Chương 5: Ảnh Tà và Trường Minh

Thấy Lý Diệp Khôn chết, Lý Trường Minh không những không vui mừng mà còn sợ hãi. Nhìn qua thanh phi đao thì có thể đoán 5 đến 6 phần đó là sát thủ, người xưa có câu “Kẻ thù của kẻ thù là bạn” nhưng với sát thủ thì không, nhất là sát thủ chuyên nghiệp bởi một khi giết người đồng nghĩa phải làm không giấu vết, phải thu hồi vật chứng và xử lý hiện trường hay nói khó nghe hơn là nếu được thì tiêu hủy toàn bộ nhân chứng và vật chứng!

Mồ hôi cửa Lý Trường Minh nhỏ tong tong xuống đất, chỉ có 2 lần hắn bị áp lực thế này, một lần là lúc bị cô hoa khôi tỏ tình giữa ánh nhìn như muốn giết người của các bạn học, hai là lúc bị cả 2 băng đảng giang hồ quay ra xử lý cùng lúc, bây giờ là lần thứ 3, khi hắn đang ở giữa lằn ranh sự sống và cái chết, có trời mới biết sau khi chết thêm lần nữa hắn có “tỉnh” lại được không.

Đúng lúc này có một giọng nói vang bên tai hắn, âm lượng vừa đủ nên khá dễ nghe:

“Hừ, lần này ta đích thân xuất thủ cứu ngươi, ta khuyên ngươi về sau ít gây chuyện lại thôi, lúc đó chẳng ai rảnh mà cứu ngươi đâu”

Nghe vậy cậu thở phào, ít nhất cậu cũng chắc rằng người vừa xuất thủ là để bảo vệ hắn

Lý Trường Minh cười khổ, ai mà biết được chỉ vài ba câu lão già đó sẽ tức đến thế, mà ai biết được IQ lão ta cũng thấp như vậy, chỉ suy nghĩ đến hiện tại giải khuây mà không nghĩ đến hậu quả.

“Cơ mà giờ không phải lúc nghĩ linh tinh, trước tiên phải cầm máu cái đã” Lý Trường Minh nghĩ rồi xé một mảnh áo ra cầm máu, liếc lên nhìn thi thể của Lý Diệp Khôn, thanh phi đao đã biến mất cách lặng lẽ như lúc nó xuất hiện vậy.

Lúc này mọi người mới vây quanh Lý Trường Minh để hỏi han tình hình và khiếp sợ nhìn thi thể Lý Diệp Khôn bởi nghe thì có vẻ lâu nhưng thực tế mọi chuyện mới chỉ là trong giây lát.

Sau khi thu thập thi thể lão già đó, mọi người lại tiếp tục bữa tiệc, tuy không ai còn cảm giác muốn ăn muốn uống cái gì nữa nhưng việc lôi kéo quan hệ vẫn tiếp tục, Lý Trường Minh chỉ cười thầm: “Đúng là càng già thì mặt càng dày nha”, tất nhiên chỉ cười thôi vì tiếp theo đây hắn cũng đang có ý định đó chỉ khác đối tượng mà thôi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc cũng là lúc nửa đêm, vài người ở lại lật đật dọn tiệc.

Sáng hôm sau khi đã nói chuyện, tâm sự cha mẹ nuôi xong thì Lý Trường Minh ra khu rừng phía Bắc, nói to:

“Tiên trưởng đại nhân, ngài có ở đó không?”

Chỉ có tiếng lá cây xào xạc của trời cuối thu đáp lại lời hắn

“Tiên trưởng đại nhân?”

Vẫn chỉ có tiếng lá cây xào xạc

“Ngài mà không đáp lại là tôi nhảy xuống tự vẫn đấy” Lý Trường Minh bước tới vực sâu đe dọa

Vẫn là có tiếng lá cây xào xạc

Lý Trường Minh suy tư nghĩ làm sao để khiến vị tiên trưởng kia hiện thân, bỗng hắn nảy ra một ý tưởng

“Nếu ngài không hiện thân là tôi sẽ bảo Tần Quang gia nhập tông môn khác nhé, chán thật đấy, nếu Tần Quang chuyển qua tông môn khác thì vị tỉ tỉ hôm qua nhất định sẽ rất buồn đây!”

Trên đường đi Lý Trường Minh luôn cảm giác có ánh mắt nhìn hắn nên chắc chắn là có người bám theo, mà làm gì có ai có thể bám theo hắn không gây ra tiếng động ngoài mấy vị thần tiên được chứ. Tiếp đó là khi hắn bảo mình sẽ tự vẫn dù là mười phần giả nhưng vị tiên trưởng này vẫn không xuất hiện, nếu xuất hiện thì đã sao, chỉ là hiện thân mà thôi nên có thể suy ra vị tiên trưởng này bảo vệ Trường Minh chỉ là phụ, lời nói của cậu không hề có trọng lực, mà nếu Lý Trường Minh là phụ thì ai có thể là nhất? Đó chỉ có thể là Tần Quang! Mà vị tiên trưởng này lại có thể đi theo Lý Trường Minh nên dám chắc là phải có nhiều hơn 2 vị tiên trưởng tham gia mới có thể cắt 1 người qua bảo vệ hắn được được. Còn chuyện về cô gái hôm qua nói chuyện cùng Tần Quang thì hắn chỉ thuận miệng mà thôi.

Đột nhiên giữa không trung xuất hiện một con gió xoáy, lá cây bay quanh quanh rồi trong chớp mắt một bóng người hiện ra giữa muôn ngàn lá khô, như một màn ảo thuật vậy. Vị tiên trưởng này mặc áo màu đen, hoa văn trên áo khá giống nhóm tiên trưởng hôm qua khảo nghiệm linh căn cho làng, tất nhiên điều này cậu cũng nghĩ tới rồi

“Má nó, không uy hiếp ta ngươi ko làm người được à” Vị tiên trưởng kia buông lời chửi thề

Vị tiên trưởng này tên Ảnh Tà, hắn cảm thấy mình thật đáng thương làm sao, bị phân bảo vệ cho tên “Tứ” này, điều hắn muốn là níu kéo quan hệ với Tần Quang, kẻ có “tiền đồ vô lượng” cơ mà, nhưng giờ hắn càng cảm thấy mình đáng thương hơn vì… có vẻ kẻ “Tứ” này phiền phức hơn hắn nghĩ, tên này có vẻ biết cách uy hiếp hắn, một phàm nhân uy hiếp Trúc cơ Đỉnh phong tu sĩ, nếu chuyện này nếu truyền ra thì thật xấu hổ làm sao!

Tuy nhiên nếu để Tần Quang gia nhập tông môn khác thì hắn cũng sẽ bị liên lụy nên dù chỉ có một phần vạn khả năng thôi hắn cũng không để nó xảy ra

“Người muốn gì?” Ảnh Tà bực bội hỏi

“Bái kiến tiên trưởng” Thấy cách làm của mình có hiệu quả, Lý Trường Minh vui ra mặt, cậu lễ phép nói “ Như ngài đã thấy, vãn bối ở nơi xa xôi h…”

“Hừ, nói ngắn gọn ý chính’Ảnh Tà đáp

“Ngài có thể phổ cập cho vãn bối một chút kiến thức cơ bản về tu chân giới được không?”

“Đổi lại ta sẽ được gì?” Ảnh Tà hỏi lại

“Vãn bối sẽ nói tốt về ngài trước mặt Tần Quang” Lý Trường Minh nói, ngước mắt lên nhìn Ảnh Tà

“Được thôi” Ảnh Tà vui mừng đáp, thực tế thì nếu hắn tốn tí nước bọt ở đây cũng chẳng sao, kể cả khi Lý Trường Minh không ra điều kiện, Ảnh Tà chỉ hỏi để xem xét tâm tư của hắn mà thôi, mà nếu không nói cho Lý Trường Minh biết thì 2 ngày nữa vào tông cũng có người giảng cho hắn. Quả thực là một công đôi việc, kinh hỉ bất ngờ!

“Ừm, ta miễn cưỡng nói cho ngươi vậy, nhớ nghe kĩ này, ta chỉ nói một lần thôi đấy, haizz, tốn thời gian quá đi” Ảnh Tà cố giữ gương mặt lãnh đạm nhưng với kinh nghiệm của Lý Trường Minh thì cậu thừa hiểu hắn đang sung sướng thế nào: 4 năm kinh nghiệm làm kẻ hầu hạ cho trùm trường, 1 năm ăn đánh ăn chửi có thể bất cứ lúc nào đã tôi luyện cho Trường Minh một tinh thần gang thép và con mắt nhìn thấu một phần nhân sinh.

“Vâng, mời tiên trưởng giảng giải, vãn bối xin rửa tai lắng nghe” Trường Minh đáp.