Chương 3: Xuất quan

Đồ đạc tôi mang theo chỉ vỏn vẹn vài thứ đơn giản trong chiếc balo tôi mang theo ngày tới công viên định mệnh. Cũng may những vật dụng ấy đều không hỏng hóc gì, cuốn sách đang đọc dở, chiếc điện thoại đã sập nguồn, dây sạc, mấy gói muối, vài túi hạt giống dưa hấu tôi mua định bụng sẽ tự mình thử nghiệm xem liệu dưa hấu có thể sạc điện thoại không. Dù sao cũng không có gì làm, tôi liền vẽ thêm việc để bản thân bận rộn, biết đâu có một phép lạ nào đó xảy ra, nhờ vậy tôi có thể liên lạc được với Trần Linh. Không thành công, cũng thành nhân.

Từ khi đến nơi này, Thiên Vũ trở thành người bạn thân thiết nhất với tôi. Thế nhưng những khi vui vẻ cùng huynh ấy tôi lại không thể kìm lòng mà nhớ đến Trần Linh, không biết khi đi tuần trăng mật về nghe tin tôi mất tích cậu ấy sẽ cảm thấy như thế nào, có nhớ tôi nhiều như tôi nhớ cậu ấy không? Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật may mắn vì lớn lên là một cô nhi, như vậy ít ra sẽ không có thêm người thân phải thương nhớ, phải đau lòng vì tôi.  

Tôi đem ươm hạt giống dưa hấu trong dược viên của Thiên Vũ. Nơi này trồng không biết bao nhiêu thứ hoa thơm cỏ lạ, màu sắc vô cùng sặc sỡ, bắt mắt, hình thù cổ quái thế nào cũng có song dù rất nhiều hương thơm quyện lại vẫn vô cùng ngào ngạt, lôi cuốn.

Một lần tôi kiềm lòng chẳng đặng nên đã nếm thử một thứ quả tuyệt đẹp giống như trái cherry đỏ mọng, trong suốt như pha lê có vị ngọt mát lạnh rất ngon. Sau khi tôi nuốt trái cây đó xuống cổ họng thì lập tức bất tỉnh nhân sự. Kết quả tôi đi dạo tại Quỷ Môn quan một vòng, Thiên Vũ phải khó khăn lắm mới giữ lại được cái mạng nhỏ cho tôi, còn bị huynh ấy giáo huấn cho một trận nên thân. Chính vì thế nên tôi rất ít khi dám bén mảng tới gần dược viên.

Nhờ có sự trợ giúp của Thiên Vũ mà chỉ sau mười giây, cả ruộng dưa hấu bạt ngàn hiện ra trước mắt tôi. Thiên Vũ sử dụng một loại linh trùng có hình dạng gần giống như bướm nhưng đôi cánh của nó thì có thể phát sáng. Linh trùng bay tới đâu, lưu tinh trên cánh rơi xuống liền kích thích sự triển của cây cối.

Tôi đã không còn trợn mắt há mồm trước những gì Thiên Vũ làm nữa rồi. Điều duy nhất tôi còn thắc mắc là rốt cuộc thì cái thế giới này còn có bao nhiêu điều kích thích sự hưng phấn của người ta nữa đây? 

Tôi hồ hởi nhờ Thiên Vũ đóng băng một chậu nước hứng từ mấy khe suối trong động để làm đá.

Tôi thuần thục chuẩn bị hỗn hợp một chậu nước được đổ đầy đá, muối và dưa hấu. Sau đó thì cấm sạc vào quả dưa hấu trong chậu và chờ đợi.

Thiên Vũ đi loanh quanh bên cạnh hỏi đi hỏi lại cỗ máy thần kỳ của tôi sắp hoạt động chưa khiến tôi cuống lên đem đổ hết đống đá và muối còn lại vào chậu nước rồi lại đem chút kiên nhẫn cuối cùng ra tiếp tục chờ đợi. Tự an ủi bản thân "chờ đợi là hạnh phúc" trong tâm trạng bực bội lẫn sốt ruột.

Tên họ Phong thấy vậy liền cố tình lên tiếng chọc quê tôi:

"Xem ra cỗ máy thần kỳ của muội chỉ là đồ bỏ đi rồi."

"Huynh chết chắc rồi!"

Tôi thẹn quá hóa giận, còn đang định quẳng luôn điện thoại vào chậu nước để chạy tới dạy cho Thiên Vũ một bài học thì "Roẹt" một tiếng, màn hình sáng vụt lên. Tôi vui đến nỗi quên mất tiêu cả cơn giận, lao tới nhảy múa, tay bắt mặt mừng với mà ba giây trước tôi vừa muốn giết.

Nhưng niềm vui của tôi cũng nhanh chóng xuống dốc không phanh, đúng như tôi dự đoán, đến 1/10000 cột sóng cũng không hiện lên được. Kỳ tích có thể liên lạc được với trái đất của tôi tan thành mây khói chỉ vì... ngoài không gian phủ sóng. Song nỗi buồn của tôi lại là niềm vui của người khác. Sau khi được tôi mở một lớp giáo huấn đặc biệt về cách sử dụng điện thoại thì anh bạn nhỏ Thiên Vũ cứ như phát hiện ra niềm đam mê thứ hai của cuộc đời. Giây phút được tôi tặng cho chiếc điện thoại "quý giá" Thiên Vũ ôm chầm lấy tôi, reo lên ầm ỹ cứ như đứa trẻ lần đầu tiên được phát quà, hết chơi game rồi lại chạy lăng xăng chụp ảnh khắp mọi nơi, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu: "Thế kỷ XXI quả là một nơi thần kỳ" và bạn ấy cứ giữ nguyên cái nụ cười toe toét trên môi không tắt dù là một mili giây trong suốt hai ngày sau đó.

                            * * *

Thiên Vũ đặt tên cho nơi mà chúng tôi đang sống là Diệp Thụ cốc. Huynh ấy nói sau khi bỏ nhà luôn phải trốn tránh sự truy tung của gia phụ, trong một lần bỏ chạy thì phát hiện ra nơi này liền lập tức cảm thấy linh khí rất nồng đậm, lại yên tĩnh, ít khi có kẻ qua lại nên lập động phủ tu luyện ở đây.

Diệp Thụ cốc thật đúng là Diệp Thụ cốc, nhìn lên trên chỉ thấy những vách núi đá treo leo ẩn mình trong trời xanh mây trắng, nhìn xuống dưới thì chẳng có gì ngoài hàng ngàn hàng vạn cây đại cổ thụ, sương mù trắng đục ngầu và bạt ngàn đại thụ. Tôi đã ngắm đến phát chán lên được. Từ trên hang động trong núi đá này đến tìm một con chim đã khó huống hồ là bóng dáng của con người.

Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày tôi xuyên không đến đây...

Tháng thứ nhất trong lòng tôi có vô vàn, vô vàn thích thú, tháng thứ hai tôi phải bỏ ra chút công sức nghĩ ra vài trò vui để khuây khỏa, đến tháng thứ ba thì thời gian hình như không buồn trôi nữa, những lúc có Thiên Vũ bên cạnh thì chẳng nói làm gì nhưng nếu dành một ngày thời gian cho tôi thì phải đến cả tuần sau đó hắn hết nghiên cứu trận pháp lại tu luyện pháp thuật. Không có máy tính, không có internet, cuốn truyện đọc dở trước khi xuyên không tôi đã đi đọc lại chín chín tám mươi mốt lần rồi.

Thiên Vũ là yêu quái thì không sao, phía trước huynh ấy còn ngày dài tháng rộng, thiếu gì thời gian để phung phí nhưng tôi chỉ là một người bình thường, tuổi thọ quả thực quá ngắn ngủi so với yêu quái, nếu cứ chôn vùi tuổi thanh xuân của tôi ở nơi này vậy thì câu chuyện của tôi còn gì là thú vị nữa chứ? Không có thử thách, không có nguy hiểm, không có trò vui, tôi quả sắp buồn chán đến chết rồi.

Chậc, chậc, tôi tặc lưỡi, tiểu thuyết ngôn tình dù sao vẫn là tiểu thuyết ngôn tình, trong khi nữ chính của mấy truyện đó vừa xuyên không đã được đi lấy chồng, hoặc được trải qua cuộc sống phiêu lưu vô cùng kích thích thì tôi gặp ngay phải Thiên Vũ ngờ nghệch không biết chút gì về nữ nhân hay tình ái. Thiên Vũ ngốc!

"Đang nghĩ xấu gì về ta phải không."

"Ặc, Thiên Vũ đại nhân của tôi ơi, xém chút nữa là huynh hù chết muội rồi."- tôi giật bắn cả mình, chỉ thiếu nước sắp văng ra khỏi ghế:

"Muội có nghĩ gì đâu, chỉ là ngồi một mình nên nhớ đến mấy người quen cũ..."- tôi cười trừ. 

Thiên Vũ tiến đến xoa đầu tôi đến nỗi tóc tai rối bù:

"Được rồi, mau sắp xếp hành lí của muội đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất sơn."

"Hả?"- tôi trợn mắt, không tin vào tai mình:- "Huynh nói lại một lần nữa được không?"

"Chẳng phải cả tháng nay muội đã buồn chán đến nỗi sắp chết khô rồi ư?"

"Làm... làm sao mà huynh biết?"- chẳng nhẽ huynh ấy là con giun bụng tôi?

"Muội tưởng bản thân mình giỏi che giấu cảm xúc lắm sao? Cả tháng nay nhìn khuôn mặt muội tiu nghỉu ta thật là muốn lơ đi cũng không được."- Thiên Vũ làm bộ thở dài nhưng khóe miệng lại ẩn hiện ý cười.

Thì ra Thiên Vũ cũng không ngốc nghếch như tôi tưởng, huynh ấy vẫn để ý đến cảm giác của tôi, tôi cảm động đến rớt nước mắt mất thôi:

"Muội..."

Tiếng cảm ơn còn chưa ra đến miệng thì đã bị Tiểu Vũ Vũ chặn lại:

"Muội không cần cảm ơn ta, là ta phải tạ lỗi với muội mới phải, muội mới đến nơi này, đúng ra ta phải đưa muội đi đấy đi đó thăm thú vẻ đẹp nhân gian, vậy mà mấy tháng nay cứ bắt muội phải ở lì trong hang đá buồn tẻ."

Trái tim muốn rụng đến nơi rồi, Thiên Vũ dù rằng còn nhiều điều vẫn quá ngây thơ, không phải là hình tượng nam nhân mà tôi thầm mơ ước nhưng huynh ấy cũng có những điểm tốt bụng và đáng yêu riêng. Từ khi gặp nhau, dù rằng không biết gì về xuất xứ cũng như thân thế của tôi nhưng huynh ấy cũng không bao giờ thắc mắc mà vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt. Trước mắt huynh ấy là hảo bằng hữu của tôi cũng giống như Trần Linh nhưng nếu tiếp tục ở bên nhau như hiện giờ thì tôi không thể đảm bảo bản thân sẽ không thích huynh ấy.

Đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện:

"Vậy nếu chúng ta đi rồi thì ai sẽ trông coi nơi này."

Thiên Vũ thở dài làm bộ như coi thường câu hỏi của tôi, huynh ấy thường làm như thế mỗi khi cảm thấy tôi hỏi một câu hỏi kém thông minh:

"Chúng ta sẽ không trở lại nơi này nữa."

"Còn những đồ dùng ở đây thì sao? Biết bao dược thảo quý rồi cả linh thú huynh nuôi, cả hàng đống sách trong tàng kinh phòng..."

"Vậy muội có từng nghĩ ta làm thế nào mang được những vật ấy đến đây không?"

Nghe đến đây thì tôi biết mình bị hẫng một vố rồi. Tại sao tôi lại có thể quên việc huynh ấy là một yêu quái cơ chứ? Tôi đành thở dài chịu thua:

"Được rồi, muội xin được thỉnh giáo một phen."

Thiên Vũ sướng tới nỗi phổng cả mũi, dương dương tự đắc dẫn tôi tới tàng kinh phòng sau đó phẩy tay một cái trên tay liền xuất hiện một chiếc túi gấm nhỏ xinh, bên trên có dây rút trông bình thường đến độ tôi chỉ có thể nói rằng nó hoàn toàn vô hại:

"Muội nhìn cho kĩ nhé."

Thiên Vũ hất tay, chiếc túi bay vút lên, miệng túi vừa hé mấy chiếc giá sách lớn phải để tới mấy trăm vạn cuốn sách lập tức biến mất không để lại nửa phân dấu vết.

Cái gì mà nói tôi nhìn cho kĩ chứ, thậm chí sự việc diễn ra thế nào tôi cũng không nhìn rõ dù là một chút, rõ ràng là muốn trêu chọc tôi mà. Mà kỳ lạ ở chỗ chiếc túi vẫn xẹp lép sau khi chiếc dây thít chặt đóng miệng túi lại rồi bay trở lại rơi vào lòng bàn tay Thiên Vũ.

Tôi hừ mũi:

"Một chút cũng không nhìn thấy. Có giỏi thì huynh làm lại lần nữa đi."

Thiên Vũ cười, lật tay một cái, mấy giá sách lại xuất hiện ngay tại nơi chúng vừa biến mất, rồi một chuỗi động tác vừa thực hiện ban nãy lập lại và... Tinh tinh, căn phòng quay lại trạng thái trống trơn. 

Tại dược viên, những dược thảo đã đến lúc thu hoạch đều được Thiên Vũ hái xuống bằng nhiều cách rồi mỗi loại đựng vào những chiếc hộp ngọc khác nhau. Tất cả đều được thu vào chiếc túi gấm kia nhưng nó vẫn mỏng dính như không có gì bên trong.

Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa rồi:

"Huynh nói đi, rốt cuộc làm sao chiếc túi nhỏ xíu này chứa được nhiều thứ như vậy chứ?"

Thiên Vũ cười hì hì, làm ra vẻ câu hỏi của tôi đã nằm trong dự liệu:

"Đây là một loại pháp bảo rất thông dụng mà chỉ biết chút ít pháp thuật cũng có thể sử dụng được gọi là Thông Linh túi."

"Thông Linh túi?"- tôi hỏi lại.

"Đúng vậy. Túi này được làm từ lông hoặc da của yêu thú..."

"Yêu thú? Muội vẫn rất khó hiểu, nó khác gì với yêu quái bọn huynh chứ?"- tôi ngắt lời Thiên Vũ.

Vẫn như mọi khi, Thiên Vũ không hề giận dữ khi bị ngắt lời bởi những câu hỏi bất chợt của tôi mà kiên nhẫn giải thích:

"Về cơ bản yêu quái bọn ta chính là một dạng yêu thú cấp cao. Mỗi một loại yêu thú được chia làm nhiều cấp độ tiến hóa mà cấp độ cao nhất chính là hóa hình thành yêu quái. Trong một vạn yêu thú có lẽ mới có một yêu thú có thể hóa hình bởi chúng chính là nguồn tài liệu quý để luyện thành pháp bảo nên yêu quái và tu chân giả luôn tìm cách truy giết."

Tôi sửng sốt:

"Vậy huynh cũng là tiến hóa từ yêu thú ư?"

Thiên Vũ lắc đầu:

"Cha mẹ khi sinh ra ta đều là yêu thú đã hóa hình nên ta vốn không phải trải qua những giai đoạn tiến hóa ấy nữa."

"Vậy chẳng phải là huynh may mắn hơn rất nhiều kẻ khác sao?"

Thiên Vũ gật gù:

"Nói như thế cũng không có gì là sai."

Ok, vậy là tôi lại hiểu thêm một vấn đề. 

"Được rồi, quay lại vấn đề Thông Linh túi  đi."

"Thông Linh túi vốn được làm từ lông và da yêu thú, túi này sau khi làm xong sẽ được làm phép để tạo một kết giới đặc thù, mở ra một khoảng không khổng lồ phục vụ mục đích trữ vật, tùy vào đặc tính của vật phẩm mà đặt vào các loại túi khác nhau."

Nghe đến đây thì tôi cảm thấy phi thường, phi thường quen thuộc bởi có ai mà chưa từng đọc truyện tranh Doraemon chứ, Thông Linh túi này chẳng phải chính là chiếc túi thần kỳ trước bụng Doraemon mà biết bao bạn nhỏ trên thế giới đều ao ước đây sao.

"Chiếc túi nhỏ xíu này rốt cuộc là chứa được bao nhiêu đồ vậy?"

"Chứa được nhiều hay không còn tùy thuộc vào chất lượng của loại tài liệu tạo ra túi và pháp lực của người sử dụng."

Tôi thở dài đầy tiếc rẻ, chỉ những người có pháp thuật mới dùng được túi này cũng đồng nghĩa với việc tôi không thể sử dụng được. Các bạn tưởng rằng tôi không muốn tu luyện phép thuật, không muốn bản thân mình lợi hại hơn một chút ư? Tôi cũng muốn vậy lắm chứ nhưng Thiên Vũ đã từng nói tôi không hề có linh căn, lĩnh hội với tôi đã khó khăn lắm rồi huống chi là tu luyện. Tôi dù gì cũng là một người xuyên không từ thế kỷ XXI, vậy mà ở đây đến một chút đất để dụng võ cũng không có, tưởng bản thân mình hữu dụng ai ngờ lại vô dụng đến không tưởng. 

Khi chúng tôi thu ghém đồ đạc xong xuôi thì trời đã đổ bóng chiều. Thời tiết có lẽ đang ở độ khoảng tháng tư, tháng năm. Mặt trời như quả cầu lửa từ từ lặn phía xa nhuộm cả bầu trời rực trong sắc cam rực rỡ.

Khoảng nửa canh giờ sau, những tia nắng tắt dần, bầu không khí mát mẻ, dễ chịu. Tôi cùng Thiên Vũ ngồi trên mỏm đá ở cửa hang ngắm hoàng hôn buông đang dần phai. Bóng của hai người đổ dài trên mặt đất. 

Chúng tôi ngồi rất lâu cho đến khi phương xa những vì tinh tú xuất hiện, mặt trăng tròn vành vạch nhô cao tỏa ra ánh sáng màu sữa, vạn vật như chìm vào giấc ngủ say vô cùng yên bình, khe khẽ vang lên những tiếng rủ rỉ của đêm tối. Có lẽ chúng tôi đều đang lưu luyến nơi thân quen này nên đều chú tâm ngắm nhìn nó lần cuối. Đến khi sương bắt đầu xuống thì Thiên Vũ giục tôi vào đi ngủ để ngày mai dậy sớm khởi hành. 

Tôi về phòng mình mà trong lòng hồi hộp đến lạ. Ngày mai sẽ là lần đầu tiên tôi được ra ngoài sau hơn 3 tháng xuyên không đến đây. Thế giới bên ngoài đó sẽ như thế nào nhỉ? Tôi chìm trong những tưởng tượng, cả đêm chỉ nằm xoay qua xoay lại không tài nào ngủ nổi.  

Tạm biệt Diệp Thụ cốc! 

                            * * *

Sáng hôm sau, sau khi diện bộ váy áo tôi ưng ý nhất đi ra ngoài thì Thiên Vũ đã đứng đó từ bao giờ mỉm cười với tôi:

"Đến lúc đi rồi!"

Tôi còn chắc mẩm Thiên Vũ sẽ mang ra một pháp bảo nào đó để phi hành thì huynh ấy tiến lại gần, một tay ghì chặt lấy eo tôi lao vút xuống đáy vực sâu hun hút dưới chân núi.

Tôi chẳng kịp suy xét gì, chỉ cảm giác mình đang rơi với tốc độ bàn thờ, mọi thứ vùn vụt trôi qua, tiếng gió rít vù vù bên tai. Thiên Vũ đang nổi hứng muốn chơi trò tự sát?

Bịch!

Chúng tôi rơi xuống mặt đất, máu lênh láng khắp mọi nơi, tôi cảm giác tay chân mỗi cái đã văng một chỗ, thịt xương đều đã nát bét, không còn nguyên vẹn. Tôi chết trong khi mắt vẫn còn chưa kịp nhắm.

"Á.... á.... á...."- tôi thét lên kinh hãi, chỉ tưởng tượng đến đó thôi là tôi thấy thận tôi sắp đến giới hạn rồi. Tôi quờ quạng tay chân lung tung trong không trung, cố tìm lấy một điểm để bấu víu, nước mắt nước mũi muốn trào ra cũng không nổi do áp lực không khí lớn quá. Tôi nhắm chặt hai mắt, không dám chứng kiến những gì sắp diễn ra. 

Vút! 

Chẳng có âm thanh nặng nề nào cả, cũng không cảm thấy đau đớn, tôi nghe bên tai như có tiếng chim vỗ cánh nhưng âm thanh này mềm mại hơn, trong trẻo hơn, cảm giác người nhẹ bỗng đi, chênh vênh như ở trên mây.

Tôi chầm chậm mở to hai mắt thì thấy rừng cây cứ trôi đi với tốc độ kinh hồn, từng mảng, từng mảng màu xanh nhòe nhoẹt vụt qua.

"A... a.... a..."- lần này thì tôi hét lên vì sung sướng:- "Không thể tin được, tôi đang bay."

"Ha ha ha ha ha...."

Tôi nghe tiếng Thiên Vũ cười phá lên thích thú liền quay ngoắt lại, lườm hắn một cái cháy xém:

"Đồ đểu, huynh cố tình dọa muội!"

Thiên Vũ càng cười to hơn, cười đến độ nói không thành tiếng:

"Vừa rồi... nhìn khuôn mặt mếu máo của muội quả thật... rất thú vị ha ha ha...."

Tôi huých mạnh vào ngực Thiên Vũ một cái:

"Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Huynh cứ chờ mà xem."

Nghĩ lại thì lần đầu tiên gặp mặt, tôi nghĩ Thiên Vũ là thiên thần cũng đúng vì sau lưng huynh ấy quả thật có một đôi cánh tuyệt đẹp. Đôi cánh ấy trong suốt như thực như ảo nhưng cứ sau vài lần vỗ cánh một sợi lông vũ rụng xuống lại hóa thành màu trắng tinh khiết, mềm mại chao lượn trong không trung. Cuối cùng tôi cũng biết được huynh ấy thuộc loại yêu quái nào. 

Đi khoảng hơn một tiếng thì tôi không chịu nổi tò mò:

"Nơi có sự sống của con người còn cách đây bao xa?"

"Nếu ta nhớ không nhầm thì còn hơn vạn dặm nữa."- Thiên Vũ thản nhiên trả lời.

Tôi la toáng lên:

"Hơn vạn dặm? Cha mẹ tôi ơi, xa như vậy thì đi đến ngày tháng nào mới đến nơi?"

Thiên Vũ cười, nói:

"Với tốc độ mà chúng ta đang bay thì chiều tối nay sẽ tới nơi, muội chịu khó một chút."

Tôi choáng! Vậy rốt cuộc là Thiên Vũ đang bay với vận tốc bao nhiêu km/h vậy? Nhưng lạ là ở chỗ một chút gió tôi cũng không cảm nhận được huống hồ là áp lực, lực cản của không khí. Trong truyện kiếm hiệp khinh công đã đáng sợ rồi nhưng đôi cánh này thì còn bá đạo hơn gấp trăm lần.

Lời Thiên Vũ nói quả không sai, khoảng sẩm tối thì chúng tôi phát hiện ra một thành trấn khá lớn. Nói đúng ra là chỉ một mình Thiên Vũ phát hiện ra vì với tốc độ bay như hiện giờ tôi nhìn thấy được cái gì mới là lạ. Mà thành trấn ấy còn cách chúng tôi mấy trăm dặm thì thử hỏi làm sao tôi thấy cho nổi.

Tôi chỉ đại khái biết được qua lời Thiên Vũ nói sau khi dùng thần thức cẩn thận quét qua thành một lượt, đây là thành Lạc An, trong thành có hơn hai vạn người sinh sống trong đó cũng không thiếu yêu quái và tu chân giả, đồng thời có ít nhất 2 người tu vi ngang ngửa với Thiên Vũ, tuyệt nhiên không có người mạnh hơn. Thiên Vũ nói có khả năng một trong số ấy là thành chủ còn kẻ kia huynh ấy chưa thể đoán được là ai. 

Khi còn cách thành Lạc An khoảng mấy dặm, Thiên Vũ hạ cánh xuống một cánh rừng xanh tốt nói từ đây chúng tôi phải đi bộ vào để không gây sự chú ý, không những đi mà còn phải đi thật khẩn trương vì khi trời tối thành sẽ đóng cổng, đến lúc đó muốn vào được sẽ vô cùng phiền phức.

Đang rảo bước khá nhanh thì Thiên Vũ cất tiếng nói:

"Khi vào thành ta sẽ cố gắng thu liễm yêu khí hết sức có thể, phàm là người thường hay những kẻ có tu vi kém hoặc ngang bằng ta sẽ khó có thể nhận ra. Để phòng trường hợp có người xét hỏi..."

Tôi cười ranh mãnh, ngắt lời:

"Nếu có ai hỏi muội sẽ nói chúng ta là hai huynh muội Phong Vũ, Phong Vân đang trên đường đến nhà thúc thúc ở thành trấn gần đây nhưng bị lạc đường nên đành xin vào Lạc An nghỉ tạm một đêm."

Thiên Vũ tiến lại cốc nhẹ vào đầu tôi một cái:

"Xem như lần này muội có chút thông minh."

Nghĩ thêm một lát, Thiên Vũ lại nói:

"Còn có một chuyện quan trọng ta cần phải nhắc nhở muội, tuy rằng yêu quái và tu chân giả hầu như sống tách biệt với thường nhân nhưng có một loại yêu nghiệt hết sức nguy hiểm thì lại sống lẫn trong con người."

Tôi nhanh nhảu:

"Có huynh bên cạnh bảo vệ thì có gì phải sợ chứ. A... a... a"- Thiên Vũ bóp mũi tôi lắc qua lắc lại khiến tôi không thể ba boa được nữa.

"Muội phải hiểu rằng, dù không mong muốn nhưng biến cố lúc nào cũng có thể xảy ra."

"Được rồi, xin Phong đại nhân gia chỉ giáo."- tôi nhăn nhó, làm bộ xu nịnh nói.

Thiên Vũ trừng mắt một cái rồi mới tiếp:

"Có một loại yêu sống trà trộm trong con người gọi là Yêu linh. Yêu linh hình thành do oan hồn của con người khi chết đi nhưng oán khí lại không thể tan hết nên ở mãi chốn nhân gian để hại người. Yêu linh khi luyện đến một cấp độ nhất định cũng có thể hóa hình thành yêu quái. Nhưng trong quá trình tu luyện muốn tăng tiến tu vi thì không thể thiếu một thứ, đó là trái tim còn nguyên vẹn của người còn sống... "Tiểu Vân, muội không sao đấy chứ?"

Tôi sợ đến nỗi mặt xám ngoét như tro tàn:

"Cái thứ... cái thứ đáng sợ như vậy làm sao có thể sống lẫn lộn với con người mà lại không bị nhận ra chứ?"

"Rất đơn giản, vì sau khi moi được trái tim của một người yêu linh có thể sưu hồn(2) và sử dụng lớp da của người ấy làm lốt mới cho mình. Chính vì thế mà rất khó để cảm nhận được khí của yêu linh. Tuy nhiên lớp da của yêu linh có một nhược điểm đó là sẽ thối rữa sau 7 ngày nên chúng phải không ngừng tìm kiếm những con mồi mới."

Tôi nuốt nước bọt:

"Vậy nếu không có huynh bên cạnh thì muội phải tính sao?"

"Hãy đề phòng với bất cứ ai muốn tiếp cận muội, nhất là không được để bị chúng dụ dỗ."

"Muội nhất định sẽ cẩn thận."

Tôi sợ sệt một hồi rồi tự an ủi bản thân rằng đây là lần đầu tiên ra ngoài chắc sẽ không đen đủi tới mức gặp ngay yêu linh. Đến khi chúng tôi vào thành thì những lời dặn của Thiên Vũ chẳng mấy chốc đã bị tôi quẳng sang một bên.

Thành Lạc An lớn hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Không chỉ thế nơi này còn phồn hoa không kém thậm chí còn hơn cả bối cảnh trong những bộ phim cổ trang tôi từng xem. Riêng lối đi cũng phải rộng đến cả chục mét, hai bên đường cách đoạn lại có một cây liễu lớn rủ lá xuống vô cùng thơ mộng. Người đi lại đông như kiến, ăn mặc rất gọn gàng đẹp đẽ. Những cửa hàng, lầu các mọc xen kẽ nhau bảng hiệu đủ các màu sắc kích cỡ, giăng đèn kết hoa sáng rực, những sạp hàng bán đồ ăn tỏa hương thơm nức mũi kích thích hết sức cái dạ dày đang kêu réo của tôi. Tôi chợt nhớ ra là lâu lắm rồi vị giác của tôi không được dùng tới vì hễ cứ đói là chẳng có gì ăn ngoài đan dược của Thiên Vũ và dưa hấu. Vậy nên việc đầu tiên tôi làm sau khi ra khỏi Diệp Thụ cốc đó là vào tửu lâu lớn nhất Lạc An thành rồi gọi những món đắt tiền nhất, ngon nhất đánh một bữa no say tĩ tã.

Nói đến cũng thật trùng hợp, chúng tôi nhập thành đúng vào ngày hội thả đèn nên đường phố dường như đông đúc, sầm uất hơn bình thường, trên tay ai cũng cầm một cây đèn hoa đăng. Nổi bật nhất chính là những thiếu nữ yêu kiều váy áo nuột nà, uyển chuyển bước đi như lướt nhẹ trên mặt đất, mỗi khi cười đều e thẹn dùng chiếc quạt lụa che miệng. Dịp lễ thế này không thể phủ nhận chính là lúc vô cùng thích hợp để các nam thanh nữ tú đi tìm người trong mộng.

Tôi huých tay Thiên Vũ, xuýt xoa:

"Không ngờ nữ nhân ở thế giới của huynh lại xinh đẹp như vậy. Muội để ý nãy giờ rất nhiều cô nương liếc mắt đưa tình với huynh."

Thiên Vũ tay nâng chén trà nhấp một ngụm, cười nhạt nói:

"Đành phụ tấm lòng của muội, ta không có hứng thú."

Tôi bĩu môi, còn giả vờ thanh cao gì chứ:

"Đường đường một đấng nam nhi mà không có hứng thú với nữ nhân thì chỉ có một lý do. Đó là huynh là gay."

"Gay? Gay là gì?"- Thiên Vũ nhướng mày hỏi lại.

"À ý muội là đồng tính luyến ái."

Không hiểu là lời tôi nói có gì gây shock mà Thiên Vũ phun ngay ngụm nước trà đang uống vào mặt tôi, mặt tôi lập tức tối sầm lại, trừng mắt nhìn hắn ta.

"Xin lỗi, thất lễ, thất lễ."- Thiên Vũ vội lấy khăn tay lau mặt cho tôi: "Ai bảo muội tùy tiện phát ngôn linh tinh. Ta một thân tu pháp mà lại dễ dàng bị quyến rũ bởi vẻ đẹp bề ngoài thì thà phế hết pháp thuật đi còn hơn."

Tôi giật lấy chiếc khăn của Thiên Vũ tự lau:

"Muội chẳng cần biết huynh tu luyện cái khỉ gì nhưng không trân trọng mỹ nhân thì chính là lãng phí báu vật quốc gia."

Thiên Vũ phá lên cười, nói:

"Ăn uống no say rồi giờ chúng ta cùng đi dạo vãn cảnh."

Bầu trời đêm nay trong vắt như thủy tinh, vầng trăng non cong cong treo lơ lửng trên ngọn cây. Tôi và Thiên Vũ cùng nhau đi dạo trên con phố nhộn nhịp tiếng nói cười, đèn lồng giăng sáng rực, mặt hồ đêm nay lấp lánh những ngọn đèn hoa đăng. Đi một hồi tôi mới phát hiện ra mái tóc màu bạch kim của Thiên Vũ thật sự là quá thu hút ánh nhìn của mọi người. Tôi quay sang đang định trêu một câu thì chợt Thiên Vũ khẽ nắm lấy tay tôi nói:

"Sau khi nghe ta nói xong muội không được ngoảnh lại phía sau."

"Có chuyện gì vậy?"- tôi ngạc nhiên.

"Còn nhớ chuyện ta nói trong thành có ít nhất hai kẻ đạo hạnh ngang ta chứ?"

Tôi gật đầu.

"Đằng sau chúng ta có một người, cô ta là tu chân giả. Theo ta thấy cô ta có vẻ là kẻ trừ yêu, cô ta bám theo chúng ta khá lâu rồi. Nếu giờ chúng ta phân tranh ở đây sẽ rất phiền phức, nhất định sẽ lôi kéo tới những kẻ không mời mà đến."

Tôi nhăn mặt nhìn Thiên Vũ:

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

"Giờ ta tạm thời tránh mặt, cô ta nhất định sẽ tiếp cận muội, hãy nghĩ cách đánh lạc hướng cô ta. Phía trước khoảng 100 bước có một tửu điếm là Yên Vũ, ta đợi muội ở đó. Nếu cô ta có ý làm hại muội, ta sẽ lập tức giao thủ."

Tôi làm gì còn thời gian mà suy xét, dứt khoát:

"Được, muội nhất định cố hết sức."

Thiên Vũ "ừm" một tiếng rồi nhanh chóng đi trước hòa vào đám đông.

Tôi thầm tính toán rồi cố tình ghé vào một sạp hàng bán mặt nạ làm bộ ngắm nghía. Quả nhiên chưa đầy một khắc sau, một bàn tay đặt lên vai tôi:

"Xin hỏi cô nương đi một mình hay còn đi cùng ai khác?"

Tôi ngoảnh mặt lại, trước tiên là nhìn kĩ nữ nhân kia một lượt. Cô ta mặc một thân y phục trắng toát thanh cao thoát tục, đúng là một đại mỹ nhân. Gương mặt thanh tú, mi cong mày liễu, đôi mắt to, con ngươi nâu sẫm, đôi môi đỏ, chúm chím như hoa anh đào, mái tóc dài đen nhánh để xõa. Đáng tiếc khuôn mặt ấy lạnh băng, không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì khiến người khác không dám lại gần.

Tôi khẽ hít một hơi, bình tĩnh nói:

"Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cô?"

"Không giấu gì cô nương, trên người cô phảng phất mùi yêu khí, ta chỉ lo lắng cho sự an nguy của cô mà thôi."

Tôi làm bộ nghi ngờ lẫn không tin, hỏi lại:

"Yêu khí ư? Không thể nào, tôi cùng anh trai vừa nhập thành chiều nay, còn chưa giao du với bất cứ ai trong thành thì làm sao có yêu khí được."

Cô ta có vẻ không tin, nhíu mày nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi không hề sợ hãi, cũng nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô ta. Sau một hồi cô ta đành nói:

"Có lẽ do bản thân ta quá đa nghi. Nhưng gần đây có một yêu vật đang hoành hành, đã giết hại rất nhiều người, cô nương mới đến đây nên hãy cẩn thận."

Tôi chắp tay hành lễ với cô ta:

"Đa tạ cô nương nhắc nhở, tôi nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ. Xin cáo từ."

Nói rồi tôi thầm thở phào một hơi, quay lưng bước đi nhưng mới đi được ba bước thì:

"Khoan đã!"- cô ta gọi giật tôi lại.

Tôi hít một ngụm lương khí, lấy tay áo lau mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mới dám quay lại tươi cười:

"Không biết cô nương còn gì nhắc nhở nữa?"

Cô ta chẳng nói chẳng rằng, cánh tay lật một cái khiến tôi giật thót mình, không biết có phải cô ta định động thủ không, còn đang định la làng thì cô ta đưa vật trong tay đến trước mặt tôi. Là một cây trâm gỗ hết sức bình thường.

"Vật này tuy không phải pháp bảo nhưng đã được tôi yểm phép, cô nương hãy giữ lấy, biết đâu sau này có lúc dùng đến."

"Cây trâm băng của tôi còn là hàng xịn kìa"- tôi nghĩ thầm nhưng ngoài mặt vẫn niềm nở:

"Xin đa tạ cô nương, tôi sẽ..."

Còn chưa đợi tôi nói hết cô ta đã quay lưng bỏ đi.

Xí, đồ là khinh người quá đáng, thật biết cách làm người khác mất hứng. Đừng tưởng mình xinh đẹp là muốn làm gì thì làm.