Trong đầu khuôn mặt Tư Thần Lương cùng Trần Lương tương đồng không ngừng luân phiên, còn có Giang Mạn Lộ cùng Cố Mạn Lộ, trước khi chết còn có tiếng nổ mạnh vang bên tai.
Là trùng hợp, hay là định mệnh?
Thật sự diện mạo cùng tên tương tự thôi sao, hay là nói, đôi cẩu nam nữ kia cũng xuyên qua đây.
Trong khuê phòng Giang Mạn Lộ, tay chân luống cuống, Giang Mạn Lộ từ từ tỉnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn còn mê mang, tựa hồ nghĩ tới điều gì thương tâm, đột nhiên hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Tư Thần Lương vẫn luôn canh giữ bên mép giường nàng ta, đau lòng không thôi: "Tiểu Mạn, người chết không thể sống lại, nàng không cần quá thương tâm.”
" Nhũ mẫu cùng ta quan hệ rất tốt."
Tư Thần Lương nhẹ nhàng đem nàng ta ôm vào trong ngực: "Nàng chính là quá trọng tình trọng nghĩa, chuyện này, bổn Thái Tử nhất định sẽ thay nàng lấy lại công đạo."
Xấu nữ Cố Khuynh Nguyệt kia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua nàng!
Giang Mạn Lộ dựa vào trong ngực Tư Thần Lương, cảm giác được bàn tay nam tử nhẹ nhàng vuốt tóc, bi thương không thấy, ngược lại rất đắc ý.
Bất quá chỉ là một nô tỳ thôi, còn không đáng để nàng ta thương tâm.
Mới vừa nàng ta giả bộ bất tỉnh, Tư Thần Lương thật vất vả cùng Cố Khuynh Nguyệt lui hôn, vạn nhất lại dây dưa, tiện nhân Cố Khuynh Nguyệt đổi ý thì biết phải làm sao.
Bị viết hưu thư, tuy rằng Tư Thần Lương mất mặt, nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là, bọn họ từ hôn.
Chức vị Thái tử phi, rốt cuộc có thể là nàng ta.
Trong lòng thật cao hứng, nhưng vẫn phải giả bộ thương tâm.
Chỉ thấy Giang Mạn Lộ điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên: "Thái Tử điện hạ, thật ra thì bản tính của Thất muội không xấu, nàng nhất định có điều khó nói, mới có thể..."
Nếu để cho Khuynh Nguyệt nghe thấy câu này, nhất định sẽ vỗ tay khen hay, kỹ năng nói chuyện quá hay, nhìn như vì nàng mà giải vây, kỳ thật đã định cho nàng tội danh giết người.
Nhắc tới Khuynh Nguyệt, Tư Thần Lương mặt đầy chán ghét, theo sau lại đầy sủng nịnh: "Tiểu Mạn nàng chính là quá thiện lương, bị người lừa dối còn không biết, còn may nàng có bổn Thái Tử, bằng không phải biết làm thế nào."
"Không phải, Thất muội... bản tính nàng thật sự không xấu, Thái Tử điện hạ, người không cần cùng nàng hủy bỏ hôn ước được không, Thất muội đã cái gì cũng không có, nếu là người......"
"Đủ rồi." Tư Thần Lương mặt đầy không kiên nhân, cảm giác được nhân nhi trong lòng khẽ run, lại mềm giọng: "Bổn Thái Tử cũng không phải mắng nàng, chỉ là không muốn nhắc tới cái người xấu xí kia. Tiểu Mạn, hôn kỳ của ta cùng nàng lập tức liền đến, chẳng lẽ nàng muốn trơ mắt nhìn bổn Thái Tử cưới nàng ta sao."
Trong mắt Tư Thần Lương muôn vàn ôn nhu: "Người bổn Thái Tử muốn lấy là nàng, vẫn luôn là nàng."
Vừa nói vừa kéo tay nàng ta, nhẹ nhàng vén ống tay nàng ta lên, nơi đó có một vết cào, đã khỏi hẳn, vẫn còn có thể nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt.
Tư Thần Lương cúi đầu, nhẹ nhàng ở trên vết sẹo hôn xuống, mặt đầy thương tiếc.
"Tiểu Mạn, lúc trước nàng vì cứu bổn Thái Tử, không tiếc lấy thân mình cùng ngân tuyết hổ liều mạng, phần tình nghĩa này bổn Thái Tử một mực nhớ kỹ trong lòng, cũng thề tương lai nhất định sẽ thú nàng làm Thái Tử phi. Nhưng là Cố Khuynh Nguyệt vẫn luôn là chướng ngại vật, hiện tại bổn Thái Tử cùng nàng ta giải trừ hôn ước, chờ đầu ngọn gió này vừa qua, bổn Thái Tử lập tức hướng Phụ Hoàng thỉnh chỉ tứ hôn. Nạp nàng làm Thái tử phi."
Mặt Giang mạn Lộ đầy xúc động, nhào tới trong ngực Tư Thần Lương.
Khóe miệng hơi cong lên, nàng ta rốt cuộc, cũng thàng công.
Cho dù lừa gạt mà có hạnh phúc thì như thế nào, sự kiện kia vĩnh viễn cũng chỉ là bí mật.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, người biết đến nó đều chết hết.
Trong mắt lóe qua một tia sát ý, Cố Khuynh Nguyệt, phải chết!
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Khuynh Nguyệt len lén mò tới phòng bếp, ăn mấy miếng thịt gà, sau khi ăn xong nằm xuống giường liền ngủ.
Nàng bây giờ cần nhất, chính là đem thân thể này bồi dưỡng cho tốt.
Màn đêm buông xuống, Nguyệt Cung* lên cao.
- cung trăng, trăng.
Hai mắt nhắm chặt run rẩy, nàng trời sinh có tính cảnh giác bỗng nhiên thanh tỉnh, đang muốn xoay người nhảy lên, một thân ảnh màu đen cũng đè ép xuống dưới.
Ở trên môi của nàng hung hăng hôn, tay càng bất an mà ở trên người nàng sờ soạng.
Cảm giác trên người bị đè nặng quả thực không phải một người, mà là một khối sắt thép, Khuynh Nguyệt thiếu chút nữa bị tức chết.
Nụ hôn đầu nàng giữ gìn hai đời a a a a a.
Con mẹ nó!
Kiếp trước tên tiểu nhân Trần Lương kia suy nghĩ nát óc cũng không thể lấy đi nụ hôn đầu của nàng, lúc này, mới chuyển kiếp ngày thứ nhất, lại bị tên khốn kiếp không biết từ nơi nào nhảy ra cướp đi!
Bàn tay trắng làm đao, bổ ngang xuống, thẳng vào cổ của nam nhân, nhưng không nghĩ tới người nọ lanh tay lẹ mắt, bắt tay nhỏ của nàng nhấn xuống, trực tiếp cố định trên đỉnh đầu nàng.
Cắn chặt hàm răng, nâng chân lên, hướng dưới thân người đó... Hung hăng đá tới.
Dám ăn đậu hũ của lão nương, phế ngươi!
Nhưng không nghĩ tới chân dài của người nọ chụp tới, nhẹ nhàng bâng quơ biến công kích của nàng thành hư không.
Hơn nữa đem cả người nàng đều vững vàng chế trụ, không thể động đậy.
Hắn đã buông môi nàng ra, hướng xuống cổ nàng hôn.
"Hỗn đản, buông ra."
Khuynh Nguyệt giận dữ, nhưng người trên người lại như mãnh thú hồng thủy*, không hề có ý định dừng lại.
- Mãnh thú hồng thủy: thú dữ, lũ lụt, chỉ những việc khiến người ta kinh sợ.
Trong bóng tối của màn đêm, Khuynh Nguyệt mắt lạnh đến dọa người, hai tay không ngừng giùng giằng muốn tránh thoát trói buộc, nhưng sức lực của người nam nhân lại lớn như ngưu*, tay nhỏ chân nhỏ của nàng căn bản không đủ sức.
- trâu.
Cặp mắt đen nhánh, tựa như thanh tuyền sâu thẳm, đáy mắt còn có vòng xoáy chậm rãi chuyển động, đen nhánh đến dọa người, tinh thần lực của Khuynh Nguyệt tập trung cao độ, muốn từ trong ánh mắt của nam nhân kia thôi miên.
Kiếp trước nàng là chưởng môn của phái Thông Linh, là luyện hồn sư cao cấp, một tay khống* hồn thuật xuất thần nhập hóa.
- khống chế, điều khiển.
Thuật thôi miên thuộc pháp thuật cấp thấp của khống chế tinh thần, đối với nàng mà nói quả thật rất đơn giản.
Chỉ là, nam nhân kia từ đầu đến cuối đều nhắm hai mắt, không liếc nhìn nàng một cái.
Khuynh Nguyệt: "......"
Cảm tình nam nhân này là cảm thấy bộ mặt của nàng không nỡ nhìn thẳng, cho nên nhắm mắt lại cái gì cũng không nhìn đến?
Đôi mắt thoáng qua tia hốt hoảng, tiếp tục như vậy nữa, trong trắng khó giữ, Khuynh Nguyệt khẽ cắn răng, hơi nâng lưng lên, đầu vừa nhấc, há mồn cắn ngọc quan trên đầu hắn xuống, hung hãn kéo về sau.
Tóc bị kéo đứt có chút đau, là nam nhân nhíu mày, ngẩng đầu lên mở mắt ra.
Khuynh Nguyệt nháy mắt bị khiếp sợ, đôi mắt màu đỏ, lúc này phiếm hồng quang, ánh mắt nén giận mà nhìn nàng.
Phảng phất như quỷ hút máu, tức giận nhìn chằm chằm con mổi.
Đây chẳng phải là sinh vật không rõ nàng nhìn thấy trên cây ở ban ngày sao.
Con mẹ nó!
Màu đỏ kiều diễm càng ngày càng sâu, ánh sáng càng ngày càng thịnh, đó là điềm báo của sự tức giận.
Khuynh Nguyệt tâm nhảy bùm bùm, nàng thậm chí không biết người đè lên nàng đây là người hay quỷ.
Bởi vì nàng không cảm giác được hơi thở của con người, ngược lại một cỗ tà khí màu đen từ trong người hắn không ngừng tản ra.
Khoảng cách cuả hai người rất gần, Khuynh Nguyệt thậm chí có thể cảm giác được hô hấp nóng rực của hắn phun lên mặt mình.
Khoảng cách gần như thế, cũng làm cho nàng nhìn rõ hơn vào đáy mắt sâu thẳm của hắn.
Cột sống lạnh run, một cỗ khủng hoảng ập vào trong lòng, làm nàng sợ hãi.
Hai linh hồn!