Chương 67: Nhất Liên Tiên Đế

Ở một nọ, có một ngọn núi xanh mơn mởn, trên đường tới đỉnh là vô số bậc thang, ở trên đỉnh là một đại môn, trên có viết “Ngọc Thanh Tông”. Giữa đại môn có một pháp trận kì ảo, có năng lực bóp méo không gian, và khi ta đi vào đó, ta sẽ thấy một thế giới khác hoàn toàn, đó là chân chính Ngọc Thanh Tông! Ở phía Nam của Ngọc Thanh Tông, ngự giữa không trung của vùng Nội Môn, một “Phù sơn” trôi nổi, đó là tòa Vạn Lý Thiên Sơn, nhưng quan trọng hơn chủ nhân của tòa động phủ ấy là đại danh đỉnh đỉnh danh chấn Cửu Tông Ngọc Thanh Tông Thánh Tử Tần Quang!

Trong nháy mắt, thời gian như thoi đưa, nước chảy, 5 năm đã trôi qua kể từ ngày Tần Quang tấn thăng Trúc Cơ, trong thời gian ấy, cậu đã du hành môn để lịch luyện, chiến công cũng không ít: Trảm Kim Đan, Diệt Ma Chủng, Thu Thánh Nữ, Đoạt Truyền Thừa, lại phong lưu, dịu dàng, cũng mạnh mẽ quyết đoán, tu vi thì lên như vũ bão, chẳng mấy chốc đã là Trúc Cơ trung kì!

“Haizz, thật chậm a, mới Trúc Cơ trung kì… ta mà chăm chỉ được như Tiểu Ngư thì tốt biết mấy”

Tần Quang đứng trong sân đánh cờ than vãn, quả thực cậu không thể tập trung được vào tu luyện, chỉ một lát đã chán, nếu có thể chăm chỉ như Lý Trường Minh thì giờ Trúc Cơ đỉnh phong khó nói nhưng Trúc Cơ hậu kì đỉnh phong khó thoát được!

“…”

Người đang đánh cờ với cậu ta, à không, đúng hơn là tàn hồn, khuôn mặt tàn hồn này toát lên mộng bức.

Đây là Nhất Liên Đế Quân Cừu Vô Ý, đã từng một đời Bán Bộ Tiên Đế, có sư phụ là Cửu Huyền Tiên Đế, sau khi sư phụ tọa hóa, với thân phận đại đệ tử thì Cừu Vô Ý được truyền cho “Tiên Phủ Thạch”- thứ hỗ trợ Đại La Kim Tiên đỉnh phong mở ra cánh cửa của Tiên Đế Chi Vị. Nhưng khi độ kiếp tấn thăng đến Nhân Sinh Chi Ý Cảnh thì bị đạo lữ và sư đệ ám toán, đành vẫn dụng bí pháp mà trốn được một đạo tàn hồn và rơi vào tiểu thế giới này. Hắn ngủ say hàng ngàn hàng vạn năm, cuối cùng bị Tần Quang “khai quật” được, hiện hắn đang kí thác hy vọng vào Tần Quang, rốt cục thì kể cả Tiên Giới xuất phát là Song Tiên Căn cũng cực kì ít, nếu nửa đường không chết yểu và tài nguyên đầy đủ thì một cái Đại La Kim Tiên Cửu Đoạn Thiên La hẳn không chạy thoát, còn nếu may mắn cơ duyên đầy mình thì Tiên Đế hẳn là có thể.

“…Rốt cục thì… “Tiểu Ngư” là nhân vật nào…”

Cừu Vô Ý tự hỏi, trong suốt quá trình 3 năm đi cùng Tần Quang, mỗi ngày hẳn là phải có một lần cái tên này được Tần Quang nói ra, thậm chí đối với hắn đã trở thành một thứ áp lực tâm lý: “Có khi nào kẻ được gọi là “Tiểu Ngư” cũng là một đỉnh cao thiên tài không?”

Chợt cửa chính mở ra, một thanh niên bước ra sân nhỏ của Vạn Lý Thiên Sơn, Cừu Vô Ý liền nhìn theo. Ấn tượng của hắn là kẻ này mới chỉ tầm đôi mươi nhưng đã có tu vi Trúc Cơ trung kì, linh căn dao động có vẻ yếu ớt nên khoảng Tam Linh Căn, khuôn mặt thanh thoát, cơ thể cao ráo, toát ra một thứ khí chất bình thản mà siêu phàm thoát tục, cứ như vừa là kì thủ mà cũng là Tiên nhân.

“A, Tiểu Ngư!”

Tần Quang vui mừng nói, còn Cừu Vô Ý thì… vỡ mộng.

Theo hắn tưởng tượng, kẻ gọi “Tiểu Ngư” hoàn toàn khác biệt!

“Ừm”

Lý Trường Minh gật đầu rồi nhìn về phía đối diện của Tần Quang, ở đó là một ông lão trông có vẻ già yếu, khuôn mặt toát lên vẻ tang thương của năm tháng, chỉ là dưới Thần Thức cường đại của Lý Trường Minh , hắn nhận ra “người” này có linh hồn ba động khá rõ ràng, hiển nhiên là không còn thân xác bao bọc! Theo hắn suy đoán thì chắc hẳn đây là linh hồn cường giả!

“Lần này bế quan thế nào?”

Tần Quang hỏi

“Tạm ổn”

Lý Trường Minh trả lời rồi nâng tay trái lên, một luồng nước tụ vào bàn tay, xoáy tròn thành một quả cầu nước, rồi hắn nâng tay phải lên, nhẩm một câu pháp quyết, giọt nước trên tay trái ngưng tự thành hình một thanh phi kiếm nhỏ, rồi nó bắn thẳng vào tảng đã bên góc trái sân, ngay khi tiếp cận, thanh phi kiếm như phát nổ, đục thành một lỗ khá lớn chừng đường kính 10 cm, nếu bắn vào người thì ắt hẳn là chết chắc!

“Thủy đạo a~, chẳng phải người ta hay dùng bên hậu phương sao? Thế quái nào vào tay mày lại thành thứ này!”

Tần Quang cảm thán, quả thực với kinh nghiệm lịch duyệt “lâu năm” của cậu thì cậu chưa thấy kẻ nào mà dùng hệ thủy mà tàn bạo như Lý Trường Minh!

Đến cả Cừu Vô Ý cũng nhau mày, lúc đầu Lý Trường Minh thể hiện ra là bản mở đầu của “trăm sông đổ về một biển” đã làm hắn khá ngạc nhiên rồi, xong lại còn tạo thành hình phi kiếm bằng “Di Thủy Quyết” quả thực làm hắn rất ngạc nhiên, nhưng khi mà hắn làm thủng lỗ trên tảng đá, hắn thực sự cảm thấy Lý Trường Minh là… yêu nghiệt! Hắn dễ dàng nhìn ra là Lý Trường Minh “ép” bên trong thanh phi kiếm lại, rồi khi chạm mục tiêu thì giải phóng ra, khiến nó tạo thành một vụ nổ nho nhỏ, cái trò này với hắn chỉ là múa rìu qua mắt thợ bởi hắn là Nhất Liên Tiên Đế, liên quan tới thủy hệ chặt chẽ. Cái mà hắn cảm thấy yêu nghiệt là… kẻ này mới bao nhiêu tuổi a!

“Rồi, đến lượt tao cho mày xem “đạo” của tao!”

Tần Quang nói với giọng hào hứng rồi nâng tay trái lên, một luồng hắc diễm hiện ra, tay phải đưa lên, một quả lôi cầu xuất hiện

“Chiêu này là… Thiên Hỏa Khứ Lôi Thuật!!!”

Rồi hắn bắn vào… tảng đá góc trái sân, một vụ nổ khổng lồ phát ra, thổi bay cả góc trái sân!

“Haha, bạo tạc là nghệ thuạt, hahaha”

Lý Trường Minh, kẻ đang đứng trước che chắn cho Cừu Vô Ý bằng thủy cầu, mặt mộng bức

“… Giờ thì ai sửa sân đây…”

“Kệ đi, thế nào chẳng có người đến xử lý, mà tảng đá này cũng tốt thật, để qua một đêm là nó tự hồi phục!”

Tảng đá góc sân: “Ta là bia đá phong thủy cơ mà! Rốt cục ta đã làm gì mà sao toàn trở thành tấm bia thế này!!!”

Tổ dọn dẹp: “ “Ma thần” về rồi, chúng ta muốn đình công!!!”

Mặc kệ Tần Quang, Lý Trường Minh quay sang cung kính hỏi Cừu Vô Ý

“Tiền bối, lần đầu gặp mặt, vãn bối có chút linh trà, mời ngài thưởng thức”

“Tốt tốt, ngươi gọi là gì?”

“Vãn bối họ Lý, tên Minh, chữ lót là Trường, gọi là Lý Trường Minh”

Cừu Vô Ý đánh giá Lý Trường Minh thêm một chút nữa rồi nói

“Ta khi còn sống cũng là tu luyện thủy đạo, đến đây, ngươi có việc gì cần hỏi, ta sẽ giải đáp cho!”

“Đa tạ tiền bối”

Lý Trường Minh vui vẻ nói

Nói thật, nội tâm của Cừu Vô Ý bây giờ đang đau đớn, hắn rất muốn chuyển sang hỗ trợ cho Lý Trường Minh, phần vì hai người đều tu thủy đạo, mà Lý Trường Minh lại có sự điềm tĩnh, phong thái ung dung, kiểu người này ắt sống lâu thành đạo, thậm chí có thể tấn thăng Tiên Đế hy vọng!

Còn tại sao Tần Quang sống đến bây giờ được với tính tình của hắn thì đối với Cừu Vô Ý vẫn là câu hỏi không có lời giải đáp!