Đại chiến trên Thái Sinh Viện, đã chuẩn bị kết thúc.
Không thể phủ nhận chênh lệch của hai bên, Thiên Sinh Môn chúng trưởng lão cứ việc đã liều chết phản kháng thì rất nhanh vẫn bị cưỡng ép áp chế.
Tinh Càn Vương, Uy Cung Vương hai vị vương giả tự bạo, mặc dù khiến cho đối thủ của bọn hắn bị thương nặng, thế nhưng cũng chỉ là để bọn hắn suy yếu, lại không thể ngăn cản bọn hắn rảnh tay đi tiếp viện những chỗ khác.
Mấy vị vương giả tập trung lực lượng vây công, đem chúng trưởng lão của Thiên Sinh Môn ép vào tuyệt cảnh.
Khu Sơn Vương bị năm sáu vị vương giả nhắm vào, cứ việc nhục thân cùng năng lực phòng ngự của hắn rất mạnh mẽ cũng gánh không được, rất nhanh liền sụp đổ.
Bởi vì kẻ địch quá nhiều, trong đó còn có một vị tinh thần lực vương giả, một mực quấy nhiễu tinh thần của hắn, từng đạo thế công mãnh liệt đến tận cùng, trực tiếp đem Khu Sơn Vương đánh cho chia năm sẻ bảy, ngay cả linh hồn đều bị hủy diệt trong chớp mắt, hoàn toàn không có cơ hội tự bạo.
"Khu Sơn!"
"Khốn kiếp ! Các ngươi đều đi chết đi!"
Khu Sơn Vương ngã xuống, triệt để khiến cho Lữ Việt Vương, Phần Hải Vương, Cự Minh Hoàng, Kiếm Cửu Hoàng mấy vị cường giả còn sống của Thiên Sinh Môn toàn bộ nổi điên, không muốn mạng lao về phía kẻ địch.
Giữa hư không, một đạo hắc sắc chiến kích dài hơn 50 trượng hiển hiện, ầm ầm đánh về phía một vị vương giả của Ngạo Tuyết sơn trang !
"Phốc !"
Vị vương giả kia không đỡ nổi một kích này, binh khí trong tay đều vỡ nát, không ngừng ho ra máu.
Lữ Việt Vương bạo nộ cầm kích giết tới, trực tiếp mặc kệ xung quanh là từng đạo công kích phô thiên cái địa đang đánh về phía mình.
Một kích quét ngang hư không, khiến cho không gian run rẩy !
Vị vương giả kia sắc mặt đại biến, chưa kịp ứng phó đã bị một kích đâm thủng lồng ngực.
"Giết !!!!!"
Lữ Việt Vương bạo hống, tay cầm chiến kích vung vẩy quét ngang, xé rách vương giả nhục thân.
Vị vương giả kia hoảng sợ kêu thảm, một giây sau, nhục thân bị Lữ Việt Vương lấy phương pháp vô cùng khủng bố xé làm hai nửa !
"Phốc!"
Lữ Việt Vương cả người bị máu tươi nhuộm đỏ, một kích lần nữa bổ xuống, đánh nát linh hồn của vị vương giả kia.
Chết !
Một vị Bát Tinh Vũ Vương của Ngạo Tuyết sơn trang chết trận !
Đây là vị vương giả thứ hai của Ngạo Tuyết sơn trang ngã xuống ở trong Thái Sinh Viện !
Vị đầu tiên, đã bị Uy Cung Vương tự bạo tạc chết !
Nhưng mà, nhìn thấy đồng bạn ngã xuống, Ngạo Tuyết sơn trang và Tử Kinh hoàng triều cường giả chẳng qua chỉ là hơi thất thần lại bi thương một chút, rất nhanh liền bị lửa giận che mờ lý trí, vô số đạo công kích gần như cùng một lúc rơi xuống trên người Lữ Việt Vương.
Bọn hắn hiểu rõ, đây là chiến tranh, cứ việc bọn hắn chiếm ưu thế tuyệt đối thì cũng không có khả năng không có người tử trận !
Bọn hắn rất mạnh, nhưng không thể thay đổi sự thật này !
Hiện tại . . . chỉ có thể liều mạng giết địch !
Chỉ có như vậy mới có thể giảm thiểu thương vong !
"Oanh ! Oanh ! Oanh !"
Lữ Việt Vương vừa giết xong kẻ địch, ngay cả thở dốc đều không kịp đã bị công kích của năm vị vương giả che mất, huyền khí nội giáp mang trên người trực tiếp vỡ nát, trước ngực da thịt cháy đen, xương ngực toàn bộ gãy mất, một cánh tay bị một vị Huyền Hách Vương của Tử Kinh hoàng triều một đao cắt đứt, chân trái thì bị vô số kiếm khí của Địa Kiếm Vương đâm xuyên, toàn thân không tìm ra nổi một chỗ lành lặn.
"Hừ !"
Lữ Việt Vương giống như không biết đau đớn, hừ lạnh một tiếng, một cánh tay còn lại cầm chiến kích đâm về phía Huyền Hách Vương.
Nhưng mà, hắn bị thương quá nặng, thực lực suy yếu, một kích này . . . không còn uy hiếp được đối phương !
Huyền Hách Vương hai mắt lạnh lùng, một đao bổ ra, dễ dàng đánh bay Lữ Việt Vương.
Lữ Việt Vương toàn thân nhuốm máu, nhưng hắn lại nở nụ cười dữ tợn, vậy mà theo đó mượn lực bay đi, lao đến một chỗ tràng chiến khác.
"Ngăn hắn lại !"
Huyền Hách Vương, Địa Kiếm Vương, Chiến Khang Vương từng cái giật mình, vội vàng đuổi theo, lão già kia thực lực không còn mấy, nhưng đầu óc đại khái đã không bình thường, điên điên khùng khùng, không thể để hắn đi đảo loạn chiến trường khác.
Lữ Việt Vương toàn thân huyết dịch đều sắp chảy khô, nhưng vẫn vận dụng cấm thuật thiêu đốt còn thừa lại không bao nhiêu tinh huyết, cưỡng ép tăng lên tốc độ, cũng tận lực để cho chính mình tỉnh táo.
Hắn không cam tâm cứ như vậy chết đi !
Dù thế nào cũng phải kéo thêm một cái đệm lưng !
Cách đó không xa, Không Thành Vương, Thiên Hỏa Vương, Bích Lạc Vương ba vị đỉnh cấp vương giả đang vây giết Phần Hải Vương.
Phần Hải Vương điên cuồng bạo tẩu, ban đầu thậm chí còn áp chế Không Thành Vương và Bích Lạc Vương, thế nhưng sau khi Thiên Hỏa Vương gia nhập, hắn rốt cuộc đã bị ép xuống hạ phong, chỉ có thể gian nan chống đỡ.
Thiên Hỏa Vương tế ra thiên địa linh hỏa của riêng mình Xích Thiên Minh Hỏa, vững vàng áp chết Thanh Hồng Viêm Hỏa của Phần Hải Vương.
Không Thành Vương và Bích Lạc Vương thì nhân cơ hội đè ép đối thủ, đánh cho Phần Hải Vương đầu rơi máu chảy.
"Phần Hải ! Giết địch !"
Lữ Việt Vương ở gần đó bỗng nhiên gầm thét, cơ hồ đốt cháy toàn bộ còn sót lại không nhiều tinh huyết trong cơ thể, dốc toàn lực phóng đích chiến kích, mục tiêu chính là Bích Lạc Vương !
"Cùng chết đi !"
Lữ Việt Vương cười lớn một tiếng, nương theo một tia thanh minh cuối cùng, đẩy thân thể khô quắt của mình bay ngược về phía đám người Huyền Hách Vương, Địa Kiếm Vương đang đuổi tới, sau đó . . . dẫn nổ chính mình !
"Ầm ! Ầm ! Ầm !"
Cửu Tinh Vũ Vương Lữ Việt Vương . . . tự bạo !
"Phốc !"
Huyền Hách Vương, Địa Kiếm Vương, Chiến Khang Vương, Vu Ma Vương, Trọng Quang Vương năm vị vương giả toàn bộ trọng thương, thổ huyết văng xa, ngay cả những cường giả ở xa hơn đều chịu ảnh hưởng.
"Oanh !"
Chiến kích của Lữ Việt Vương phá không mà đến, đâm vào trên người Bích Lạc Vương, còn không đợi đối phương kịp kêu thảm liền ầm ầm nổ tung !
Chiến kích vỡ nát, Bích Lạc Vương cũng bị tạc cho thất điên bát đảo, ngay cả linh hồn đều trọng thương, sau lưng máu thịt văng tung tóe, vẻ mặt ảm đạm.
"Chết đi !"
Phần Hải Vương hai mắt đỏ ngầu, cưỡng ép hất ra Thiên Hỏa Vương, điên cuồng thôi động Thanh Hồng Viêm Hỏa, một đạo hỏa trụ giống như một cái thác nước từ trên không đổ ngập xuống, hung hăng đè lên người Bích Lạc Vương.
"A a a . . ."
Bích Lạc Vương bị cuồn cuộn thanh sắc hỏa diễm nuốt mất, da thịt bị đốt cháy, thống khổ rít gào.
"Thanh Hồng Viêm Hỏa - Thanh Viêm Luyện Lô!"
Phần Hải Vương hai tay bắt quyết, biển lửa trước mắt tựa như hóa thành một cái địa ngục lò luyện, tịnh hóa vạn vật.
"Hừng hực!"
Bích Lạc Vương chống cũng không chống nổi, huyết nhục cốt tủy rất nhanh liền bị hòa tan, ngay cả linh hồn đều bị sống sờ sờ luyện chết !
Vị thứ ba vương giả ngã xuống !
"Khốn kiếp ! Các ngươi đang làm cái gì ? Đối phương chỉ có mấy lão già sắp chết mà cũng ép không được?"
Ở một chỗ cao hơn trên không trung, Thiết Luyện Hoàng giận dữ rống to, hướng mấy vị vương giả phía dưới gầm thét.
Đây đến cùng là chuyện gì ?
Đám vương giả bọn hắn mang tới đều là phế vật sao ?
Quân số đều gần gấp ba lần đối phương, thế mà còn bị đối phương kéo chết hai cái Vũ Vương cao giai ?
Vương giả không dễ sinh ra, chớp mắt một cái liền chết mất hai vị, Ngạo Tuyết sơn trang bọn hắn không đau lòng cũng không được !
Nhất là Bích Lạc Vương, đây là một vị tuổi trẻ vương giả, có hi vọng bước vào hoàng giả chi cảnh, thế mà lại chết ở nơi này ?
"Vạn Thăng ! Đi xuống trợ giúp bọn hắn, tuyệt đối không được để có thêm người chết!"
Thiết Luyện Hoàng thét lệnh một vị hoàng giả đang vây giết Thiên Sinh Môn Cự Minh Hoàng, sau đó liền vung lên chiến quyền, đánh Kiếm Cửu Hoàng không ngừng bại lui.
Cách đó không xa, Vạn Thăng Hoàng thân khoác lam sắc chiến giáp khẽ gật đầu, hất ra trọng thương Cự Minh Hoàng, giao lại cho hai vị hoàng giả khác đối phó, tự minh lao về phía vương giả chiến trường.
"Đứng lại . . ."
Cự Minh Hoàng liều mạng muốn ngăn cản, bởi lẽ một khi để hoàng giả gia nhập vương giả chiến trường sẽ gây ra hậu quả không thể đo lường, nhưng hiện tại chính bản thân hắn đều sắp bị giết, căn bản vô lực ngăn cản Vạn Thăng Hoàng rời đi.
"Giết Phần Hải!"
Thiên Hỏa Vương bạo nộ quá lớn, không phải vì thương cảm Bích Lạc Vương chết trận, mà là xấu hổ !
Ba vị vương giả vây giết Phần Hải Vương, trước tiên không giết được hắn, sau đó còn bị hắn phản sát một người !
"Quá mất mặt!"
Phần Hải Vương luyện chết Bích Lạc Vương, bản thân cũng tiêu hao không nhỏ, khẽ thở dốc một tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh, khẽ cười một tiếng, cười . . . có chút bất đắc dĩ.
"Xong!"
Lữ Việt chết đi, không còn người kiềm chế năm sáu vị cao giai Vũ Vương, bại cục của bọn hắn đã hiện ra ngay trước mắt !
Mặc dù thành công giết chết Bích Lạc Vương, nhưng là không có quá nhiều ý nghĩa !
Ngay vào lúc này, hơn bảy vị vương giả đang hướng về phía hắn lao tới !
Hơn nữa còn có một vị Vạn Thăng Hoàng đang đến, hắn như thế nào có thể chống nổi ?
Liền kiên trì một hiệp cũng không được !
"Ầm ! Ầm ! Ầm!"
Ở nơi xa, lần nữa có tiếng nổ vang trời truyền đến.
Một vị vương giả khác của Thiên Sinh Môn là Cửu Diệp Vương không gánh nổi bốn vị vương giả vây công, bất đắc dĩ tự bạo !
Còn sống sót vài vị vương giả, tùy thời đều có thể chết trận.
"Các ngươi đều đi, ta ở lại làm gì . . ."
Phần Hải Vương cười chua chát, cả người bỗng nhiên hừng hực bốc cháy, ngay cả lông mày, hốc mắt, đều bị thanh sắc hỏa diễm che mất, cả người như hóa thành một cái hỏa nhân.
Hắn rất muốn tự bạo, thế nhưng địch nhân sau khi mấy lần ăn quả đắng khẳng định đã có chỗ đề phòng, hiện tại cứ như vậy mà tự bạo, căn bản không làm gì được đối phương.
Hiện tại, chỉ có thể chiến đến giọt máu cuối cùng !
Thiên Hỏa Vương, Không Thành Vương, Huyền Hách Vương các loại vương giả đang lao đến sững sờ nhìn xem đã hóa thành hỏa nhân Phần Hải Vương, trong lòng vậy mà sinh ra một tia kiêng kị.
Bởi lẽ, khí tức trên người Phần Hải Vương . . . đã chạm đến Vũ Hoàng chi cảnh !
"Hắn muốn chết ! Giao hắn cho ta, các ngươi đi trợ giúp những nơi khác !"
Vạn Thăng Hoàng đến kịp, một mình đối diện Phần Hải Vương, trong lòng lại âm thầm may mắn.
May mắn hắn đến kịp, nếu không để một đám vương giả đối mặt với Phần Hải Vương ở trạng thái này, cho dù chỉ là trong chốc lát cũng có khả năng sẽ có người ngã xuống.
Nhân hỏa tương dung . . . Phần Hải Vương tên này đúng là muốn chết !
Đáng tiếc, vương giả chung quy chỉ là vương giả, coi như dốc hết sinh mệnh làm đại giới cũng không thể đối đầu với chân chính hoàng giả !