Chương 3: Cao đồ Tung Sơn

Lúc cơm tối, Bàng Tuấn từ chối đề nghị mang thức ăn vào phòng của Tôn Thành Cao, dự định sẽ ăn cơm ở trong sảnh, thuận tiện nghe chút tin tức về khoa cử.

Hắn điểm(chọn/gọi) một bình Trúc Diệp Thanh, một con cá chép hấp, cùng với 2 món nhắm, một bên uống rượu ăn đồ ăn, một bên nghe người ăn cơm trong sảnh nói chuyện phiếm.

Một người nói: "Nghe nói Vũ cử khoa khảo năm nay tới rất nhiều người có lai lịch."

Một người khác nói: "Mỗi lần khoa khảo không phải đều như vậy sao, có lần nào không phải có rất nhiều người có lai lịch, thiên hạ danh môn đại phái, cần có người trong triều để tiện làm việc, duy trì lực ảnh hưởng trong triều cùng quân đội, những tiểu môn tiểu phái kia, nếu lỡ may ra một cái tiến sĩ gì đó, mặt mũi phát quang, giá trị bản thân cũng nước lên thì thuyền lên, triều đình cũng muốn thông qua chuyện này để sinh ra ảnh hưởng với giang hồ môn phái."

"Năm nay khác, những năm qua coi như danh môn đại phái cũng chỉ là rải rác vài cái tới tham gia, năm nay Vũ cử, nghe nói ngoại trừ Võ Đang, Thiếu Lâm hai môn đạo phật cùng một đám nữ nhân Nga Mi, những danh môn đại phái khác đều phái đệ tử tới tham gia."

"A? Có chuyện này? Vậy rốt cuộc là người nào tới tham gia Vũ cử năm nay?"

"Ngươi nghe a, anh vợ ta làm người hầu ở Vũ cử viện, hắn nói, tham gia Vũ cử năm nay, có [phàm lục áp] Liễu Ngọc Long - đệ tử thứ tịch của Thanh Thành Sơn chưởng môn Phan Đạo nhân, đại tệ tử [bàn long kiếm] Vu Lăng Phong của đệ nhất cao thủ phái Tung Sơn Mục Kỳ, con thứ nhất của Giang Nam Thượng Quan gia - Thượng Quan Dực, còn có con của đương triều thống lĩnh quân cận vệ Tần Vạn Quân - Tần Nghị..." Thực khách tựa như thuộc lòng điểm hết ra những người có mặt mũi tham dự Vũ Cử khoa khảo, nhiều vô số, có chừng hai mươi mấy.

Bàng Tuấn một bên nghe, một bên tính toán khi mình đối đầu những người này có bao nhiêu phần thắng. Trong hai năm qua, Bàng Tuấn vì thi hành nhiệm vụ mà vào Nam ra Bắc, gặp không ít người, trong đám hai mươi người này, ngoại trừ Vu Lăng Phong, Tần Nghị, cùng với Thượng Quan Dực ra, hắn cơ bản đều đại khái biết trình độ võ công của họ đến mức độ nào. Nói tóm lại, hắn biết những người này, đối với hắn đều không có chút uy hiếp, nhất là cái kia [phàm lục áp] Liễu Ngọc Long, càng là có tiếng mà không có miếng. Chỉ là Tây Thục Liễu gia cho nên mới thổi phồng Liễu Ngọc Long lên, thực tế không có gì đáng lo.

Về phần Vu Lăng Phong, võ công của Mục Kỳ luôn luôn có một không hai Tung Sơn, chỉ bất quá bởi vì say mê võ học, cho nên mới nhường chức chưởng môn cho sư đệ Tả Huyền Trinh ngồi, còn mình vẫn là mỗi ngày luyện công, dạy dỗ đồ đệ. Truyền thuyết võ công của hắn trong giang hồ có thể xếp vào trước hai mươi, mà cao đồ Vu Lăng Phong của hắn cũng là thiếu niên thành danh, dưới sự dạy dỗ đơn điệu mà nghiêm túc của Mục Kỳ, tin tưởng cũng không phải loại lương thiện gì.

Ba năm trước đây Thượng Quan Dực thông qua Thượng Quan gia, hiệp trợ Tri phủ Chiết châu tiêu diệt cướp biển "Phi Ưng Ổ", liên tiếp đánh giết ba trong mười hai vị đương gia, người "Phi Ưng Ổ" mặc dù không phải võ lâm đại cao thủ gì đó, nhưng mà Thượng Quan Dực đánh giết ba tên đương gia trong khi đang bị bọn chúng vây công, cũng không thể khinh thường.

Còn có Tần Nghị, đó chính là một mê vụ, thống lĩnh quân cận vệ Tần Vạn Quân, danh xưng đương triều đệ nhất cao thủ, từ nhiều năm trước tới giờ bảo hộ thiên tử an toàn, lập xuống công lao hiển hách. Hơn nữa năm đó trong lúc thiên tử trấn áp loạn đảng trong kinh thành, Tần Vạn Quân đã từng một thân một mình xâm nhập phủ tướng quân Xa Kỵ, bắt giữ tướng quân Xa Kỵ ra từ trong hàng trăm hàng ngàn thị vệ, có thể thấy võ công cao cỡ nào. Gia học uyên thâm như vậy, Tần Nghị chưa chắc đã không phải cao thủ.

Đương nhiên, trừ những đệ tử danh môn đại phái này ra, còn có rất nhiều cao thủ không biết tên ẩn tàng bên trong, mình nhất định không thể phớt lờ, khinh thị người trong thiên hạ.

Đúng lúc này, có hai nam một nữ đi vào khách sạn Vân Lai, một tên nam tử trong đó khí vũ hiên ngang, dáng người thon dài, ánh mắt sắc bén, vênh váo hung hăn. Một tên nam tử khác thì cao tầm tám thước (2,64m @@) lưng hùm vai gấu, đôi cánh tay tráng kiện, để cho người ta cảm thấy đôi tay này có thể phá đá mở núi. Nữ tử còn lại thì xinh xắn động lòng người, má ngọc ửng đỏ, môi anh đào kiều diễm ướt át, tràn đầy sức sống thanh xuân.

Nam tử cao ngạo lúc đi vào khách sạn liền móc ra một thỏi bạc ròng vứt xuống trước mặt chưởng quỹ nói: "Chưởng quỹ, trước an bài cho chúng ta 3 gian phòng, lại đem đồ ăn đưa tới phòng của ta."

Trông thấy một thỏi bạc này, thái độ của chưởng quỹ Tôn Thành Cao lập tức giống như nhìn thấy cha ruột của mình, nghênh đón 3 người, bộ dáng con buôn kia của hắn làm Bàng Tuấn thấy có chút buồn cười.

"Tốt, tốt, khách quan, mời ngài tới bên này!"

Tôn Thành Cao hạ tay nói: "Tiểu Tứ, nhanh, phòng một hai ba chữ Huyền!"

Lúc này, vị thực khách vừa rồi kia thấp giọng nói: "Nhìn thấy ba người kia hay không? Đi đằng trước chính là [bàn long kiếm] Vu Lăng Phong, bên cạnh chính là sư đệ của hắn, [trương phi kiếm] Mạnh Bách, còn nữ tử kia, chính là sư muội của bọn hắn, tôn nữ (cháu ngoại) của trường phát Vi Đà, [tái việt nữ] Nhạc Tư Uyển. Hắc hắc, Nhạc Tư Uyển kia dáng dấp thật là không tệ, nhìn bộ dáng nhỏ kia sợ là đã bị hai tên sư huynh của nàng đ-t bao nhiều lần rồi... Ôi!" Chỉ thấy tên thực khách vừa mới nói lung tung kia, lúc này trên mặt đã xuất hiện một vết máu, trên mặt nhiều hơn một cây đũa, phía trên còn dính vết máu. Vu Lăng Phong mặt mũi tràn đầy sương lạnh nhìn xem hai người kia nói: "Lại nói lung tung, lần sau sẽ cắm xuyên hai bên mồm các ngươi, hừ, sư đệ, sự muội, chúng ta đi."

Nói xong, cũng không quay đầu lại mang Mạnh Bách cùng Nhạc Tư Uyển rời đại sảnh, hai tên thực khách họa từ miệng mà ra không dám ở lại, nhanh chóng tính tiền rời khỏi khách sạn, những người ở lại đều cười vang.

"A? Cháu gái ruột của Nhạc Thái? Nhạc Tư Uyển?" Bàng Tuấn nhìn nhìn Nhạc Tư Uyển đã đi xa, thầm nghĩ: "Năm ngoái ta giết Nhạc Thái, hôm nay trông thấy Nhạc Tư Uyển bộ dáng động lòng, nhất định phải nếm thử, coi như là tiết mục góp vui a."

Kỳ thực lấy võ công của Bàng Tuấn, đừng nói năm ngoái, cho dù là bây giờ, nếu như đường đường chính chính mà đánh, có đánh thế nào cũng không lại Nhạc Thái đã thành danh giang hồ ba mươi năm, chỉ có điều, hữu tâm tính vô tâm, Bàng Tuấn phát hiện bí mật của Nhạc Thái: Nhạc Thái qua lại với con dâu Phan Đồng của mình, ngay cả cháu gái ruột Nhạc Tư Uyển cũng là do Nhạc Thái thông dâm với Phan Đồng mà sinh ra! 19 năm trước, Phan Đồng vẫn còn là nữ đệ tử của phái Thái Sơn, bởi vì ngưỡng mộ sư thúc [trường phát Vi Đà] Nhạc Thái, tự hiến thân mình, thông dâm nhiệt liệt với Nhạc Thái. Cuối cùng châu thai ám kết, Nhạc Thái không muốn thanh danh của mình bị điếm ô, liền làm chủ để con mình cầu hôn Phan Đồng, dùng chuyện này giấu diếm gian tình giữa hai người.

Vốn chuyện này làm được rất hoàn mỹ, nhưng mà có một thiếu sót trầm trọng, chính là vị đại phu chẩn đoán được Phan Đồng có bầu vừa vặn lại có một vị chất tử (cháu trai), là tạp dịch của phái Thái Sơn. Ngày đó hắn vừa lúc biết chuyện Nhạc Thái cùng Phan Đồng, nhưng hắn không dám phát ra âm thanh. Mãi đến khi Nhạc Thái giết sạch cả nhà vị đại phu kia, hắn cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, thế là ngay trong đêm rời khỏi phái Thái Sơn, trằn trọc suốt, trở thành người liên hệ của Trích Tiên giáo.

Được hắn nhắc nhở, Bàng Tuấn theo dõi Phan Đồng hơn một tháng, biết Phan Đồng mặc dù đã ba mươi sáu, vẫn sốt ruột cầu con như cũ, trăm phương ngàn kế muốn sinh một đứa con trai, nhất là muốn sinh hạ một đứa con trai cho Nhạc Thái vừa là cha chồng vừa là tình nhân. Hắn liền giả trang thành lang trung trong giang hồ, nằm vùng ở phụ cận miếu Quan Âm. Dưới tình huống cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Phan Đồng khẽ cắn môi, tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ của Bàng Tuấn, mua một hộp dược cao từ tay Bàng Tuấn, tiếp đó trong lúc hoan hảo cùng Nhạc Thái, bôi lên chung quanh nơi riêng tư.

Khi Nhạc Thái tư thông với Phan Đồng, dược cao lập tức thông qua âm dương giao hợp rót vào trong thân thể Nhạc Thái, giống như một con mối, chậm rãi hủ hóa chân khí trong đan điền Nhạc Thái. Ba ngày sau, trong lúc Nhạc Thái đi tới địa điểm bí mật để tư thông với Phan Đồng, Bàng Tuấn đột nhiên ra tay, lôi đình vạn quân, nhất cử đánh giết Nhạc Thái, tiếp đó phiêu nhiên mà đi, hắn tính toán sẵn Phan Đồng sẽ không nói ra cái gì. Nếu như nàng nói, liền sẽ trở thành không còn gì cả, tàn hoa bại liễu có ai thèm đâu? Nhưng nếu không nói, nàng vẫn sẽ là Giang Nam Nhạc gia Nhạc phu nhân!

Kỳ thật thời điểm đó Phan Đồng vẫn còn là một vị mỹ phụ nhân phong thái thướt tha, nhìn qua cũng không kém bao nhiêu với nữ nhi Nhạc Tư Uyển của nàng. Lần trước ở Giang Nam còn chưa có hưởng qua tư vị của Phan Đồng, lần này gặp phải nữ nhi của nàng, thế nào cũng phải nếm thử một chút!

Đêm lạnh như nước, ở trong phòng số một chữ Huyền trong khách sạn Vân Lai, đang diễn ra một vở kịch nhân luân, chỉ thấy vị [bàn long kiếm] Vu Lăng Phong kia buổi chiều còn mang theo khuôn mặt lạnh lùng, lúc này cả người trần trụi, dù bận vẫn ung dung mà nằm ở trên giường. Mà vị tiểu sư muội Nhạc Tư Uyển xinh xắn làm người yêu mến kia cũng đồng dạng cả người trần trụi ngồi ở trên háng Lăng Phong, một đôi tay nhỏ chống đỡ lên lồng ngực Vu Lăng Phong, bờ eo thon không ngừng vặn vẹo, bờ mông nhỏ càng không ngừng lắc lư lên xuống. Nhục bổng của Vu Lăng Phong đang ra ra vào vào trong mật huyệt của nàng.

"È hèm... È hèm... Sư huynh... Đại kê kê... Đ-t ta thật... Thoải mái... Uyển... Uyển nhi muốn bị... Đại dương vật ... Sư huynh... Đ-t nát..." Nhạc Tư Uyển mỹ mạo động lòng người, trong miệng phun ra lại là lời nói lung tung ô uế không chịu nổi. Thân thể của nàng không ngừng run run, mỗi một lần bờ mông ngồi xuống đều phát sinh va chạm với phần hông Vu Lăng Phong, phát ra âm thanh thanh thúy "ba ba ba".

Vu Lăng Phong một tay đỡ eo Nhạc Tư Uyển, một tay trùm lấy tiểu nhũ của nàng, không ngừng xoa nắn cái vú tuy không lớn nhưng cực kỳ săn chắc của mỹ thiếu nữ, vừa cười vừa nói: "Nhạc sư muội, ngươi thật là một tiểu lẳng lơ, tích cực câu dẫn sư huynh như vậy, có phải hai ngày này ta vội vàng gấp rút lên đường, sư huynh không cho ngươi hai bữa côn thịt nên huyệt ngứa rồi?"

Nhạc Tư Uyển cười mị mị nói: "Hừ hừ... Đúng vậy a...Ta muốn ngày ngày bị sư huynh... đ-t một chút... Mới thoải mái ... Nha nha... Sư huynh... Mau... Dùng sức đ-t ta... Tư Uyển... Tư Uyển muốn chết... Nha nha..."

"Ân, sư huynh cũng sắp tới, Nhạc sư muội, ngươi tiểu lẳng lơ này, sư huynh muốn đ-t chết ngươi, bắn toàn bộ cho ngươi, để sư huynh đ-t lớn bụng nhỏ của ngươi, sinh cho sư huynh một tiểu hài tử trắng mập, úc..."

Hai người đồng thời đạt đến cao trào, trong hũ thịt của Nhạc Tư Uyển phún ra một dòng dịch nóng, đồng thời nhục bổng của Vu Lăng Phong cũng bắn nhanh ra một cỗ tinh nóng rót vào trong âm đạo thiếu nữ.

Cao trào qua đi, Nhạc Tư Uyển ghé vào trong ngực Vu Lăng Phong, dùng ngón tay vạch lên lồng ngực Vu Lăng Phong, nũng nịu nói: "Sư huynh, sư muội hoàn toàn đều là người của ngươi, về sau ngươi nhất định phải đối đãi ta thật tốt nga, bằng không ta có thể làm sao a?"

Vu Lăng Phong vuốt ve lưng ngọc của nàng, ôn nhu nói: "Sư muội ngoan, ngươi yên tâm, chờ sư huynh thi đậu Vũ Cử lần này, sẽ tự mình đi tới Giang Nam hướng Phan sư thúc cầu hôn, tới cưới ngươi quá môn. Được rồi, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi gặp khách nhân, đi về trước đi, hôm sau bị người nhìn thấy ngươi đi từ gian phòng của ta ra thì không tốt."

Vu Lăng Phong vỗ cái mông Nhạc Tư Uyển, ra hiệu nàng rời khỏi phòng, Nhạc Tư Uyển không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, bất đắc dĩ mặc quần áo, rời khỏi gian phòng Vu Lăng Phong.

Sau khi Nhạc Tư Uyển rời đi, sắc mặt ôn nhu vừa rồi của Vu Lăng Phong không còn lại chút gì, hắn cười lạnh: "Hừ, tiểu lẳng lơ, đừng cho là ta không biết, ngươi cùng Mạnh Bách còn có Trần Nhất Huy cũng có một chân, còn muốn trở thành chính thất của ta? Thật coi ta là kẻ ngu? Trước đó ngươi có chỗ dựa là Nhạc sư thúc tổ ta mới miễn cưỡng coi trọng ngươi. Còn bây giờ? Trừ phi ngươi cùng Phan sư thúc, mẫu nữ cùng một chỗ phục dịch ta, ta ngược lại thật ra có thể nghĩ lại một chút, nạp các ngươi làm tiểu thiếp cũng không phải không được."

Về phần Nhạc Tư Uyển, lại là lo được lo mất trở về phòng của mình, không chút nào phát giác được vận mệnh phía sau của mình.

-----------------------------------

DG: Tại vì bối cảnh kiếm hiệp, cho nên mấy tên cao thủ thường có danh xưng đi kèm, mình để trong [] cho ae nào mới đọc dễ nhận biết, sau này sẽ không để nữa nha. Cả một số từ chú thích, mình thấy để nguyên từ Hán Việt sẽ hợp hoàn cảnh hơn là dịch hết ra, cho nên từ nào khó sẽ chú thích kế bên cho ae hiểu.