xem xem Ngũ tẩu của anh có tàn nhẫn hay không, nếu như tàn nhẫn, thì dựa vào chuyện này đến Tô gia nháo một hồi, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, một lần vất vả cả đời an nhàn. Nếu như không tàn nhẫn, thì chuyện này có thể đoán được đại khái."
Khương Điềm Điềm: "... tàn nhẫn, nhất định là tàn nhẫn đấy."
Trần Thanh Phong dừng một chút, gật đầu, trong lòng hắn cũng hiểu được, Ngũ tẩu hắn đã nổi điên thì không thể nào có chuyện để yên được.
Không lừa tiền, không làm càn đoạn tuyệt quan hệ, liền như bánh bao thịt nhưng không có thịt vậy, không vừa lòng ah.
"Em đi rửa mặt rồi về sớm một chút, đừng lẫn vào chuyện này!" Trần Thanh Phong vừa nói vừa múc cho cô một bầu nước lạnh, nói: "Rửa mặt."
Khương Điềm Điềm không muốn đi, lề mà lề mề, cô nhỏ giọng: "Còn muốn xem..."
Cô còn muốn xem náo nhiệt ah!
Trần Thanh Phong khó có lúc nói lời đứng đắn, "Anh sợ em chịu thiệt ah, bây giờ chúng ta còn chưa đính hôn, em theo mọi người qua đó cũng không phải là chuyện tốt."
Khương Điềm Điềm chu môi: "Thế nhưng mà vừa rồi em muốn đi mà anh không cho đi đây này."
Ba hoa! (Nguyên văn là tắc kè hoa kk)
Trần Thanh Phong lý lẽ hào hùng: "Đương nhiên không thể đi, em làm việc tốt lại rời đi, ai biết được là em làm! Cớ sao làm người tốt lại không lưu danh? Phải để mọi người biết được việc em làm! Lúc này mới không thiệt thòi!"
Khương Điềm Điềm ah một tiếng thật dài, giương khóe miệng lên: "Có lý!"
Lại suy nghĩ một chút, cô nói: "Vậy..cái kia, em về ah!"
Trần Thanh Phong: "Để anh tiễn em, ở nhà một mình nhớ chú ý an toàn."
Khương Điềm Điềm nở nụ cười, gật đầu: "Cái này em biết nha!"
Trần Thanh Phong đưa Khương Điềm Điềm đi ra ngoài, đi tới cửa, quay đầu lại, nói: "Cha, con đi chút rồi về."
Kế toán Trần gật đầu, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, bất quá người làm cha như ông làm sao không hiểu con trai muốn gì!
Trần Thanh Phong với tư cách là người nhỏ nhất trong nhà, người học nhiều nhất trong nhà, hắn thật ra hiểu rất rõ cha hắn nghĩ gì.
Hắn nhỏ giọng, ghé vào bên tai Khương Điềm Điềm, nói: "Cha anh hẳn là hài lòng về em. Ông ấy là người không mưu lợi hiếm có, làm việc tốt không cần báo đáp, nhìn biểu hiện của ông ấy, thì em cứ như bây giờ là được!"
Khương Điềm Điềm nhướng mày, hừ một tiếng, nói: "Làm sao có thể có người không thích em."
Trần Thanh Phong tựa hồ bừng tỉnh, gật đầu nói: "Vậy cũng đúng."
Đôi tiểu tình lữ ôi!!!
Đều thập phần mù quáng lại rất tự tin ah.
Khoảng cách nhà hai người không tính là xa, Trần Thanh Phong chân thành nói: "Điềm Điềm, chuyện ngày hôm nay, cám ơn em."
Hôm qua mới chính thức thân cận, hôm nay đã có thể không giấu nhau điều gì, có thể nói hai người họ chính là duyên phận ah, thật khó tin. Khương Điềm Điềm cảm thấy giữa bất kì cặp đôi nào thì điều quan trọng nhất là tâm đầu ý hợp.
Cô và Trần Thanh Phong may mắn lại có điều này.
Trần Thanh Phong đưa Khương Điềm Điềm tới cửa, lại dặn dò vài câu, cẩn thận nói..., cô nhu thuận gật đầu, mềm mại mà trả lời từng câu "Dạ", Trần Thanh Phong cảm thấy lời của cô như đang gãi ngứa, làm tim anh rung động từng hồi.
Bất quá anh cũng hiểu được bây giờ không phải thời điểm tốt để nói chuyện, lập tức khoát tay, đi trở về.
Chuyện trong nhà, không thể nhìn mà hiểu hết được.
Trần Thanh Phong vừa đi, Vương Thẩm lập tức xông ra, ngày hôm qua xem mắt, bà còn nhận của Trần đại nương một bao kẹo đường cùng một bịch bánh bích quy và năm mao tiền tạ lễ. Tại Phong Thu Đại Đội bọn họ, đã là không ít nha!
Càng khó có được là nhìn bọn họ, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Cho nên Vương Thẩm cực kỳ cao hứng, nhưng mà về màn "Đối mắt" của hai người trẻ bọn họ, Vương thẩm ngược lại tuyệt(đối) không cảm thấy hứng thú, bà giữ chặt Khương Điềm Điềm, vội vàng hỏi: "Nghe nói Trần gia xảy ra chuyện? Con một mực ở bên đó? Có biết là chuyện gì không?"
Chuyện này chỉ cần nữa buổi chiều là ồn ào xôn xao rồi.
Vương Thẩm lúc ấy không ở tại chỗ chứng kiến, nên không rõ tình huống thế nào, cái biết cái không, lập tức lôi kéo Khương Điềm Điềm muốn hỏi cho ra nguyên cớ.
Khương Điềm Điềm lắc đầu, "Kỳ thật con cũng không biết chuyện gì, nhưng mà Tô gia bên kia xác thật là có một chút..."
Khương Điềm Điềm cho Vương Thẩm một cái ánh mắt "Ngài hiểu rồi đấy".
Vương Thẩm lập tức hiểu rõ rồi, người của Tô gia, xác thực không phải thứ gì tốt.
Bốn con gái một đứa con trai út, bọn họ không đối xử thích đáng với con gái, đúng là chà đạp người mà. Trong nhà có mấy cô con gái, cũng chỉ có mỗi đứa lớn nhất là che chở nhà mẹ đẻ, mặc dù ở nhà chồng cũng trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thế nhưng ăn một miếng cũng muốn chừa nhà mẹ đẻ và em trai nửa miếng. Người duy nhất có chút đầu óc, cũng chính là Tô Tứ muội – Tô Tiểu Mạch rồi, nhưng mà đây cũng là đứa con gái mà hai lão nhân Tô gia không quan tâm nhất. Có điều cho dù không để tâm thì cũng thu 100 khối tiền lễ hỏi, là người làm sao có thể làm được chuyện như vậy chứ!
Vương Thẩm nghĩ nghĩ, suy đoán: "Chớ không phải là Tô lão bà cố ý chứ?"
Khương Điềm Điềm: "Ai???"
Vương Thẩm suy đoán âm mưu: "Hai lão nhân Tô gia bọn họ có Tô Tiểu Mạch lớn lên là đẹp nhất. Năm đó gả Tô Tiểu Mạch đòi 100 khối tiền lễ hỏi. Chớ không phải bọn họ nghe tin Tô Tiểu Mạch mang thai nên cố ý hay sao. Có người nào mà không biết lão mẹ Trần gia ngóng trông đứa nhỏ của Tô Tiểu Mạch cỡ nào ah. Đứa nhỏ không còn, Trần bà tử giận chó đánh mèo lên Tô Tiểu Mạch, buộc bọn họ ly hôn. Đến lúc đó, Tô Tiểu Mạch không còn chỗ để đi, nhất định sẽ về nhà mẹ đẻ. Như vậy, Tô gia còn không phải là có thể bán Tô Tiểu Mạch lần thứ hai sao???"
Phân tích đến đây, bà càng nói càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy, cảm giác chính mình đã nhìn thấu sự tình. Càng nhìn thấu bản chất bỉ ổi của hai lão nhân gia Tô gia! . Truyện Teen Hay
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô nhếch miệng, lông mi rung rung, nói: "Ngài thật lợi hại! Con cũng cảm thấy có đạo lý!"
Được Khương Điềm Điềm khẳng định, Vương Thẩm chụp đùi: "Mẹ ta ah! Ta thật sự quá thông minh!"
Lại nghĩ, bà lập tức quay đầu: "Không được, chuyện này ta phải nhắc nhở Trần bà tử! Không thể lão bà Tô gia đạt được mục đích." Nói xong, liền vội vàng chạy đi!
Khương Điềm Điềm: "..."
Cô bước vào nhà, nghĩ nghĩ, tuy chuyện lần này, là Vương Thẩm nghĩ nhiều. Nhưng kiếp trước, Tô gia thật sự làm như vậy. Quả nhiên, người xưa có cái khôn của người đời xưa. Gừng, vẫn là càng già càng cay ah.
Khương Điềm Điềm ngồi trên giường gạch, nghỉ một chút, cô nhớ đến tín vật đính ước, liền lấy ngọc bội ra, nhẹ nhàng vuốt ve, mặc dù không nhìn được hàng, cũng có thể cảm giác đây là đồ tốt.
Khương Điềm Điềm mím chặt miệng nhỏ, đi tới phòng ngủ nhỏ, vén tay áo, lại chui xuống dưới giường, lần nữa bắt đầu đào lỗ.
Đổi vị trí, chôn ngọc bội!
Cô là một con chuột nhắt!
Sau này, cô muốn ở dưới giường đào nhiều càng nhiều lỗ, lần lượt chôn giấu thứ tốt!
Mà lúc này, lớn nhỏ Trần gia, trừ Tô Tiểu Mạch cùng mấy đứa nhỏ, tay xách gậy gỗ hùng hổ tiến tới Tô gia!!!