Chương 46: Ngày hôm qua...đã từng - MY MEMORIES

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories

Chương 45

-------------------------------------

Mùi trầm hương thoáng nhẹ va vào mũi, gió rì rào mang theo nắng nhẹ chen qua kẽ lá. “Hắt-xì”. Chà lại dị ứng rồi. Nó mỉm cười dụi cái mũi đang chảy nước ngồi dậy chui mặt xuống hồ sen, nước hồ trong veo đến nổi nó nhìn thấy cả bùn và cá bên dưới.

- Mon hông chịu được mùi nhan à?

Giọng con gái Bắc vang lên, nó khẽ kéo mặt ra khỏi hồ nhìn bóng cô nàng đang đứng sau lưng từ lúc nào, mùi thơm của con gái tỏa ra từ người cô nàng khiến nó lại cười vui vẻ.

- Chị ra hồi nào đó, không phụ nấu ăn nửa hả?

- Hì…bọn nó đuổi chị đi chơi đấy.

- Haha đúng rồi, bánh bèo mà làm ăn gì, chỉ cần đẹp cho em ngắm đủ rồi.

- Hừ! Đấm cho nhé, thích luyên thuyên không?

Chị Quỳnh Chi lườm lườm nó dứ nấm đấm trắng hồng mịn màn ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

- Này nhá chả nghiêm túc bao giờ, trêu chị mãi chị đấm cho đừng bảo sao con gái Bắc đanh đá nhé.

- Càng đánh càng yêu mà hehe.

- Chịu Mon thật. Lần trước gặp lạnh lùng lắm cơ mà, chả hiểu sao giờ lại hâm đến dở.

Chị Quỳnh Chi chu miệng cho tay xuống hồ vấy nước lên mặt nó, đôi mắt trừng lên ra vẻ hung dữ nhưng chắc nhìn thấy nó không thèm né lại còn dùng vẻ mặt hớn hở hứng lấy những giọt nước mát lạnh từ tay mình, cô nàng trề môi một cách bất lực.

- Vậy chị thích em như lần trước hay thích em bây giờ?

- Chị chả thèm thích Mon nhé, không phải lừa nhau.

- Haha thông minh!

Nó bật cười vui vẻ, cô nàng có vẻ dần quen với kiểu nói chuyện của nó rồi, không dễ gài chút nào. Chị Quỳnh Chi cũng cười dịu dàng kéo một chiếc khăn giấy trong túi ra đưa cho nó.

- Lau mặt đi, bẩn cả áo rồi này.

- Hehe

Nó nhận khăn giấy từ tay cô nàng ngả người ra ghế lau mặt trong lúc chị Quỳnh Chi nhẹ nhàng kê sát vào người chăm chú săm soi dùng chiếc khăn giấy khác cố lau đi vết rong rêu bám trên vai áo nó.

- Kệ đi chị, dính có chút xíu mà.

- Bẩn lắm, hỏng cả áo rồi này.

- Haha sao đâu, đi chơi mà sợ gì. Kệ nó đi, về giặt hết liền mà. Có người lo hết yên tâm.

- Như nào, ai giặt cho đấy.

- Chị…

- …

- À không…chị…à chị Thủy…chị Thủy giặt dùm em.

Nó cười haha nhìn sang chổ khác tránh đi ánh mắt chăm chú của cô nàng, bụng thầm thở hắt ra một cái, chưa tỉnh ngủ đầu óc có một chút hơi loạn. Chị Quỳnh Chi thở nhẹ bên tai nó, sau đó nghiêng đầu dùng đôi mắt long lanh nhìn thật sau vào nó rồi mỉm cười.

- Bạn ấy đúng không Mon?

- Bạn…ờ bạn nào. Không có…

- Có vẻ bạn ấy chăm sóc Mon rất chu đáo nhỉ. Hì…thôi nào chị có thể cảm nhận lúc nào Mon cũng nhớ bạn ấy đúng không.

- Cái này…

- Giấu cảm xúc rất giỏi, nhưng ánh mắt lại rất vụng nhé chàng trai.

Chị Quỳnh Chi mỉm cười dịu dàng, tưởng chừng nụ cười của chị như nắng, long lanh soi bóng xuống mặt hồ trong veo đến lạ. Nó vỗ nhẹ trán mình đưa mắt nhìn xuống hồ, có một chút nặng nề thoáng qua trong lòng.

- Haha…lâu lâu hơi mất cảnh giác một chút. Không có gì không có gì.

- Cố tỏ ra mình ổn trước mặt chị à, hihi múa rìu qua mắt người chuyên nghiệp không được nhé Mon.

- Cũng đúng…quên mất nữ thần nhà mình là diễn viên ha.

- Đồ nghiệp dư hihi!

Cô nàng cười hì hì rời tay khỏi cô áo nó chống tay lên chân mình nghiêng đầu lười biếng như đang cố nhìn nó thật kỹ.

- Mon không nhắc đến chuyện đó không có nghĩa chẳng ai không hiểu nhé Mon. Đến cả chị còn nhận ra nói chi đến bọn nó. Em chẳng lừa được ai hihi.

- Có lẽ vậy.

- Mon thích đi chùa hay nhà thờ? Mon tin vào đạo gì?

Nó hơi ngẩn người vì câu hỏi dường như không ăn nhập đến câu chuyện, cũng tốt, không nói đến chuyện đó càng tốt, chị Quỳnh Chi mới gần nó không lâu, nó không thể dùng thái độ nhạt nhòa đối xử với chị, vì chị ấy không biết không nên nói nhiều về “chị” trước mặt nó.

- Em hả…em cũng không chắc lắm. Có lẽ em thích đạo phật hơn.

- Vì sao?

Cô nàng chớp nhẹ đôi mắt đẹp ra vẻ chờ câu trả lời, nó cúi đầu nhìn chị vài giây, rồi mỉm cười vén vài sợi tóc đang rũ xuống che đi gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô nàng.

- Tại có người từng nói thích triết lý nhà phật hơn, vì...có kiếp sau.

- …Là sao…?

- …

- Nào…như nào đấy Mon.

“Ục…ục…phì phì…ào”

Nó bật cười không trả lời chị mà vụt đầu xuống mặt hồ nước bên cạnh trước ánh mắt vừa bất ngờ vừa không hiểu được của cô nàng nữ thần trước mặt, nó cố mở mắt thật lớn, lại bật cười ngay trong nước, mắt mũi nó cay xè vì nước

“Hoa Ngọc Nhi! Ngươi phải là phu quân của ta 100 vạn năm biết chưa! Ngươi hứa đi!

“Tự nhiên em thích đi chùa hơn, em ước có kiếp sau như nhà phật nói đó anh…vậy kiếp sau anh sẽ lại là của em…”

“Phù! Cái đồ trẻ con nhiễm game này…100 vạn năm là biết nhiêu kiếp không hả, có kiếp này thôi cũng bỏ đi nhanh tới vậy, chơi vậy ai kiếp sau ai dám chơi chung…”

Vụt…

Bàn tay nhỏ của ai đó kéo mạnh nó ra khỏi mặt nước, giọng con gái có một chút ngơ ngác vang lên

- Này…lại làm trò gì đấy Mon…Nào…nước bẩn lắm, đùa.

- Hì hì…chị ơi…

- Gì?

Nó nhoẻn miệng cười nghiêng cái mặt đầy nước về phía chị nữ thần cười hì hì.

- Lau mặt dùm em, ướt nửa rồi nè, tại chị hết nha.

- Ơ hay…lại như nào đấy.

- Lau đi chớ, cay mắt quá.

- Hic…chịu thật đấy Mon!

Chị Quỳnh Chi chu miệng khẽ cốc lên đầu nó một cái, nó cũng không thèm để ý, giương đôi mắt đầy nước cay xè nhìn về phía xa qua vai nhỏ thoang thoảng hương thơm của chị nữ thần, để mặc cô nàng giúp nó lau mặt.

“Tệ thiệt! Mất cảnh giác chút xíu thôi mà, đã nói đừng nhắc chị ấy rồi không nghe.”

- Xong! Như trẻ con í, chả hiểu làm sao cơ.

- Sao gì mà sao…đi vô ăn cơm thôi. Đi chị!

- Ơ…nào ngã chị nào Mon! Từ từ!

- Haha nhanh lên bánh bèo!

………………………………………………

- Quẹo trái Mon. Đó cỡ 300m nửa tới nhà nó rùi á.

- Ok chị!

Vì xe nó nằm phía ngoài lại có chị Thủy biết đường nên nó lái xe đi đầu tiên, bên cạnh từ lúc còn ở chùa đến giờ cô nàng Quỳnh Chi vẫn nhìn nó bằng ánh mắt là lạ suốt tới giờ, nó cảm nhận được cô nàng lại nhìn nó chăm chú, nhân lúc xe đang đi trên đường bê tông khá rộng nó quay qua nhéo mũi chị.

- Nè nhìn gì nhìn hoài vậy chị, em biết em đẹp trai rồi.

- Phì!

Chị Quỳnh Chi chu miệng phì một cái lườm nó một cái rồi quay chỗ khác không thèm nhìn nó nửa.

- Ê tên kia lái xe đàn hoàng coi, lọt ruộng giờ. Chọc con Chi hoài đi nha.

- Hehe có chọc gì đâu.

- Hừ!

Nó cười cười tiếp tục tập trung nhìn phía trước cho xe đi chậm lại kiếm nhà Mimi. Mất thêm vài phút nó cho xe rẽ vào bãi đất trống trước một căn nhà cấp bốn khá khang trang sơn màu xanh da trời, sân bê tông khá rộng rãi thoáng mát.

- Đậu xích vô xíu chừa chỗ mấy xe sau nghen Mon.

- Dạ dạ!

Chị Thủy dặn nó một câu sau đó ra khỏi xe, mấy cô nàng khác cũng lục đục vui vẻ xuống xe. Nó ráng dùng hết trình độ lái xe cùi bắp của mình cho xe vô thật sát hàng rào nhà Mimi rồi xuống xe đứng vươn vai ngắm nghía xung quanh. Xe đang đậu khá ngon lành sát hàng rào trên đường làm bằng cát và đá nhỏ, vẫn còn một khoảng phía ngoài đủ cho xe máy chạy qua, chắc là đường riêng qua nhà hàng xóm Mimi. Mấy cô nàng trên xe nó đang thích thú nhìn ngó khắp nơi, bà cô Thanh với chị Nguyệt chưa gì đã thấy kẻ kéo người nhảy tưng tưng hái cho được mấy trái mận (quả roi) đang chìa ra đường từ trong nhà Mimi. Xe ông Kiên, Tiến cũng dừng lại đậu nối đuôi xe nó, Mimi nhảy khỏi xe vui vẻ vỗ tay.

- Vô nhà đi mọi người uiiii!

Cả nhóm lục đục ra khỏi xe ngó nghiêng khắp nơi một cách thích thú, MiMi đi ngang nựng má nó một cái rồi nhón người la lớn.

- Má ơi, anh hai ơi!

- Nghe rồi! Con Mi hả bây?

- Dạ…hai ơi.

- Tau nè mày! Về rồi hả? Chu cha đông dữ Mi.

- Hihi thì nảy nói kéo nguyên đám về chứ bộ.

- Ờ ờ mấy đứa vô nhà đi, má bả trông sáng giờ đó.

- Hai chạy ra ngoải chỉ chỗ bạn em đậu xe tải dùm coi.

- Ủa đi xe tải luôn mậy?

- Xe tải nhà bà Thủy sáng đi phát quà bên chùa á.

- Ờ rồi. Mấy đứa vô nhà đi cưng đứng đó hoài vậy.

- À dạ dạ.

- Kêu ổng anh Hai luôn nghen mọi người. Vô nhà đi, ê con Thanh leo chút gãy cây giờ…

Cả nhóm vui vẻ kéo nhau vô nhà, cánh đàn ông gom đồ đạc trên xe xuống, nó thì vác theo mấy túi xách của mấy nàng lui cui đi vô sau. Có ba con chó hai đen một vàng chạy ào ra khi nó vừa bước vô sân, chó cũng bự bất ngờ xồ ra làm nó cũng hơi chột dạ chưa dám bước tiếp, thực ra nó cũng tự tin lắm về khả năng dụ dỗ chó mèo, nó hít sâu một hơi híp mắt lại giơ tay ra từ từ chậm chậm tính vuốt đầu con chó màu vàng bự nhất trong đám chó. Mimi cười tủm tỉm đứng trên thềm nhà nói lớn.

- Anh Mon vô đại đi làm cái gì đứng mặt tái mét vậy? Hihi vô đi chó hiền lắm hổng có cắn đầu.

- Ờ ờ…

Câu này nghe quen quá, chó hiền không cắn nghĩa là chó dữ, nó giật thót trong bụng dừng cái tay sắp đụng vô đầu con chó lại, chưa kịp phản ứng tiếp theo thì tự nhiên con chó bất ngờ nhe răng sủa hai tiếng…

Gâu…gâu…grừ….

- Á…ấy bình tĩnh…uida…á…đau quá…Mi ơi chó cắn…chó cắn…

Nó giật mình hoảng hồn nhảy lùi lại phía sau, mặt mày tái mét nhìn mấy con chó sủa ầm trước mặt cách nó hơn mét. Ủa cơ mà có gì đó sai sai, chó còn xa cả mét, chưa cắn mà cái eo nó đau nhói. Nó định thần quay mặt nhìn ra sau lưng thì phát hiện ra gương mặt cũng tái mét của bà cô Đan Thanh, tay cô nàng đang nắm hay nói đúng hơn là bấm mạnh vô eo nó, miệng còn ngậm nguyên trái mận không chịu nhả ra, hình như có tiếng ư ử phát ra từ môi cục nước đá. Sau lung Đan Thanh còn có bà cô Nguyệt mặt cũng không còn giọt máu núp bên cạnh Thanh. Nó vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hai bà cô giang hồ đang sợ chó cắn nhưng tay vẫn ôm mấy trái mận không chịu buông.

- Nè…đừng có bấm nửa…bỏ tui ra coi, đau quá…

- Hừ…anh anh đi từ từ coi…che che cho tui, coi chừng nó cắn tui.

- Che che chị nửa Mon…Con Mi đâu, kêu nó ra coi Mon.

- Trời ơi ba cái người kia đi vô nhanh coi đứng đó làm quỷ gì đó.

- Mi ơi…nó sủa…

- Vô đại đi, nó sủa chớ có cắn đâu trời.

- Cái này…

Mimi tủm tỉm cười chống hông nói vọng ra từ trong nhà, còn nó thì toát mồ hôi hột lấm lét nhìn mấy con chó đang sủa trước mặt, chó chỉ sủa không cắn, câu này cũng quen luôn.

- MiMi ơi, em thề với anh chó không có cắn đi.

- Hihi mệt ghê, đứng đó luôn nghen.

- Cái này…ấy đau…đừng có nhéo tui nửa…

- Tui…tui sợ…anh đi từ từ coi….

- Giang hẻm mà sợ chó.

- Hừ…mặt anh hổng sợ chắc.

- Sợ đâu, không hề…ê…tụi mày đứng yên đó sủa đi nha, đừng có nhúc nhích…

Nó giật thót mình khi ba con chó cử động nhe răng, thực ra cũng hơi nhột trong bụng chứ không sợ chó cho lắm, có điều tại hai bà cô núp sau lưng làm nó bị tâm lý đám đông hồi hộp sợ chó theo.

- Con quỷ Mi ra dẫn tau vô coi, chó hiền đâu, nó nhe răng sắp táp tụi tau rồi nè.

Bà cô Nguyệt hơi run lên tiếng, người cao cao vẫn núp sau lưng nó nhiệt tình lắm.

- Hihi tại chị bẻ mận đó bà nội.

- Ờ đúng đúng, nè nè hai cái người kia bỏ mấy trái mận xuống đi, nó quất tụi mình giờ.

- Hông đó. Xàm xí hả Mon…ê…Mon đừng có cho nó lại gần, Monnn đuổi nó đi chỗ khác đi Mon.

- Cái này…hic…chị đi mà đuổi, nó táp em sao.

- Hứ…

- Ê…đừng có lại đây nha…Mi ơi…anh thấy mặt tụi nó căn lắm.

- Mệt quá! Ba người ở đó chơi luôn đi nghen.

- Ấy…Mimi!

Ba đứa thiếu chút la thất thanh lên khi bà cô Mimi ngoảnh đít đi vô nhà, nó bị lây tâm lý hai cô nàng sau lưng với lại ba con chó coi bộ cũng nhe răng hùng hổ lắm thành ra nó đâu có dám nựng chó hay lại gần tụi nó nửa. Nuốt ực một cái nó nhẹ nhàng đi từ từ vòng qua chỗ ba con chó, hai cô nàng sau lưng cũng bám dính đi theo, tới khi chân cả ba chạm lên bậc thềm, nó liền phóng ù luôn vô nhà, hai cô nàng sợ chó cũng nhanh chóng líu ríu chạy theo.

- Ba đứa khùng! Nay bày đặt sợ chó.

Ông Vũ đang ngồi trên ghế cười khẩy, bà cô Nguyệt trừng mắt nhảy lại đánh ông Vũ, Đan Thanh cũng nhiệt tình tham gia giữa tiếng cười trêu chọc của cả nhóm. Nó thở hắt ra một cái ngồi phịch luôn xuống nền gạch kéo áo lên xăm soi vết bấm trên eo mình, cục nước đá này không phải mượn cớ sợ chó để hành hạ thân xác nó chứ?

- Ủa Mon sao tự hào dụ chó ghê lắm mờ, nay làm trò mắc cười dzạ cưng?

Bà cô Thủy cười hì hì ngồi xuống kế vỗ đùi nó.

- Cái này…hic chị không thấy nảy ba thằng nó làm dữ quá em hơi ngán chút. Hơ hơ…

- Tại con Thanh với bà Nguyệt leo hàng rào bẻ mận đó.

Mimi cười khúc khích lên tiếng, nó gật gù.

- Ờ ờ…toàn hại báo không

- Ê nói gì đó Mon.

- Ấy không có…không có…

Nó rụt cổ lại khi thấy bà cô Nguyệt nhướng mày lên tiếng, cả nhóm cười rần. Nói xàm trêu chọc nhau thêm chút thì một người phụ nữ mặc đồ bộ, áo khoác dính đầy bùn, tay đeo bao tay kiểu chống nắng đon đả đi vô nhà cười tươi.

- So-gi mấy đứa, dì kẹt cân ký lô trái ngoài ngoải, hổng vô nhà kịp đón mấy đứa.

- A…dạ…

- Dạ hổng sao cô ơi…

- Dạ dạ.

- Ủa đang cân ký lái hả má. Ê bà con má Mi nè bà con, má em thứ 6, bà con kêu dì ha cô Sáu, kêu 6 Vui cũng được hen.

Mimi vui vẻ nhảy ra ôm tay người phụ nữ, cả nhóm cũng vội đứng dậy chào hỏi má Mimi, cô cũng vui vẻ vẫy tay kêu cả đám ngồi xuống.

- Mấy đứa ngồi xuống tự nhiên chơi chờ dì xíu nghen. Con Mi giờ mới dẫn bạn về mậy, tau trông sáng giờ. Tại đang kẹt ghi cho xong xuồng bả Tư Ú nảy giờ nè.

- Ủa nay bả qua lấy trái bằng ghe hả má? Sáng giờ tụi con mắc ghé chùa.

- Ờ bà Tư nay bẻ đám quýt sát mé sông nè, bởi vậy chở ra ngoải bằng ghe nhanh.

- Dà! Hèn chi.

- Thôi mày tiếp bạn xíu, má ra ngoải ghi cho xong cái.

- Ủa con bẻ hả má?

- Ờ ờ. Mấy đứa tự nhiên nghen, thông cảm nghen nay lái nó vô bẻ trái dì mắc coi cho nó bẻ, bỏ nó cân ký bậy lỗ chết.

- Dạ dạ hổng sao cô ơi.

- Dạ dì 6 làm công chuyện đi dì 6.

- Tụi con tự nhiên mòa.

- Hiihi haha…

Chị Thủy vui vẻ đứng dậy cười hì hì kéo tay má Mimi lại.

- Dì 6 khỏe hả dì?

- Trời con Thủy lâu hổng về chơi mậy, chu cha đẹp gái quá bây?

- Hihi dì 6 nói nghe nè dì 6, nay dẫn nguyên đám lính về phụ bẻ trái nè. Dẫn tụi con ra ngoải phụ nghen.

- Trời đất! Thôi mắc công lắm, mấy đứa toàn dân xì-phố vầy về chơi được rồi, khách khứa tự nhiên mày bắt tụi nhỏ phụ làm công chuyện coi sao được, người ta cười chết.

- Người ta nào cười…hihi tụi con toàn dân đi làm rùi nghen, kệ cho tụi nó ra bẻ phụ đi dì 6, nay nghe lái vô mới qua chơi phụ nè.

- Được hông con, cực lắm nghen Thủy.

- Hihi cho tụi nó ra phụ đi má, trãi nghiệm công chiện miệt vườn mờ.

- Phải phải cho tụi con ra chơi đại đi dì 6.

- Đúng rồi cô, tụi con nay qua phụ mà cô 6.

- Nay qua làm vườn bửa dì 6.

- Hihi haha

Cả đám vui vẻ giành nhau nói nhoi cả lên, má Mimi sau một hồi ngại tụi nó dân thành phố về bắt phụ làm vườn rốt cuộc cũng vui vẻ dẫn nguyên đám đi ra vườn. Xuyên qua khoảnh vườn nhỏ trồng đủ thứ cây linh tinh sau nhà, đi thêm chút tới vườn cam sâu hun hút tưởng chừng không thấy điểm cuối là con kênh nước nhỏ vắt ngang vườn. Không khí nhộn nhịp rộn vang phía xa, có một chiếc ghe (thuyền) đang đậu, những dáng người hối há ồn ào nói cười trong trang phục làm vườn đậm chất miền Tây đang người bưng kẻ vác từng sọt quýt chất lên ghe.

- Nay nhà bẻ vườn quýt mé bên bển đó mấy đứa, bên này tuần sau mới bẻ được.

- Dạ dạ…

Nguyên đám vui vẻ thích thú ngắm nhìn khắp nơi theo chân má Mimi vừa đi vừa nghe hai má con nhà Mimi thuyết minh giới thiệu đủ thứ về vườn cây nhà mình. Bà cô Mimi tuy đi làm suốt ở SG nhưng dù sao cũng nhà mình thành ra chém gió thiếu chút rụng hết trái cây hai bên đường. Vườn nhà Mimi rất rộng, chủ yếu hôm nay đang mùa quýt nên lái chỉ xuống thu mua quýt. Không khí thu hoạch quýt chợt lặng đi vài phút vì sự có mặt của nhóm nó, đặc biệt là mấy cô nàng xinh đẹp khiến mọi người tò mò nhìn ngó một chút rồi lại tiếp tục công việc. Má Mimi giới thiệu nguyên nhóm cho bà con đang làm, quanh đi quẩn lại những người thu hoạch quýt cũng toàn người quen hoặc bà con gần nhà nên sau vài phút nói chuyện làm quen, cả nhóm cũng hào hứng chia nhau ra theo bà con tham gia công việc thu hoạch. Hăng hái nhất là bà cô Thanh, Nguyệt, Ngọc…vì các nàng đều là công chúa, tiểu thư thành phố chính hiệu, trước giờ đều rất xa lạ với việc thu hoạch trái cây. Bình tĩnh nhất chắc là nó, chị Thủy và Mimi vì ba đều là dân miền Tây. Phụ hái quýt là chính, chơi là mười nên có tụi nó hay không cũng không quan trọng. Vì bình tĩnh nhất nên nó chỉ lang thang hết chỗ này tới chỗ nọ, chọc ghẹo hết người này tới người kia nhất là Đan Thanh, chị Nguyệt…đương nhiên chủ yếu lại mò mẫm đi theo ngắm nhìn chọc ghẹo chị Quỳnh Chi, Lê Vy. Làm gì làm cảm giác chơi chung với người đẹp có chút tiếng vẫn khoái hơn mặc dù xét về ngoại hình chưa chắc hai chị hơn được cục nước đá hoặc bà cô Nguyệt, thậm chí còn chị Thảo, Nghi. Cục nước đá ở nước ngoài về nên rất hăng hái, chạy nhảy hết chổ này tới chổ khác, làm không được bao nhiêu chỉ thấy nghịch là giỏi. Nó vừa bực mình vừa buồn cười khi cả buổi cô nàng đâu có để yên cho nó theo chơi với nữ thần, cục nước đá toàn đe dọa bắt nó không được ở xa cô nàng chỉ vì sợ bị té xuống nước, dịp nào tiện chắc phải hỏi cô nàng vụ này mới được.

Xế chiều, trời vẫn nắng khá gắt, đứa nào mặt mày quần áo cũng toàn mồ hôi bùn đất, quân số coi đông vậy chứ hiệu suất làm ăn như hạch, hăng cho dữ rốt cuộc phụ cả buổi kết quả trớt quớt, chắc cũng không ai hy vọng gì lắm vô nhóm nó thành ra người nhà Mimi toàn cười trừ cho qua chuyện. Hình như việc thu hoạch cũng gần xong, ba chiếc ghe chở đầy những sọt quýt bóng loáng men theo kênh nước tự đào riêng của nhà Mimi đi ra sông lớn, từ đây ghe sẽ chở hàng về bãi tập kết của lái ngoài thị trấn. Nó đang ngáp ngắn ngáp dài nằm đung đưa trên võng nhìn theo mấy chiếc ghe khuất bóng sau hàng cây ăn trái, bên cạnh hai bà chị Vy Chi ngồi khoanh chân dựa lưng vô võng của nó chăm chú chỉnh sửa hình bằng điện thoại, xung quanh kẻ đứng người nằm rải rác khắp nơi trò chuyện sôi nổi. Ba ông anh trong nhóm chưa gì đã thành chí cốt với anh 2 của Mimi, đơn giản thôi, hẹn hò chiều tối nhậu là thân thiết nhanh lắm. Bà cô Mimi mặc quần áo ngắn cũn cởn chạy tưng tưng trong nhà ra đứng giữa đám vỗ vỗ tay vui vẻ.

- Ê bà con nghỉ phụ rùi giờ tụi mình đi bắt cá bắt óc chiều nhậu hen.

- Bắt cá hả Mi? Kèo này được á.

- Ủa…cá đâu Mi?

- Trong trỏng á, hổng thấy toàn mương (kênh, ao tưới nước theo cách gọi riêng của người miền Tây) hả bà nội.

- Dưới này hả Mi? Có cá luôn mậy?

- Hỏi điên cha nội, dưới này hổng có cá ở đâu có cá hử?

- Ờ ha. Anh Hai xong hết chưa anh Hai?

- Ờ xong rồi, thôi mấy đứa vô trỏng chơi đi, bắt cá gì đó thoải mái, chiều nhậu.

Anh Hai của Mimi giơ ngón tay cái lên ra dấu gì đó với Mimi rồi xoay qua vỗ vai ông Vũ cười nói. Nghe bắt cá tối nhậu đương nhiên đứa nào mắt cũng sáng rở kéo nhau chạy hết vô nhà theo hai anh em Mimi, còn má Mimi và chị dâu em ấy còn ở lại tính toán tiền bạc với bà tư Ú gì đó.

- Mon đi nào? Nằm mãi thế.

- Đi đâu mà đi, chị ngồi yên cho em ngắm chút coi.

- Mệt nhá! Đi vào bắt cá này.

- Ghê chị cũng biết bắt cá hả bánh bèo?

- Hừ! Đừng xem thường nhau nhá, chị biết tất.

Chị Quỳnh Chi lườm yêu nắm tay nó kéo dậy, bà cô Vy cũng nắm bên tay kia lôi kéo.

- Đi nào, định nằm lười mãi thế à.

- Ủa bánh bèo này cũng dám bắt cá hả?

- Đấm cho giờ, bảo ai bánh bèo đấy?

- Haha…ấy từ từ…

Hai cô nàng không cho nó nằm làm biếng nửa người lôi người kéo áp giải nó đi vô nhà, hai bên hai người đẹp nắm tay kéo đi, đương nhiên bề ngoài ểu oải nhưng bên trong cũng hí hửng lắm. Sau nhà Mimi là vườn cây riêng của nhà trồng đủ loại hầu như cây gì cũng có từ chanh ớt, rau xanh, rau mùi cho đến các loại cây ăn trái như cóc, ổi, mít, xoài, mận, chôm chôm, bưởi, vú sữa, dừa, táo…nói chung muốn cây gì cũng có. Giữa vườn là một ao nước nhìn khá sạch sẽ nối với mương nước đi khắp vườn bằng một cửa cống nhỏ làm bằng bê tông có cửa chặn lại khi cần có thể cho nước ra vô bất cứ lúc nào. Trên ao có sàn làm bằng tre vươn ra gần nửa ao để sinh hoạt. Nó đi lại đứng chung với mấy ông anh nhìn ngó một chút rồi tủm tỉm kéo tay Mimi.

- Cái này…chắc đâu phải ao cá tra hả Mi?

- Nói gì á anh Mon?

- Ờ…thì chắc đâu có nhà hàng trên sông nhễ.

- Nhà hàng…là gì?

- Hí hí…

Nó với mấy ông anh cười hí hí nháy mắt, Mimi chu miệng nghĩ một hồi cũng hiểu ra co chân đá một cái.

- Điên hả? Nhà người ta có wc đàn hoàng nghen. Muốn ăn cá tra hông? Dẫn cho đi.

- Hơ hơ…thì hỏi cho biết, không có thôi làm dữ.

- Há há…

- Mệt nha!

- Haha ao sạch đàn hoàng đó mấy đứa. Vũ vô khiêng phụ anh máy bơm ra mình bơm nước cạn bớt cho mấy đứa bắt cá cho dễ.

Anh Hai cười ha hả vỗ vai ông Vũ.

- Ok ok anh!

- Ê anh Tiến vô em lấy đồ cho nè, lắp đỡ mấy bóng đèn tối tụi mình trải bạt ra đây chơi cho mát.

- Ờ ờ được đó Mi. Ủa tụi con gái đâu hết rồi mậy?

- Tụi nó vô thay đồ rồi. Anh Mon với ông Kiên khiêng sạp (giường bằng tre) ra đây dùm em nghen.

- Hả ờ ờ để tụi anh.

Nó với ông Kiên xăn tay áo vô nhà hì hục khiêng sạp ra, mắc võng, xếp đồ đạc. Đang loay hoay cột võng thì nghe cái đùng sau lưng, nó giật mình nhìn lại đã thấy bà cô Nguyệt với Cycy, Ngọc đã nhảy cái ùm xuống ao, Đan Thanh và hai chị Chi Vy đang đứng tần ngần trên bờ. Nó trợn mắt nhìn xuống ao.

- Ê biết ao sâu cạn, cây cối gì dưới không mà nhảy đùng đùng đó mấy cô nương?

- Xí!

- Kệ tụi chị nha Mon.

Mấy cô nàng trề môi ra vẻ không thèm để ý tới nó, nói nói cười cười bì bỏm bơi về phía Đan Thanh.

- Hihi hổng sao đâu anh Mon, ao này sạch với an toàn lắm, anh Hai em mò chà (cành cây nhọn dưới ao) lên hết lâu rồi.

- Ờ ờ…vậy được.

- Hihi anh Mon kỹ ghê ha.

- Haha thì sợ mấy cô nương bị chà đâm sao.

- Thấy cưng ghê hông.

- Hơ hơ…mà chưa bơm được nhiêu nước bắt cá được khỉ.

- Ê chị nghe hết nha Mon. Lèm bèm hồi đá u đầu giờ.

Nó trề môi không thèm đôi co với bà cô Nguyệt nhìn về phía mấy cô nàng còn đứng trên bờ kiếm niềm vui, nói gì nói tiết mục bắt cá này nó cũng mê lắm, mấy cô nàng toàn mặc đồ ngắn, chân dài đùi thon, áo ngắn củn, kiểu này mấy nàng nhảy hết xuống nước còn nó ngồi trên bờ rung đùi ngắm ao thì…chậc đã phải biết, mới nghĩ tới thôi mà máu chạy rần rần trong người. Ông Tiến đang leo trên cây cột bóng đèn cũng nhìn xuống rồi nhìn nó, hai ánh mắt hiểu ý nhau hai an hem cười hi hí. Tiếng máy bơm nước chạy ầm ầm đầu kia ao nước cũng không lấp đi được tiếng nói cười trong trẻo của mấy cô nàng xinh đẹp, trời cũng nóng tranh thủ lúc nước chưa cạn thì mấy cô gái kéo nhau nhảy hết xuống ao tắm cho mát. Nó híp mắt lại hí hửng ngồi vắt vẻo trên võng nhìn chị Thủy và Nguyệt đang lôi kéo cục nước đá xuống ao chơi, coi hùng hổ hung dữ vậy mà mặt bà cô đó giờ xanh mét, run rẩy ôm gốc cây cứng ngắt nhất quyết không chịu xuống, la hét thiếu điều rụng hết lá cây.

- Monnnn cứu tui….cứu em… Hic hic chị Nguyệt em hổng chơi mà…trời ơi…Monnnn cứu…

- Mười thằng Mon cũng hông cứu đâu nghen mậy.

- Hihi Thanh xuống đại đi cưng. Cạn queo à…

- Hông mà…em sợ lắm. Trời ơi…nhột…hihi huhu Monnnnn cứu…

Nó bật cười ngậm trái ổi nhai ngon lành nhìn cục nước đá ôm gốc cây, vòng nào ra vòng đó đẹp thôi rồi, bụng hí hửng nhìn không sót chổ nào trên cơ thể em.

- Mon cái gì mà Mon. Ao cạn lắm xuống chơi đại đeee.

- Tui…em…anh…anh nhớ mặt nghen. Trời ơi nhột em chị Nguyệt!

- Hihi! Xuống với chị em cục cưng…

- Hông mà…aaaaa

Đùng!

Xong! Cục nước đá bị lôi cái đùng xuống nước, mặt mày từ xanh chuyển qua đỏ, nước khá trong làm cơ thể cô nàng hừng hực thấp thoáng bầu ngực căn tròn, chỉ có gương mặt em giờ không còn lạnh lùng girl nửa mà nửa sợ nửa cười, kèm theo chút giận dỗi trừng mắt về phía nó. Đương nhiên chổ sông nước ao hồ nó đâu có ngán em, nhe răng thách thức cười ha hả lại liền, ngon mà bơi qua đây mần thịt nó.

- Anh nhớ mặt tui nha Mon!

- Hơ hơ…nhớ liền, sợ gì không nhớ.

- Anh coi chừng tui!

- Coi thì coi…đang coi nè.

- Coi nè…

- Á…khoan…ai chơi kỳ đó…á…

Ầm!

Rồi xong! Nó bị Mimi lật võng xô luôn xuống ao, chưa kịp phản ứng đã thấy mấy cô nàng đang kéo nhau lội lại phía nó.

- Ấy khoan! Bình tĩnh…có gì từ từ nói…không có giỡn nha mấy cô nương...Anh Tiến…anh Tiến kéo em lên anh Tiến.

Ầm…ầm…á…ê... ầm…

Làm gì còn ai kéo nó lên, mấy ông anh lần lượt rớt hết xuống ao, ông Vũ cắm đầu xuống nước trong khi còn đang ôm nguyên cục rơm để dành chút nướng cá. Tiếng cười đùa nhanh chóng rộn vang khắp ao, ngay cả má và chị dâu Mimi xong công chuyện mới vô đang chuẩn bị đồ ăn trên sàn nước cũng vui vẻ tham gia cười nói.

Nhờ máy bơm nước khá mạnh, ống bơm cũng bự nên cả đám tắm ao đùa giỡn khoảng gần tiếng nước cũng cạn dần chỉ còn tới bắp chân mấy cô nàng. Người nó ê ẩm vì bị ngắt nhéo hành xác cả buổi, nằm dài một góc có nhiều cỏ khá êm mặc kệ mọi người kéo nhau chạy nhảy, rượt đuổi tôm cá khắp ao. Tiếng cười nói la hét vui vẻ khiến nó cũng cười theo không ngậm miệng.

- Aaa em bắt được con tôm nè chị Nguyệt.

- Đâu phải đâu. Con tép mà Thanh.

- Con tôm! Bự quá trời nè.

- Tau nói con tép, tép sông ha gì á.

- Tôm mà.

- Đù mạ…chụp nhanh Vũ. Cá lóc bự lắm.

- Để tau…Ê con banh bèo né ra nhanh.

- Hihi…nào ngã em.

- Này Cycy cầm chặt vào, nó kẹp chị đấy…

- Hic hic…

Nó trợn tròn mắt nhìn cục nước đá cãi nhau với chị Nguyệt tôm hay tép cũng vui, nhìn mấy con cá bắt được càng ổn, rổ ốc trên tay hội chị Nghi cũng bình thường, cơ mà nhìn con cua của Cycy, Ngân, Ngọc và chị Lê Vy đang hì hục xử lý thì đầu óc hơi loạn, bắt đầu thấy sai sai rồi đó.

- Cái này…ao nước ngọt sao có cua đó ta. Tà môn cmn rồi…

- Hihi…nói bậy nha Monnnn!

- Hơ hơ…

Chị Thủy cười khúc khích ôm eo Mimi lội bì bõm lại ngồi xuống bên cạnh, nó cũng híp mắt nhìn không sót thân hình ma quỷ của chị, bên cạnh Mimi sẹc-xy không kém. Nó kéo chị Thủy qua một bên gác đầu lên người chị, Mimi cũng vui vẻ cười hi hí bóp bóp chân nó cùng nhìn về phía đám đông đang săn đuổi tôm cá hăng say giữa ao.

- Anh Mon biết rùi hen?

- Hơ hơ…biết gì, ai biết gì đâu.

- Hihi ao này làm gì có tôm cua với mấy con cá đó. Hồi sáng bà Thủy xúi em dặn anh Hai mua về thả á.

- À…thì ra…

Nó bật cười nhìn hai cô nàng đang mắt tròn miệng chu cười hihi, bởi nó nhìn đâu có sai, cái ao trong veo sạch sẽ vầy làm gì có nhiều tôm cá, quá đáng hơn cua nước lợ dám đem thả luôn xuống ao nước ngọt, hèn gì tới bà cô Lê Vy mà bắt được cua không bị kẹp, thả xuống đây một chút cua nó đờ ra liền sức đâu kẹp người. Nó ngẩn mặt lên giơ ngón cái ra nháy mắt với chị Thủy.

- Được đó chị! Chịu chơi đó.

- Hihi cho dân thành phố chơi vui bửa.

- Hơ hơ về có bửa quậy banh ao sạch nhà Mimi hết luôn.

- Kệ đi anh Mon. Tụi nó bắt hổng hết mai anh Hai em quần lại cho sạch rùi phơi ao, bơm nước vô lại là xong. Chuyện nhỏ.

- Cũng mất công anh Hai em.

- Hihi cho tụi nó chơi đã đời một bửa, vui là được.

- Ờ ờ…

Nó mỉm cười vỗ nhẹ lưng Mimi, câu vui là được này của cô nàng chính là lý do cả nhóm ai cũng quý em, ngay cả nó mỗi khi chạm vào em cảm giác cũng rất tự nhiên không một chút bài xích, vì nó cũng rất quý em.

- Về quê lần này ổn hết hả em?

- Dạ! Ngon lành luôn. Má em kêu dẫn mọi người về chơi nhiều lên. Trước nhà em cũng ngại đó, giờ hết rồi.

- Năm nay nhà con này làm ăn được nè, má nó đỡ nhiều. Chớ hùi trước dì 6 ngại tiếp khách lắm luôn Mon.

- Khờ quá! Bạn bè chơi thân cở này, không chơi chữ ngại nha Mi.

- Biết rồi ông tướng. Mà bà nội này nhiều chuyện quá ha, gì cũng nói ổng biết hết dzạ? Đừng nói hốt ổng rùi nghen bà già.

Nó giật thót trong bụng, chị Thủy cười khúc khích vuốt ve ngực nó một cách sổ sàng.

- Hốt lâu rùi mày ơi, dễ gì bỏ qua cục cưng của tau được hí hí…

- Hí hí vậy tối cho em ké xíu nghen. Ha anh Mon haaaa.

- Cái này…không được, anh giữ zin kỹ lắm.

- Hứ! Zin lổ rún thì có.

- Giỡn hoài, anh hồi zin mỗi ngày.

- Nghe ớn hông. Anh nha! Lum la cho dữ ha, em méc con Thanh coi nó xử anh sao.

- Cái này…ơ liên quan gì bà cô đó, anh có sợ đâu.

- Phải hổng liên quan hông?

- Chắc chắn không.

- Hihi sao em thấy liên quan hơi bị nhiều luôn ta.

- Không…không có nha.

- Vậy để em nói nhẹ nó thử coi…

Cô nàng tủm tỉm cười toan đứng dậy, nó lại chột dạ ôm eo chụp tay cô nàng kéo lại cười hì hì.

- Ấy đừng…cái này…thôi đừng có hại anh..tụi mình chung phe mà, em đừng có bán đứng anh.

- Hí hí biết sợ hen. Ủa dám làm dám chịu chớ cục cưng.

- Anh có làm gì đâu. Trung trinh đàn hoàng.

- Hứ! Trung trinh dữ. Anh coi chừng đó nghen, riết rồi hư hỏng hổng ai làm lại anh luôn. Con Thanh mà biết nó cắt…

- Ấy…không có…không hề có. Tụi mình chung phe mà Mi dễ thương.

- Khỏi nịnh ha. Hổng chung phe, em làng cho anh chết mới vừa bụng. Hừ hừ.

- Hơ hơ…

Nó cười như mếu, Mimi híp mắt nhéo chân nó vài cái hừ hừ chu miệng đánh thêm chị Thủy đang cười hí hí sau lưng mấy cái.

- Bà đó nghen, riết chiều ổng hư quá trời đó nghen.

- Ủa chắc mày hổng chiều nó đâu.

- Hứ! Chị em chơi chung quýnh lẻ hoài hổng rủ, em tán xéo hán có bửa nha…

- Thì mày ngon làm gì nó làm đi.

- Ổng chịu em nhai ổng liền. Hen anh Mon hen

- Hơ hơ…

Hai cô nàng cười hô hố sờ soạn nó thiếu điều lột trần nó ra tại chỗ khiến nó hoảng hồn nằm cứng đơ người không dám cử động sờ lại, lỡ máu hai cô dồn lên não chắc mai nó còn được bộ xương.

- Ê Mi đợt này về cho má mày được nhiêu?

- Ít hà, chắc cho bả 50tr sài. Cở này em làm dư ít hà.

- Uhm cho vậy vừa rồi. Qua ba tau kể anh Hai mày tính đợt này trả tiền cho nhà tau á. Mày coi nói ổng coi sao, ba tau kêu cũng hông gấp, lo trả người ta trước cũng được á.

- Để tối em hỏi ổng coi sao. Mà ổng có tiền trả chú Năm để ổng trả đại đi chị, làm có hổng lo trả để hoài má em suy nghĩ tùm lum.

- Sao cũng được, hổng ấy để năm sau hả trả. Nghe đâu Hai mày tính năm sau mua giống “ma-lai” gì mới về trồng thêm ha sao á. Ba tau kêu để đó năm sau ổng nhập giống dùm rồi tính tiền luôn cũng được.

- Uhm vụ này chắc ông Hai em nói chú Năm rồi. Thôi kệ để ông hai ổng tự lo. Cở này em nghỉ lo rồi.

- Ò! Ổng tự bơi được cũng mừng, cho mày khỏe.

- Khỏe thiệt á, giờ em để dành tiền lo má em bệnh bất tử nửa à. Vợ chồng ổng tính chuộc miếng đất mé bển về á chị, nghe tính vậy chắc năm nay ổng làm được hihi.

- Ghê! Đâu mày hỏi ổng kỹ coi, gom tiền chuộc nổi có gì mượn ba tau qua nói chuyện cho.

- Để coi sao, em hỏi ổng hoài mà cứ cà tưng cà tửng cười cười hông chịu nói em biết mới bực nè.

- Chắc ổng sợ mày lo đó.

- Hừ! Hỏi hổng nói có gì em phụ, giấu giấu mai mốt kêu phụ em táng xéo hán.

Nó cười cười ngắm chị Quỳnh Chi từ xa, sẵn tiện coi chừng cục nước đá luôn nhưng tai vẫn nghe hết câu chuyện của hai cô nàng, có vẻ như lần này về đây chơi, nó được hiểu, được biết nhiều hơn về chuyện riêng của chị Thủy và Mimi, điều này có nghĩa họ đã mở thêm một cánh cửa để thân thiết hơn trước rất nhiều. Hai cô gái vẫn thản nhiên nói chuyện không còn khoản cách gì với thằng nó.

- Ê Mi qua tháng qua tau làm đi mậy?

- Chi bà nội, đang làm bển ngon.

- Thì con Yến nó tính nghỉ. Hỏi thử coi mày chịu về làm với tau hông.

- Nghỉ luôn ha sao? Em đâu nghe bả nói gì ta.

- Nghỉ một thời gian ha sao á, mà tau sợ nó nghỉ luôn quá.

- Haizz má bả kêu về ngoải nửa hả?

- Chắc vậy á. Bửa nó kêu để về ngoải coi sao, tau nghi nhà nó bắt lấy chồng, nghe đâu làm mai cho thằng nào bên đài.

- Uhm để bửa nào em hỏi bà Yến coi sao. Nói vậy chớ bên này em làm ngon, bà Phụng đợt lo em cũng nhiều, bỏ đi coi hổng được. Ha bà kêu con Ngân đi làm đi, để nó ăn rồi xách đít đi chơi miết nhìn chướng mắt muốn chết.

- Thôi con quỷ đó tau làm biếng quản lý lắm. Nó đi làm ông Bảo ổng lên tăng xông chết có ngày.

- Vậy thôi để tau kiếm đứa khác làm đỡ.

- Ờ tùm lum đứa muốn làm với bà quá trời. Gấp gì đâu.

- Chủ yếu hợp tính mày ơi, hổng nghe lời nói hoài mệt tau lắm.

- Hí hí hổng hợp đưa cho anh Mon nè, qua tay anh Mon nhà mình cái ngoan liền. Ha anh Mon ha…

Mimi cười híp mắt đưa gương mặt nguy hiểm vỗ mạnh lên đùi nó nhéo nhẹ một cái làm nó cũng giật nảy mình trong bụng.

- Ớ…nè nè, liên quan gì…đừng có để ý tới anh, lo nói chuyện đeee.

- Khoái muốn chết bày đặt ớ đồ. Thui để nào chị kiếm được em gái nào kêu nó qua chăm Mon mấy bửa Mon duyệt dùm chị ha Monnnnn.

- Ấy…cái này…không ổn lắm đâu, em mắc cở lắm….á….đau đau…không nhận, không biết, chắc chắn em không liên quan. Em thề…

Nó rùng mình trước cặp mắt yêu nữ nhìn vô cùng nguy hiểm, trong bụng nóng ran giật giật, riết rồi làm như nó là quỷ giống mấy cô nàng không bằng, nằm không cũng dính đạn, còn ai khổ hơn nó không.

- Thằng Mon, lên đốt lửa nướng cá lóc mậy. Nằm đó hoài ku.

- Hả? Cá nướng trui hả anh?

Ông Vũ chọi nguyên cục bùn cái đùng lại gần nó nói lớn, nó cười cười ngồi dậy nhìn mấy con cá đang xỏ xâu trên tay ông Vũ.

- Ờ lên đốt lửa đi ku, con Mi làm cá dùm anh mậy.

- Biết rồi. Hì anh Mon lên tắm sơ trước đi rồi ra đốt lửa nướng cá. Em mần cá sẵn cho.

- Ờ ờ vậy để anh.

Nói rồi nó nhảy lên bờ chạy ù vô wc tắm ào cho sạch bùn đất, sạch sẽ thơm tho đi ngược ra bãi đất trống gom rơm, củi khô các kiểu ra chuẩn bị nhóm lửa chuẩn bị nấu nướng. Người mệnh thổ chứ phải mệnh hỏa đâu mà lần nào cũng bắt nó lo vụ củi lửa không biết. Chuẩn bị đồ nướng ổn thỏa thì chị Thủy cũng tắm xong thay đồ bộ đơn giản chạy ra phụ nó xỏ cá, ướp cá, làm nước chấm. Cá tôm lần lượt được mấy ông anh gom lên bờ, ba phụ nữ nhà Mimi vui vẻ ngồi làm cá, rửa sạch giao qua cho nó. Trời gần sụp tối, mấy cô nàng nhóm nó chơi đã đời cũng chịu kéo nhau leo lên bờ gom chiến lợi phẩm hí ha hí hửng cười nói khoe của ồn ào làm chị Thủy phải cầm cây đuổi đi chổ khác.

- Tụi mày vô tắm nhanh ra phụ nấu đồ ăn coi, đứng xàm hoài hả.

- Từ từ coi, làm dữ bà nội.

- Hừ hừ…

Mấy cô nàng đồng loạt bĩu môi kéo nhau chạy vô nhà, nó cười cười híp mắt nhìn theo.

- Ủa đi tắm hả mấy người đẹp. Từ từ chờ xíu tại hạ tắm dùm cho, đây trời tối con gái con đứa tắm nguy hiểm lắm.

- Ờ chí lý, mấy đứa chờ chút tụi anh tắm dùm cho há há…

- Nói hay lắm người an hem…

- Hứ…muốn chết hả mấy tên kia.

- Hừ! Nói gì nói lại nghe tui nghe coi Mon?

Rầm…

- Ấy…bình tĩnh, không cho thôi làm dữ…

Nó với mấy ông anh cười ha hả nhảy tránh mấy trái cây do cánh chị em chọi thẳng tay rồi nhìn theo dáng điệu đà nóng rực lửa của mấy cô sư tử đang đi vô nhà không rời mắt. Nói xàm vài câu vui vẻ sau đó anh Hai Mimi với ba ông anh nhóm nó kéo ống nước sạch ra tắm lộ thiên luôn ngay trên sân bê tông sau nhà, mấy ông thậm chí lột luôn quần ngoài mặc mỗi sịp làm mấy cô gái la oai oái chửi um sùm từ trong nhà.

- Há há đừng có nhìn lén tụi anh nha mấy em.

- Đéo ngại cứ nhìn nha, thèm ráng chịu à haha…

- Coi tướng anh chuẩn không, mê chết mấy em luôn ấy.

- Mắc óiiiiiiii!

- Tụi mày điên rồi Vũ ơiiii.

- Chút tau ra mày chết với tau nha Tiếnnnnn!

Tiếng bà Thảo, Nghi bùng nổ trong nhà làm nó với chị Thủy chỉ biết lắc đầu cười với sự lầy lội của mấy ông anh, biết vậy nảy nó không tắm trước làm gì, cơ hội khoe thân cho chị Quỳnh Chi nhìn đâu phải dễ có. Mà thôi, nó là người đứng đắn, đâu có dễ dãi với mấy nàng được, coi bộ lo nướng cá chắc ăn hơn. Chép miệng tiếc rẻ cơ hội khoe thân cho chị nữ thần một lúc, cười vui vẻ xếp mấy xâu cá lóc, một ít cá rô đồng, cá bống xuống bãi cỏ, sau đó chất đầy rơm xung quanh rồi nổi lửa. Rơm khô bừng cháy hừng hực soi ánh lửa lên gương mặt xinh đẹp của chị Thủy bên cạnh làm hai má chị hồng hào quyến rũ đến lạ. Mùi cá nướng trui thơm lừng bốc lên nghi ngút làm mấy ông anh cũng chưa kịp thay đồ chạy ù ra đứng chép miệng thiếu điều chảy dài nước miếng.

- Đù mạ…cá nướng nhìn ngon lành.

- Làm tốt lắm chú em.

- Há há làm mấy ly gụ đế là hết sẩy nha anh em.

- Đúng bài luôn anh Hai.

Cả đám cười hô hố vỗ vai nhau quên luôn đi mặc đồ vô, tới khi mấy cô gái tắm đợt trước đi ra la hét um sùm người vác cây, nàng xách chổi rượt chạy vòng vòng mới chịu giải tán. Nó bật cười mặc kệ mấy người đó giỡn, quăng nguyên rổ cá rô, cá bống được chị Thủy làm sạch vô chảo dầu làm món cá chiên xù, mùi cá chiên quyện vô mùi cá nướng khiến mấy cô gái còn tắm trong nhà cũng xuýt xoa vui vẻ.

- Eo ơi…hôm nay Mon nấu cả hội ăn luôn đấy, giỏi thế nhỉ….

- Hơ hơ em mà, giỏi vậy có yêu em không?

- Hihi yêu chết mất luôn.

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích kéo tay Lê Vy đi lại đứng kế nó giương đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vô chảo cá đang chiên, nó mỉm cười kéo tay đẩy hai bà chị lùi ra sau lưng nó một chút.

- Nè nè đứng xích ra, văng phỏng giờ hai cô nương.

- Hừ!

- Hihi yêu thế! Không ngờ Mon biết nấu ăn luôn đấy.

- Hơ hơ vậy mới được chị yêu chớ. Nói chứ toàn nướng với chiên, đơn giản mà. “Tách…xèo” ui daaaa

- Cẩn thẩn đấy…

- Hic ayda…hehe không sao, đó hai chị đứng xích ra, văng phỏng đó thấy chưa. Mà tối rồi sao mặc đồ ngắn vậy, muỗi ăn thịt bây giờ.

- Mặt thế này mát mà Vy nhỉ.

- Hừ! Bổ mắt tên này thì có.

- Hơ hơ…

Chị Lê Vy trừng mắt lén dậm chân nó một cái khi phát hiện cặp mắt trong sáng của nó đang tủm tỉm cười dò xét cơ thể mình, chị Quỳnh Chi cũng phát hiện đưa tay dứ nắm đấm ra che mắt nó, đôi môi chu lên cực kỳ dễ thương.

- Này…cấm nhìn nhé, chị đấm cho giờ.

- He he đâu em nhìn gì đâu.

- Nào…không trêu nửa. Cần gì chị hộ cho nào.

- Hehe vậy hai chị qua bển phụ rửa rau, tôm cua đồ phụ chị Thủy đi, để chị Thủy đi làm nước chấm.

- Uhm! Đi nào Vy.

- Hừ! Đấy mày xem kìa, nhìn chả chớp mắt luôn Chi kìa. Ghét thế cơ.

- Hihi…

Chị Quỳnh Chi lườm lườm cả buổi xong cảm thấy không xi nhê gì với nó đành bất lực kéo tay chị Lê Vy đi ra chỗ chị Thủy. Nó mỉm cười hít thật sâu một hơi tràn ngập mùi khói thơm từ rơm, mùi cá nướng, cá chiên và cả mùi sữa tắm thoang thoảng hương con gái còn vương của chị Quỳnh Chi. Trời tối hẳn, ánh đèn điện sáng rực khoảng sân, ánh đèn soi bóng xuống mặt nước yên tĩnh bên dưới, tiếng gió rì rào lùa qua những tán cây, bóng người rượt đuổi nhau vụt qua vụt lại, tiếng cười nói la hét rộn ràng. Bên cạnh ánh lửa đỏ hồng cháy hừng hực soi lên bóng nước trong veo đang cao dần khi con nước dâng lên, cửa cống rộng mở đưa nước trở lại ao. Nó im lặng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, cảnh đẹp, bạn bè thân quen, đồ ăn ngon, người đẹp để ngắm nhìn trêu chọc…cũng có một chút dịu êm đến lạ.

-------------------------------

Bạn nào bị lỗi chương thì qua blog đọc nghen

https://mylifengayhomqua.blogspot.com/