Chương 70: Tống Ôn Noãn, Em Sẽ Hối Hận

Edit: Ngự Chi Tuyệt

Bên Tống Ôn Noãn đang bận đi tìm những người mà họ biết tận gốc rễ, nên việc kiểm tra của Phạn Già La cũng bị tạm dừng. Trợ lý đạo diễn đưa hắn vào một căn phòng kín, nói hắn chờ một chút, nhưng lại không nhắc gì tới tình huống cụ thể.

Phạn Già La đương nhiên cảm nhận được sự lạnh nhạt và thậm chí là chán ghét của những người này, nhưng hắn không hỏi một lời nào, chỉ chọn một góc yên tĩnh rồi rũ mắt ngồi xuống. Một lát sau, một làn sóng năng lượng rất nhỏ, không ai phát hiện được bỗng xuất hiện trong phòng, mà Phạn Già La đã sớm mở mắt ra và nhìn qua đó.

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, làn sóng năng lượng đó chậm rãi đến gần, cuối cùng ngưng tụ thành một khối sương mù mờ nhạt đến nỗi không thể thấy được, mà trên phần đầu của sương mù, ước chừng là chỗ đôi mắt, lại rơi xuống hai giọt nước mắt màu đen.

Phạn Già La đón lấy những giọt nước mắt như sương như nước kia, đôi mắt hắn chợt sáng tỏ.

"Em đã về nhà rồi à?" - Hắn thì thầm.

Khối sương mù hình người gật đầu, trào ra nhiều nước mắt hơn, nhưng lúc chúng rơi xuống đất thì lại biến mất sạch.

"Để tôi xem nào." - Phạn Già La tùy ý đặt tay phải lên đầu gối, đầu ngón tay rũ xuống một cách tự nhiên, dù có người quan sát qua camera cũng không nhận ra sự bất thường của hắn. Vì vậy, khối sương mù kia bèn ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt hắn, dè dặt áp trán của mình vào đầu ngón tay của hắn.

Hình ảnh dần chuyển động từ mờ ảo đến rõ ràng, một đám sương mù nho nhỏ dày đặc đang ngồi chồm hổm ở chiếu nghỉ như khi còn sống, cánh tay ngắn ngủn ôm lấy đôi chân gầy gò, cái đầu nhỏ vùi trong khuỷu tay, nội tâm ngập tràn hoảng sợ, nhưng cũng tràn đầy mong đợi. Hôm nay là ngày mẹ nó được thả ra. Nó sợ những trận chửi đánh của mẹ, nhưng lại không kiềm được nỗi nhớ nhung mẹ mình, tựa như một chú chó con bị tổn thương vô số lần, nhưng chỉ cần chủ nhân nhẹ nhàng kêu một tiếng bảo bối, là sẽ lại vui mừng mà tung tăng chạy tới.

Tình yêu của con trẻ đối với cha mẹ luôn tự nhiên và thuần khiết, khi chúng còn nhỏ, cho dù bạn có để lại bao nhiêu tổn thương trong tim chúng, chúng vẫn luôn thấy được điểm tốt đẹp của bạn. Chỉ khi chúng trưởng thành, biết thế nào là yêu và hận, vui và buồn, thì những điểm tốt đẹp đó mới dần biến mất.

Giờ phút này, hình bóng bé nhỏ đó đang ngồi chồm hổm ở chỗ cổng tò vò mờ tối, nhìn mẹ nó đang được cha nó dìu ra khỏi thang máy, thế giới chợt như được thắp lên một tia sáng. Nó vội vàng đứng lên, vừa rụt rè vui mừng, lại vừa sợ hãi mà nghênh đón.

Cả hai vô cùng mệt mỏi mà đi vào phòng khách, đoạn khóa trái cửa phòng lại. Cha nó đưa mẹ vào phòng bếp, chỉ vào khối thi thể đã cứng ngắc từ lâu trong tủ đông, nói: "Tôi đánh chết nó rồi." - Giọng điệu của gã cứ như đang nói "Ngày mai trời sẽ mưa" vậy.

Bóng dáng nhỏ bé ngây ngô đứng ở cửa bếp, nhìn bọn họ chăm chú bằng ánh mắt tối om, và cũng nhìn chăm chú thi thể của mình, ngay cả một biểu cảm cụ thể cũng không thể bắt chước được.

Mẹ nó há to miệng, dường như muốn hét lên, nhưng lại bị cha nó bịt chặt miệng. Mặt gã vặn vẹo, nói: "Tôi thật sự không cố ý! Ngày thường cô đánh nó rất dữ, nhưng nó đâu hề bị gì. Tôi chỉ uống say rồi đá một cái thôi, ai mà ngờ nó lại chết luôn kia chứ?"

Mẹ của nó liều mạng tóm lấy gã, cào cấu gã, đánh đạp gã, từng giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra, như thể đã đau khổ đến điên dại. Gã đàn ông bịt chặt miệng của cô ta lại, im lặng cho cô ta trút giận. Làm ầm ĩ xong, cả hai đều mệt mỏi ngã gục xuống, thi thể nhỏ bé kia thì vẫn đang nằm co ro trong tủ đông, bị một lớp băng trắng như tuyết bao phủ.

"Tôi đánh nó chỉ vì tôi không còn cách nào khác thôi! Lúc tôi mang thai thì cả ngày anh không có ở nhà; lúc tôi sinh con thì ngày hôm sau anh mới tới; lúc tôi chăm con thì anh xã giao ở ngoài; lúc tôi đưa con đi học thêm thì anh ở nhà chơi game; đến khi tôi bị trầm cảm thì anh nói tôi làm ra vẻ. Những lúc tôi cần anh thì anh chẳng bao giờ xuất hiện cả! Giờ thì hay rồi, anh đánh chết con rồi, hai ta cũng được giải thoát rồi!" - Người phụ nữ mỉm cười điên cuồng, lẩm bẩm nói với không khí: "Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, thì ban đầu tôi không nên sinh nó ra. Mạng của nó không tốt, liên lụy đến cha mẹ như chúng ta! Ha ha ha, ha ha ha..."

Người phụ nữ bật cười đứt quãng, âm lượng càng lúc càng lớn.

Gã đàn ông không thể không tiếp tục bịt miệng cô ta lại, liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi em yêu, anh thật sự xin lỗi. Chúng ta làm lại từ đầu đi, lần này anh bảo đảm sẽ yêu thương con và em thật nhiều. Khi em mang thai, anh sẽ ở bên cạnh em mỗi ngày; khi em sinh con, anh sẽ chờ ở bệnh viện suốt đêm; anh sẽ chăm con, đút con ăn, đưa con đi học thêm giúp em. Mỗi ngày em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi thôi, em muốn làm gì cũng được, chơi game hoặc là đi dạo phố, còn anh thì sẽ liều mạng làm việc, để cho em và con một cuộc sống tốt nhất. Chúng ta làm lại từ đầu nhé? Được không?"

Gã đàn ông áp sát vào má người phụ nữ, không ngừng hỏi "Được không?" Lâu ngày không gặp, trong cái đêm lạnh lẽo lại hoang đường này, sự dịu dàng dối trá đó đã thật sự chạm đến trái tin người phụ nữ nọ, thế là cô ta ngậm nước mắt mà gật đầu: "Được, chúng ta làm lại từ đầu."

Bọn họ không hề hay biết, trong lúc người phụ nữ nói những lời đó, khối sương mù nho nhỏ kia đã khóc ra hai dòng huyết lệ, nó sục sôi, giãy giụa, cuối cùng gần như tan biến.

Nó lùi về sau mấy bước, dường như muốn rời đi, nhưng lại đứng trước cửa rất lâu. Nó thử bước một bước nhỏ, rồi lại một bước nhỏ... Cứ như vậy mà đến bên cạnh người phụ nữ kia, sau đó vươn hai cánh tay nhỏ gầy ra, làm ra dáng vẻ muốn ôm.

Lúc nó sắp ôm được người phụ nữ thì cô ta chợt đứng lên, quả quyết: "Chúng ta phải xử lý cái xác đã, không thôi anh sẽ bị cảnh sát bắt mất!"

Bóng dáng nhỏ bé bị cánh tay của cô ta vô ý quẹt trúng, nó ngửa đầu nhìn cô ta, nước mắt màu máu biến thành màu đen sẫm. Nó lùi về sau từng bước, chết lặng mà nhìn hai người họ.

Gã đàn ông nói nhiều lời ngọn ngọt cũng chính là vì mục đích này. Gã rất hài lòng, vội vàng đem một cái vali du lịch tới, bảo người phụ nữ bỏ cái xác vào. Lúc cả hai đang bận rộn, thì chuông cửa chợt vang lên, reo mãi không ngừng, ước chừng năm sáu phút gì đó. Hai người không thể giả ngu tiếp nữa, nên đành nhét cái xác vào lại tủ đông, cố giả vờ bình tĩnh mà đi ra mở cửa.

Trông thấy Liêu Phương mặc đồng phục cảnh sát, người phụ nữ sợ đến tái mặt, những gã đàn ông lại ứng phó cực kỳ tự nhiên. Gã nói đã đưa con mình qua chỗ ông bà nội, gã là đàn ông, công việc lại bận rộn, đứa bé đi theo gã chỉ có thể chịu khổ, chi bằng đưa nó qua bên đó. Nói xong, gã còn gọi cho mẹ mình ngay tại chỗ, hỏi đứa bé có ngoan không.

Dường như mẹ của gã đã có chuẩn bị từ trước, liên tục khen đứa nhỏ hiểu chuyện và nghe lời.

Liêu Phương không có quyền tự tiện xông vào nhà người khác, lại thấy trong phòng khách thật sự bừa bộn, rất không thích hợp cho con nít ở, nên cô bèn rời đi.

Hai người thay phiên theo dõi mắt mèo, khi xác định bên ngoài không có cảnh sát, mới để cái xác của con mình vào vali, mang đến chỗ hồ nhân tạo của tiểu khu, cột một cục đá to theo, rồi mang lên một chiếc thuyền nhỏ, chạy đến nơi đủ xa bờ thì ném xuống. Trong tiểu khu có rất ít người, camera theo dõi cũng đã hư hết, thế là bọn họ lặng lẽ làm xong tất cả những việc này, chỉ có khối sương mù nho nhỏ kia trông thấy những gì họ làm.

Những mảnh ký ức tàn khốc này dần phai mờ trong tâm trí của Phạn Già La, điều duy nhất còn rõ ràng chính là đứa bé quật cường kia, dù nó có bị tổn thương đến cùng thì vẫn sẵn lòng vươn đôi tay ra. Tư thế muốn ôm của nó tựa như một cái nêm, gắn chặt vào đầu của Phạn Già La. Hắn im lặng rất lâu, mãi đến khi khối sương mù hình người kia run rẩy, chợt tụ chợt tan mấy lần, hắn mới khẽ thở dài: "Đã như vậy mà em vẫn muốn trở về à?"

Khối sương mù nhỏ đứng thẳng, vừa chảy nước mắt màu đen vừa gật đầu thật mạnh. Nó nhất định phải trở về, bởi vì nó vẫn còn một nguyện vọng cuối cùng chưa đạt được.

"Được rồi, tôi sẽ đưa em về nhà." - Phạn Già La ngước mắt lên, hứa từng câu từng chữ ——

Cùng lúc đó, có một trận cãi vã đang nổ ra trong phòng quan sát. Sau khi Tống Duệ nhận được tờ giấy kia thì cười lạnh: "Em thật sự cho là Phạn Già La cần phải dựa vào loại thủ đoạn thấp kém này để gian lận à? Vậy còn màn thể hiện lần trước thì sao đây?"

"Em đã nghĩ kỹ lại rồi, thật ra nếu muốn gian lận trong lần kiểm tra đầu tiên thì cũng rất dễ, chỉ cần cài Trojan horse* vào máy tính của chúng ta là sẽ kiểm soát được xác suất được chọn của 5 bức ảnh. Bây giờ nghĩ lại, cậu ta vừa có thể vẽ một hơi ra 4 bức tranh, lại vừa có thể đoán chính xác tất cả những bức ảnh chạy lướt qua trong lúc anh ấn chọn, chẳng phải loại năng lực này quá nghịch thiên rồi à? Ngay cả trong mơ em còn chưa dám nghĩ tới chuyện này, vậy mà cậu ta lại dám làm! Anh họ, nếu anh có lòng tin với Phạn Già La như vậy, thì sao anh không cho bọn em sắp xếp lại đề thi? Anh đang sợ điều gì sao?" - Tống Ôn Noãn gặng hỏi.

  • Trojan horse (Con ngựa thành Troia): Là một chương trình máy tính độc hại thường ẩn mình dưới dạng một chương trình hữu ích và có những chức năng mong muốn, hay ít nhất chúng trông như có các tính năng này. Thế nhưng, nó lại tiến hành các thao tác khác không mong muốn một cách bí mật. Ví dụ như xóa đĩa cứng của bạn, gửi số thẻ tín dụng và mật khẩu của bạn với một người lạ, hoặc cho phép người lạ chiếm quyền điều khiển máy tính của bạn... Những chức năng mong muốn chỉ là phần bề mặt giả tạo nhằm che giấu cho các thao tác này.

    Tống Duệ tháo mắt kính gọng vàng xuống, mỉm cười bất đắc dĩ nhưng lại ung dung: "Được thôi, tùy em, em muốn làm gì thì làm, nhưng em không được dọn bốn cái hộp kia."

    Tống Ôn Noãn nhìn y với vẻ một lời khó nói hết, cô thật sự không hiểu tại sao y cứ canh cánh mấy cái hộp đó, chẳng lẽ có điều gì mờ ám sao? Nhưng không đợi cô nghĩ nhiều, một người đàn ông tuấn mỹ đã đi vào phòng quan sát, mỉm cười vẫy tay với cô.

    "A, Vân Thiên! Anh về nước hồi nào vậy? Triển lãm tranh của anh đã kết thúc rồi à?" - Vừa nhìn thấy người này, lửa giận trong lòng Tống Ôn Noãn lập tức được dập tắt hoàn toàn, thay vào đó là sự ngạc nhiên mừng rỡ đến vô cùng. Người nọ chính là bạn trai của cô - Du Vân Thiên, là bậc thầy tranh sơn dầu nổi tiếng cả trong và ngoài nước, đồng thời còn là phó hội trưởng của hiệp hội nghệ thuật Trung Quốc, một bức tranh của y có thể bán được tới mấy chục triệu. Dù chỉ mới 30 tuổi nhưng y đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, và còn là một nhân vật huyền thoại của giới nghệ thuật.

    Hai người chờ không kịp để ôm nhau, trao nhau những nụ hôn nóng bỏng thân mật, nam thì anh tuấn, nữ thì phóng khoáng, cảnh tượng đẹp đẽ như một bức tranh sơn dầu. Tất cả những người đang có mặt đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ, chỉ có Tống Duệ là nhếch mép, vẻ mặt cười như không cười.

    Không biết Tống Ôn Noãn và Du Vân Thiên đã nói gì, mà đối phương trước hết là bày ra vẻ mặt khó xử, lát sau lại bất đắc dĩ gật đầu vì sự quấn quýt si mê của bạn gái, rồi rời đi với một thợ trang điểm.

    Thấy Tống Ôn Noãn quay về một mình, Tống Duệ làm rõ: "Em để anh ta tham gia bài giám định nhân phẩm của Phạn Già La à?"

    Tống Ôn Noãn đắc ý mà vén mái tóc dài: "Đúng vậy, người trên khắp thế giới đều biết rõ quá trình trưởng thành của Vân Thiên, em sẽ bịt mắt Phạn Già La lại, để cậu ta giám định nhân phẩm của Vân Thiên, em là muốn xem thử, cậu ta có thể bịa ra những chuyện gì." - Điều cô chưa nói hết chính là: Nếu Phạn Già La nói sai chỗ nào, thì người bạn gái đã được Du Vân Thiên công khai từ lâu là cô sẽ lập tức đứng ra, xé toạc đối phương ngay trước máy quay và hàng triệu khán giả! Dám giở trò quỷ trong chương trình của cô thì phải gánh lấy sự trả thù từng giây từng phút của cô!

    Tống Duệ hỏi vặn: "Tống Ôn Noãn, anh còn tưởng là em đã chia tay với Du Vân Thiên lâu rồi?"

    "Bọn em có chia tay hay không thì cũng không tới lượt anh lo!" - Tống Ôn Noãn bày ra vẻ mặt không muốn nói nhiều. Ở nhà họ Tống, chỉ có anh họ là luôn phản đối mối quan hệ của cô từ trước đến giờ, nhưng y lại không thể nói ra lý do, điều đó khiến cô rất bực mình.

    Tống Duệ vốn không phải là người thích lo bao đồng, việc nhiều lần nhắc nhở em gái họ chia tay đã là điều cuối cùng mà y có thể làm rồi. Y quay đầu, nhìn thanh niên đang im lặng đợi trong phòng chờ, đoạn nhắc nhở lần cuối cùng: "Em sẽ hối hận với quyết định hiện tại của mình."

    "Anh họ, em biết anh thiên vị Phạn Già La, nhưng sao anh có thể đe dọa em vì cậu ta kia chứ? Bộ em làm chuyện thương thiên hại lý gì hay sao mà phải hối hận?" - Tống Ôn Noãn biết anh họ sẽ không bao giờ trả lời vấn đề này, vì vậy cô cầm bộ đàm lên, thúc giục: "Đạo diễn phát sóng, anh tìm được những người khác chưa? Nhanh lên đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

    Đạo diễn phát sóng trả lời: "Chị Tống, ngoài thầy Du ra thì chúng tôi còn tìm được hai người, một người là Nha Nha, người kia là Jeffrey, chị thấy được không?"

    Ánh mắt Tống Ôn Noãn sáng lên, lập tức gật đầu: "Được, mau trang điểm cho bọn họ đi, chúng ta sẽ bắt đầu quay ngay."

    Nha Nha đã theo Tống Ôn Noãn từ năm 18 tuổi, có thể nói là nhờ một tay Tống Ôn Noãn đưa lên dòng chính. Công việc đầu tiên của cô là nhân viên tạp vụ của đài truyền hình, sau đó lên làm trợ lý cho Tống Ôn Noãn, bởi cô là người ít nói, đầu óc lại linh hoạt, tính cách cũng điềm tĩnh đáng tin cậy, nên dần được thăng chức làm trợ lý đặc biệt, tiếp đó thì trở thành giám đốc của ban nghiệp vụ, hiện cô đang học biên kịch và sáng tác dưới sự ủng hộ của Tống Ôn Noãn.

    Jeffrey là thợ trang điểm riêng của Tống Ôn Noãn, đồng thời cũng là một người nổi tiếng trên mạng với 5 triệu người theo dõi, y thường đăng một số video làm đẹp lên mạng. Năng lực nghiệp vụ của y rất mạnh, mấy năm đầu từng làm stylist cho một siêu sao hạng A, sau đó do quá thẳng tính, đã đắc tội một số người, nên bị sa thải và bị đuổi khỏi đội ngũ hàng đầu của làng mode. Nhưng người có tầm nhìn đều biết, tuy Tống Ôn Noãn không phải là minh tinh lưu lượng, nhưng cô là người có quyền lực thật sự, đi theo cô thì Jeffrey không phải là kẻ bị ruồng bỏ, mà là phượng hoàng đậu cành cao, ít nhất thì những người mà y từng đắc tội trước đó, giờ đây nhìn thấy y thì cũng phải đi đường vòng.

    Nhưng y lại là kiểu người không chịu được việc trong mắt mình có một hạt bụi, những người đó muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng y lại không chịu bỏ qua, trái lại còn gặp đâu xé đó, vì vậy dần được gọi là chị Xé Xé*, mức độ nổi tiếng trên mạng thậm chí còn hơn cả trước đây.

    *Jeffrey phiên âm ra tiếng Trung là Jié fú ruì (杰弗瑞), còn chữ chị (姐) là Jiě, đọc gần giống với chữ Jié (Jef), tức là chị Xé Xé = Jef Xé Xé.

    Du Vân Thiên thì khỏi phải nói, xuất thân từ dòng dõi có học vấn, tốt nghiệp trường nghệ thuật hàng đầu thế giới, còn trẻ mà đã giành được vô số giải thưởng, sở hữu một lượng lớn người hâm mộ ở cả trong và ngoài nước, danh tiếng không hề thua kém siêu sao hạng A, nhân phẩm, ngoại hình, gia thế, tài sản và địa vị đều không chê vào đâu được, cực kỳ xứng đôi với Tống Ôn Noãn.

    Nha Nha là người mà Tống Ôn Noãn biết rõ tường tận, còn Du Vân Thiên và Jeffrey thì chính là những người mà dân chúng cả nước hiểu tận gốc rễ, để xem Phạn Già La vượt qua ải này bằng cách nào. Nếu cậu ta nói sai một câu thì hàng loạt lời chất vấn và châm biếm sẽ lũ lượt kéo tới.

    Tống Ôn Noãn càng nghĩ càng đắc ý, cô lấy một chiếc gương nhỏ ra, vừa chỉnh lại lớp trang điểm vừa lải nhải: "Haiz, sao mình lại thông minh như vậy cơ chứ? Phải chăng đây chính là ma cao một thước, đạo cao một trượng?"

    Tống Duệ thở dài lần nữa: "Ôn Noãn, em sẽ hối hận." ——

    Tống Ôn Noãn không phải là người chịu lắng nghe ý kiến của người khác, trừ khi đụng phải bức tường phía Nam, bằng không cô sẽ không bao giờ quay đầu lại. Cô nhanh chóng mời ba người nọ vào phòng kiểm tra kín, rồi mang bốn cái ghế sofa cực kỳ mềm mại tới, ba cái trong đó được đặt trên bục tròn cao 0.6 m, cái còn lại được đặt dưới bậc thềm cách đó 3 m, bốn cái hộp và cái bàn dài thì bị dời qua một góc không mấy bắt mắt.

    Du Vân Thiên, Nha Nha và Jeffrey được xếp cho ngồi trên bục cao, vẻ mặt bọn họ đều cực kỳ hờ hững. Đối với một số người mà nói, việc bị giám định nhân phẩm ngay tại chỗ cũng giống như việc vạch áo cho người xem lưng, cứ có cảm giác như bị xâm phạm đời tư. Nhưng hiện giờ họ lại không hề cảm thấy khủng hoảng, bởi họ chưa từng tin những lời đồn trên mạng đó. Chỉ liếc mắt là đã nhìn thấu người khác từ trong ra ngoài, trên đời thật sự có người như vậy tồn tại ư? Đáp án đương nhiên là không, xét cho cùng thì đó chỉ là một loại thủ đoạn lăng xê thấp kém mà thôi!

    Suy nghĩ của cả ba giống nhau một cách kỳ lạ, vì vậy, khi thấy Phạn Già La bị bịt mắt bằng vải đen, đang từng bước đi vào dưới sự dẫn dắt của nhân viên, tất cả bọn họ đều nhướng mày, nhếch mép, bày ra vẻ mặt khinh bỉ như nhau.