Chờ một lúc khi mọi người đã về hết, Vô khuyết được nô tì dẫn đến một căn phòng khá lạ mắt, theo như cách bày trí bên ngoài thì đây là phòng riêng. Mở của ra rồi bước vào phòng thì đập vào mắt vô khuyết là vô vàn những kệ sách chất chồng lên nhau, bên cạnh là giá để vũ khí treo hai thanh bảo kiềm bên trên. Thấy vô khuyết bước vào thì giang hãn hầu liền dùng nguyên lực tỏa ra áp bức, làn sóng nguyên lực khiến cánh cửa phòng đóng rầm vào.
Vô khuyết cảm thấy chút áp lực này cũng không sợ hãi, áp bức vốn là đè ép về linh hồn là chủ yếu, mà dựa vào kiếp trước là ma tôn của hắn thì chút áp bức này chả thấm vào đâu, thấy hắn giang hãn hầu vẫn không ngừng tỏa ra áp bức thì mới lên tiếng.
- phụ thân gọi nhi tử vào đây là có việc gì muốn dậy bảo tiểu nhi.
Giang hãn hầu thấy vô khuyết không nao núng hay gượng ép trước áp lực của mình thì cũng dần thu nguyên khí vào nội thể, giọng đanh thét nói.
- hay cho câu phụ thân, ở đây chỉ có ta và ngươi nên không cần giả vờ.
Giang hãn hầu khiến răng ken két rồi nói tiếp.
- các đại lão trong hầu phủ có ai không biết ngươi là tiểu tạp chủng do ả dâm loàn cùng gian phu của ạ sinh ra, không không phải lai lịch tên phụ thân ngươi quá lớn thì ta sớm đã phanh thây hai mẹ con các ngươi rồi.
Như nói xong tỏa ra mọi bực tức, giang hãn hầu bình tĩnh lại rồi nói tiếp.
- ngươi vốn không phải con của giang chính long ta nên vốn không có tư cách tranh đoạt hầu vị, ta muốn ngươi lấy lý do vốn không tu luyện được nguyên khí rồi rút khỏi, nếu ta chủ động không cho ngươi tam dự thì mọi người sẽ nghi ngờ.
Lại dùng giọng dăn đe nói tiếp.
-mấu thân ngươi đã nhiều năm không trở về, không biết sống chết ra sao, còn ngươi thì còn ở trong hầu phủ này lâu lắm, nếu ngươi làm ta tức giận thì biết hậu quả rồi đấy.
Vừa nói xong giang hãn hầu đã đứng dậy phất tay áo, cánh cửa gỗ đóng chặt liền mở toang ra miệng như muốn nói cho cả phủ nghe.
-Ta đã giận dò xong, con đi đi, nhớ làm theo lời ta nói.
Vô khuyết vừa bước ra ngoài vừa cẩn trọng suy nghĩ." lão tiểu nhi này cũng thật âm hiểm, muốn cho tất cả các kẻ khác biết lão đã gặp riêng ta, năm tên huynh đệ còn lại kia của ta sẽ luôn nhắm vào ta, giờ đã vị sa vào tình cảnh một bước khó đi rồi." tuy suy nghĩ vậy nhưng tinh thần vô khuyết thật cao hứng, cảm giác tự tay mình dựng nên đại nghiệp thật là thành tựu. Ở kiếp trước hắn mới chuyển sinh đã là đệ tử thân truyền cửa trưởng môn đại phái, làm gần như toàn bộ thời gian hắn chỉ dùng để tu luyện, giờ một thân một mình thì chắc phải mệt môt nhiều rồi. Vừa đi vừa suy nghĩ khiến chả mấy chốc hắn đã về tòa biệt viện của mình, các con cái của giang hãn hầu đều không ở trong hầu phủ mà có biệt viện trong thành, tuy vậy nhưng tòa biệt phủ của vô khuyết là nhỏ nhất, bên trong gia nhân cũng rất thưa thớt.
Suy nghĩ lại những lời giang hãn hầu nói thì hắn không phải là con ruột của giang hãn hầu mà chỉ là vỏ mà hắn phải đổ, còn mẹ hắn thì không rõ đã đi đến đâu mà nhiều năm không về, hành tung bất định. Bảo sao đường đường là con trai giang hãn hầu mà họ giang cũng không có quyền mang. Giác lại mọi chuyện vô khuyết bắt đâu kiểm tra lại thân thể, giật mình mới phát hiện vật mà cái thân thể này của hắn lại mang dị nhãn, tuy cụ thể là loại nào, đứng thứ bao nhiêu trong dị nhãn bảng hắn cũng không biết, dị nhãn chia làm nhiều loại, nhưng thân thể chi cần mang dị nhãn thì thiên phú chắc cũng không tệ.
Khi kiểm tra đến thân thể thì lại một lần nữa cả kinh khi đây lại chỉ là phàm thể. Để có thể tu luyên nguyên khí thì con người vốn phải có nguyên thể, nguyên khí đi vào ẩn mạch rồi không ngừng chảy vào trong thân thể giúp võ giả tu luyện. Còn phàm thể thì chỉ là một thân thể hình thường như bao người khác, vốn không thể tu luyện được nguyên khí.