Ngày hôm qua...đã từng - My Memories
Chương 85
........................................................
Nó trợn tròn mắt lắp bắp, đã nói trong bụng bất an là có lý do hết mà. Cha nội Xí chết tiệt, bán đứng thằng em thẳng mặt cho “kẻ ác”. Nhân vật này là một trong những người nó muốn trốn thêm càng lâu càng tốt, rất là bất lực.
- MiA! Cái này…sao MiA ở đây?
Cô nàng cười khúc khích bỉu môi chìa cánh tay dài cúi đầu xuống phả hương thơm con gái ngây ngất nâng cằm nó lên.
- Tại sao MiA hông được ở đây?
Nó ngơ ngác có một chút nóng mặt bởi hành động lả lơi bá đạo này của cô nàng, bầu ngực dường như phơi lồ lộ chiếc khe sâu hun hút đập vô mắt.
- Cái này…cái này…
- Sao Mon ngơ ngác vậy ta? Trốn cũng giỏi hen Mon?
- Ờ thì…
Đang định nhảy xuống ghế né xa xa một chút, nhưng âm mưu nó bị dập tắt ngay trong suy nghĩ, cô nàng nắm luôn cổ áo ghì nó lại…mắt cô nàng nhìn nó chằm chằm, đôi môi kiêu kỳ nhếch lên…
Chụt!
Nó còn chưa lắp bắp thành tiếng thì môi nó đã bị lấp đầy bởi chiếc môi mềm thơm nồng hương rượu mới, nồng nàn vị táo chín…khiến nó ngất ngây chưa uống bao nhiêu rượu tưởng chừng đã say. Tiếng MiA dịu ngọt, ma mị phả nhẹ vào tai nó.
- Mon thấy…môi MiA có ngọt bằng vị hoa hồng hông?
- Cái…này…
- Hihi! Đã lâu hông gặp, trai hư!
Cô nàng mỉm cười rời nó ra, chiếc môi cong chép nhẹ le chiếc lưỡi hồng liếm lấy bờ môi mềm, nó bật cười một cách bất lực đưa tay giơ qua hai bên ra dấu đầu hàng, đôi môi kiêu kỳ nhưng ngập tràn bản năng hoang dã ấy nhếch lên ra vẻ rất hài lòng. Nó nhún vai bất lực.
- Ừ! Vẫn manh động, bá đạo như vậy sao?
- Hihi! Thiệt hông ngờ Mon cũng có lúc mặt ngơ dữ vậy hen.
- Haha…ừ…hơi bất ngờ.
- Thấy cưng ghê hà…hí hí!
MiA cười khúc khích ôm lấy cổ nó leo xuống ghế, cánh tay thơm nghịch ngợm tóc nó, cô nàng nghiêng đầu chìa ly rượu đầy ra trước mắt đung đưa. Nó phì cười trợn mắt giả vờ nghiêm túc.
- Vừa gặp trả thù nhau liền hả?
- Một nụ hôn của người đẹp đổi một ly rượu…hông quá đáng hen?
- Ừ…không quá! Ấy…làm gì đây?
MiA mỉm cười ngửa chiếc cổ trắng ngần của mình lên, tay nâng ly rượu rót cạn vào miệng mình, nó ngơ ngác dừng tay đang chụp lấy ly nhưng chỉ chạm vào khoảng không, để rồi môi nó lại được bờ môi ướt đẫm rượu thơm bao lấy, rượu nồng mát lạnh ngọt vị nho chín len lõi vào khoang miệng, chiếc lưỡi như muốn tan vào môi nó…cay nồng…ngọt liệm…mê say.
- Hì! Thích hông?
- Cái này…sao…sao tự nhiên manh động dữ cô nương?
- Vậy sao mấy lần trước có người chạy nhanh hen? Ai manh động? Ai chọc ghẹo? Ai kiếm chuyện tui xong chạy trốn thách thức mà, đe dọa lần sau gặp hun thiệt mà. Giờ coi mặt nhát dữ vậy?
- Ờ thì…tại sỉn…đâu dám thách thức gì…
- Có tâm hư hỏng nhưng nhát hơn thỏ con. Lêu lêu!
- Nhát? Haha ừ…thì nhát!
- Thách thức với chụy, cưng còn non lắm trai ơi!
MiA cười khúc khích như hoa nở vào mùa, rực sáng, chói lòa…kiêu kỳ và hoang dại đến nao lòng. Nếu Rose là đóa hoa hồng đen dữ dội, lập dị thì MiA lại sang trọng, kiêu kỳ, bá đạo như đóa hồng sang chảnh…nếu Rose chỉ muốn được hát, được say với thế giới riêng mình thì MiA lại là đóa hồng nhung đỏ thắm kiêu ngạo dưới ngọn đèn sân khấu, rực rỡ đến nổi có lúc nó không dám chen vào bám lấy gót chân cô nàng…bởi MiA là ca sĩ…chói sáng hơn chị Lê Vy khá nhiều.
- Sao được xuất hiện ở đây?
- Hi!
MiA nhìn nó nhếch môi cười, cô nàng không trả lời, nó đưa mắt nhìn ra đám đông ngồi khắp nơi nói cười trước mặt, lại nhìn sang cô nàng, chiếc áo sơ-mi đen tuy chỉ cài một nút nhưng kiểu dáng, màu sắc chẳng khác mấy cô gái rải rác trong phòng…nó hít sâu một hơi mỉm cười.
- Thì ra…là người nhà!
- Hì…nếu hông Mon nghĩ…mình có thể gần nhau? Mon tưởng MiA là em ngang xương ông Chiến thiệt hở?
- À ừ…cũng đúng!
Nó bật cười, thì ra người nhà…nếu không có lẽ với cá tính nó có lẽ không tiếp xúc với cô nàng nhiều đến mức rất thân thiết, và với ánh sáng rực rỡ trên cao của mình…MiA làm sao ngó đến một thằng nhóc trẻ tuổi tầm thường như nó. Đã nghi MiA là người trong nhà, chỉ là chưa dám khẳng định, cũng không có ý định hỏi, vẫn nghĩ cô nàng tiếp xúc thân thiết với nó nhờ thân với Rose và quen biết ông Chiến. Làm trước giờ cứ tưởng ổng tán MiA thất bại chuyển qua nhận em út xã hội, thì ra vốn cô nàng thuộc thế giới này.
- Về nước hồi nào?
- MiA về hơn tháng rùi…hì kiếm hỏi Mon, ai cũng nói hông biết đi đâu mất tiêu?
- Haha ừ! Đi rong chơi. Mới về nhà thôi.
- Hì biết rùi, hồi qua MiA đang đi hát ngoài Hải Phòng, sáng mới bay về thành ra hổng qua nhà anh Gạo chơi được.…nay quỷ Chiến kêu Rose nhắn mới biết Mon về nhà nè, chịu về nhận nhà rùi hen.
- Có rời nhà hồi nào đâu mà chịu với chả nhận hay không…ham chơi, đi xa hơi dài thôi.
- Dân chơi gì…trốn một lần mấy tháng hen.
- Dân chơi nửa mùa mà. Rồi sao nay không rủ Rose đi chung, đâu đây có mình đây?
MiA bỉu môi nhéo nó một cái tủm tỉm cười.
- Nó chơi xấu, cạnh tranh hông công bằng, Mon về mà giấu Mon. Hí hí nay Mon của MiA, ai cho nó theo chứ!
Nó phì cười cốc đầu cô nàng trợn mắt.
- Đây của đây, à quên đây là trai có vợ, cạnh tranh với chả giành cái giề. Nói một hồi mấy ổng cười rụng rún…ổng…Ái chà!
Nó thiếu chút giật nảy mình khi ngó qua ông anh, bộ mặt nham nhở hí hửng của ổng không biết lúc nào cạnh ổng đã có một bóng hồng rực lửa, cha nội đang ngửa mặt thưởng thức ly rượu từ bàn tay như rắn của cô nàng DJ nóng bỏng đút cho, cơ thể sexy dán chặt vào một bên vai ổng.
- Cái này…
- Há há nhìn gì mậy? Tưởng mình mày có người đẹp hả…ha ha!
- Ờ…nhanh tay đó. MiA…lấy điện thoại chụp hình gởi bà Hạnh liền!
- Hihi!
- Hơ hơ…ê MiA! Anh nộp thằng Mon ra rồi nhá…huề nợ, vừa lòng chưa mậy?
- Rất hài lòng, nay cho phép ăn hiếp bạn em nghen hí hí!
- Yên chí…người đẹp ngoan cở này, hí hí cục cưng à nay nhẹ tay đừng có ăn hiếp anh nha, bộ xương già nay mềm lắm rồi.
- Hihi anh Xí già cũng phải ráng theo bé nghe chưa, hông là mất mặt với em Mon đóooo!
“Gian phu dâm phụ”.
Nó rùng mình quăng ánh mắt khinh thường cho cha già nham nhở, bà cô kia cũng không vừa, mặt còn già hơn xa MiA cũng dám bé này bé nọ…chậc mà công nhận người hừng hực đẹp cở này, chắc ông Xí khó thọ qua đêm. Nhìn cô nàng uống nguyên ly rượu không biến sắc, đâu như nó ly nhỏ xíu mà nhăn hơn khỉ. Nó mà bị ngồi với cô nàng…chắc qua hai lượt chạm ly, tấm thân trung trinh bị cô nàng nhai sạch, không sót mảnh xương. Nó thở dài nghiến răng ken két, cha già nay chắc chắn bị nhai xương, còn nhẫn tâm kéo nó xuống bùn, bà cô MiA bên cạnh yêu tinh không kém…sao nó thấy khó yên ổn tối nay quá. Cũng tại mấy lần trước máu dồn lên não xảy ra vài chuyện mập mờ linh tinh thách thức với bà cô này, định trốn thêm nhưng không ngờ nay bị bán đứng tại trận. Trách mình chơi ngu trêu chọc con gái người ta, giờ chỉ có nước xuôi tay chịu tội. Nó thở dài nhìn qua gương mặt cười đắc ý của cô nàng.
- MiA! Bạn MiA hả?
- Uhm nó theo MiA xuống đây chơi mấy lần nè. Hihi nghe anh Xí kêu xuống, nó kéo nguyên team xuống chơi hồi sớm giờ á.
- Ấy chà…chụp hình ổng gian díu lại liền. Dạo này đang thiếu tiền sài…
- Hí hí! Mấy người hư chắc thua ảnh…chụp là chụp Mon trước á! Lêu lêu!
- Nào nào…Ý vậy là sao? Mon đứng đắn đàn hoàng, nổi tiếng trung trinh…ai ai cũng biết. Hư là hư hồi nào?
- Ừa! Trung trinh thiệt…lâm trận bỏ trốn là biết trung trinh dữ rồi. Hí hí!
- Cái này…
- Hihi nay vô địa bàn tui rùi, coi mấy người chạy đâuuuuuu!
- Nè MiA…xin giữ tự trọng. Mon thà thất thân chứ không thất tiết, đừng có làm bậy…Mon phản đối!
- Phản đối vô hiệu…uống!
- À dạ!
Nó thở dài vừa bực mình vừa buồn cười trước dáng vẻ bá đạo của cô nàng, không nể cơ thể đẹp, nó không thèm nghe lời đâu, kêu xuống phụ nó tiếp rượu chưa gì hại nó hai ly rồi…về không đánh đòn bà cô Rose thề không làm người, dám bán nó cho bọn ác ăn thịt người không chừa xương. Méc nhà ông Gạo nó xuất hiện tạm chấp nhận được, giờ công khai hành tung nó cho nhân vật phản diện siêu khả ái siêu ngây ngất lòng người nhưng nguy hiểm này, thật làm nó bực quá bực mà.
- Haha con MiA, kêu mày xuống phụ nó tiếp rượu, đẩy một hồi thằng nhỏ nằm dài ra mày lo cho nó đừng than thở!
Ông Chiến cười hà hà khoác vai một cô nàng dancer đi lại giơ tay cốc đầu MiA, cô nàng bỉu môi đẩy ông Chiến ra xa ôm lấy bắp tay nó.
- Xùy xùy! Đi chổ khác chơi ông già, Mon của em em lo, hông cần anh lo nha nha nha!
- Ê hỗn mậy! Tau đập sưng đít giờ. Về qua thăm chị An mày chưa?
- Hời ơi người ta đi chùa mòn chưn với chị An rùi. Hát bar anh Gạo muốn mòn mỏ…mình anh hông biết, già rùi đầu óc lề mề quá hà.
- Ờ ờ…đm tau mới đi ngoài anh Chí mày về, sao tau biết.
- Em út có mấy đứa, hông thấy quan tâm gì hết.
- Tau hơi đâu quan tâm mày chi tau? Nuôi mập thây đéo ích lợi gì, xin tiền thì nhanh lắm kêu làm mai gái không thấy đâu.
- Ủa vậy bỏ cái tay ra coi, đang ôm ai đó ông già?
- Bậy mậy! Đây anh mày tự thân vận động, đéo liên quan mày.
- Hứ! Em hông kêu mấy đứa xuống, cho anh ôm cây cột tới sáng nha nha nhaaaaa.
- Haizz…MiA MiA…hình tượng hình tượng. Ca sĩ đó MiA! Đừng có kéo cái mỏ ra, mất hình tượng!
Nó phì cười kéo bà cô đang chu mỏ sắp nhào vô cãi lộn ăn thua đủ với ông Chiến lại, chứ để chọc ổng nổi khùng một hồi ổng lấy dao dạt mỏ cô nàng cho xem. Bà cô này bên ngoài kiêu kỳ, sang chảnh lạnh lùng thôi rồi, fan bà cô biết về nhà hung hăng trẻ con như giờ chắc sốc lắm. Ông Chiến trừng mắt thiếu điều bốc khói giơ tay cốc đầu MiA một cái trừng mắt.
- Mày coi chừng tau con vô dụng! Dẫn thằng Mon theo tau ra chào hỏi anh em cho biết mặt đây. Anh Xí mày mê chơi quên nhiệm vụ rồi. Hà hà!
- Mệt ghê! Đánh vô trán hoài nha, biết mặt tiền mặt ngọc hông?
- Haha thôi ai kêu chọc ổng hoài. Có ra chơi với Mon không?
- Ừa! Hổng đi chắc mấy người uống nổi á. Lêu lêu!
Nó bật cười nhảy xuống ghế, MiA vui vẻ ôm cổ đu theo người nó, phải tới khi ông Chiến trừng mắt cô nàng mới chịu thả nó đứng xuống đàn hoàng, thực ra chân người ta dài, đu sau lưng hơi mệt nhưng đỡ mất mặt nó, chứ cô nàng đứng xuống tự trọng đàn ông trong nó tổn thương không ít.
Nhạc được một cô nàng DJ khác đánh lên sôi động, nhưng âm thanh không quá lớn, vẫn có thể nói chuyện chào hỏi nhau. Nó đi theo ông Chiến hết bàn này đến bàn khác chào hỏi, nâng ly, mặc dù có MiA và cô bạn nhiệt tình bảo kê nhưng nó vẫn uống không ít rượu. Vốn định nhân dịp gặp MiA sẽ được nghe cô nàng hát ngắm cô nàng nhảy, nó gặp MiA cũng trong những lần ghé bar, club anh Gạo chơi nên ít nhiều khá thích ngắm nhìn cô nàng hát…Không biết đi bao nhiêu vòng, nói chuyện chào hỏi bao nhiêu người, có người đã gặp, có người lần đầu nhưng anh em quá đông quá vui, nó rụng nụ tại trận khi cuộc vui còn dang dở. May mà Đan Thanh gọi lúc nó còn hơi tỉnh, chứ không bà cô chắc chắn bay về liếc xéo tới đóng băng nó mới chịu thôi, hình như biết nó đang chơi với anh em bên nhà, cô nàng chỉ qua loa nói vài câu rồi tắt máy, hình như báo tin về khách sạn đàn hoàng, dặn nó uống thuốc, hờ thuốc thang gì tầm này, mai không biết tỉnh nổi hay không mới là vấn đề. Haizz gãy sâu quá, cơ thể MiA đẹp mê người mà chỉ mờ mờ ảo ảo…rượu bia đúng là không tốt mà.
Sáng!
Nó với tay tắt nhạc chuông điện thoại. Nắng len vào phòng qua bức tường kính từ phía mặt hồ. Đầu đau đến hoa mắt, phải nhắm mắt ti hí một lúc nó mới quen với ánh sáng và tỉnh táo khỏi cơn say điên cuồng đêm qua. Chợt bàn tay con gái thon dài dịu dàng luồn khỏi mền bông xoa lên trán nó, chiếc mền tuôn ra, bầu ngực căng tràn nhựa sống đưa hương thơm ấm nồng từ cơ thể con gái phả nhẹ vào mũi, hai điểm nhỏ hồng hào như mơn trớn trên người nó.
- Nhức đầu hông ngủ tiếp, dậy sớm chi hông biết? Trai hư hông mệt hở?
Nó nao nao trong lòng mỉm cười khẽ cử động tay, tấm lưng mịn như nhung cong vênh hiển hiện không tì vết áp chặt vào tay nó. Người cô ca sĩ chẳng còn mảnh vải nào, da mát lạnh, êm ái thơm ngát men say còn vương khắp giường.
- Quyết tâm manh động tới vậy à cô nương?
MiA bỉu môi trườn trên người nó ngồi dậy vươn vai, cơ thể cong cong căng tràn trần trụi phơi bày trước mắt nó, hơi thở như ngừng lại, choáng ngợp chẳng có bút mực nào miêu tả vẻ đẹp trên người MiA. Cô gái vươn vai uốn nhẹ cơ thể ma quỷ của mình, da trắng tinh khôi phập phồng theo hơi thở thơm ngát mùi nho chín. MiA hung hăng cúi đầu kê môi sát vào môi nó, tay em nắm lấy cằm nó, hai chân em xõa ra đè lên bụng nó, cô nàng nhếch môi trừng trừng mắt.
- Nè! Biết lâm trận bỏ trốn hoài…tổn thương tự trọng con gái người ta hông?
- Ờ thì…không hay đâu, MiA biết Mon sao mà…còn MiA thì…
- Mệt! Hông thích nói nhiều. Bên ngoài MiA là MiA hông thèm để ý Mon…còn mấy lúc ở với nhau như giờ…Em muốn là MiA của anh!
Bờ môi kiêu kỳ, cơ thể kiêu ngạo ấy rung lên cười khúc khích…hung hăng chiếm lấy môi nó…à không có cao ngạo nào, mà mềm mại, dịu dàng cuốn lấy môi nó…ngọt ngào, say sưa như bất chấp thời gian.
- Hihi…Ngọt hông? Đẹp hông? Thích hông?
- Haha ừ…rất thích! Cảnh đẹp…người thơm…chà không ngủ nữa!
Nó bật cười xoa nhẹ lên tấm lưng trắng hồng, phát một cái lên bờ mông cong vênh đầy đặn của MiA rồi leo khỏi giường vươn vai sảng khoái, khó khăn lắm mới rời khỏi được cơ thể hừng hực của cô ca sĩ hơn xa người thường…đẹp như đóa hồng nhung đậm đà sang trọng. Trước giờ vẫn thách thức, trêu chọc, mập mờ với nhau, nhưng lần này gặp lại…xem như giới hạn đã bị cô nàng manh động vượt qua, nhanh đến nó không kịp trốn. MiA cười quyến rũ duỗi cơ thể không tì vết của mình trên giường, mắt vui vẻ nhìn nó vươn vai đá chân đi vào wc. Đánh răng, rửa mặt qua loa…nhìn mãi không thấy quần áo đâu, nó đành quấn khăn cởi trần cầm theo chai nước bước ra ban công. MiA khoác mỗi chiếc áo mỏng hững hờ của mình ló đầu ra nhìn nó cười vui vẻ.
- Anh uống cà phê hen?
- Ừ! Cho một ly thiệt ngon nhé ca lẻ!
- Dạ!
- Chậc…tự nhiên xưng hô vậy không quen lắm.
- Hí hí!
MiA che miệng liếc nó một chút mới xoay lưng đi, cơ thể mê người này tuổi nó nhưng nước da trẻ trung như tuổi mười tám, nó mỉm cười dễ chịu đưa mắt nhìn ra ngoài hồ, nắng sớm chiếu nhẹ lấp lánh mặt nước yên ả, rừng cây bên kia thi thoảng vang lên tiếng chim hót đầu ngày. Không khí yên lặng, bình yên trong lành khiến người ta chỉ muốn lười biếng cả ngày.
….
Cảnh trong veo buổi sáng chẳng kéo dài được lâu, cơ thể như yêu nữ của MiA che tầm mắt. Nó như bị em hút lấy ánh nhìn, thà em không mặc gì còn tạm kiềm chế bỏ qua được, nhưng dáng người cong vênh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ-mi đen mỏng tanh dài ngang hông…quyến rũ và kích thích hơn gấp trăm lần. MiA cười khúc khích đưa cà phê quét nhẹ qua môi nó.
- Có cà phê rùi. Anh phải ăn sáng trước mới được uống cà phê.
- Có đồ ăn sáng hả, cũng được!
MiA bật cười là lạ, em ngửa cổ lên nhấm một ngụm cà phê, nhẹ nhàng chép miệng lè chiếc lưỡi ướt át cà phê màu đen liếm lấy môi mình, rồi em để ly cà phê xuống bàn, ngồi lên người nó…tay em ôm lấy cổ nó ghì mạnh, môi em nhếch lên kiêu kỳ. Nó ngơ ngác một chút, tay trong vô thức đặt trọn lên bờ eo thon của em mỉm cười.
- MiA! Em tính làm gì, đồ ăn sáng đâu?
- Hihi là em nè!
- Cái này…
- Hồi tối như vầy với người say cũng thích đó…nhưng em nhớ anh nói…thích tỉnh táo với em hơn, giờ tỉnh rùi nè, hết viện cớ hông muốn say sỉn để lâm trận bỏ trốn nha trai hư?
- Cái này…
- Hihi hông ăn sáng, hông được uống cà phê!
- Ấy khoan…MiA…
Bờ môi mềm cuồng nhiệt lao vào nó, chiếc lưỡi ướt át tràn ngập cà phê đắng thơm ngào ngạt như muốn tan vào môi nó. Chiếc cúc áo hờ hững chẳng thể giữ áo mỏng trên người em, cơ thể em lại căng tràn hiện ra dưới ánh sáng đầu ngày, đêm qua hơi sỉn, hơi thiếu sáng nhìn không rõ, cảm nhận chẳng rõ, giờ thì khác…tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ chẳng thèm tiết chế từ cơ thể rõ ràng dưới nắng sớm pha tan bình minh yên tĩnh. Ban-công, giường, sàn nhà…Mia cuốn lấy nó say sưa bằng bản năng người cô gái đẹp…đẹp và hư hỏng đến không muốn bỏ chạy…thiếu đốt bình mình bằng món ăn ngập tràn mùi vị đam mê.
Phụt!
Chiếc bật lửa vụt sáng đốt lên điếu thuốc thơm trên môi MiA, em uốn cơ thể trắng mịn còn vươn mồ hôi lăn dài khêu khích nắng sớm, môi em thở ra làn khói thơm phả vào một bên nó, điếu thuốc nhỏ được em dịu dàng nhét lên môi nó.
- Người tỉnh thích ăn sáng kiểu này hông?
- Có thích…nhưng mà hơi mệt…Manh động, hư hỏng quá cô nương!
Nó bật cười run run môi ngậm lấy thuốc lá, MiA thiệt mê chết người, bao nhiêu sức để dành tính ra tắm hồ đều bị em vắt kiệt. Tầm này chỉ có bơi trên người ướt đẫm mồ hôi của em chứ hơi đâu nó thèm đi tắm hồ.
- Hihi em thấy anh chưa mệt lắm nghen, dân chơi hư hỏng có khác…kinh nghiệm mê chết biết nhiêu em gái nha nha!
- Cái này…em sai rồi, đây trai trung trinh đàn hoàng…đâu ra kinh nghiệm.
- Hihi ừa…em coi như trải nghiệm trung trinh của anh rùi!
MiA cười khúc khích ngồi dậy ôm lấy ngực nó, tay em cầm theo ly cà phê chà nhẹ vào da nó.
- Cho anh uống cà phê nè hí hí!
- Haizz mừng rớt nước mắt. Được uống ly cà phê của em…thân xác te tua.
- Nè! Biết nhiêu người muốn hổng được nghe chưaaaa!
- Hơ hơ…ực…khà…quá đã. Sao biết anh uống không đường?
MiA kéo tay nó ôm lấy eo thon trần trụi của mình, chân dài gác lên chân nó đung đưa tinh nghịch mỉm cười.
- Thứ gì mình hông biết mình hỏi thui. Hì hông thích nói nhiều dài dòng, MiA thích đơn giản làm MiA của anh hà, hông muốn quan tâm chuyện của anh nhiều đâu.
- Thật chỉ đơn giản vậy?
- Uhm! Hông đơn giản cũng hông thèm nói anh hen.
- Không biết MiA tìm hiểu anh từ ai? Chị An nhỉ?
- Hihi hông biết!
Nó mỉm cười nhâm nhi khói thuốc, mắt nhìn ra ngoài xa, tay vuốt ve khuôn ngực căng mịn êm ái như nước mặt hồ ban sớm. Vốn sẽ văn vẻ, trò chuyện các kiểu vì MiA không phải cô gái đẹp bình thường, mối quan hệ giữa nó và em từ khi gặp nhau càng lúc càng chẳng bình thường. Nhưng rốt cuộc lần gặp lại thì lao vào nhau nhanh gọn, đơn giản đến khác thường, thậm chí em còn chẳng cho nó cơ hội trình bày các kiểu, bà cô này hư và điên chẳng kém Rose. Cà phê đắng, khói thuốc thơm nồng và người đẹp bên mình…hình như còn quá nhiều điều để thử.
………….
- MiA rốt cuộc áo anh đâu?
Nó thở dài mặc mỗi quần dài đi vòng vòng nhà kiếm áo, chẳng biết tối qua sỉn kiểu gì mất tiêu cái áo, kiếm được cái quần nằm lăn lóc ngoài cầu thang, MiA cười hì hì cắn môi, người em chỉ mặc mỗi áo sơ-mi, thêm được quần nhỏ kiểu bikini theo chân nó đi thiếu chút khắp khu nhà riêng này.
- Hihi hông nhớ thiệt mà. Tại sợ anh chạy giống lần trước, người ta vừa đưa anh về vừa cởi đại đồ anh quăng luôn…hông biết rớt đâu rùi.
Bà cô làm như mắc cở thiệt đó, nó vừa bực mình vừa buồn cười, có kiểu con gái nào gấp chiếm đoạt thân xác trung trinh nó tới vậy không, nghe tả mấy lần sáng giờ vẫn sốc hơn con cóc. Phải chi nó thiếu gia nghìn tỉ hay minh tinh màn bạc đẹp trai sáu múi không nói, đây nó cùi bắp muốn chết, người thì đẹp, lại có tiếng trên sân khấu và cộng đồng underground, tuy không đến nổi sao quá sáng nhưng ít nhất hơn hai chị đẹp Chi Vy một khúc, fan nghe đâu không ít muốn kiểu trai nào mà không có…Nhảy nhiều quá động não hay sao rồi, cứ phải dí bằng được nó dù biết nó đang sống như thế nào, chẳng tìm được kết quả gì ngoài thiệt thòi bản thân…Hình như từ ngày Chị đi, nó khùng không nói, mấy bà cô trước đây thân thì có thân, trêu đùa lả lơi cũng có nhưng luôn giữ khoảng cách đúng mực giờ cứ như hẹn nhau đồng loạt manh động. Nó hí hửng đắc ý…à không nó sầu lo gần chết, cứ ai cũng như MiA…nó khoái…à bậy…nó sẽ chết sớm vì kiệt sức, không chừng một ngày nào đó thành ông Xí, ông Gạo phiên bản hơi kém hơn cho xem.
Mới sáng sớm làm trò cười cho thiên hạ, tuy có nhiều anh chị em về từ khuya nhưng nay khu nhà vẫn còn không ít, vài người có thói quen dậy sớm hoặc có việc phải đi sớm đều thấy cảnh một đứa mất áo, một cô gái xinh đẹp mất quần đi lòng vòng kiếm quần áo. Nếu không phải bà cô MiA mặc quần lót cũng coi như mặc bikini có áo, dưới hồ bơi đang có vài cô nàng mặc bikini tắm sớm, chắc chắn nó đã nghĩ cô nàng này thật sự ấm đầu, dám lon ton theo nó đi khắp nhà không thấy mắc cở gì, lại còn vênh mặt lên nhún nhảy khoe chân dài. Mà cứ bực mình ngó qua MiA nó lại mềm người ra, không bực nổi bởi cơ thể mặc mỗi áo sơ-mi cứ đập vô mắt, may mà em còn biết khoanh tay che ngực chứ hai điểm nhỏ tròn vo của em hằn rõ trên áo mỏng giữa thanh thiên bạch nhật kiểu này nó chẳng còn đầu óc đâu mà tìm áo. Cứ gặp một anh em nào đó lại diễn cảnh nó hỏi anh thấy cái áo em không còn MiA thì hỏi thấy quần em không là người đó cười rớt nước mắt.
Coi như mất áo, nó trở lại nhà thì gặp cô nàng dancer bạn MiA đang cầm ly chanh đá vừa đi vừa khuấy, nó chặn cô nàng lại gãi gãi đầu.
- Ủa ông Chiến đâu em?
- Ảnh trong phòng đó anh, em pha nước chanh cho ảnh nè.
- Xời! Chơi cho đã kiếm nước chanh. Kệ bà ổng em ơi, à hồi tối thấy áo anh đâu không, áo ca-rô ấy?
- Hihi dạ có!
Tạ ơn trời…nó thở phào nhẹ nhõm.
- Đâu áo anh đâu? À…còn quần…ờ quần bà cô sau lưng anh nữa.
Bà cô ngó MiA sau lưng nó che miệng cười khúc khích.
- Hai cái người này, làm gì gấp dữ dzạ? Hùi tối đưa anh Chiến qua đây ngủ gì mà chưa vô cửa quần áo quăng tùm lum dài dài đường.
Nó bắt đầu thấy bực, nhục dần đều rồi đó, nó vội ho khan.
- Ờ cái này…nếu anh nói sỉn quá nhảy qua hàng rào gió bay em có tin không?
- Hí hí!
- Em nên tin đi, nếu không anh giết người diệt khẩu, anh đánh sưng mông một đứa ca sĩ liền đó…
- Hí hí ừa em tin, anh Mon nói sao nghe vậy hà.
- Hơhơ rồi…cho chuộc quần áo cái người đẹp! Anh có chứng sợ khoe thân trước con gái!
- Dạ chờ em xíu! Hí hí!
Cô nàng tủm tỉm che miệng cười chạy vô nhà, nó liếc mắt kéo cô nàng cũng cười hihi sau lưng đi theo.
- Hay rồi! Nguyên nhà biết em chiếm đoạt anh, em lo mà chịu trách nhiệm nghe chưa!!!
- Hí hí rùi rùi chị sẽ chịu trách nhiệm với cưng nghen…
Nó cốc đầu MiA một cái ngồi phịch xuống ghế sô-pha phòng khách, MiA định ngồi lên người nó liền phì cười tét mông em.
- Ngồi cái giề…rót anh ly trà đá!
- Dạ! Hihi uýnh mông người ta hoài nghen, ghiền hả?
- Nhanh lên! Khát quá!
- Hí hí!
MiA vui vẻ đi ra sau lấy nước, nó với tay lấy túi đeo nằm lăn lóc trên ghế kéo qua kiếm tra sơ qua đồ đạc, nói chung ở đây chẳng có chuyện mất đồ, tiền bạc, chỉ sợ rơi rớt thôi. Nó rút chai xịt miệng ra xịt xịt vài cái cho thơm miệng, tiếng cửa mở lạch cạch vang lên, ông Chiến ngáp ngắn ngáp dài cầm ly nước chanh đi ra ngồi phịch xuống ghế, cô nàng bạn MiA ôm theo áo, quần đi ra để lên bàn, nó phì cười vội rút đống đồ xuống ghế vì trong đó có cả áo ngực màu đen của MiA. Ông Chiến thản nhiên cười cười làm ngụm chanh đá uể oải lên tiếng.
- Dậy sớm mậy? Làm rần rần tau éo ngủ được!
- À em về có công chuyện. Anh Xí đâu anh?
- Trong trỏng đó!
Ông Chiến chỉ tay vô phòng đối diện phòng ổng, nó gật đầu cầm áo vừa mặc vừa đi lại đá cửa phòng mấy cái, tiếng ông Xí còn ngái ngủ vang lên.
- Vô đeee! Đm mới sáng sớm!
Nó tủm tỉm cười vặn chốt vô phòng, ông Xí đang nằm ôm cô nàng DJ chẳng có mảnh vải che thân gục đầu vô ngực ổng ngủ say sưa, mặc dù cơ thể cô nàng chẳng kém MiA nhưng nó không thèm dừng mắt lại mà ngó qua ông Xí.
- Anh về chưa?
- Đm mới giờ về mậy?
- Em về có công chuyện.
- Đm! Lấy xe tau về đi! Tau ở đây chơi với tụi nó tối về.
Nó bỉu môi liếc cô nàng DJ, ông Xí nhe răng cười cười, anh em mà làm gì không hiểu nhau.
- Về trước đi, anh mày lâu lâu xổng chuồng ngu gì về sớm há há.
- Đm coi chừng đột quỵ cha nội, để nguyên bộ xương con cái sau nó có cái mà hốt.
- Haha biến!
- Ờ vậy em về đây, để hỏi anh Chiến coi chớ em đâu lái xe đường quốc lộ được.
- Haha anh Chiến mày chắc đéo về đâu, coi con MiA về không kêu nó lái, còn không nói thằng Hỷ đưa cho về.
- Ok ok! Thôi tiếp đi!
Nó quơ quơ hai tay ra dấu mời ông anh chiến tiếp, chậc chậc nhìn tướng tá bà cô hừng hực trên giường, bộ xương già ông anh nó coi bộ không thọ. Nó khép cửa lại đi ra vỗ vai ông Chiến.
- Anh về không?
Cha nội Chiến ôm cô nàng dancer ngồi lên đùi lắc đầu.
- Đéo! Tau ở trưa đi Bình Dương công chuyện với thằng Xí.
- Đệt! Vậy thôi em tự về. MiA hồi tối em xuống bằng gì?
MiA cầm ly nước điệu đà đi lên đưa nó.
- Em xuống với anh Chiến nè.
- Ờ giờ anh về! Em về SG không?
- Hihi về, tính bỏ của chạy lấy người hở?
- Haha vậy mặc đồ vô về nè cô nương, anh có việc.
- Hihi! Biết rùi, uýnh hoài luôn!
MiA cười khúc khích ôm quần chạy lên lầu, ông Chiến ngáp dài móc chìa khóa đưa nó.
- Hai đứa mày lấy xe tau về đi, trưa tau đi với thằng Xí cũng được. Mày chưa bằng hả, kêu con MiA lái về rồi để xe bên nhà nó, tối tau ghé lấy.
- Ok ok! Vậy em về trước!
- Đi đi! À lên nhà trên đốt nhan cho mấy anh chị mày, sẵn có mấy con xe mô hình trên kệ lấy về đi, của Bé Dẹo nó mua cho mày. Thằng Long nó buôn xe cộ, súng ống mô hình nên Bé Dẹo nó đặt mua ủng hộ mà chưa kịp đưa mày đó.
- À dạ!
Nó gật đầu mang giày, kiểm tra đồ đạc rồi ra trước hiên nhà nhâm nhi nước ngắm cảnh chờ MiA. Khoản mười phút MiA lại hóa thành cô ca sĩ sang chảnh kiêu kỳ đi ra, chơi đôi giày cao gót lên dìm hàng nó ghê gớm.
- Em xong rùi!
- Ừ! Em lái xe nhé, anh không lái đường trường được, chưa có bằng.
- Dạ! Hông tin nổi trai hư của MiA còn non ghê!
- Hơ hơ non mới bị chiếm đoạt!
MiA ôm tay nó điệu đà bước ra ngoài, nhìn rất kiều nữ nhưng tiếc nó chỉ có da bọc xương. Ghé lên lầu hai góc nhà, nó và MiA im lặng đi đốt nhan cắm lên bàn thờ riêng của những anh chị em đã mất, xong xuôi nó lấy theo đống xe mô hình đẹp như thật cho vào một túi đen rồi cùng MiA ra lái xe ông Chiến về. Mia toàn tự lái ô tô đi làm nên em lái xe rất vững, xe lăn bánh một lúc nó mới nhận ra mình đang ở tuy không xa SG nhưng cũng chạm vào địa phận Đồng Nai, hỏi sao khu đất rộng rãi có rừng, có hồ nước lại xa khu dân cư, yên tĩnh, view đẹp, khí hậu không quá nóng như SG.
- Anh đừng suy nghĩ nhiều. Em đơn giản lắm, em thích em làm hà. Chị An đúng có nói chuyện với em. Hì hì nhưng em hông để tâm lắm, em thấy vui với anh nên em làm, hông ai tác động được em nè.
- Ừ…
- Nghề tụi em khó dám có người yêu lắm, chắc còn lâu…em thích anh thiệt đó, nên em mới vậy. Hì hì mà anh Mon đừng đặt nặng trong lòng nè, lâu lâu nhớ, coi như anh cho em được gặp anh làm con gái bình thường, được sống thật, được cưng chiều vui vẻ xả stress xíu đi, vậy cho nhẹ đầu.
- Haha…gặp anh mà bình thường hả?
- Hì! Về gặp mấy ảnh, ở với anh như tối qua em mới vậy thui nè, hì hì làm con nít xíu thấy vui. Bình thường em sao anh biết rùi đó, cũng áp lực, giả tạo mệt lắm luôn.
- Ừ…thật sự đơn giản được thì tốt. Mà mấy anh bên nhà toàn ngon lành, tự nhiên dí thằng bèo nhèo nhất chi cô nương?
- Hihi mấy ảnh coi em là em gái, theo mấy anh lâu rùi…hông có cảm giác khác nè. Em với Mon mới quen sau này, hông so với mấy ảnh được. Nhà mình từ anh Gạo tới anh Xí nhìn ăn chơi vậy chớ hông có chuyện nuôi em gái để thịt, anh nhìn anh biết mà, bình thường thân mật, giỡn giỡn vậy đó, mấy ảnh ra ngoài ăn chơi gì cũng được, hông bao giờ quá mức với tụi em nè.
- Uhm…
- Hì! MiA có coi Mon là anh đâu hí hí…em biết anh cũng thích em, anh đa tình muốn chết, dễ gì hông thích MiA xinh đẹp sang chảnh quá trời. Tại trước anh Mon có Bé Dẹo mới giữ khoảng cách với nhau thui.
- Giờ thì manh động quá cô nương.
- Hì! Ai kêu lần trước anh chọc ghẹo đã rùi trốn MiA. Hí hí nói thiệt em tức lắm luôn, làm như mình xấu lắm, mà sau lần đó…càng tức càng thích anh!
- Haha thực ra không tốt lành gì. Không thích lợi dụng lúc con gái người ta say sỉn.
- Em biết nè…nên mới thích anh hơn hihi. Nay MiA tỉnh táo đàn hoàng tình nguyện làm MiA của anh nghen. Cho anh hết kiếm cớ sỉn chạy trốn pleee.
- Ừ…chơi ngu đừng hối hận!
- Lớn rùi ai chơi hối hận, biết trước kết qua ra sao mà. Anh biết sao MiA cảm giác anh Mon đặc biệt rùi thích anh hông?
- …
- Nói sao ha…có thể vì anh dính dáng đặc biệt với nhà anh Gạo, tiếp xúc mấy ảnh nhiều làm anh trở nên khác lắm, phải nói là vị thế ha khí chất đó. Em hông biết diễn tả sao, như lần đầu gặp anh Mon nếu anh chỉ đứng một mình MiA chắc chắn hông để ý, nhưng anh đi chung mấy ảnh, cảm giác nhìn anh Mon sẽ khác nè. Em nghĩ nhiều đứa con gái sẽ cảm giác giống em, anh hông thấy phong cách anh Mon càng ngày càng khác trước hở?
- Ờ thì cũng có một chút.
- Nhiều luôn đó. Đi với mấy ảnh, từ từ anh Mon sẽ giống mấy ảnh. Kiểu này dễ thu hút con gái tụi em lắm. Con gái bình thường sẽ thích anh Mon vì tưởng anh Mon giàu có này nọ, còn kiểu em, con Rose ha mấy đứa trên mấy chổ làm ăn nhà mình thì nhìn khí chất, phong cách của mấy anh. Hông phải theo mấy anh để được cho cái này, mua cái kia…tại tụi em cũng có tiền nè, mà quan trọng là cảm giác.
- …
- Em ví dụ hen. Như con bạn em hùi nảy đó, khách theo tán nó quá trời, đầy người làm quen theo đuổi dữ lắm mà nó lơ lơ hông thèm để ý. Mà gặp anh Xí ha anh Chiến là khác liền, kêu một tiếng chạy xuống chơi với mấy ảnh, muốn làm gì nó cũng được hông cần theo đuổi, hông cần mua đồ, cho tiền, lời ngon tiếng ngọt gì luôn. Tại cảm giác thích nên ngoan với mấy ổng đó. Hi hi như thằng khác tự nhiên lại xin số làm quen mấy đứa bạn em hông cho đâu, còn anh Mon mai mốt thử làm quen tụi nó coi, bảo đảm vui vẻ nhiệt tình với anh liền. Kiểu vậy á, hiểu hông?
- Haha nói quá trời không hiểu thì có người không tha cho mình nữa. Hiểu thì có hiểu còn thử thì thôi không cần đâu. Dù sao theo em nói anh chỉ hưởng ké mấy ổng mà.
- Hông phải mà! Hừ…anh cố tình hiểu sai đúng hông?
- Không hề không hề!
- Hihi mệt tóm lại MiA thích như vầy với anh Mon, hông cần phí công diễn trò với em hen. Có mấy ổng ha hông em cũng vậy hà, bửa bà An nói sao nè, để em nhớ coi…
- …
- A…bả nói anh Mon là gà Bé Dẹo chăm mà, phải đặc biệt chớ. Hí hí em cười muốn chết. Mà bà nói cũng hơi đúng á.
- Đúng cái giề. Ai là gà hử, ai cần nuôi…đừng có xuyên tạc. Anh là anh nhé!
- Uidaaa…uýnh nữa nghen. Hí hí nói giỡn mà…uýnh được uýnh em hoài nghen!
- Ai kêu lái xe không lo, chu chu mỏ qua khêu khích hoài.
MiA cười tươi nghiêng đầu qua hôn nó một cái rồi thản nhiên liếm môi.
- Hôn anh quá trời nứt môi em luôn nè. Nay về dưỡng mệt nghỉ luôn.
- Hơ hơ…
- Tại lâu rùi MiA hông được hôn trai hí hí.
- Haha hát bớt hay đừng có đổ thừa anh nhé.
- Hông! Tại anh hihi. Nè…quên nói…MiA làm nghề này mặc đồ có hở hang, sexy…MiA của anh hông phải gái dơ nghen. Anh mà nghĩ em gặp ai cũng làm vậy…MiA tổn thương thiệt á.
- Không đâu! Chưa từng nghĩ vậy!
- Pleee dặn thui, chớ em biết anh nghĩ vậy, hông thèm nói chuyện với anh luôn chứ đừng chờ đến giờ làm vầy với anh.
- Haha ừ…MiA là sao chói quá mà, dễ gì ai đụng nổi.
Cô nàng nhếch môi kiêu kỳ lên giọng.
- Chứ sao…ra ngoài là MiA, ai mà ngờ về nhà em là của anh. Nghe vui ghê! Biết cảm giác thích như giờ, MiA trói mần thịt anh sớm rùi hí hí.
- Hơ tưởng say hết đi nổi chứ?
- Giả bộ thui chàng ơiiiii! Chờ MiA sỉn hả…còn phiaaaaa. Tưởng gạt được trai hư cũng sỉn chơi chung, ai dè trai thách người ta cho đã rùi mấy lần ôm quần áo chạy nhanh hơn thỏ. Hí hí tới vậy rùi dứt ra nổi, cá tính ghê! MiA thích!
- Hờ…sỉn thiệt nhưng chưa tới mức gục. Như hôm qua xuôi tay chịu trận.
- Xía! Tại hùi tối anh hông thèm chạy thì có, hì hục như quỷ.
- Nào không cần nói thẳng mặt vậy chứ, giữ mặt mũi chút coi…
- Hihi em biết mà, anh Mon hết lý do chạy phải hông. Hì…chạy một hai lần thì cá tính, chạy hoài thành giả tạo.
- Haha ừ…người đẹp như vầy, không chạy được. Đàn ông mà!
- Nghe thích ghê…hì hì ai nói em xấu, tổn thương thiệt đó. Có nhiều thằng bày đặt kiểu anh thích em hông phải ngoại hình, anh tiếp cận em hông vì em đẹp, anh hông để ý sắc đẹp em đâu cái anh cần là tâm hồn em đồ…trời em ghét mấy thằng đó ghê. Em biết mình tới đâu mà, chăm sóc làm đẹp tốn kém tiền bạc, công sức muốn chết nhảy vô nói ba câu vô duyên ớn.
Nó phì cười trước nét mặt sang chảnh nhưng cảm giác đáng yêu của MiA, nếu người không biết sẽ không ngờ cô nàng MiA sang và chảnh, kiêu kỳ kiệm lời hằng ngày cũng có dáng vẻ như giờ, nhiều chuyện, tinh nghịch có vẻ gần gũi như giờ. Có lẽ như cô nàng nói, chỉ khi về gặp các anh thân thiết, ở gần nó em mới giống một cô gái bình thường hơn.
- Hihi phải như kiểu mấy anh nhà mình nói vậy nghe còn lọt tai. Mấy ảnh quen quá nhiều gái đẹp mà. Anh cũng vậy, chưa kể anh có Bé Dẹo quá tuyệt vời, thanh mai trúc mã luôn. Bé Dẹo còn…hiếm ai đủ tự tin nhảy vô cạnh tranh với Bé Dẹo lắm.
- Ha ha nhưng có người vẫn để xảy ra nhiều chuyện với anh.
- Thiệt MiA hâm mộ chuyện hai người ghê nên có cảm tình với anh đó. Em cũng có thằng thanh mai trúc mã đẹp trai, cao ráo, tốt ơi là tốt. Haizz mà ảnh BD mất tiêu, chán ghê luôn…giờ theo quản lý đưa em đi hát toàn giành trai với em. Hihi!
- À cái anh đẹp trai, cao cao trắng tươi đó hả, vẫn đưa em đi hát hả, tên gì anh quên mất?
- Thì em nói má Thiện đó! Đi làm có ảnh đi theo an tâm lắm anh, nghề em hổng dám đi một mình. Nhìn thấy ngầu, cao to uy tín hông…hí hí chị An, bà Hạnh với Bé Dẹo còn khen mà…Haizz tự nhiên mê trai chúa. Hổng biết vui ha buồn luôn.
- Hơ hơ…cũng tốt, coi như thế giới loại được ứng cử viên nặng ký cạnh tranh MiA.
- Hihi…mà hên ảnh vậy á, chứ ảnh mê con gái chưa chắc MiA cho đưa đón đi làm.
- Nè…hơi ngang ngược rắc rối nhé cô nương.
- Hihi người ta là con gái bộ. Ủa giờ anh đi đâu?
- À em chở anh qua cà phê Z gần công ty anh đó, xe anh để bển.
- Hông em hỏi lấy xe xong anh đi đâu á, đòi về gấp ghê?
- À anh đi off xe!
MiA tròn mắt nghiêng đầu nhìn nó.
- Off xe? Off xe gì?
- Mô tô, haizz lỡ hứa rồi, mấy ông anh chơi chung nhóm bên chị Thủy nè nên phải đi.
- Hihi MiA đi với!
Nó xoa xoa tay em một chút rồi nhẹ nhàng đặt tay em trở lại vô-lăng cười khổ.
- Nói thiệt cũng muốn rủ em đi cho có người đẹp vênh mặt với mấy ổng lắm. Haizz mà mấy cha nội dở chứng cấm không cho dẫn gái theo, đòi cấm dục cấm sắc, đi toàn đực không à.
MiA bỉu môi một chút rồi phì cười khúc khích làm nó càng thở dài, đem MiA theo chắc chắn hù chết ba ông già kia, tha hồ lấy mặt mũi.
- Hihi gì kì cục? Off mô tô hông cho gái theo…tính chơi BD thiệt rùi hí hí!
- Ờ! Tại hứa phải đi chứ không giờ về nhà ngủ cho khỏe. Mấy nay về bên nhà anh Gạo bị đẩy sỉn suốt, đuối lắm rồi.
- Hì! Tại anh chịu về mấy ảnh rần rần đúng rùi. Thui cấm sắc thì thui, MiA về làm đẹp xong ngủ bù dưỡng giọng tối đi làm, nay em hát hai điểm lận nè.
- Ừ! Thôi bửa khác gặp, qua em cũng nhậu nhiều, nay đi với anh nguyên ngày tối khỏi hát nổi thiệt à.
- Dạ! Hì bửa nào má Thiện mắc theo trai, Mon đưa em đi làm nghen.
- Uhm! Sẽ đưa!
- Hứa nghen!
- Rồi hứa!
- Hihi thích ghê. Lâu rùi hông cảm giác trai đưa đi làm. Hai ông già Chiến với Xí ghét thiệt đó, mượn đưa em đi làm lần nào vô cũng me cua bạn em xong bỏ con nhỏ đi taxi về, quỷ yêu gì hông! Nè đi với MiA phải ngoan nghe chưa, hông cho bắt chước mấy ổng!
- Haha ừ!
Nó bật cười, MiA thân với ông Xí, Chiến nhất trong nhà. Ông Gạo đương nhiên không có thời gian cho MiA, cô nàng cũng không dám nhờ vì MiA là em bên dưới của ông Chiến. Hai người có thể làm ông Gạo đích thân đưa đón chỉ có chị An và Bé Dẹo mặc dù Rose, Hải Âu, chị Hạnh, MiA…ổng đều thương, quan tâm. Ông Củi quá trầm không chỉ MiA mà cô gái nào cũng lười bắt ổng đưa đón dù ổng khoái làm tài xế dịch vụ, ông Mật thì không luôn vì phần lớn thời gian loanh quanh công việc bên nhà ông Gạo. Chỉ còn ông Xí vui vẻ, ông Chiến tuy dữ nhưng rất khoái MiA (vì đi với MiA ổng tha hồ được làm quen mấy bé xinh tươi) nhưng đưa đón cũng không nhiều vì cả nhà ông Gạo trừ nó ra đều khá đứng tuổi, vai vế trên và thật sự mấy ổng đều rất bận, có muốn đưa đón ai cũng quá ít thời gian. Chỉ có Bé Dẹo là người duy nhất khiến mấy ổng bất chấp công việc hay mọi thứ khác để đi theo cưng chiều, ngay cả chị An trước khi cưới ông Gạo cũng không được cưng bằng Chị, thậm chí cưới về chị An được mỗi anh chồng già gọi là cưng, còn mấy ông khác chỉ là yêu quý, tôn trọng. Nói không quá chứ Bé Dẹo mà kêu ông nào đưa đón hoặc mè nheo xin xỏ gì đó, ngoài mặt than thở chứ thật ra trong lòng ông đó đắc ý, phơi phới lắm, ông nào ít được Chị đòi hỏi là bảo đảm rất khó chịu, cảm giác thua sút anh em.
- Giờ em về nước luôn hay sao?
- Dạ hết hợp đồng thì về, mai mốt người ta mời hợp đồng khác thì đi tiếp. Sắp tới em có hợp đồng qua Malay hát một tháng nè.
- Qua bển hát kiểu gì?
- Hát mấy bar club đó anh, chổ có nhiều dân Việt mình sống á, rùi tụi Hàn, Trung đồ.
- Hát bên đó tiền bạc sao? Bằng hát show bình thường không?
- Nhiều lắm luôn. Em khoái hát bar nhất, hơi phức tạp xíu mà thoải mái anh. Tiền show cũng bình thường, mà tiền bông tụi nó tặng mới nhiều.
- Hơ bông nhiều tiền là sao?
- Khách nó thích mình nó tặng bông đó anh, quy ra tiền hết hông phải tặng bông bình thường đâu, chưa kể tụi nó bỏ tiền vô bông nữa. Nhiều thằng bỏ tiền nhiều lắm.
- À…haha dạo này sao sáng toàn chui mấy chổ tối om hát nhỉ, không hát show nữa à?
- Hông dám nghen, ai kêu show thì hát mà, hông chê tiền đâu hihi. Qua bển em cũng hát show ngoài trời mà, kiểu chương trình giống công ty anh hay làm á. Yên tâm yên tâm. MiA đi hát nước ngoài toàn người nhà mình đưa đi nè, còn nguyên về với anh hihi.
- Ừ nhìn trước ngó sau cẩn thận, có nhà mình sau lưng nhưng không phòng hết được. Ít ai chê tiền mà.
- Dạ! Má Thiện theo em suốt nè, mấy chuyện nhạy cảm ảnh đối phó được hết. Mia cũng hông vừa nha nha, em mà bị gì ông già Chiến cắt gân tụi nó hihi.
- Ừ vậy tốt. À tới rồi, dừng quán cà phê đi em, xe anh gửi đây qua nay.
- Dạ!
Nó mỉm cười chờ xe dừng hẳn vác túi đeo ra khỏi xe, MiA tung tăng chạy qua ôm cổ nó.
- Để dành thời gian cho em nghe chưa?
- Ừ! Rảnh anh gọi em.
- Nghe câu này nghi ngờ ghê, có em gọi anh thì có.
- Haha nhìn anh giống chơi xong dong không?
- Hihi ai kêu anh có tiền sử lâm trận bỏ chạy.
- Yên tâm…không chạy được đâu.
- Uhm! Cưng ghê á!
Chụt!
- Tranh thủ thời gian kiếm anh chơi nhiều mới được, mấy nữa em đi Malay rùi. Nhớ hông cho trốn em đó!
- Ừ! Chắc chắn không trốn. Thôi về nghỉ ngơi tối đi làm, nhớ ăn đàn hoàng hãy ngủ.
- Dạ! Bye anh!
Chụt chụt!
Cô nàng hun chùn chụt tối tăm mặt mũi nó mới chịu leo vô xe, tay điệu đà đẩy kính đen trở lại dáng vẻ sang chảnh phóng xe đi. Nó mỉm cười vuốt mặt trơn rích do son môi cô nàng để lại khoan khoái đi vô nhà xe nội bộ quán cà phê.
- Ông Mẫn ơi tui lấy xe đây, cảm ơn nha. Ê…ê…thất tình hả cha nội?
Nó vuốt ve xem xét bé cà phê nói lớn, cha nội quản lý đứng đờ mặt ra như không nghe nó nói. Nó buồn cười phóng xe ra khỏi hầm dừng lại quơ tay lia lịa trước mặt ông bạn quản lý.
- Ê! Thất tình cha nội, nghe nói gì không?
- À…à hả…xe hả?
- Con nào đá ngơ vậy ông?
- Con…à không…Mi…Mi…MiA.
Ông bạn quản lý lắp bắp dụi dụi mắt nhìn nó chằm chằm.
- Hồi nảy…MiA phải không? Móa ông quen ca sĩ MiA?
Nó phì cười vừa gỡ nón bảo hiểm đội lên vừa gật đầu.
- Ừ…MiA thì sao?
- Ái chà…ghê đó, quen ca sĩ MiA luôn ông?
- Haha bên công ty tui quen người nổi tiếng chuyện bình thường, làm gì lạ dữ cha nội.
- Quen thì ai nói làm gì…còn quen…chụt chụt khác nha Mon!
Ông bạn Mẫn trợn mắt chụm hai bàn tay vô nhau khiến nó bật cười ha hả, tuy nói có vẻ tỉnh nhưng mặt cha nội hình như vẫn ngơ ngơ đờ đờ lắm.
- Đó…nhìn lên quán đi thánh! Bình thường dữ…
Cha Mẫn chỉ tay ngược vô quán, nó nheo mắt nhìn lên quán cà phê suýt nhảy dựng khi thấy nhân viên tụm năm tụm ba nhìn nó chằm chằm, khá nhiều khách trong quán cũng đưa mắt nhìn xuống nó bàn tán. Miệng nó giật giật mấy cái chột dạ…
- Cái này…
- Sao? Bình thường chớ Mon?
- Ờ…cái này…khụ…nếu tui nói hồi nảy là ảo giác ông tin không?
Bốp!
Cha nội quản lý đập lên nón bảo hiểm nó cái bốp, hai tay nắm cổ nó trợn mắt thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Cái đm…tui giết ông…MiA của tui…nữ thần của tui…ông mới làm gì hảaaaaaaaa…đi chết điiiiiiiiii!
- Ặc…ấy bình tỉnh…xe đè giờ…khoan ông nghe tui giải thích, nhìn lầm rồi, hồi nảy tui thổi bụi dùm MiA, là thổi bụi…lầm rồi lầm rồi ặc ặc!
Nó hoảng hồn giằng tay khỏi ông bạn rối rít phân bua đề máy xe lao vèo đi, mồ hôi rớt sau lưng cùng tiếng gào quá khích của cha nội quản lý. Thôi chết nó rồi, quên mất bà cô MiA không phải dạng vừa, nhìn ánh mắt của cả quán cà phê và ông bạn Mẫn đủ biết nó vừa tỉnh bơ làm hành động trời đất không dung với nữ thần MiA…nó thở dài ủ rủ, bụng rầu gần chết…nó hiểu cảm giác kia, giờ nếu thấy thằng nào ôm hôn chị Quỳnh Chi giữa đường chắc nó điên lên lao vô cắn xé thằng đó liền. MiA ơi là MiA…hại nó thê thảm rồi…haizz mai tự đem cơm theo đi quay, đánh chết nó cũng không ăn cơm quán này giao qua, hy vọng thanh niên Mẫn đừng vì nó mà hạ độc nguyên đoàn. Hừ mấy người này đâu cần quá khích chứ, hun MiA có mấy cái thôi mà…hờ hờ được rồi, chị Quỳnh Chi mà dám hun thằng khác trước mặt, nó đem MiA ra hun dằn mặt lại nữ thần cho biết mặt.
- Alo…ra chưa mậy?
- Đang ra anh eee! Bình tĩnh!
- Nhanh lên Mon ơi! Ra họp gấp!
- Đúng rồi đúng rồi, nhanh lên người anh em.
- Rồi rồi! Sắp tới rồi!
Nó phì cười tắt điện thoại, ba cha già gào ầm nhức cả đầu. Ở bên nhà ông Gạo vui thì có vui, tình cảm thì dạt dào đó, nhưng nghe tiếng ba ông trong nhóm cảm giác nó vẫn thoải mái hơn, ba ổng mặc dù nhà cũng không vừa nhưng còn xa mới bằng ông Gạo, cuộc sống cũng bình thường, không khí đỡ nặng nề, vui vẻ nhẹ nhàng. Thế giới nhà ông Gạo khác hoàn toàn cuộc sống bình thường của nhóm nó, gam màu đối lập rõ rệt, nếu đi với bên ông Gạo nó là anh em thì đi chung nhóm nó là gam màu nhẹ, tươi vui, tấu hài…đúng nghĩa bạn bè, sòng phẳng, giàu nghèo đều phải hùn tiền để cùng ăn chơi, đập phá. Bên ông Gạo nó chẳng cần bỏ ra một xu, mọi thứ đều có mấy ổng lo, nó xách túi không đi chơi không ai nghĩ gì vì anh lo cho em là chuyện đương nhiên, còn đi chung nhóm nó mặc dù phần lớn hội ông Vũ chi tiền nhiều nhưng dù sao nó phải biết chơi đẹp, chi ít chi nhiều cũng phải ra tiền hùn hoặc tự cân nhắc ra tiền, mấy ổng bao ăn nó phải ra tiền nước, mấy ổng chi 10 đồng ít nhiều nó phải ráng chi 3- 5 đồng. Một bên là bạn đương nhiên thoải mái hơn, còn bên kia là anh em…
Đùng đùng…kétttt!