Chương 3: Xuống núi

Rừng Phù Vương - là cấm địa nơi các ma thú hùng mạnh rải rác kháp nơi, nên rất hiếm khi có người đi khi vào rừng. Nhưng hôm nay lại là một ngày kì lạ, trong rừng có một đoàn người : ba nam, hai nữ.

Ba nam tuấn tú : người mắc xích y, lưng dắt trường kiếm ; người mặc lục y, tay cầm phiến vũ ; người mặc tử y, dụng quyền pháp. Song nữ một bạch y một lam y, ai cũng xinh xắn vô cùng.

Bảy người đều khoảng 16 tuổi, thần thái ung dung như đi dạo, ba nam vừa đi vừa thể hiện :

- Ta nói cho các ngươi nghe, ta đã vừa tiến giai lên Linh Đồ bậc 5 trung giai chuẩn bị bước vào đỉnh phong rồi. - Lục y nam tử nói, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo

Còn hai nam tử kia nghe xong chợt biến sắc, không nghĩ tới tên này lên cấp nhanh như vậy, họ đều là thiên tài cả nhưng mới là Linh Đồ bậc 4 đỉnh phong mà thôi, dù chỉ hơn một hai cấp bậc nhưng dù cho hai người bọn học cùng lúc xông lên cũng khó đánh bại tên này được, hai nữ tử thì bất động thanh sắc làm không quan tâm bộ dáng.

- Ta nói nè Tạ huynh, huynh lên cấp nhanh vậy có phải hay không là có kì ngộ gì a ? - Xích y nam tử lên tiếng

- Không phải đâu, đều là công sức ta khổ luyện đó.

- Khổ luyện cái đầu ngươi a ? Còn không phải do gia tộc cung cấp đan dược cho ngươi ? Hừ chẳng qua là hơn về gia cảnh mà thôi. - nghe cái kia lục y nam tử nói hai nam còn lại đều nghĩ.

- Hai muội thì sao ? Có cần ta bắt cho vài con sủng thú hay không ? - Lục y nam tử lại thể hiện nói.

- Hừ ! Ta cần xích hổ cấp Linh Đồ bậc 7 a, ngươi có không ? - Lam y nữ tử thần sắc coi thường nói.

- Cái này... hay để ta kêu người bắt cho ngươi a ?

- Nhưng ta muốn ngươi bắt cho ta cơ.

Nữ tử vừa nói, một con xích hổ hiện ra thật nhưng nó không phải xích hổ bình thường mà là Xích Hổ Linh Tướng, to gấp đôi bình thường xích hổ.

Cả đám đều giật mình, là Linh Tướng nha đâu phải thứ mà bọn hắn cỏn con Linh Đồ có thể đối phó. Nhưng trong khi 7 người còn giật mình thì con xích hổ như kẻ trộm đang tìm chỗ trốn vậy bỏ qua đám người mà trốn trong bụi.

Lúc này bọn hắn mới để ý trong miệng con hổ còn có miếng thịt nướng con nguyên que luôn. Cảm đám đều sợ hãi, chẳng lẽ có người ?

Đến cả xích hổ Linh Tướng còn phải trốn thì kẻ ấy phải mạnh như thế nào ? Lúc đám người còn đang sợ hãi thi từ xa truyền đến tiếng hét giận dữ :

- Tên khốn nào trộm thịt của lão tử, mau ra đây nếu không lão tử diệt cả họ nhà ngươi.

Như hiểu tiếng người, con xích hổ vừa nghe tiếng đe dọa liền chậm rãi từ trong bụi đi ra làm 7 người giật mình nhưng dáng vẻ của nó đến là đáng thương, trông như chú chó làm sai đi về phía giọng nói.

Lúc này, một thân hình nhảy từ bụi cây mà trước đó xích hổ đi đến xuống ngay trước mặt đám người. Hắn vừa đến con hổ cũng nhả miếng thịt xuống sau đó quỳ xuống vẫy đuôi như đợi chịu tội.

Bây giờ bọn họ mới nhìn rõ bóng hình, không nghĩ tới đó là một hắc y nam tử trẻ ngang bọn họ nhưng anh tuấn tiêu sái vô cùng như gấp 3 người kia cộng lại, hắn nhìn miếng thịt dính đầy nước dãi con hổ mà ánh mắt tỏ vẻ kinh tởm :

- Ọe, thôi ngươi ăn đi.

Con hổ như nhận được đại ân liền lao vào cắn xé miếng thịt. Lúc này nam tử quay sang nhìn bọn họ thần sắc đề phòng, lạnh lùng hỏi ?

- Các ngươi là ai ? Đến đây làm gì ?

- Tên thường dân kia, thấy bọn ta mà không quỳ xuống sao ? - Lục y nam tử thấy hai vị tiểu muội mà hắn theo đuổi bao lâu cư nhiên lộ ra say mê thần sắc liền thấy khó chịu, ra oai nói.

- Hừ ! Ngươi là ai mà ta phải quỳ ? - Nam tử kia vẫn lạnh nhạt một bộ dáng ngươi là người ngu một dạng. Nói quỳ chẳng lẽ là quỳ. Thần kinh!

- Ta ? Ta là Tạ Vân, Tạ thiếu gia. Hai vị huynh đệ này xích y là Tấn thiếu gia, Tấn Phương; tử y là Yến thiếu gia, Yến Lâm. Hai vị này là Vũ gia, Vũ Ngưng cô nương và Tuyết gia, Tuyết Lan cô nương. Giờ ngươi còn không quỳ ?

Tạ Vân nói xong, ngạo nghễ nhìn xuống Tôn Thiên Thành như nhìn một con chó. Ánh mắt không hề che dấu nồng đậm chế giễu cùng khinh thường.

Thấy Tôn Thiên Thành cúi đầu xuống sừng sững đứng , Tạ Vân lại càng đắc ý, cằm của hắn nhưng là muốn vểnh lên trời không đâu. Hiển nhiên, trong ý nghĩ của hắn, tên này nhưng là sợ đến bất động.

Một tên thường dân mà cũng dám tại trước mặt hắn ra oai. Hừ! Giờ chuẩn bị nhận hậu quả đi. Tạ Vân nghĩ.

Mà thấy Tôn Thiên Thành như vậy, xích y và tử y nam tử lập tức lộ ra dè bỉu ánh mắt. Còn hai vị nữ tử lại là ảm đạm vẻ mặt mang theo thất vọng mà thở dài.

Mà vào đúng lúc này, một trận kình phong từ trên người Tôn Thiên Thành bạo phát mà ra, đem Tạ Vân đánh bay đụng vào gốc cây.

- Quản các ngươi là cái gì chó má Tạ gia Tấn gia, trêu chọc ta người không bao giờ có kết quả tốt đẹp. Nhớ kỹ, lần sau nhưng không chỉ thế này đơn giản giáo huấn.

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất, để lại Tạ Vân đang ngất xỉu và bốn nam nữ kinh hoàng.

____ Tại một nơi khác trong rừng Phù Vương____

Tôn Thiên Thành giờ phút này nhưng đang ngồi trên một tảng đá, ánh mắt hắn có chút xa xăm nhìn về nơi xa.

Ba năm, hắn từ một người bình thường trở thành Linh Tướng cấp 1 trung kỳ. Tốc độ này có thể gọi là nghịch thiên nhưng đối với hắn, đơn giản vẫn là quá chậm, nhưng để tăng tu vi nhanh hơn lại là một vấn đề nan giải.

Tạm gác truyện ấy lại, ba năm đến thế giới này, đã đến lúc hắn ''xuống núi'' rồi. Hiểu biết về thế giới này của hắn quá ít, thậm chí hắn đang ở đâu còn không biết nữa.

Hắn bỗng nhớ đến năm tên nam nữ vừa gặp, tên cầm đầu có nhắc về Tạ gia gì đó. Ánh mắt hắn bỗng sâu hơn. Có lẽ, hắn nhưng là nên thành lập một thế lực cho riêng mình rồi.

Thiên hạ này, hắn cũng muốn tranh một chén canh!

Cầu ủng hộ để có động lực viết