"Quả không hổ danh là Thừa Thiên Tông, đại lễ đăng cơ của tân tông chủ còn tốn kém hơn cả chi phí cả năm của Vạn Kiếm Tông chúng ta."
Một đệ tử Vạn Kiếm Tông nhìn buổi lễ vừa kết thúc với vẻ thèm thuồng, rồi buồn bã nhìn vào túi trữ vật trống rỗng của mình.
"Còn hơn thế nữa." Vị kiếm tu đứng bên cạnh nghe vậy thì bĩu môi, lẩm bẩm, "Bất kỳ môn phái nào đến đây đều giàu có hơn Vạn Kiếm Tông chúng ta nhiều."
Trong toàn bộ giới tu tiên, ai dám so nghèo với kiếm tu chứ?
Người mở miệng đầu tiên ho nhẹ một tiếng, rồi chuyển đề tài như không có chuyện gì xảy ra, "Lần này đại sư huynh sao không đến, hắn không phải rất thích náo nhiệt sao?"
"Nghe nói đại sư huynh vốn định đến, nhưng hình như gặp phải chuyện gì đó bất ngờ..."
"Chuyện bất ngờ gì vậy!?"
"Làm sao ta biết được!" Vị kiếm tu thấy giọng hắn ta bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên, liền đảo mắt, "Đại sư huynh là đệ tử thân truyền có thiên phú nhất của tông chủ, chuyện của hắn làm sao bọn đệ tử ký danh như chúng ta có thể dò hỏi được?"
"Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng không thể vào được Thái An điện."
-
Trong Thái An điện.
Tân tông chủ Thừa Thiên Tông ngồi ở vị trí cao nhất phía trước, đại diện các đại môn phái ngồi hai bên, phía sau mỗi đại diện đều có hàng chục các thiếu niên thiên tài được môn phái trọng điểm bồi dưỡng.
Mọi người nhìn nhau, bầu không khí yên lặng mà quỷ dị.
Cuối cùng, tông chủ Thừa Thiên Tông ngồi ở vị trí đầu tiên thăm dò mở lời: "Chẳng lẽ các vị cũng..."
Giọng nói của ông ta như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, bầu không khí trong điện lập tức trở nên sôi động.
"Xem ra Giang tông chủ cũng có thể..."
"Ta còn tưởng chỉ có Thuận Càn Tông chúng ta như vậy, không ngờ..."
"Thiên Cơ Môn cũng thế."
Mỗi người chỉ nói một nửa câu, nghe có vẻ mơ hồ, nhưng rõ ràng mọi người trong cung điện đều hiểu ý của nhau.
Thì ra từ nửa tháng trước, tất cả những người tu tiên từ cấp Kim Đan trở lên, đột nhiên có thể nghe thấy một giọng nói từ trên trời.
Không ai biết giọng nói này đến từ đâu, cũng không thể xác định khi nào giọng nói sẽ xuất hiện, họ chỉ biết rằng, giọng nói này nói ra nhiều bí mật không ai biết đến, điều đáng sợ nhất là, những bí mật này sau khi được kiểm chứng, đều là sự thật.
Hơn nữa, dù tu vi cao đến đâu, cũng không thể tiết lộ về giọng nói từ trên trời này với người khác, càng không thể tìm ra giọng nói này thuộc về ai.
Điều duy nhất đáng mừng là âm thanh này khi xuất hiện có giới hạn về phạm vi, những người ở ngoài một khoảng cách nhất định không thể nghe thấy, nếu không thì những bí mật của các môn phái lớn...
Tông chủ Thừa Thiên Tông nhìn môn chủ Thiên Cơ Môn - người có thể tính toán mọi việc thiên hạ với vẻ mặt trầm trọng, ánh mắt nghiêm túc:
"Ngay cả ngài cũng không thể xác định được danh tính của người đó sao?"
Môn chủ Thiên Cơ Môn vuốt râu bạc của mình, đưa một tay lên, nghiêm trọng chỉ về phía chân trời.
Mọi người đều kinh ngạc: Chẳng lẽ âm thanh từ trên trời này có liên quan đến Thiên Đạo?
Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc đến mức muốn khóc vang lên.
[Ồ, đông người quá.]
Những người đang có suy nghĩ riêng lập tức điều chỉnh trạng thái của mình khi giọng nói này xuất hiện.
Các đại lão tu tiên ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, ánh mắt tập trung, lưng thẳng tắp, sợ rằng làm sai ở đâu đó sẽ bị âm thanh từ trên trời này chú ý.
[Lần trước xem drama hình như là... Thiên Cơ Môn]
[Lần này tiếp tục vậy.]
Mọi người trong điện Thái An đều thở phào nhẹ nhõm, có người thậm chí còn vỗ nhẹ ngực mình một cách kín đáo.
Kích thích kiểu này đối với những người tu tiên như họ quả thật là qquá vượt mức quy định.
Người duy nhất không hòa đồng có lẽ chỉ có môn chủ Thiên Cơ Môn, người đang cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Môn chủ Thiên Cơ Môn khẽ ngẩng đầu, thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, cuối cùng ánh mắt chậm rãi dừng lại ở phía trước.
Tông chủ Thừa Thiên Tông đang ngồi ở vị trí đầu tiên, nâng chén rượu lên miệng, như thể đang dùng bí mật của mình để nhắm rượu vậy.
Môn chủ Thiên Cơ Môn hừ lạnh một tiếng: Nếu không phải để tham dự đại lễ kế vị của tân tông chủ Thừa Thiên Tông, liệu ông ta có xuất hiện ở đây không?
Theo phương châm 'Thà chết đạo hữu, đừng để bần đạo chết', ông ta cũng nâng chén rượu lên, nhanh chóng cất lời trước khi âm thanh từ trên trời kia mở miệng, nâng ly với Tông chủ Thừa Thiên Tông và chuyển hướng tai họa:
"Giang tông chủ quả thật là nhân tài trẻ tuổi, mới sáu trăm tuổi đã trở thành chưởng môn của đệ nhất môn phái đại lục, ta kính Giang tông chủ một ly."
Nói đến đây, ông ta ý tứ nhìn xung quanh: Đây quả là một cơ hội tốt.
Chẳng lẽ họ không muốn biết tại sao chưởng môn tiền nhiệm của Thừa Thiên Tông đột nhiên từ chức? Tại sao Giang Mạnh Lâm, người thường ngày ít được coi trọng nhất, tu vi cũng không bằng đệ tử thân truyền của các chưởng môn khác, lại trở thành người chiến thắng cuối cùng?