Ngày hôm qua...đã từng - My Memories
Chương 68
......................
“Mát quá…mềm quá…đã quá đi”. Nó chỉ biết nổ đùng mấy từ vớ vẩn trong đầu khi chị Vy chẳng cho nó nói hết câu cầm lấy tay nó đặt lên đùi mình, môi thơm hé nở nụ cười dịu dàng, có chút hồng dâng lên nơi cổ chị.
- Xem chị chẳng biết gì à, không phải Mon vẫn muốn sờ hay sao? Nhìn mãi chẳng biết ngại luôn ý. Này nhớ…chị cho phép Mon đấy, không phải tìm cớ mãi. Hì!
- Cái này…không ổn lắm đâu…chị đang biết mình làm gì không đó.
- Chị say…được chưa?
- Say cái giề, rượu Rose pha cho chị nhẹ hều nhé.
- Hihi thế không muốn thì tay đang làm gì đấy.
Chị bỉu môi cười khúc khích giương mắt đẹp nhìn lên chân mình, tay nó như đang mân mê, vuốt ve làn da mềm thơm mát của chị.
- Cái này…cái này quán tính thôi, ai kêu chị kéo tay em lên đây.
- Đồ luyên thuyên! Này…đừng giả vờ linh tinh, thích đến mặt dày cả ra kìa.
- Hic em mắc cỡ lắm.
- Điêu! Này nhớ…đền bù rồi nhớ. Cứ giả vờ không thích đi, mai chị về kia mất rồi, chả được chạm vào đâu nhớ.
- Về thì về, chị còn vô đây nhiều. Mấy khi lại được sờ soạn ca sĩ tiếp lo gì.
- Hứ! Đừng mơ ông ạ, không còn lần sau đâu. Sờ vào linh tinh chị đấm cho.
- Sao lại đấm, có mất miếng thịt nào đâu.
- Eo! Tự nhiên chân con gái nhà người ta, thích sờ là sờ à. Này nhớ biết đâu lần sau vào chị đã có người yêu, chả được ở gần nhau đâu ông ạ.
- Ơ sao lại có người yêu…hic vậy thôi chị có người yêu đi, em kiếm chị Quỳnh Chi của em xin sờ…Ờ!
- Hứ! Xem đấy! Nham nhở chả ai bằng. Đồ mặt dày!
- Hơ hơ…chị ơi…chị coi còn mõi chổ nào không. Đưa em sờ luôn cái…Coi coi…hình như ngồi hơi lâu chắc mõi mông nhỉ…đâu mõi không em xoa cho.
- Nào! Chị không đùa nhé…đấm thật đấy…hihi nào Mon…tránh xa chị ra hihi!
Nó cười hì hì kê mặt vào trêu chị thôi, làm sao dám sờ mông chị…nó biết giới hạn trêu đùa mà, chứ chị có cho chắc nó cũng dám sờ…à không…chắc chắn không dám, nó thề!
Ngồi lâu cũng mỏi mông thiệt, nệm ghế hơi cứng. Tuy nhiên da chân chị mát, mềm mịn và thơm quá, vừa nói chuyện vừa xoa bóp, nhâm nhi nước quên cả thời gian hình như hôm nay chân chị đẹp hơn bởi chiếc váy ngắn trên người, nếu không phải chị Thủy gọi cùng lúc bên dưới gian phòng khách đã ngừng trò chuyện đàn hát chuẩn bị về, có khi nó chẳng thèm rời tay khỏi chân cô nàng ca sĩ trẻ. Nó dẫn chị xuống lầu khẽ liếc lên camera ngay quầy vẫy tay chào Rose, tính tiền xong hai chị em vui vẻ bước khỏi quán, nay đi với chị Vy nó nhớ trả tiền chứ đi một mình có khi nó tiếp tục “quên” như thường lệ. Không trách nó hay “quên” trả tiền Rose được, ai kêu cô nàng toàn đích thân pha mấy món ngoài menu, công thức lại theo cảm hứng…nhân viên làm gì biết nhập vô máy món nào để tính tiền nó. Cho đến giờ nó không biết nên gọi quán của Rose là quán kiểu gì, không phải bar, chẳng phải cà phê, càng không giống quán nước, club hay thể loại gì…phong cách cứ ngoại lai chẳng xếp rõ ràng vào đâu…rất lập dị y như cô chủ.
Rời khỏi quán, chị Vy tản bộ chậm hết mức có thể như tận dụng khoản thời gian riêng còn lại cùng nó. Chỉ là đường ra xe không quá xa, rốt cuộc vẫn phải lên xe qua quán đón chị Thủy và mọi người.
- Con Chi bảo Mon đi quay cùng nó chưa?
- À rồi chị.
“Ơ sao kêu bí mật mà?”
- Uhm thế Mon cố gắng sắp xếp thời gian đi cùng nó nhé. Ông kia làm phiền nó kinh lắm, bảo thích mỗi nó nhưng có lần suýt bị cưỡng bức luôn cả chị này, may mắn hôm ấy có bọn cái Vân đến làm ầm lên đón bọn chị, nghĩ đến sợ thật.
- Vậy hả? Biết nó nguy hiểm vậy thì tránh xa ra, sao để tới nổi suýt bị làm chuyện bậy.
- Eo ôi ban đầu đàn hoàng lắm ý, nhiệt tình giúp đỡ bọn chị, lịch sự, theo đuổi con Chi ga-lăng cực. . Hôm ý đi quay cùng nên ở chung khách sạn, liên hoan bọn chị hơi quá chén nên mọi người phân công anh ý đưa bọn chị về phòng, chả ai ngờ chén crush không được lại âm mưu chén cả bạn crush.
- Hả crush là gì?
- Ơ hay, quê mùa thế? Crush là người mình thích ý.
- À à…ai biết đâu.
- Hihi không dùng facebook thật nhỉ.
- Haha cũng có nhưng ít, hầu như không chơi. Vậy sao lần này đi quay chị không đi chung chị Chi? Hai người an toàn, vui hơn mà.
- Eo ôi chị bận hát. Với cả đi cùng nhau có mà Chi bảo vệ chị hihi, nó bảo chị mà đi cùng thành hai miếng mỡ treo miệng mèo.
- Ờ cũng đúng.
- Hihi mỗi cái Vân đi cùng sẽ an toàn, con ý đanh đá kinh lắm. Con trai ý đồ xấu nó đấm cho bằng chết.
- Ayda ghê à, vậy thôi mấy chị đừng giới thiệu em với chị Vân. Trong này có Thanh Nguyệt em khổ gần chết, ra kia gặp chị Vân chắc về còn bộ xương.
- Hihi con ý đầu gấu lắm nhớ, Mon cẩn thận…cứ trêu chị mãi đi, chị bảo nó đấm Mon.
- Hơ hơ…nè nè làm gì trêu, cưng chị quá trời. Haha nhưng sao không kêu chị Vân đi chung.
- Được thế còn gì bằng. Cái Vân nếu rảnh đi cùng thì khoản 2-3 ngày phải quay về HN đi làm ý Mon, nó chẳng đi đâu quá 3 ngày vì công ty nó chỉ cho nghỉ liên tiếp nhiều nhất 3 ngày kể cả có nghỉ ngay chủ nhật. Với cả lúc ấy cả bọn bận làm show cho công ty Mon đây này. Chị hát event bên Mon hẳn nửa tháng luôn ý, Mon không biết à?
- Ờ ờ em chưa nghe nói.
- Eo! Vô tâm thế nhờ!
- Haha không phải, tại sắp xếp show hay làm việc bên ca sĩ các kiểu nói chung liên quan hát hò âm nhạc em không quản lý, chị không thấy toàn chị Loan làm việc với chị sao, em không rành bên này.
- Eo ôi điêu mồm. Thế bọn cái Vân sẽ làm PG bên Mon đấy, đúng chuyên môn còn gì?
- Hơ cái này có thể do ông Ben ổng sắp xếp. Sang tháng lận mà, chừng nào ổng giao việc em mới nắm được, còn giờ chưa nghe ổng nói gì thì chắc do show hợp tác mới ổng tự tay làm hoặc đang lên kế hoạch chưa triển khai cho em biết. Mà có khi sang tuần bắt đầu triển khai ổng sẽ giao việc cho em thôi.
- Hừ! Chỉ giỏi lý do, bảo về công ty sẽ chăm chị nhưng chả quan tâm tẹo nào.
- Đâu có, có quan tâm mà…không thấy vẫn bóp chân cho chị mõi cả tay à.
- Hihi đồ điêu, Mon sờ soạn thì có. Bỏ tay ra đi, không cho chạm vào…đồ vô tâm.
- Hơ hơ…
Nó bỉu môi rút bàn tay bị chị gạt khỏi chân đẹp của mình, nảy giờ lái xe bằng một tay cũng mỏi chứ đùa.
- Thế tháng sau Mon sẽ ra Hn nhỉ?
- À dạ.
- Bao giờ Mon ra?
- Em chưa biết, nhưng chắc ra chung ông Ben, nghe chị nói hát event bên em làm thì chắc tính toán được ngày cụ thể rồi. Tuần này em bận quay clip bên anh Nhàn, thành ra ông Ben chưa giao việc khác cho em đó, lý do chính đáng đàn hoàng, không có vô tâm đâu.
- Hừ! Vẫn vô tâm, chả yêu bọn chị tẹo nào.
- Haizz gạt tay người ta ra, không cho chạm nửa ai dám yêu.
- Hứ! Đấm cho giờ, suốt ngày chỉ thế là giỏi. Nào…bỏ tay ra không sờ nửa…tí về bọn chị có bất ngờ cho Mon, đi mà sờ thứ khác. Hihi có khi tí về chả ngó ngàng đến chị luôn nhỉ?
- Ấy! Lời vậy cũng nói ra sao, làm gì có thứ gì em thích sờ hơn chân đẹp chị mít ướt, không bao giờ.
- Hihi đồ điêu mồm…nào…bỏ tay ra hihi không nghịch nửa, rách tất của chị…
Vừa lái xe vừa chọc ghẹo người đẹp còn gì thích bằng, may mà đường khuya vắng mới dám nghịch, gặp đường đông chắc chị có cho sờ chổ khác hấp dẫn hơn cũng không sờ được. Qua tới quán bar đã thấy chị Thủy và chị Yến ngồi chờ ngoài quán cà phê, nó thắng xe cái kịt trước mặt hai người đẹp bóp còi ting ting. Vừa lên xe chị Thủy đã bóp lấy cổ nó trừng mắt.
- Lén phén con nhỏ nào nguyên đêm bắt tui chờ mòn mỏ hả hả?
- Đây! Con mít ướt kế bên nè.
Nó cười cười chỉ tay qua bên cạnh, chị Vy giơ nắm tay đấm lên vai nó.
- Hừ! Bảo ai con này con nọ mít ướt đấy, thích chết không?
- Hơ hơ…
- Con kia! Mày sơ múi trai tao nguyên đêm nghen mậy, đưa tiền mướn trai đây!
- Eo! Em thèm vào mà sơ múi. Chưa đòi tiền trai của chị sờ…
- Khụ khụ…è hèm…thôi đi thôi, đừng có bóp cổ em nửa.
- Hihi…
- Hứ…chạy qua đón con Mimi nhanh, nó cào mặt cưng liền cho coi. Chờ lâu muốn chết hà.
Đón được Mimi xong nó quay xe trở về căn cứ. Vào tới sân đã thấy đèn đuốc, loa nhạc, đồ ăn bày đầy bên cạnh hồ bơi, thậm chí ông Vũ không biết xách đâu về cái máy chiếu đang cãi nhau um sùm với mấy cô gái đòi mở clip gái xinh hay trai 6 múi. Nhóm nó vừa vô đến sân đã bị mấy kẻ ác ở nhà tập kích quăng sạch xuống hồ, chị Vy đặc biệt được hai ông Kiên Tiến vác nhảy xuống nước mặc kệ trên người vẫn đang mặc đồ diễn. Có mỗi mình nó thoát vì đang mang đến 4-5 túi xách trên người, tay còn cầm điện thoại của chị Thủy, chị Vy, bởi ta nói ga-lăng cũng có lợi ích. Nói chung không cần phải xô, tự nó bay xuống nước để đỡ chị Vy lên đi thay đồ, mặc đồ diễn tuy nhìn chị quyến rũ thật đó, nhưng hóng chị mặc đồ bơi hấp dẫn hơn. Đáng tiếc mộng tưởng không thành hiện thực, mấy cô nàng chỉ mặc quần ngắn, áo thun nhỏ hở bụng hoặc áo dây kiểu con gái ở nhà bình thường. Cả chị Quỳnh Chi của nó cũng chỉ mặc jean đen, áo thun trắng không tay, hở bụng làm nó buồn héo queo. Đưa chị Vy vô thay đồ xong, chị Quỳnh Chi nhảy tưng tưng lại cạnh nó ôm lấy tay kéo nó vào phòng khách.
- Cái gì đó chị? Từ từ…muốn vô phòng với em thì nói, tuy em hay mắc cỡ nhưng nếu chị Chi thì tự em đi được.
- Hihi cứ luyên thuyên mãi, vào chị cho Mon xem cái này này.
- Xem cái gì? Giờ này xem chị mặc bikini thì xem, mấy cái khác không thích nha.
- Hứ! Chị đấm cho giờ, cả ngày chỉ nghĩ như thế à?
- Hơ hơ!
Mặc nó trêu chọc chị vẫn vừa lườm vừa lôi bằng được nó vô phòng khách, tưởng chỉ phòng khách thôi cô nàng lôi nó vô thẳng phòng mình. Nó vội ôm tay che lấy ngực khi thấy chị đóng cửa, bên trong wc tiếng động thay quần áo của chị Vy nó nghe rõ ràng lắm.
- Nè nè…lôi em vô đây làm gì. Tính làm gì…em cảnh cáo chị, em thà thất thân chứ không bao giờ chịu thất tiết. Đừng có làm hành động đó…muốn gì em tự cởi.
- Đồ điên! Đồ không biết xấu hổ. Cứ trêu người ta…
Chị xụ mặt dễ thương, nó tủm tỉm cười lén nhìn rồi nghiêm mặt thở dài ngồi phịch xuống giường giơ tay ra.
- Thôi được rồi! Cũng lôi được em vô phòng, không cần làm mặt xụ dễ thương đó nửa, em hy sinh tấm thân trung trinh này cũng được…đây…muốn làm gì em làm đi. Haizz
- Hihi tức thật ý, chị đấm Mon chếttttttt!
Cô nàng ngượng quá hóa rồ giơ nắm tay lao vào định đấm nó thật, đương nhiên nó cười ha hả nhảy tránh, chị vừa cười vừa rượt nó mấy vòng trong phòng, cửa wc mở ra, chị Vy vừa xuất hiện nó liền nháy mắt cười trong khi tay vẫn đỡ hai cánh tay nhỏ xinh của chị Chi.
- À chị Vy xong rồi hả, vô đây luôn tụi mình “chuy-sâm”.
- Ơ Mon nói gì cơ?
- Ấy…chị bình tĩnh…em không…uidaaa á…
- Cho chết này…
- Three some này…nham nhở này…
- Á…đau quá…chị ơi tha em…em giỡn…
- Trêu này…thích nói linh tinh này…
- Ấy…chị Chi…đừng có nhéo chổ đó…Á…
Hai chị đẹp mãnh liệt quá, nó tê rần cả người, đầu bù tóc rối, áo quần suýt tí rách te tua. Chị Chi lườm nó như muốn lườm chết nó thì thôi, còn bà cô Vy đá đá lên mông nó, “chuy-sâm” công nhận mệt thiệt, nó thở phì phò nhìn hai chị đẹp khoe dáng đứng bên cạnh cũng đang thở phập phồng chổ cần phập phồng, đã mệt còn suýt trào máu mũi, còn ai khổ bằng nó không.
- Chẳng đứng đắn tí nào…chịu thật ý!
- Không muốn chết thì im mồm vào nhé Mon…
- Hơ hơ! Phù phù…mệt chết em rồi…
- Hứ!
Chị Chi giơ chiếc chân trần trắng hồng dẫm lên mông nó thêm một cái mới xoay người đi lại mở tủ lấy gì đó, tính ngó lên nhìn nhưng cặp chân trần miên man của chị Vy vẫn thu hút nó hơn. Chị Quỳnh Chi lên tiếng.
- Cho Mon này này…
Cô nàng quay lại cười tươi ôm theo một ống hình trụ tròn dài khoản gần một mét màu xanh đen bóng loáng, đầu nó nhớ ra gì đó nhìn liền sáng rỡ con mắt, cái này nó biết.
- Biết gì không nào?
- Ấy…
Nó bật dậy lao đến sờ sờ, vuốt vuốt lớp da lán mịn như da chị Vy, cảm giác trơn trơn, dính dính thơm mùi da mới khiến nó suýt ôm lấy cạ cạ đầu mình vào.
- Ái chà…mềm quá, mịn quá…phê quá…
- Hihi cho Mon đấy.
- Ở đâu ra mà cho em vậy…cho em thiệt hả?
- Uhm! Chị vừa mua đấy, thích không?
Nó khẽ quay lại nhìn cô nàng sau lưng, chị Vy mỉm cười gật đầu, nhìn lại gương mặt dễ thương của chị Quỳnh Chi cũng dịu dàng nhìn nó bằng ánh mắt biết cười…
- Chị ơi…em yêu chị…chị Vy em yêu chị luôn…haha quá đã…đâu lại đây em hun mỗi người chục cái. Nhanh nhanh, không phải ngại!
- Hihi này này…tránh xa chị ra nhớ.
- Hứ…Mon…không đùa, chị chả thèm hôn…hihi nhìn sợ thế…không đùa mà!
Nó cười ha hả giang tay nhảy đến ra vẻ ôm hai cô nàng, thực ra nó đâu dám, tầm này ôm bộ đồ câu cá mới vẫn thích hơn. Nó sờ soạn, vuốt ve dọc thân ngoài hộp đồ câu làm bằng da còn nham nhở hơn sờ chân chị Vy, nó ngồi phịch xuống xoay hộp đồ câu vòng vòng xem xét, hít hà như trẻ con được đồ chơi mới.
- Chị Vy bật đèn thêm chị, sờ chị đẹp đèn này đủ rồi, còn sờ cái này phải sáng choang mới phê.
- Hứ!
- Hihi Mon đấy, chẳng đứng đắn tí nào. Mon mở ra xem đi.
Chị Vy hứ một tiếng đá đít nó một cái xoay đi mở thêm đèn còn chị Chi ngồi xổm xuống nghiêng đầu nhìn nó cười khúc khích. Nó làm mặt nịnh vuốt má chị mấy cái rồi hạ tay vuốt ve bộ đồ câu tìm khóa. Đồ mới có khác, tiếng dây kéo nghe cũng sướng tay lẫn tai. Nó không đam mê và cũng không rành đồ câu cá, nhưng khi nắm chiếc cần màu xanh đen lên cảm giác rất đã, rất chắc tay. Nó hết mò mẫn cần đến máy câu, dây câu quên cả thời gian, bao nhiêu hí hửng lộ hết ra mặt, mang tiếng câu ké đồ mấy cha nội kia bao lâu nay giờ đã có bộ câu riêng để dằn mặt mấy ổng. Hai chị đẹp tươi cười ngồi bên cạnh cũng tò mò sờ sờ lên bộ đồ câu.
- Cái này…mua nhiêu chị? Cầm đã tay quá!
- Hì chả bao nhiêu đâu. Mon thích không?
- Còn phải nói, quá thích. Nhưng sao tự nhiên mua đồ câu cho em?
Chị Quỳnh Chi xoay xoay máy câu cười tươi.
- Không phải Mon với hội anh Vũ suốt ngày bảo thích câu cá sao…với lại hôm trước có người bảo thua cược hết tiền mua cần câu đấy.
- Haha cái đó em nói chơi mà.
- Nhưng bọn chị vẫn muốn tặng Mon, thích nhé…sau này tha hồ vui nhé.
- Nảy chị nói có bất ngờ cho em là cái này hả?
Nó quay qua hỏi chị Vy, cô nàng bỉu môi gật đầu.
- Con này bảo muốn mua cần câu cho Mon, chị chỉ góp ít tiền thôi ý, hừ…xem như cảm ơn Mon đưa chị đi làm đấy.
- Haha quá đã, không uổng công em cưng chiều chị…ai nốp du!
- Hừ! Chả thèm nhé, đi mà yêu thần tượng của Mon ý, đòi mua bằng được, chị không góp tiền nó vẫn mua.
Nó bật cười quay qua nhìn chị Chi giương đôi mắt dễ thương không thèm quan tâm lời chị Vy nói, nó cốc đầu chị một cái.
- Chị đó mua chi tốn. Em chỉ thích đi với mấy ổng cho vui thôi, chưa đến nổi đam mê. Mua mắc không?
- Hì! Chẳng đắt đâu, thật ý.
- Em cầm thấy giống loại ông Kiên sài lắm.
- Hihi thì đúng là anh Kiên chọn hộ chị mà.
- Cái này…
Cô nàng cười khúc khích vui vẻ, nó nheo mắt nhìn chị chằm chằm, lại liếc xuống cần câu trên tay.
- Ông Kiên lựa…cái này…chắc chắn mắc rồi.
- Thế nào? Mon không thích à…thế chị mang cho người khác nhé.
- Ấy…em thích em thích, vô tay em là của em. Đừng hòng đem cho người khác, kể cả chị luôn.
- Eo! Tham lam!
Nó vội vàng ôm lấy hộp đồ câu ôm luôn cánh tay chị Chi vừa định cầm bộ đồ câu cá đem cho người khác xoa xoa làm mặt nịnh, chị cốc đầu nó cười hì hì.
- Quà người ta tặng lại cứ hỏi giá. Không phải Mon bảo bao nhiêu tiền chẳng mua được niềm vui à…Hì hì với cả Mon hay nói bọn chị thích là được, ngược lại bọn chị cũng muốn Mon thích là được. Vy nhờ?
- Uhm! Không nghĩ nhiều nhé, bọn chỉ chả quan tâm bao tiền đâu, miễn tất cả cùng vui.
- Rồi thì vui. Chậc! Cầm sướng tay thiệt. Vậy là nay chị không đi chung tụi em ở nhà đi mua cần câu hả?
- Uhm! Chi nó định tự mua nhưng chẳng biết nơi lại chả biết nên mua loại nào. Con gái biết gì về câu cá…
- Hihi nên chị nhờ anh Kiên đi cùng chọn hộ, sẵn đi chợ mua đồ về nấu món HN đãi mọi người ý.
- Haha rồi hiểu rồi, quá đã…đậu xanh mấy ổng tối ngay đi chơi khịa em câu cá ké, để ra dằn mặt mấy ổng, khoe cho thèm chơi.
- Hihi!
Rầm!
- Khỏi khoe mày, tau biết lâu rồi!
- Há há nghe thằng Kiên nói chú Mon được gái mua cho con hàng xịn hả mậy.
Cửa phòng ông Vũ cõng ông Tiến đạp tung cửa phòng, ông Vũ cầm ly rượu còn ông Tiến lêu nghêu tay cầm rượu tay cầm súng bắn nước cười ha hả. Nó vừa bực mình vừa buồn cười liếc hai ông anh mắc dịch, dám phá không khí nó đang “chuy-sâm” với hai chị đẹp.
- Đâu đưa tau coi coi.
Ông Vũ hất ông Tiến xuống đi lại cầm cần câu lên coi, ông Tiến xịt xịt nhẹ nước lên hai chị đẹp rồi ghé mắt nhìn qua cần câu mặc kệ hai chị đẹp đấm đá.
- Ái chà chà…hàng xịn mày Tiến.
- Đù đù…đồ tốt nha ku, anh Kiên mày lựa hàng quá chuẩn. Đéo thua bộ câu anh Kiên mày luôn đó.
- Đúng rồi đây đây anh chỉ mày coi, cần carbon, lưỡi titan, đây đây chổ này bằng da, thấy chỏm này không, gỗ xịn nguyên khối nha mậy. Nguyên cuộn dây câu hơn củ đó ku.
- Đù mạ…anh Kiên mày cũng biết bào tới xương con Chi à…há há ra kiếm gì hiếu kính anh Kiên mày đi ku.
Nó chột dạ đá ông Tiến một cái kéo ông Vũ chụm đầu lại hỏi.
- Cái này…nguyên bộ câu này mắc không anh?
Ông Vũ thản nhiên tủm tỉm cười cười.
- Có nhiêu đâu, cần câu hãng này trên dưới chục củ, máy câu khoản 3 tới 5 củ, thêm bộ dây, bộ lưỡi với bộ phao mồi đồ…ờ sắp bằng bộ thằng Kiên đang sài rồi á.
- Bộ ông Kiên nhiêu?
- Của nó bửa khoe mua 22 củ, ôi dào nhiêu đâu của mày bằng tụi tau thôi há há.
- Cái này…
Nó hít một hơi khí lạnh, đó giờ nó vẫn nghĩ cầu câu chắc tầm trên dưới 500k là quá lắm rồi, còn đây…hai bà cô này dám mua bộ cần câu hơn chục triệu.
- Anh Vũ anh Tiến! Có im ngay không? Thích nói không?
- Haha hai đứa bị thằng Kiên nó thuốc rồi há há!
- Mon!
Tiếng chị Chi lí nhí sau lưng, nó nuốt ực một cái khó khăn quay lại, cũng định cốc đầu chị vì cái tội phung phí thì ánh mắt long lanh, chiếc môi mím mím, má hồng da trắng mi dài của chị dễ thương vô cùng làm nó lại xiu lòng thở dài thả tay ra nhéo nhẹ mũi chị.
- Chị đó! Thiệt tình…mua 500 ngàn quá lắm một triệu đủ rồi.
- Hì!
- Còn chị nữa! Không biết cản gì hết. Đi hát được nhiêu tiền đâu.
- Hihi! Chả bao nhiêu, chưa bằng cái túi chị dùng hôm nay. Pleee.
- Mon!
Chị Chi lại làm mặt dễ thương lắc lắc đầu, nó chỉ đành mỉm cười xoa tóc chị, trong bụng thầm nghiến răng trèo trẹo chửi mười tám đời cha già Kiên phá của.
- Không có lần sau nghe chưa.
- Uhm hihi!
- Thiệt tình, dám mua cần câu mười mấy triệu. Haizz thay vì mua cần câu chị đem nhiêu tiền đó mua bikini về hai chị thay phiên nhau mặc mỗi ngày em ngắm thì…ta nói nó đã…
Hai bà cô tròn xoe đỏ mặt, hai ông anh trợn trừng hít hà giơ ngón cái lên gật gật đầu, mặt nó đắc ý nhếch lên trời…
- Á đù! Nói hay lắm người anh em!
- Đúng đúng! Mỗi ngày một bộ…chậc chậc em Chi mà mặc màu đen ta nói…phê phải biết.
- Chứ sao! Mỗi người chục bộ, em thích chị Chi mặc màu đỏ hơn, còn chị Vy màu xanh da trờ…ấy ấy…
Bốp!
- Mon! Đồ nham nhở!
- Chị đấm chết Mon…đồ đáng ghét dâm đãng này…
- Ấy chị ơi…em giỡn em giỡn…uidaaa!
- Đm…con bánh bèo tau chọc mày đâu!
- Vy sao em đánh anh! Đm…thằng kia ăn ốc bắt tau đổ vỏ mậy! Uidaaaa.
- Hứ!
- Ái dà...tau có nói gì đâu!
- Hihi Mon đứng lại ngay…tức quá…đồ nham nhở này!
Nó ôm con mắt bị chị Chi bất ngờ đấm một cú nổ đom đóm quẹt mũi đang chảy máu à không chảy nước mũi co giò chạy như bay ra ngoài, hai ông anh cũng la thảm ôm đầu cong đít chạy theo. Sau lưng hai chị đẹp người cầm súng người ôm hộp đồ câu rượt theo.
“Thôi chết mợ rồi! Chọc hơi căng, nay tới chị Chi dịu dàng dễ thương mà cũng đấm nó thiếu chút lọt con mắt ra ngoài.”
Cả ba…à không tính thêm ông Kiên ngơ ngác chưa biết vụ gì đã bị hai chị đẹp không biết nói sao làm nguyên đám con gái giận dữ hò hét rượt tụi nó chạy gần chết. Tiếng cười tiếng la hét hòa vào tiếng nhạc ầm vang căn villa. Cũng không có gì để nhớ thêm, bởi ăn chơi quên lối về và toàn uống và uống đến nổi đứa nào cũng say sấp mặt. Hôm nay nó khá vui, vì tiễn hai chị đẹp về HN nó phá lệ uống thả cửa cho đến khi nó và tất cả mọi người đều nằm lăn ra đất kẻ ói người nôn rồi ngủ cong đít quên trời quên đất.
Sáng!
Nhạc chuông báo thức nhẹ vang, nó mở mắt ra với tay tắt tiếng điện thoại. Đầu có một chút ngơ ngác như ai gõ trống bên trong, cổ họng khô rát, người mõi như đeo ngàn cân. Nó dùng tay trái vỗ mạnh đầu giúp mình nhanh tỉnh táo. Phải mất một lúc lâu cánh tay phải nó mới cảm nhận được còn dính liền cơ thể. Cảm giác mềm mại ấm nóng truyền vào cánh tay, bàn tay và cả ngực mình…nó cúi đầu nhìn xuống bên cạnh mình, gương mặt cô gái hiện ra đằng sau những sợi tóc phủ kín mặt…khiến nó suýt ngừng tim toát mồ hôi trán ấp úng cả buổi không thể khép miệng lại. Người đang ôm lấy nó ngủ say sưa là người nó chẳng bao giờ dám nghĩ đến, càng không tưởng tượng hơn khi tay nó đang ôm lấy tấm lưng trần nhẵn nhụi và bầu ngực cô ấy chẳng có mảnh vải nào ngăn lấy sự mềm mại ấm nồng dán chặt vào người nó. Nếu không phải miệng nó đau rát khóe môi nó đã nghĩ mình đang mơ.
“Chết tui rồi! Hậu quả nghiêm trọng cmnr”.
Nó thở dài tự dùng tay trái tát mạnh vào mặt mình, cô ấy hình như chưa tỉnh lại…khẽ rút nhẹ tay mình khỏi người cô nàng, nó ngẩn đầu dậy thở phào nhẹ nhõm…vì cô ấy vẫn chưa tỉnh và vì bên cạnh cô nàng còn một dáng người mềm mại khác đang ngủ say sưa, phía cạnh giường bên trái nó còn một cô nàng khác thở đều nửa trên giường nửa trên ghế sô-pha được kéo sát cạnh giường.
“Haizz lẽ ra sô pha phải là của mình chứ”
Nó lắc đầu cười khổ xoa xoa lấy khóe môi đau rát đứng dậy leo khỏi giường như kẻ thủ ác sợ nạn nhân bắt gặp. Nhẹ nhàng nhặt chiếc áo nhỏ dưới sàn che đi bầu ngực căng phập phồng theo nhịp thở của cô nàng lại, thật không đủ dũng khí kéo chiếc mền đang che đi nửa cơ thể từ eo trở xuống của cô nàng, cũng chẳng dám kéo mền khỏi hai cơ thể mềm mại cùng nằm chung phòng ra để chắc chắn rằng đêm qua đã không xảy ra chuyện gì quá sức tưởng tượng. Nó thở hắt ra rón rén bước khỏi phòng, mém đạp phải chân một cô nàng khác. Mặc dù đầu hơi bối rối nhưng nó vẫn phì cười nhẹ khi nhìn thấy khá nhiều cơ thể nằm ngủ say sưa khắp phòng khách. Hình như đêm qua mọi người chỉ một số ít vô được phòng, phần còn lại chỉ lếch tới phòng khách là rụng nụ. Bằng một cách phi thường nào đó, nó nằm trong số ít người lọt tới trong phòng gần phòng khách nhất. Chắc là không xảy ra chuyện hoang đường gì đâu, tới ông Vũ ông Tiến và Mimi nhậu kinh khủng nhất lếch tới phòng khách là gục thì nó làm gì còn sức để…mà thôi thật không dám nghĩ đến. Không biết ông Kiên ngủ phòng nào, nó nhìn quanh kiểm đếm số người, trừ ba cô nàng trong phòng, vợ chồng ông Kiên thì đủ mặt hết, không ai rớt lại ngoài sân. Nó chỉ man mán nhớ được trước khi cảm thấy sụp nguồn nó với mấy ông anh đã ráng lùa mấy cô gái vào nhà, nói đúng hơn cả nhóm ráng hết sức dìu nhau lăn lê bò lếch cho được vô tới ít nhất phòng khách để ngủ. Nó chỉ nhớ đến đó, còn khúc sau hoàn toàn không thể nhớ ra, đi còn không nổi nói gì chuyện khác.
“Phù! Lần sau không nên uống nhiều nửa, say chẳng tốt xíu nào, cảm giác thật kinh khủng”.
Nó thở dài bước nhẹ né qua vài cơ thể xinh đẹp đi thẳng ra sân nhảy ùm xuống hồ. Nước mát lạnh xua đi những mệt mõi trong người, men rượu say mèm sót lại trong người cũng tan biến vào làn nước. Nó quẫy mạnh vài cái rồi cứ vậy mà nằm trôi nổi bồng bềnh úp mặt vào nước hồ bơi, đầu chợt có suy nghĩ giá như cứ vầy mà ngừng thở luôn thì hay. Nhưng làm sao nó chịu nổi sự kinh khủng khó chịu của việc ngừng thở dưới nước, miệng vẫn đau, mắt vẫn cay và cơ thể nó vẫn thèm khát không khí…nó đành ngẩn đầu dậy bơi vào bờ nằm vật ra thành hồ. Mặc kệ nắng sớm chiếu vào mặt, mặc kệ nửa người còn dưới nước, nó giang tay ra nhắm mắt nằm đó cố nghĩ về đêm qua…hay là cố quên đi những gì vừa xảy ra…bực mình quá đi!
……….
Chẳng biết nó nằm đó bao lâu, chợt có bóng mát từ dáng người con gái phủ lên mặt nó che đi ánh nắng, khói trắng bao lấy tầm mắt…bàn tay cô nàng cầm điếu thuốc vừa châm đưa vào bờ môi thô ráp còn đau nhói của nó, rồi một cái nhéo nhẹ đặt lên má nó, nụ cười hé mở như lời thì thầm mang theo mùi hương ngọt ngào bên tai.
- Chào buổi sáng! Mon!
Nó mỉm cười đưa tay xoa lấy mái tóc mềm, vuốt ve gương mặt có làn da mềm mại trắng hồng.
- Chào buổi sáng chị nha!
- Hì! Mon vẫn thức sớm hơn chị. Tại sao vậy?
- Ừ! Quen rồi! Do báo thức đó.
- Không mà! Không phải điện thoại…là lý do khác.
Chị mỉm cười vén tóc mái nó sang một bên nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch. Nó mỉm cười.
- Hì! Em thích nhìn cô gái bên cạnh mình ngủ. Lý do này chịu chưa?
- Uhm! Hihi…
Chị Quỳnh Chi dịu dàng gật đầu, tay vẫn vuốt ve mặt nó rồi chuyển dần xuống chạm lên môi, chị bóp nhẹ mỏ nó mỉm cười rồi ánh mắt lại trở nên vẻ lườm dễ thương hằng ngày.
- Mon hút xong điếu thuốc rồi vào mặc quần áo đưa bọn chị ra sân bay nhé.
- Haha ừ!
- Chị vào chuẩn bị trước đây.
- Ừ chị đi đi! Em vô liền.
- Nhanh đấy kẻo muộn giờ bay ý!
Nó thở dài đung đưa chân dưới nước nhâm nhi thuốc lá, bà cô Chi muốn độc chết nó hay sao tự nhiên nay sáng sớm tài lanh đốt thuốc bắt nó hút chào buổi sáng. Hút thuốc thì ít, than ngắn thở dài thì nhiều, sau này tốt nhất không bia rượu tới bến gì sấc, không biết bến người ta sao chứ riêng nó chưa tới bến đã gây hậu quả nghiêm trọng, dẹp không thèm nghĩ nửa, binh đến tướng ngăn nước lên đắp bờ sau. Chỉ là ngủ với con gái ở trần thôi mà, sỉn muốn chết sức đâu làm chuyện xấu, nó vô tội…hoàn toàn vô tội.
“Đùng…ào…”
Nó nhảy phốc xuống hồ quẫy thêm vài vòng giãn gân cốt rồi mò vô phòng rón rén lấy quần áo đồ đạc chạy qua phòng khác tắm, tầm này gây tiếng động ngay phòng đó không ổn chút nào. Khổ quá đi, biết là sỉn không có sức làm chuyện xấu nhưng 1% khả năng vẫn thấy bất an. Tắm rửa vệ sinh cá nhân quần áo chỉnh chu xong nó vào phòng hai chị đẹp rinh hành lý đồ đạc ra xe. Mọi người đều ngủ say sưa không hay biết gì, tới chị Thủy bình thường nó thức lục đục sẽ thức nói vài câu thì nay bà cô cong mỏ ngủ không biết gì vì đêm qua chị nhậu tới mềm người, không thèm sử dụng mẹo hay thủ thuật nào để tỉnh rượu như ngày thường đi làm. Hai chị đẹp mặc quần jean áo thun đơn giản, mặt tuy còn vươn dư âm bia rượu đêm qua nhưng vẫn xinh tươi nhẹ nhàng đi ra xe. Hai cô nàng chỉ về HN, sắp tới sẽ đi ra đi vào thường xuyên, chưa kể mối quan hệ với nhóm nó thời gian này đã khác trước nên chẳng ai quan trọng tiểu tiết có người này người nọ đưa tiễn các kiểu, đơn giản giống như bạn thân tới nhà chơi, chơi đã tự về. Có lời chia tay chân gì thì đêm qua nhậu banh xác nguyên đám với nhau là đủ. Thiệt ra muốn trách mấy thanh niên không dậy đưa chị đẹp ra sân bay cho vui cũng không trách nổi, tới thứ dữ như ông Vũ, Mimi, chị Thủy còn gãy cánh nói gì người khác, chị Chi chi Vy coi thức nổi đi về chứ bên trong còn yếu lắm. Nhìn hai cô gái mặt ngoài tươi xinh nhưng vừa lên xe đã ôm nhau héo queo như lá chuối khô nó phì cười nhéo mỏ hai cô nàng, môi chị nào cũng chảy dài dễ thương gần chết.
- Haha gì héo queo vậy hai cô nương, mấy giờ bay đó?
- 9h45 ý Mon, muộn nhất 9h có mặt ở sân bay cân lại hành lý thôi Mon. Bọn chị check in rùi.
- Ủa check in từ xa được hả, giờ em mới biết?
- Uhm xong cả rùi Mon.
Nó gật gù phì cười giơ tay kéo con mắt đẹp nhắm tịt của chị Vy lên, cô nàng chẳng còn sức mà lườm nó để mặt nó nghịch hai mi mắt mình.
- Nào! Không trêu chị nữa!
- Haha gì mà xụ dữ không biết. Mở mắt ra coi coi ăn sáng uống gì cho tỉnh nè. Xui xị vầy lên máy bay người ta thả giữa đường không hay quá.
- Eo ôi! Chả ăn đâu, giờ ăn vào lại nôn mất.
Chị Quỳnh Chi vuốt tóc chị Vy hé môi cắn nhẹ ngón tay nó đang tính mò mẫm nghịch mắt mình.
- Nào không nghịch chị nhớ. Chị chẳng ăn nổi luôn Mon này, vẫn say trong người ý.
Nó mỉm cười bóp bóp chiếc môi đáng yêu của chị ngó sang đồng hồ ngẫm nghĩ một chút lại lên tiếng.
- Cho vừa cái tội uống rượu pha còn bày đặt Mon ơi rượu ngọt nhỉ, rượu ngon cực. Haha thôi giờ còn sớm, ghé cà phê xíu em giải rượu cho hai chị. Kiểu này lên máy bay người ta đạp xuống giữa đường chắc em tự vận quá.
- Hihi lại luyên thuyên rồi đấy. Thế định giải rượu kiểu gì nào?
- Đưa mỏ lại đây em hun mấy cái hút hết mùi rượu xong liền.
- Hihi đấm cho giờ, thích trêu không…
- Haha ngồi ngoan nha, giờ mình ghé cà phê chơi xíu.
- Uhm!
Cho xe chầm chậm lên đường, nó mở điện thoại gọi về nhà.
- Alo tui nghe cậu Mon.
- Chú ba đưa bé Xíu đi học chưa chú?
- Tính đi nè cậu Mon, Xíu nó đang thay đồ chờ má nó mần cơm hộp đem theo ăn trưa.
- À dạ vậy chú nói thím ba binh gấp dùm con mấy chén canh giải rượu nha chú. Tụi con mở mắt hết lên đi làm rồi hehe.
- Trời đất, hà hà hồi tối tiếp khách hả cậu Mon. Rồi để tui nói bả, mấy người đó cậu?
- 3 phần nha chú, giờ con ghé quán cà phê gần trường bé Xíu chờ nha.
- Rồi rồi, chút tui đem ra liền.
- Dạ! Ra làm ly cà phê chơi luôn chú.
- Hà hà ok ok!
- Ấy chà…nay biết ok luôn.
- Hà hà!
Nó cười vui vẻ cúp máy cho xe đi qua quán cà phê cóc gần trường học bé Xíu. Quán này nó với chú hay chị thường ghé uống cà phê sáng, đọc báo mấy bửa tiện đường đưa bé Xíu đi học. Quán nằm ngả tư đường ít xe cộ qua lại, vỉa hè rộng có cây xanh tán dày rất thoáng mát.
- Ê Mon lâu hổng cà phê cưng?
- Haha bận quá. Cho em thêm hai ly sữa đậu nành đá nha chị. Em như u như kỹ.
- Có liền có liền. Báo hông Mon?
- Hỏi lạ chị đẹp?
- Hihi ok baby!
Chị chủ cười tươi rói xách tờ báo bóng đá đem ra đưa nó, liếc hai chị đẹp một chút trở vô pha nước, nói chung bà chị ngoài quen chị của nó ra thì cũng quen luôn việc mấy cô nàng xinh đẹp thường đi chung với nó. Đã cố tình ngồi ghế gỗ nhỏ sát lề đường, không thèm vô trong quán nhưng hai bà cô vẫn xui xị mặt dựa vô nhau mắt nhắm mắt mở. Nó chọc ghẹo một hồi không ai thèm hứng thú phản ứng lại thành ra đâm chán mở báo ra đọc mặc kệ hai cô nàng làm trò mệt mỏi tội nghiệp, kiếm chuyện để nó chăm sóc chứ thương tiếc gì. Than mệt nhưng hai ly sữa cạn veo, lại còn hút rột rột xin thêm ly nửa.
Đọc nát tờ báo khoản hon nửa tiếng chú Ba chở theo bé Xíu ra tới, cô bé thắt bím tóc xinh xắn chạy tưng tưng ôm theo hộp đựng canh quen thuộc.
- Cậu…á quên…anh Mon dễ thương. Dám nhậu tới sáng sớm xin canh hen.
- Haha mấy giờ học Xíu?
- Dạ 7 rưỡi.
- Uh uống trà sữa không? Kêu trà sữa uống nha.
- Uống liền hihi.
- Rồi! À nè đây là chị Chi, chị Vy bạn chị Thanh của Xíu đó. Diễn viên ca sĩ thứ dữ đó, qua tranh thủ chụp hình xin chữ ký vô lớp khoe liền Xíu.
- Hì hì vậy hen. Em thưa chị Chi chị Vy!
Hai chị đẹp bị cô bé nhảy qua tò mò nhìn ngó ngoan ngoãn thưa đành phải bỏ cái vẻ mệt mõi tươi cười xoa đầu bé Xíu.
- Chị đây là bé Xíu, con của chú thím Ba…à coi như người nhà em với Thanh, bửa chị ghé nhà chắc thấy nhỉ.
- Hà hà tụi tui người làm nhà cô cậu.
- Chậc! Chú Ba! Nhắc hoài!
- Haha tui giỡn. Dạ chào hai cô, chắc bạn diễn viên ca sĩ gì bửa cô Thanh có nói đây hen.
Hai chị nhìn nhau liếc nó cười gượng, nó lắc đầu tỏ vẻ bất lực, hai cô nàng đành gật đầu với chú Ba.
- Vâng ạ! Cháu chào chú.
- Hì chú Ba ngồi uống nước cùng bọn cháu ạ.
- Ngồi làm ly cà phê chú.
Nó kéo vai chú Ba ngồi xuống rồi quay qua kéo bím tóc bé Xíu đang tò mò ôm tay chị Quỳnh Chi.
- Nè Xíu uống trà sữa gì vô mua đi. Trả tiền cà phê dùm anh luôn.
Vừa nói nó vừa cười cười nhét vô tay bé Xíu 500k lén nháy nháy mắt. Cô bé mở tròn cặp mắt tuổi teen cười hì hì ôm cổ hun cái chụt lên má nó.
- Hihi biết rùi cậu Mon…thương cậu Mon nhất nhà!
- Haha!
- Uống ba trà sữa riết mập thây nghe Xíu!
Chú Ba trừng mắt lên tiếng, nó bật cười đẩy cô bé nhanh chạy đi mất công bị phát hiện nó lén cho tiền cô bé, hiểu ý bé Xíu lén le lưỡi giấu tiền chạy tung tăng qua tiệm trà sữa. Cả bốn người lớn đều đồng loại cười vui vẻ.
- Chị này tên Quỳnh Chi là diễn viên, chị đó tên Lê Vy làm ca sĩ…toàn bạn ngoài HN vào chơi với tụi con bửa giờ. Hồi qua tụ tập ăn uống hơi nhiều thành ra nay mấy chị bị mệt sợ lên máy bay về HN không nổi ấy chú.
- Dà! Hà hà vậy cô Chi cô Vy làm miếng canh giải rượu bà nhà tui nấu liền cho nóng. Cái này tốt lắm, húp mấy muỗng khỏe re hà.
- Vâng ạ!
- Cháu cảm ơn chú Ba. Phiền chú thế ạ.
- Có gì đâu, bạn cậu Mon coi như con cháu tụi tui. Húp liền đi hai cô.
Chú Ba vẫn dáng vẻ thật thà nhiệt tình mở hộp đựng canh ra đẩy về phía hai chị, một phần đưa qua nó.
- Uống liền cậu, bả kêu nấu gấp hổng được mềm. Trưa cậu ghé nhà lấy thêm uống cho khỏe. Qua nhậu nay cỡ nào trưa cậu ăn cơm chắc hông nổi.
- À dạ có gì con gọi về, trưa mắc họp bên công ty chưa biết con về kịp không.
- Về hổng được nói tui hay tui đem đồ ăn qua cho cậu.
- Hơ dạ mất công quá.
- Công cán gì con cháu trong nhà cậu. Bả kêu bửa giờ mới thấy bả bớt vô dụng, hà hà nhà có ba đứa nhỏ hai đứa đi mất tiêu, bả ở không nấu ăn mình ba con tui bả rầu bửa giờ.
- Haha yên tâm, nay con với Thanh về nhà rồi. Bửa giờ tụ bên kia nguyên đám chơi với hai chị đẹp này cho vui nè. Bà cô Thanh hợp cạ nhóm con với chị Thủy lắm.
- Dà vậy cũng mừng, nghe nói bên bển cô Thanh cổ khó kiếm bạn bè chơi chung, về đây mới thấy cổ chơi được với mấy cô cậu nhóm cô Thủy.
- Dạ chú yên tâm, bà cô đó mê chơi không chịu về nhà luôn mà. Ấy nè…ngồi nhìn tô canh hoài vậy hai người đẹp. Thử đi chị, ngon lắm, tuyệt chiêu giải rượu nhà em đó, chính tay vợ chú Ba mới nấu nhé.
Nó bật cười liếc qua thấy hai chị đẹp ngồi ngẩn người ra cứ như trong hai phần canh nóng có con gì thú vị lắm.
- Chị Chi, Chị Vy thử đi…ráng ăn cho hết, hơi đăng đắng với nồng xíu cơ mà ăn mấy muỗng quen bảo đảm thấy ngon liền.
- Uhm! Uhm!
- Ráng húp đi hai cô, làm mấy muỗng khỏe re liền.
- Vâng ạ!
- Cháu cảm ơn chú, trong ngon thật ạ!
Hai chú cháu nhìn hai cô nàng chằm chằm làm hai chị buộc phải ngoan ngoãn cùng nhau cầm muỗng múc canh húp, nó thậm chí còn giám sát mấy cô nàng phải ăn cả đồ ăn trong canh, thực ra có chú Ba ngồi chung chứ chỉ có mình nó bảo đảm hai cô nàng giở trò nũng nịu con nít liền. Nó tủm tỉm cười húp mấy muổng canh của mình cười cười nhìn bé Xíu đang nhún nhảy ôm ly trà sữa to đùng trở về.
- Ủa cô Thanh đâu cậu…ý quên chị Thanh đâu cậu Mon?
- À chị Thanh của Xíu sỉn ngủ cong mỏ nhà bạn rồi.
- Hihi trời ơi chị Thanh mê nhậu thấy sợ luôn.
Nó bật cười vuốt ve hai bím tóc của bé Xíu, cô bé nhí nhảnh ngồi ngay trên chân nó vừa ôm ly trà sữa vừa tò tò nhìn hai chị đẹp.
- Hihi chị ơi chị ơi…chụp hình với em nghen. Chị Chi chị Vy đẹp ghê, mấy đứa lớp em thấy bảo đảm gato chảy nước miếng liền.
- Xíu bao tuổi Xíu nhỉ…Vy xem này, Xíu dễ thương nhờ.
- Hì uhm…lớn lên chắc xinh hơn cả bọn mình.
- Con Xíu! Để mấy chị ăn cho xong, đừng có lộn xộn.
- Hì không sao ạ!
- Xíu qua đây chị bảo này.
Cô bé nhảy tưng tưng qua ngồi giữa hai chị đẹp, ba cô gái ríu rít vui vẻ nói chuyện, chụp hình tự sướng các kiểu. Nó cười cười nhớ ra gì đó quay qua nói với chú Ba.
- Ủa nay sao được chạy xe này chú?
- Hà hà sẵn tui đem ra thằng Bi cho nó thay nhớt coi sóc chút, bỏ xe miết ở nhà sợ ngủm.
Nó mỉm cười nhìn ra con vespa cổ màu trắng nhỏ xíu, đây là chiếc xe chị đi ra gặp nó hồi trước, coi như chỉ đi một lần lúc đó nhưng thật đáng nhớ, dù sao vẫn là lần đầu tiên nó gặp chị ấy trong vai “chị”. Xe này xe mượn bạn anh Phong, đã đời chị dùng tuyệt chiêu xin xỏ kiểu gì người ta cho luôn chiếc xe. Ở nhà sử dụng rất ít nhưng chú Ba đến giờ vẫn thường xuyên đem ra tiệm chăm sóc, bảo dưỡng.
- À sẵn mất công thím ba ở nhà than buồn. Vậy chút về chú nói thím nấu thêm nhiều nhiều canh giải rượu đem qua cho Thanh dùm con đi chú.
- Chuyện nhỏ…hà hà để về kêu bả nấu, bả nghe bả khoái liền cậu. Cô Thanh hồi tối cũng nhậu hả?
- Con sâu rượu đó chú. Bửa nào về con xử cái tội mê nhậu cho coi.
- Haha vậy bên đó còn nhóm cô Thủy hả cậu? Nhiêu người để tui biết kêu bả nấu.
- Dạ chú nói thím chịu khó nấu đại cho mười mấy người luôn cũng được. Tối uống dữ quá rụng nụ hết bên đó rồi, hơ hơ chắc trưa mới dậy nổi. Đây địa chỉ nè chú, có gì chú đem bển dùm con, gọi chị Thủy cũng được, chứ bà cô Thanh chú gọi chưa chắc nghe máy.
- Rồi tui biết rồi. Về tui kêu bả nấu liền.
- Ấy từ từ chú, uống cà phê cái. Cái tính làm gì là ào ào không chịu bớt à hehe. Người đó nhắc hoài quên hả chú.
- Hà hà già cả phải ráng nhanh nhanh chớ đâu có quen từ từ tà tà như cô Phương.
- Haha chú không thấy bà cô đó vậy riết nhà mình làm gì cũng chậm chậm nhây y chan nhau, không được làm trái phong cách nhà mình.
- Đúng đấy chú, ngoài bọn cháu hay bảo Hà Nội không vội được đâu í chú! Hihi ngồi chơi cùng bọn cháu một lúc ạ!
Nó với chú Ba nói chuyện linh tinh thêm chút, chờ hai chị đẹp ăn xong cũng vừa tới giờ bé Xíu đi học. Chú Ba gom hộp không chở theo bé Xíu chào tụi nó đi. Nhìn chú Ba chạy con xe trắng nhỏ xíu phun khói trắng nó cũng bật cười vui vẻ, chị Quỳnh Chi kê miệng lên vai nó nói nhỏ.
- Mon này! Chú Ba ý xưng hô với bọn mình nhất là Mon có vẻ…
- Haha có vẻ giống phim kiểu hồi xưa đúng không? Chị mở mấy cái phim Nam Bộ hồi xưa biết liền. Kiểu vậy phải không?
- Ừ! Chị cảm giác là lạ sao ý.
- Haha kệ đi, chú thím kêu vậy quen rồi, chị coi như chú thím kêu tụi mình kiểu kiểu như ngoài kia người lớn hay xưng hô với chị em mình là chú em, cậu em, chú mày ha anh kia, chị kia ấy.
- À chị hiểu rùi. Như bà chị vẫn hay gọi chị là “Chị Chi” đúng không Mon. Hihi bà chị mỗi khi bị chị trêu giận lên lại cứ: tôi bảo chị Chi nghe này...Buồn cười cực!
- Ừ đúng rồi đó. Sau chị vô có gặp chú thím ba cứ vui vẻ bình thường, chú thím coi em với nhóm chị Thủy như con cháu trong nhà, chú thím hiền lắm, dân miền Tây chính gốc luôn.
- Hì eo ôi lần đầu gặp gỡ lại phiền chú Ba mang đồ ăn tận nơi để giải rượu. Xấu hổ cực!
- Haha ai kêu mê nhậu. Sao chị Vy uống canh vô thấy đỡ không? Chờ xíu thấm sẽ tỉnh liền.
- Uhm nhưng chị ăn chẳng quen.
- Giải rượu mà quen gì. Tại chị không thích mùi gừng đúng không?
- Hì hay thế nhờ?
Nó bật cười quay qua vui vẻ nhìn chị Quỳnh Chi.
- Còn chị ăn được không?
- Hì hì thơm cực, hơi đắng nhưng ăn vào rất ấm bụng Mon này.
- Ngọt ngọt đúng không? Thím Ba nấu có cho thêm đường thốt nốt vô ấy, chị biết cây thốt nốt không?
- Chị không!
- Hơ hơ…chị mở điện thoại lên seach là biết. Có dịp mình đi An Giang chơi, dưới đó có đua bò, có thốt nốt nhiều lắm. Ngọt, thơm…thích hợp với chị.
- Uhm nhất trí.
- Này này còn chị, bỏ xó à?
Chị Vy xụ mặt nhéo nhéo làm nó phì cười xoa xoa bàn tay cô nàng.
- Chị hả? Hehe An Giang có trái mắc gai, chua chua, ngọt ngọt…đặc sản dành riêng cho chị.
- Hừ! Chi mở điện thoại lên xem nào, không có trái đấy chị dỗi Mon.
- Eo! Mon đáng yêu thế này cứ hầm hừ mãi chẳng chán à.
- Im đi đồ mê trai.
- Hihi chả yêu, Mon nhờ!
- Đúng rồi! Phải yêu em chớ, yêu càng nhiều càng tốt hehe.
Chị Vy lườm lườm nhéo nó mấy cái rồi phì cười vui vẻ, tự nhiên nói chuyện chén canh giải rượu trở thành ngồi thuyết minh quảng cáo An Giang, hai cô nàng seach đủ thứ đặc sản các kiểu tò mò hỏi nó thiếu chút quên thời gian. Mệt thì mệt, giỡn thì giỡn rốt cuộc vẫn phải đưa hai chị ra sân bay đúng giờ. Do cái tội mê chơi nhây nhớt ở quán cà phê nên vừa vô đến cửa cân hành lý xong xuôi đã có loa thông báo vào trong lên máy bay. Nó gà mấy vụ này nên không giúp gì được hai cô nàng, toàn mấy cô nàng tự hoàn thành thủ tục.
- Này! Mau ra chơi cùng bọn chị đấy!
- Rồi rồi em ra liền ấy mà, sang tháng ra ăn bám ngay.
- Không được lơ là tin nhắn! Chị dỗi không thèm chơi cùng Mon đấy!
- Rồi luôn. Hứa không lơ, rảnh trả lời liền.
- Hihi chị đi đây.
- Bye Mon! Mau ra HN đấy, đừng để chị vào trói Mon mang ra.
- Haha ớ có vậy thôi hả? Mỗi người ôm cái chứ.
- Eo! Lại bắt đầu đấy!
- Đấm thì có đồ nham nhở.
Nó bật cười giơ hai tay chụp vào khoản không, hai cô nàng này né nhanh như thỏ, dù gì cũng thân thiết suốt hai tuần, ôm một cái cũng ki bo với nó.
“Uổng công tui cưng chiều hai chị”
Nó hậm hực thu tay về nhìn theo hai dáng người xinh đẹp đẩy xe valli đứng trong hàng chờ vào cửa. Không phải lần đầu ra sân bay tiễn người khác, chỉ là lần này nhẹ nhàng, bình thường chẳng nặng lòng như vài lần trước. Tự nhiên nhìn chiếc máy bay nào đó vừa cất cánh, lại nghĩ về một cô gái ở xa…em là người nó tiễn mà phải đứng từ xa và lần duy đứng từ xa ấy lại là lần nặng lòng nhất khiến nó ghét cay ghét đắng những chuyến bay. Giá mà ngày đó nó là chính nó của hôm nay, là nó sống với tâm thế ngay lúc này…có lẽ sẽ không làm em đau đến vậy.
“Cô gái à! Em phải sống tốt…phải nhanh quên anh đi. Không đáng đâu”.
Khi chiếc máy bay màu xanh khuất xa khỏi tầm mắt, nó cho tay vào túi quần siếc chặt khẽ lắc đầu cười nhẹ, chỉ còn bầu trời mây trắng nhẹ bay, vệt khói dài như ai đó đang vẽ lên mây trời. Chợt có làn môi thơm chạm vào bên má, mùi tóc nhẹ phủ lên vai, có dáng người mềm nép vào lồng ngực nó.
- Sao nói không chịu ôm mà?
- Hì! Ai bảo không? Ai bảo chị chưa đi Mon đã nhìn chổ khác, trên trời có gì xinh hơn chị à?
- Haha không có, đang nhìn trời vì không chịu nổi nhìn cảnh chị dễ thương bỏ em đi đó.
- Luyên thuyên! Ôm một cái nào hì hì.
- Cái này…ớ nè ôm không phải quẹt mỏ, hun cho đàn hoàng đủ hai bên má mới được!
- Hihi!
Nó bật cười khi môi trơn mềm của chị như tô vẽ vết son trên mặt nó, mùi thơm tỏa ra từ người chị làm nó vô thức rút tay khỏi túi vòng lấy bờ eo thon ấy rồi siếc nhẹ. Giọng chị dịu dàng thì thầm bên tai.
- Không thờ ơ, không được lơ điện thoại. Ngoan ngoãn ra HN đúng ngày đi cùng chị.
- Rồi rồi chạy lại chỉ để nói vậy thôi sao?
- Hì…chờ Mon ra chơi, thể hiện thật tốt vào chị sẽ…sẽ thưởng Mon.
- Thưởng gì ấy?
- Hihi chị sẽ cho Mon ngắm chị mặc kiểu quần áo Mon thích ý.
- Cái này…là là gì…em thích nhiều kiểu lắm.
- Là…là cái ý ý…eo ôi Mon vẫn muốn nhìn thấy ý.
- Cái ý ý là cái gì…
- Hihi! Bye Mon!
- Ớ nào…nói cho rõ ràng, chị ơi…biki…
- Hứ! Không được nói…im mồm vào hihi.
Nó ngẩn cười nhìn cô nàng kẹp mỏ nó lại hung hăng lườm bằng dáng vẻ đáng yêu rồi xoay người chạy như bay tay ôm lấy gương mặt hình như ửng đỏ. Nó bật cười bắt tay thành loa hét lớn.
- Chị ơi…nhớ chuẩn bị nhiều chút. Mỗi ngày một bộ, mỗi bửa một màu nha…chú ý màu đỏ màu đen nha…
- Im ngay đồ nham nhở! Hihi!
Bà cô này…còn say hay sao tự nhiên bạo dạn dữ. Nó cười ha hả thu tay lại nhìn theo dáng người xinh đẹp khuất sau cửa kính, Hà Nội à…thật đáng mong chờ. Nó nhếch môi quay người đi ra bãi xe, sân bay không thiếu con gái đẹp, nhưng nó chẳng thèm nhìn, có người hứa hẹn…tâm trạng hí hửng suýt bay lên mây làm gì ngó ngàng người khác.