Chương 18
“Bẩm Hoàng thượng, Chiêu hiền dung cầu kiến”. Cao Đức Trung đi vào, nhỏ giọng báo.
Phong Cẩn đang nghe một nhạc công cung đình tấu khúc “Tây giang nguyệt”, nhấc tay nói: “Để nàng ấy vào đi”.
Trang Lạc Yên đi vào, thấy Hoàng đế đang nghe đàn thì biết tâm tình hắn lúc này không tệ, bèn bước lên vài bước hành lễ, nhìn mĩ nhân chơi đàn: “Khúc ‘Tây giang nguyệt’ này đàn hay lắm.”
“Ái phi cũng thích khúc ấy?” Phong Cẩn sai người sắp ghế cho Trang Lạc Yên ngồi xuống, nghe thấy nàng bình từ khúc này, nổi hứng thú hỏi, “Trẫm không biết đấy, chi bằng ái phi nói trẫm nghe một chút xem sao.”
“Thiếp thích những khúc nhạc dễ nghe, thích xem những điệu múa đẹp mắt, thích ngắm người xinh đẹp, hoa rực rỡ, không phân biệt cao nhã hay thấp kém. Thiếp là người thế nào, Hoàng thượng chẳng lẽ còn không biết?” Trang Lạc Yên cong cong khóe miệng, “Thích gì đó vốn không liên quan đến chuyện nó cao sang hay thấp kém, nếu cứ phân loại cao quý hay thấp hèn rồi mới thích thì đâu còn là thích thật lòng? Hễ cao quý thì thích, thấp kém thì chê, thích như thế cũng đã thêm vài phần dối trá.” Dứt lời, mặt liền tỏ vẻ chính nghĩa thẳng thắn.
“Bản thân là tục nhân, lại cứ muốn kéo ra một đống ngụy biện, trẫm thật không biết nên nói nàng thế nào nữa.” Phong Cần cười cười, có điều, rõ ràng biết Trang Lạc Yên chỉ tiện miệng ngụy biện, không hiểu sao vẫn khiến hắn nhớ đến Từ chiêu dung, sau đó đột nhiên cảm thấy bản thân cũng tán thành loại ngụy biện này của Trang Lạc Yên.
Hai người thưởng thức từ “Tây giang nguyệt” tới “Phi hoa điểm thúy”, hết “Phi hoa điểm thúy” lại nghe sang “Hàn nha hí thủy”, Phong Cẩn thấy đôi mắt ban đầu vốn mở to tròn nay đã híp lại thành hình cung, rốt cuộc phất tay cho nhạc công tì bà dừng lại, hỏi Trang Lạc Yên: “Ái phi đến đây có việc gì?”
Trang Lạc Yên đưa mắt lướt qua mĩ nữ ôm đàn tỳ bà đứng một bên: “Tính toán nho nhỏ của thiếp vẫn bị Hoàng thượng nhìn thấu rồi.”
Phong Cẩn cười cười: “Tâm tư của nàng, trẫm làm sao không hiểu, nói đi.” Dù không hiểu được bảy phần thì cũng có ba phần hiểu rõ.
“Thiếp tới là thay tỉ tỉ yêu cầu một ân điển.” Trang Lạc Yên đứng dậy hành lễ với Hoàng đế, tuy sắc mặt Hoàng đế không có gì thay đổi nhưng nàng nhạy cảm nhận ra, tâm tình hắn đã có một chút biến hóa nho nhỏ, “Tình cảm của thiếp và tỉ tỉ vốn không tốt, sau khi vào cung thì càng tệ hơn.”
Phong Cẩn không ngờ Trang Lạc Yên thẳng thắn như vậy, không có lấy nửa câu vòng vo ẩn ý.
“Thiếp là con chính thất, tỉ tỉ là con thị thiếp, mẫu thân của tỉ tỉ xuất thân thấp kém nhưng thủ đoạn lại cao, khi còn bé, có một thời gian dài thiếp luôn thấy mẫu thân mình vì mẫu thân của tỉ tỉ mà lén lút khóc, đến tận khi phụ thân phát hiện bà ấy muốn hại mẫu thân thiếp thì mới thu lại tâm tư.” Giọng Trang Lạc Yên đã nhuốm đầy thương cảm và bất cam, “Giờ đây chuyện dĩ vãng tuy đã xa, thế nhưng quan hệ giữa thiếp và tỉ tỉ vẫn không thể hòa hoãn. Sau này thiếp vào cung lại càng phát sinh nhiều chuyện không thoải mái với tỉ tỉ, hai người bọn thiếp tuy là tỉ muội mà quan hệ còn không được như người dưng.”
“Tỉ tỉ oán thiếp, thiếp cũng không thích tỉ ấy. Chỉ là hôm nay tỉ ấy đi rồi, thiếp lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, có lẽ bởi vì tỉ ấy có ngày hôm nay, thiếp cũng phải chịu một phần trách nhiệm, hoặc là bởi vì tỉ ấy cũng họ Trang. Điều thiếp cầu xin cho tỉ tỉ không nhiều, chỉ cầu Hoàng thượng ban cho tỉ tỉ một ân điển, cho tỉ ấy được vinh táng.” Trang Lạc Yên nói xong, chầm chậm quỳ xuống.
Phong Cẩn đã nghĩ Trang Lạc Yên có thể tới cầu ân điển cho Trang quý nhân, sắm vai tỉ muội tình thâm trước mặt hắn. Nhưng không ngờ, Trang Lạc Yên quả có tới cầu ân điển nhưng ý trong lời nói hoàn toàn không muốn giãi bày tình tỉ muội với Trang quý nhân mà như thể nể mặt người một nhà nhiều hơn.
Trang Lạc Yên nói thành thật như vậy khiến ngay khi ấy Phong Cẩn thật không biết nên tỏ vẻ thế nào, trong cung có bao nhiêu nữ tử, nhưng có ai dám nói thẳng thắn trước mặt hắn đến thế, thật đúng là đặc biệt.
“Nàng cũng biết trước đó trẫm đã nói dùng nghi lễ quý nhân an táng cho tỉ tỉ nàng?” Phong Cẩn thong dong nhìn Trang Lạc Yên, vẻ mặt khiến người ta không nhìn ra hắn đang giận hay đang vui.
“Thiếp biết, thiếp khiến Hoàng thượng khó xử rồi.” Trang Lạc Yên dập đầu một cái.
“Mà thôi, tâm tình của nàng, trẫm cũng hiểu phần nào.” Hắn là con chính thất, trước khi đăng cơ cũng từng bị con trai phi tần khác làm hại, nhưng ngày Cấu vương thật sự chết đi rồi, trong lòng hắn cũng không thấy thỏa mãn hay dễ chịu hơn. “Nàng đã cầu xin cho Trang quý nhân, trẫm cảm động trước tấm lòng của nàng, truy phong Trang quý nhân làm tiệp dư, lấy ng dành cho đức tần để hạ táng.”
“Thiếp cảm tạ long ân của Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên ngẩng đầu lên, lần thứ hai dập đầu xuống thềm.
Phong Cẩn thở dài, tự tay đỡ nàng đứng dậy: “Trên mặt đất thoải mái lắm à, nàng quỳ xuống là không muốn đứng lên?”
“Thiếp…thiếp chỉ cảm thấy mình đã làm khó Hoàng thượng…” Trang Lạc Yên tỏ vẻ vừa cảm động vừa hổ thẹn, mắt vẫn không dám ngước lên nhìn Hoàng đế.
Phong Cẩn lại bật cười, kéo người con gái ấy vào lòng, người này, có đôi lúc thật sự hợp ý hắn đến khó hiểu.
Đầu buổi chiều, các phi tần trong cung đều biết, sau khi Chiêu hiền dung tới cung Kiền Chính, Trang Uyển Thanh vốn không được truy phong nay đã thành tiệp dư, thậm chí còn được dùng quy chế dành cho đức tần để hạ táng.
Sự thay đổi này khiến người trong hậu cung lần thứ hai cảm thán, Chiêu hiền dung thật đúng là được sủng ái, đồng thời cũng cảm thấy thật đáng cười. Trang Uyển Thanh chỉ e có chết cũng không ngờ, người có thể khiến nàng ta ra đi trong danh dự lại là muội muội mà mình hận nhất.
Hoàng hậu lại cảm thấy hơi khó hiểu, Trang Lạc Yên chạy tới trước mặt Hoàng thượng cầu ân điển làm gì, chẳng lẽ muốn diễn một màn tỉ muội tình thâm để Hoàng thượng nghĩ nàng ta trọng tình trọng nghĩa? Nếu vậy thì màn kịch này có vẻ hơi vụng về quá rồi, Hoàng thượng đâu phải người trọng tình đến thế.
“Hòa Ngọc, đi mời Hiền quý phi tới đây.” Hoàng hậu mở miệng, mọi chuyện trong cung gần đây càng lúc càng phức tạp, sắp tới lại có người mới vào cung, không biết hậu cung sẽ loạn thành thế nào đây.
Kỳ thực, không chỉ Hoàng hậu không rõ, ngay cả người hầu bên cạnh Trang Lạc Yên cũng không hiểu.
Vân Tịch và Thính Trúc thấy chủ tử đến cung Kiền Chính cầu ân điển cho tỉ tỉ rồi, lại thay một bộ váy màu nhat, tháo bớt trang sức lộng lẫy, sau đó tới Đoan Bản trai, lại càng thấy khó hiểu hơn.
Vì Hoàng thượng lại hạ ý chỉ truy phong, điện Trung Tỉnh phải sửa sang lại linh đường vốn trông có vẻ nghèo nàn của Trang Uyển Thanh thành linh đường theo quy chế dành cho đức tần, phối hợp với người hầu khóc than, làm cho Đoan Bản trai vốn khá cũ nát nay thoạt nhìn cũng chỉnh tề sạch sẽ hơn nhiều.
Khi Trang Lạc Yên đến Đoan Bản trai, đã có vài phi tần phân vị thấp đang tế bái, thấy nàng đi vào, bọn họ đều đứng lên chào hỏi, không dám sơ suất.
Trang Lạc Yên nhìn khắp linh đường một lượt, nét mặt không có nhiều cảm xúc, lấy giấy tiền thả vào bồn đồng, nhìn ngọn lửa bốc lên cao. Nàng không cố tình tỏ vẻ đau buồn thương tâm, chỉ đứng một lát, nhìn quan tài đặt trong linh đường một lần rồi quay người rời khỏi Đoan Bản trai.
Ra khỏi cổng, Thính Trúc không nhịn được buột miệng nói ra nghi hoặc trong lòng: “Nương nương, người làm như vậy…?”
“Dầu gì cũng từng là tỉ muội, cái gì nên làm thì vẫn phải làm thôi.” Trang Lạc Yên đơn giản trả lời, nhưng thực ra chỉ bản thân nàng mới hiểu, đây là một nước cờ hiểm, đi đúng, có thể khiến Hoàng đế nảy sinh cảm giác ‘hai chúng ta cùng cảnh ngộ’, đi nhầm, sẽ bị Hoàng đế chán ghét mà bỏ rơi, may là nước cờ này nàng đi đúng rồi.
“Đây chẳng phải Chiêu hiền dung sao?” Tô tu nghi ngồi kiệu, từ trên cao nhìn xuống Trang Lạc Yên một cái rồi mới chậm rãi đi xuống, thi lễ với nàng, nhìn về phía sau lưng nàng hỏi: “Nương nương từ Đoan Bản trai về?”
“Ánh mắt Tô tu nghi tốt thật.” Trang Lạc Yên cười cười, không để tâm đến sự thiếu lễ độ của ngàng ta.
“Nương nương và Trang tiệp dư quả là một đôi tỉ muội thân thiết.” Tô tu nghi nói rất châm chọc, “Không chỉ thay Trang tiệp dư cầu ân điển mà còn tự mình tới tế bái.” Ả đàn bà này thật giỏi diễn trò, chẳng lẽ chuyện chỉ trong một thời gian ngắn mà Trang Uyển Thanh đã chết lại không liên quan tới nàng ta?
“Tô tu nghi và Thục quý phi nương nương chẳng phải cũng là một đôi tỉ muội thân thiết đó sao?” Trang Lạc Yên cười ôn hòa, như thể không nghe ra sự châm biếm phía sau lời nói của Tô tu nghi.
“Ta và tỉ ấy đương nhiên thân thiết.” Tô tu nghi đáp trả bằng chính những lời này, vẫn cảm thấy Trang Lạc yên nói vậy là có gì đó bất thường, song lại không biết nên nói gì tiếp theo, muốn tỏ vẻ bực bội bỏ đi thì địa vị lại không bằng người ta, cuối cùng chỉ đành cứng cổ đứng đó.
Trang Lạc Yên thấy Tô tu nghi như vậy, bắt đầu hoài nghi Thục quý phi giữ loại người này bên cạnh làm gì, lẽ nào dùng làm vật tham chiếu, để tự đề cao chỉ số thông minh của bản thân nàng ta?
“Tình cảm gắn bó giữa Tô tu nghi và Thục quý phi tất nhiên không thể nghi ngờ.” Trang Lạc Yên cười càng ôn hòa, “Nói vậy thường ngày Thục quý phi cũng quan tâm đến Tô tu nghi nhiều.” Nếu không có Thục quý phí bao bọc, với cái đầu thế này, không biết đã gây thù hận với bao nhiêu người rồi.
Lần này Tô tu nghi sao còn không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Trang Lạc Yên, nhưng nàng ta lại không thể phản bác. Ở trong cung, địa vị của nàng ta không tính cao, cũng không phải được sủng ái đặc biệt, các phi tần khác sợ nàng ta, né tránh nàng ta không phải vì quan hệ giữa nàng và Thục quý phi sao? Nhưng dù đúng là vậy, nàng ta vẫn cảm thấy không cam lòng.
“Bổn cung còn có việc, đi trước một bước, xin Tô tu nghi tự nhiên.” Trang Lạc Yên gật đầu cười với đối phương, sau đó vịn tay Vân Tịch đi trước.
Tô tu nghi căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng Trang Lạc Yên, như thể muốn lột nụ cười đáng ghét trên mặt người kia xuống, bởi vì nụ cười ấy khiến nàng ta cảm thấy bản thân không đáng một đồng.
“Tô chủ tử, nương nương mời người mau tới cung An Thanh ạ.” Đúng lúc này, một cung nữ vội vã đi tới, vừa hành lễ vừa nói, “Nương nương có chuyện tìm người.”
“Ta biết rồi.” Tô tu nghi không vui, vùng vằng đáp.
Cung nữ này rất nhanh lùi qua một bên, song nàng vẫn nghe ra nỗi tức giận và không cam lòng trong giọng nói của Tô tu nghi hôm nay.
Sau một bụi hoa cách đó không xa, Hiền quý phi vịn tay cung nữ, nửa cười nửa không nhìn màn kịch vừa phát sinh, đợi Trang Lạc Yên và Tô tu nghi đều đi khuất, nàng ta mới chầm chậm nói: “Chiêu hiền dung này nói rất đúng, tỉ muội họ Tô không chắc đã thân thiết đến thế.”
“Nương nương, vì sao Chiêu hiền dung lại cố tình gây xích mích quan hệ của hai người bọn họ?” Cung nữ đi bên Hiền quý phi không hiểu.
“Có lẽ vì Tô tu nghi nói quá không nể mặt chăng,” Chân mày Hiền quý phi thoáng nhếch lên, “Huống chi Chiêu hiền dung gây xích mích khi nào, những lời vừa rồi đâu có gì sai, nếu là có vấn đề thì chỉ có thể trách người nghe không rõ, tâm tư bất chính nên mới nghĩ nhiều mà thôi.”
Cung nữ không hỏi gì thêm, suy nghĩ một chút mới nói: “Đúng rồi, nương nương, vừa rồi Hoàng hậu nương nương phái người tới nói, bảo người có thời gian thì tới cung Cảnh Ương đấy ạ.”
Hiền quý phi bình thản bảo: “Nếu như vậy, ngươi bảo người tới cung Cảnh Ương, nói bổn cung hôm nay không được khỏe, sáng sớm mai sẽ tới.”
Hoàng hậu luôn là vậy, coi mình như một con chó trong tay nàng ta, gọi thì tới, đuổi phải đi, đã mấy năm nay rồi, cũng đến lúc để nàng hít thở thoải mái một chút chứ!
Huống chi, có ai muốn làm chó của người khác cả đời?
Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu nghe người của Hiền quý phi báo lại xong, nhìn chằm chằm cung nữ trước mắt, đến khi đối phương bồn chồn thấp thỏm mới chậm rãi nói: “Nếu chủ tử nhà ngươi không khỏe, bảo nàng ta tĩnh dưỡng cẩn thận đi.” Nói xong, gọi Hòa Ngọc tới, “Hòa Ngọc, lấy mấy món dược liệu bồi bổ thân thể đưa tới cho Hiền quý phi đi.”
Hòa Ngọc lui ra rồi, Hoàng hậu mới nói với cung nữ đang quỳ trước mặt: “Ngoài ra, ngươi về nói với chủ tử ngươi, phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cũng không cần tới thỉnh an bổn cung, chăm sóc tốt cho thân thể mới là chuyện quan trọng hơn.”
Giọng điệu của Hoàng hậu rất ôn hòa, tràn ngập ân cần quan tâm, nhưng cung nữ đang quỳ trên sàn lại run rẩy cả người, không biết chuyện gì xảy ra.
Chờ Ngọc Hòa đưa tặng dược liệu quay về, Hoàng hậu uể oải tựa người trên tháp quý phi, hai cung nữ quỳ hai bên đấm bóp chân, hỏi Hòa Ngọc: “Bệnh của Hiền quý phi có nặng không?”
“Bẩm nương nương, Hiền quý phi nhờ nô tì chuyển lời với nương nương, bệnh của nàng ấy không quá đáng ngại, khiến nương nương lo lắng rồi, còn nói thỉnh an là quy củ, tuy nương nương yêu thương nàng ấy nhưng cũng không thể tỉnh lược được.” Hòa Ngọc bình tĩnh trả lời.
“Nàng ta thật là biết lễ.” Hoàng hậu lạnh nhạt nói một câu, nét mặt lại lộ một ý cười đầy giễu cợt.
Hòa Ngọc do dự nhìn Hoàng hậu: “Nhưng nô tì thấy, Hiền quý phi hình như mới ở bên ngoài về, bởi vì giày nàng ấy còn dính dấu bùn.”
“Thế à, có lẽ là trên đường đi thấy không được khỏe cũng chưa biết chừng.” Hoàng hậu nhắm mắt lại, nụ cười trên môi càng thêm rõ nét nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Giờ đây cánh cứng cáp rồi, muốn đối nghịch với nàng, có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Ngày Trang Uyển Thanh được đưa vào lăng phi tần, Trang Lạc Yên đứng trong Vọng Nguyệt các nhìn theo đội ngũ đưa ma, gió sớm mai thổi khiến người ta thấy lành lạnh, để cho cả trái tim nàng cũng nguội lạnh theo.
“Nương nương, ta về thôi.” Thính Trúc khoác lên vai Trang Lạc Yên một chiếc áo choàng, liếc mắt về phía đội ngũ đưa ma đã đi khuất bóng, “Hậu cung là như thế đó, được sủng ái liền có thể quyền quý vang danh, thất sủng thì người người đều có thể lấn lướt. Hôm nay người không tính kế hại kẻ khác, ngày mai kẻ khác sẽ không bỏ qua người.”
Trang Lạc Yên quay đầu đi xuống lầu, đột nhiên thấy rất nhiều xe ngựa đi vào từ cửa Đông, liền hỏi: “Xe ngựa kia chở gì vậy?”
“Nương nương quên sao, hôm nay là ngày tuyển tú vào cung, trong xe ngựa có lẽ có vài người là con gái các quan viên, nếu được Hoàng thượng coi trọng sẽ được giữ lại trong cung.” Thính Trúc nhìn xe ngựa lần lượt vào cửa, phía sau xe ngựa là một mặt trời chầm chậm nhô lên.
Dù có mặt trời làm nền, đoàn xe này lại vẫn không khiến người ta thấy được một tia sinh cơ.
Trang Lạc Yên trầm mặc nhìn cảnh tượng kia, lại có thêm một đám nữ tử chuẩn bị mất tự do, đời này sẽ phải sống trong tranh đấu.
“Nương nương không cần lo lắng, mặc dù có người mới vào cung, địa vị của người trong lòng Hoàng thượng sẽ không thay đổi.” Thính Trúc thấy Trang Lạc yên im lặng nhìn, cho là nàng lo lắng chuyện trong cung có thêm người mới, nhịn không được bèn lên tiếng khuyên giải, “Thục quý phi của cung An Thanh vẫn được Hoàng thượng sủng ái như vậy, mấy năm nay trong cung thêm nhiều người mới nhưng không thấy Hoàng thượng lãnh đạm chút nào với nàng ta.”
Trang Lạc Yên cười cười: “Em nghĩ đi đâu thế, ta chỉ cảm khái một chút mà thôi.”
Cảm khái gì cơ? Thính Trúc không hiểu.
Quay người đi xuống, Thính Trúc chợt nghe được chủ tử nhà mình nói một câu.
“Mùa xuân qua đi, hoa dù đẹp đến đâu rồi cũng úa tàn, thật là đáng tiếc.”
Trên điện Loan Hòa, hai mươi ba nữ tử mặc áo gấm đứng xếp hàng, dung mạo mỗi người đều không tầm thường, ánh mắt quan sát nhau thoáng biểu lộ địch ý, nhưng trong trường hợp này không ai dám làm bậy, đều ngoan ngoãn cúi thấp đầu, chờ các vị nương nương tới.
Những dịp thế này, các phi tần từ nhị phẩm trở lên đều sẽ có mặt, những nữ tử kia tuy tuổi còn trẻ, tinh thần hăng hái nhưng cũng biết mình không thể làm mất lòng những vị nương nương có địa vị cao như vậy.
“Từ chiêu dung tới.”
Các nữ tử đều đứng lên hành lễ, cẩn thận quan sát vị Từ chiêu dung này, uyển chuyển như cành liễu trong gió, văn nhã và phong lưu không thể nói thành lời.
Từ chiêu dung liếc nhìn những tú nữ đứng đó, trên gương mặt yếu đuối lại xuất hiện một tia cao ngạo.
“Thục quý phi tới.”
Các tú nữ ở đây đều biết Thục quý phi là một phi tần cực kỳ được sủng ái, khi thấy rõ vị này, ai nấy đều không khỏi tự ti mặc cảm. Vị Thục quý phi này ăn vận không lộng lẫy quý giá nhưng lại xinh đẹp rạng rỡ át đi tất cả, làm cho ai nấy đều không nhịn được mà tránh đi, không dám ganh đua.
“Chiêu hiền dung tới.”
Nghe tiếng truyền báo này, chư vị tú nữ lần thứ hai cẩn thận lên tinh thần, vị này mặc dù phân vị kém Thục quý phi nhưng mới vào cung hơn một năm đã tấn đến vị trí “hiền dung”, lại được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái, trước khi vào cung, người nhà đã từng dặn các nàng, không thể đắc tội vị này.
Khi vị Chiêu hiền dung đi đến, các tú nữ đều cảm thấy, vị hiền dung này mặc dù không xinh đẹp như Thục quý phi nhưng cũng có điểm đặc biệt riêng, nhất là đôi mắt linh hoạt như biết nói cùng với cảm giác ôn hòa phát ra từ nàng ta.
“Chư vị cô nương không cần đa lễ.” Chiêu hiền dung vừa mở miệng, mọi người đều cảm nhận được sự tươi mát trong lành trong giọng nói của nàng ta, mặc dù không phải là loại âm thanh hiếm gặp nhưng lại có thể khiến người nghe sảng khoái trong lòng. Có thể thấy, vị Chiêu hiền dung được thánh sủng như ngày nay đúng là phải có vài điểm khác biệt và vượt trội.
Trang Lạc Yên mặc cho những nữ tử trẻ bên dưới quan sát mình, quay sang chào hỏi mấy vị phi tần ở đây rồi chọn vị trí thích hợp ngồi xuống, thấy đối diện mình là vị Từ chiêu dung yểu điệu mong manh như liễu trong gió, nàng chầm chậm, chầm chậm dời tầm mắt đi.
Chốc lát sau, các phi tần khác cũng đến đông đủ, Hoàng hậu vịn tay cung nữ đi tới, kế tiếp là chờ “món đồ dùng công cộng của các phi tần” – Hoàng đế, xuất hiện là đủ bộ. Còn vị mẹ đẻ của Hoàng đế, tức Thái hậu đương triều, vị này tỏ ý muốn thành tâm lễ Phật, không nhúng tay vào việc hậu cung.
Lần này Hoàng đế mang một đám vợ nhỏ đến chọn vợ nhỏ hơn, cục diện quả là không được hài hòa cho lắm. Trang Lạc Yên liếc nhìn hơn hai mươi nữ tử xinh đẹp đứng chờ bên dưới, không biết mĩ nhân nào sẽ bị quăng vào chiến trường mang tên “hậu cung” này đây.
Nàng thấy tiếc cho những nữ tử kia, nhưng các giai nhân ở đây đều ấp ủ chí lớn trong lòng, thật đúng với câu “ngươi không phải cá sao biết niềm vui của cá”.
“Mới rồi bổn cung thấy hoa trong ngự hoa viên đã nở khá nhiều, quả là muôn hồng nghìn tía, làm người xem hoa mắt.” Hoàng hậu nhìn xuống bên dưới, “Xem ra gần đây là ngày lành để ngắm hoa.”
“Hoàng hậu nương nương là người thương yêu hoa, đương nhiên thưởng thức được cái đẹp của mọi loài hoa.” Trên môi Thục quý phi thoáng nở nụ cười nhẹ, không nhìn đám nử tử mơn mởn dưới kia, “Tần thiếp là người đơn giản, thích hoa cũng chỉ thích một hai loài, những loài khác dù nở đẹp đến đâu, trong mắt tần thiếp vẫn không coi là đẹp.”
“Thục quý phi chung tình như vậy rất tốt.” Hoàng hậu cười cười nhìn lại Thục quý phi, “Ngày mai bổn cung thiết yến hội ngắm hoa ở ngự hoa viên, muội nhất định phải tận tình thưởng thức thứ mình thích đấy.”
Trang Lạc Yên cúỉ thấp đầu, chẳng muốn nghe trận đấu khẩu của Hoàng hậu và Thục quý phi, thỉnh thoảng nhìn các mĩ nhân bên dưới, chờ Hoàng đế tới chọn người đóng gói mang đi.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Chính chủ cuối cùng cũng tới, Trang Lạc Yên cùng mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ, nhìn Hoàng đế xuyên qua một đám mĩ nhân, đến ngồi vào chiếc ghế lim to vàng khắc rồng.
“Miễn lễ cả đi.” Phong Cẩn hời hợt liếc nhìn những nữ tử đứng bên dưới, ánh mắt lại nhanh chóng chuyển sang các phi tần đang ngồi, “Hoàng hậu có thấy ai hợp ý?”
“Thiếp nghĩ những nữ tử này đều có mặt tốt riêng, vẫn là để Hoàng thượng tự mình xem xét thì hơn ạ.” Hoàng hậu đáp lời một cách cẩn trọng.
Trang Lạc Yên quét mắt nhìn vị Hoàng đế toàn thân đều in một dấu “cặn bã” này, tính để vợ cả chọn vợ bé cho chồng, loại chuyện này quá độc ác rồi, xem ra Hoàng hậu chuyến này không được dễ chịu lắm đây.
Từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu Hoàng hậu tài đức mà bất hạnh thiệt thòi bởi một tay Hoàng đế cặn bã; không biết có bao nhiêu nữ tử từng đồng cam cộng khổ với vị Đế vương khai quốc, cuối cùng lại trở thành một Hoàng hậu không có được yêu thương, sống trong lẻ loi hiu quạnh, còn phải gồng mình tranh đấu với các phi tần trẻ tuổi hơn.
Loại boss có tên “Hoàng đế” này, đối với nữ tử nói chung, đại thể như sau: Thuộc tính – cặn bã, máu nhiều, điểm công kích cao, thực sự rất khó giải quyết.
Ngay khi Trang Lạc Yên đang lầm bầm chửi rủa trong bụng, Hoàng đế đã bắt đầu chọn mĩ nhân rồi. Mỗi tú nữ bước lên, thái giám lại đọc tên, tuổi, gia cảnh, sau đó do Hoàng đế quyết định ở lại hay không ở.
“Hoa Hồng Tụ, mười bảy tuổi, thiên kim thị lang bộ Lễ.”
“Thần nữ Hoa Hồng Tụ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, bái kiến các vị nương nương.”
Có câu “Bích sa đãi nguyệt xuân điều sắt, hồng tụ thiêm hương dạ đọc thư.”(*), Trang Lạc Yên nghe đến tên này, hơi sững sờ nhìn xuống, cha mẹ nhà nào nóng ruột lấy cho con gái cái tên thoạt nghe thì tưởng văn nhã nhưng kỳ thực lại khá lỗ mãng này?
(*) Đây là một cặp câu đối về hôn nhân.
Cô gái quỳ bên dưới mặc một bộ váy lụa hồng phấn, tóc vấn trễ bên tai đơn giản, lọn tóc đen rủ xuống bên vành tai làm tôn lên nước da vô cùng mịn màng trắng trẻo, gương mặt nhỏ nhắn cân đối tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng lại rất thanh thuần ngọt ngào.
“Nàng tên là Hồng Tụ?” Phong Cẩn nhìn nữ tứ phía dưới, “Hồng Tụ trong ‘Hồng tụ thiêm hương’ ư?”
“Bẩm Hoàng thượng, tên thần nữ quả đúng là Hồng Tụ này ạ.” Thiếu nữ ngẩng đầu mỉm cười với Hoàng đế, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.
Đêm tuyết đọc sách cấm, hồng tụ điểm hương đêm… Trang Lạc Yên nhìn thiếu nữ cười ngây thơ thiện lương, thầm nhủ, nàng ta không biết là thực không hiểu được hay giả vờ ngây thơ đây?
Phong Cẩn gật đầu, bình thản nói: “Lưu lại đi.”
Thái giám phục vụ đứng bên cạnh lập tức ghi lại tên Hoa Hồng Tụ, sau đó gọi người tiếp theo.
Gọi liên tiếp vài người vẫn không thấy Hoàng đế gật đầu thêm một lần, lúc này được giữ lại chỉ có thiên kim thị lang bộ Lễ là Hoa Hồng Tụ và thiên kim quan tế tửu của Quốc tử giám là Nghiêm Ngữ Thiền.
Các tú nữ càng ngày càng ít, mà ở lại vẫn chỉ có hai người, sắc mặt các phi tần ngồi đây đều không đến nỗi khó coi, cho đến khi nữ tử cuối cùng tiến lên.
“Ninh Sanh Dụ, mười tám tuổi, thiên kim Thiếu khanh Đại Lý tự.”
Nếu để Trang Lạc Yên lấy từ nào hình dung Ninh Sanh Dụ, thì chỉ có một từ “mỹ nhân tuyệt thế” là thích hợp nhất. Nàng Ninh Sanh Dụ này không chỉ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành mà còn có vẻ xuất trần thanh tao, những người ngồi đây không ai có thể so được.
Chưa nói các phi tần khác, ngay cả Thục quý phi cũng tối sầm mặt lại, một nhan sắc như vậy vào cung, chỉ e mọi người đều phải nhường một bước.
Phong Cẩn nhìn chằm chằm nữ tử tên Ninh Sanh Dụ này một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Lưu lại đi.”
Trang Lạc Yên phát hiện Hoàng đế nhìn ngắm Ninh Sanh Dụ một lúc, trong mắt tuy có hơi chút giật mình trước sắc đẹp này nhưng không đến mức như thấy tiên nữ, có thể cho rằng, đồng chí Hoàng đế này nhất định sẽ không trở thành một Hoàng đế vì sắc đẹp mà hại nước hại dân.
Hoàng hậu hơi chếch mắt nhìn Thục quý phi, tán thưởng: “Nhan sắc của vị Ninh cô nương này quả là xuất chúng.”
“Cũng chỉ thường thường mà thôi.” Phong Cẩn lạnh nhạt vung tay áo, “Vậy giữ lại ba người này đi, hậu cung của trẫm cũng đã đông đúc rồi không cần thêm quá nhiều người.”
“Thiếp biết Hoàng thượng quan tâm chính sự, nhưng cũng phải chú ý thân thể” Hoàng hậu mở lời khuyên.
“Trẫm biết, Hoàng hậu không cần lo lắng cho trẫm.” Hoàng đế nhìn xuống những người còn đang đứng đó, “Giải tán đi thôi, trẫm cũng nên về điện Cần Chính xử lý chính vụ rồi”
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Hoàng hậu và các phi tần đứng dậy hành lễ, dõi mắt theo bóng Hoàng đế phóng khoáng đi xa dần.
Ra khỏi điện Loan Hòa, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nói với Thính Trúc đi phía sau: “Hôm nay thời tiết thật đẹp, chi bằng tới mảnh đất trống phía sau cung chúng ta thả diều đi.”
Thính Trúc và Vân Tịch nhìn trời một lát, Vân Tịch nói “Đúng là ngày thích hợp để thả diều đấy ạ.”
Phong Cẩn xử lý xong tấu chương khẩn cấp, ra khỏi điện Cần Chính, lơ đãng ngẩng đầu, chợt thấy trên không trung có một con diều hình khổng tước sặc sỡ đang bay lượn, nheo mắt nhìn một lát: “Nơi nào thả diều vậy?”
“Bầm Hoàng thượng, theo nô tài thấy, đây là thả từ cung Hi Hòa.” Cao Đức Trung ngẩng đầu nhìn một cái, nói tiếp, “Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, thảo nào Chiêu hiền dung muốn thả diều cho vui.”
“Đã vậy, trẫm cũng đi xem một chút.” Phong Cẩn nổi hứng thú, mới đi được mấy bước đã thấy Hoàng hậu cùng một đoàn cung nữ thái giám khoan thai đi tới, hắn đành dừng lại đợi Hoàng hậu.
“Thiếp xin bái kiến Hoàng thượng.” Hoàng hậu bước lên hành lễ.
“Hoàng hậu có việc cần gặp trẫm?” Phong Cẩn nhìn Hoàng hậu một cái, sau đó chuyển mắt lên con diều đang bay lượn trên bầu trời.
“Bẩm Hoàng thượng, thiếp chỉ muốn hỏi về phân vị của mấy tú nữ mới vào cung, Hoàng thượng chuẩn cho các nàng ấy phân vị nào?” Hoàng hậu ngước lên theo đường nhìn của Hoàng đế, thấy được con diều khổng tước xinh đẹp đang chao liệng.
“Có gì cần hỏi, chỉ là mấy người mới vào cung, Nghiêm Ngữ Thiền và Hoa Hồng Tụ đều phong tài nhân, Ninh Sanh Dụ có nhan sắc không tầm thường, phong quý nhân đi.” Phong Cẩn thu lại ánh nhìn, “Hoàng hậu nếu không còn việc gì thì lui ra đi.”
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu thoáng cứng lại, lễ phép chào Hoàng đế rồi lặng lẽ lùi về, tới nơi khuất tầm nhìn của Hoàng đế, nàng mới ngẩng đầu lần nữa nhìn cánh diều trên bầu trời, mặt không hề có một chút cảm xúc, cất giọng hỏi: “Đó là người cung nào thả?”
“Bẩm nương nương, theo nô tì thấy là của cung Hi Hòa.” Hòa Ngọc nói một cách trào phúng, “Chiêu hiền dung thật là hào hứng.” Lúc này còn muốn thả diều gì chứ, không biết là vui vẻ thật hay là vờ vịt cho người xem.
Hoàng hậu nhìn khổng tước trên không trung chấp chới bay, ánh mắt nổi lên thật nhiều cảm xúc lạ: “Trong hậu cung này, ai có thể không hào hứng cho được?”
Phong Cẩn tới cung Hi Hòa, vào đến hậu viện, chợt nghe thấy tiếng cười của Trang Lạc Yên, thuần túy là vui vẻ và thoải mái.
“Nương nương, người thả lỏng dây thêm một chút, gió đang lớn đấy, cẩn thận đứt dây.”
“Yên tâm, yên tâm, ta biết thả thế nào mà. Ôi, Thính Trúc, chim én của em còn chưa chịu bay lên kìa.”
Nghe được đoạn đối thoại ngây thơ như thiếu nữ này, Phong Cẩn chợt nhớ, Chiêu hiền dung của hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi hoa, vẫn còn là tuổi ngây thơ trong sáng.
Nhấc chân bước vào hậu viện, thấy Trang Lạc Yên sắc mặt hồng hào, búi tóc hơi rối, ngồi ngay trên cỏ không hề để ý đến hình tượng, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn, sáng đến lóa mắt.
“Ái phi hôm nay hào hứng thật.”
Bỗng nhiên quay đầu lại, Trang Lạc Yên đứng dưới ánh mặt trời, nhìn Hoàng đế dưới tán cây, cười tươi sáng, bước tới thi lễ: “Thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Sau khi Hoàng đế miễn lễ cho nàng, Trang Lạc Yên kéo sợi dây diều trên tay, nghiêng đầu nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng có muốn thả diều không, chỗ thiếp vẫn còn một cái đấy, tiếc là không phải loại thiếp thích, nhưng có lẽ những thứ oai phong dũng mãnh sẽ hợp với sở thích của Hoàng thượng chăng?”
Phong Cẩn lại nổi hứng thú, hỏi: “Thế à, là con diều hình gì?”
Phúc Bảo đứng bên cạnh phục vụ bèn dâng con diều lên, Phong Cẩn lướt mắt nhìn thoáng qua, lập tức cười lớn, hắn còn tưởng là hình con hổ hay sư tử gì đò, ai dè lại là một con hãn huyết bảo mã.
“Hoàng thượng là thiên tử, thiên tử phải quản lý vạn dặm giang sơn, cưỡi một con hãn huyết bảo mã chỉ là chuyện vặt thôi đúng không?” Trang Lạc Yên nói đến đó, cười cười đắc ý, “Huống chi con hãn huyết bảo mã thiếp tặng Hoàng thượng còn biết bay nữa, chẳng phải chính là thiên mã trong thần thoại đó sao, thiên tử cùng thiên mã, quả là một đôi trời sinh.”
“Đây là lần đầu trẫm được biết, một đôi trời sinh còn có thể trong tình huống này đấy.” Phong Cấn nhận con diều, tỉ mỉ ngắm một chút, tỏ vẻ hơi ghét bỏ, nói, “Con ngựa này là nô tài nào vẽ, cái bụng tròn như bụng heo.ݍ
Phong Cẩn vừa dứt lời, sắc mặt Thính Trúc và Phúc Bảo lập tức trở nên rất quái dị.
Từ sắc mặt cung nhân nhìn ra vấn đề, khóe miệng Phong Cấn thoáng giật giật, chỉnh lại sợi dây trong tay, nhớ đến bức tranh do Ninh Phi vẽ, thứ đồ chơi này của Trang Lạc Yên quả thật là không thể so sánh. Trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài miệng hắn vẫn bồi thêm một câu: “Mập thì có mập nhưng nhìn qua coi như cường tráng, thiên mã quả là không giống vật phàm.”
Lần này đổi sang Cao Đức Trung thay đối sắc mặt, trở nên rất kỳ quái, đôi mắt không to lắm của ông ra sức trợn lên nhìn con hãn huyết bảo mã kia, rồi lại cảm khái trong lòng, thế mà Chiêu hiền dung còn không biết xấu hổ nói đó là hãn huyết thiên mã, gọi hãn huyết thiên trư thì đúng hơn. Bảo sao Chiêu hiền dung không muốn dùng con diều này, là chê nó xấu đấy thôi. Ấy thế mà Hoàng thượng còn tìm được “ưu điểm” của bức tranh xấu không để đâu cho hết này rồi an ủi Chiêu hiền dung, e là chỉ Hoàng thượng mới có khả năng này.
Một ngày xuân trong xanh tươi đẹp, tuấn nam mĩ nữ quấn quýt thân mật tắm mình trong ánh nắng chan hòa cùng thả diều, có thể coi là một hình ảnh đẹp đẽ, bay trên bầu trời không phải rồng và phượng mà là tuấn mã cùng khổng tước khiến người ta cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
“Rớt, rớt, Hoàng thượng người phải chạy vài bước nữa đi, không thì ngựa bay không bay nổi nữa đó.”
“Nhanh nữa lên, nhanh nữa lên, chạy bên trái! Có gió kìa.”
Cao Đức Trung câm nín đứng nhìn Hoàng đế bị Chiêu hiền dung chỉ huy chạy tới chạy lui mà trên mặt vẫn tươi cười, cuối cùng đành chậm rãi dời mắt, ông thật sự không muốn thừa nhận, Hoàng thượng uy vũ của ông bị một phi tần sai bảo luôn miệng mà còn cao hứng được.
Nếu Trang Lạc Yên biết được suy nghĩ này của Cao Đức Trung, nhất định sẽ nói cho ông ta biết, đây chính là loại tính cách đáng khinh trong truyền thuyết đấy, một vài tên giống đực có loại gene ẩn này, khi bị người động tới sẽ biểu hiện thuộc tính ra ngoài.
Trang Lạc Yên nheo mắt nhìn Hoàng đế chạy qua chạy lại, cười xán lạn như mặt trời trên đầu, sai bảo Hoàng đế chạy lung tung có cảm giác như trút được giận vậy.
Cùng dưới ánh mặt trời sáng rỡ, Hoàng hậu ngồi bên bàn đá vẽ bát tiên ngoài sân, ngẩng đầu nhìn không trung thêm một con diều, đẩy đĩa bánh mà cung nữ vừa bưng lên: “Đưa xuống đi, bổn cung không muốn ăn.”
Hòa Ngọc liếc nhìn, đỡ đĩa bánh trên tay cung nữ, đến gần Hoàng hậu, khẽ khuyên nhủ: “Nương nương, trưa nay người chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ còn chừng một canh giờ mới tới bữa tối, người ăn chút gì đi đã.”
“Trước thì có sủng phi sau lại thêm mĩ nhân mới vào, những người này thủ đoạn liên miên, Hoàng thượng lại liên tục lưu luyến giữa bọn họ…” Hoàng hậu thở dài một hơi, “Lát nữa bảo Điểm Thúy dọn dẹp kho riêng của bổn cung, chọn lấy vài món trang sức và vải vóc thích hợp thưởng cho ba người mới vào cung đi, bên điện Trung Tỉnh đã sắp xếp chỗ ở cho họ chưa?”
“Bẩm nương nương, đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ có điều Hoa Hồng Tụ vốn được xếp vào ở trong thiên điện cung Hi Hòa lại bị chuyển sang cung Ninh phi nương nương.” Hòa Ngọc thấy Hoàng hậu tỏ vẻ thắc mắc bèn giải thích, “Trưa nay Cao tổng quản tới điện Trung Tỉnh nói, bên cung của Thục quý phi và Chiêu hiền dung không cần sắp xếp thêm người mới vào.”
“Hậu cung nhiều phi tần như vậy, lại chỉ có cung cùa hai người này không cho phép người khác vào,” Hoàng hậu mỉm cười như giễu cợt, “Cứ đợi mà xem, ba người mới vào này không đơn giản đâu, nhất là cô nàng Ninh Sanh Dụ đó, e rằng ngay cả Tô Nhụy Tử cũng phải kiêng dè đấy.”
Hoàng hôn dần buông xuống, dây của con diều khổng tước và hãn huyết bảo mã lại bị quấn vào nhau, nhìn hai con diều quấn quýt trên không trung, Trang Lạc Yên quay phía Hoàng đế: “Hoàng thượng, làm sao bây giờ?”
Phong Cẩn cười cười với nàng, nhanh nhẹn lấy kéo cắt đứt dây diều: “Nếu đã quấn vào nhau, vậy để bọn chúng tự do bên nhau đi.”
Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn hai con diều quẩn quýt lấy nhau rồi biến mất trong ánh chiều, mặt lộ vẻ ao ước “Thật tốt.”
Phong Cẩn trầm mặc nhìn người con gái bên cạnh, biểt nàng ao ước điều gì. Hắn không hứa hẹn với nàng, chỉ lẳng lặng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy tay đối phương: “Cao Đức Trung, bữa tối nay bày ở cung Hi Hòa đi.”
“Thưa vâng.” Cao Đức Trung thấp giọng trả lời, tiểu thái giám bên cạnh nhanh nhẹn đi báo lại cho ngự thiện phòng.
Trang Lạc Yên cúi đầu, lặng im lật mắt khinh bỉ một cái, diều đứt dây rồi còn muốn tự do bên nhau á, chốc nữa thôi đã rơi xuống xó xỉnh nào không biết rồi.
Đêm đó Phong Cẩn thuận tiện ngủ lại cung Hỉ Hòa, trong đêm khuya vắng lặng, hắn mở mắt lẳng lặng nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình, hồi lâu sau mới nhắm lại.
“Ninh quý nhân tới, Hoa tài nhân tới, Nghiêm tài nhân tới.”
Trang Lạc Yên nhìn ba nữ tử trẻ măng đi vào, đều mới mười bảy mười tám, còn mang theo nét ngây ngô thuần khiết của thiếu nữ, cử chỉ và cách nói năng lại rất chừng mực.
Nhìn ba người quỳ lạy Hoàng hậu, sau đó quay sang quỳ gối chào các phi tần, Trang Lạc Yên không kiềm chế được, nhìn Ninh quý nhân vài lần, thật là một giai nhân hiếm có.
“Ba người các nàng mới vào cung, nếu có chuyện gì thì không cần câu nệ, cứ tới nói cho cô cô Hòa Ngọc của bổn cung,” Hoàng hậu cười cười nhìn mấy người Hiền quý phi, “Đương nhiên, nói với cô cô quản sự hoặc thái giám chưởng sự của Thục quý phi, Hiền quý phi, Ninh phi đây cũng được.”
Ba người lại lần thứ hai hành lễ tạ ơn, hết sức quy củ, khiến người ta không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.
“Thật đúng là ba người rực rỡ nổi bật.” Nhu phi nhìn ba nữ tử, cười cười, “Chúng ta đây đều thua kém.”
“Chúng tần thiếp dung nhan xấu xí, không dám so sánh với các nương nương.” Ninh quý nhân lại cúi đầu thi lễ, khiêm tốn nói, “Tần thiếp thực sự không dám nhận lời khen của nương nương.”
“Ninh tỉ tỉ nói đúng đấy ạ, các nương nương đây mới thật là xinh đẹp hơn người.” Hoa tài nhân nói, “Lúc trước tần thiếp vừa thấy các nương nương đã choáng váng ngây người đấy ạ.”
“Cái miệng này thật là ngọt.” Hiền quý phi nhìn ba người, “Quả rất hợp ý ta.”
Trang Lạc Yên dám cam đoan, những người ngồi đây kỳ thực rất không muốn khen ba nữ tử này, chỉ tiếc muốn báo trì mặt nạ thiện lương rộng lượng nên mới trái lương tâm nói ra những câu khích lệ như vậy.
Rời khỏi cung Hoàng hậu, Trang Lạc Yên thở ra một hơi thật dài, những việc đại loại như chèn ép người mới đúng là không phải cách làm của người thông minh. Ai biết được, người mới này về sau liệu có thể trở nên xuất sắc hơn người hay không, có một số việc vẫn nên biết người biết ta rồi mới làm thì hơn.
“Nương nương,” Tương quý tần đi về phía Trang Lạc Yên, mỉm cười cúi chào, “Mấy ngày nay đào đã nở hoa rồi, hôm nay thời tiết vừa đẹp, nương nương có hứng thú cùng tần thiếp đi ngắm hoa đào một lát không?”
Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn trời rồi vịn tay Thính Trúc đáp: “Nếu vậy, chẳng bằng cùng đi xem thế nào.”
Đúng như Tương quý tần nói, hoa đào trong vườn đã nở rộ rồi, Trang Lạc Yên và Tương quý tần cùng ngồi xuống bên bàn đá, các cung nữ nhanh nhẹn dâng trà nóng và bánh ngọt lên, thỉnh thoảng có vài cánh hoa đào theo gió rơi lên mặt bàn khiến khung cảnh trở nên thơ mộng.
“Đào Ngọc các khi xưa nương nương ở nay đã có chủ mới rồi.” Tương quý tần cười nhẹ, rót một tách cho Trang Lạc Yên, nhìn về phía Đào Ngọc các bên cạnh vườn đào.
Trang Lạc Yên cũng cười cười: “Có người đi thì có người vào, Đào Ngọc các xinh đẹp tinh xảo, Hoa tài nhân trông cũng là một nữ tử hồn nhiên ngây thơ, Nghiêm tài nhân tính tình nhu thuận, lanh lợi, hai người cùng ở mới không lãng phí cái đẹp của nơi đó.”
Tương quý tần nghe thấy vậy, biết Trang Lạc Yên đã nghe những việc mới phát sinh trong cung, chẳng qua bề ngoài chẳng quan tâm mà thôi, nàng lại rót thêm một tách trà cho Trang Lạc Yên: “Nương nương đúng là nhìn rất thấu đáo.”
“Nhìn thấu đáo mới có thể thưởng thức nhiều cảnh đẹp hơn,” Trang Lạc Yên nâng tách trà, chưa kịp đưa lên môi đã có một cánh hoa đào rơi vào trong tách, bèn cười đặt xuống, vớt cánh hoa ra, “Cánh hoa đào này vừa nhúng vào nước trà đã mất đi vẻ đẹp vốn có rồi.”
Tương quý tần lại rót một tách khác đẩy đến trước mặt Trang Lạc Yên: “Hoa còn trên cành vẫn là lúc hoa đẹp nhất.”
Trang Lạc Yên hé môi cười, cùng Tương quý tần nói về mấy chuyện vặt trong ngày.
Sau khi Tương quý tần ra về, Trang Lạc Yên đứng trong vườn đào, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa rơi lất phất như mưa, nếu nàng nhớ không lầm, lần đầu tiên nàng gặp Hoàng đế là ở ngay vườn đào này, phải không nhỉ?
“Nương nương,” Thính Trúc lo lắng gọi khẽ, nàng nghĩ rằng Trang Lạc Yên đang thẫn thờ vì ngắm cảnh nhớ người, cảm thấy không đành lòng bèn nói sang chuyện khác, “Lát nữa là tới giờ dùng bữa trưa rồi đấy ạ.”
“Ừ, không còn sớm nữa.” Trang Lạc Yên vươn tay cho Thính Trúc, “Về thôi.”
“Hoàng thượng…” Cao Đức Trung liếc nhìn Hoàng đế, rồi yên lặng dời mắt nhìn theo bóng dáng Chiêu hiền dung rời đi, ông không rõ vì sao Hoàng thượng đã phát hiện Chiêu hiền dung đứng trong vườn đào lại không đến gặp nàng ấy mà ở đây lặng lẽ nhìn.
Phong Cẩn nhìn ông một cái, quay người nói: “Về cung.”
Cao Đức Trung vội vã đuổi theo, đi tới cửa thùy hoa, lại không nhịn được, quay đầu một lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng đoàn người Chiêu hiền dung.
Trang Lạc Yên vừa ra khỏi vườn đào, chợt thấy Nghiêm tài nhân cùng Hoa tài nhân dẫn theo các cung nữ đi về phía này.
“Tần thiếp xin ra mắt Chiêu hiền dung nương nương.”
Trang Lạc Yên cười cho hai người đứng lên: “Hai nàng cũng tới ngắm hoa?”
“Bẩm nương nương, tần thiếp thấy hoa đang nở rộ nên mời Nghiêm tỉ tỉ cùng tới ngắm.” Hoa tài nhân thận trọng nhìn Trang Lạc Yên một cái, đôi mắt to sáng rỡ mang theo một tia kính sợ, “Tần thiếp quấy rầy đến nương nương rồi chăng?”
“Bổn cung cũng đang trở về rồi, các nàng đâu có quấy nhiễu đến bổn cung,” Trang Lạc Yên nhìn nàng Hoa tài nhân này một chút, “Nếu đã muốn đi ngắm hoa thì đi đi thôi, bổn cung phải về rồi.” Hoa tài nhân này cùng tuổi với Nghiêm tài nhân, thế mà lại cố tình gọi đối phương là tỉ tỉ, quả đúng là ngây thơ thiện lương.
“Cung tiễn nương nương.”
Bản thân Trang Lạc Yên không thích nhất là loại người như Hoa tài nhân, có vài người đội lốt ngây thơ trong sáng lại làm ra những chuyện khiến người ta ghê tởm, mà khi chuyện xảy ra rồi vẫn có thể mở to đôi mắt “thiện lương vô tội” tỏ vẻ mình vô tình mà thôi, thế mà những người này còn tự ình là thiện lương chân chất.
“Nương nương, sao nô tì thấy Hoa tài nhân này có gì đó lạ lắm?” Vân Tịch cau mày, cố nghĩ xem Hoa tài nhân kia lạ ở chỗ nào.
“Y phục và trang sức của nàng ta rất giống nương nương.” Thính Trúc ngoảnh về phía vườn đào, giọng khinh thường, “Ngay cả sở thích cũng có rất nhiều điểm tương tự.”
Đuôi mày Trang Lạc Yên thoáng động đậy, nghe Thính Trúc nói nàng mới nhận , không khỏi cười cười. Bắt chước người khác không phải là lựa chọn tối ưu khi muốn sinh tồn trong cung đình, huống chi nay bản chính là nàng còn đang được sủng ái, Hoa tài nhân muốn trò giỏi hơn thầy, hình như không sợ chọc giận nàng đây.
“Ai quan tâm nàng ta muốn làm gì,” Vân Tịch hừ lạnh một tiếng, “Có một cái tên như vậy, nhìn thôi đã thấy không phải thứ tốt gì.”
Trang Lạc Yên điềm tĩnh lên tiếng: “Các em không cần để tâm quá mức đến bọn họ, trong cung này đâu thiếu đàn bà con gái, người ta muốn làm thế nào có liên quan gì tới chúng ta, thủ đoạn gì chăng nữa cũng không đấu được với sự sủng ái của Hoàng thượng.”
“Nương nương nói đúng, đi phí tinh lực tính kế hại người làm gì, chẳng bằng ra sức nắm lấy trái tim Hoàn thượng,” Thính Trúc đồng ý, “Tính kế một người, lại sẽ có người khác tới, chỉ có sự sủng ái của Hoàng thượng mới có thể giúp phi tần đứng vững chân trong hậu cung.”
“Vậy nếu người khác muốn tính kế hại chúng ta thì biết làm sao?” Vân Tịch thắc mắc, “Ở trong cung, càng được sủng ái thì càng khiến nhiều người mưu hại.”
“Dù là có người muốn tính kế cũng sẽ có Hoàng thượng che chở, huống chi, chúng ta lại chẳng phòng bị gì sao?” Thính Trúc cười cười, “Nô tì nghĩ, đôi khi chủ động tính cách hại người không hữu dụng bằng vạch trần mưu tính của người khác.”
Trang Lạc Yên cười gật đầu, đôi khi chờ người khác mưu hại cũng là một kế sách hay.
“Ban đầu Hoa Hồng Tụ được phân tới cung Ninh phi, ai biết nàng ta dùng thủ đoạn gì, có thể khiến Hoàng thượng đổi ý, hạ chỉ cho nàng ta chuyển tới Đào Ngọc các.” Tô tu nghi cười giễu cợt, “Mới chân ướt chân ráo vào cung đã bắt đầu giờ trò, quả nhiên là loại ‘hồng tụ thiêm hương’, thật làm cho người ta thấy ghét.”
“Muội chấp nàng ta làm gì?” Thục quý phi bất đắc dĩ nhìn Tô tu nghi, tỏ vẻ bất mãn trước thái độ kích động của nàng ta, “Một tài nhân nho nhỏ đã khiến muội lo lắng?”
“Tỉ, ta cứ thấy nàng ta lại nhớ tới Trang Lạc Yên, cái kiểu ra vẻ đấy khiến người ta khó chịu.” Tô tu nghi ngồi xuống ghế, sầm mặt nói, “Đều là một loại mặt hàng như nhau.”
“Giáo dưỡng của muội đâu rồi?” Thục quý phi bực bội nhìn Tô tu nghi, “Lời thô tục như thế mà cũng nói được à? Không cần biết Trang Lạc Yên tỏ vẻ hay là thật như thế, chuyện nàng ta được sủng hơn muội đó là do nàng ta có bản lĩnh, muội ngồi đây oán giận với ta thì có ích gi? Còn về nha đầu Hoa Hồng Tụ kia, không cần muội oán giận, tự khắc có người ngứa mắt với nàng ta.”
“Cử chỉ hành động và cách nói năng của nàng ta hoàn toàn học theo Trang Lạc Yên, Trang Lạc Yên có thể nhịn được ả không?” Tô tu nghi nhớ tới bộ dáng của nàng Hoa Hồng Tụ kia, lại khinh thường bĩu môi.
“Người khác thì không nhất định nhịn được, nhưng Trang Lạc Yên…” Thục quý phi cười cười, “Nàng ta chắc chắn biết nhẫn hơn bất kỳ ai, trong hậu cung này, mô phỏng người khác có thể được sủng ái một thời gian, nhưng nhất định không phải kế lâu dài.”
Hồi đó Yên quý tần kia cũng từng được sủng ái lắm, bây giờ chẳng phải vẫn chỉ là một quý tần thôi sao? Có điều nhìn ả Ninh quý nhân kia đúng là không thoải mái lắm.
Có thế nhẫn nhịn bực bội nhất thời mới có cơ hội tính kế lâu dài, nếu muốn trừng trị một người, vội gì mà phải gấp gáp làm ngay.
Trong cung Kiền Chính, Phong Cẩn nhìn những thẻ bài trên khay trước mặt, đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo, không có hứng thú, cuối cùng nhấc một tấm thẻ ở trong góc, thẻ bài của Ninh quý nhân.
“Tối nay tới chỗ Ninh quý nhân mới tiến cung đi.” Phong Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “À phải rồi, đem con diều trẫm mới cho làm đến chỗ Chiêu hiền dung, con diều ngựa mập thì để lại chỗ trẫm.”
“Thưa vâng.” Cao Đức Trung nghe xong bèn lui ra ngoài.
Bên ngoài Sướng Thiên lâu, ánh sáng từ đèn lồng phủ lên xung quanh lớp áo hồng rực, có điều, người đứng chờ bên cửa không phải Từ chiêu dung mà là Ninh quý nhân. Ninh quý nhân vừa vào cung, Hoàng đế thấy khí chất của người này trong trẻo lại lạnh lùng xuất trần, còn làm được một bài thơ hay, bèn nói người này có nhiều điểm tương đồng với Từ chiêu dung nên bố trí cho tới ở thiên điện của Sướng Thiên lâu.
Từ chiêu dung đứng bên cửa sổ, nhìn mĩ nhân tựa cửa bên ngoài, mặt không có lấy một tia cảm xúc.
“Nương nương, đêm đã khuya rồi, nên đi nghỉ thôi.” Cung nữ bước lại gần, khuyên giải.
Từ chiêu dung trầm mặc không nói, lẳng lặng đứng đó cho đến khi ngự giá rực rỡ ánh vàng xuất hiện, lặng lẽ nhìn Hoàng đế thân thiết ôm lấy một người khác ngay trước mắt mình, sau đó cùng nhau biến mất sau cánh cửa.
Móng tay được cắt tỉa rất đẹp bị bẻ gãy, Từ chiêu dung quay người nói: “Hầu hạ bổn cung nghỉ ngơi đi.”
Trong ba người mới, người Hoàng đế đầu tiên sủng hạnh là Ninh quý nhân, Trang Lạc Yên nhận được tin tức, không hề thấy bất ngờ. Nam giới đều yêu bằng mắt mà, trước chọn một món trông đẹp nhất để nếm thử là điều hoàn toàn bình thường.
Chỉ vài ngày sau, Hoàng hậu cho tổ chức yến hội ngắm hoa ở ngự hoa viên, Trang Lạc Yên tất nhiên sẽ ngoan ngoãn đến dự, tuy rằng hằng năm Hoàng hậu đều phải kiếm các loại cớ tổ chức vài yến hội như vậy ở ngự hoa viên, sau đó vợ lớn vợ nhỏ dùng ngôn ngữ chém giết một trận, yến hội kết thúc, ai nấy đều thỏa mãn ra về, thật là nhàm chán.
“Nương nương, hôm nay Hoàng hậu nương nương thiết yến, không biết sẽ có chuyện gì, lúc này có người mới vào cung, nương nương phải cẩn thận một chút.” Thính Trúc vừa chải tóc cho Trang Lạc Yên vừa cẩn thận nói.
Để mặc Thính Trúc mày mò vấn ình một kiểu “triêu vân cận hương”, Trang Lạc Yên cười cười: “Ta biết em lo lắng cho ta, nhưng lát nữa phi tần tới đông đảo, chưa chắc mọi người đều để ý đến ta đâu.”
“Cẩn thận vẫn hơn, nương nương nên phòng bị cho an tâm.” Tuy mấy ngày nay Hoàng thượng sủng hạnh Ninh quý nhân nhưng nàng tin tưởng Hoàng thượng vẫn nhớ đến nương nương nhà mình, nếu không thì vì sao ngày sủng hạnh Ninh quý nhân người còn sai người đưa diều tới tặng nương nương.
Vân Tịch sửa sang lại y phục cho Trang Lạc Yên, nghe hai người nói chuyện, nàng bèn chen miệng: “Nô tì nghe nói, ban đầu Hoa tài nhân không phải được phán tới Đào Ngọc các, sau chẳng biết thế nào lại được tới đó ở.”
Trang Lạc Yên đỡ nhẹ bộ diêu trên tóc, giọng bình thản: “Nàng ta có ở chỗ Ninh phi hay ở đâu là chuyện của nàng ta, không liên quan tới chúng ta.”
Vân Tịch nghe giọng Trang Lạc Yên bình tĩnh như vậy, ngay lúc đó không hiểu Trang Lạc Yên không thèm để ý hay là đã có đối sách, chỉ sửa sang lại váy áo ngọc bội trên người chủ tử, “Nương nương có tính toán trước thì ổn rồi.”
Ngồi trên kiệu đi được một đoạn, tới góc quẹo, Trang Lạc Yên chợt thấy Tương quý tần, Khổng uyển nghi và Diệp đức tần cùng nhau đi tới từ một hướng khác.
Ba người nhìn thấy Trang Lạc Yên, đều xuống kiệu hành lễ. Trang Lạc Yên hơi bất ngờ khi thấy bọn họ cùng đến, bèn nói: “Đúng là ít có dịp thấy ba người các vị cùng một chỗ.”
“Bẩm nương nương, vài ngày trước Diệp đức tần đã chuyển tới chỗ tần thiếp, chỗ Khổng uyển nghi thì ở gần chỗ hai người bọn tần thiếp, mới rồi tình cờ gặp nhau trên đường, liền cùng đi với nhau.” Tương quý tần đáp, “Nương nương bận rộn, có lẽ không biết mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
“Ra là thế, ba người các vị sau này có thể cùng qua lại nhiều hơn rồi.” Trang Lạc Yên cười cười, “Các vị cùng bổn cung đi thôi, để Hoàng hậu nương nương phải chờ chúng ta thì không hay.”
Trang Lạc Yên hơi quay đầu nhìn Tương quý tần đi phía sau mình, gần đây Tương quý tần liên tục lấy lòng nàng, thậm chí còn vô tình hay cố ý tiết lộ cho nàng một ít chuyện bí ẩn trong dĩ vãng ở hậu cung, những điều kiêng kị hay sở thích của các phi tần khác. Tương quý tần vào cung đã nhiều năm, những chuyện nàng ấy biết nhiều hơn Trang Lạc Yên cũng chẳng có gì kỳ quái, kỳ quái là nàng ấy lại nói cho Trang Lạc Yên.
Trong cung đình không có bát cơm nào là miễn phí, Trang Lạc Yên không tin Tương quý tần tốt với nàng vì lời đồn đại trong cung, rằng việc ba người này được tấn thăng do mình. Tương quý tần là một nữ tử cực kỳ thông minh và lí trí, nếu nàng ấy làm như vậy nhất định phải có dụng ý riêng.
Không biết vị này mong muốn điều gì, nàng có thể cho người ta điều đó hay không?
Trong ngự hoa viên, các mĩ nhân mỗi người mỗi vẻ cùng cười nói đứng ngồi, cung nữ thái giám cẩn thận tới hầu hạ, đoàn người Trang Lạc Yên tới, lại một trận hành lễ trả lễ.
“Chiêu hiền dung tới?” Ninh phi đứng bên cạnh một cây hải đường, xen lẫn với đóa hải đường thêu trên váy nàng ta, nhìn thật thanh thản và an bình.
“Bái kiến Ninh phi nương nương.” Trang Lạc Yên bước lại cúi chào, nhìn đóa hải đường trước mặt Ninh phi, “Hải đường này nở thật đẹp.”
“Tươi đẹp mà không tục, bổn cung thật sự thích loài hoa này.” Ninh phi ngắt một đóa hải đường đỏ, cười nhẹ.
Trang Lạc Yên nghe thấy vậy cũng cười theo, nhưng không trả lời. Đúng lúc này, Thục quý phi đến rồi, Ninh phi nhìn nghi trượng quý phi từ xa xa đi tới, bình thản nói: “So với đóa hải đường đỏ này, Thục quý phi càng chói mắt hơn.” Dứt lời, nàng ta tùy tiện ném bông hải đường trên tay xuống đất, đóa hoa xinh đẹp rơi vào đám bùn.
Trang Lạc Yên liếc nhìn đóa hải đường trong bùn, sau đó cùng các phi tần bước tới chào Thục quý phi.
“Hôm nay nếu không phải Hoàng hậu nương nương thiết yến, bổn cung cũng không biết hoa ở ngự hoa viên đã nở đẹp thế này,” Thục quý phi miễn lễ ọi người, vịn tay đại cung nữ Lăng Sa đi tới một bụi hoa, đưa mắt nhìn những mĩ nhân rực rõ sắc màu ở đây, thở dài một tiếng, “Tiếc rằng hoa ngọc trâm mà bốn cung thích nhất lại không nở vào dịp này.”
“Bẩm quý phi nương nương, Hoàng hậu nương nương biết người thích hoa ngọc trâm nên đã cho cung nhân khéo tay cắt hoa ngọc trâm cho người thưởng thức, mời nương nương đánh giá.” Đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, Điểm Thúy, thi lễ với Thục quý phi, sau đó có hai thái giám bưng một bồn hoa lên, trong bồn trồng hoa ngọc trâm, lá hình tim xanh biếc, đóa hoa trắng nõn, ai cũng không nhìn ra được là hoa giả do người làm thành.
Thục quý phi thờ ơ nhìn bồn hoa, nét cười trên mặt thoáng nhạt đi đôi chút, ngoài miệng lại nói: “Tần thiếp cảm tạ nương nương đã lưu tâm, chút sở thích ấy của tần thiếp đã thêm phiền toái cho nương nương rồi.”
“Thục quý phi tận tâm hầu hạ Hoàng thượng vốn đã cực khổ, nếu chúng ta ngắm hoa lại không có loài hoa muội yêu thích thì sao coi được đây?” Hoàng hậu vịn tay Hòa Ngọc, mang theo một chuỗi cung nữ thái giám đi tới, hiển nhiên đã nghe được những lời Thục quý phi vừa nói. Đợi mọi người hành lễ xong, nàng cười nhìn Thục quý phi, “Hơn nữa, đây cũng đâu phải chuyện gì phiền toái cho bổn cung, bổn cung đứng đầu hậu cung, có một số việc chẳng qua chỉ cần động miệng lưỡi mà thôi.”
Nụ cười trên mặt Thục quý phi lại phai nhạt thêm chút nữa: “Nương nương có thể nhớ được những điều nhỏ nhặt này cho tần thiếp đã là thương yêu tần thiếp rồi. Tần thiếp không thể báo đáp, chỉ đành ngày sau ra sức giúp đỡ nương nương giải quyết cung vụ mà thôi.”
“Muội thật đúng là khiến người ta yêu thích, đâu như Hiền quý phi, chỉ biết lười nhác thôi.” Hoàng hậu cười cười, không tiếp tục nói chuyện với Thục quý phi nữa, quay sang hàn huyên với các phi tần khác.
Trang Lạc Yên nhìn Hoàng hậu và Thục quý phi trình diễn nghệ thuật ngôn từ, ngồi xuống đôn tròn khắc hoa được xếp sẵn đó, nhón một miếng bánh ngọt hoa đào, cắn một miếng, phát hiện bánh được làm ngọt mà không ngấy, còn thoang thoảng vị đào, bèn cắn thêm vài miếng.
“Chiêu hiền dung nương nương.” Một bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt Trang Lạc Yên, nàng ngẩng đầu nhìn, là mĩ nhân tuyệt thế mới gia nhập đội ngũ phi tần.
“Ninh quý nhân không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên đặt miếng bánh vị đào chưa dùng xong lại bàn, ra hiệu cho Ninh quý nhân ngồi xuống, “Bánh hoa đào này hương vị khá tốt, Ninh quý nhân cần phải nếm thử mới được.”
“Tạ ơn nương nương, trước khi đến tần thiếp đã dùng bữa sáng rồi, lúc này còn chưa đói.” Ninh quý nhân lại đứng lên hơi cúi người, sau đó mới ngồi xuống lần nữa, bộ diêu trên tóc hơi lay động theo cử chỉ của nàng ta.
Mĩ nhân đúng là mĩ nhân, nhìn thế nào cũng thật đẹp mắt, Trang Lạc Yên tủm tỉm cười: “Thì ra là thế.” Người thường mặc đồ trắng luôn khiến người ta cảm thấy làm điệu làm bộ, xa cách lạnh lùng, nhưng vị Ninh quý nhân này mặc một bộ váy màu trắng tuyết thêu những bông hoa nhỏ li ti màu hồng rất nhạt, trên vai khoác áo choàng màu xanh nhạt pha trắng lại thấy thanh tao xuất trần, trông càng có ý thơ hơn cả Từ chiêu dung.
“Nương nương sao không tới ngắm hoa?” Ninh quý nhân nhìn bụi hoa cách đó không xa, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, thực sự không giống như là ngắm cảnh.
“Ở đây không ngắm được hoa sao?” Trang Lạc Yên nhận tách trà trên tay Thính Trúc, uống một ngụm, “Ngồi đây ngắm được càng nhiều hoa, mà sắc hoa cũng càng thêm rực rỡ.”
Ninh quý nhân gật đầu, như là đang tán thành điều gì đó: “Nương nương là người hiểu hoa, tần thiếp quấy nhiễu đến hứng thú của nương nương rồi.” Nói xong, đứng dậy cúi chào Trang Lạc Yên rồi dẫn cung nữ đi mất.
Trang Lạc Yên hào hứng ngắm nghía Ninh quý nhân mảnh mai chậm bước đi mất, buông tách trà, chống cằm nghiêng đầu nhìn về phía Vân Tịch và Thính Trúc: “Các em nói nàng ta tới làm gì?”
Hai cung nữ đều lắc đầu, nhìn nhau đầy nghi ngờ, Vân Tịch nói: “Nô tì thấy vị Ninh quý nhân này hình như không vui vẻ lắm, lại còn ăn mặc trắng trong thuần khiết như thế, thực sự khiến người khác không nhìn ra ý của nàng ta.”
Trang Lạc Yên cười cười, không tiếp tục hỏi, vị Ninh quý nhân này thú vị đây, cô nàng tỏ thái độ không muốn hòa mình với các phi tần khác? Đã bị đưa vào hậu cung, chẳng lẽ còn có tâm tư không muốn làm phi tần của Hoàng đế, mà dù có tâm tư này, đã đến đây rồi, cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Mấy ngày nay Hoàng thượng luôn lật thẻ bài của Ninh quý nhân, nàng ta còn mất hứng cái gì?” Vân Tịch hạ giọng khẽ càu nhàu, “Phi tần khác còn phải nghĩ mọi biện pháp lôi kéo sự chú ý của Hoàng thượng kìa.”
Đuôi mày của Thính Trúc hơi động đậy, thoáng lướt mắt về phía Ninh quý nhân: “Ai biết vị Ninh quý nhân này nghĩ gì đâu.”
Ngắm hoa một hồi, mọi người cũng mệt mỏi, liền thứ tự ngồi xuống, các cung nhân dâng trà bánh và trái cây lên, hội ngắm hoa nhanh chóng biế thành tiệc trà.
Trang Lạc Yên xiên một miếng dứa tiến cống chầm chậm ăn, nghe các phi tần đàm luận về các loài hoa, những thứ này nàng không biết nhiều cho nên chọn im lặng lắng nghe.
“Phải rồi, Ninh quý nhân, Hoa tài nhân, Nghiêm tài nhân, các muội vào cung cũng đã được một thời gian, có gì không thích ứng chăng?” Hoàng hậu như thể đột nhiên nhớ tới mấy người mới, quay sang phía ba vị này, “Ninh quý nhân ở Sương Thiên lâu, có Từ chiêu dung chăm sóc, đương nhiên không có vấn đề gì. Hai người muội ở trong Đào Ngọc các, nếu có gì không rõ thì có thế đi hỏi những người khác trong cung.”
“Tạ nương nương quan tâm, chúng tần thiếp không có gì không thích ứng ạ.” Hoa tài nhân đứng dậy thi lễ với Hoàng hậu, “Đào Ngọc các rất tốt.”
“Chỗ đó quả thật không tệ,” Hoàng hậu cười cười “Ngày trước Chiêu hiền dung cũng từng ở Đào Ngọc các, sau lại chuyển sang cung Hi Hòa. Nhất là vườn đào bên cạnh Đào Ngọc các, mỗi năm tới dịp này đều nở hoa rất đẹp, nhiều phi tần trong cung đều thích tới đó ngắm hoa.”
Hoa tài nhân nói: “Tần thiếp cũng nghe nói trước đây Chiêu hiền dung từng ở Đào Ngọc các, đây thật là vinh hạnh cho bọn tần thiếp rồi.”
Trang Lạc Yên rũ mí mắt, khóe miệng hơi cong lên: “Hoa tài nhân quá lời.” Đào Ngọc các thực sự không được tính là một địa phương tốt, hồi đó Hoàng đế để nàng chuyển khỏi Đào Ngọc các, ngay trong đêm liền cho tu sửa lại toàn bộ một lượt, nếu nói trong đó không có gì mờ ám, nàng nhất định không tin.
“Hôm nay bổn cung cho bày yến hội ngắm hoa này, mục đích chỉ là để chư vị tỉ muội tụ tập cùng nhau,” Hoàng hậu cũng không nói chuyện tiếp với Hoa tài nhân nữa, chuyển câu chuyện sang hướng khác, “Lát nữa Hoàng thượng xử lý xong chính sự là có thể khai yến rồi.”
Nghe được Hoàng đế cũng tới, ánh mắt của một vài phi tần liền thay đổỉ, kín đáo sửa sang lại áo xống, mong tạo một ấn tượng tốt cho Hoàng đế.
Trang Lạc Yên cúi đầu nghĩ, dưới mắt nhiều người thế này mà quyến rũ Hoàng đế thì đúng là một hành động gây thù hận rất hiệu quả đây.
Gần trưa, quả nhiên Hoàng đế tới rồi, các phi tần tha thướt thỉnh an, chờ Hoàng đế ngồi xuống rồi mới tự chọn chỗ ngồi, yến tiệc ngắm hoa chính thức bắt đầu.
Bởi đây là yến tiệc ngắm hoa nên các món ăn đều lấy một cái tên liên quan tới hoa, thậm chí có vài món còn làm thành hình hoa. Trang Lạc Yên ăn một món tên là “phú quý hoa khai”, thực chất là nấm hương xào với cà rốt thái sợi, vừa ăn vừa cảm khái nghĩ, nghe nói sau khi Thành Tuyên đế lên ngôi, hậu cung đã cực kì tiết kiệm, cuộc sống như bây giờ đã tính là tiết kiệm lúc xa hoa sẽ thành thế nào?
Cuộc sống hủ bại thế này thật là quá dễ chịu rồi.
“Món ‘tiên nữ rắc hoa’ này làm khá tốt, thưởng.” Phong Cẩn gác đũa, nhìn về phía Ninh quý nhân, “Món này hẳn là hợp khẩu vị nàng, thử dùng nhiều một chút.”
Cung nữ đứng sau lưng Ninh quý nhân nghe thấy vậy, vươn tay gắp thức ăn cho chủ tử, một động tác này của nàng khiến Phong Cấn nhíu mày.
“Ninh quý nhân, cung nữ này là đại cung nữ hầu cận của nàng?” Phong Cẩn nhận chiếc khăn Cao Đức Trung dâng lên, lau khóe miệng, thấy Ninh quý nhân đứng dậy xác nhận mới hỏi tiếp: “Vết thương trên cánh tay nàng ta là do đâu?”
Ánh mắt Ninh quý nhân ảm đạm xuống, liếc nhìn cung nữ sau lưng, không biết nên trả lời thế nào.
“Bẩm Hoàng thượng, vết thương của nô tì là do sáng nay không cẩn thận ngã ạ.” Cung nữ này vội quỳ xuống “Lúc đó chủ tử không phát hiện, vì vậy không biết chuyện này.”
Phong Cẩn lạnh nhạt nhìn nàng cung nữ: “Nếu sơ ý như vậy thì không cần hầu hạ bên cạnh Ninh quý nhân nữa. Cao Đức Trung…”
“Hoàng thượng,” sắc mặt Ninh quý nhân thoáng thay đổi, quỳ xuống thềm, “Vết thương của Thần Hi là do cung nữ hầu hạ Từ chiêu dung đẩy ngã sáng nay, không phải vì sơ ý, cầu Hoàng thượng minh giám.”
“Từ chiêu dung?” Phong Cẩn nhìn về phía Từ chiêu dung đã tái mặt, “Khanh nói xem chuyện gì xảy ra?”
“Bẩm Hoàng thượng, thiếp không biết việc này ạ.” Từchiêu dung hoảng hốt đứng dậy thỉnh tội, “Khi quay về thiếp nhất định sẽ tra rõ.”
“Bẩm Hoàng thượng, Từ chiêu dung cũng không biết việc này, sáng nay cung nữ kia cũng là vô tình gây ra thôi, cầu Hoàng thượng đừng nên trách cứ Từ chiêu dung nương nương.” Ninh quý nhân thi lễ rồi đỡ lời cho Từ chiêu dung.
“Cung nữ kia tuy vô ý nhưng vẫn là người của Từ chiêu dung. Từ chiêu dung tuy không hay việc này nhưng cũng là tội không quản lý tốt.” Phong Cẩn điềm nhiên nói, “Nếu đã vậy, giảm nửa năm bổng lộc của Từ chiêu dung, triệt thẻ bài hai tháng coi như nghiêm phạt, sau này không được vi phạm.”
“Thiếp… lĩnh chỉ tạ ơn.” Từ chiêu dung không cam lòng trừng mắt nhìn Ninh quý nhân một cái, cuối cùng đành phải hành lễ tạ ơn.
Trang Lạc Yên nhìn vị Ninh quý nhân thiện lương xuất trần này, thoáng nhíu mày, Hoàng đế còn chưa nói chuyện ấy có liên quan tới Từ chiêu dung, vị Ninh quý nhân này đã vội xin tha cho Từ chiêu dung, không biết đấy là hãm hại người ta hay là thiện lương thật đây.
Vì cung nữ của một quý nhân mà khiến một chiêu dung mất mặt, Hoàng đế này thật là không thèm giữ thể diện cho Từ chiêu dung, mà vị Ninh quý nhân này cũng được sủng ái quá, mới vào cung đã có thể chèn ép Từ chiêu dung đến nước này.
Phong Cẩn nhìn về phía các phi tần, không biết vì sao, khi chạm đến gương mặt ngây ra của Trang Lạc Yên lại vội dời ánh mắt đi, hắn không muốn thấy vẻ mặt đối phương như lúc này, “Trẫm dùng đủ rồi, nên về cung thôi.”
Hoàng đế không ăn nữa, người khác nào dám nói chưa no, lại được khoản đãi miễn phí một màn kịch hay rồi, mọi người đều đứng dậy cung tiễn thánh giá.
“Từ chiêu dung đừng quá đau lòng, Hoàng thượng chẳng qua chỉ nổi nóng nhất thời thôi.” Thục quý phi liếc nhìn bộ dáng thanh tao xa cách của Ninh quý nhân, giọng không được thân thiện lắm, “Muội hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng chắc sẽ không vì một kẻ tùy tiện nào đó mà quên muội.”
Một kẻ tùy tiện nào đó? Trang Lạc Yên kín đáo nhìn Thục quý phi một cái, xem ra Thục quý phi cũng không ưa gì Ninh quý nhân. Nghĩ kỹ cũng đúng, Thục quý phi vốn đang là người có nhan sắc nổi bật nhất hậu cung, nay lại có một Ninh quý nhân có thể vượt mặt nàng ta, mà người kia lại cứ thích trưng ra vẻ thanh tao xa cách, không vướng bụi trần, còn được thánh sủng, Thục quý phi có thể thích đối phương mới không bình thường.
“Lời Thục quý phi tuy có lý nhưng làm chủ tử vẫn nên quản lý người hầu của mình cho tốt mới phải.” Hoàng hậu đứng lên, nhìn Từ chiêu dung, nói, “Chuyện hôm nay tuy không liên quan tới muội nhưng muội vẫn phải suy nghĩ xem, vì sao Hoàng thượng phạt mình.”
Kiểu “chỉ cần đằng ấy không vui là đây hài lòng” này của Hoàng hậu dành cho Thục quý phi khiến Trang Lạc Yên lại cảm khái thêm một lần, một vị Hoàng hậu có thể thích sủng phi của chồng mình mới là không bình thường.
Hoàng hậu và Thục quý phi có thể nói những lời này nhưng người khác không ai có gan, đều tìm lý do xin lui, Trang Lạc Yên cũng nhân cơ hội quay về cung Hi Hòa, nàng không muốn ở lại diễn trò với đám đàn bà con gái này, lộ tẩy thì phiền to.
Chốc lát sau, thái giám của nội thị giam tới truyền chỉ, nói Hoàng đế lật thẻ bài của nàng.
Trang Lạc Yên hơi ngạc nhiên, nàng còn tưởng hôm nay Hoàng đế sẽ đi an ủi vị Ninh quý nhân mới phải chịu uất ức kia chứ, gần đây chẳng phải hắn đang có hứng thú với Ninh quý nhân đó sao, lúc này còn có thời gian nhớ tới nàng mà lần đến đây góp vui?
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 29 – Hoàn Chương 28 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16 – Tiếp theo tập 1
Xem Chương Mới Hơn »