“Hộc…hộc…”
Lý Trường Minh thở gấp, đã khá lâu kể từ khi hắn dùng Hắc Bạch Song Hỏa, có lẽ giờ Khương Tử Long cũng đã “hồn phi phách tán” rồi.
“Đã chết chưa?”
Dù đã biết đáp án nhưng Lý Trường Minh vẫn hỏi như để an ủi tâm lý, chợt một giọng nói vọng ra làm Lý Trường Minh giật thót lên, tim suýt bay khỏi lồng ngực
“C…h….ư...a...”
“Á!”
Lý Trường Minh thốt lên, định bồi thêm nhát kiếm nữa
“Đ-đợi đã nào!”
Khương Tử Long cố sức rặn ra chữ
“Nghe ta nói nốt đã!”
“Được!”
Lý Trường Minh liền trả lời, U Minh liền gác ở cổ Khương Tử Long, Hắc Bạch Song Hỏa cũng có tiếng bập bùng khởi động
“…”
“Nói nhanh lên
Lý Trường Minh quát
“Được được… ta nhớ rõ ràng ta là kẻ vô cùng cẩn thận, suy nghĩ thấu đáo, chẳng hiểu sao lần này lại hành động như vậy… ta cảm giác khu rừng này… có gì đó… kì lạ…. cẩ..n… th... ậ… n…”
Nói rồi Khương Tử Long ngừng thở mà chết, có lẽ hắn cũng định nhờ vả gì đó nhưng “nước hết chuôn rền, khí cùng sức kiệt”, tuy vậy hắn có thể gắng được đến lúc này đã là đỉnh lắm rồi.
Lý Trường Minh nghe vậy cũng gật gù, hắn cũng đã từng bị như vậy, lần trước khi bị bầy Yêu Thú đuổi chẳng hiểu sao hắn lại như được tăng thêm 1000% tự tin mà không nạp năng lượng vào Thế Thân Phù! Với một kẻ luôn cẩn thận như hắn thì điều này khá kì lạ.
Lý Trường Minh liền thu nhẫn không gian của Khương Tử Long rồi chôn xác xuống đất, sau đó hắn nhìn xung quanh. Cả một khu rừng xung quanh bị phá hoại vô cùng nghiêm trọng, mà nếu ở Trái Đất có lẽ đã ăn cơm nhà nước vì tội phá hoại tự nhiên rồi.
Đừng nhìn bọn họ tu vi Trúc Cơ mà coi thường, khi chiến đấu cũng sánh ngang Kết Đan yếu nhất vì một kẻ chắc hẳn là trọng tâm bồi dưỡng của U Huyền Tông, một kẻ sống theo phương châm “sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ” và “anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu” nên đều có sức mạnh vượt cấp, thậm chí đòn đánh phủ đầu của Lý Trường Minh có thể sánh với Nguyên Anh kì một kích thông thường!
Nói về cuộc chiến đầu vừa nãy thì hắn có thể giải thích đơn giản như sau: đầu tiên hắn dùng cây Thiên Linh Cung mà hắn “nhặt” được, sau đó nạp Chân Nguyên vào Thế Thân Phù, rồi dùng U Minh kết hợp với Hắc Bạch Song Hỏa và Kim Nguyên Khí để tấn công. Rồi khi Vạn Hồn Ma Hỏa đến thì hắn dùng cách sử dụng Thế Thân Phù – hắn tính thời gian mà Vạn Hồn Ma Hỏa đốt xong linh hồn hắn rồi lấy Ngụy Đạo Hắc Hỏa đối kháng với Vạn Hồn Ma Hỏa, cùng lúc ấy kích hoạt Thế Thân Phù tạo ra “cơ thể giả” bị đốt. Huyễn Ảnh Dạ không dùng được vì “hỏa” là vật chí dương, “ám” là vật chí âm, nó sẽ khiến kế hoạch bị lộ nhanh hơn. Cuối cùng là chờ Khương Tử Long sơ xuất mà đâm hắn một nhát được cường hóa bởi Kim Nguyên Khí!
Còn Thiên Linh Cung chính là lá bài tẩy cuối cùng của Lý Trường Minh, nhưng lần này do cảm nhận hiểm nguy nên hắn sử dụng trước. Cây cung này là dạng “tích nạp” tức nạp chân nguyên để có thể thi triển một nhát bắn vượt xa khả năng bình thường của bản thân, để đạt được một kích Nguyên Anh kia Lý Trường Minh cũng phải tích trữ năng lượng suốt 1 năm, hơn nữa còn là “tích có kế hoạch”. Nó có 4 nhát bắn tương đương 4 năm tích trử, nhát đầu hắn sử dụng từ sớm rồi, bởi cây cung này tối đa là 3 lần “tích nạp”, khi bắn vào một con tam giai Yêu Thú, căn cứ điển tích và kinh nghiệm, hắn đoán một mũi tên này cũng khoảng chừng Kết Đan đỉnh phong, hoặc nhích hơn chút nữa, là Ngụy Anh, nhưng chỉ là một kích phổ thông thôi. Cây cung này không chỉ phải nạp lâu mà còn có thời gian cooldown lâu nữa, tầm 2 ngày. Chỉ là năng lực của nó khá kì dị, một nhát bắn này không gây sát thương ở bên ngoài mà công kích vào linh hồn, nhưng nếu linh hồn phản lại hoặc chặn, đỡ được thì năng lượng của nhát bắn ấy lại phản ngước ra ngoài, gây ra tình cảnh của Khương Tử Long khi nãy.
Về cơ bản đây là vũ khí 5 sao duy nhất hắn có ở thời điểm hiện tại, còn mấy món Tần Quang “may mắn” đổ thạch được thì vẫn đang trong quá trình tính toán ước lượng.
Nhưng quan trọng là cây cung này chính là ngọc bội hắn nhặt được ở hội đổ đá 5 năm trước, chẳng biết tại sao mà trong sô những món đồ Phượng Vũ Linh gửi đến lại có mảnh ghép của một cây vũ khí loại cung, và ngọc bội kia là trung tâm của cây cung ấy! Sự thật kì lạ đến mức hắn không tin nổi, chẳng lẽ là vận khí bạo phát, hay có tay người sắp đặt, dù hắn muốn là trường hợp thứ nhất, nhưng tâm trí vẫn hướng về trường hợp thứ hai…
“Thôi thôi..”
Lý Trường Minh lắc lắc đầu, hắn tự nhủ mình chưa phải suy nghĩ nhiều, nếu thật sự có kẻ sắp xếp chắc hẳn phải là Đại Thừa kì trở lên a…
Nghĩ rồi hắn ngồi một góc cắn đan dược, lúc này thương thế hắn đang bắt đầu bạo phát, lúc nãy dùng Luyện Thể Công kiềm chế lại để tránh gây “chí mạng”, giờ thì đau đớn mới gõ của…
…
“Thành công! Cuối cùng cũng thành công!”
Dạ Lý Quân vui sướng hô lên, trên tay hắn là một viên đan dược bóng loáng, chỉ là ẩn ẩn hiện hiện hình cánh hoa sen, bên cạnh đó là đan lô lục phẩm Vạn Ngạ Thiên Lô đáng giá 13 viên thượng phẩm linh thạch đang dần dần tan thành tro bụi, bên cạnh hắn mấy chục viên đan dược không rõ tên cũng đang tan biến theo
“Bước tiếp theo, Trở Về Thiên Địa, Bồi Khí Cửu Thiên!”
Thấy cảnh đó, Dạ Lý Quân, kêu lên, hai ngón trỏ và giữa của hai tay đặt thành hình chữ thập, một luồng khí màu đen điểm chút trắng phát ra từ người hắn
“Lấy Hắc Thiên làm đan lô, lấy Thiên Lôi làm đan hỏa, lấy Tinh Hà làm chủ dược, lấy Vạn Pháp làm phụ dược, luyện!”
Ngay lập tức viên đan mà vừa nãy hắn cầm bay thẳng lên trời và yên vị ở độ cao vài ngàn mét, không gian xung quanh nó như khô đặc lại, Thiên Lôi ầm ầm xung quanh, có luồng sắc màu tràn vào viên đan dược kia, và một Pháp Tướng Thiên Địa kì lạ mờ mờ hiện ra.
Dù hắn đang ở trong Ngọc Thanh Tông thật, nhưng là nhà của đạo lữ hắn – Tô Ngọc Linh. Câu chuyện đơn giản là hắn do bị vẻ đẹp tâm hồn của cô làm động lòng nên kết đạo lữ với cô bởi trái tim hắn cũng chẳng phải sắt đá gì, ai ngờ cô là con gái của tông chủ, thế là hắn được chuẩn bị đồ dùng “từ A đến Z”, chẳng phải lo lắng điều gì!
Sau một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng hắn cũng đã xong bước “tạo lô”, hình ảnh phản chiếu của viên đan phôi rơi xuống tay hắn, nó có màu ngọc, lại lấp lánh bảy màu, óng ánh cánh sen, lại thơm ngát mùi dược.
“Bước cuối cùng… Độ Kiếp Hóa Đan!”
Ngay sau khi Dạ Lý Quân vừa dứt lời, từ trên không , một tia Thiên Lôi giáng xuống, Dạ Lý Quân liền dùng Pháp Tướng Thiên Địa tiêu hao thần hồn chống đỡ, đồng thời dẫn dụ Thiên Địa Tinh Hoa vào viên đan dược, lập tức một cánh sen lóe lên. Ngay sau đó, lại một tia Thiên Lôi nữa giáng xuống, hắn lại làm tương tự, cho đến khi đủ chín đạo.
“Kết thúc… rồi?”
Dạ Lý Quân thầm nghĩ, nhưng Lôi Vân không tán, mà lại một tia Thiên Lôi nữa xuất hiện!
Tia Thiên Lôi này không quá mạnh nhưng nó làm Dạ Lý Quân thầm chửi cha mẹ nhà nó! Về cơ bản chỉ có “Tiên Đan” sau khi luyện xong mới có “Kiếp”, lấy “chín” làm vách ngăn, “Cửu Kiếp” đầu thuộc về “Nhất Giai Tiên Đan”, nhưng nếu thêm một “Kiếp” tức là đã bước sang “Nhị Giai Tiên Đan” rồi! Tuy “Tiên Đan” chỉ có ở Tiên Giới, nhưng như đã nói trước Tấn Căn Đan là Nghịch Thiên Đan, nó không hề giống với phổ thông đan dược, viên Tấn Căn Đan này của hắn mới chỉ tầm tam giai đan dược thôi, nhưng đã có thể triệu hoán “Kiếp” của “Nhị Giai Tiên Đan”. Tuy do “Phá Giới” nên uy lực của “Kiếp” trăm phần không còn một, nhưng với thực lực hiện tại của hắn không thể đỡ được “Nhị Giai Tiên Đan Kiếp” 1% này, nên biết nãy giờ hắn đối kháng với “Kiếp” là bằng hồn lực và cưỡng ép mở Pháp Tướng Thiên Địa a…
“Đành bỏ thôi…”
Dạ Lý Quân thầm nghĩ, hắn cũng có chút tiếc rẻ chứ, viên này hắn đã luyện 973 lần mới ra, ai dè lại phải bỏ đi…
Nhưng đúng lúc ấy, trên trời có một hình bóng của Pháp Tướng Thiên Địa nhưng rõ nét hơn. Pháp Tướng Thiên Địa này có 10 cánh tay, 5 khuôn mặt ở 5 phía, là 5 sắc thái “hỉ nộ ái ố trầm”, sau lưng là một đĩa tròn đang quay dần dần, Pháp Tướng Thiên Địa ấy thọc tay vào giữa Kiếp Vân mà không chút e ngại, rồi rút ra… Thiên Địa Tinh Hoa!
Rồi Pháp Tướng Thiên Địa ấy biến mất chỉ trong phút chốc, và một người xuất hiên trước mặt cậu, một mỹ nam trẻ tuổi tay đang cầm một quả cầu màu xanh lam pha trắng.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, tiên hữu~”
Dạ Lý Quân vô cùng bất ngờ, bởi kẻ trước mặt hắn là Trần Ngọc Ly Kinh – Tông chủ Ngọc Thanh Tông, cũng là cha của đạo lữ hắn, nhưng điều làm hắn bất ngờ hơn là hắn đã từng thấy Pháp Tướng Thiên Địa kia ở kiếp trước!