Chương 7: Ngây thơ thiếu nữ (2)
Nghĩ lại cảnh tượng xấu hổ đó , nàng lại mím môi mà đỏ bừng mặt . Chả là nàng khi đang mặc mặc nhanh y phục thì đột nhiên xuất hiện tiếng người kêu, nên nàng hoảng sợ vội trên thân khởi lên một tầng quang mang khiết bạch, thân hình như phiêu phù trong không trung hướng tới địa phương Dương vừa trốn bay tới . Nàng liền mặt tái xanh mặt khi nhìn thấy một mãnh nội y của nàng nằm trên mặt đất, nàng tuy chưa từng có chồng, nhưng không phãi cái gì cũng không biết, bãi trắng sệt trên nội y đó đã nói lên hết tất cả, như thể đã có người lấy y phục xát thân đó của nàng rồi làm chuyện xấu xa, hốc mắt của thiếu nữ đỏ lên thiếu điều muốn rơi lệ. Đây là điều xúc phạm đối với một thánh nữ như nàng .
Nàng tên là Phi Như Thuý , là thánh nữ của Quang Minh đỉnh , là thứ mà mọi người tôn sùng .Phải nói cái đất nước này nó cũng lạ ,tôn giáo ở đây tôn thờ không phải là cái gì Phật , Thiên Chúa giáo , Đạo Hồi như ở kiếp trước của hắn mà người dân lại thờ phụng hai phe một là Quang minh thần là hiện thân cho phe Ánh Sáng và hai là Ám Thần theo đó cũng là hàng loạt các tổ chức hắc ám bí ẩn mà đến bây giờ người ta vẫn chưa biết ai đứng sau .
"Ngươi là ai? Từ nơi nào đến ? vì gì lại ở nơi đây?" Như Thuý âm thanh lạnh lùng hỏi, cho dù không phải hắn, nhưng sau khi trãi qua sự kiện vừa rồi nàng đã đối với nam nhân không có nửa điểm hảo cảm.
Hắn cười lên một trận, nữ nhân này xem ra ưu việt và cường mảnh, ngữ khí câu hỏi vừa rồi đơn giản là không để hắn trong mắt . Dương cười lên hai tiếng quái dị, hai mắt liếc tới bộ ngực cao cao đội lên của Như Thuý, hắn đã sớm đem mô dạng hai ngọc nhũ cực phẩm này khắc vào trong óc, lúc này Như Thuý trong mắt hắn như là không có mặc quần áo vậy
"Á ." Cảm thụ được ánh mắt nóng bỏng của hắn , nàng nhanh chóng ý thức đưa hai tay lên che lấy ngực, nàng thậm chí nghĩ vì sự tình mình không mặc nội y bị hắn nhìn xuyên được .
Bởi vì Như Thuý tinh thần loạn lên, năm quang cầu trong sát na thời gian biến mất trong không khí, chung quanh đột nhiên biến thành một vùng hắc ám, bốn mắt chớp lên nhìn nhau, hai người đều có một sát na thất thần .
"Sắc lang, ngươi muốn chết ." Như Thuý xấu hổ quá phát giận quát lên, hai tay chớp động, hai quang cầu đập tới Dương đang đối diện .
Dương xuất thủ chống đở, quang cầu không nhập nội thể, sản sinh một loại cảm giác thoải mái ấm áp, nguyên là phóng ra là quang hệ sơ cấp trị liệu quang dũ thuật . Thế nên chiêu này nàng cũng coi như là đe doạ hắn thôi, truyền ngôn nàng là một người khó trêu nhất trong ba đại thánh nữ của Quang Minh đỉnh, bị nàng phế hay hơn nửa giết chết đã có rất nhiều người, nhưng nàng không có tự mình hạ sát thủ, xem ra lời đồn đải cũng không thể tin hết được .
- Tên kia ! Tại sao ngươi lại ở nơi hẻo lánh như thế này ? Và từ nãy đến giờ ngươi có thấy tên nào qua đây không ?
- Ta tên Hoàng Chấn Dương , đến từ Cửu Thiên đại lục , ta đang trên đường thăm mẫu thân vì nhận được tin gấp báo mẹ ta đang bệnh nặng từ phụ thân ta . Vậy ngươi tên gì thế ?
- Ta tên là Phi Như Thuý là thánh nữ của Quang Minh đỉnh , ngươi không cần đánh trống lảng nhanh trả lời câu hỏi thứ hai đi nếu không ta sẽ ...sẽ ..
-Sẽ thế nào , ăn thịt ta à , hay bắt ta về làm chồng . Tuy nàng là tôn quý ma pháp sư, nhưng xem ra ta tịnh không có nghĩa vụ hồi đáp lại câu hỏi của nàng . Dương song thủ ôm lấy ngực , thái độ ung dung nói.
-Không chịu trã lời câu hỏi của ta, ta sẽ, ta sẽ ... hức ..hức" Nàng như là đạt đến sự giới hạn , hai hàng hạt châu nhanh chóng rơi xuống rồi oà lên khóc trước sự ngỡ ngàng của Dương , như là uất ức không nói ra, đúng vậy, nàng đã phế đi rất nhiều người, đã giết không ít người, nhưng họ đều là đồ thập ác không tha được, nàng tự hỏi không có thương hại qua một người vô tội .Thế mà giờ đây đối mặt với một tên nam nhân yếu hơn mình nhưng nàng cảm thấy mình thật lép vế . Chẵng biết vì sao, Nàng trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, nếu như có thể lựa chọn, nàng thà rằng là thanh niên trước mắt nhìn thấy được ngọc thể của mình chứ không phải là một lảo biến thái thần bí trong tưởng tượng nào đó của nàng .
- Này ! Ta xin lỗi ngươi đừng giận nhé ! Ta chỉ là một người đi trên đường thôi nếu lời nói có gì mạo phạm thì xin cô thứ tội .
- Hứ ! Biến đi !
Nói rồi Nàng hừ một tiếng chuẩn bị dùng tới thi triễn phiêu phù thuật bỏ đi, càng xa càng tốt với tên này . Thì tên Dương đảo nhanh vòng mắt mà hắn thầm khen mình thông minh mà tự tâm đắc , hắn quay sang Như Thuý vội gọi với :
-Uy, thần tiên tỷ tỷ, ngươi đợi chút, ngươi không lẽ để ta một người yếu đuối không có sức trói gà tại hoang sơn này à, nghe nói chổ này có rất nhiều ma thú đáng sợ, ta sẻ bị ăn thịt ." Dương thấy nàng muốn đi, vội vàng đưa ra một hình dạng đáng thương . Thật vất vã tìm được một người bạn, hơn nửa còn là một trong tam thánh nữ Như Thuý, sao mà có thể để nàng bỏ đi được ? Có nàng phiền toái sẻ bớt đi rất nhiều, lại nói khi buồn chán trêu nàng cũng không tồi .
Thân hình Như Thuý dừng lại, bắt đầu do dự .
- "Nàng không phải là nói nàng là thánh nữ à ? Thánh nữ đều là từ bi lấy giúp đở người làm khoái lạc, có phải nàng là giả mạo ?" Dương tỏ ra nét mặt hoài nghi .
-"Ta đương nhiên không phải là giả mạo, chỉ là ngươi sức không đủ trói gà, sao lại đến được đây?" Như Thúy nghi hoặc hỏi, cuối cùng nàng không còn giận, chỉ ra kẻ hở trong lời nói của Dương, phải biết rằng cho dù là thành trấn gần nhất đi tới địa phương này, người thường cũng phải mất hai ba ngày, nhưng hoang giao dã ngoại ma thú rất nhiều, thấy y phục hắn tuy có chút rách nát nhưng cũng không đến nỗi khoả thân, không lẻ vận tốt đến ma thú đều không công kích hắn . Ít ra cũng phải xước da hay gì đó chứ .
Dương sững sờ, không tưởng được thánh nữ này còn có điểm đầu óc, bất quá hắn còn có điểm năng lực tùy thời cơ ứng biến . Đầu óc chuyển một vòng, Dương tùy theo miệng mà lập ra một câu chuyện nói .
P/s : Tương tác đi các bro,nếu hay thì like mạnh tay lên chứ