Ngày hôm qua...đã từng - My Memories
Chương 29
............................
Cơn mơ thoáng qua, nó khẽ giật mình mở mắt ngơ ngác nhìn quanh, trời vẫn chưa sáng, không biết ngủ bao lâu rồi đây. Mùi hương con gái kèm theo men rượu thoáng nhẹ trên đầu mũi, cảm giác êm êm ấm nóng khiến nó có một chút không nỡ rời. Ngẩn đầu dậy nhìn lại thì nhận ra nó vẫn đang kê đầu trong lòng chị Thủy, đầu chị lại đang ôm Cycy, cô nàng gối đầu lên một chiếc khăn tắm màu trắng, bên cạnh Cycy là Ngân kê đầu chung ngủ ngon lành. Ngực nó vẫn cảm giác nặng, tay còn ôm lấy bờ eo nhỏ của ai đó, nó khẽ vén tóc ta thì suýt đứng tim vì nhận ra chị Nguyệt, chân có một chút tê rát, vội nhìn lại thì suýt bực mình phì cười vì cô nàng Đan Thanh đang kê đầu lên chân chị Nguyệt, một tay ôm đùi, một tay còn đang giữ tư thế nghịch lông chân nó. Đầu có chút choáng, nó vỗ nhẹ mấy cái rồi nhẹ nhàng luồn tay ôm lấy người chị Nguyệt khẽ nâng lên rồi ngồi dậy đưa mắt nhìn quanh, nhạc vẫn sập xình nho nhỏ, đèn vẫn sáng, hầu như mọi người đều tập trung lại xung quanh chỗ nó ôm nhau ngủ với đủ mọi tư thế, quá đáng nhất hai ông Vũ, Tiến không ôm vợ mà ôm nhau ngáy o o, mỗi ông Kiên còn ôm chị bồ nằm trên ghế dài. Trên một cái ghế không xa nó nhận ra hai chị Quỳnh Chi, Lê Vy quấn lấy nhau ngủ, Mimi dựa vào ghế gác đầu lên chân chị Vy, hai bên Mimi là vợ của hai ông già kia, có cả chị Yến, Nhiên nằm đó. Nó bật cười lắc đầu bó tay, đó giờ mới thấy cảnh ăn chơi xong nằm ngủ luôn ngoài trời tập thể như hôm nay, hình như ai cũng lười bò vô nhà thì phải, may mà đây là đêm SG, trời không quá lạnh chứ không nhập viện cả đám là có. Mặc dù cảm giác trong người vẫn còn say, mắt vẫn díp cả lại nhưng nó đã tỉnh hơn so với đêm qua. Chắc cũng ngủ không lâu. Nó nhẹ nhàng đỡ đầu chị Nguyệt sang một bên, đưa đầu chị nằm tạm lên bắp chân chị Thủy, sau đó chồm người dậy luồn tay từ từ gỡ Đan Thanh khỏi chân nó, em khẽ cựa mình nũng nịu như con nít làm nó phì cười ôm lấy hai vai đưa em xoay qua gác đầu lên người chị Nguyệt. Chân tê rần, hơi rát, chỗ bắp đùi còn truyền lên một chút tê đau, vội nhìn lại thì ngẩn người, hai hàm răng người nhỏ nhỏ xinh xinh đều như bắp in lên mảng đùi to, khẽ đưa mắt nhìn Đan Thanh hậm hực, em tuổi cọp à, cắn nó làm gì chứ, đi đá banh bị đốn giò còn chưa thảm như giờ. Chưa hết, tay nó cũng có một dấu răng, tuy không thô bạo như trên đùi nhưng cũng đủ dấu răng lắm, không biết răng ai đây, có nên banh mỏ mấy cô nàng để coi răng ai không. Giải thoát mình khỏi mấy cô nàng xong, nó đứng dậy vươn vai uốn người mấy cái, vỗ đầu thêm vài lần cho tỉnh xíu đi lại chỗ ông Vũ, Tiến đang ôm nhau, người dâng lên một chút ghê ghê rồi đưa tay vỗ mạnh, lắc lắc mấy cái kêu hai ông dậy.
- Gì đó mậy? Đang ngủ ngon.
- Dậy anh…dậy đưa mọi người vô nhà ngủ.
- Thôi kệ mẹ tụi nó đi.
- Thôi ngủ đây tới sáng sao được. Dậy dậy….
- Đm…
- Móa…
Mặc dù khó chịu chửi thề, hai ông anh cũng chịu bò dậy cằn nhằn mấy câu rồi đá đít ông Kiên dậy. Bốn anh em sau khi thọt đầu xuống hồ cho tỉnh thì chia nhau ra kêu mấy cô nàng vô nhà. Nhưng kêu hoài không ai chịu dậy vì quá say và lười, nó thở dài lên tiếng.
- Thôi chịu khó rinh ha dìu mấy bà cô vô đi anh.
- Ờ cũng được.
- Ok.
- Gái ai nấy xử.
Ông Vũ tủm tỉm cười chỉ tay về chỗ chị Nguyệt ngủ, hai ông kia nhanh chóng gật đầu.
- Đúng đúng! Bình thường ai thân thằng nào, thằng đó xử.
- Ờ ờ…lo tụi nó nha Mon. Tụi nó cưng mày nhứt mà.
- Con khỉ…mấy anh khỏe hơn em. Nghĩa khí chút coi!
- Không được, mày uống ít giờ khỏe hơn tau.
- Quần què, em éo có tập gym.
- Gym gủng gì, anh quắc cần câu rồi.
- Thôi ráng lên ku, chia vậy công bằng rồi, đâu có chuyện bình thường mày ăn ốc, giờ tụi tau đổ vỏ.
- Ốc củ cải. Ê anh em không chơi xấu nha.
- Xấu giề? Tau đâu có ngu, đang có con sư tử đây đụng vô đứa khác xui xui nó dậy thấy chết mẹ tau sao.
- Đúng rồi, có mình mày đụng ai cũng được, ăn hành quen rồi.
- Ráng lên Mon, tụi anh nhường em Quỳnh Chi cho chú mày luôn nha, đù mạ mấy anh chơi quá đẹp đòi gì nửa hế hế.
- Ê…ê chơi vậy ai chơi…
- Kệ mẹ mày!
Ông Vũ cười nham hiểm đá đít nó một cái vẫy tay, hai ông kia cũng cười hì hà xiêu vẹo đi lại vợ của mỗi người rinh lên tay hướng vô phòng, đi ngang nó còn nháy mắt cười hỉ hả.
- Thông cảm đee, có mấy đứa tụi tau chơi lâu rồi biết, éo cho đụng vô đâu. Vợ tau thấy ghen chết.
- Đúng đúng tau yêu vợ tau lắm.
- Mạnh mẽ lên ku, nhiêu hương hoa tụi anh nhường mày hết. Hế hế!
“Cái định mệnh, anh em như củ cải”. Nó bực mình thở dài, sung sướng gì tầm này, nó cũng đuối muốn chết chứ khỏe gì. Lắc đầu bực mình đi lại chỗ chị Quỳnh Chi, cái này là tất nhiên, ai biết mấy ổng bỏ rơi nó thiệt hay giả, nhưng tốt nhất giành chị Quỳnh Chi trước cho chắc ăn, híhí. Nó vui vẻ cúi xuống hít nhẹ vài cái mùi thơm trên người chị rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai chị. Hình như chị không say lắm, từ từ mở mắt ra ngơ ngác nhìn nó.
- Sao đấy Mon?
- Vào nhà ngủ chị ơi, cần em đưa vô không? Nằm đây tới sáng bệnh đó.
- Uhm…chị say quá hì hì.
Chị Quỳnh Chi rời khỏi người chị Vy chu miệng cười một cách lười biếng, nhìn mặt chị chắc có thể tự đi vô nhà, nó thở nhẹ thất vọng à không thở nhẹ vui vẻ cười.
- Chị dậy đi em đưa vô.
- Còn con Vy? Nó say lắm đấy!
- Ừ chút em đưa vô sau, đi nè.
- Cảm ơn Mon!
Chị Quỳnh Chi vịn tay nó đứng dậy, người có một chút loạng choạng, nó nhanh chóng giữa lấy vai chị dìu vô nhà. Vừa tới cửa phòng bếp đã thấy ba ông anh để ba cô người yêu ngồi trên sô-pha, ông Tiến ông Vũ đang ôm mền thảm trãi ra sàn, ông Kiên thì đang xếp gối thành hàng dài.
- Ủa làm gì vậy anh?
- Ngủ hết dưới này cho vui, đứa nào cũng ướt nhẹp hết sao lên giường.
- Ờ…nói vậy chớ tụi tau hết lên lầu nổi rồi. Đm phê quá!
Nó sững người vài giây sau đó nhìn qua chị Quỳnh Chi người cũng mềm xèo dựa vô vai nó, mặt vẫn cười nhẹ kiểu dễ thương.
- Chị lên phòng không?
- Ngủ ngoài hết cũng được Mon, vui mà.
- Uhm!
Nó gật đầu đưa chị Quỳnh Chi lại chỗ ông Kiên xếp gối sẵn đỡ chị nằm xuống rồi mới luyến tiếc đi trở ra, ông Vũ cười cười.
- Ê Tiến nói chớ hai thằng mày ra phụ nó đi.
- Ok ok.
Hai ông anh nháy mắt với nhau ra vẻ nguy hiểm làm nó cũng có chút bực mình buồn cười. Kệ mấy ổng, nó đi trở ra lại vỗ vỗ vai chị Vy, vẫn giống như chị Quỳnh Chi, chị Vy lười biếng mở mắt ra ngơ ngác nhìn nó chu miệng.
- Tôi tưởng em chỉ lo mỗi Quỳnh Chi của em chứ.
- Haizz vẫn thích xưng hô xa lạ dữ à. Nào dậy em đưa vào nè.
- Hừ! Cảm ơn, quý hóa quá cơ.
Nó bật cười kéo tay chị dậy, nhưng chưa gì hết bà cô này đã vụt dậy nôn ra sàn khiến nó giật mình nhảy lùi.
- Không phải chứ, ca sĩ cũng ói…
Chị Vy không thèm trả lời, quay đầu nhìn lên nó, đôi mắt lườm như sắp giết người tới nơi, nó cười ngượng gãi đầu, hơ hơ ca sĩ cũng người mà quên mất. Nó liền đi lại vỗ vỗ vai chị Vy, cô nàng tiếp tục gục đầu nôn một ít lắc lắc đầu.
- Đã lâu không say đến thế này, hì…cho chị tí nước.
- À dạ, đó kêu vậy đi cho gần gũi xíu haha.
Nó cười vui vẻ đi lại bàn cầm chai nước suối, mở nắp đưa cho chị. Cô nàng rửa mặt, súc miệng vài hơi sau đó bám vào người nó đứng dậy, người liêu xiu mỉm cười.
- Đi nào!
- Dạ!
Nó ôm lấy vai chị khoác tay lên mình đưa vào nhà, dù sao cũng không phải chị Quỳnh Chi, không có cảm giác lắm hờ hờ…nó tự nhủ thầm trong bụng nhưng tay vẫn không chịu được xoa xoa vai chị, không biết có cảm giác hành động trong sáng của nó không, chỉ thấy hông nó hơi nhói. Đưa chị tới nơi cũng đã thấy ba cô nàng người yêu của ba ông kia nằm cách nhau một quãng gần ghế sô-pha, giữa mấy cô nàng có khoảng trống, chắc mấy ông chừa chỗ đây mà, nghĩ vậy nó cũng bỉu môi đưa chị Vy đi lại đỡ chị nằm xuống bên cạnh chị Quỳnh Chi, nghe tiếng động chị Quỳnh Chi xoay qua cười tươi giơ ngón cái lên nháy mắt với nó.
- Vy có nôn không Mon?
- Ủa biết hay vậy chị?
- Vì bọn chị thân nhau mà, cảm ơn Mon nhé.
Nó mĩm cười, chị Vy không thèm nói gì, vừa nằm xuống đã lườm nó rồi quay qua dụi đầu vào lòng chị Quỳnh Chi, nó thoáng thấy ngực chị bị ép vào người chị Quỳnh Chi.
“Ấy cái này không nhìn được…thề không nhìn”. Nó hí hửng trong bụng lướt mắt một lượt cả cơ thể hai bà cô nổi tiếng chậc lưỡi một cái rồi đi ra ngoài, ông Tiến ông Kiên đang dìu Mimi, Nhiên vào, còn ông Vũ đang phải cõng chị Yến. Ngân nằm riêng không dính vào ai nên nó chọn đưa em vô trước. Khẽ cúi người cốc nhẹ lên mũi em, cũng không lạ gì cơ thể cô nàng, nó vui vẻ ôm eo em chọt mấy cái, cô nàng hé môi cười khúc khích ôm lấy cổ nó nũng nịu.
- Làm gì dzạ…đây hông cho dê nghen, mấy chị thấy đó.
- Thôi cô nương, làm bộ hoài. Nào dậy vô nhà ngủ nè.
- Hihi!
Cô nàng kéo nó xuống hôn nhẹ một cái mới chịu ngồi dậy, nó ôm lấy eo em dẫn đi vào nhà, trên đường đi cô nàng còn tranh thủ hôn lén lên ngực nó mấy cái. Vô đến nhà nó trợn liền trợn mắt khi nhìn thấy ba ông anh đã nằm ngon lành êm ái trên sàn, tay ôm lấy người yêu mình tủm tỉm cười nhìn nó.
- Đm…éo phụ em nửa thiệt hả.
- Hê hê kệ mẹ mày.
- Quắc thiệt mày.
- Anh yêu vợ anh lắm.
Bà cô Ngân đang dựa vô ngực nó cũng cười khúc khích nhéo nhẹ eo nó, thở dài bất lực, nó dìu em vào nằm xuống bên cạnh Mimi nhéo mũi em một cái mới rời đi. Ra đến sân nó chống cằm nhìn mấy cô nàng còn lại đang nằm ngủ cứ như đang chọn người, tính ra mấy ông kia nghỉ phụ cũng đúng, giờ còn lại toàn mấy cô nàng thân thiết với nó, chị Thủy, Cycy là cục cưng rồi không phải nói, chị Nguyệt với Đan Thanh thì ai cũng ngán. Mà đã ngán thì nó cũng ngán, nên thôi không dám đụng vào hai bà cô đáng sợ này, cho hứng sương thêm vài phút trả thù cũng được. Nghĩ là làm, nó đi lại nhẹ nhàng dùng khăn tắm kê tạm lên đầu chị Thủy rồi bóp nhẹ mũi Cycy. Cô nàng thở không được mở mắt ra cắn lên tay nó chu miệng.
- Phá em hoài nghen, để em ngủ xíu coi.
- Thôi cô nương! Người ta đi hết vô nhà ngủ rồi, dậy anh đưa vô nè.
- Ủa…
Cô nàng ngóc đầu dậy nhìn quanh rồi cười khúc khích.
- Ý chơi gì trốn hết hông kêu em dzạ?
- Giờ kêu nè. Nào dậy, cần dìu vô không?
- Có nha, em sỉn muốn chết nè hihi.
- Ờ…mặt coi sỉn dữ à. Thôi đi nhanh!
- Dạ hihi!
Cycy mà sỉn thì trời sập, nhưng vẫn bám lấy người nó vui vẻ đi theo vô nhà, đi nửa chừng lại dở chứng nhảy lên lưng bắt nó cõng, chân em thì dài, người thì săn chắc đâu có nhẹ, nó cũng chỉ lắc đầu bất lực cõng em vô đặt xuống kế Ngân, Cycy chu miệng thổi phù vô tai nó một cái mới chịu cười khúc khích quay qua giỡn với Ngân và Mimi. Nó đứng dậy đi ngược trở ra, ngang qua ba ông anh co chân đá mỗi ông một cái mới hậm hực đi luôn. Ngồi xuống bên cạnh chị Thủy, nó nhìn chị một hồi lâu, cái cơ thể tuy không cao nhưng vẫn như yêu nữ thành tinh, trước giờ đã quen bị bà cô này trêu chọc, nó cũng không chút ngại mà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cho hả dạ. Nó ngồi nhìn cho thiệt đã mắt hồi lâu mới lắc đầu một tay kéo sợi dây áo bikini tuột qua một bên của chị để lộ cả bầu ngực trắng nõn nà, thở dài bất lực, áo mà tuột thêm chút là lộ hết cả ngực rồi, bà cô này đúng là yêu nữ. Nó phì cười sờ lên eo chị chọt chọt.
- Bớt giả bộ đi nha. Kéo áo ra sẵn làm gì đó, trêu ngươi nhau hả hả.
- Hihi sao biết dzạ?
- Em có mắt nha, chị là yêu quái chứ không phải con người. Dậy vô ngủ nè.
- Híhí…sao Mon, chịu nổi hông Mon, coi chừng đột quỵ nghe cưng.
- Em cũng là đàn ông đó nha, đừng có thách thức nhau.
- Híhí ẳm chị vô điiiiii.
- Cái giề. Chị mà say sỉn gì, dậy đi.
- Ủa nay có chị Quỳnh Chi cái hắt hủi bà cô già này rùi hở, hic hic tui biết cưng chê bà chị già này mờ, đàn ông phụ bạc…Kê đầu cho ngủ biết nhiêu lâu, tê chân, mõi người…giờ…thèm trai trẻ xíu hông cho…hic hic
- Nè nè…rồi rồi…sợ chị quá. Trời ơi người chị em nhìn quen rồi, đừng có cởi nửa.
- Ủa vậy hen…quen rùi cản chị chi, nóng quá đi, chị muốn cởi…nè…tàn phá em đi anh Monnnnnnnn.
- Zzzzz chị nhớ mặt em đó, lần sau đừng có trách!
Nó trừng mắt nắm tay bà cô yêu nữ này lại trước khi cái áo nhỏ xíu bị bà cô này kéo tuột khỏi bầu ngực thiệt, gì chứ bị ai thấy bây giờ hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thất thân là chuyện nhỏ, hủy hoại thanh danh trung trinh của nó mới chuyện lớn. Chị Thủy cười như được mùa chỉnh lại áo mới vui vẻ ôm lấy cổ cho nó ẳm lên, gì chứ ẳm bà chị này thì nó làm được.
- Chị nói nghe…nảy chị Nguyệt có sỉn không? Ha ngủ mệt đó?
- Hỏi chi dzạ?
- À thôi kệ đi, chút em kêu dậy tự vô cho chắc ăn.
- Hí hí sợ hả cưng...
- Hơ…cũng ngán thiệt. Không biết em gây nghiệp gì nửa.
- Thương ghê hôn. Nói chứ chút ra ẳm nó vô đại, con quỷ đó ngủ trời sập hông dậy đâu.
- Thiệt không? Thôi để kêu dậy tự vô một mình cho chắc ăn. Đụng vô nửa chừng chỉ quy tội em dê chỉ nửa.
- Hihi nó ngủ chưa đã giấc ai kêu nó dậy là nó quạo đánh đó, cưng tự chọn đi ha.
- Hic…em khổ quá mà.
Nó lắc đầu thở dài, ôm chị Thủy đặt xuống bên cạnh Cycy, xoa nhẹ má chị vài cái mới ngập ngừng trở ra sân. Đi ra đi vô nảy giờ chắc tới sáng quá. Trước mắt nó là hai cô nàng đang ngủ ngon như hai con mèo, dáng người nếu là người khác chắc chắn nó sẽ ao ước chạm vào, nhưng mà…hai nhân vật này tỉnh dậy là hung thần với nó. Cục nước đá Đan Thanh thì khỏi bàn, còn bà cô Nguyệt nó phải làm sao giờ, kêu dậy hay ẳm vô, hai phương án đều có độ nguy hiểm ngang nhau, chị Nguyệt mà dậy với cái miệng ngang ngược của mình thì có bỏ bà cô ấy nằm luôn ngoài sân cũng là lý do nó ăn hành. Đưa bao nhiêu người vô nhà ngủ đều đơn giản, chỉ có hai nhân vật xinh đẹp này là mất thời gian thôi. Nó thở dài nhìn qua dáng người không dễ gì được nhìn ngắm cơ thể chị mà lòng chẳng có chút tà niệm nào, đầu chỉ có ngán ngẩm thôi. Hít một hơi thở dài thêm cái, nó nhìn quanh lấy thêm tinh thần thì phát hiện bộ cá ngựa nằm lăn lóc trên bàn, 2 con xúc xắc còn nguyên trong một ly rượu. Mắt nó sáng rực đi lại cầm xúc xắc lên xoa xoa. Bụng thầm nghĩ đường nào cũng ăn hành, thôi phó mặc cho trời vậy, nếu ra chẵn kêu chị Nguyệt dậy tự vô nhà, chửi thì nghe đánh thì chạy, còn lẻ thì nghe lời chị Thủy, có chết cũng phải vinh quang.
Lọc cọc…keng!
Nó hít một hơi khí lạnh trợn mắt nhìn con số 1 đỏ chót tren xúc xắc, thở gấp nhìn qua bà cô Nguyệt vẫn ngủ như không biết gì, cmn còn hơn đi đánh trận.
“Thôi được, sao cũng ăn hành…lên”.
Nó nghiến răng thở gấp đi lại quỳ xuống nhẹ nhàng gỡ đầu Đan Thanh khỏi người chị Nguyệt, đặt em nằm lên khăn rồi hít sâu, thở ra bậm môi nín thở lếch sang bên cạnh chị Nguyệt, run run đưa tay luồn vào bên dưới hai chân chị, tay còn lại vòng xuống cổ dùng hết sức ôm chị sát vào người đứng lên.
“Ủa…nhẹ vậy ta”.
Nó có chút không tin vào mình, không thể ngờ ẳm chị lên dễ dàng vậy được, liều mạng mang đến sức mạnh cmnr. Còn chưa kịp thở ra nó phải nuốt khí lạnh trở vô, bà cô trong lòng khẽ cựa mình, nó vội đứng im không dám cử động, hồi lâu không thấy động tĩnh từ từ mở mắt ra thì thở phào, chị Nguyệt vẫn nhắm nghiền mắt, đầu dụi vào ngực nó ngủ ngon lành, hơi thở vẫn đều đều thơm thoang thoảng.
“Ngủ ngoan dữ vậy ta?”
Cảm giác mềm mại truyền vào cơ thể nó, người chị săn chắc, da mịn như không cảm nhận được cả lổ chân lông, nó có một chút nao nao khó tin được, cơ thể chị Nguyệt coi vậy mà nhẹ, nhìn thật gần, chạm tận tay mới nhận ra…bà cô này cũng có tập gym.
- Chị đó nha…hành em hơi nhiều rồi nha, nể chị đẹp tui nhịn, đừng có để sau này lọt vô tay tui!
Nó nghiến răng trừng mắt nói từng chữ nho nhỏ, đâu phải lúc nào cũng được đe dọa thẳng mặt bà cô này đâu.
- Hành tui hả…ngon thức dậy nè. Tui đang sờ vô người chị nè, đâu dậy chửi tui nghe coi. Hừ hừ!
Nó vừa ẳm chị Nguyệt vào nhà vừa nói đủ câu đe dọa thách thức thẳng mặt, hờ hờ giờ đã biết cô nàng ngủ là không dễ thức, sau này lỡ có ức chế gì quá, canh chị Nguyệt ngủ qua cãi lộn thẳng mặt cho hả dạ. Nó hí hửng trong lòng đưa chị vào nằm bên cạnh chị Vy, sẵn tiện lướt mắt một lượt mấy cô gái xinh đẹp trong nhóm sau đó mới trở ra đón nhân vật nguy hiểm nhất vô ngủ.
Cục nước đá cầm tinh con cọp cái vẫn nằm ngủ ngon lành, đôi môi cong cong ngang bướng, chiếc mũi cao thon gọn, đôi mắt màu lam đã giấu bên trong hàng mi dài. Em ngủ ngoan như mèo con, cũng không phải lần đầu nhìn em ngủ, chỉ là mỗi lần nhìn lại thấy như vừa mới quen.
- Em là ai hả cô gái?
Nó mĩm cười nằm xuống, kê mắt thật sát để ngắm em, đầu hàng trăm câu hỏi đến nỗi chẳng còn tâm mà ngắm nhìn cơ thể hừng hực của em.
- Cảm giác nhìn em bây giờ lạ thiệt, nhìn không quen chút nào. Hay là…cứ ghét nhau mỗi ngày vẫn tốt hơn.
- ….
- Xin lỗi, vẫn chưa nhớ đã gặp em khi nào.
- …
- Hìhì nhưng rất thích chọc em tức. Vui thiệt!
- …
- Nè…làm mặt lạnh không hợp với em chút nào. Em phải cười nhiều lên, vậy mới đẹp.
- …
- Sao không chịu học chị em hả, vừa lạnh vừa dữ làm gì.
- …
- Em đọc sổ rồi nhỉ, đánh người bao nhiêu cái nhớ không hả?
- …
- Hung dữ chi không biết, có ai sợ đâu.
- …
- Ngon dậy đánh đi nè. Đang dùng cặp mắt dơ bẩn nhìn em nè.
- …
- Hờ cỡ em còn lâu mới sợ nhé.
- …
- Học theo ai tự nhiên về đây ăn hiếp người đó hả?
- …
- Nể em là em của cô ấy mới nhìn thôi đó, chứ em…còn lâu mới ngán.
- …
- Hờ…thôi không trêu em nửa. Ngoan nằm yên đưa vô ngủ nè, đừng có thức dậy đánh người à nha.
Nó cười hì hì vui vẻ ngồi dậy, tay khẽ vuốt lấy mái tóc trắng của em, lòng đã xác định từ nay đặt biệt danh cục nước đá cho cô nàng, nghe cũng hay ho đó nhỉ. Tự nhiên có một cô em gái trong nhà cũng không tệ, nó vẫn luôn thích có em gái mà. Đan Thanh có một mùi hương cơ thể rất đặc biệt, mặc dù mùi rượu vẫn rất rõ ràng, nhưng vẫn không đủ che đi mùi cơ thể em. Khẽ bật cười, có lẽ không nên hít quá nhiều mùi con gái của cô nàng này, không cẩn thận lại nghiện thì mệt lắm. Vừa đi vừa nói linh tinh, vừa đi vừa nghĩ, nó cũng chẳng biết em ngủ say hay giả vờ nửa, cho đến khi đặt em nằm xuống bên cạnh chị Nguyệt, nó vẫn còn chưa tin được, hai nhân vật nguy hiểm nhất lại đưa vào ngủ thuận lợi ngoan ngoãn không có gì xảy ra. Lúc thức hành nó lên bờ xuống ruộng, còn bây giờ yên ổn tới khó tin.
Nó nhìn mọi người nằm ngay ngắn ngủ say sưa, mắt tranh thủ ngắm lên dáng người của mấy cô gái trong nhóm, mỗi người mỗi vẻ xinh đẹp, dễ thương, quyến rũ, lạnh lùng, dịu dàng…nhìn lại mình, khẽ bật cười…không hiểu sao giữa rừng hoa vậy lại xuất hiện một thằng bình thường như nó.
Ngắm chị Quỳnh Chi thêm một chút nó luyến tiếc rời mắt đi vào tất cả phòng lôi hết mền ra ngoài nhẹ nhàng đắp cho tất cả mọi người, kể cả ba ông anh cây khế nó cũng đặc biệt dành cho ba ông 1 cái mền, có người yêu ôm rồi cần chi nhiều mền. Đến khi cả thân người trắng tinh đáng yêu của chị Quỳnh Chi được giấu vào bên trong chiếc mền, nó mới thở phì một cách nhẹ nhõm đi khỏi phòng khách lớn, kiếm một cái ghế dài ngoài sân thượng rồi ngồi xuống, mắt nhìn hiện trường chơi đùa nằm lăn lóc khắp sân lắc đầu cười nhẹ. Trời còn hai ba tiếng mới sáng, đêm mát mẻ, ánh trăng không tròn nhưng lại sáng rực soi bóng vào mặt hồ lấp lánh, những mảnh trái cây vươn vãi khắp hồ, nhạc đèn đã tắt tự bao giờ, chỉ còn nghe được tiếng thở của riêng mình. Nó ngẩng đầu châm một điếu thuốc lá phun khói lên trời, những làn khói trắng cứ nhẹ bay, tan vào ánh trăng khuya, cuộc vui qua đi, lại như thói quen muốn thưởng thức cảnh đêm một mình, không biết bao lâu rồi nó chưa ngủ ngon.
………………
- Hút hai điếu rùi nghen!
Một giọng con gái nho nhỏ vang lên sau lưng, chỉ lo ngửi mùi thuốc, có người sau lưng cũng không hay, nó bật cười đưa tay xoa lấy gương mặt đang cười, mái tóc vàng phủ lên trán đung đưa như muốn trêu người.
- Sao em không ngủ tiếp đi, lên đây chi?
- Hihi em thức rùi hông ngủ được, biết có người trốn đi hút thuốc mà.
- Hơ…sao biết hay vậy?
- Kiếm điện thoại hông thấy gói thuốc anh đâu. Sợ ai thấy trốn tuốt lên đây dzạ?
- Không có, cao mới nhìn ra đường được chứ.
Nó mĩm cười chỉ tay về thành phố phía xa, con đường rộng rãi lấp lánh ánh đèn, thi thoảng lại có chiếc xe lẻ loi vụt qua. Em cũng mĩm cười nhìn hồi lâu, đưa tay cướp lấy thuốc lá của nó, mắt em nhìn xung quanh như tìm gì đó rồi gật đầu.
- Trên này cũng được nè.
- Hả…là sao?
- Mọi người sẽ hông biết.
Em nhẹ nhàng ngồi lên ghế xoay mặt lại đối mặt với nó, giọng ngọt ngào tinh nghịch.
- Hút thuốc một mình hông ngon đâu.
- Ờ ờ…
- Vui vẻ chơi nguyên đêm rùi, giờ trên này…hông hư hỏng, hông xứng cái tiếng người xấu ha anh.
- Hả hả…làm gì đó…
Nó sững người, trước mắt nó khi câu nói vừa hết cũng là lúc chiếc áo nhỏ trên người em rơi xuống ghế, bầu ngực căn tròn vẫn còn rung rinh vừa được giải thoát, ánh trăng nhưng lăn dài vẽ nên những đường cong ma mị, chiếc eo thon phập phồng theo từng hơi thở, có một rảnh sâu kẽ dài từ ngực đến chiếc rốn nhỏ sâu hun hút. Hai tay em cầm lấy tay nó đặt lên hai chiếc đùi ngọc mịn màng trơn bóng của mình, nụ cười em đóa hoa hồng nở rộ trong đêm, môi em khẽ chu lên tinh nghịch ngậm lấy điếu thuốc còn cháy dang dở rồi đưa tay chạm nhẹ lên môi nó.
- Suỵt!
- Cycy…cái này…
- Anh sợ hông…
- Ơ…
- Đẹp hông?
- Ờ đẹp…
- Thích hông?
- Có có
Mỗi câu nói em lại chỉ lên cơ thể mình, nụ cười vẫn giữ trên môi.
- Em khóa cửa rùi, hông ai cứu anh Mon đâu hihi
- Cycy…em hư….ưm….
Câu nói còn chưa kịp hết lời, môi nó đã bị em đè chặt lấy nhả khói vào trong, chiếc môi thơm như con rắn quấn lấy môi nó, một chút cay nồng, một chút ngọt ngào…nóng bỏng. Tiếng rên rỉ xen lần tiếng cười nho nhỏ giữa đêm vắng hanh hao, em lại như ngọn lửa lao vào nó, nỉ non, thì thào bên tai những lời hư hỏng.
- Làm người xấu vui ha pleee!
………………………….
Sáng.
Bốp!
- Uidaaa ai…đau quá!
- Ê! Nhà hông ngủ sao chạy lên đây?
Nó ngơ ngác ôm mặt nhìn lên, gương mặt giận dữ của bà cô Nguyệt đang khoanh tay trước mặt, bên cạnh còn có bà cô Đan Thanh hững hờ liếc nhìn.
- Ờ…cái này tối lên ngồi chơi ngủ quên.
- Hừ! Đi xuống dọn dẹp nhanh!
- Hic…từ từ…
- Nhanh!
Bà cô ngoảnh mông đi vào phòng, Đan Thanh chu miệng.
- Ngủ như heo!
Rồi cũng ngoảnh mông đi luôn, nó thở dài mõi mệt đứng dậy, nhìn xuống sân đã thấy ba ông anh đang bị làm khổ sai quét dọn, nó phì cười leo lên lan can ban-công nhảy ùm xuống hồ, nước bắn tung tóe khiến ba ông anh la làng giật mình. Trò này vui nhỉ, vậy mà đêm qua quên chơi. Nó cười hi ha sảng khoái, buổi sáng nhảy um xuống nước, người tỉnh táo hẳn. Lặn ngụp vài vòng cho thiệt tỉnh ngủ nó mới leo lên cùng với mấy ông anh quét dọn bãi chiến trường, trong nhà mấy cô gái cũng đang chia nhau ra rửa chén, lau dọn, phơi đồ vì hôm qua ai cũng để nguyên đồ ướt ngủ nên chăn mền gối buộc phải phơi khô. Cả đêm ai cũng uống khá nhiều, ngủ chỉ một chút kéo nhau dậy nên đứa nào mắt cũng mờ mịt lim dim. Ông Vũ mua đồ ăn sáng về nguyên đám ăn xong sau đó giải tán, chỉ có bà cô Thủy Nguyệt Vy và Quỳnh Chi ở lại villa. Vì nó phải đưa Cycy, Đan Thanh và bà cô Ngọc về nên ông Tiến lấy xe máy của chị Yến chở vợ về nhà đưa xe ổng cho nó lái, bé cà phê bị chị Nguyệt trưng dụng để lại villa cho mấy chị em sống ảo, tối sẽ gặp nhau ở bar chị Thủy làm có gì đổi xe sau, hình như tối nay chị Lê Vy được chị Thủy dụ ông Bảo mời bà cô ấy hát. Vừa lên xe cả ba cô nàng đều ngủ lăn quay bỏ mặc một mình tài xế nó lái xe. Nhìn ba cô nàng ngủ ngon lành trên xe, nó cũng không nỡ đánh thức khi đến nhà chị Ngọc, coi bộ ngủ trên xe cũng êm dữ à. Nó thở dài…thôi dù gì cũng chẳng gấp, nó đánh luôn xe qua khu Bắc Hải lựa chỗ đậu xe có bóng mát, hé một xíu cửa kính cho thoáng khí rồi xách mông đi vô quán uống cà phê luôn. Đón tiếp nó vẫn là cô nàng thích mặc váy đỏ hôm trước…”Thôi chết! Lại quên tên rồi”. Người thông minh như nó dễ gì chịu ăn hành được, con ngươi xoay chuyển vài vòng nó cười tủm tỉm giờ tay.
- Hello Gấu! Cho a ly cà phê như cũ nha, nhớ không?
- Hử! Kêu em là gì đó?
- Ờ…thì Gấu!
- Ê ý gì hả? Em giống gấu chỗ nào?
- Đó! Cái tướng đứng chu chu miệng giống y con gấu, tự coi đi.
Cô nàng trừng mắt chống hông xoay mặt nhìn vào cây cột được ốp kính bên cạnh xoay xoay vài vòng sau đó quay lại tiếp tục trừng mát.
- Em đập anh chết bi giờ, mới vô kiếm chuyện rùi nghen.
- Haha Gấu cũng hay mà, thôi từ nay kêu Gấu luôn nha.
- Hứ! Hông thích nha!
Cô nàng đánh nó một cái phụng phịu chạy đi lấy nước, nó vươn vai sảng khoái ngồi xuống ghế, mắt vẫn nhìn về phía oto coi chừng mấy cô nàng. Bị nó kêu Gấu nên em ấy khá bất mãn, đem cà phê ra, mặt bực bội tranh cãi với nó vài câu rồi ngoảnh mặt hậm hực đi chỗ khác không thèm chơi với nó, chỉ còn lại một mình ngồi nhâm nhi cà phê. Khoản mười phút thằng bạn thầy giáo chạy qua tới, vẫn cái phong cách trớt quớt quần tây áo sơ-mi đóng thùng mang déo lào. Vừa ngồi xuống ghế nó liền quăng cho nó một bịch đen, bên trong có 5 chai thuốc đựng bằng chai nước suối.
- Thuốc má tau mới gởi lên đó mày, sáng tối uống hai ba hớp. Chai nào uống bỏ tủ mát, còn nhiêu bỏ lên ngăn đá để dành.
- Gởi thiệt hả mày? Thuốc gì đen thùi vậy?
- Kệ nó. Kêu uống uống đại đi, éo chết đâu mà lo.
- Kêu không cần rồi, mắc công quá.
- Ráng uống mày, hết tau kêu bà già gởi lên tiếp. Đm công sức má tau làm đó, đừng có phí.
- Ờ ờ…
Nó trợn ngược mắt khi mở nắp chai nghe mùi thuốc, mới nghe mùi thôi đã thấy đắng xanh mật rồi, uống cái gì mà uống, ngay lập tức nó đậy nắp chai lại quăng qua một bên.
- Thiếu ngủ ha gì mắt coi ghê mậy?
- Ờ ờ hơi thiếu ngủ.
- Đi chơi với gái nhiều chứ gì. Nhìn mặt mày dư biết.
- Không có. Tau mới đi chương trình về.
- Nay được kêu tau uống cà phê có gì không mậy?
- Làm ly cho tỉnh chờ đi công chuyện thôi, có gì đâu.
- Ờ ờ…con nhỏ bửa đâu? Có đi theo mày không?
- Có!
- Nó đâu?
- Trong xe!
Nó hất mặt về phía chiếc xe đang nằm dưới gốc cây bên kia đường, thằng bạn nhìn qua một chút tủm tỉm cười.
- Sao bỏ nó ngoài xe suốt vậy ku? Đm kêu nó vô chơi, tau dặn nó vụ nhắc mày uống thuốc coi.
- Thôi nhắc gì, để đây tau tự uống, đang ngủ kêu chi.
- Đù! Toàn dẫn con người ta đi qua đêm không mậy…hèn gì thiếu ngủ.
- Hơ hơ…
Nó cười xòa cầm cà phê lên uống một hơi thiệt đã rồi ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với thằng bạn. Khoản hơn nửa tiếng vì đang cúp làm nên thằng bạn chỉ ngồi được xíu liền chạy ngược về trường. Vừa rời mắt khỏi lưng thằng bạn quay qua liền hết hồn, nguyên con gấu đẹp đỏ chót mặt xụ đã ngồi bên cạnh.
- Gì xụ hoài vậy Gấu…hết hồn thiệt đó.
- Mệt nghen, em nói em hông giống gấu rùi mà, kêu hoài cắn chết anh giờ.
- Haha thì Gấu mới đòi cắn người đó thôi.
- Hứ! Tin kêu hoài hông cho vô quán nửa hông?
- Hơ…đuổi khách à, coi chừng chủ đuổi luôn nha Gấu.
- Hông bao giờ, chủ hơi bị cưng em đó.
- Ủa mới làm sao cưng được?
- Tại em đẹp hihi.
- Vậy kêu Gấu đẹp…
- Quê nghen! Chọc miết hông chán hả?
- Không…chọc gái sao…..uidaaaaaa
Còn chưa kịp nói hết câu lổ tai nó đã bị một bàn tay ai đó nhéo đau tới mức già đi chục tuổi, đang tính phản ứng vì bị Gấu nhéo thì nhận ra có cái gì đó không đúng lắm, hai bàn tay xinh xắn của cô nàng Gấu vẫn đang khoanh trước ngực.
“Thôi chết”!
- Uidaaaa đau đau….từ từ có gì nói, tha cho anh…uidaaa sứt tai giờ
- Hứ! Anh gan dữ rùi, bỏ tụi tui trong x era đây chọc gái.
- Ơ…không có…chọc đâu…Cái này đang nói chuyện chơi, đây là….ủa???
Kế bên nó trống không, nó ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, chỉ còn thấy bóng lưng cô nàng Gấu mặc váy đó chạy đằng xa, cũng nhanh chân quá đó chứ.
- Uiui nhẹ nhẹ tay thôi em…tha cho tui…đau quá sứt tay thiệt giờ. Tui thề, hồi nảy chỉ là bạn mới quen thôi, không có chọc.
- Xùy xùy! Bớt xạo, chỗ này toàn gái đẹp, vô đây uống nước thích ai kêu đứa đó lại chơi đó Thanh, xạo em đó Thanh.
Nó trợn mắt đe dọa hướng về bà cô Ngọc chân dài đang chống hông sau lưng Đan Thanh, Cycy cũng theo sau đang bịt miệng cười khúc khích.
- Hứ! Khỏi nói, nhìn sơ biết liền. Một ngày hông làm chuyện xấu anh chết hả Mon!
- Không có…oan quá…
- Hừ hừ! Anh nham nhở quá đáng!
- Uidaaaaaa
Bốp!
Nó ôm mặt cúi đầu, gò má tê rần vì ăn nguyên cú đấm của Đan Thanh, mãi lúc lâu không dám ngóc đầu lên, chỉ có thể nhìn ba cặp chân dài ngắn thon mịn của ba cô gái ngồi đối diện, có thể nghe thấy cả tiếng thở giận dữ của Đan Thanh, tiếng hừ hừ của chị Ngọc và tiếng cười khúc khích của Cycy. Giận cái gì chứ, đi uống cà phê để yên cho mấy người ngủ cũng là tội sao, đấm đau thiệt chứ.
- Về nhà uống cà phê bộ chết hả?
- Nhưng nảy thấy mọi người đang ngủ ngon, không nở kêu dậy thiệt mà.
- Ủa nhà chị qua đây hông gần nghen Mon, cả đống quán lựa quán có gái đẹp quá trời uống.
“Cái bà chưn dài kia, nhớ nay chị phản tui nhá, uổng công tui sắp cưng chị”.
- Hic…tại bên này mát!
- Chắc tui tin. Đồ ngụy biện, nham nhở, xấu xa, đen tối.
- Đồ mê gái, đồ dâm đãng nửa Thanh.
- Phải…đồ mê gái, đồ dâm đãng.
- Sặc…
Chửi cũng ác quá đi chứ, nó vừa khốn khổ vừa buồn cười, cục nước đá qua nay coi bộ đi theo mấy bà cô nhóm nó ăn nói cũng khác quá rồi. Đang cúi đầu chịu trận nghe mắng nhiếc của hai cô nàng hung hăng thì trước mặt chợt xòe ra một bàn tay con gái, có chết nó cũng không thể không nhận ra bàn tay của bà cô Đan Thanh, giọng cô nàng rít qua kẽ răng.
- Đưa đây!
- Hả…đưa…đưa gì. Thôi không đánh vô mặt nửa à, đau lắm.
- Hứ! Thuốc bạn anh cho đâu, đưa đây!
- Thuốc…thuốc gì? À…à thuốc đây, ủa sao em biết.
- Bạn anh gọi tui! Đưa đây tui giữ nhanh!
- Ơ…
Nó nhìn sang bịch thuốc nằm sâu trong ghế mắt trợn ngược lên tức giận, thì ra thằng quỷ bạn nó gọi Đan Thanh, hỏi sao mấy cô gái dậy ra đây bắt gian nó. Bạn với chả bè, chỉ ăn hại là giỏi. Nó hậm hực cầm bịch thuốc nặng trịch đưa qua cho Đan Thanh, em mở bịch thuốc ra, mũi khẽ nhăn đưa tay che, Cycy với chị Ngọc cũng vừa bịt mũi vừa tò mò nhìn.
- Gì dzạ Thanh?
- Thuốc bạn hắn đó chị, hic sao đen thui dzạ ta?
- Đâu đưa chị coi coi.
- Em coi với…
Ba cô gái xinh đẹp tụm đầu nhau lại xì xầm xem xét mấy chai thuốc, nó thở phào nhẹ nhõm thầm cảm ơn chai thuốc cứu một bàn thua trông thấy. Mặc kệ mấy cô gái nói chuyện về mấy chai thuốc, nó vuốt mặt mấy cái lấy lại vẻ đẹp trai sau khi bị đấm rung đùi ngồi nhâm nhi cà phê. Từ chai thuốc mấy cô gái lại tám sang chuyện vết thương của nó, từ vết thương kéo qua chuyện bác sĩ này, phòng khám nọ. Đúng là con gái họp lại với nhau liền thành cái chợ, nhờ ba nàng lo tám nên việc xử tội nó cũng được lơ luôn. Nó vui vẻ cầu còn không được, yên ổn nhâm nhi cà phê, đằng xa cô nàng Gấu vừa tò mò vừa có vẻ khó chịu chu chu miệng liếc xéo nó. Nói chuyện uống nước đã đời ba nàng mới chịu để nó lái xe đưa chị Ngọc và Cycy về nhà. Nhìn bóng lưng quyến rũ của Cycy khuất sau cổng nhà, nó thở phì nhìn qua cục nước đá, bụng hơi nao nao giật giật. Đan Thanh không còn cái vẻ mặt giận dỗi như nảy nửa mà biến hóa trở lại đôi mắt lạnh băng, môi khép hờ thở nhè nhẹ. Nó rùng mình không dám nhìn nửa, thà ăn hành bởi cái vẻ giận dữ của em khi nảy còn dể thở hơn thái độ này, lạnh lùng gì chứ, cục nước đá thì hay ho lắm sao. Nhìn lại đồng hồ cũng đã trưa, nó nhìn quanh suy nghĩ vài phút lên tiếng.
- Em mệt không?
- Anh còn sức theo gái sao tui mệt được.
“Ayda…em có cần nói sốc tui dữ vậy không hử?”
- Cũng trưa rồi, hay em đi với tui chút, chờ tui ghé công ty họp chút rồi mình về nhà ngủ nha.
Đan Thanh im lặng khoanh tay trước ngực, đầu ngả sang kính xe nhắm mắt.
“Này này…ý gì đây, im lặng là sao bà trẻ?”
- Nè…được không? Hay em muốn về nghỉ trước?
- ….
Nó trợn tròn mắt nhìn gương mặt xinh đẹp đang nhắm mắt hững hờ, đôi môi anh đào không thèm hé một chữ, mặc kệ nó triệt để luôn rồi. Loay hoay hoài không biết về hay ghé công ty, nó vừa buồn cười vừa bực mình nhùn vai lái xe luôn qua công ty cho gần. Thái độ này dễ ghét thiệt chứ.
Cho xe dừng trước cửa công ty, nó cởi dây an toàn nhìn Đan Thanh nói nhỏ.
- Tới rồi. Em ngồi đây chờ hay vô trong cho mát.
- …
Lại im lặng, Đan Thanh không thèm nhìn nó một cái tự gở dây an toàn mở cửa bước ra ngoài, nó ngẩn ngơ lắc đầu bất lực, tắt máy ra khỏi xe. Đan Thanh vẫn khoanh tay đứng nhìn lên tòa nhà công ty nó, mắt chớp chớp không biết đang nghĩ gì, nó mĩm cười.
- Lên chờ tui xíu về, sếp tui trên tầng bốn.
Em không thèm nói gì cất bước lên bậc thang, nó cũng nhanh chân đi theo, nhìn cô nàng cao ráo lạnh lùng bên cạnh, tự nhiên cảm giác hơi là lạ, lại nhìn xuống đôi chân dài như người mẫu của em nó thở dài, bửa nào có nên khuyên em đừng mang giày cao gót nửa không nhỉ, chứ đi với nhau dìm hàng nó quá. Thang máy mở ra, nó nhìn thấy bà chị Loan đang ôm laptop, người mặc bộ váy công sở màu xám tươi cười nhìn nó, mặc dù ở công ty mặc đồ cũng sang đó nhưng nhìn kiểu gì vẫn cái dáng thu tiền góp ngoài chợ.
- Lên chi Mon? Lương lãnh rồi mà?
- Giề, giờ lãnh lương mới được lên hả?
- Haha thì thường lãnh lương mới thấy mặt cưng bộ.
- Hơ…nói quá. Ông Ben kêu em lên dặn công chuyện.
- Biết rồi. Vô đi , chị cũng kiếm ổng nè. Ủa ai đây, nay dẫn em khác lên nửa hả?
Chị Loan đứng qua một bên, nó kéo tay Đan Thanh bước vào mĩm cười.
- À người mẫu mới tính đưa lên cho chị lăng-xê làm hotgirl đó, chịu không…uidaaa…
- Gì đó Mon?
- À không không, tay bị ong chích thôi. Sao chị…coi được không?
- Chà…kiếm đâu ra em gái đẹp quá ha. Chút đưa lên cho ông Ben đi, cỡ này ổng mê liền.
Nó tủm tỉm cười mặc dù bàn tay đang bị Đan Thanh bấm muốn lủng thịt tới nơi, chị Loan cười tươi rói kéo Đan Thanh qua nhìn em từ đầu xuống chân, mắt sáng rỡ còn hơn mắt cánh đàn ông khi ngắm em, Đan Thanh chu miệng liếc nó một cái mới xoay qua nắm tay chị Loan.
- Em chào chị!
- Hì hì cưng tên gì? Sao đó giờ hổng thấy nó dẫn cưng lên chơi ha?
- Dạ Đan Thanh! Em mới về nước, ủa đó giờ hắn dẫn nhiều người lên hông chị?
- Nhiều! Toàn mấy đứa đẹp đẹp, mà cưng coi đẹp nhất đó, cưng làm người mẫu thiệt hả, chà ở nước ngoài về hèn gì chị hông biết.
- Ủa bộ hắn dẫn toàn gái đẹp theo hông hả, chi vậy ha, hắn kêu hắn làm trợ lý thui.
- Haha phải rùi cưng, nó chủ yếu kiếm chỗ ăn chơi dẫn sếp chị đi mà. Hí hí.
Nó trợn ngược mắt hung hăng chớp chớp mắt ra dấu, chỉ là bà chị đáng giận bên kia vẫn tủm tỉm cười không thèm để ý, câu trước câu sau đã nhanh miệng hại nó liền, mười lần như một. Không cần quay mặt lại, nó cũng cảm thấy nụ cười của em đang rít qua kẽ răng, nghe mùi không ổn, nó ho khan một tiếng đứng dịch sang góc thang máy, cửa vừa mở nó nhanh chân hối hả đi trước, sau lưng vẫn là tiếng rì rầm tám chuyện nói xấu nó của hai cô gái.
“Bà được lắm bà Loan, đừng để tui bắt được bà đi với trai trẻ nhá”.
Vô tới phòng thấy ông Ben đang mặc áo thun quần short ngồi ghi ghi chép chép, nó gõ cửa mấy cái, ổng ngẩn lên cười.
- Vô mậy, lên sớm dữ.
- Dạ sẵn đang gần đây ghé luôn.
- Ờ ok, kêu con Loan lên coi.
- Bả nè!
Nó chỉ tay ra sau lưng, bà chị Loan đang sóng vai Đan Thanh đi vô phòng, ông Ben ngẩn người nhìn nhìn Đan Thanh rồi lên tiếng.
- Ai đây Loan?
Chị Loan cười ha hả liếc nó.
- Bồ mới thằng Mon đó anh. Sao đẹp hông?
Ông Ben trợn mắt nhìn Đan Thanh rồi nhìn qua nó cười cười nham hiểm.
- Thằng này dữ thiệt, một tuần đổi ba đứa bồ. Đm mày coi công ty tau chỗ mày hú hí gái hả Mon?
- Ấy không…uidaaaaaa…sao đá anh!
- Hứ!
Nó đau đớn thiếu điều chảy nước mắt, chân sắp bùng nổ vì cú đá kín đáo của bà cô Thanh, nhưng ông Ben và chị Loan đâu có mù, hai người nhìn nhau cười ha hả. Cười đã đời ông Ben chỉ tay vô ghế sô-pha màu nâu phía góc phòng.
- Thôi từ từ tối về nhà xử nó. Em gái lại ngồi chơi chờ chút tụi anh họp nha. Ủa bồ mới tên gì mậy?
- Cục nước đá biết đi nha….
Nó hậm hực trả lời, chân khập khiễng đi lại bàn làm việc, bụng thầm rủa cha già mắc dịch, sau lưng Đan Thanh hừ hừ ra tiếng khiến nó hơi lạnh sóng lưng. Nó kéo tủ lạnh phòng ông Ben lấy một chai nước ngọt rót ra hai ly, một nhâm nhi một đem lại bàn cho em, còn hai ông bà kia nó chẳng thèm nhìn đến. Ông Ben cũng quen việc nó tự nhiên rồi nên tỉnh bơ ngồi giở máy tính ra bắt đầu dặn dò công việc. Bị Đan Thanh đá đau quá nó ngồi không yên, cứ phải đi qua đi lại họp. Làm việc khoản hơn một tiếng cũng chốt xong xuôi, chờ nó về hỏi chị Thủy ước tính chi phí xong xuôi đem qua bên anh Nhân là xong, nói cả buổi chỉ mỗi nội dung nó hứng thú nhất chính là phải dẫn theo chị Quỳnh Chi và Lê Vy.
- Rồi hai đứa mày ra ngoài coi sắp xếp vụ con Vy đi, để tau nói chuyện với Thanh chút.
- Hả…chuyện…chuyện gì?
- Hờ…gái của mày nó làm DJ chớ gì?
- Sao anh biết.
- Chị nói đó Mon hehe…
- Thôi đi chổ khác chơi. Đm tau nói mấy câu trả mày liền, lo khỉ.
- Hơ hơ…ai chứ bà cô này thì…hí hí
Nó tủm tỉm cười gian cầm thêm chai nước ngọt đi ra ngoài, ông Ben nheo mắt nhìn theo khó hiểu, cũng chẳng nói thêm gì lò dò đi về phía Đan Thanh. Từ lần xảy ra chuyện với chị Phương, ông Ben cũng biết chút về những mối quan hệ của chị, cả anh Phong, đó là chưa kể chị Thủy và ông Kha cũng không dễ đụng nên từ đó đến nay, bất cứ cô nàng nào đi chung với nó lên công ty chơi ông Ben cũng giữ đúng mực đối xử, không để xảy ra hiểu lầm hoặc dụ dỗ làm những việc nhạy cảm, nên mỗi người đi với nó gặp ổng, có gì ổng sẽ hỏi trước của mày hả, nó gật đầu là ổn. Nếu ổng đòi nói chuyện riêng cũng chỉ về công việc, mời hợp tác đàn hoàng, nếu có lo lắng…nó lo cho tính mạng ổng đúng hơn, ai chứ Đan Thanh thì…nghĩ đến thôi mà chân đau gần chết.
Nó theo chị Loan vô phòng bên cạnh ngồi bàn bạc việc của chị Lê Vy, cái vụ hợp đồng này nó chỉ tham gia vai trò kết nối, tận dụng quen biết với chị Lê Vy thôi, còn mặt phương án như thế nào hoặc giấy tờ các kiểu chị Loan sẽ lo. Nói chuyện tầm mười phút là xong, nó cầm theo nước ngọt ra phòng khách ngồi nói linh tinh với chị Loan việc tổ chức giao lưu với công ty anh Nhàn mấy ngày tới thêm vài phút Đan Thanh cũng đi ra, ông Ben đi theo bên cạnh nói nói cười cười gì đó nhìn chẳng khác thái giám đang nịnh bà công chúa. Người cao ngạo cười mĩm bước đi kiêu kỳ, người cong cong cái lưng cười toe toét, nhìn không cãi vô đâu được. Vừa thấy nó ông Ben thẳng người lên làm bộ mặt sếp sòng ho khan.
- È hèm. Vậy chốt nha em. Có gì nói thêm sau. Con Loan, mày lấy số bé Thanh rồi vô đây tau giao việc. Thằng kia, xong rồi đi về đi, đừng có mò xuống dưới chọc ghẹo lính tau.
- Không bao giờ, về ngủ khỏe hơn.
- Ờ đi đi. Bye em nha Thanh. Thằng Mon coi về nhắn con Thủy kiếm thêm DJ cho tau nghe chưa?
- Rồi biết rồi. Em đi đây, em đi nha chị Loan.
Nó khập khiễng đi lại thang máy bấm nút chờ, chị Loan tranh thủ nói thêm mấy câu với Đan Thanh sau đó đi ngược vô phòng. Thang máy lên tới nó lò dò bước vô, dùng chân đau chặn cửa chờ em, cảm thấy không ổn, nó đổi qua chân lành, lại thấy không ổn tiếp, nó đổi qua đưa tay cho chắc ăn, giờ bà cô đó ngứa chân đá thêm một cái chắc nhập viện là có.
Bốp!
- Uidaaaa…sao đánh nửa…thôi thôi…trời ơi người ta nói giỡn cũng tin…ấy không cắn nha…á….
Tâm hồn tổn thương, thể xác hoang tàn thiệt rồi, nó lê cái tay xụi lơ theo em ra xe, cục nước đá họ nhà cọp này đáng sợ thiệt chứ, nguyên dấu răng này phải cả tuần mới hết được.
Xe về đến nhà người nó cũng mệt mõi rả rời, chân tay đau nhức còn hơn đánh trận. Nhờ chú Ba cất xe xong nó lủi thủi đi vô nhà, thực ra nó không sai bảo gì chú Ba, tại ai cũng biết nó chỉ lái xe đi thẳng còn lui xe chui vô gara nhà thì hơi quá sức với trình độ lái xe củ chuối nên mỗi khi về hoặc đi đâu chú Ba đều đánh xe ra vào giùm nó. Vừa vào đến phòng khách đã thấy Đan Thanh ngồi chéo chân sang trọng trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về nó.
“Gì nửa đây, lên phòng ngủ đi ngồi nhìn tui chi?”
Cảm thấy không ổn, nó lò dò bước nhanh qua mặt Đan Thanh, không dám ngoái nhìn một câu.
- Nguyễn Mon! Quỳ xuống!
Nó giật mình dừng chân, đầu khó khăn quay lại nhìn Đan Thanh, chỉ thấy nụ cười hờ hững của em. Bụng bằng đầu thấy hít thở không thông run run.
- Cái gì…gì quỳ…tự nhiên quỳ…tui có làm gì đâu?
- Quỳ!
Phịch!
Sao vụ này quen quá nè, bà cô Nguyệt dạy em thì phải. Đan Thanh đứng dậy chậm rãi đi vòng quanh nó, giọng đều đều không cảm xúc, đôi chân trần cứ như khêu khích khiến nó ngơ ngác nhìn không chớp mắt, quên luôn vụ sắp ăn hành.
- Qua nay quỳ quen chưa Mon?
- Cái này…(chân đẹp quá)
- Tui kêu chị Nguyệt bắt anh quỳ đó, từ nay ráng quỳ cho quen ha.
- Ơ…
Nó trợn mắt há mồm, rốt cuộc không phải bà cô Nguyệt bày trò, chính bà cô này mới là người đáng sợ nhất, rồi ai dạy hư ai đây?
- Nghe nói hồi chị tui còn ở đây, anh hay đi chọc ghẹo gái, làm chuyện xấu tùm lum bị phạt quỳ, lâu rùi quỳ lại cảm giác quen hông?
- …
- Bây giờ tập quỳ bù luôn hen.
- Hic…anh có làm gì đâu?
- Im! Một là quỳ, hai ăn đấm. Khỏi lo, nhà này anh chạy hông thoát đâu!
- Thôi…tha đi. Em đánh anh biết nhiêu rồi.
- Ai anh em với anh?
- Cái này….
- Quỳ hai tiếng, nhà này hông ai bao che anh được đâu, khỏi cần nghĩ tới ăn gian. Nhà có cam đó! Chị tui chiều anh quá riết anh hư quen rùi, còn tui…hừ!
Đan Thanh cười nhếch môi chỉ lên camera đen thùi bóng loáng trên cao, nó ngẩn ngơ rùng mình, cả phòng khách cũng lắp cam, bà cô này điên thiệt rồi. Nó nghiến răng nghiến lợi, chị thiệt là dạy cái gì không dạy, đi dạy bà cô này trò phạt quỳ, đáng đánh nát mông.
- Xíu đâu!
- Dạ
Đan Thanh lên giọng, bé Xíu mở cửa phòng chạy ra, mặt cô bé ra vẻ lấm lét lè lưỡi với nó một cái rồi chạy tới cạnh Đan Thanh cười cười.
- Ngồi đây chơi coi chừng hắn luôn, đếm đủ 2 tiếng mới cho hắn lên phòng nghe chưa?
- Dạ!
- Chị coi cam hắn quỳ hông đủ, cưng quỳ theo luôn nghen.
- Hic…dạ dạ.
Đan Thanh gật đầu hài lòng trước vẻ ngoan ngoãn của bé Xíu, lại quay mặt liếc nó hờ hững.
- Tối nay anh bị cắt cơm!
- Cái gì…sao cắt, không được…anh phản đối.
- Phản đối vô hiệu.
- Nhưng!
Đan Thanh nheo mắt nghĩ gì đó, môi nhếch lên vẻ mặt cực kỳ nguy hiểm, nó tròn xoe mắt nhìn mà ớn lạnh trong lòng, so với chị Nguyệt, bà cô này mới giang hồ thứ thiệt nè.
- Tui đoán anh đang nghĩ hông cho ăn cơm, anh sẽ ra ngoài ăn phở chứ gì? Mỗi lần chị tui giận cắt cơm anh, anh toàn vậy đúng hông? Hì hì chị tui thương anh mới để anh còn tiền đi ăn ngoài, còn tui…anh hông cần nghĩ tới nửa.
Vừa nói em vừa gở túi xách của nó đeo lên người, tay nhẹ nhàng cầm cọc tiền trong túi của nó ra tâng tâng vài cái.
- Hông nghe lời tui, đừng hòng thấy tiền. Để tui coi anh làm được gì.
- Ấy cái này…không được…quá đáng rồi nha Thanh.
- Hừ! Khỏi nóng, anh thử phản ứng với tui coi?
- Hơ…nè tui nể em mới hùa theo em nha, đừng có được nước làm tới, giờ tui không nghe lời em đó, ngon em làm gì tui?
Nó phẫn nộ trợn mắt, tầm này liều mạng chứ sợ gì em. Đan Thanh nhếch môi cười, đôi mắt lam nhìn sâu vào mắt nó, chợt có giọt nước mắt long lanh trong khóe, mắt em dịu lại, cái vẻ lạnh lùng biến mất, thay vào đó hoàn toàn một cảm giác yếu đuối rưng rưng.
“Không phải chứ, ngay cả chiêu này chị ấy cũng dạy em sao?”
- Ấy…không được làm mặt vậy. Không chơi kiểu này à nha, dân chơi không chơi khóc.
Em mĩm cười, vẫn kê mặt sát vào mặt nó, đôi mắt rưng rưng ánh chợt lóe lên một tia đắc ý.
- Anh dám hông nghe lời tui…tui sẽ khóc, vừa khóc vừa đánh anh. Hừ…còn anh dám mặc kê tui, tui sẽ vừa khóc vừa méc chị tui, để coi anh ăn nói sao?
- Em….
- Hì! Bất cần với ai cũng được, anh hông chơi trò đó với tui được đâu. Nguyễn Mon à…anh tự biết điểm yếu của anh hen, đấu với tui…còn phiaaaaaa!
Đan Thanh vỗ vỗ mặt nó, nụ cười đắc ý xoay lưng đi lên lầu, để lại sau lưng thằng nó ngẩn ngơ bi phẫn nhìn theo. Giờ thì làm sao được chứ, lấy cả chị gái mình ra uy hiếp thì nó phản kháng quần què gì nửa.
“Em được lắm! Tui coi thường em rồi!”
Nó thở dài hừ hừ, sửa soạn lại cặp đầu gối cam chịu hình phạt. Hồi trước chị phạt nó thì cũng chỉ bắt nó quỳ hoặc ngoài phòng một chút, chỉ cần mồm mém nịnh nọt xíu là chị mềm lòng tha, còn Đan Thanh…nó hoàn toàn chịu thua, cứng cũng chơi, giờ thêm cả chiêu dọa khóc méc chị, nhất em rồi. Nó bực mình quê độ trước ánh mắt tủm tỉm cười của bà cô Xíu, thôi cũng không có gì lạ, ở cái nhà này từ lâu không trông cậy gì được vào ai, sẵn sàng phản phe bất cứ lúc nào. Tự nhiên thấy cô đơn quá, chỉ đành quay mặt vô tường chôn chặt đau thương chịu bị phạt, nó có làm gì em đâu chứ, vô lý cực kỳ vô lý….
Tít tít!
Hai tiếng dài hơn hai thế kỷ qua đi, mặc dù có lén ăn gian ôm ghế sô-pha lúc quỳ cho đỡ đau mõi nhưng lúc này ngay khi nghe tiếng điện thoại báo giờ của bé Xíu, nó liền nằm dài ra sàn, hai chân run run không còn miếng cảm giác, có khi nào bị liệt luôn không ta. Bé Xíu cười khúc khích bỏ điện thoại xuống chạy lại xòe hai ngón tay hướng lên camera vẫy vẫy mấy cái sau đó dùng hai bàn tay nhỏ xíu của mình bóp bóp chân cho nó.
- Hihi cậu Mon nghe lời chị Thanh nghen, ráng lên.
- Hic…tê quá…mệt quá…đau quá…
- Ai kêu cậu Mon chọc chị Thanh.
- Hơ…anh có làm gì đâu, tự nhiên phạt anh.
- Pleee đáng đời. Nè nè cậu Mon tối nay ráng nhịn ăn luôn nghen, hông được kiếm má em xin ăn đâu, cô Thanh nói rùi ai dám cho cậu Mon ăn ha cho tiền cậu đi ăn, người đó bị bỏ đói, cắt lương, cắt cơm gấp đôi đó. Hic em còn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, cậu Mon đừng có liên lụy em đó!
- Bà…bà được lắm bà nhỏ.
Nó thất vọng ôm đầu thở dài, trái tim tan nát, lo lắng gì cho nó chứ, thì ra bà cô nhỏ này sợ bị liên lụy. Còn sống được ở cái nhà này không chứ. Nó bực bội đẩy tay bé Xíu ra, lê lếch lên phòng nằm lăn ra giường hung hăng đấm đá cái gối ôm tới mệt nhoài mới lăn ra ngủ, dù chưa tới tối nhưng thấy bụng ột ẹt đói trước rồi đó.
Thức dậy lúc sắc trời chập choạng tối, người nó tê rần, hai đầu gối bắt đầu đau nhức. Nó bóp bóp mấy cái lấy cảm giác sau đó vào wc vệ sinh cá nhân, tắm rửa tỉnh táo sau đó ôm cái bụng đói thất thỉu xuống nhà. Bụng nó bị kiến bò kêu lên òng ọc. Hậu quả hồi sáng chủ quan chỉ ăn sáng xong loanh quanh làm biếng ăn trưa, về bị phạt xong ngủ đến giờ coi như hiểu vấn đề, đói muốn rụng rún.
- Anh đi đâu đó?
Tiếng Đan Thanh như con ma văng vẳng quanh đây, đói quá đầu mụ mị hết rồi, nó bực mình không thèm nhìn coi em ở đâu.
- Tui đi qua quán ông Kha làm. Phạt cũng phạt rồi, tiền cũng tịch thu hết…giờ đi làm cũng không cho hả?
- Hừ!
Nó hậm hực lấy chìa khóa xe, vác cái túi đeo đang nằm trên ghế bước ra ngoài, không thèm nhìn luôn gia đình bé Xíu làm gì trong bếp. Tiếng Đan Thanh lại đuổi theo.
- 12h về đón tui đó!
- Đói chết tui rồi, sức đâu mà đón. Hừ hừ!
- Xía!
“Ái chà…nay biết xía luôn”. Nó hậm hực vừa bực vừa quê đi khỏi cửa, bên trong tiếng bé Xíu cười khúc khích.
- Chị ơi…tội nghiệp cậu Mon ghê.
- Hứ! Đáng đời hắn!
Nó bước nhanh luôn ra cửa, trong lúc chờ chú Ba đánh xe ra dùm, nó nhìn trời nhìn đất nhìn mây, hít hà không khí cho đỡ đói sau đó lạnh lùng cảm ơn chú Ba một tiếng bước vô xe. Nhìn quanh cho chắc không có ai, nó thở mạnh nhếch môi cười.
“Bỏ đói tui hả, tui còn đầy chỗ ăn ké hừ hừ”.
Nó lái xe ra khỏi nhà, bụng nghĩ thầm bây giờ mở điện thoại lên, tin nhắn của ai hiện đầu tiên sẽ dụ người đó dẫn nó đi ăn, nếu xin được thêm ít tiền dằn túi thì ngon. Màn hình điện thoại rực sáng, nó tròn mắt nhìn chằm chăm, không phải xui vậy chứ.
“Đón bé Thanh xong lái xe qua đón tụi chị nghe chưa”
Tin nhắn như ra lệnh của bà cô Nguyệt làm nó thiếu chút cắn cái vô-lăng xe cho rồi. Thôi được coi như lần này xui, người đầu tiên xé nháp, ai chứ chắc chắn bà cô Nguyệt không ổn. Nó hít một cái bấm xuống tin nhắn người kế tiếp mắt chớp chớp mấy cái thở hắt ra. Giờ chị Thủy đang trong bar làm sao đi ăn được, nó lắc đầu ho khan, xé nháp thêm cái vậy. Bấm tin nhắn mới thứ ba, nó trợn tròn mắt bực mình, là tin nhắn tổng đài vịt teo, hờ lên vịt teo xin xỏ tiền ăn, ý nghĩ này cũng ghê quá rồi đó. Bấm thêm phát người thứ tư là Cycy, nó lại lắc đầu xé nháp tiếp, giờ này CyCy cũng đang đi làm, mò lên xin xỏ em giờ này trước mặt mấy cô nàng chung nhóm có đội chục cái quần không hết nhục. Người thứ năm cô nàng Linh Lan không liên quan, người thứ 6 Mimi đang đi làm, người thứ 7 bé Ngân hành tung vô định giờ gặp em chưa ăn gì đã bị bà cô đó ăn thịt trước rồi, người thứ 8 bé Gấu bên quán cà phê không quen…nó xé nháp gần đủ mười hai con giáp thì mắt rốt cuộc mắt cũng sáng rỡ, chị Ngọc…hờ hờ nhân tuyển tốt. Nó thở phào hí ha hí hửng bấm luôn nút gọi, tiếng chị Ngọc vui vẻ.
- Alo trai trẻ gọi gì đó?
- Chị đang đâu?
- Bên shop chị nè, gọi gì á, khuya mới đi chơi mà?
- Ờ vậy chị ăn tối chưa, đi ăn với em, đói quá.
- Chưa nè, cưng đang đâu?
- Vậy chị thay đồ đi, em qua đón liền.
- Uhm uhm hihi!
Được cứu đói rồi, nó hí hửng lái xe chạy qua chị Ngọc. Vừa tới shop đã thấy chị Ngọc mang giày cao gót, váy đi chơi màu hồng ngồi vui vẻ trên ghế chú giữ xe trước cửa. Nó leo khỏi xe mở cửa cho chị vào sau đó trở lại ghế lái đóng cửa lại nhìn chị từ đầu xuống chân gật gù.
- Nay mặc đồ này dễ thương đó, chân dài, ngực nở mông cong, bửa nay chị đẹp nhất thành phố rồi.
- Xùy xùy! Bớt nịnh dùm…
- Nịnh đâu, đây là em khen thiệt, người đẹp như vầy ai cũng công nhận, chị đẹp nhất thành phố, ai cũng mê.
- Vậy cưng có mê hông?
- Mê muốn chết, không thấy qua đón chị đi ăn đây sao.
- Hihi khỏi dẻo miệng, nhìn mặt thấy ớn hà.
- Hờ hờ…
Nó cười cười gãi đầu, mắt vẫn dán chặt lên người chị Ngọc thoải mái ngắm, chị Ngọc chu miệng đánh nó một cái lên tiếng.
- Rùi hổng đi đi, nhìn hoài dzạ?
- Ờ…có việc cần bàn. Người đẹp cỡ này chắc chịu mà ha.
- Ý gì đây? Mặt gian lắm nghen Mon.
- Hờ…có một tin tốt, một tin xấu. Tin tốt đó là người đẹp nhất thành phố muốn ăn gì tự do lựa.
- Rùi tin xấu?
Chị Ngọc chớp chớp mắt nhìn nó chăm chú, nó cười cười ho khan.
- Ờ…thì…thì ăn gì chị bao luôn nghen. Giờ em vô sản rồi.
- Híc híc…hihi làm hết hồn, chuyện nhỏ.
- Thấy chưa, biết ngay mà, người đâu vừa đẹp vừa hào phóng quá chừng.
- Bớt miệng dùm ông, tưởng nhớ nhung gì mình, thì ra qua kiếm xin ăn.
- Ơ cái này rủ rê không hề xin. Phải phân biệt rõ ràng nha, chừng nào giống với chị Thủy em đi qua xòe vầy nè, đó thấy chưa? Nguyên cái bóp trống không vầy nè, thấy không? Hai ba ngăn luôn thấy chưa, vậy mới kêu là xin.
Nó vừa nói vừa móc bóp tiền lật qua lật lại dí dí vào người chị, chị Ngọc tròn xoe mắt cười khúc khích.
- Ủa nghe nói hum qua lãnh lương mừ, tự nhiên khoe bóp với tui chi dzạ? Muốn gì nói lun đi hihi
- Đâu có muốn gì đâu, bị tịch thu hết tiền nên bóp hơi nhẹ thôi. Haizz tối nay được người đẹp đãi ăn rồi, không biết ngày mai sao đây, sáng trưa tối thì sao đây, haizzz giờ chắc phải ăn nhiều chút mới được.
- Ủa bị bé Thanh tịch thu hết tiền thiệt hả, hihi sao dzạ? Chọc gì người ta nửa dzạ?
- Đâu có, cái này kêu là tạm gởi, tạm thôi. Đó hồi trưa Thanh móc chỗ này nè, còn bên này nửa, hai ngăn luôn, gởi hết tiền luôn…thành ra bóp trống lắm. Lại còn bị cắt cơm sáng giờ, giận tím người.
- Hihi nói khùng điên không luôn nha Mon. Hông chạy xe điiii.
- Ờ ờ…thì đi. Để cất cái bóp trống trơn này vô cái.
- Làm thấy ghê hông hihi.
Chị Ngọc cười khúc khích run cả người, lồng ngực như trái bóng nước phập phồng hoa cả mắt, nó chầm chậm để cái bóp xuống đùi, mấy ngón tay vẫn còn mò mò trong ngăn bóp. Chị Ngọc vừa cười vừa liếc nó lắc đầu, đưa bàn tay xinh xắn qua nhéo lên đùi nó một cái rồi kéo cái bóp về đặt trên chiếc đùi trắng nõn đang bắt chéo của mình. Nó giả vờ vu vơ lái xe, liếc thấy chị Ngọc rút vài tờ 100k ra cười cười cho vào bóp sau đó để lại lên chân nó, hai ngón tay kẹp lấy da đùi nó nghiêng nghiêng đầu.
- Chưa thấy ích lợi gì, chỉ thấy chị bị lỗ hông lun nha Mon. Hông qua ám bà Thủy đi, tự nhiên chọc ghẹo người khác cái qua kiếm chị, mặt dày nhaaa.
- Chị Thủy đang làm…à không ý là nhớ chị chân dài mới qua nè, ủa sao cái bóp nằm đây ta, chà…cất kỹ mới được. Hê hê.
- Quá trời quá đất! Mệt ghê mai mốt rảnh chở chị đi chơi đó, đi xa xa xíu mới chịu nha Mon nha.
- Thôi đừng nhéo nửa, coi ăn gì đây, nhéo có no không?
- Đi ăn cơm gà nha, ăn đùi gà!
- Ok luôn, ăn đùi bổ đùi, chân sẽ dài lắm.
Nó cười gật gù liếc liếc hai chân chị Ngọc tủm tỉm cười, chị Ngọc chu miệng giơ bàn tay nho nhỏ ra chu miệng.
- Ê chọc nửa trả bóp nha Mon.
- Hả…trả gì, em có lấy bóp chị đâu?
- Xùy xùy…bớt bớt dùm. Đúng rùi chọc chân người ta hoài đã đời bị đói là kiếm chị, ủa ngộ.
- Chọc đâu. Chừng nào em nói chân ngắn mới là chọc. Đây toàn khen chân dài.
- Hứ! Hông cần cưng khen nha Mon. Chân ngắn kệ chị, miễn đẹp được rùi. Biết nhiêu người mê hông được nha Mon nha.
- Ờ rồi, thì em cũng mê đây, mê rồi được gì không?
- Hihi được cái đùi gà.
- Hai cái đùi luôn nha, ăn một cái đi méo lắm.
- Hihi ăn nhiêu đó ăn, đi nhanh dùm. Chạy qua đường…nghen, chỗ đó ngon lắm.
- Rồi rồi.
Nó mĩm cười cho xe đi theo đường chị Ngọc chỉ, chị Ngọc vui vẻ thả hai ngón tay đang kẹp đùi nó ra, xoa xoa gõ nhịp theo bài hát đang phát ngân nga.
- Ủa Mon đi ăn xong rùi mình đi đâu, giờ còn sớm lắm.
- À ăn xong em qua coi quán ông Kha. Đi đi với em luôn nha.
- Uhm uhm…mà nè, bị cắt cơm hông biết qua quán anh Kha ăn, tự nhiên qua ám chị, cưng cố tình phải hông?
- Không có…ờ ha, tự nhiên quên vụ này, biết vậy…à không không ý em không phải tính bỏ chị, cái này….bận nhớ tới chị chân dài mới quên nhé.
- Hừ…còn chút lương tâm đó Mon.
Chị Ngọc liếc xéo nó hung hăng nhéo mạnh mấy cái nửa mới để yên cho nó lái xe. Có phú bà nuôi nên nó ăn hai cái đùi, 1 cái cánh gà trong khi chị Ngọc cũng gặm luôn 1 cánh một đùi, rốt cuộc dĩa cơm còn nguyên. Giải quyết bụng đói xong nó hí hửng nịnh mấy câu xin xỏ thêm được ly cà phê nhâm nhi trên đường qua quán ông Kha.