Chương 27: Quyển 1 Chương 27:

Nhân viên đi làm đôi khi cũng gặp những chuyện tai bay vạ gió. Có một hôm như phải vía, khách thì đã không có nhưng toàn chuyện quái gở. Bắt đầu từ buổi sáng, hôm đó mới có 9h sáng quán còn chưa mở đã có hai ông khách nhây gõ cửa loạn xạ. Tôi vẫn dậy mắt nhắm mắt mở ra đón khách. Sáng chủ nhật mấy ông đi làm ca đêm tạt té. Mở cửa tôi nói:

  • Hai anh đi chơi gì sớm thế, nhà chưa ai dậy anh ạ. Thiện chí thì hai anh vào nhà ngồi đợi em gọi mấy em nó dậy.

    Hai ông gật đầu luôn, đi vào nhà ngồi đợi. Tôi đi vào trong gọi cái Linh với cái Dung dậy. Hai đứa này nó chăm cày, nói chung là gọi lúc nào cũng được. Tuy mới hơn 9h sáng nhưng thấy tôi gọi là hai đứa dậy luôn. Hai ông kia thì vội như ngày xoá tội vong nhân, ngồi ngoài thúc:

  • Có chưa em ơi, lâu thế....

    Cái đm, chưa được nổi 5" mà giục cái đéo gì. Nhưng tôi kệ, tôi bảo hai đứa nhân viên:

  • Không phải trang điểm đâu, mà cũng khỏi đánh răng luôn. Sửa soạn tí quần áo rồi đi luôn cũng được. Hôn hít đéo gì đâu mà lo. Khách nó vã lắm rồi.

    Hai đứa kia cũng lười, nghe thấy thế ra đi luôn. Phải nói là nhìn chúng nó lúc đấy như móc từ bãi rác ra. Đầu tóc thì bù xù, mặt mũi không phân són như xác chết trôi. Nhất là cái Linh, không trang điểm thì cứ phải gọi là Chim bay Cá chạy...Thế nhưng khi máu không dồn lên được nào mà lại chạy hết xuống chim thì kìm làm sao được. Hai ông khách đứng dậy xí phần là đi luôn. Không kêu ca gì cả, thấy quên quên cái gì tôi chạy ra:

  • Ấy hai bác cho em xin tiền trước, mở hàng, mở hàng...Tiền cho nó đỡ mất dông...600k hai vé.

    Một ông rút phát ra 600k đưa luôn. Hai con ma lem kia thì cứ lững thững vừa đi vừa chờ khách. Tôi vào nhà đánh răng, rửa mặt không ngủ được nữa. Tôi gọi điện cho bà bán thịt ở chợ nhờ ship cho ít thịt bò, với mua luôn hộ ít rau. Làm cái nghề này cũng tiện, đi chợ mấy lần là quen, cứ xin số mua đồ là các dì, các cô ở chợ làm sẵn rồi gửi người mang về đến tận cửa quán. Cứ cần ăn gì gọi điện trước là có người ship đến tận nhà.

    Đồ vừa mang đến thì cái Linh về, tôi bảo nó đi rửa mặt rồi phụ tôi nấu cơm. Cái Dung về thì chui vào phòng ngủ tiếp. Đang nấu thì ông chủ nhà nghỉ chạy sang:

  • Đứa nào vừa đi phòng 202 mà vỡ cả gương. Xuống không thấy nói năng gì cả....!!?

    Tôi mới hỏi Linh:

  • Em hay cái Dung đi phòng đấy..!??

    Linh lắp bắp:

  • Em..anh ạ...!!

    Tôi nhìn nó nói:

  • Thế sao lúc đó em không nói với ông nhà nghỉ để bắt đền khách..Mà em làm vỡ hay khách làm vỡ...

    Linh trả lời:

  • Khách anh ạ, lúc đó ông ấy treo cái quần thắt lưng nó đập vào vỡ một miếng.

    Bố con tồ này, thế mà không nói sớm. Để bây giờ người ta dọn phòng người ta sang bắt đền. Khách thì nó đi rồi, mình phải đền thôi. Tôi quay ra nói với ông chủ nhà nghỉ:

  • Bác cứ về thay cái mới đi. Hết bao nhiêu tiền tối sang cháu trả. Sáng ra đã vỡ gương vỡ kính. Kỵ lắm...

    Xong xuôi tôi dặn cái Linh:

  • Đi khách có vấn đề gì phải gọi cho anh. Hay đổ vỡ gì em phải báo cho nhà nghỉ chứ. Thế này tự nhiên mình mất tiền.

    Linh lý nhí:

  • Vâng em nhớ rồi, để em đền cái Gương cho..

    Tôi nói:

  • Thôi vé em anh đánh dấu rồi, dập xoá mất công. Coi như tiền sáng nay thu được bù vào đấy. Nhớ sau chú ý là được.

    Đúng vỡ gương như có điềm gở, cả ngày chẳng mống nào vào nhà. Nhà nghỉ gọi đi, lên đến nơi khách toàn không ưng lại đi về. Ban ngày mà tụi nó thi nhau đốt vía, đốt vậy đốt nữa cũng chẳng ăn thua. Tối ăn cơm xong thì bắt đầu có khách, khách vào đi cái Dung. Tưởng ngon lành ai ngờ lúc sau Dung chạy về, vội lục trong phòng lấy thuốc uống. Tôi mới hỏi nó:

  • Ốm hả em..Làm gì mà như ma đuổi thế.

    Nó uống ngụm nước cho trôi thuốc rồi thất thần:

  • Ui anh ơi, thằng vừa nãy chim nó to như cái chày ấy. Đi mà lúc nó xuất rách cả bao. Em phải vội về uống thuốc tránh thai đây này. Sợ thật....

    * cao su mà còn bù lu bù loa thì cái của thằng kia chắc như cái chày thật. Rách cả bao thì kinh rồi. Khách hôm đó vắng,trời thì mưa phùn, tôi phải đội mưa đi đón cái Hoa ở mãi nhà nghỉ trên kia. Lên đến nơi thì nó lại đi khách nữa. Tôi lại phải ngồi đợi thêm 30". Về đến nhà thì thấy cái Trang đang đi từ nhà nghỉ về, tôi hỏi:

  • Vừa đi làm về hả em..Khách nhà hay ai mượn đấy..!??

    Trang trả lời:

  • Khách nhà anh ạ..!!

    Tôi tiếp:

  • Thế thu tiền chưa..!??

    Nó ngập ngừng:

  • Khách quen của em anh ạ. Nó bảo nó đi chơi mặc nhầm quần nên không có ví. Hẹn 9h30 quay lại trả...

    Nghe khách quen là tôi thấy hốt rồi, con này mà cũng có khách quen chắc chuyện lạ Việt Nam. Tôi nói:

  • Vãi cả cứt, đi khách không có tiền mà cũng cho đi. Anh không ở nhà cái đã loạn lên rồi.

    Nói thế chứ cũng chẳng biết làm sao....Đợi đến 10h chẳng thằng nào quay lại trả tiền. Biết ngay gặp thành phần * bùng, tôi trêu nó:

  • Khách quen của Trang có khác, cả năm được một khách quen...Đi quỵt luôn.

    Cái Trang thì cứ nhắn tin gọi điện, thằng kia nó lại hứa mai đến trả. Tôi liền bảo:

  • Thôi, không phải gọi nữa. Nó không đến đâu mà gọi. Coi như vé này mày miễn phí nhé. Tiền phòng tao trừ vào tiền của mày. Sau chớ có dại nghe thằng nào.

    Và tôi đúng vì sau đó thằng mặc nhầm quần * bùng đó có bao giờ đến quán nữa đâu. Trang thì cay cú, chửi bới loạn lên. Không cay sao được, tự nhiên cho nó nện không được tiền lại còn phải móc tiền túi ra trả tiền phòng. Âu cũng là do cái số...Đang nói chuyện với cái Trang thì cái Yến đi khách về, nó đi từ lúc tôi bắt đầu đi đón cái Hoa. Tôi ngớ người nghĩ con này đi lâu thế. Chợt tôi nhìn thấy nó đi đôi dép như cái xà lan:

  • Mày đi dép ai đấy hả em..??? Dép guốc mày đâu..??

    Yến trả lời:

  • Em đi dép của khách, nãy nó trêu em đứt dép em rồi..Em lấy dép nó đi về..!?

    Nghe thế tôi cũng thấy khó chịu, nãy khách vào nhà là hai thằng trẻ các mẹ cứ tíu ta tíu tít. Thấy khách trẻ là đi đéo muốn về, kiểu này trên phòng đùa nhau xong đứt giày, đứt dép chứ sao nữa. Tôi nói:

  • Mày bị ngáo hả em, nhà mình gần đây mày đi bộ, đi chân đất về rồi thay giày, thay dép cũng được. Mày lấy dép nó về thì tí nó đi ra đường kiểu gì. Bạn bè nó trêu đi chơi gái mất cả dép, hay về nhà bố mẹ nó hỏi thì làm sao..!??

    Vừa dứt mồm thì hai thằng kia nó phi xe đến quán, nó rồ ga tí đâm cả vào cửa quán. Tôi thấy đéo ổn đi ra nói:

  • Làm sao đấy, có việc gì....Định phá quán à..!??

    Thằng đi chân đất ngồi sau nói:

  • Đến lấy dép... Nãy con kia nó đi về.

    Tôi gọi cái Yến mang đôi dép ra cho nó rồi bảo:

  • Dép đây, lấy đồ lấy đạc thì cũng phải bình tĩnh chứ. Phi xe lên thế này đâm vào cửa kính vỡ thì làm sao....!!

    Thằng ngồi trước cười khẩy:

  • Chẳng làm sao cả..!!

    Nóng mặt hai thằng ôn con này lắm rồi, tôi chửi luôn:

  • Cái * mẹ chúng mày, bố đố thằng nào đâm xe vỡ kính nhà bố mày đấy. Đâm vỡ bố cho mỗi thằng 5tr.

    Hai thằng vẫn cố nhầy:

  • Làm sao..Làm sao...??

  • Sao cái * cụ chúng mày luôn...Giỏi xuống xe..

    Nói xong tôi phi vào nhà lục gầm giường lấy con phóng lợn ra. Hai con chó rồ ga đi một đoạn xong vẫn quay lại chửi:

  • * mẹ cái lũ cave...

    Quá bực mình tôi đi vào nhà mặt như đâm lê. Tôi chỉ mặt đám nhân viên nói:

  • Chúng mày thấy chưa, lúc chưa * thì nó cười cười đùa đùa. Chơi xong về nó quay lại nó chửi lũ cave đấy. Nghe có thích không...?? Chúng mày toàn tạo cớ cho chúng nó chửi..

    Cả bọn im lặng không ai nói câu nào, tôi nói cái Yến:

  • Đi khách thì trêu đùa ít thôi, vui thì nó vui, nó cáu lên nó đánh cho đấy. Mày còn lấy đồ của nó nữa...Thế nãy nó cũng ở lại đây đánh nhau thì có phải vì cái chuyện không đâu mà lại ầm ỹ lên không...!!

    * * mẹ hai con chó sủa xong chạy bay chạy biến. Dám ở lại thể hiện lúc nữa thì bố mày cho lết xác về đến nhà. Nhưng chúng nó cũng khôn, biết đánh nhau ở đây thì chỉ có chúng nó chết. Chứ nhìn hai thằng đầu tóc gẩy lai, dựng đứng cũng lấc cấc lắm.

    Tưởng những vận đen đến đây là hết nhưng vẫn chưa. Đêm đó nhà nghỉ gọi cái Hoa đi đêm, Hoa hôm đó không dính dáng gì đến hãm nên nghĩ cũng ổn. Cả nhà hôm đó mỗi mình Hoa được đi đêm. Sáng hôm sau nó về, mở cửa vào nhà nó gọi tôi:

  • Anh ơi, ra em đưa tiền đi đêm nhà nghỉ họ trả.

    Tôi đi ra, ngồi đợi nó móc cả hai bên áo ngực mà đéo thấy tiền. Nó mặc đầm hai dây mà nên làm gì có túi. Móc bên này không có nó lại móc bên kia. Vẫn chẳng thấy tiền đâu, nó nhìn tôi ngại quá chạy vào nhà tắm. Chắc là vào đó lột cả ra để xem có giắt ở đâu không. Đi ra đầm thì xộc xệch, dây đầm thì lệch sang cả một bên vai mặt nó ngắn tũn:

  • Anh ơi chắc em đi xe về gió bay rơi mất tiền rồi anh ạ..!

    Chắc cái gì nữa, trên người mày nếu không nhét tiền vào quần lót thì ngoài cái áo ngực ra còn nhét được vào mô. Hoa luống cuống:

  • Để em đi xe quay lại tìm....

    Tiền rơi ra đường mà còn đòi tìm, nhưng thôi không lỡ cướp mất hi vọng cuối cùng của nó nên tôi vẫn để nó đi. 15" sau nó quay lại với gương mặt bánh đa ngâm nước:

  • Không thấy đâu anh ạ..!

    Thế là lại thêm một đứa đi đêm không được tiền. Có nhà tôi còn châm chước kiểu đấy 1-2 lần chứ nhà khác nó cứ trừ thẳng vào tiền nhân viên. Nhưng nghĩ cũng khổ cả đêm bị nó nện cho hai cái, đến sáng về thì rơi tiền. Trừ nữa sao được, tôi vẫn nói:

  • Lần này coi như không công, lần sau cẩn thận. Cho tiền vào cốp xe ấy, mất nữa không những không được tiền mà anh còn trừ tiền nữa đấy.

    Hoa cúi mặt xin lỗi:

  • Vâng anh, em nhớ rồi...

    Tôi bảo nó:

  • Thôi đi ngủ đi, trưa dậy ăn cơm thì anh gọi...!

    Đúng là các cụ đã có câu: Đen thì cái đèn nó cũng Nôn.......Haizzzzzzz