Chương 20: Chương 20

Sau khi Lăng Chiêu trở về bắc thiên ma vực, xây dựng lại Vạn hư cung, hắn vẫn lại là vạn ma chi tôn tươi cười yêu dã, khí thế thiên quân trước kia. Trong mấy trăm năm rời đi, hai tên ma tôn khác của bắc thiên ma vực, Thủy ma của Kính Tượng Thành và Viêm ma của Viêm Thiên Điện, cũng nhân cơ hội hắn không ở mà dẫn thủ hạ ma tướng ma tốt đến đánh lén vài lần, Vạn Hư cung bị xâm phạm mấy lần, một bộ phận ma vật vốn thần phục hắn đã phản bội quy thuận hai tên ma tôn khác. Các ma vật còn lại chỉ dám ngủ đông trong Vạn Hư cung, khổ sở chờ hắn trở về. Đoạn thời gian hắn không ở, Vạn Hư cung đã trở thành hữu danh vô thực.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đã trở về.

Chỉ cần hơi giật giật ngón tay, sẽ sớm có ma cơ hầu hạ một bên dâng lên rượu ngon, cười duyên đưa tận miệng hắn. Có mấy ma cơ diễm lệ xinh đẹp khác nhẹ nhàng phất tay áo, eo thon lắc lư theo điệu thiên ma khúc trên điện, chỉ để lấy lòng hắn. Đôi mắt của Lăng Chiêu hững hờ quét qua, trên môi là một nụ cười như có như không. (không lo đi kiếm mà ở chơi với gái không) Không biết vì sao, lại cảm thấy thiêu thiếu hứng thú.

Đây vốn là cuộc sống xa hoa dâm dật mà hắn từng trải qua, chưa từng cảm thấy có gì không ổn, chưa từng cảm thấy có gì không đủ. Nhưng nay, cho dù mọi thứ chưa hề mảy may thay đổi, thì hắn cũng không còn bình thản hưởng thụ giống như trước, mà lại cảm thấy trong lòng trống rỗng

Ngay cả Vạn Hư cung nguy nga tráng lệ, kì trân dị bảo vô số này, cũng không bằng sự ấm áp trong sơn động đơn sơ.

Ngay cả mĩ sắc như vân, người người xinh đẹp tranh nhau hiến mình trước mắt, cũng không khiến hắn động tâm bằng đôi tay nhẹ nhàng nâng đỡ kia.

Một ma cơ đạng dựa trên chân hắn, thấy sắc mặt của hắn lãnh đạm, thì khẽ cười nhẹ, yểu điệu nói: “Ma tôn đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ chán ghét chúng ta phục vụ không đủ tận hứng?”

Lăng Chiêu lười biếng nghiêng người trên nhuyễn tháp, một lúc sau, chậm rãi nói: “Không cần suy nghĩ nhiều, chẳng qua bổn tọa mới nhớ ra, còn có một vật để tại nhân gian, nên đi lấy về thôi”

Ma cơ kia ngạc nhiên nhíu mày: “Là vật gì vậy? Hà tất ma tôn phải tự mình đi lấy, tiện thiếp nguyện đi thay ma tôn”

Lăng Chiêu hơi hơi lắc đầu: “Vật ấy, không phải ta thì không thể lấy được” Phất tay ra hiệu ngừng ca múa, rồi chậm rãi đứng dậy: “Bổn tọa có việc phải đi mấy ngày, mọi chuyện trong cung vẫn giữ nguyên, các ngươi an tâm chờ ta trở về”

Một ma cơ khác níu lấy tay hắn, nũng nịu nói: “Ma tôn đi hơn mấy trăm năm, mới trở về, sao lại đi nữa? Tiện thiếp không cho, ma tôn, vật gì hiếm có cũng không cần ngài phải tự mình đi lấy về…”

Lăng Chiêu cười nhẹ, hất đi đôi tay ngọc kia, ngược lại nắm cằm của nàng, nâng mặt của nàng lên, nói khẽ: “Ngươi thế này là tính không nghe lời?”

Giọng nói mặc dù mềm mỏng, nhưng cố tình lại khiến cho ma cơ kia rùng mình một cái.

“Xích tiêu cũng bởi vì không nghe lời, nên mới không trở về Vạn Hư cung – ngươi, không muốn làm Xích Tiêu thứ hai chứ?”

Tên ma cơ kia sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, run rẩy trả lời: “Tiện thiếp không dám, ma tôn bớt giận!”

Lăng Chiêu rút tay lại, khoanh ở phía sau, nhẹ nhàng cười: “Nghe lời thì tốt, bổn tọa chẳng qua đi mấy ngày sẽ về, đến lúc đó…” Khóe môi của hắn hơi hơi cong lên, ánh mắt dừng ở nơi xa xôi, “Các ngươi sẽ biết thứ bổn tọa muốn mang về là vật ra sao”

Hết thảy kỳ trân dị bảo trong thiên hạ gộp lại cũng chẳng bằng một sợi tóc của người nọ

Vật quý giá nhất trong lòng của bổn tọa.

Sau khi đi khỏi bắc thiên ma vực, Lăng Chiêu lập tức đi thục sơn. Hắn nghĩ người nọ hẳn đã trở về rồi chứ? Nếu nhìn thấy tin nhắn trên vách động, nhất định sẽ ở lại trong sơn động chờ hắn. Chỉ là đến lúc đó… bị y nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của mình, chắc sẽ phải phí không ít lời lẽ dỗ y ngoan ngoãn nghe lời về Vạn Hư cung với hắn. Nếu y không chịu nghe, không muốn đi với mình… Con ngươi của Lăng Chiêu hơi hơi co lại, hừ, vậy đành phải bắt y đi.

Ngay cả tiên gia cũng có thể bị hắn mê hoặc, không chống cự được mà sa đọa hạ giới. Người nọ vốn đã sinh tình với hắn, thì sao có thể chống cự được sự dụ dỗ của hắn?

Chỉ cần mang về trong cung, một thời gian sau, còn sợ trái tim của người nọ không dính lấy hắn sao?

Lăng Chiêu quyết định xong, thì dừng ở trước sơn động lúc trước. Thấy kết giới ở cửa động vẫn duy trì hình dạng bị đánh vỡ ngày đó, không khỏi nhướn mày, sau khi bước vào trong động, quả nhiên không thấy bóng dáng của người nọ.

Chẳng lẽ đúng là vẫn chưa từng trở lại?

Trong lòng Lăng Chiêu phát lạnh, chẳng lẽ người nọ từ lúc rời đi… thật sự đã lừa hắn, tính cứ như vậy bỏ đi, không bao giờ trở lại?

Trong mắt bốc lên lửa giận, lăng Chiêu giận dữ, suýt nữa hủy đi sơn động này. Đột nhiên có một luồng tiên khí nghiêm nghị mà mãnh liệt bắn thẳng đến, Lăng Chiêu cả kinh, tíc tắc tránh đi, thân hình nhoáng lên một cái, đã ra khỏi sơn động.

Đối diện, lại là một gương mặt lạnh lùng.

Lăng Chiêu kinh ngạc một giây, ngược lại cả cười: “Sư huynh, sao lại là ngươi?”

Đứng trước mặt hắn, chính là Lăng Hoa. Chỉ là không còn mặc trang phục của Lăng môn, tóc dài cài trong tinh quan, áo trắng tay áo rộng, một thanh phi kiếm đeo chéo sau lưng, nghiễm nhiên đã là tiên nhân.

Sau khi đánh giá Lăng Hoa một phen, Lăng Chiêu hơi nhíu mày, cười nói: “Chúc mừng sư huynh, đúng là công đức viên mãn, phi thăng thành tiên rồi?”

Đôi mắt của Lăng Hoa như ngâm trong băng lạnh, nhìn thăng hắn, mở miệng hỏi: “Ngươi đến đây tìm cái gì?”

Lăng Chiêu mỉm cười: “Có liên quan gì với sư huynh?” Bỗng nhiên màu mắt trầm xuống, “Sao ngươi biết ta đến đây để tìm đồ?”

Lăng Hoa lạnh lùng nói: “Nếu ngươi tìm người trong sơn động, khuyên ngươi không cần uổng phí tâm cơ. Người nọ sẽ không trở về, cũng sẽ không gặp lại ngươi”

Sắc mặt Lăng Chiêu đột nhiên biến sắc, thật lâu sau, cười âm lãnh: “Ta biết mà… người nọ mãi vẫn không chịu trở về… quả nhiên là chuyện tốt do sư huynh làm phải không? Có phải ngươi đi gặp người nọ, rồi nói gì với y không?”

Trách không được người nọ đi thẳng không về, nhất định là gặp phải Lăng Hoa, mà Lăng Họa lại nói gì đó với y chăng? Có phải thêm mắm thêm muối, phóng đại chính mình có bao nhiêu tội ác, nói hắn thành cái ma vật tội ác tày trời, cho nên người nọ, mới không chịu trở về gặp hắn?

Càng nghĩ càng cảm thấy nhất đinh là như thế, nếu không sao Lăng Hoa lại canh ở cửa động đánh hắn? Nếu không sao lại khẳng định chắc chắn, người nọ tuyệt đối sẽ không gặp lại hắn?

Sắc mặt Lăng Hoa không đổi, từ từ giơ tay, rút ra trường kiếm sau lưng, lạnh lùng nói: “Bản thân ngươi đã làm gì, còn phải để ta nói nhiều? Cho dù ngươi nhập ma đạo, đã không phải là đệ tử Lăng môn ta. Nhưng dù gì cũng là sư huynh đệ đồng môn, cũng nên có chút tình cảm, nhưng ngươi lại hạ sát thủ, ngay cả toàn thi cũng không lưu – Lăng Chiêu, nếu ta hôm nay không tự tay giết ngươi, sao có thể nhìn mặt sư tôn, nhìn mặt bốn vị sư đệ đã uổng mạng?”

Lăng Chiêu cười lớn, khàn khàn nói: “Sư huynh, ngươi nghĩ ta vẫn là tiểu sư đệ mặc người xử trí lúc trước sao? Giết ta? Dựa vào cái gì? Bốn vị sư đệ đáng thương của ngươi, còn không phải bởi vì ngươi mới uổng mạng – nếu lúc đó ngươi ở đó, ta chỉ giết mình ngươi là đủ, cần gì lấy bọn họ ra xả giận?”

Giờ khắc này hắn cực kì hận Lăng Hoa, nên đơn giản nhận món nợ máu kia của Xích Tiêu, dù sao cũng không có gì khác biệt, mấy tên đệ tử Lăng môn kia có phải do hắn giết hay không, thì có quan hệ gì? Nếu lúc đó hắn thật sự giết họ, thì có gì không được?

Hắn không ngại Lăng Hoa hận hắn thêm một phần, càng hận hắn càng tốt, càng hận, thì thua dưới tay hắn sẽ càng không cam lòng, trong những năm tháng dài sau này, tự hối cũng được, tự trách cũng thế, Lăng Hoa tất yếu chịu đủ dày vò, mà hắn, tuyệt không ngại, đem tâm của Lăng Hoa lăng trì từng tấc từng tấc thành tro bụi

Ngươi muốn giết ta, ta lại không muốn dễ dàng giết ngươi như vậy đâu, sư huynh

Theo từng câu từng chữ của hắn, màu mắt của Lăng Hoa liền dần dần thâm trầm, cuối cùng rốt cuộc giận dữ, sát khí ngưng tụ trên mũi kiếm, mang theo ngàn vạn thế, đâm thẳng về phía hắn. Lăng Chiêu biết thực lực của y, vội vàng né đi, ma khí quanh thân phình to, một thanh trường đao yêu dị như máu lập tức hiện ra trong tay, chặn lại kiếm khí sắc bén đánh tới.

“Sư huynh, đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy thanh đao này phải không?” Lăng Chiêu tà cười, đôi mắt lóe sắc vàng dụ hoặc, làm nổi bật thanh trường kiếm đỏ rực như máu tươi này, đúng là lạnh lẽo quỷ quyệt khác thường “Đao này theo bổn tọa nhiều năm, trước nay không thấy máu thì không về vỏ, mấy trăm năm qua chưa từng nếm mùi vị của máu tươi, chắc chắn là rất khát. Giờ đành phải dùng máu của sư huynh, để nó ăn no thôi”

Lời vừa dứt, trường đao màu đỏ dị mang theo ma khí mãnh liệt, quét ngang đến. Lăng Hoa không sợ, giơ kiếm đỡ, phút chốc khí tiên ma xung động với nhau, cát bụi bay mù mịt, trời đất hôn ám, cây cối hoa cỏ xung quanh đều gãy nát, nơi bị ma khí quét qua, tất biến thành một mảnh khô cằn.

Lăng Hoa hô hấp dừng lại, ma đao đã sắp quét sát qua cổ của y. Mà trường kiếm của y, lại không sai lệch cắm vào hõm vai của Lăng Chiêu

Một tia máu men theo cổ Lăng Hoa từ từ tràn ra. Lăng Chiêu cúi đầu, nhìn thấy bản thân bị đâm xuyên qua xương quai xanh, mũi kiếm màu đỏ thẫm rút ra, từng giọt từng giọt máu đỏ, rơi xuống đất.

Lăng Hoa không chút do dự, thân kiếm trầm xuống, liền muốn thuận thế thẳng tay đâm vào tim hắn. Hai mắt Lăng Chiêu thoáng chốc đỏ bừng, cười dài một tiếng, không lùi mà tiến tới, đón lấy thân kiếm đang đâm về phía trước, không để ý đến trường kiếm đã đâm vào thân thể của mình, xoay tay giữ lấy cổ áo của Lăng Hoa, ma đao trong tay nháy mắt đâm vào bụng của y.

Thoáng chốc sắc mặt của Lăng Hoa trắng bệch như tờ giấy, một tay của Lăng Chiêu nắm chặt trường kiếm của Lăng Hoa, khiến y không thể rút kiếm về, một tay khác lại dùng sức đâm ma đao vào, ma khí như mũi tên dọc theo thân đao nhập thẳng vào tiên thể, Lăng Hoa thét lớn một tiếng, tay cầm kiếm mềm nhũn, thân mình run rẩy dữ dội.

Máu tươi trào ra, càng làm cho ma đao yêu hồng thêm đỏ rực

“Sư huynh, ngươi thật tàn nhẫn …” Lăng Chiêu kề sát tai y, tiếng cười âm lãnh: “Vội vàng muốn lấy mạng của ta thế sao? Uổng cho ta còn niệm tình cũ, không nỡ nặng tay”

Một bên cười, Lăng Chiêu một bên lại không chút lưu tình xoay tròn ma đao trong tay, miệng vết thương nháy mắt mở rộng, Lăng Hoa chống đỡ không được, suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Lăng Chiêu duỗi tay ra, ôm thắt lưng của y, chậm rãi rút yêu đao ra, sau đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lưỡi đao

“Máu của tiên gia, quả nhiên càng ngon…” Lăng Chiêu mỉm cười, diễm sắc đại sinh, giơ tay nắm tóc của Lăng Hoa, bắt y ngẩng mặt: “Ngươi cho là thành tiên rồi, thì có thể đối phó được ta? Kiếp trước ngươi có thể phong ấn được ta, chẳng qua là vì ta muốn lấy sinh hồn của ngươi, không nỡ xuống tay nặng, thế mới nhất thời đại ý, trúng bẫy của ngươi. Ngươi nghĩ rằng giờ ta còn có thể mềm lòng? Nói, người nọ giờ đang ở đâu? Nếu ngươi nói, ta có thể niệm tình ngươi tu tiên không dễ, tha cho ngươi lần này!”

Lăng Hoa cười lạnh, khóe môi nhuốm máu: “Nếu ta nói, chẳng phải càng không có đường sống? Người nọ giờ đang ở đâu, cũng chỉ có ta biết, ngươi giết ta rồi chậm rãi đi tìm y đi”

Màu mắt Lăng Chiêu biến đổi, một lúc sau, cười khẽ: “Ta còn tưởng sư huynh sẽ thà chết cũng không chịu thua, thì ra cũng là người biết thời biết thế đấy. Chắc mẩm là ta không dám giết ngươi sao?” Giọng điệu nháy mắt lạnh lẹo: “Vậy ta sẽ mang ngươi về bắc thiên ma vực, xem xem tiên thể của ngươi có thể chống cự được bao lâu!”

Mắt thấy sắc mặt Lăng Hoa khẽ biến, Lăng Chiều càng cười thêm sung sướng, ma đao nhập vào trong cơ thể, đang muốn ôm y đi, đột nhiên có một luồng sáng vàng đen bất ngờ đánh đến, Lăng Chiêu nhảy tránh, luồng ánh sáng kia liền cuốn lấy thân thể Lăng Hoa, nháy mắt biến mất

Lăng Chiêu giân dữ, muốn đuổi theo nhưng không kịp. Cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Thôi vậy, tạm thời tha cho ngươi lần này. Bị ma khí của ta tổn thương, sợ là tiên thể của ngươi khó lành, để ngươi sống thêm mấy ngày, cũng không sao”

Giơ tay bịt lại hõm vai mình, sự hung tàn loé lên trong mắt Lăng Chiêu, hắn cũng bị thương không nhẹ, phải nhanh chóng về Vạn Hư cung dưỡng thương mới được.

Không ngờ Lăng Hoa thật sự tàn nhẫn như vậy, thế kiếm nọ nếu để y làm được, bị thương ở chỗ hiểm, bản thân tuy không đến mức toi mạng, nhưng cũng nhất định phải khổ sở, chỉ sợ tiếp đó Lăng Hoa sẽ thi triển hàng ma trận, chém giết hắn trong trận.

Cũng tốt, Lăng Hoa thế mới không hổ là đối thủ duy nhất trong mắt hắn. Càng tàn nhẫn, càng cường hãn, mới càng có giá trị để chậm rãi tra tấn trong tương lai

Nụ cười bên môi Lăng Chiêu chậm rãi dấu đi, sắc âm lãnh trong mắt lại dâng lên, một lúc lâu sau, đưa tay vào trong ngực, sờ đến như ý chung, trong tim có hơi ấm, rồi nhẹ giọng nói: “Ta biết chắc ngươi đã bị Lăng Hoa mê hoặc, nên mới không chịu gặp ta. Không sao, còn nhiều thời gian, ta nhất định sẽ tìm được ngươi”

Cười lạnh một tiếng, hoá quang mà đi.