Chuyển ngữ: Hắc
Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhiễm ngồi xổm trong vườn hoa của Lưu Vân hiên đùa nghịch hoa cỏ.
“Hử? Thừa tướng lại ra tay tàn nhẫn với Vũ Lăng vương như vậy sao?” Dáng vẻ mất tập trung nhưng giọng điệu lại vô cùng hào hứng.
Quang Phúc đứng sau lưng hắn, vài lần muốn giúp đỡ nhưng đều bị hắn cản lại.
“Hiện giờ Thừa tướng đang ở đâu?”
“Bẩm công tử, giờ người đang ở phủ Tư Mã.”
Tạ Nhiễm dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Sớm như vậy đã đi rồi sao?”
“Không phải, tối hôm qua Thừa tướng đã tới đó, cả đêm không về ạ.”
Tạ Nhiễm sa sầm nét mặt, bàn tay nghiền nát một đóa hoa Hải Đường quý giá. Nhưng đến khi hắn phát hiện bản thân bộc phát cơn giận thì lại thẳng thừng hủy hoại luôn cả vườn hoa.
Quang Phúc không dám lên tiếng, bất cứ chuyện gì liên quan tới Thừa tướng đều khiến tâm tình công tử bất ổn, nếu đã như vậy, hà cớ gì vẫn bắt hắn phải báo cáo mọi động tĩnh của Thừa tướng cơ chứ.
Hắn chợt nhớ ra còn có một chuyện chưa bẩm báo, lại rụt cổ run rẩy nói: “Gần đây sức khỏe Thừa tướng có vẻ không ổn lắm, liên tục uống thuốc. Tiếc rằng thuộc hạ không thể tiếp cận Chung đại phu, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tạ Nhiễm đột nhiên ngẩn ra, lửa giận tan thành mây khói: “Chuyện xảy ra từ khi nào?”
“Đã được một thời gian rồi ạ.”
Hắn không nói nữa, nhìn chằm chằm chỗ hoa héo úa, vuốt lại vạt áo, ánh mắt âm trầm.
Đến khi tỉnh lại, Tạ Thù phát hiện bản thân đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhìn kỹ mới phát hiện đây là phòng của Vệ Ngật Chi. Thật sự càng ngày nàng càng không chịu nổi mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ gục bên người Vệ Ngật Chi một đêm.
Vệ Ngật Chi không có ở đây, nàng vội vã đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi vội vã đi ra ngoài bình phong, đã thấy hắn còn chưa buộc tóc, chỉ khoác một tấm áo choàng đưa lưng về phía nàng đứng phía trước giá gỗ, lặng lẽ nhìn địa đồ, cũng không biết đã duy trì tư thế này bao lâu.
Tạ Thù đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn mà khuyên nhủ: “Vết thương của chàng còn chưa khỏi hẳn, tạm thời đừng quá sức.”
Vệ Ngật Chi kéo nàng sát lại gần, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm địa đồ: “Vừa nãy nhận được tình báo ở tiền tuyến, bởi vì ta đặt bẫy hạ được Thạch Địch và Thác Bạt Khang đã khiến Tần đế vô cùng tức giật, hắn đã quyết định ngự giá thân chinh.”
Tạ Thù duoix tay vuốt vết nhăn trên vạt áo, không hề bất ngờ nói: “Đây là chuyện đã được dự đoán trước, những trận chiến quan trọng hắn đều tự mình xuất chinh.”
Ngón tay Vệ Ngật Chi lướt qua Trường Giang: “Ta lui thẳng về phía sau, không sử dụng binh lực trợ giúp của các quận xung quanh, tuy rằng nước Tần binh mạnh ngựa khỏe, nhưng nếu cố chấp muốn cướp đoạt những chỗ này cũng rất khó khăn. Chỉ cần ngăn được bọn chúng, buộc chúng từ quận Ba Đông lùi vào sâu trong Kinh Châu, để tiến sâu vào đất Tấn, bọn chúng sẽ phải tập kết ở phía Bắc Trường Giang.”
“Nói đúng lắm, Trường Giang là nơi hiểm yếu, nếu chúng một đường chiếm được hai quận, sẽ có cơ hội xâm nhập vào giữa nước Tấn, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cho nên, chàng cho rằng sau đó chúng sẽ dùng….”
“Thủy chiến.” Vệ Ngật Chi hôm nay và ngày hôm qua như hai người khác, lại trở thành Vũ Lăng vương chỉ huy quân đánh đâu thắng đó. “Người phương Bắc không giỏi bơi lội, dù muốn tiến quân thần tốc vào trung tâm nước Tấn thì bắt buộc phải vượt qua được Trường Giang, nếu như muốn một trận đánh tan bọn chúng, thủy chiến chính là phương pháp tốt nhất.”
Tạ Thù mừng rỡ, xoay người đối diện hắn, giữ chặt hai tay hắn: “Đám người thế gia, hoặc là vội vã phòng vệ, hoặc chỉ chăm chăm lợi ích trước mắt, có không ít người muốn nhân cơ hội tuyển tướng lĩnh để đoạt binh quyền trong tay chàng. Ta đã giữ lại cho chàng, chỉ đợi chàng hồi phục sẽ trở mình một lần. Vốn cho rằng còn phải chờ rất lâu, không ngờ chàng đã đưa ra kế hoạch nhanh như vậy.”
Vệ Ngật Chi cúi đầu nhìn vào mắt nàng: “Ta hiểu dụng ý của nàng.”
“Ta vẫn yêu thích Vũ Lăng vương khí phách như vậy.” Tạ Thù đưa tay vuốt ve gò má hắn: “Yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng.”
Đẩy cửa đi ra ngoài, Mộc Bạch, Phù Huyền cùng một đám tùy tùng đều cúi thấp đầu chờ bên ngoài, những người khác nàng không biết, nhưng chắc chắn Mộc Bạch đã đứng chờ cả đêm. Tạ Thù cong tay che môi ho khan một tiếng, mắt nhìn thẳng ra cửa: “Mộc Bạch, chuẩn bị vào triều.”
“Vâng, thưa công tử.” Trước khi đi, Mộc Bạch liếc mắt nhìn gian phòng Vũ Lăng vương nhưng chẳng thể nhìn ra điều gì, thầm oán trong lòng.
Trước mặt mọi người Thừa tướng thẳng tay xử lý Vũ Lăng vương, phe ủng hộ Vệ gia không cam lòng định phản kháng, nhưng thật bất ngờ lần này hoàng đế lại đứng về phe Thừa tướng, mặt điếc tai ngơ trước ý kiến của mọi người.
Trăm quan bất đắc dĩ phát hiện ra, đối mặt với sự thay đổi trong nháy mắt của triều cuộc, áp lực ngày càng đè nặng lên trái tim bé nhỏ yếu đuối của bọn họ.
Đến khi bãi triều, Vương Kính Chi đi tới trước mặt Tạ Thù, mỉm cười nói: “Xem ra tại hạ đoán rất chuẩn, quả nhiên Thừa tướng đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.”
Tạ Thù khẽ cười: “Vương Thái phó không hổ là tri kỷ của bản tướng.”
Vệ Ngật Chi tích cực dưỡng bệnh, chẳng mấy ngày sau đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng lại sai người tung tin với bên ngoài rằng bản thân uất ức thành bệnh, mãi vẫn không khỏi.
Từ sau khi hắn trở về vẫn lấy cớ tránh mặt không gặp Tương phu nhân, một là hổ thẹn trong lòng, hai là sợ khiến bà thêm đau lòng. Nhưng giờ hắn đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng Tương phu nhân vẫn nằm bẹp trên giường không dậy nổi. Rốt cuộc hắn cũng vẫn không kìm được, cầm roi sắt quỳ trước giường bà, xin bà trách phạt.
Tuy rằng hoàng đế và Tạ Thù đã nói Vệ Thích Chi không chịu được nổi uy hiếp của kẻ địch nên mới phản bội, nhưng dù sao người cũng là do hắn giết.
“Không thể nào… Không thể nào…” Tương phu nhân chỉ lầm bầm ba chữ kia. Bà là hậu duệ của trung thần, trước kia phụ thân Tương Nghĩa chiến đấu đến khi chỉ còn một người, bị quân địch chặt đứt chân tay cũng hô to không hàng, không thể có một đứa con trai phản quốc.
Rõ ràng nó đã làm tù binh mười tám năm không khuất phục, vì sao bỗng nhiên lại bị uy hiếp? Bà không thể nào chấp nhận nổi.
Vệ Ngật Chi khó khăn nói: “Mẫu thân, đã mười tám năm, đại ca đã không còn là người chúng ta từng biết.”
Tương phu nhân ngồi bật dậy, cầm roi giơ cao, lại nhìn hắn, bàn tay run rẩy không thể vung xuống.
So với bất kỳ ai, bà hiểu Vệ Ngật Chi là người vô cùng coi trọng huynh trưởng, bà còn rõ khi báo tin Vệ Thích Chi trở về, dáng dấp mặt mày hắn vui mừng hớn hở nhường nào, quả thực như đã biến thành người khác.
Bà vất roi xuống, từ trên giường bước xuống đất, hai tay ôm lấy cổ hắn, khóc thất thanh: “Đúng là Vệ gia chỉ còn lại hai người chúng ta, đúng là vẫn chỉ còn lại hai người chúng ta…”
Vệ Ngật Chi ôm lưng bà, ánh mắt bi thương, nửa chữ cũng không thể thốt lên.
Việc Tạ Thù xử lý Vệ Ngật Chi chẳng qua chỉ là diễn kịch, đặc biệt là vụ án trùng độc, vốn không hề tiếp tục điều tra, nhưng tin tức này lại truyền tới nước Tần.
Vũ Lăng vương ốm đau, Tạ Thừa tướng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nhận được tin này Anh Hành thật muốn vỗ tay cười to. Trước kia hắn vốn còn định quan sát thêm một thời gian, nhưng lúc này rốt cuộc cũng ra quyết định, giúp Tần đế dẫn binh đến Kinh Châu, phía Bắc Trường Giang.
Muốn đánh thủy chiến thì phải chuẩn bị thuyền, chế tạo thuyền cần rất nhiều thời gian, huống hồ nước Tần cũng không thể để bản thân ba mặt giáp địch, đương nhiên phải ngay lập tức đánh hạ các quận xung quanh. Nháy mắt, các quận phía Bắc Trường Giang nước Tần đều lâm vào cảnh chiến tranh.
Trong lúc Vệ Ngật Chi gặp khó khăn cũng không bỏ cuộc mà dùng tới binh lực của các quận, cho nên binh lực của các quận Giang Bắc vẫn trong trạng thái ngủ đông, huống hồ trước đó tình hình chiến sự khiến quân Tấn tức giận vô cùng, làm sao dễ dàng bỏ qua cho kẻ địch.
Nhân cơ hội này, Tạ Thù viết một lá thư cho các thuộc hạ chủ chốt của Vệ Ngật Chi, nói rằng chỉ cần thắng trận là có thể chứng minh sách lược đúng đắn của Vũ Lăng vương, sẽ trao trả binh quyền cho hắn. Luận điệu vô sỉ như vậy, đương nhiên đã khiến một đám lão tướng đạp đổ bàn ghế, nhưng lúc ra trận giết địch, quả nhiên lại dũng mãnh hơn nhiều.
Tần Tấn hai bên giằng co không dứt, cho dù nước Tần binh lực áp đảo vẫn không thể chiếm thế thượng phong, Tần đế sốt ruột, vốn tưởng rằng Vũ Lăng vương rút lui thì các quận còn lại coi như là vật trong túi, không ngờ lại khó đánh như vậy.
Hắn cùng từng nghi ngờ phải chăng Vệ Ngật Chi đã dụ hắn thâm nhập, nhưng đã chiến đến giờ này cũng không thể quay đầu lại, đương nhiên phải tiếp tục, huống hồ hắn vẫn vô cùng tự tin với binh lực của quân Tần.
Tình hình trong thành Kiến Khang vẫn như trước, chẳng qua thời gian này, khi Tạ Thù từ triều về phủ, dân chúng đã yên tĩnh hơn nhiều, đã không còn ai ném khăn vứt hoa quả lên xe nàng như trước.
Mộc Bạch tiếc nuối nói: “Từ khi công tử giành binh quyền của Vũ Lăng vương, dường như đám dân chúng quay ra oán trách người.”
Tạ Thù dùng chuôi quạt vén màn lên nhìn đường một chút, “Oán trách chỉ là tạm thời, dù sao cũng tốt hơn là bị quân Tần tàn sát.”
Vừa mới trở lại tướng phủ, một người hầu của Vệ gia chạy đến bẩm báo, nói rằng đề chuyên tâm xử lý quân vụ nên Vũ Lăng vương đã rời về nhà cũ của Vệ gia, cũng là để Tương phu nhân chuyên tâm dưỡng bệnh. Nếu Thừa tướng có việc gì phân phó, có thể truyền tin tới.
Tạm thời Tạ Thù không có gì để phân phó, chỉ là nghĩ đến Vệ Ngật Chi còn chưa khỏi hẳn, lo lắng hắn lao tâm quá sức, vẫn quyết định đi thăm hắn.
Vệ Ngật Chi đang ngồi ở phía sau án nghiên cứu bản đồ thủy vực Trường Giang, một tay chống trán, một tay cầm bút.
Tiết trời đã chuyển sang cuối thu, cây cối bên ngoài cửa sổ phía sau lưng hắn đã rụng lả tả, thậm chí có chiếc lá bay qua khung cửa, rơi xuống vạt áo bào màu trúc xanh của hắn. Hắn cau mày, hàng mi khẽ chớp, an bình như mộng, hoàn toàn không có dáng vẻ võ tướng, nhìn thế nào cũng giống một thi nhân nhàn tản.
Bước chân Tạ Thù nhẹ hơn rất nhiều, đi tới sau lưng hắn, không hề quấy rầy, yên tĩnh nhìn hồi lâu.
Thực ra Vệ Ngật Chi đã sớm biết nàng đến, xem nốt địa hình bản đồ mới quay đầu nhìn nàng, đã thấy nàng chống tay đỡ trán chợp mắt ngủ thiếp đi.
Xem ra mấy ngày nay nàng cũng rất mệt mỏi. Vệ Ngật Chi ôm nàng gối đầu lên chân mình, cởi trường bào đắp cho nàng, một tay nắm tay nàng, một tay tiếp tục đề bút đánh dấu.
Phù Huyền cầm chén thuốc đi vào, há miệng muốn lên tiếng, đã thấy Vệ Ngật Chi ngẩng đầu lên, dùng tay che miệng làm động tác im lặng. Hắn nhìn kỹ, hóa ra Thừa tướng đang gối đầu lên chân Vũ Lăng vương, vạt áo trắng muốt, khuôn mặt điềm tĩnh, đang ngủ say.
Hắn đặt chén thuốc trên án, lặng lẽ lui ra ngoài, nhưng trong lòng thầm nghĩ quận vương đúng là đã bị mệ hoặc tâm hòn, ngay cả khi Thừa tướng đối xử với ngài ấy như vậy, thế mà ngài ấy vẫn một mực chung tình.
Khi Tạ Thù tỉnh lại thì trời đã tối, vừa mở mắt đã thấy Vệ Ngật Chi đang nhìn mình, vội vã ngồi dậy, thở dài trong lòng, dạo này càng ngày càng yếu rồi.
Vệ Ngật Chi ngăn nàng lại: “Nhìn dáng vẻ của nàng, chẳng khác gì ta mới từ chiến trường trở về, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt mới được.”
Tạ Thù có ý định lảng tránh vấn đề này, cố ý sát lại gần hỏi: “Chàng đã sắp xếp thế nào rồi?”
Vệ Ngật Chi di chuyển địa đồ tới trước mặt nàng: “Ta tìm mấy chỗ thủy đạo có địa hình đặc biệt, hẳn có thể lợi dụng, nhưng…”
Tạ Thù thấy hắn muốn nói lại thôi, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Nhưng làm sao?”
“Nhưng đánh thủy chiến cần phải có thuyền, bây giờ quốc khố trống rỗng, ta lại vừa chiến bại, chỉ e việc này rất khó khăn.”
“Nói cũng đúng, chế tạo thuyền cũng không phải là một khoản chi nhỏ.” Tạ Thù thoáng suy nghĩ, giơ tay day nhẹ mi tâm đang cau chặt của hắn: “Yên tâm đi, việc này ta sẽ sắp xếp, chàng yên tâm chuẩn bị chiến sự là được rồi.”
Vệ Ngật Chi xoa nhẹ chiếc cằm thon gầy của nàng: “Nàng cũng không cần quá miễn cưỡng đâu.”
“Làm sao có thể chứ? Vũ Lăng vương cũng không nên nghi ngờ năng lực của bản tướng.” Tạ Thù ôm lấy cổ hắn: “Chàng cảm thấy Lục Trừng có đủ tiền không?”
“Nam sĩ tộc giàu có tiếng, đương nhiên có tiền.”
“Được, chàng ra mặt bảo hắn chi tiền, cứ nói rằng sau khi đánh thắng trận sẽ nghĩ cách đối phó ta, chắc chắn hắn sẽ đồng ý.”
Vệ Ngật Chi hiểu ra, bây giờ Tạ Thù đang giành binh quyền của hắn, chính là đang ở thời điểm cùng hắn ở hai đầu chiến tuyến, Lục Trừng vẫn đang ôm hận Tạ Thù, đám nam sĩ tộc Giang Nam ý chí vô cùng kiên quyết, đúng là có khả năng thành công.
“Còn về những thế gia khác, ta sẽ nghĩ cách, toàn là kẻ lắm tiền, chỉ lấy một chút cũng không đau lắm đâu.”
Vệ Ngật chi kéo tay nàng vùi sâu vào trong lồng ngực mình.
Tạ Thù đưa tay chống lên vòm ngực hắn: “Chàng muốn nói gì không?”
“Ta không muốn nói gì hết, vì nàng đều hiểu cả rồi.”