Chương 35: Ngày hôm qua...đã từng - MY MEMORIES

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories

Chương 34

..........................................

Trên bờ không ít người, có cả khách du lịch nên nó vẫn phải mang theo mấy cái túi trên cổ chạy lòng vòng chụp hình cho mấy cô nàng, tuy khổ nhưng mát con mắt, tinh thần hăng hái hơn uống cả thùng nước tăng lực. Chụp cháy cả máy không chán thì bà quản trò lại kéo mấy chị đẹp của nó đi làm giám khảo, tắm thác chơi trò chơi cũng cần giám khảo, bà chị này bị ngáo giám khảo thiệt rồi. Hai chị đẹp bị bắt cóc, bà cô mặt mo gặp mấy anh chị em trong công ty cũng chạy đi chơi, nó buồn thiu một mình ngồi phịch xuống ghế kêu cà phê an phận làm chân giữ đồ. Lại lôi máy ảnh ra xem hình, càng coi mắt càng mở to ra, miệng khô khốc, công nhận đâu phải tự nhiên mấy ông photo tốn tiền đòi chụp hình gấp, người đã đẹp lại còn ăn ảnh như mấy bà cô của nó, chụp ngắm cả ngày không chán. Còn cô nàng mặt mo ham chơi ham ăn thì bửa nay khiến nó từ sốc tới sốc, biết cô nàng dáng đẹp từ lâu rồi, nhưng toàn mặc đồ dài, đồ thể thao, bửa nay nhìn cái dáng người hừng hực kiểu này, càng không hiểu sao nhóm ông Bảo toàn đi kiếm mẫu khác.

“Cái dáng này…mặc đồ sẹc-xy thì…hơ hơ mấy ông chê thì để tui chụp”

Nó đang híp mắt đủ thứ âm mưu trong sáng thì…

- Bắt ảnh lại mấy đứa!

- Hả…bắt gì…tiếng ai quen dữ…

- A…haha…hihi

- Trâm lột đồ ổng nhanh. Điện thoại nửa Trâm ui…

- Uki hihi

- Này này làm gì…khoan…Á….

Ùm!

Nó có phải mạng hỏa đâu cỡ này hay bị nhún nước chứ, ho sặc sụa vừa ngóc lên mặt nước đã nghe tiếng reo hò của mấy cô vợ nhỏ của nó xen lẫn tiếng ông nhân viên la lớn.

- Thằng nhóc chưa mặc áo phao không được xuống nha mậy!

Nó phun nước phèo phèo mặt mày khổ sở.

“Tui có tính tắm đâu ông la tui”

- Ai bày đầu đó hử!

- Lêu lêu em nè.

- Em nửa.

- Là em nha chú Mon….

- Hừ…dám ám sát chồng, phản rồi hả.

- Hihi lêu lêu…

Nó hung hăng leo lên bờ cầm vội cái áo phao chổ ông nhân viên rồi rượt đuổi mấy cô nàng ám toán nó, tiếng cười đùa vui vẻ lại rộn vang, bị mấy chị đẹp bỏ rơi vẫn còn mấy cô vợ nhỏ xinh đẹp không kém. Hơ hơ….

Nghịch nước chán chê nó leo lên bờ nằm phơi nắng cho ráo người, nay không có hứng tắm nên không mang đồ như mấy cô gái. Treo áo ngoài lên cây, nó nằm dài trên tảng đá lớn như nàng tiên cá, híp mắt ngắm chị Quỳnh Chi và Lê Vy đang chải tóc cho nhau. Bụng khoan khoái cực kỳ dễ chịu, nhiều lúc không tin được có một ngày được ở gần tha hồ ngắm nữ thần của mình không phải trên màn ảnh tivi, càng ngắm càng thích, về nhà phải nịnh chị Thủy nhiều lên mới được, chỉ cần có bà cô Thuỷ muốn quen người đẹp cỡ nào cũng có. Nhắc tới chị Thủy mới để ý không biết hai cô nàng nói cái gì với nhau mà ánh mắt thi thoảng cứ liếc nó gian lắm, ánh mắt này chỉ có mấy cô nàng nhóm nó có mỗi lúc mấy cô ngắm trai. Chợt chị Lê Vy cười khúc khích đi lại bất ngờ đưa tay vén áo nó lên, còn chưa kịp phản ứng chị Quỳnh Chi cũng cười cười sờ ngực nó.

- Hihi Mon nhà ta trông yêu thế này mà chúng nó bảo vừa gầy vừa xấu.

- Nhưng vẫn gầy thật.

- Chả sao, mang ra kia vỗ béo tí mang cho bọn cái Vân xem chả thích ngay.

- Thế mày đã khoe bọn nó chưa, cẩn thận bọn nó cướp phi công đấy.

- Cướp vào mắt, nhưng bọn nó đang gào mang Mon ra đấy.

- Hihi thế xong việc mang Mon ra khoe chơi, Mon như này khối đứa chết Vy nhỉ.

….

Nó trợn tròn mắt, hai bà cô này bị té đập đầu vô đá hay gì tự nhiên ăn nói nghe nhột dữ, mất niềm tin cuộc sống hay sao mà gu mê trai của hai bà cô coi bộ mặn lạ.

“Chị ơi…giữ hình tượng chút chị ơi”

Nó kêu gào trong lòng, hình như chơi với nhóm nó riết không ai không hư hết. Mà thôi, nể tay hai chị mềm, nó cũng lười ý kiến, cứ nằm dài phơi nắng cho hai chị tha hồ muốn làm gì làm, nói gì nói. Càng nói càng bạo, nó thở dài trong bụng, tự nhiên hối hận vì được gần gũi thế này, biết vậy cứ để chị nữ thần ở xa xa, cao cao chứ càng thân càng thấy đổ vỡ hình tượng dần đều rồi đó.

- Vết thương còn đau nhiều không Mon?

Tiếng chị Quỳnh Chi lại dịu dàng bên tai, mở mắt ra nó khẽ liếc nụ cười dễ thương của chị mà choáng, đúng là diễn viên, xoay người cái liền trở lại làm nữ thần liền.

- Hờ…cũng đỡ rồi chị.

- Thế có thích đau nhiều không?

- Hỏi lạ, ai thích đau trời.

- Thế định quên uống thuốc đến bao giờ đấy?

- Ơ…

- Ơ quả mơ, uống thuốc này.

- Cái này…

- Hừm! Tưởng bọn chị chả biết gì à, uống thuốc nào, đến giờ rồi!

Chị Quỳnh Chi lườm nó nghiêm mặt xòe những viên thuốc quen thuộc ra trước mắt, tay còn cầm sẵn một chai nước suối.

- Uống thuốc ngoan nào, không chị mách bọn ở nhà đấy.

- Haizz tự nhiên chị biết nhiều chi không biết…

- Hihi uống nhanh nào, Thanh dặn bọn chị đấy, đừng hòng trốn uống thuốc.

- Hic hic

Nó thở dài ngao ngán mở miệng thiệt lớn, chị Quỳnh Chi cười khúc khích tống hết đống thuốc vô mỏ nó, lại dịu dàng đút nước cho nó xong mới hài lòng lườm lườm đứng dậy.

- Như trẻ con ý, nằm yên đấy chờ chị thay quần áo nhé, không được đi trêu gái đâu đấy.

- Hơ hơ.

Nó bật cười, cảm giác được người nổi tiếng chăm thật thú vị, còn bà cô Thanh cũng thiệt tình, nó đi xa bên ngoài vẫn không thoát được bàn tay em, dặn dò chị Quỳnh Chi nhắc nó uống thuốc mới chịu.

- Mon ơi, bọn chị xong rồi, chúng mình đi chụp ảnh tiếp nhé.

- Nhanh nào!

Hai cô nàng đứng trên bậc thang vẫy tay, nó bật dậy vui vẻ cầm theo áo túi chạy lên, lúc này hai chị đã thay quần áo kiểu khác vẫn tương đồng nhau như hai chị em, quần jean rách te tua, áo sơ-mi kiểu con gái bóng loáng gợi cảm, chị Lê Vy áo trắng, Quỳnh Chi thì diện áo đen khiến nó đi với hai chị cả ngày cũng nhìn không chớp mắt. Lúc này nhóm ông Bảo đang tiếp tục chụp hình, bà cô mặt mo cũng quay lại bận rộn làm việc không theo nó chơi được nửa. Tuy nhiên nó vẫn dẫn theo hai chị lại chỗ nhóm ông Bảo làm việc vừa quản lý vừa dạo chơi ngắm cảnh, chụp ảnh cho hai chị đẹp luôn.

Đang cười nói chụp hình vui vẻ thì chị Quỳnh Chi thôi cười nhíu mày tỏ vẻ không vui, chị Lê Vy cũng thôi tạo dáng, cả hai đều tiến lại nhưng mắt hình như nhìn ra sau lưng nó. Hơi ngơ ngác xoay lưng, nó phát hiện cách nó khoảng chục mét là ông anh photo hồi trưa có xích mích với nó đang cầm máy hướng về phía mình. Còn chưa kịp nghĩ thêm thì hai chị đẹp đã lướt qua người nó đi thẳng lại ông photo, nó chột dạ liền chạy theo dù chưa biết chuyện gì. Vừa lại gần đã nghe giọng nghiêm của chị Quỳnh Chi.

- Anh ơi em bảo này, anh không được chụp ảnh bọn em như thế, em không đồng ý đâu.

Ông photo cũng hơi ngẩn người, còn chưa lên tiếng chị Lê Vy đã tiếp lời.

- Anh không phải giải thích, bọn em thấy anh chụp bọn em rồi. Yêu cầu anh xóa ảnh ngay giúp bọn em.

- Trời làm gì nghiêm trọng dữ mấy em, hồi nảy anh có chụp tụi em mà, giờ chụp chút xíu căng vậy?

- Lúc nảy là buổi chụp ảnh chúng ta thỏa thuận với nhau như một hợp đồng, buổi chụp kết thúc cũng xong việc, lúc này anh không được chụp bọn em khi bọn em không đồng ý đâu. Đây là quyền riêng tư, mong anh tôn trọng giúp bọn em.

- Có mấy tấm hình làm căng vậy em, toàn quen biết không hà.

- Bọn em chẳng quen anh, lúc nảy là thỏa thuận với anh Bảo. Bây giờ khác, em không thích nói nhiều, anh xóa hình giúp em. Vy gọi anh Bảo lại đi Vy!

Nó thở dài cười khổ, hai cô nàng này cũng đáo để đó chứ, mặc dù không nhỏ nhen gì nhưng nó vẫn khá hứng thú đứng nhìn đối thoại từ xa, làm biếng lên tiếng can thiệp. Cũng xui cho ông photo, có chút xíu hiểu lầm thôi mà mấy cô nàng vẫn ghim không chịu quên. Ông Bảo được chị Vy kéo lại nói chuyện, bà cô mặt mo cũng chạy theo hóng chuyện, ông Bảo nhăn nhó nói qua nói lại vài câu rốt cuộc ông photo kia cũng đành đưa máy cho ông Bảo xóa hình rồi mang theo bộ mặt không vui đi chỗ khác, trước khi đi vẫn quăng ánh mắt không thiện cảm lắm dành cho nó. Đối với ánh mắt đó nó cũng cười trừ không thèm quan tâm. Nhưng dù sao thấy mấy cô nàng vì mình mà làm căng với người khác, nhất là chị Quỳnh Chi khiến bụng nó mát hơn uống sâm lạnh. Ông Bảo cũng hiểu chuyện nên đành nhìn nó cười cười nhún vai bất lực quay lại công việc. Hai chị đẹp nháy mắt với nó sau đó vui vẻ tiếp tục cùng nhau lang thang chụp hình, cầm máy dỏm nhưng mẫu xịn là một cảm giác rất không tệ.

Ông photo cũng là điểm nhấn đáng để ý cuối cùng, mọi chuyện về sau chẳng có gì đặc biệt, việc chụp ảnh kết thúc cũng là lúc mọi người chấm dứt một ngày vui chơi. Đoàn xe quay về SG thì nắng cuối ngày vừa tắt, cả đoàn ai cũng mệt nhoài, kể cả hai chị đẹp của nó cũng ngủ vùi trên vai suốt đoạn đường về. Tới công ty, nó đỡ hai chị dựa lên nhau ngủ trong xe rồi lên phòng ông Ben nói chuyện công việc, có cả nhóm ông Bảo tham gia. Buổi họp nhanh tầm nửa tiếng là xong, nó vươn vai chào mọi người rồi lái xe về nhà. Đưa hai chị vô nhà nghỉ ngơi, còn mình lại lọc cọc lái xe qua quán ông Kha coi sóc công việc, số con trâu mà, làm gì được nằm nhà như người ta.

Qua tới karaoke, ông Thông thấy nó liền cằn nhằn vài câu rồi chạy mất tăm, nó lại lê cái thân tàn đi lòng vòng mấy cơ sở làm việc bình thường. Sổ sách dồn mấy ngày khiến nó hoa cả mắt, ngồi đối chiếu tính toán cả tối, rời mắt khỏi màn hình trời cũng về khuya. Nó ngáp dài mấy cái xoa xoa hai bên thái dương nhắm mắt dựa vô ghế. Không biết bao lâu chợt nghe mùi hương con gái thoang thoảng, chưa mở mắt ra vai đã cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.

- Mệt dữ hen anh?

- Haha ừ đi suốt ngày hơi mệt. Tay mát vậy em?

- Dạ mới pha nước cho anh Mon nè. Anh Mon uống cho tỉnh nghen.

- Chà…lễ tân nay chu đáo quá. Cảm ơn em!

Nó mĩm cười mở mắt ra ngước nhìn cô nàng rồi cầm ly nước chanh đá trước mặt lên tu một hơi, người cũng tỉnh hẳn ra.

- Mấy nay anh Mon mất tích luôn hen.

- Ờ số anh chân đi, không được ngồi yên. Sao rồi người đẹp, mấy nay đi làm có gì vui không kể anh nghe coi.

- Hihi anh Mon hông sợ em ồn hở?

- Làm ở đây không ồn thì không ổn nha. Qua đây làm bửa giờ được mấy anh tán rồi?

- Hông có, hông cho ai tán nghen.

- Ủa vậy thằng kia bửa giờ có qua không?

- Dạ hông, anh Thông ổng vòng vòng bên này suốt, nó hông dám qua đâu.

- Hờ…

Nó cười cười kéo tay cô nàng vòng qua ngồi kế bên, hôm nay cô nàng mặc áo dài hở vai màu xanh ngọc nhìn khá hiện đại, chiếc cổ trắng ngần điểm lên hoa tai to đùng màu trắng càng làm người khác nhìn vô cũng ngứa mắt chỉ muốn nhìn hoài.

- Thế còn chơi với nó không?

- Dạ hông anh?

- Nghỉ chơi thiệt hả, sao vậy?

- Hì…tại anh Mon hông thích em chơi với nó nè.

- Hơ…bửa anh sỉn nói linh tinh đó, tin thiệt hả?

- Anh Mon nói giỡn mới lạ, anh Thông cũng hổng cho em chơi với nó nửa nè.

- Haha tự nhiên bỏ bạn vì hai ông tào lao, tiếc không đó cô nương?

Cô nàng lắc đầu cười cười, cái môi đỏ chu ra tinh nghịch.

- Em đầy bạn, tiếc gì thằng điên đó. Mà anh Thông nói em chơi với nó nửa ổng đòi treo em lên cây, hihi hông dám hông nghe.

- Hơ hơ phải tiếc chứ, mất một vệ tinh cưng chiều mà, gặp anh anh cũng tiếc.

- Điên! Em hông thích nó chút xíu nào luôn. Đợt nó kua bạn em xong hông được nhảy qua theo em. Tại em nể nó quen nhà em hoy.

- À…vậy đâu phải tại anh không thích.

- Hông có nha, tại anh Mon hông thích thiệt mà.

- Thôi đừng có đổ thừa, mình quan trọng gì đâu.

- Hihi anh Mon ghẹo em!

Cô nàng đỏ mặt đánh vai nó mấy cái, lại xoa trán, miệng bắt đầu vui vẻ kể đủ chuyện đi làm, cả bà cô Linh cũng lon ton chạy ra ngồi tám chuyện, có hai cô lễ tân xinh xắn ngồi chung người cũng thoải mái hơn. Gần 12h đang vui vẻ xòe tay cho bà cô Linh coi chỉ tay thì có điện thoại, nó lắc đầu bấm nghe, không cần nhìn cũng biết tầm này chỉ có một người gọi nó thôi. Giọng lạnh tanh hơn nước đá vang lên ngắn gọn như ra lệnh khiến nó cũng ngứa răng gần chết.

- Về đón tui đi làm!

Nó trừng mắt nhìn vô màn hình điện thoại coi như trừng mắt với em rồi quay qua véo má Thùy cái thiệt đã tay.

- Em kêu anh Ba lui xe ra đường dùm anh cái.

- Ghẹo em hoài nha. Hừ!

Cô nàng chu miệng đứng dậy cầm theo chìa khóa xe nó ra ngoài, nó vươn vai đứng dậy cất sổ sách, máy tính vô hộc tủ lễ tân, đem theo bọc tiền quán lò dò ra xe. Nhìn cô nàng Thùy vẫn đứng gần xe cười chào, nó chớp mắt suy nghĩ rồi mở kính xe.

- À Thùy chừng nào em off?

- Dạ giữa tuần sau đó anh Mon, em đăng ký mốt mà anh Nam kêu tuần sau hả off.

- Vậy bửa đó nếu không hẹn ai có gì nhắc anh trước, anh dẫn đi chơi.

Cô nàng nghe xong liền vui vẻ chu môi.

- Hihi thiệt hen, tưởng anh Mon hông thèm dẫn em đi chơi.

- Haha nhìn mặt anh giống quỵt hứa không. Bửa đó nhắc anh không anh quên.

- Rủ người ta đi chơi hổng có tâm xíu nào luôn.

- Hờ thông cảm, đầu óc cỡ này không có để ý ngày tháng. Vậy nha!

- Dạ!

Nó mĩm cười xoa má cô nàng rồi cho xe chạy đi. Về tới nhà bà cô Đan Thanh đang ngồi chờ sẵn ngoài ghế gỗ, người đã sexy còn ngồi chéo chân sang chảnh như bà công chúa, vừa thấy mặt nó em đã hất mặt.

- Uống thuốc!

- Hic…từ từ uống sau được không?

- Uống thuốc!

“Nay em làm người máy hả”. Nó lầm bầm trong miệng đi lại gần cầm đống thuốc lên tống sạch vô miệng, tu nước ừng ực như dằn mặt em sau đó đi thẳng vô nhà.

- Nè đi đâu đó, chở tui…

- Dạ em đi thay đồ cái chị đại ca, đi nguyên ngày rồi.

- Hừ! Nhanh đó!

Nó không thèm trả lời đi thẳng lên phòng nhảy vô wc tắm vèo phát thay đồ sạch sẽ mới trở xuống nhà. Đan Thanh vẫn ngồi nguyên cục chờ, ngồi kiểu sang chảnh cả buổi vậy không biết mõi sao nhỉ.

- Đi!

Em đứng dậy vẫn giữ hai tay khoanh trước ngực đi thẳng ra xe, nó thở dài tự xách túi của em theo sau, coi nó là osin thiệt hở, chắc ngực nặng quá mắc đỡ nên không rảnh tay xách đồ chứ gì. Nó hậm hực lái xe đưa em lên bar, nói chung đi với cục nước đá này cũng áp lực lắm. Dừng xe trước quán bar, nó mở cửa cho em xuống xe xong vừa tính đưa chìa khóa nhờ ông anh bảo an đưa xe vô bãi dùm thì Đan Thanh cản lại.

- Anh về ngủ trước khỏi chờ tui. Khuya làm xong tui theo chị Thủy qua bển chơi. Anh về ngủ cho đàn hoàng sáng mai qua đón tui.

- Ơ…

- Đi về đi nha! Mặt anh bơ phờ khó coi muốn chết.

Không để nó trả lời em lạnh lùng đi thẳng vô quán bar, nó ngơ ngác nhìn theo thêm chút rồi thở phào, bửa nào cũng tốt bụng vầy đỡ biết nhiêu, đang tính vô bãi xe nằm ngủ chờ, không cần thì về nhà chăn ấm nệm êm thôi. Nó vui vẻ vỗ vỗ vai chào anh bảo an một tiếng rồi lái xe đi khỏi quán bar một đoạn mới dám móc điện thoại ra nhìn, nảy giờ không biết ai nhắn tin mà túi quần cứ rung suốt. Nhìn vô màn hình gần chục tin nhắn khiến nó phì cười bấm gọi luôn cho nhanh, chưa kịp alo là tưởng tượng ra bên kia điện thoại chắc chắn là cái mỏ đang chu thiệt dài.

- Ê! Chảnh vừa phải hoy nha, bạn nhắn quá trời hông thèm trả lời hả hả!

- Hơ dặn hoài có gì gọi điện, cái gì mà tin tin hoài rụng đùi luôn giờ.

- Hứ! Biết dị còn hông thèm trả lời bạn.

- Haha có cầm điện thoại suốt đâu nhắn giề mà nhắn. Sao vụ gì nửa đêm nhắn tin rồi kêu trả lời?

- Nói nghe thấy ghét! Bạn ngủ dậy ùi, qua đón bạn đi ăn cái coi. Bạn đói!

- Giề tự nhiên người ta đang ngủ đòi đi ăn nửa đêm ngộ nhễ. Thôi mai hả ăn, ngủ luôn giảm cân đi.

- Dẹp dẹp! Qua đón bạn nhanh nhanh! Bạn đói lắm rùi!

- Nhưng đang ngủ, đi cả ngày mệt lắm.(ngáp)

- Kệ Mon! Hông đón bạn ăn bù mai mốt khỏi nhờ bạn làm công chuyện dùm hen, bái bai luôn khô bò nghen! Hừ hừ bạn đói bạn ăn hết khô bò luôn!

- Ấy ấy bình tĩnh, hết sức bình tĩnh…cái này…hờ thiệt ra cũng không mệt lắm. Chờ chút!

- Hứ! Nhanh đó!

- Rồi rồi!

Nó thở dài quay xe, khô bò chuyện nhỏ, mai mốt nhờ công chuyện không được mới chuyện lớn, bà cô này về SG chi không biết, ở luôn trên núi cho yên không chịu, nhà thì xa chỉ hành là giỏi.

Lái xe nửa tiếng mới qua tới chỗ cô nàng thuê nhà, tuy ban đêm nhưng mặt mo vẫn diện nguyên cây thể thao bó sát người cứ như đi tập gym không bằng, được cái dáng cao ráo, sexy nên nó tạm bỏ qua vụ hành đi ăn giữa đêm nhé.

- Ghê ta, nay đi xe ngầu dữ?

- Hờ đón người đẹp của pót-chơ mà, phải ráng mượn xe mới dám đi đón chớ.

- Hứ! Bớt nhây nha Mon, nhắc hoài bạn cắn chết giờ. Ủa mua xe hùi nào hông nói bạn đi rửa xe dzạ?

- Dạ xe em mượn chị hai ơi, rửa khỉ. Giờ sao đi không đứng đó hoài, chê xe mượn thì kêu pót-chơ qua đón cũng được.

- Chọc hoài bạn bực nha.

- Haha!

Cô nàng hung hăng đá chân nó cái bốp mới chịu leo vô xe, thôi nể chân đẹp nên nó nhịn.

- Giờ ăn gì đây? Nửa đêm kêu đón đi ăn, cũng biết hành người lắm.

- Ủa làm như lần đầu á, chở bạn đi ăn ốc đi, bạn thèm lắm rùi.

- Cái giề, đói bụng đòi ăn ốc?

- Hihi tại bạn thèm, về trển có ốc đâu.

- Giởn hoài, nguyên cái thị xã mắc gì không có ai bán ốc?

- Mà hông ngon bằng dưới này hihi!

- Bó tay! Giờ ăn quán nào đây?

- Qua quận 8 đi!

- Cái giề! Thôi ăn đâu gần đây đi, qua đó xa.

- Dị hoy khỏi đi luôn, bạn ăn cái này cũng được.

Cô nàng vênh cái mặt mo lôi trong balo nhỏ ra một túi khô bò đung đưa trước mặt, nó tròn mắt nhìn mấy miếng khô bò thèm một mà ngứa răng muốn cắn lên cái mỏ cô nàng thì mười, thôi vì khô bò, nó nhịn.

- Rồi quận 8 thì quận 8, suốt ngày uy hiếp!

- Hihi ngoan! Nào bạn no bạn mới cho khô bò!

Nó nhún vai bó tay cho xe chạy qua quận 8, kiếm cho được một quán ốc đêm bình dân mới vừa bụng cô nàng.

- Ủa chị nữ thần của Mon đâu ùi?

Mặt mo vừa gặm càng ghẹ vừa hất mặt hỏi, nó trợn mắt.

- Dạ chị hai giờ này khuya lơ khuya lắc ai cũng ngủ ở nhà hết rồi, có mình chị hai đòi đi ăn.

- Bạn thức bị đói bụng bộ.

- Bạn thức đói liên quan gì tui?

- Hihi ai kiu hùi bửa bỏ bạn đi bộ về.

- Không biết gọi điện thì thôi chứ, mà có pót-chơ rồi, cần gì tui?

- Bực thiệt nha Mon lùn, ăn giống gì nhây quá dzạ?

- Hờ chắc ai đó không nhắc vụ đi bộ hoài.

- Bạn đẹp bạn có quyền!

- Đâu đẹp đâu, mặc đồ dài quá không đẹp, mặc ít vải xíu như hồi trưa mới đẹp.

- Xía! Chê xấu bỏ cái tay ra liền, gác đùi đã rùi chê. Bớt dìm ha, bạn đẹp hơn mấy đứa Mon mê nhiều ha. Nè thấy chưn bạn đẹp hông, biết nhiêu người mê nha.

- Ờ thì đúng rồi, có anh pót-chơ nửa chứ gì?

- Hứ! Nhây hoài bạn đá sưng mỏ nghen Mon.

“Không nhây cho bạn nhai đầu mình à”. Nó bật cười xoa xoa chân bị cô nàng đá chắc hơn chục cái từ sáng giờ. Mặt mo lại say sưa với dĩa ốc hương thơm lừng.

- Ủa thằng photo hùi sáng nói gì Mon hông dzạ?

- Ờ không. Quen biết gì đâu nói?

- Hi…hùi chiều ông Bảo nói nó kêu ông Bảo mai mốt đừng kêu show bạn nửa đó.

- Haha rồi ổng nói sao?

- Còn phia mới làm lại bạn. Hihi kiếm ai đi show đẹp hơn bạn mà nghe lời nó.

- Đi làm thì liên quan gì đẹp hay không cô nương?

- Ủa bạn đẹp mới make up mẫu đẹp hen. Hông thấy mấy ổng ông nào cũng thích kêu bạn đi làm hở.

- Không liên quan gì luôn.

- Nói chuyện với Mon bạn thà nói với cục đá sướng hơn. Dẹp đi, ủa Mon quen chị Quỳnh Chi hay dzạ, ghê thiệt cỡ này con người ta đi chung toàn diễn viên ca sĩ hông ha.

Nó bật cười bẹo cái mặt mo đang chống tay lên đùi kê sát mặt chớp mắt làm kiểu dễ thương tò mò của cô nàng.

- Hỏi lạ! Làm bên công ty mình quen mấy người đó bình thường mà.

- Biết vậy! Mà quen với chơi thân đi chung khác nghen.

- Hơ sao biết chơi thân.

- Xí! Bạn nhìn bạn biết, hai bà đó cưng Mon thấy sợ luôn. Hùi trưa ông Bảo nói hai bả nghe vụ thằng photo xong đòi nghỉ chụp, bạn nói mấy bả mới chịu cho ông Bảo chụp tiếp á. Hì hùi bửa kêu thần tượng, nữ thần nghe mắc mệt…giờ theo tán thần tượng sát rạt luôn, ghê ghê, bạn coi thường Mon nhà mình rùi hen.

- Tán khỉ…cái này tại hai chỉ chơi chung bà cô Thủy nên đi chung được chứ nghĩ sao tui rờ được người ta. Chừng nào cỡ pót-chơ mới rờ nổi.

- Ê! Quê nha Mon, bớt đánh trống lảng đi ha. Nói bạn nghe coi, hai chị đẹp Mon mê chị nào hí hí.

- Còn phải hỏi, đương nhiên nữ thần Quỳnh Chi của tui rồi, không ai đẹp hơn nha.

- Xía! Bạn cũng đẹp nè Mon.

- Thôi…để anh pót-chơ mê đi, tui cạnh tranh không lại

- Nửa! Nhắc hoài bực nghen! Khỏi lấy khô bò luôn đi!

- Haha!

Mặt mo trừng mắt đá nó làm mặt giận dỗi, nhưng dĩa ốc mới đem ra cô nàng lại cười toe toét vểnh mỏ lên vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh với nó tiếp. Quất cả chục dĩa ốc đủ loại, hai lon nước ngọt cô nàng mới chịu ra về, trước khi tới phòng lại bắt nó ghé mua cho nguyên hộp cá viên chiên mới vừa lòng hả dạ. Mặt mo thì hào hứng vui vẻ lắm, có mình nó vừa tốn tiền vừa mệt tới mắt sắp phải chống tăm mới thấy đường lái xe. Cho xe dừng trước nhà, tính mở cửa tống mặt mo lên phòng xong sẽ được yên thân thì cô nàng lại kéo tay nó cười hì hì.

- Gì nửa, lên ngủ đi!

- Bạn chưa buồn ngủ.

- Chưa buồn ngủ cũng phải cho người ta về nhà ngủ chớ chị hai.

- Hihi…

- Này này…lôi tui đâu đó…tính làm gì…tui còn zin nha…nè nè…

- Bớt tào lao, hihi lên chép hình bửa nay cho bạn cái.

- Giờ hình họt gì nửa trời, nè nè…từ từ….

- Nhanh lên! Ráng thức xíu nửa đi mòa.

Mặc kệ nó nhăn nhó mặt mày, cô nàng lôi nó bằng được lên phòng mình, giữa đêm hết ăn giờ đòi chép hình mới chịu. Phòng cô nàng thuê giống của chị Thủy, nằm trong nhà nguyên căn khá rộng rải. Bên trong có đầy đủ tiện nghi chỉ thiếu khu bếp vì bà cô mặt mo tuy mê ăn hàng nhưng lười nấu ăn. Lâu ngày không ghé chơi, phòng cô nàng vẫn thơm và ấm cúng như mọi lần, bàn trang điểm đầy đủ dụng cụ, giường màu hồng nhạt, bên cạnh giường là chiếc bàn thấp để sẵn laptop màu trắng, đặc biệt là chiếc tủ kính nhỏ trên tường treo đầy vòng tay, khuyên, hoa tai, dây chuyền đa số bằng bạc trắng. Nó cởi giày bước vô phòng hít hà mùi thơm phòng con gái kèm theo cái mát lạnh của máy điều hòa, nhìn giường ngủ của cô nàng mà mắt híp cả lại chỉ muốn leo lên nằm làm một giấc thiệt đã.

- Đâu máy của Mon đâu, chép hình cho bạn coi.

- Từ từ…làm gì dữ.

- Hứ! Hông đòi hình mấy người dím hình bạn cả tháng nửa sao, nhanh coi.

- Ờ rồi thì đây, làm gì làm đi!

Nó lắc đầu lôi con máy cùi bắp trong túi đeo ra, bấm chốt rút thẻ nhớ đưa cho cô nàng. Ngay lập tức mặt mo vui vẻ nhảy lên cái ghế bệt hồng đỏ của mình ghim thẻ nhớ vô máy tính rồi dán mắt vô màn hình. Nó nhìn quanh căn phòng ngắm nghía, lại nhìn cái giường đầy cám dỗ của mặt mo thêm chút rồi cũng không thèm làm gì nửa, quăng túi đeo xuống sàn đi lại leo luôn lên giường nằm dài ra. Mặt mo nhìn thấy liền chu mỏ.

- Ê! Tự tiện nằm lên giường con gái người ta vậy hả?

- Hờ nằm ké xíu, mõi lưng quá.

- Nằm xuống đất nè, mình mùi ốc hông ai cho nằm giường bạn…nè…xuống đây nằm nè.

- Lo chép hình đi! Nằm ké xíu, yên chí người tui còn thơm lắm.

- Hừ…con trai gì…mặt dày thấy sợ hà!

Cô nàng trừng mắt đánh nó mấy cái, đương nhiên nó mặc kệ, đã nói rồi làm gì làm đừng cho nó thấy cái giường, cứ thấy giường mắt sẽ díu lại liền. Cô nàng mặt mo say sưa vừa chép hình vừa ngắm chính mình tới quên luôn vụ đổ hình ra trước, nó nằm nghiêng kéo cái gối ôm lười biếng đưa mắt nhìn, nhưng…chẳng biết bao lâu nó thở đều chỉ còn nhìn được bằng lổ mũi.

- Ê Mon hình này bạn đẹp ghê hen!

- Ừ ừ…

- Mon xuống chỉnh dùm bạn hình này coi.

- Ờ…chút đi!

- Nè…mở mắt ra coi…tính ngủ đây thiệt hả…Monnnn…mở mắt ra coiiii.

- Ợ ờ…

- Ê ê ai cho ngủ…vô duyên nghen…tự nhiên ngủ nhà con gái người ta dzạ?

- Hờ…yên nào, chỗ huynh đệ với nhau không.

- Hihi bớt giỡn, huynh đệ cục cứt nè Mon…mở mắt ra coiiiii….

- Ợ ờ…

Cô nàng cười khúc khích hung hăng hết ngắt nhéo tới dùng tay banh mắt nó ra, mùi hương từ mỏ cô nàng phả vào mũi tuy thơm đó, người cô nàng cũng thơm nửa, nhưng tầm này nó đã nằm híp mắt rồi thì mặc kệ sự đời, đi cả ngày mệt lắm rồi, mặt mo có lắc banh óc nó cũng lười dậy.

- Nè…ngủ thiệt hả…mệt nghen, giường của bạn mà…

- ….Ư…ừ…

- Mon! Đạp lọt giường giờ…dậy dậy…về đi chớ, nảy hông chịu lên phòng bạn mà.

- Ờ…ờ…

- Mặt dày thấy sợ luôn. Mon! Mở mắt coiiii.

- Ợ…khò….

- Trùi ui…ghét thiệt đó! Hừ hừ…

- Khò…khò!

Một đứa vừa xem hình vừa lắc lắc nó kêu dậy, một đứa nằm trên giường vẫn thở đều không thèm mở mắt ậm ừ cho có, cứ vậy nó ngủ hồi nào không hay.

Sáng, nhạc báo thức điện thoại ngân nga bài hát như mọi ngày, nắng không chiếu vào đến phòng nhưng phòng vẫn sáng vì ánh đèn vàng treo trên tường. Mùi thơm thoang thoảng từ tóc của mặt mo đang phủ trên mặt làm không khí cũng dịu dàng hơn. Tóc cô nàng xõa đầy trên ngực nó, chỉ còn lộ được cái mỏ nhọn thở đều khiến nó phì cười, con gái con đứa cái dáng nằm ngủ cũng bá đạo thiệt, đầu gác lên ngực nó, thân hình đã dài lại nằm ngang giường, còn chân gần như gác lên cửa sổ, tay vẫn nắm hờ điện thoại. Bà cô này đêm qua chắc lại coi điện thoại rồi ngủ luôn đây mà. Nó mỉm cười vén tóc cô nàng ra đưa tay xoa xoa nhẹ cái má mịn như da em bé, cũng tội, mặt thì đẹp rất hợp với việc làm mẫu ảnh, cằm chữ V, mũi cao, mắt bồ câu đàn hoàng, cơ mà từ hồi quen nó trong công ty tới giờ bị cái tội hay ăn hàng, tên gì không lấy đi lấy tên Ngọc Mỹ, có Mỹ mà không có tho thì hơi thiếu thiếu, mà đã tho không có mặt mo thì chưa đủ vần, vậy là cô nàng chết danh luôn Mỹ tho mặt mo. Một tay hết nghịch tóc, nghịch má, nghịch luôn cặp môi mềm của cô nàng, tay còn lại nó bấm bấm điện thoại coi note hôm nay sẽ làm gì. Lịch đi học có, lần gần nhất siêng lên lớp cũng không nhớ cách đây mấy ngày nửa, sáng nay chưa biết làm gì, chắc mò lên lớp cho bạn bè còn có cái mà nhớ mặt nó phát nhỉ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn lười, nó lại lướt lướt một vòng tin nhắn trên điện thoại, sáng nào cũng cả đống tin nhắn dồn suốt hôm trước, tin nào cũng đọc nhưng nó chẳng buồn trả lời, không phải tự nhiên ai cũng chỉ trích nó suốt cái tội nhắn tin không trả lời, chẳng biết cái kiểu này có từ lúc nào, hình như từ lúc chị ấy đi thì phải. Hết đọc tin nhắn lại mò qua đọc báo linh tinh, điện thoại không phải cảm ứng chớ lên mạng đọc báo vẫn được, tuy tỉnh táo rồi nhưng cảm giác vừa êm vừa mềm truyền tới từ bàn tay đang nghịch lén mặt cô nàng thật không nỡ rời tay, chỉ là…

- Á…uiui…đau đau…hic hic đừng có cắn, tay tay người…không phải đồ ăn, nhả ra coi…uida…

- Hừ…

- Hic…dậy rồi hả mặt mo?

- Bạn dậy lâu rùi…

- Dậy thì dậy, mắc gì cắn người ta…đau thiệt đó.

Cô nàng chu mỏ liếc nhìn nó ra vẻ bực bội.

- Ai mượn dậy rùi nằm phá bạn.

- Hơ…mặt đẹp sờ xíu, phá đâu mà phá.

- Sờ mặt người ta sờ đi, mắc gì bẻ mũi bạn, gãy mũi có tiền đền cho bạn hông?

- Ơ…bửa khoe mũi thiệt mà nhễ?

- Ủa mũi thiệt cũng gãy dzạ. Bực bội hà…ngủ phiền muốn chết, dậy cái phiền hơn luôn. Hừ hừ!

- Hehe…

Nó bật cười bóp bóp sờ sờ cái mỏ chu của cô nàng, không thèm cãi nửa lại cắm mặt vô điện thoại đọc cho xong mẩu tin bóng đá.

- Đọc tin nhắn gái hả Mon, bạn đọc dzới!

Cô nàng nghịch điện thoại mình chán lại trườn cái đầu trên ngực nó chui sát vào cằm nó để nhìn ké điện thoại, nó mĩm cười tay vẫn vuốt nhẹ cái má mặt mo.

- Đọc báo, gái đâu mà gái.

- Xìa! Tối ngày đọc mấy tin tào lao hông, như ông già. Điện thoại gì nhỏ xíu đọc riết hư mắt cho coi.

- Ờ…chắc coi phim suốt đêm sáng mắt dữ.

- Hihi còn phia, điện thoại bạn màn hình bự nghen.

- Ờ thì cứ dán sát con mắt vô coi phim nhiều lên.

- Plee!

Cũng không biết nhìn ké điện thoại nó bao lâu, chợt cô nàng dụi dụi đầu né khỏi bàn tay đang nghịch mặt mình, sau đó cầm lấy tay nó đưa xuống bụng mình, đôi mắt cô nàng chớp chớp thổi phù phù vô cằm nó.

- Gì nửa đó?

- Sao sao…thấy gì hông Mon?

Nó cười cười xoa xoa nhẹ bụng cô nàng.

- Bụng êm đó, coi bộ về quê mẹ nuôi kỹ lắm nè, dư mỡ rồi nhễ.

- Dư mỡ cục cức nè Mon, bớt dìm hàng bạn, bụng bạn thon hơn người mẫu nha.

- Ờ rồi, mặt mo thì ghê rồi.

- Mệt! Coi kỹ lại coiiii.

- Thôi muốn gì nói luôn đi chị hai.

- Hừ nghe tiếng ột ột hông? Bạn đói rùi nè!

- Đó có nhiêu cũng vòng vèo. Rồi thì dậy đi ăn sáng!

- U-cơ!!!

Cô nàng cười vui vẻ ngồi dậy chạy vào wc sửa soạn thay đồ, nó cũng ngồi dậy vươn vai mấy cái cho đỡ mõi người, xoa xoa ngực để máu lưu thông mới đứng lên lục túi lấy bàn chải đánh răng, xin mặt mo miếng kem xịn rồi đi ra chậu cây đặt trước cửa phòng ngồi đánh răng, chờ cô nàng làm nghề make up này chắc tới trưa chưa được sài wc. Vệ sinh cá nhân xong xuôi tỉnh táo, nó gõ gõ cửa phòng wc.

- Xuống xe trước chờ nha mặt mo!

- Biết rùi!

Thực ra xuống trước để làm điếu thuốc thôi, ngồi đây hút lại bị cằn nhằn nửa. Trời lên nắng, xe cộ qua lại tấp nập, tiếng rao của mấy gánh hàng rong nhộp nhịp bên kia đường, có cả vài người trải bạt ra vỉa hè xếp vài món rau củ quả. Đông đúc nhất là cổng khu chợ nhỏ đằng xa, đối diện còn có một trường mẫu giáo khiến cả đoạn đường càng thêm ồn ào. Mọi thứ đều rất SG, nó dựa vô đầu xe vừa ngắm cuộc sống đầu ngày, vừa nhâm nhi thuốc lá, cái khung cảnh buổi sáng ở một khu phố bình dân này cũng là lý do mặt mo thuê phòng ở đây, cái mỏ ăn hàng của cô nàng đem đi ở khu dân cư yên tĩnh như nhà nó thì nghe chừng thà chết không chịu nổi.

- Ê! Hút thuốc nửa nghen!

- Haha xong chưa? Xuống nhanh!

- Xong rùi! Tính hông lấy khô bò hả Mon, nè…chụp!

- Ơ khoan…

Bộp!

Rồi xong, lo chụp bịch khô bò bị cô nàng quăng xuống từ cửa sổ phòng trên cao rớt luôn điếu thuốc, còn hai ba hơi nửa mới hết. Qua nay mới hứng làm được điếu thuốc hiếm hoi cũng không yên, nó lắc đầu đạp lên điếu thuốc cho tắt hẳn mở cửa quăng bịch khô bò luôn vô xe. Chờ thêm được chút mặt mo cũng chịu xuống, công bằng mà nói nếu có cuộc thi hoa hậu make up chắc cô nàng đạt giải cao. Quần thể thao trắng ôm sát người, áo thun xám ngang bụng, nón kết đen, giày thể thao trắng, đồ đạc tông màu nam tính nhưng đường cong trên người thì mềm mại nữ tính mê người.

- Hihi cho bạn ăn gì dzạ?

Xịt xịt…

Cô nàng vui vẻ nhảy một cái từ vỉa hè xuống đường, tay cầm chai nước hoa màu đen xịt hai cái lên người nó, mặt cười tinh nghịch hỏi. Nó nghiêng đầu né mùi nước hoa bay vô mắt chụp tay cô nàng lại.

- Thì cho bạn đẹp lựa đó. Thôi xịt ít thôi!

- Thơm hông? Hihi mẹ bạn mới mua cho bạn đó. Con trai sài được luôn nè.

- Hờ…tưởng khoe của anh pót-chơ tặng chớ, màu đen giống xe ảnh đó.

- Ê ê! Nhắc nửa bạn lấy khô bò lại nghen. Bớt nhây dùm bạn!

- Haha rồi ăn gì chở đi nè.

- Uhm để coi…đi ăn bò né đi Mon, bạn thèm bò né.

- Rồi đi!

Cô nàng vui vẻ xịt thêm nước hoa lên cổ tay xoa xoa lên cổ nó thêm mấy cái mới chịu leo vô xe đi ăn sáng. Tới quán ăn, hai đứa kêu hai phần bò 6 món, mặt mo còn kêu thêm một phần chia bò cho nó, trứng, chả…cho mình mới chịu hài lòng ngồi vừa ăn vừa kể chuyện quê cô nàng. Ăn xong mặt mo lại đòi đi theo nó uống cà phê, chơi hợp với nhau cũng vì cô nàng biết uống món này, con gái xứ cà phê mà.

- Ủa sao kêu về quê hai ba tháng mà mặt mo, mới được tháng chạy xuống đây rồi?

- Hừ! Hổng xuống đây bạn điên thiệt á. Về một tháng mẹ bạn dắt đi làm mai gần hết thị xã luôn, hổng biết nghĩ gì con nhỏ mới qua hai mươi tuổi có xíu bắt lấy chồng suốt ngày. Ba bạn nói hoài hổng được cái cho tiền bạn trốn xuống sớm nè. Hừ hừ làm như bạn ế lắm dzạ, đi đâu cũng bắt bạn theo rùi giới thiệu bạn tùm lum, giờ nguyên cái thị xã đồn bạn ế thèm chồng luôn rùi. Bực ghê!

- Hơ…mẹ kêu thì lấy đại đi, bực giề.

- Xía! Bạn còn nhỏ nghen, bị điên ha gì giờ lấy chồng. Mệt ghê, từ giờ bạn nghỉ về quê luôn.

- Haha không về ba nhớ sao?

- Thì ba bạn lên thăm bạn, ngu mới về quê nửa.

- Nghe khổ dữ. Chỉ cho cách yên thân nè, bửa nào về thì dẫn theo anh pót-chơ về, bảo đảm mẹ bạn đẹp hết bắt đi làm mai liền.

- Nửa…nhây nửa. Ghen ha gì nhắc hoài dzạ?

Cô nàng trừng mắt dậm chân nó bực bội.

- Ờ ghen chớ.

- Ủa tối ngày chê bạn xấu, trù bạn mập, xỉa xói bạn mặt mo, giờ tự nhiên ghen.

- Phải ghen chớ, người ta có pót-chơ theo mà, chắc sắp nghỉ chơi mình rồi. Qua nay có bịch khô bò làm khó làm dễ nửa mà.

- Hihi hoy ghen gì ghen hông biết, bạn thích chơi với Mon mờ.

Cô nàng cười khúc khích ôm tay nó chớp chớp mắt.

- Nè nè bạn cho khô bò rùi chớ bộ…ha bửa sau chở bạn về, bạn nói mẹ Mon bồ bạn hén. Mẹ bạn hết bắt bạn lấy chồng, bạn cho Mon chục ký cà phê luôn.

- Không nha! Có mấy ký cà phê bắt tui hủy hoại thanh danh bao nhiêu năm, đâu có được, tui trung trinh lắm.

- Hihi đi mòa, giúp bạn đi mòa, cho nguyên xe cà phê ha.

- Kiếm anh pot-chơ đi, bít cửa nha mặt mo.

- Lấy khô bò của bạn rùi, nỡ bỏ bạn hở! Đi…giúp bạn điiiii!

- Không là không! Nè…nhột nha.

- Điiii…hihi vì khô bò vì cà phê đi mòa…

- Không…hờ…nè nè buông ra nghe điện thoại cái coi.

- Hihi…điiii.

Nó cốc đầu đẩy cô nàng khỏi tay rút điện thoại đang reo in ỏi ra nghe. Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc.

- Nguyễn Mon! Anh đâu rùi!

Tiếng hét nghe mùi rực lửa giận khiến nó giật bắn người chột dạ.

- À à…sao sao.

- Sao cái đầu anh đó! Anh đi đâu giờ chưa qua đón tui! Muốn chết hả!

- Ớ…ờ…bình tĩnh bình tĩnh, chuẩn bị qua nè.

- Hứ! Hông muốn ăn đấm qua nhanh cho tuiiiii!

Hèn gì sáng giờ thấy trống trống thiếu thiếu gì đó, thì ra quên vụ đón em, nó nhăn mặt nhìn điện thoại mà trong bụng đánh lô tô rần rần.

“Sáng sớm la hét gì chứ, quên chút đòi đấm người rồi”. Nó thở dài liếc nhìn mặt mo đang hóng chuyện kế bên, mặt mày nó cười khổ bịt miệng cô nàng lại bấm điện thoại.

- Ưm…bỏ ra coi, ai dzạ…em nào dữ dzạ?

- …

- Bồ mới hả…gì la dữ dzạ hihi!

- …

- Đâu ai dzạ cho bạn coi coi…

- Yên nào mặt mo…Alo alo! Đang đâu anh?

- Đm! Đang ngủ kêu réo cc gì mày?

Ông Tiến chửi vang giọng còn nghe rõ đang ngái ngủ.

- Anh cứu thằng em cái. Ai hỏi nói qua nay em ngủ nhà anh nha.

- Đù! Hú hí con nào kêu tau cứu mậy?

- Đâu có…hehe vậy nha, ai hỏi nhớ nói vậy nha, không chết em đó.

- Rồi! Đm biến mày!

Nó thở phào cúp máy, mặt mo bên cạnh chu miệng dậm chân nó mấy cái.

- Xía! Nói xạo hông chớp mắt luôn. Bởi đàn ông mấy người…toàn bao che nhau hông.

- Xía giề mà xía, không nói vậy mai mốt không ai chở đi ăn nha mặt mo.

- Hừ hừ! Nghe tự ái ghê, làm như ngoại tình với bạn á…ai dzạ…sợ ai đi với bạn hông dám nói dzạ? Bồ hả?

- Còn ghê hơn bồ nhiều. Giang hồ chung phe chị Thủy đó…haizz

Nhìn mặt nó chắc đáng thương lắm nên mặt mo phì cười.

- Xía! Quen gái nhiều vô rùi nói xạo riết quen miệng.

- Thôi xía hoài, giờ về hay đi đâu?

- Chở bạn qua ông Bảo cũng được, bạn mượn ổng chỉnh hình cho bạn. Hihi!

- À rồi thì đi!

- Khoan…bạn chưa uống hết cà phê mờ. Chờ bạn xíu.

- Đi…uống gì mà uống.

- Hihi cà phê đây ngon bộ, chờ bạn uống cái coi.

- Đi nhanh lên!

- Từ từ mòa…

Nó nhanh chóng đứng dậy tính tiền kéo tay cô nàng đang cố tình chậm chạp trêu tức nó, tầm này không nhanh chắc ăn đấm thiệt chứ đùa. Lôi bằng được mặt mo lên xe, nó phóng nhanh hết mức có thể thả cô nàng xuống studio của ông Bảo rồi chạy vèo qua villa. Mấy anh em đi chơi chung đám ông Vũ hay đùa về nhà phải quay mông vô trước, nay không biết có cần thiết bắt chước mấy ổng không đây, muốn về ĐL ra kiếm chị để méc quá, tự nhiên có em gái hung dữ chi hành nó quá nè. Dừng xe trước nhà, nó hít sâu mấy cái lấy tinh thần lò dò đi vô, mấy chị em xinh đẹp đang ngồi đông đảo tám chuyện ở phòng khách, vừa thấy nó Đan Thanh liền xụ mặt lại trừng mắt.

- Anh đi đâu giờ này mới chịu qua?

- Ờ ờ…nảy ngủ quên. Hơi mệt.

- Tui hỏi nguyên đêm qua anh đi đâu, đừng hòng xạo, Xíu nó nói nguyên đêm anh hổng về nhà ngủ nha.

Nó cười thầm trong bụng, mặt tỉnh bơ trả lời.

- Ờ tại qua tính đổi xe với anh Tiến, xong làm biếng về ngủ ké nhà ổng.

- …

- Thiệt…anh thề. Không tin hỏi ổng đi.

Đan Thanh nheo mắt nhìn nó dò xét rồi quay qua chị Nguyệt.

- Tin hắn được hông chị?

- Mệt em xử sao xử đi, chị mệt mấy tên đực này quá rùi. Ai chứ Mon nó thề thì…

Bà cô Nguyệt bỉu môi lắc đầu, không thèm để ý tới nó tiếp tục ngồi xem cái gì đó với bà cô Thủy. Đan Thanh lại trừng mắt.

- Thấy mệt kiu về ngủ đã đời đi chơi. Qua anh đi đâu với ông Tiến đó? Tán gái hử?

- Không có không có, chắc chắn không có. Qua ngồi nhà ổng chơi rồi ngủ luôn mà. Anh thề! Em phải tin anh!

- Ai anh em với anh?

- Ờ thì…

- Nhìn mặt hông tin nổi à, để coi mấy ổng bao che anh được nhiu lâu. Hừ! Đàn ông con trai hở ra cái thề, ai thèm tin anh, bớt thề dùm.

“Hờ…sao không thề, thề mạnh là khác”.

- Đi tắm thay đồ rùi đi công chuyện với tui.

- À…ờ…

“Ủa vậy là qua cửa hả ta”. Nó cũng hơi ngẩn người vì mấy bà cô này coi bộ bỏ qua dễ dàng tới khó tin, mà thôi không ăn đấm là tốt rồi. Nó hí hửng chạy vô phòng bà cô Nguyệt kiếm túi xách của Đan Thanh lục bộ đồ mới tranh thủ tắm rửa thay đồ, còn đồ cũ nó quăng đại luôn vô máy giặt phi tang. Người sạch sẽ tinh tươm đi ra thì thấy thêm chị Quỳnh Chi đang mặc váy màu hồng rất dễ thương, nó vui vẻ đi lại ngồi nhìn chị say sưa.

- Ấy nay tính đi đâu mặc dễ thương vậy chị bánh bèo, ra xe em chở đi nè.

- Định luyên thuyên nửa đấy à. Hôm nay em đi công việc với bọn nó nhé, bọn chị đi taxi tạm.

- Ơ không được, em thích đi với chị bánh bèo thôi.

- Hừ! Trêu chị bánh bèo nửa chị dỗi giờ. Đi đi nào, tối về chúng mình đi chơi hihi chị có tiền chụp ảnh hôm qua này.

- Quá đã. Haha được nhiêu vậy, đừng có ăn mảnh một mình nha, chờ em về.

- Biết rồi ông. Đi đi, bọn nó ngoài cửa đấy.

- À dạ, ủa…vậy thôi hả?

- Làm sao đấy?

- Ôm cái tạm biệt chớ.

- Hihi tưởng bở hoài cơ, đi nhanh nào không lại ăn mắng kìa.

- À à…còn chị Vy muốn ôm cái không?

- Hứ! Đấm cho giờ!

- Haha.

Nó cười vui vẻ chạy khỏi phòng trước hai ánh mắt lườm dễ thương của hai bà chị, ra tới cổng đã thấy chị Nguyệt, Đan Thanh, chị Thủy đang đứng xì xầm gì đó bên cạnh xe, thấy nó ra Đan Thanh lại liếc nó hững hờ.

- Nói đổi xe, rùi sao chạy xe anh Tiến?

- À tính đổi mà mệt quá ngủ luôn nhà ổng, sáng em gọi tui đâu kịp ghé nhà đổi xe. Thiệt…anh thề! Thôi lên xe nè, liếc hoài.

- Hừ!

Nó mở cửa cho mấy cô nàng lên xe sau đó chạy qua leo vô ghế lại, vừa vô xe đã thấy bà cô Nguyệt chồm lên ghế trước hít hít gì đó mặt cười cười nhìn nó.

- Có mùi gái, bé Thanh! Xe có mùi nước hoa gái lạ.

Nó giật thót trong bụng, mồ hôi lạnh chạy rần rần sau lưng rồi, bà cô này mũi thính dữ vậy. Đan Thanh mặt lạnh băng hít nhẹ hững hờ nhìn nó không nói gì, nó hơi run nhưng vẫn ráng làm mặt tỉnh cười cười

- Mùi mùi gì…làm gì có.

- Mùi nước hoa con gái rõ ràng! Nói, gian díu đứa nào?

- Không có mà. Cái này…cái này xe ông Tiến bộ.

- Cưng chạy xe ổng bửa giờ. Khỏi xạo mùi con Quỳnh Chi nha, hai đứa nó chị sài mùi gì chị biết nha Mon.

- Ờ…cái này…cái này em sài ké nước hoa ông Tiến. Ờ…nước hoa ông Tiến mờ.

- …

- Thiệt…không tin hỏi ổng. Em nói thiệt, em thề!

- Hừm! Có gian trá. Đừng tin nó bé Thanh!

- Hic…em phải tin…

- Chạy xe đi! Về tui tính sổ anh! Đi!

- À dạ…

Nó thở dài vuốt mồ hôi lạnh trên trán cho xe chạy đi, bà cô Thủy cười khúc khích.

- Thề nhiều coi chừng nghiệp quật nghen cưng. Hihi!

- Hơ…kệ em nha. Hic giờ mình đi đâu đây?

- Chị hông biết, hỏi con Nguyệt nè.

“Chắc chắn là hỏi người khác rồi, nhóm trưởng bù nhìn như chị biết gì.” Nó không thèm nói tới bà cô Thủy khẽ liếc chị Nguyệt, bà cô chu miệng móc trong túi ra mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ đưa cho nó.

- Đi qua đây hả, ủa đi đâu đây?

- Kêu đi thì đi đi, hỏi nhiều!

- À ờ…

Nó cay lắm, nhưng đành nuốt cục tức vô bụng lái xe, bà cô này mà lọt vô tay nó, nó thề phải đánh nát mông mới hả dạ. Địa chỉ là một tòa nhà 5 tầng, trước tòa nhà là bảng hiệu to đùng tiếng anh màu xanh lá cây, nhìn sơ hình như là phòng khám tư thì phải. Nó hơi ngơ ngác trong bụng cho xe dừng trước phòng khám, ba cô nàng bước ra, chị Thủy ôm lấy tay nó cứ như sợ nó chạy mất.

- Cái này…đi vô đây chi vậy?

- Khám bịnh khùng cho cưng đó. Khùng dữ lắm rùi.

Bà cô Nguyệt hất mặt, nó trừng mắt, cơ mà trừng không lại đành dịu giọng.

- Gì…đi khám thiệt hả. Hay là thôi đi, em có sao đâu.

- Đi nhanh lên! Anh đừng nói nhiều!

Đan Thanh hờ hững khoanh tay đi trước, bà cô Nguyệt cười hì hì kẹp luôn tay trái của nó, hai bà chị hai bên kéo nó đi vô phòng khám cứ như áp giải bệnh nhân tâm thần thiệt ấy. Nó buồn thiu mặt lê cái thân tàn theo tới trước lễ tân Đan Thanh móc cmnd của nó làm thủ tục gì đó hơn mười phút thì có một chị xinh xắn cầm theo hồ sơ dẫn cả nhóm lên tuốt tầng năm. Lên tới nơi Đan Thanh chỉ tay vô ghế trước cửa phòng bác sĩ.

- Anh ngồi đó với chị Thủy chờ nha. Chị Thủy giữ hắn dùm em nghen.

- Uhm Thanh!

Bà cô Thủy cười tươi kéo tay nó đi lại ghế ngồi, Đan Thanh nắm tay chị Nguyệt cùng đi vô phòng. Nó nhìn theo bóng hai cô nàng khuất sau cánh cửa màu trắng thở dài.

- Em có sao đâu mà khám chứ.

- Hì nghe lời dùm đi ông tướng, rủi có bệnh thiệt phải trị đàn hoàng.

- Bệnh gì là bệnh gì, em bình thường.

- Bình thường cái đầu cưng đó, nghe lời tụi chị, hông thui mai mốt hông cho ngủ chung.

- Nhưng….

- Hông nhưng gì hết, tụi chị nói phải nghe biết chưa ông tướng.

- Cái này…mà làm gì ôm cứng ngắt vậy trời, thả ra coi nóng muốn chết.

- Hihi đi với gái có mấy bửa, chán tui rùi hen.

- Không có không có!

- Ngồi yên, chạy bị oánh ráng chịu hihi!

- …

Nó thở dài vỗ đầu chị Thủy một cái bất lực, bà cô vẫn ôm cứng tay không chịu rời một giây, cái này là áp giải bệnh nhân nhiệt tình quá mức đây nè. Mặc dù nhân viên ở đây cũng xinh xắn dễ thương nhưng nó chẳng có tâm trạng nào mà ngắm, mắt cứ dán vô cửa phòng, bụng hồi hộp nôn nao, đi bệnh viện cũng nhiều nhưng chưa bao giờ thích cái không khí phòng khám cả. Chờ hơn nửa tiếng tới sắp khùng thiệt rốt cuộc hai cô nàng cũng ra, theo sau là một cô bác sĩ tóc quăn, gương mặt khá hiền, đeo kính mặc váy công sở màu xanh, bên ngoài khoác áo bác sĩ, bảng tên có ghi là thạc sĩ gì đó.

- Mon đây hả Thanh?

- Dạ! Hắn đó chị!

- Uhm vậy chúng ta bắt đầu thôi.

- Hả…bắt đầu gì vậy?

Nó ngơ ngác, Đan Thanh trừng mắt kéo tay nó.

- Đi xét nghiệm nè, ai kêu sao làm vậy đi, lèm bèm!

- Ơ…

- Đi nhanh Mon, khùng lắm rùi!

- Hihi.

- Ơ…này…thì cũng bỏ tay ra…ai chạy đâu mà. Chị Nguyệt, đừng có nhéo, đau quá…

Bà cô Nguyệt cười khúc khích cùng với chị Thủy hai người hai bên bắt đầu áp giải nó đi theo cô bác sĩ, Đan Thanh thì tươi cười đi song song nói chuyện với cô ấy. Bị cưỡng chế kiểu này lại thêm bà cô Đan Thanh cứ dọa đánh làm gì nó có cửa chống cự, vậy là cả mấy tiếng đồng hồ bị lôi đi làm đủ thứ xét nghiệm, đo đạc, kiểm tra, hỏi han, trò chuyện…toàn mấy thứ chuyên khoa, lại thêm bị mấy cô nàng theo đe dọa khiến nó sắp khùng thiệt mới xong. Loay hoay cả buổi, nó bị mấy cô nàng kéo đi ăn trưa, nghỉ ngơi chờ kết quả, không khí khá trầm, mặc cho nó cố trêu đùa ba cô nàng vẫn mặt mày căng thẳng, nhất là Đan Thanh vẫn dành ánh mắt phức tạp suốt cả buổi.

[Mọi người vào bài ghim đầu trang like share cmt tương tác giúp bài quảng cáo home Daisy của hắn nghen]

Lỗi hông đọc được nội dung qua blog đọc nha

https://mylifengayhomqua.blogspot.com/