Chương 79: Chương 79

Chuyển ngữ: Hắc

Bắt đầu mùa thu năm Nguyên Hòa thứ hai mươi chín, nước Tần hành quân dọc theo hai quận Ba Đông, Kinh Châu, mở rộng về hai phía, mãi đến đầu đông mới bao vây quận Vũ Xương và quận Nghĩa Tương, sau đó vẫn tiếp tục điều binh về phía mạn Bắc Trường Giang.

Trong khoảng thời gian này, nước Tấn vẫn chưa có động tĩnh gì. Mãi đến đầu xuân năm sau, chiến thuyền mới chế tạo gần xong, hoàng đế nước Tấn bỗng nhiên đổi ý, chiếu lệnh toàn quốc, nói nước Tần không chỉ uy hiế Vệ Thích Chi phản quốc, còn thiết kế chuyện bia đá và vụ án trùng độc để hảm hãi Vũ Lăng vương, chia rẽ quan hệ quân thần Đại Tấn, còn phá hoại hòa ước hai nước, dấy binh xâm chiếm, khiến thiên hạ khinh thường, giận dữ tuyên chiến.

Thừa tướng Tạ Thù theo sát phía sau, trao trả binh quyền lại cho Vũ Lăng vương, xin chỉ thị hoàng đế gia phong cho hắn làm Đại đô đốc, thống lĩnh ba quân đối địch.

Cả nước phấn chân, thành Kiến Khang rung chuyển, nhóm người ủng hộ Vũ Lăng vương càng thêm hãnh diện, mà nhóm người ủng hộ Tạ Thừa tướng cũng vui mừng phấn chấn, nếu hai người tình cờ xuất hành gặp nhau lại được dân chúng nhiệt tình vây quanh.

Nhưng nước Tần không hề e dè việc này, lúc trước khi Vệ Ngật Chi cho người loan tin mình bệnh mãi không khỏi, bọn họ chỉ coi thường nước Tấn không có người hữu dụng, vẫn chưa thật sự cho rằng hắn bị thất thế.

Đại chiến sắp tới, bên phía Tạ Thù lại rất yên tĩnh, gần dây thường xuyên vội vã chỉnh lý sổ sách. Tạ gia đã đổ không ít tiền vào cuộc chiến lần này, đừng nói Tạ Nhiễm, ngay cả những người khác đều thấy khó chịu, nhưng nàng đã cố ý như vậy, họ cũng không thể làm gì khác.

Chợp mắt sau giờ ngọ mới tỉnh, Mộc Bạch đưa một bảng kê khai cho nàng xem qua, đây là bảng kê những món đồ đáng giá đã được chỉnh sửa. Tạ Thù xem xong, chỉ vào một thứ gọi là “Lệ Hoa cư” hỏi hắn đây là đâu.

Mộc Bạch nói: “Lệ Hoa cư là chỗ ở của phụ thân công tử lúc sinh tiền, đồ vật trong đó đều được giữ y nguyên, viết trên này chẳng qua chỉ muốn hỏi ý công tử có muốn thu dọn hay không?”

Tạ Thù suy nghĩ: “Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, để ta tự mình thu dọn.”

Lệ Hoa cư ở vị trí tốt nhất trong tướng phủ, phong cảnh đẹp nhất, nhưng bị bỏ trống, cũng may có người hầu chăm chỉ quét dọn nên không hoang phế, bên trong vẫn rất sạch sẽ.

Tạ Thù từ xa đã thấy tấm mành chắn trước cửa kia, nàng nhớ tới lần gặp mặt duy nhất, không thể nói bản thân không hề xúc động, nhưng lại không thể diễn tả chính xác cảm xúc, dù sao cũng đã rất nhiều năm trôi qua.

Nàng chỉ dẫn theo Mộc Bạch, sau khi vào liền gọi hắn đem đồ tới, nàng ngồi sau án, muốn đích thân kiểm tra.

Những lò luyện đan này chẳng có gì đáng lưu luyến, một số sách tu đạo, cũng có giá trị, Tạ Thù để lại mấy quyển, ngoài ra còn có mấy cuốn tranh, đều là bút tích quý giá của những danh nhân lưu lại, vô cùng đáng giá.

Mộc Bạch tìm được một chiếc trap nhỏ không biết từ đâu, đặt trước mặt Tạ Thù: “Công tử, trên này có khóa nhưng lại không tìm thấy chìa.”

Tạ Thù nói thẳng: “Cạy ra đi.”

Mộc Bạch đành tuân theo, trong miệng lại nói: “Nhẹ lắm, có thể chẳng có gì cả.”

Tạ Thù cũng không ôm hi vọng gì, chỉ cảm thấy ở nơi này đồ đạc đều được bày trí công khai, chỉ riêng có chiếc trap này lại kín đáo đến vậy, không biết có thể cất giấu được bí mật gì.

Dù sao Mộc Bạch cũng không phải thợ khóa, mất sức của chin trâu hai hổ mới có thể dùng chủy thủ cạy được khóa ra. Hắn mở trap, hóa ra bên trong là một xấp thư.

“Đều là giấy, thảo nào lại nhẹ vậy.”

Tạ Thù nhận lấy, nhìn thấy chữ bên trên thì ngẩn người, lại có thể là “Gửi cho Như Ý con ta.” Mở một lá thư trong đó, bên trên chỉ ghi người nhận, mà bên dưới lại trống rỗng, đến tận cuối mới thấy viết tên Tạ Côn, là tên phụ thân nàng. Ngày cũng có, đó là chuyện của mười mấy năm trước.

Chuyện này thật kỳ lạ, nàng mở hết toàn bộ thư, theo thứ tự mở ra xem, có tới hơn hai mươi lá thư chỉ có tên người nhận mà không có nội dung, ngày thì lùi dần về sau.

Mãi đến hai lá thư cuối cùng, cũng coi như được thấy chữ, nhưng cũng không nhiều. Tạ Thù xem xong cảm xúc chập trùng, sợ để lộ tâm tình nên sai Mộc Bạch ra ngoài.

Ngày viết thư là ngày nàng vừa mới về Tạ gia, Tạ Côn viết trong thư rằng, nếu nàng quay về, như vậy mẹ nàng đã không còn ở nhân thế. Không có chỉ trích, cũng chẳng một lời an ủi, lại khiến cho Tạ Thù nhớ tới ngọn lửa hừng hực đốt cháy thi thể mẹ nàng, cổ họng nghẹn ứ.

Hồi lâu nàng mới cầm lấy phong thư cuối cùng, thật bật ngờ, chữ kín dày đặc vài trang giấy. Nàng đọc kỹ từng từ từng chữ xong, một lúc lâu không nói gì.

Mộc Bạch sốt ruột chờ bên ngoài đã lâu, gọi khẽ nàng một tiếng, Tạ Thù gập thư lại cẩn thận, ôm lấy trap đi ra ngoài, nói với hắn: “Đi chuẩn bị rượu nhạt và đồ tế, ta muốn tới từ đường.”

Mộc Bạch ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, từ sau khi Tạ Thù lật đổ đám trưởng bối thì đã khóa cửa từ đường, từ lần đó cũng không hề quay lại, hôm nay lại đổi ý.

Tuy từ đường đã khóa, nhưng tổng quản cũng rất gắng sức, vườn hoa cây cỏ vẫn chỉnh tề, muôn hồng nghìn tía. Mặt trời sau giờ ngọ lan tỏa tia nắng ấm áp, càng khiến hoa như tỏa hương, vừa vào sân là có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.

Mộc Bạch mở khóa để Tạ Thù đi vào, đặt rượu và đồ tế lên trước bài vị Tạ Côn, nàng không nói một lời chỉ lặng lẽ nhìn.

Trước kia, khi Vệ Ngật Chi giải thích nhạc phổ cho nàng, nàng vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng giờ đọc thư xong nàng mới phát hiện ra mình vẫn chưa hiểu hết phụ thân ruột thịt này.

Tạ Côn không phải là một người nhất tâm hướng đạo, ông vẫn hi vọng có thể làm một người bình thường, cùng người yêu dắt tay đến già, nhưng mơ ước này đối với thân phận của ông là quá mức xa xỉ. Rốt cuộc ông vẫn chỉ là một văn nhân, nhạc sĩ tâm tư ôn hòa kín đáo, không thể trở thành người thừa kế theo nguyện vọng của Tạ Minh Quang.

Phong thư cuối cùng viết trước khi hấp hối đó, những chữ cuối cùng nét run run. Ông viết nhiều như vậy, chỉ muốn bảo Tạ Thù hãy rời khỏi Tạ gia.

Chẳng trách khi mới gặp mặt ông lại bảo nàng đi đi, hóa ra là muốn nàng ra khỏi Tạ phủ, tránh khỏi đám thế gia này.

Bản thân ông bị giam hãm một đời, không thể thoát được, chỉ hi vọng con gái có thể được giải thoát, nhưng Tạ Thù đã chôn chân ở nơi này nhiều năm, thậm chí còn trói buộc vận mệnh của rất nhiều người.

Nàng chưa từng hối hận, cũng chưa từng tiếc nuối, chỉ cảm thấy áy náy với mẹ, với Vương Lạc Tú, với Vệ Ngật Chi…

Nàng xốc vạt áo quỳ xuống dập đầu mấy cái trước bài vị của Tạ Côn rồi xoay người ra cửa.

Sắc trời đã tối, nàng tâm tình khó chịu, mới vừa ra khỏi sân thì đột nhiên xuất hiện bóng người, người đó kéo cánh tay nàng: “Rốt cuộc cũng chịu đi ra, Mộc Bạch nói nàng ở trong từ đường suốt từ trưa.”

Vệ Ngật Chi mặc y phục màu đen, cùng với sắc trời mờ mờ tối, đường nét tinh xảo trên gương mặt đã bị che đi khá nhiều, Tạ Thù mất một lúc mới nhận ra, vẫn sợ hết hồn.

“Sao chàng lại tới đây?”

“Nhớ nàng thì tới thôi.” Vệ Ngật Chi cầm tay nàng đi về phía trước, vừa nãy hắn đến đã dò được đường, giờ trở về đã quen thuộc cửa nẻo, vừa nói: “Ta đã lệnh cho Dương Kiêu dẫn một nhóm chiến thuyền ven sông tới Cốt Hạp trấn thủ, nơi đó vị trí trọng yếu, dễ thủ khó công, sau này dẫn quân Tần hướng về đó, phần thắng sẽ nhiều hơn.”

Tạ Thù cũng đoán hắn vì chính sự mà đến nên cũng “ừm” một tiếng.

Vệ Ngật Chi là người nhạy bén, nhanh chóng phát hiện sự bất thường của nàng, nắm chặt tay nàng hơn nhưng cũng không nói gì.

Cơm tối đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ Vệ Ngật Chi đã thoát tội, hành động cũng dễ dàng hơn, Tạ Thù liền giữ hẳn ở lại trong phủ dùng bữa. Vệ Ngật Chi cũng không khách sao, còn gọi Mộc Bạch đi phân phó đầu bếp làm mấy món hắn thích ăn, khiến cho Mộc Bạch ấm ức.

Rõ thật là, đây có phải là phủ Đại Tư Mã đâu cơ chứ?

Tạ Thù nén cười: “Nhanh đi, dù sao đây cũng là Vũ Lăng vương, Đại Tư mã, đại đô đốc, cũng không thể thất lễ.”

Mộc Bạch hậm hực đi ra cửa.

Vệ Ngật Chi ngồi sau án, thở dài: “Bị nàng nói như vậy, ta cảm thấy trọng trách trên vai nặng nề quá.”

Tạ Thù nhấp một ngụm trà, nghiêm túc nói: “Đều đã sắp xếp xong chưa? Còn gì thiếu sót không?”

“Nhờ có nàng kéo dài thời gian, công cuộc chuẩn bị cũng gần như đã xong xuôi, hiện giờ nội bộ nước Tần lục đục, chỉ cần trận chiến đầu tiên giành được chiến thắng, trong ngoài đồng thời gây áp lực, thì dù Tần đế có đích thân xuất chinh cũng chưa chắc đã thành công.”

“Chàng có kế hoạch là tốt rồi.” Tạ Thù đặt chén trà xuống, đúng lúc Mộc Bạch cũng quay lại, nhóm tỳ nữ dâng thức ăn lên, nàng cho mọi người lui rồi gõ nhẹ lên bàn nói: “Giờ không nói chuyện chính sự nữa, chàng dược phép nói những chuyện khác.”

Vệ Ngật Chi phì cười, gật đầu. Hắn cũng cần thời gian để thích ứng dần. Đại ca chết ở trong tay hắn, tình hình mấy quận Giang Bắc đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, mỗi khi nhớ đến những chuyện này, hắn đều cảm thấy bứt rứt khó chịu trong lòng, dù ở cạnh Tạ Thù cũng không thể quên được, nên chỉ có thể tìm chuyện chính sự để nói.

Tạ Thù đã sớm nhìn thấu suy nghĩ này của hắn, hắn đã quen với việc chịu trách nhiệm giống như mặc quần áo, không thể nói cởi là buông bỏ được.

Hai người lặng lẽ ăn cơm, không còn những chuyện khác để làm nên Vệ Ngật Chi cũng không vội vã. Hắn vốn định đến nói lời từ biệt với Tạ Thù, nhưng hết lần này tới lần khác nàng không cho hắn nhắc tới chuyện chính sự, hắn chỉ thế ngậm miệng không nói.

Sau bữa cơm chiều, theo thường lệ nàng phải uống thuốc, lúc Mộc Bạch bưng bát thuốc đi vào, Tạ Thù muốn ngăn cản cũng không kịp, không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn uống hết, vừa uống trà súc miệng vừa nói với Vệ Ngật Chi: “Mấy hôm nay nhiễm lạnh nên bị cảm, uống thuốc thật phiền phức quá.”

Vệ Ngật Chi nhìn bát thuốc đen ngòm, thở dài nói: “Thân thể nàng yếu ớt, cần phải điều dưỡng cho tốt, chịu vất vả một chút.”

Tạ Thù nói Mộc Bạch ra ngoài rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, đột nhiên hỏi một câu: “Chàng có từng nghĩ sau này chúng ta sẽ thế nào không?”

Vệ Ngật Chi quay đầu nhìn vào mắt nàng, ánh mắt mềm mại như nước: “Nghĩ tới vô số lần, nhưng ta nghĩ nàng đã có dự tính riêng.”

Tạ Thù cười khẽ: “Ta có quá nhiều dự tính, nhưng đều biến đổi không theo như ý nguyện, thiên hạ đang biến loạn, mà chuyện khác… cũng biến đổi.” Nàng ghé sát tai hắn nói: “Thực ra, từng có lúc ta thậm chí còn nghĩ tới sẽ để lại cho chàng một bé con.”

Vệ Ngật Chi kinh ngạc nhìn nàng, nhưng mở miệng lại là câu mắng: “Nói linh tinh gì thế? Thế nào gọi là để lại một bé con?”

“À, đúng đúng, ta nói sai rồi, là sinh cho chàng một bé con.” Tạ Thù cười híp mắt, giữ cánh tay hắn: “Đừng căng thẳng như thế, ý của ta chính là như vậy.”

Lúc này sắc mặt Vệ Ngật Chi mới hòa hoãn hơn: “Sao bỗng nhiên nàng lại có ý nghĩ này?”

Trong suy nghĩ của hắn, Tạ Thù dường như đã quen làm nam tử, cũng hiểu nàng không có ý định từ bỏ vị trí Thừa tướng, hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới nàng sẽ có ý nghĩ giống “nữ tử tầm thường” như vậy.

“Ai bảo chàng yêu ta quá làm gì.” Tạ Thù trả lời, pha chút trêu chọc. “Lúc đó chàng rõ ràng đã đồng ý chuyện thành thân, vậy mà say rượu còn leo lên xe của ta nói rằng vĩnh viễn không phụ ta, ta còn cảm thấy đời này của chàng nằm gọn trong tay ta, tám phần mười sẽ không thật sự cưới người khác, nhưng sau đó không có hậu duệ thì phải làm sao? Ta đành cố hết sức lưu lại hậu duệ cho nhà họ Vệ là được chứ gì.”

Vệ Ngật Chi vẫn nhớ tới ngày mình say rượu, nhưng lại không nhớ chi tiết những gì đã xảy ra, không ngờ bản thân lại cư xử thất thố như vậy. Hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Nàng cũng thật to gan, nếu như thật sự có thì làm sao làm Thừa tướng được nữa?”

Tạ Thù chớp mắt: “Ẩn sĩ ắt có mưu hay.”

Vệ Ngật Chi chỉ cho rằng nàng nói đùa, nhưng trong lòng thì vô cùng ấm áp, trong đầu phác họa hình ảnh đứa bé, xong cảm thấy suy nghĩ của bản thân ngốc nghếch không nhịn được cười phá lên, đến khi quay đầu lại nhìn Tạ Thù thì nàng đã dựa đầu vào bả vai hắn ngủ gật.

“Đúng là càng ngày càng không có phép tắc gì cả.” Hắn cúi xuống bế nàng, đi ra cửa, Mộc Bạch nhìn thấy tình cảnh này suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, đầu lắc như trống bỏi, xác định xung quanh không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ta đưa Tạ tướng về phòng, ngươi dẫn đường đi.”

Mộc Bạch lau mồ hôi, đi một mạch rẽ ngang rẽ dọc, chỉ chọn những đường vắng mà đi để tránh người hầu, thành ra lại dẫm nát hết một loạt sơn trà mới nở trong vườn.

Vất vả lắm mới tới phòng Tạ Thù, hận không thể bắt Vệ Ngật Chi thả người xuống rồi đi luôn, hắn đứng ở cửa xiết chặt bàn tay, rồi lại chờ đợi, không ngờ Vệ Ngật Chi lại nói: “Đêm nay ta ở lại đây không sao chứ?”

Đầu tiên Mộc Bạch nghĩ tới chuyện công tử nhà mình từng ở lại tư gia nhà người kia một đêm, lại nghĩ tiếp về thân thế người đó hiện nay, nào là Vũ Lăng vương, nào là Đại Tư Mã, nào là Đại đô đốc… những ba danh hiệu, hắn cắn môi, uất ức thỏa hiệp: “Chuyện này… mong ngày mai Vũ Lăng vương nhân lúc trời chưa sáng mau chóng rời đi.”

Vệ Ngật Chi có ý trêu hắn, nhịn cười nói: “Ngươi mang ít nước đến, khi nào đi thì để sáng mai tính.” Nói xong đóng cửa lại.

Mộc Bạch khốn khổ ôm đầu ngồi sụp xuống.

Tạ Thù ngủ say như chết, Vệ Ngật Chi lau mặt rửa tay, cởi ảo ngoài mà nàng vẫn ngủ say. Mệt mỏi như vậy mà vẫn cố gắng vào chầu triều, cũng không dễ dàng gì. Hắn cởi áo lót, gỡ khăn buộc ngực xuống, toàn bộ cởi bỏ nhưng không hề có ý nghĩ đen tối nào, chỉ là muốn để nàng thoải mái hơn một chút.

Mộc Bạch đã không còn ở ngoài sân, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh. Hắn nằm bên cạnh nàng, đắp chăn cho nàng, cúi đầu nhìn gương mặt nàng dưới ánh nến.

Những chiến công hiển hách, vinh quang gia tộc trước đây hắn từng theo đuổi, đến khi đạt được cũng không có cảm giác thỏa mãn như giờ khắc này.

Tạ Thù dụi dụi đầu, rúc sâu vào trong lồng ngực hắn, hắn buông cánh tay xuống, thuận thế ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng khẽ thì thầm: “Chờ ta trở về.”