Chương 23: Chương 23

Một tiếng ‘sư đệ’, làm thần sắc của Lăng Chiêu lập tức thay đổi, một lát sau, mới khôi phục vẻ thường, nhướng mày nói: “Lại chịu gọi ta một tiếng sư đệ cơ đấy… Lẽ nào sư huynh đến để ôn chuyện?” Thần sắc của Lăng Hoa bình tĩnh: “Nếu không có chuyện sao dám tùy tiện quấy rầy sư đệ, tất nhiên là có chuyện muốn nhờ rồi”

Lăng Chiêu đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó nheo mắt lại, chậm rãi nở một nụ cười: “Lời của sư huynh thật khiến ta ‘thụ sủng nhược kinh’ (được sủng ái mà lo sợ). Không biết trong vạn hư cung của ta có vật gì có thể lọt được vào mắt của sư huynh vậy?” Lăng Hoa nhấn từng chữ: “Nghe nói sư đệ có một bảo vật, tên là tụ hồn châu. Không biết sư đệ có nỡ dứt bỏ món đồ yêu thích mà cho ta mượn tạm không? Ngày khác ta ắt sẽ hòan trả”

Đôi mắt của Lăng Chiêu đột nhiên hơi sững lại, một lúc lâu sau, mới khẽ cười nói: “Sư huynh a, ngươi vừa mở miệng liền đòi mượn bảo vật trấn cung của ta – nhưng mà sư huynh, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ cho ngươi mượn?”

Có nằm mơ cũng không ngờ, Lăng Hoa lại có lúc phải cầu xin hắn, càng không ngờ, Lăng Hoa có thể đến tìm hắn một cách trấn định như thế. Xem ra không hổ làm thần tiên ba ngàn năm, tu vi của Lăng Hoa quả nhiên càng thêm tinh thâm rồi

Ở trong địa bàn của hắn mà còn có thể hành xử thong dong như thế, sư huynh a, có phải ngươi cho rằng, qua ba ngàn năm, ta đã không còn hận ngươi nữa, thật sự có thể đối đãi ngươi như sư huynh đệ?

Rốt cục ngươi lấy đâu ra tự tin, như thể đã nuốt trọn được ta?

Trong đầu của Lăng Chiêu, khoảnh khắc đã xoay vòng vô số suy nghĩ. Mấy ngàn năm qua, hắn không lúc nào là không nghĩ tới, nếu gặp được Lăng Hoa, hắn phải hành xử thế nào. Giết y, tất nhiên là không. Nếu giết Lăng Hoa, trong thiên hạ sẽ không có người thứ hai có thể tìm ra vị trí chính xác của người nọ. Không giết y, lại không biết phải xử trí y thế nào, làm sao mới có thể cạy được miệng của sư huynh, bắt y nói ra người nọ hiện đang ở phương nào?

Biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra, đó là giam Lăng Hoa trong Vạn hư cung, từ từ tra tấn cho đến khi y chịu mở miệng mới thôi

Chính là nay, từ biệt đã hơn ba ngàn năm, tu vi của Lăng Hoa rốt cục đã đến cảnh giới nào, thực lực rốt cục có bao nhiêu thâm sâu khó lường, hắn lại không thể tùy tiện kết luận. Mắt thấy y xông thẳng vào ma vực bắc thiên mà không chút tổn thương, Lăng Chiêu cũng âm thầm kinh hãi, không biết hắn có thể nắm chắc được mấy phần có thể bắt được Lăng Hoa

Đối diện với chất vấn của hắn, Lăng Hoa vẫn thần sắc như thường, nụ cười không đổi: “Sư đệ, nếu ta đã đến nhờ vả, tất nhiên biết sư đệ sẽ không chịu cho mượn tụ hồn châu miễn phí. Bất kể sư đệ có điều kiện gì, xin cứ mở miệng, ta nhất định làm được”

Đôi mắt Lăng Chiêu lóe sáng, hắn chậm rãi đứng dậy, rời khỏi nhuyễn tháp, rồi đi đến gần Lăng Hoa: “Nếu ta, chỉ muốn hỏi sư huynh một vấn đề thì sao?”

Lăng Hoa thong dong nói: “Chỉ cần sư đệ chịu cho mượn tụ hồn châu, bất kể là vấn đề gì, ta nhất định nói hết không giữ lại”

Mắt Lăng Chiêu lóe lên một tia mừng rỡ, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên ngọc lấp lánh rực rỡ, rồi chậm rãi mở miệng nói: “Tụ hồn châu đang ở đây. Sư huynh, ta chỉ hỏi ngươi, người năm đó trong sơn động, rốt cục đang ở đâu, ngươi biết không?”

Lăng Hoa mỉm cười: “Biết”

Thân thể Lăng Chiêu bỗng nhiên run bật, cực lực đè nén tâm trạng kích động, vội vàng truy hỏi: “Y giờ đang ở đâu?”

Lăng Hoa hơi thở dài: “Sư đệ, đây là vấn đề thứ hai rồi”

Một chút vui mừng dưới đáy mắt của Lăng Chiêu lập tức đông cứng, một lúc sau, dùng giọng nói như phun ra từ kẽ răng, từ từ mở miệng: “Sư huynh, đây chính là thành ý của ngươi?”

Toàn thân đột nhiên tản ra ma khí mãnh liệt, như đợt sóng lớn ập thẳng xuống đầu Lăng Hoa. Thần sắc của Lăng Hoa hơi biến, một luồng tiên khí nghiêm nghị mà mạnh mẽ nháy mắt cũng tràn ra từ trong cơ thể y, tạo thành thế đối đầu với ma khí của Lăng Chiêu

Nhất thời, ma tốt, ma cơ trong vạn hư cung, đều la hét trốn chạy không kịp, nhưng phàm là bị tiên khí quét qua, ngay cả đường chống cự cũng không có, không chết tức bị thương.

“Nếu sư đệ muốn đánh nhau, ta ắt xin hầu.” Hai tay của Lăng Hoa khẽ nâng, làm thành thế kết ấn, màu mắt thâm trầm như nước. “Cho dù phải cướp, hôm nay ta cũng nhất định phải mang tụ hồn châu đi”

Lăng Hoa cười lớn: “Giọng điệu của sư huynh thật kiêu ngạo! Đây là vạn hư cung, ngươi có bao nhiêu bãn lĩnh mà đòi đọat được tụ hồn châu từ tay ta?”

Tiên kiếm trên lưng Lăng Hoa rung lên, rồi đột nhiên hóa thành một con phượng hoàng lửa, cuốn theo ngọn lửa, bay liệng quanh người Lăng Hoa. Từng đường phù văn màu đỏ như vật sống chạy khắp cánh của phượng hoàng lửa, đúng là dấu hiệu khởi động hàng ma trận

Thần sắc của Lăng Chiêu lập tức thay đổi: “Ngươi muốn dùng hàng ma trận với ta? Thật sự cho rằng chỉ dựa vào ngươi mà có thể làm khó được ta?”

Thần sắc Lăng Hoa như thường: “Sự đệ có thể thử xem, xem ta có thể làm khó được ngươi hay không?”

Ba ngàn năm không gặp, Lăng Chiêu đã vượt xa Lăng Chiêu lúc đầu, mà Lăng Hoa cũng vượt xa Lăng Hoa năm nào. Uy lực của hàng ma trận này, Lăng Chiêu đã từng lĩnh giáo, một khi mở ra, chính là đánh bạc toàn bộ tu vi của người lập trận, cho dù có thương địch một ngàn, tự tổn thương tám trăm, cũng phải giam đối phương trong trận. Nay Lăng Hoa cho tiên kiếm hóa thành phượng hoàng lửa, đặt làm tâm trận, hiển nhiên đã bất kể đại giới, cho dù mất ba ngàn năm đạo hạnh cũng không tiếc

Sắc mặt Lăng Chiêu xanh trắng không chừng, thật lâu sau, chậm rãi lộ ra một nụ cười: “Ta thật sự tò mò, rốt cuộc là ai đáng cho sư huynh không tiếc hết thảy để lấy được tụ hồn châu?”

Lăng Hoa nhẹ nhàng nói: “Để cứu hảo hữu, ta cũng không thể không làm thế này”

Trong mắt Lăng Chiêu lóe lên một chút tàn nhẫn, rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, thình lình dừng tay: “Sư huynh, ngươi và ta không gặp đã mấy ngàn năm, cần gì phải làm quá lên thế này. Hãy thu hồi lại tiên kiếm đi, tụ hồn châu này cũng không phải không thể cho mượn”

Lăng Hoa vốn cũng không muốn trở mặt với Lăng Chiêu, thật sự đến mức ngươi chết ta sống. Nghe vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm, vung tay lên, phượng hoàng lửa lại hóa thành thân kiếm, trở vào vỏ. Mỉm cười, mở miệng nói: “Nếu sư đệ thật sự chịu cho mượn, ngày khác nhất định sẽ hậu tạ”

“Hậu tạ?” Khóe môi của Lăng Chiêu cong lên một nụ cười yếu ớt, “Ta đâu dám đòi sư huynh hậu ta. Chỉ là sư huynh mượn đi viên tụ hồn châu này, rồi tính khi nào sẽ trả lại đây?”

Lăng Hoa trầm mặc một lát, nói: “Ít là trăm năm, nhiều thì ngàn năm, chờ ta cứu được hảo hữu, nhất định sẽ trả lại cho sư đệ”

“Ngàn năm a…” Lăng Chiêu cười khẽ một tiếng. “Không phải là ta không tin sư huynh, nhưng, nếu không để lại tín vật, ta thật sự không dám cho mượn. Dù sao sư huynh ngươi —” Hắn chậm rãi tới gần, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Lăng Hoa lên, rồi thình lình bóp mạnh: “Lừa ta quá nhiều lần!”

Hô hấp của Lăng Hoa thoáng ngừng lại, trong mắt lóe lên một chút đau đớn, lướt qua trong giây lát, rồi trấn định cười nói: “Vậy sư đệ muốn lấy tín vật nào của ta để đổi lấy tụ hồn châu?”

Lăng Chiêu buông lỏng ngón tay, rụt tay về phía sau lưng, rồi chậm rãi mở miệng nói: “Ta thường nghe nói tiên gia có tam hoa, như người có tam hồn. Sư huynh giờ đã là thể thái ất kim tiên, ngũ hành quy ngũ lão, tam hóa hóa tam thanh, nói vậy là đã đạt cảnh giới. Ta không cần gì khác, chỉ cần ngươi để lại kim hoa, vậy thì tụ hồn châu này, xin chắp tay dâng cho sư huynh”

Thân mình Lăng Hoa khựng lại, Lăng Chiêu quay người, quan sát sắc mặt của y, cười đến sung sướng: “Sao, sư huynh không nỡ à?”

Tam hoa của tiên gia, nhân luyện ‘tinh’ hóa ‘khí’ mà sinh diên hoa (hoa chì), luyện ‘khí’ hóa ‘thần’ mà sinh ngân hoa (hoa bạc), luyện ‘thần’ về ‘hư’ (không) mà sinh kim hoa (hoa vàng), gọi là tam hoa tụ đỉnh, tựa như tam hồn của người, có thể nào dễ dàng lấy ra. Kim hoa rời khỏi cơ thể, thì như tam hồn thiếu một, thời gian dài, hai hoa còn lại ắt sẽ bị hủy theo, yêu cầu này của Lăng Chiêu, rõ ràng là muốn nắm điểm yếu của y trong tay.

Nếu y không trả tụ hồn châu, không cần chờ đến ngàn năm, tiên thể chắc chắn tan hết, tam hoa đều hủy, thần hồn cũng tan.

Thật lâu sau, Lăng Hoa khẽ cười khổ: “Sư đệ, ngươi quả nhiên… không để lại cho ta một con đường lui a”

Giấu đi nụ cười, nhắm mắt, đúng là đẩy kim hoa ra khỏi cơ thể, để trong lòng bàn tay, rồi lạnh nhạt nói với Lăng Chiêu: “Như thế này sư đệ sẽ không nghi ngờ nữa chứ?”

Lăng Chiêu cũng biến sắc, không ngờ Lăng Hoa thật sự lấy ra kim hoa. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn không rõ là cảm giác gì, sau một lúc lâu, chỉ cười lạnh một tiếng: “Xem ra vị hảo hữu này của sư huynh, quả nhiên có phân lượng không nhẹ trong lòng sư huynh a. Sư huynh cứ cầm tụ hồn châu đi, sư đệ ở vạn hư cung, cung nghênh sư huynh ngày sau đến chơi.”

Một tay ném ra tụ hồn châu, tay kia đón lấy kim hoa trong tay Lăng Hoa, thu vào lòng bàn tay, rồi cười nói: “Sư huynh có muốn ở lại vạn hư cung của ta tạm mấy ngày rồi mới đi không?”

Sắc mặt của Lăng Hoa tái nhợt, cẩn thận cất viên tụ hồn châu kia, thần sắc mệt mỏi: “Không cần, cảm ơn sư đệ, vậy xin cáo từ”

Kim hoa trong cơ thể đã mất, y không dám ở lâu trong ma vực này, gọi ra phượng hoàng lửa, ngồi lên, nháy mắt đã biến mất tăm hơi

Lăng Chiêu đứng yên tại chỗ, một lúc sau, cúi đầu nhìn miếng kim hoa nho nhỏ trong lòng bàn tay, khóe môi chậm rãi nở rộ một nụ cười: “Tới như thế thong dong, mà lại đi được như thế cấp bách, sư huynh, ngươi quả thật, ngay cả mạng cũng vứt bỏ a”

Tiện tay hóa ra một hộp ngọc, cẩn thận đặt đóa kim hoa kia vào, rồi nhét vào trong ngực. Chỉ cần có vật này ở trong tay, không sợ Lăng Hoa không chịu đến tìm hắn

Hắn hiểu tính tình của Lăng Hoa, nếu hôm nay ép y ở lại trong cung, e là dù có bức tử y, y cũng sẽ không mở miệng. Chỉ sợ quá nóng nảy còn có thể dẫn đến trường hợp cá chết lưới rách, đồng quy vu tận với hắn. Chi bằng thả y đi, bản thân cũng làm tốt chuẩn bị, ngày khác Lăng Hoa lại đến, rốt cục sẽ trốn không thoát khỏi tay hắn

Xoay người đi, Lăng Chiêu lớn tiếng: “Thuân yểm đâu rồi?’

Một ma tướng bên dưới lên tiếng trả lời: “Thuộc hạ nghe lệnh”

“Bổn tọa lệnh ngươi tức khắc đi đến nhân gian, không tiếc bất gì giá nào cũng phải điều tra ra, sư huynh của ta rốt cục dùng tụ hồn châu để cứu người nào. Nếu có nửa điểm thiếu sót, bổn tọa sẽ hỏi tội ngươi!”

Thuân yêm không dám chần chờ, lập tức nhận mệnh mà đi

Lăng Chiêu mỉm cười, lẩm bẩm: “Giờ kim hoa đã ở trong tay ta, muốn phá tiên thể của sư huynh cũng không khó.” Xoay người đi, mở miệng nói, “Li cơ, theo bổn tọa đến Kính tượng thành”

Một ma cơ đứng sau lưng hắn tức khắc tiến lên, thận trọng nói: “Không biết ma tôn đi Kính tượng thành để làm gì?”

Lăng Chiêu cười lạnh lùng: “Ngươi không cần biết, đừng hỏi nhiều”

Li cơ lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa. Lăng Chiêu xoay người bỏ đi, nàng cuống quit đuổi theo

Trong kính tượng thành, có mọc một loại ma hoa, ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm mới kết quả. Vô luận là tiên hay là yêu, là ma hay là quái, chỉ cần ăn phải hoa này, ắt sẽ rơi vào mê man, trong thời gian ngắn hoàn toàn không có sức phản kháng

Nếu bỏ nhựa hoa vào trong rượu, hiệu quả càng mãnh liệt hơn

Nụ cười trên môi Lăng Chiêu càng sâu.

Sư huynh, ta nhất định sẽ ủ một bình rượu ngon, chờ ngày ngươi đến chơi, sẽ đón tiếp nồng hậu.