Ngày hôm qua...đã từng - My Memories
Chương 24
...................................................................
Khói thuốc vờn quanh người, bên trong tiếng nhạc vẫn dồn dập xen lẫn những tiếng nói nói cười cười chạm ly lách cách. Chỉ có bên ngoài chỗ nó đang đứng không khí mới tạm có một chút yên tĩnh, mấy bóng đèn màu trang trí không quá sáng, chỉ vừa đủ để nhìn được mặt nhau.
- Tỉnh rượu chưa mày?
- Tỉnh con cc. Nói cái gì nói mẹ đi.
- Ờ phải biết mày tỉnh tau nói chuyện mày mới hiểu với nhớ kỹ chớ.
- Đm ỷ có ông Thông bảo kê lên mặt như cc. Nói mẹ đi bạn, trốn sau lưng thằng khác anh hùng con mẹ gì, ngon bước ra solo, chó đàn hay ho gì!
Nó trợn mắt hơi ngơ ngác, thằng này hình như vẫn cay cú nó lắm.
- Tại sao tau phải anh hùng với mày? Ủa mắc gì có anh em bảo kê ngu gì solo so lủng chi cho mệt, kéo ba thằng ra kiếm chuyện giờ nói chuyện solo…
- …
- Mà thôi tự nhiên nói mấy cái này với mày chi trời. Giờ tau nói nhanh vầy.
- …
- Thiệt ra mày hiểu lầm thiệt, mày chắc biết thằng Nam nhân viên bên tau đúng không? Không tin Linh nói thì đi hỏi nó coi tau với Thùy là cái gì. Haizzz tau nói thiệt, trước giờ không hề dính dáng tới Thùy chút nào luôn, Thùy quen mày hay không tau không quan tâm, thậm chí tau còn hơi bị ác cảm với em ấy nửa.
- Vậy sao mày cứ sáp sáp gần con Thùy làm mọe gì?
- Ủa làm chung thì phải chạm mặt hàng ngày chứ cha nội. Cơ mà hỏi thiệt mày thích Thùy thiệt hả? Theo đuổi bao lâu rồi?
- Gần một năm. Hỏi làm con cc gì?
Nghe xong nó im lặng một vài giây, đưa thuốc lá lên hút một hơi nhẹ dời ánh mắt không cảm xúc nhìn quanh một lượt ba thằng rồi lại tập trung vào thằng Quý mĩm cười.
- Một năm cũng lâu đó. Thích người ta mà kiếm chuyện um sùm trong ngày sinh nhật của em ấy, yêu thích gì bậy quá mậy?...Mà thôi kệ đi, từ giờ mày nên đi kiếm đứa khác thích đi, quên em Thùy được rồi đó!
- Đm là sao thằng chó? Mày là cc gì tau phải nghe mày?
Nó không vội trả lời, chỉ khẽ đứng thẳng dậy một tay vẫn giữ thuốc lá, một tay cho vào túi quần mắt hơi híp lại nhìn vào bên trong nơi vẫn đang diễn ra tiệc tùng.
- Haizz phải chi mày chịu tìm hiểu kỹ rồi hả kiếm chuyện với tau. Nảy nhảy vô quất tau luôn đi nhiều khi bị đập tau sợ chắc cũng tránh xa mày với Thùy cho yên chuyện…Phù!...Nhưng mà mày không nên xúc phạm mấy cô gái bên cạnh tau, haizz trong đó có một người không nên đụng vô chút nào, rất là không nên.
- …Mày…đm mấy con đĩ đó là cc gì tau phải ngán…Đm mày…
- Em Thùy cũng đẹp thiệt ha.
Nó cười cười hất mặt về phía trong, cô nàng Thùy vẫn đang xinh xắn cầm ly bia vui vẻ nói chuyện với 2 cô bạn khác.
- Rồi…rồi sao?
Nó nhún vai, miệng vẫn giữ nụ cười khẩy trên môi.
- À có sao đó. Trước giờ đúng là không hứng thú gì tới em Thùy…
- …
- Nhưng bây giờ thì tau có!
Nó bật cười búng điếu thuốc qua một bên xoay người đi vào trong, thằng Quý sững người im lặng vài giây sau đó lại rống lên giọng khàn khàn vì sỉn và đau.
- Đm thằng chó…mày muốn gì? Đm mày coi chừng tau, thằng Thông đéo bảo vệ mày suốt được đâu con chó.
Nó dừng chân lại, quay người nhìn về thằng Quý thật sâu rồi cũng chỉ mĩm cười , giọng bình tĩnh đến chính nó cũng thấy mình điên mất rồi.
- Muốn làm gì tau thì làm. Dám kiếm chuyện với tau nửa thì phải đánh chết tau nha, trước thì sợ chết lắm, tầm này thì không. Haha…Nói giỡn đó, kèo này tao thắng!
- Đm mày…con chó…đm…dm mày…
Từng bước chân của nó chậm chạp xoay lưng, để lại thằng Quý và hai thằng kia đang nhìn nó bằng ánh mắt ra sao, đang nói gì…nó cũng mặc kệ, miệng vẫn cười như một kẻ bị điên, giọng nhỏ lại như tự nói với không khí xung quanh mình
- Nếu mày dám…có khi tau sẽ rất cảm ơn mày. Hì!
- …
- Điên quá ha!
- Ấy…gì như ma vậy trời! Em bị yếu tim nha chị!
Bà cô Ngọc không biết từ lúc nào đứng nguyên cục ngay cửa ra vào, cái dáng người quyến rũ bởi bộ quần áo ôm sát người càng xinh đẹp hơn vì gương mặt ửng hồng, hàng mi dài chớp chớp động rung rinh.
- Nói điên khùng gì đó hả Mon?
Nó nhìn chị thật lâu, chắc bà cô này nảy giờ nghe hết rồi, híp nhẹ mắt một cái nó thở phì bật cười vui vẻ
- Haha em hù nó chơi đó, đang kèo trên giả bộ cool ngầu chút. Nè nè mai mốt không có chơi đứng chình ìn vầy nha, hù chết em lấy thân ra đền không đủ nha chị!
- Bớt giỡn! Sỉn thiệt hả Mon? Nói điên nói khùng ý gì hả Mon?
- Haha bia nói đó. Vô thôi kệ tụi nó đi chị.
- Hừ! Tự nhiên nói vậy chi dzạ, nó điên lên mai mốt nó kiếm chuyện cưng nửa sao?
- Xời! Không nghe anh Thông nói hả, yên tâm đi chị, tụi nó chưa đủ trình chơi với bên nhà anh Thông đâu.
- Xùy xùy…
Chị Ngọc trừng mắt bất lực đánh lên ngực nó, chưa được mấy cái đã bị nó chụp tay lại cười hì hì vuốt vuốt tay kéo chị đi vô bàn. Ông Thông đang hò hét hát theo nhạc cùng mấy anh em chung quán thấy nó vô liền đứng dậy kéo vai nó cười ha hả cụng ly, cuộc vui lại tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có chị Ngọc là cứ nhìn nó với ánh mắt lạ hoài không thôi. Càng về khuya số lượng người còn ở lại ăn uống cũng không còn nhiều nửa, có lẽ trong số những người này hoặc đã rất say còn ngồi nghỉ chưa thể về, hoặc toàn là bạn bè thân thiết của cô nàng Thùy, ngay cả người thân của em ấy cũng đã về trước. Vì mấy anh em lúc này đã nhiệt tình giúp nó đánh nhau trong vụ ồn ào nên nó cũng phải chủ động mời bia rượu mọi người nhiều hơn, khiến người cũng đã bắt đầu có dấu hiệu say.
- Nè…uống hoài vậy Mon, uống vậy được rùi, sỉn thiệt đó.
- Không sao đâu! Em uống được mà.
- Hông dám! Tưởng mới quen chị hông biết gì hả, Nguyệt nó dặn nếu có đi với cưng uống đỡ dùm cưng đó nghen.
- Haha dặn kỹ dữ. Thôi nảy giờ chị uống đỡ dùm em nhiều rồi.
- Khỏi lo, tui chơi với tụi nó quen rùi. Lo cưng á.
Chị Ngọc lén bấm mạnh lên tay trừng mắt khi nó vừa định cầm ly bia đưa lên miệng, cơ mà người có chút say nên tạm thời không thấy đau như bình thường nửa.
- Chút còn đi chơi bar đó, hông cho em uống nửa. Ngồi yên chị kiếm cho ly nước mát nè.
- Ờ ờ
Chị Ngọc chu miệng đứng dậy đi xuống lầu kiếm nước, nó cười cười nhìn theo, có một chút nao nao trong lòng. Chị Ngọc vừa đi khỏi ông Thông quay qua vỗ vai nó một cái thiệt mạnh cười ha hả.
- Sỉn chưa ku?
- Dạ cũng hơi hơi rồi anh.
- Haha uống dở quá mậy. Thôi đừng uống nửa để dành sức chút dẫn người đẹp đi chơi.
- Ủa…anh không đi hả?
- Tau mắc chuyện quan trọng hê hê
Nói rồi ổng liếc liếc ra phía cô nàng bồ ngồi sau lưng ổng, nó nhìn nhìn rồi cười ha hả ra vẻ hiểu ý. Bao nhiêu cái damdang hiện hết lên mặt ông anh khiến nó chỉ biết cười lắc đầu giơ ngón tay cái lên. Ông Thông biết nó hiểu ý, gương mặt khoái chí vỗ vai nó thêm một cái, mắt đảo một vòng như xem xét gì đó rồi nhanh tay cho vào túi nó cái gì đó, làm nó hơi giật mình chụp tay ổng. Nhưng tốc độ không kịp, nó chỉ chụp được vào ngực mình vừa định móc ra coi ổng nhét gì vô túi thì ông Thông chụp tay nó lại nhấn mạnh trở vô ngực nó rồi nheo mắt lắc đầu.
- Giữ chút đi chơi tiếp, đừng có để tụi nó biết.
- Gì vậy anh?
- Tiền!
- Ấy thôi, chút em đi rút cũng được mà.
- Cái này tau phụ mày! Chút đi tốn đéo ít đâu ku
- Phụ gì, thôi này em bù đắp vụ hồi nảy, để em lo. Rượu em gởi ở trỏng còn nhiều, lo gì
- Đm đừng có tào lao, dẫn nó đi chơi tẹt ga cho tau.
Vừa nói ổng vừa nhướng mắt ra dấu về phía cô nàng Thùy, miệng cười cực kỳ damdang khiến nó cũng suýt phì cười theo.
- Mọe anh em không đừng có bày đặt ngại. Tau mới trúng đậm, chia mày chút lộc hê hê.
- Đù!
- Chơi thoải mái ku, đừng làm mất mặt tau. Mà nè…coi con Thùy được hốt mọe luôn đi ku, đm mang tiếng giành gái rồi, chơi tới bến cho mấy thằng ranh con đó biết mặt. Đm có chuyện gì tau lo.
Nó còn trợn mắt ái ngại chưa biết trả lời sao thì ông Thông đã bị cô nàng người yêu hình như nghe hết liền quay qua nắm lấy lỗ tai khiến ổng la oai oái kéo đi chỗ khác, lúc đi còn quăng ánh mắt cảnh cáo chán ghét về phía nó khiến nó cũng chỉ dám cười trừ quay đi chỗ khác. Hình như từ lúc gặp tới giờ bà cô đó có vẻ rất không vừa mắt với nó thì phải, cứ như sợ ông Thông dính vô nó là hư người ấy, chưa biết ai dạy hư ai đâu nha. Nó cười thầm trong bụng rồi cũng mặc kệ dựa lưng vào ghế. Chị Ngọc đi trở vô cầm theo một ly nước ép mát lạnh đưa cho nó uống, còn cầm theo khăn lạnh mới giúp nó lau mặt cho tỉnh táo, có con gái đi theo thật tốt.
………………………………………
- Chạy được hông đó Mon?
- Haha chị sợ hả?
- Xùy xùy chị đây chưa biết sợ là gì hen.
- Vậy thì lên xe!
- Hihi
Nó chạy moto trước qua quán ngồi quán bar tranh thủ ngồi quán nước đối diện làm ly cà phê cho tỉnh trong lúc chờ nhóm của cô nàng Thùy đi taxi qua. Vì cuối tuần bar rất đông người, hầu như kín chỗ, may mà chơi thân với chị Thủy mới giành được một bàn.
- Vô chơi thoải mái nha mọi người, nhớ phải đặc biệt chăm sóc nhân vật chính nghe chưa.
- Ok anh Mon hihi
Mọi người vỗ tay vui vẻ theo chân nó đi vào bar, chị Thủy với chị Yến đã rực rỡ đứng ngay cửa chờ. Thấy chị Ngọc đang đi bên cạnh nó, bà cô Thủy nhíu mày tiến lại gần mắt nhướng lên.
- Ê con quỷ này ở đâu ra đó?
Nó đổ mồ hôi hột ngập ngừng chưa biết nói sao thì bà cô Ngọc cười khúc khích le lưỡi.
- Em đi chơiiii bộ lạ lắm ha?
- Ý tau là tại sao hai đứa đi chung, gian díu hả hả?
- Điên! Hồi sáng em lựa quà dùm nó, hông biết đem đi sinh nhật người ta coi được hông thành ra nảy em gọi hỏi tình hình rùi Mon nó rủ em ra chơi lun nhaaaa.
- Thiệt hôn? Tau phát hiện đánh lẻ sưng đít nghen con quỷ.
- Hì hì!
Chị Thủy nhếch miệng khẽ liếc liếc nó vài cái như muốn tìm ra đầu dây mối nhợ, tuy có hơi chột dạ nhưng nó vẫn tỉnh bơ làm mặt cười, không thấy gì khả nghi chị Thủy cũng không thèm hỏi nửa kéo tay nó đi vô trong, nó ngoan ngoãn đi theo lén giơ ngón cái lên ra dấu với chị Ngọc. Rượu, bia đồ ăn vặt các kiểu dọn sẵn trên bàn, chị Yến đang vui vẻ hò reo mọi người nâng ly, có cả một cái bánh sinh nhật nằm giữa bàn, chắc là chị Thủy sắp xếp, cái này cũng thông lệ của quán khi biết có sinh nhật của khách đến chơi. Chị Thủy vui vẻ kéo tay nó vô bàn cầm ly chúc mừng sinh nhật Thùy, trên màn hình led trung tâm quán đang chạy dòng chữ chúc mừng em ấy, nó cũng tươi cười cụng ly chung vui sau đó uống cạn. Rượu cay nồng đi vào cổ họng khiến nó hơi nhăn mặt lè lưỡi, bà cô Thủy này cũng biết chọn rượu quá chứ, biết nó uống yếu đi chọn rượu nặng thiếu điều rát cổ. Nhăn mặt nhăn mày xoa xoa eo chị Thủy ra dấu chuyền cho nó chai nước, mắt nhìn lên màn hình phía xa một chút tự nhiên thấy nhẹ nhõm trong bụng, hình như bà cô Đan Thanh chưa đánh nhạc thì phải. Nó vui vẻ thả người xuống ghế cầm chai nước suối từ tay chị Thủy tu một hơi, chị Thủy ngồi xuống bên cạnh nắm tay nó đặt lên chiếc eo nhỏ của mình rồi nhìn nhìn nó xem xét.
- Uống nhiều lắm hả? Em mệt chưa đó?
- Ờ…hơi nhiều.
Bà cô nheo mắt dựa sát vô tai nó, hơi thở thơm thơm phả nóng vành tai khiến nó nao nao trong người, chỉ là ánh mắt hơi khác lạ, rồi da hông nó bị một bàn tay nhéo lấy một cách thô bạo.
- Cưng giỏi lắm ha Mon, nay dám đánh lẻ dẫn gái đẹp đi sinh nhật haaaaa.
- Ơ…uida đau đau…đâu có đâu có.
- Biết hết rồi nha cưng.
- Biết gì…ơ ai làm gì, em mới rủ chị Ngọc ra hồi nảy thôi mà, nảy nói rồi mà.
- Hửm…ủa ai nhắc tên con Ngọc đâu ta?
- (thôi chết, bị lừa rồi) Ơ…ấy lộn em…em….ai uiiii đau đau.
Nó nhăn mặt lén chụp tay chị Thủy lại xoa xoa nhẹ nhàng mặt mày nhăn nhó ra vẻ đáng thương xin tha, bà cô trừng mắt nhéo thêm một cái thiệt mạnh rồi khoanh tay xụ mặt, nó cười hì hì ôm lấy eo chị nịnh nọt.
- Hì hì cái này…ờ thì cái này tại hồi trưa chị Ngọc đòi đi, không cho đi không được, chỉ dọa không cho chỉ đi đòi méc chị Nguyệt xúi chị Nguyệt đi theo. Mà chị thì bận, đi một mình thì buồn, còn đi với bà cô Nguyệt chị cũng biết em ngán cỡ nào rồi đó, haizzz
- Xía! Mới quen thân thiết hẹn hò đi chung đồ.
- Em bị đe dọa mà, khổ thân lắm.
- Khoái muốn chết thì có, khỏi đổ thừa sợ con Nguyệt ha, con Nguyệt đang ngoài Hà Nội rùiiiii.
- Ơ…
Nó chưng hửng, ờ nhỉ bà cô kia đang ngoài HN, sơ hở cmnr.
- Sao cưng? Đuối lý rồi chớ gì…
- Ờ thì….
Nó gục mặt dụi đầu vô tóc chị Thủy thở dài ra vẻ chịu thua, mặc thân bị xử tội, chị Thủy cốc lên đầu nó một cái thở dài.
- Quá trời lăng nhăng!
- …
- Hihi nhột…nè nhột…khỏi nịnh, ngồi thẳng dậy hỏi chuyện cái coi.
- Thì chị hỏi đi
Nó cười khi nhưng cũng không muốn ngồi thẳng dậy, lười biếng dựa vô người chị Thủy nhắm mắt, uống cả đống bia rượu mõi người muốn chết ngu gì dậy.
- Đâu kể nghe coi vụ gì mắc phải dẫn tụi nó vô đây chơi bù, nảy nói ba chớp ba nháng hông hiểu.
- Haizzz thôi chị hỏi chị Ngọc đi, em sắp sỉn rồi làm biếng kể lắm.
- Nè…ngồi dậy kể nghe coiiii
- Cho điếu thuốc đi!
- Hừ hừ!
Chị Thủy bất lực với cái vẻ lười biếng của nó rồi cũng rút thuốc lá ra châm lửa hút một hơi rồi mới đưa vô miệng nó, khẽ hít sâu hai cái thở phì ra nó mới chịu ngồi dậy lười biếng đưa mắt nhìn ra xa. Thấy nó có vẻ làm biếng nói chuyện nửa, chị Thủy chỉ đành kéo tay chị Ngọc lại nói chuyện, mặc kệ hai bà cô nhiều chuyện ngồi hai bên kể chuyện cho nhau nghe, nó im lặng thưởng thức thuốc lá, bàn tay hư hỏng vẫn đặt trên eo chị Thủy xoa xoa, nhịp nhịp theo tiếng nhạc. Hình như nói chuyện trong bar quá ồn không thỏa sức câu chuyện, hai bà cô nháy mắt ra dấu với nhau rồi đứng dậy bỏ mặc nó ngồi một mình kéo tay nhau đi đâu đó, nó nghe loáng thoáng là ra khu nghỉ ngơi nói chuyện cho tiện. Đang sỉn, nó cũng lười để ý tới các cô nàng, ánh mắt đảo quanh khắp quán, chẳng nhìn cụ thể ai cả, chỉ dùng ánh nhìn thờ ơ của riêng mình mà thôi. Tiếng nhạc dồn dập, men rượu cay nồng, thật không nghĩ người như nó từ lúc nào trở nên thật khác như bây giờ.
- Anh Mon ngồi một mình buồn dzạ?
Tiếng nói phả vào bên tai, nó khẽ đưa mắt nhìn qua, gương mặt cô nàng Thùy đang kề sát một bên, vì nhạc quá ồn ào nên muốn nói chuyện với nhau phải ngồi thật sát, cơ thể cô nàng thơm thoang thoảng mùi hoa nhài, làn da trắng mịn trên ngực như đập thẳng vào mắt làm nó khẽ hít nhẹ một hơi có chút thoải mái.
- Không buồn không buồn. Tại anh hơi sỉn thôi em.
- Hì mấy chị đâu rùi anh?
- À chắc đi gặp người quen.
- Hì hiếm lắm mới thấy anh Mon hông có con gái ngồi chơi đó nghen.
- Haha….chúc mừng sinh nhật em!
Nói rồi nó bật cười cầm ly rượu trước mặt lên chìa ra trước mặt, cô nàng Thủy cũng mĩm cười đưa ly của mình lên chạm nhẹ sau đó cùng uống cạn. Cả hai khẽ nhăn mặt một chút vì rượu mạnh, Thùy cười vui vẻ cầm lấy ly rượu trống không của nó rồi vươn người dịu dàng để ly lên bàn, cầm chai rượu gần đó rót thêm rượu vào ly. Lễ tân mà, chiều cao tốt, lưng em cũng dài cho nên khi vươn người để lộ vài đường cong khêu khích mắt người nhìn, nó nhếch môi nhìn ngắm.
- Anh Mon hông được để bụng vụ em thằng Quý nghen.
- Ừ không sao đâu.
- Hì…em ái náy lắm luôn. Tự nhiên mới vui vẻ được xíu với anh Mon nó điên điên kiếm chuyện anh.
- Ừ…anh không quan tâm lắm. Nó chưa đủ làm anh quan tâm. Với lại cũng nên cảm ơn nó mà nhỉ?
- Sao dzạ anh?
- Nhờ nó mới có cơ hội mình đi chơi tiếp với nhau nè.
- Uhm hen…hihi em cảm ơn anh Mon!
- Không có chi!
Nó mĩm cười dựa lưng vào ghế tiếp lời
- Em muốn gì ở anh?
Cô nàng khẽ siếc chặc hail y rượu cầm trên tay, mắt tròn xoe nhìn nó ngơ ngác.
- Là sao anh?
- À…ý là sao giờ thân thiết với anh, hồi mới gặp không phải em coi thường anh lắm sao? Anh tò mò vì sao em đổi tính nhanh vậy?
Cô nàng chống tay lên chân nó, tay vẫn cầm hai ly rượu ngẩng mặt nhìn nó chớp chớp hàng mi dài.
- Nói sao ha…hì hì anh Mon làm em hoang mang ghê. Giờ em chưa muốn nói, bửa sau nói ha. Giờ anh Mon chỉ cần biết…em thích chơi với anh Mon, thấy anh Mon đối xử tốt với mọi người, nhất là với mấy chị, hì…em cũng muốn được như mấy chị bạn của anh Mon.
Nó lại mĩm cười nhìn sau vào cô nàng
- Có thật muốn được như vậy không?
- Thiệt! Hì…
- Vậy thì trước tiên…chấm dứt với thằng kia!
Cô nàng mắt tròn xoe khẽ ngẩn người, nó cũng không thay đổi sắc mặt, tay cầm lấy một ly rượu cụng nhẹ vô ly cô nàng rồi uống cạn một cách sảng khoái.
- Ngoài ra…anh nói trước…chơi với người không tốt như anh, thiệt thòi ráng chịu.
- …
- Với lại…tốt nhất đừng quan hệ gì tới thằng Quý nửa. Anh với anh Long, sau này có anh Kha về…tụi anh không rảnh suốt ngày phải xử lý chuyện ồn ào của mấy thằng tào lao vậy đâu. Em tự mình giải quyết chuyện riêng của em, anh không quan tâm tới nửa, cũng không để bụng trước em nghĩ anh ra sao nên em không cần ngại ngùng với anh nửa, anh chỉ cần biết từ giờ em đối xử với anh thế nào thôi. Hiểu chưa nè?
Cô nàng mĩm cười đưa ly rượu của mình lên uống cạn, khẽ liếm nhẹ vài giọt rượu đang lăn khỏi khóe môi, mắt ánh lên vài suy nghĩ nhanh chóng rồi gật đầu.
- Dạ anh!
- Tốt! Từ giờ anh em mình là bạn ok
- Dạ!
- Nếu là bạn thì em phải hiểu một điều quan trọng là…
- Là gì vậy anh?
- Ờ là anh sắp sỉn thiệt rồi, uống yếu lắm đừng có rót nửa, sỉn quá anh thả dê em ráng chịu à nha.
Cô nàng ngẩn người ra một chút rồi phì cười khúc khích.
- Anh Mon thấy ghét, làm hết hồn hihi!
- Ở gần anh nguy hiểm lắm biết chưa. Qua chơi với mấy bạn đi em, anh ngồi nhìn mọi người chơi được rồi. Nay em nhân vật chính, không được lơ là bạn bè.
- Hì! Dạ!
Nó mĩm cười định rút thuốc lá ra hút thì cô nàng gạt tay nó xuống rồi tự tay rút thuốc lá ra đưa lên miệng nó sau đó châm lửa, nó hơi bất ngờ, cũng tiến triển nhanh quá chứ, chưa gì đã giống những bà cô bên cạnh nó rồi. Cô nàng tít mắt cười duyên đứng dậy tham gia vào nhóm bạn mình đang nhún nhảy bên cạnh, chỉ là tay nó vẫn bị em giữ chặt kín đáo trên eo mình, nó tự bật cười một mình cắn mạnh đầu thuốc lá. “Đã nói rồi, trò này nó chơi rất giỏi”!
…………………………
- Ngông lắm rùi nghen Mon?
- Hả ngông gì, ai làm gì đâu?
- Còn nói nửa, con Ngọc nói chị biết rùi, điên lắm rùi nha Mon.
- Haha sỉn vô rượu bia nói chứ em vô can.
- Thiệt hông? Làm gì làm đừng có đem phiền phức về báo tụi chị.
- Haha không có không có.
- Điên quá trời điên hà.
Bà cô Thủy chu miệng lắc đầu tỏ vẻ bất lực, dí mạnh ngón tay lên trán nó rồi dùng khăn lạnh lau mặt, lau cổ và ngực cho nó. Mọi người đã về hết rồi, chỉ còn lại hai bà chị xinh đẹp ngồi quán sinh tố khuya với nó, vì tạm thời nó cảm thấy chạy xe đưa hai bà cô này về không chắc chắn an toàn nên cả ba quyết định đi bộ loanh quanh gần quán bar, uống sinh tố cho tỉnh táo xíu mới về.
- Trước giờ Mon nó vậy hả chị?
Bà cô Ngọc hút rột rột ly sinh tố dâu hất hất mặt điệu đà, chị Thủy nhìn sâu nó vài giây lắc nhẹ đầu, tay vẫn không dừng xoa xoa nơi cổ áo nó.
- Hùi trước nó hiền khô hà, cỡ này riết thành quỷ.
- Hihi ai bỉu mấy người chiều nó quá trời chi.
- Haiz mày nhìn coi coi nguyên đám nhà mình có đứa nào bình thường hông. Thui mày mới quen nó, sau tự nhiên hiểu hà. Kệ nó đi, nè giờ sao?
- Sao gì bà?
- Giờ sao về? Ngồi hoài biết chừng nào Mon nó đỡ sỉn? Tau buồn ngủ lắm rùi.
Chị Ngọc cười cười vuốt tóc nó mấy cái mặt ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nó cũng không thèm phản ứng, vẫn tỉnh chưa đến nổi say tới chạy xe không nổi, chỉ là muốn nghỉ thêm cho an toàn, nếu một mình có lẽ nó đã về tới nhà từ lâu, nhưng nếu có hai cô gái này, nó không muốn có chút phần trăm rủi ro nào với họ.
- Thôi hai cô nương coi tại hạ là không khí hả? Giờ em tính vầy, tụi mình đi taxi về gửi xe em ở đây mai lấy.
- Trùi ui cái tên điên này, sao hồi nảy nói vậy hông chịu hảaaaaa.
- Hơ….tại em…em thèm sinh tố. Uidaaa đau đau…
Cả hai bà chị nói như hét vô mặt nó, tay ngắt tay đánh thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống cái thân tàn của nó giữa tiếng cười vui vẻ trong đêm. Nhà chị Thủy gần hơn nên sẽ đưa chị Thủy về trước, nó chờ chị Thủy vào hẳn bên trong nhà mới gật đầu kêu chú lái taxi lăn bánh. Khoản hơn mười lăm phút về đến shop chị Ngọc.
- Ủa chị không về nhà thiệt hả?
- Uhm gần sáng rùi về nhà mất công kêu mở cửa, chị ngủ shop cũng được.
- Shop giờ có ai không, ngủ mình được không đó? Hay để em vô canh cho chị ngủ.
- Xùy xùy bớt chém gió dùm, về tới nhà nhắn tin chị biết đó.
- Haha em con trai lo gì, vô ngủ luôn đi đừng có thức chờ tin nhắn em chi, chị cũng mệt rồi, ngủ sớm đi chân dài.
- Xùy xùy! Đi về đii nhiều chuyện quá hà.
Chị Ngọc vỗ mặt nó mấy cái rồi xoay lưng mở cửa đi vô shop, nó cũng chờ chị đóng cửa đàn hoàng mới mĩm cười quay qua nói với chú lái taxi.
- Quay về bar đi chú!
- Ủa không phải đi quận 7 hả chú em?
- Yên tâm con vẫn trả đủ tiền như nảy nói mà.
- Haha tui hỏi chơi thôi, không phải vụ tiền bạc.
- Đừng nói chị Thủy biết đó, đi đi chú, à mở khóa cửa kính hít không khí chút chú.
- Ok ok!
Chú lái taxi mở khóa cửa kính, nó mĩm cười dựa đầu vào kính hít sâu một hơi ngắm nhìn phố đêm, trời cũng gần sáng rồi, một ngày thật dài của một thằng nhóc điên khùng vẫn chưa có điểm dừng chân, cũng mệt chứ nhỉ. Trả tiền taxi xong nó vẫy tay chào sau đó thở phì một cái đưa mắt nhìn sâu vào góc quán nước phía xa, lắc nhẹ đầu sau đó xoay lưng đi vào bãi giữ xe của quán bar. Chiếc xe nặng nề được anh giữ xe kiêm bảo vệ quán đưa ra trước mặt, nó mĩm cười rút tờ 100k còn lại trong túi đưa cho anh ấy, cảm ơn một câu rồi cho xe nổ máy. Kéo nhẹ một ga sang phía xa, nó cho moto dừng lại bên đường ểu oải bước vào một góc đường kéo ghế ngồi xuống, mùi hương con gái thoang thoảng khiến tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, lắc nhẹ đầu bất lực.
- Haizz thôi được rồi tui chịu thua, giờ lên xe tui chở em về được chưa….
- Cũng biết rảnh tay nhớ tới tui hen.
- Thiệt không hiểu nổi em, nè nè có thể bình thường như người ta được không hả? Sợ em thiệt luôn đó!
- Sợ tui! Hông dám nhận!
Nói rồi em quăng cho nó ánh mắt hững hờ khinh khỉn đứng dậy đi về chiếc xe màu đen lẳng lặng dừng bên lề đường, nó thở dài nhìn theo cục nước đá biết đi đó cho đến khi em tự leo lên ngôi chênh vênh trên ghế sau xe mới đứng dậy trả tiền nước. Đánh nhạc xong không chịu tự đi về, ngồi một cục trên bục đánh nhạc suốt ca cuối để hành hạ nó bằng ánh mắt lạnh lùng thường ngày thì thôi đi, cuối buổi lại còn đi ra đây ngồi một mình cố tình cho nó thấy, nó định mặc kệ dẫn hai người đẹp đi loanh quanh chờ Đan Thanh hết kiên nhẫn giở trò tự về ai ngờ ngồi hoài bà cô nhỏ này cũng không chịu thua nó, vậy là nó chỉ đành nhắn tin cho anh giữ xe quán bar nhờ ảnh coi chừng em ấy để nó đưa hai cô nàng kia về trước mới quay lại đón em. Tự nhiên ăn vạ nó cho bằng được, nó có làm gì sai đâu chứ, kỳ lạ, điên khùng vớ va vớ vẩn, học ai không biết ra cái kiểu hành hạ người khác kỳ cục kẹo vô lý tận cùng. Nó vừa chạy xe vừa dùng mọi từ ngữ có thể nghĩ ra được mắng nhiếc em, cơ mà nói trong bụng thôi, đâu có dám nói ra miệng. Chị em bày trò giận dỗi thì dễ thương, còn em cũng bày trò sao mà mệt tim quá nhé.
- Tui đói bụng!
Nó vừa bực mình vừa buồn cười vì tiếng nói tỉnh rụi của em vang lên sau lưng, ủa kiếm chuyện cho đã cũng biết đói bụng cơ đấy.
- Hết tiền rồi! Về kiếm cơm nguội mà ăn.
- Có tiền dẫn gái đi ăn chơi sao hổng thấy anh hết tiền.
- Thì dẫn gái đi chơi mới hết tiền đó!
- Anh!...Đồ mặt trơ trán bóng!
- Kiếm câu khác chửi đi, câu này cũ rồi.
- Anh….đồ….đồ….
- Giờ muốn ăn gì, nói trước nay tui hết tiền mặt thiệt. Nảy còn đúng 100k tip cho anh bảo vệ coi chừng em đó.
- Hứ! Anh cũng biết để ý tui nửa ha, ủa tưởng anh cố ý bỏ mặc tui đuổi khéo tui về một mình mà.
- Rồi mắc gì nảy về với chú Ba không về, đi ra đó ngồi làm bộ làm tịch chi đó, tội nghiệp dữ à.
- Hứ! Tui ngồi uống nước chưa muốn về. Liên quan gì tới anh.
- Này này em có thể nói lý được không? Rõ ràng em cố ý! Lần sau có ăn vạ đừng có gây chú ý cho tui biết ok. Tự nhiên làm vậy chi hả, con gái con đứa làm xong có xe không đi về đi, ra đó làm trò với ai đó?
- Anh nói ai làm trò?
- Này quân tử động khẩu không động thủ, đánh hoài đau nha.
- Anh nói ai hả?
- Uida đau nha, thôi thôi tui làm trò được chưa, té xe bây giờ. Thiệt không biết con gái tính gì kỳ cục vậy sau ai mà thương nổi hả
- Anh nói gì đó, giỏi nói lớn coi!
- Ờ không tui nói phông lông vậy thôi, không liên quan tới em.
- …
- …
- Ai cần anh thương chứ!
- Hả em nói gì?
- Hông có!
- Không thì thôi làm gì la dữ! Người ta nhìn mang nhục, xuống xe, ngồi đó la cho dữ vô.
- Hứ!
Nó bực mình bước khỏi xe ráng nặng nụ cười trước mấy ánh mắt tò mò của vài người đang ăn hủ tiếu trong quán sau đó ngồi xuống thở dài, nó cũng rảnh thiệt, hơi để thở cho khỏe, đi cãi tào lao với cục nước đá đẹp mà bị điên đó chi không biết.
- Anh kiếm chuyện tui rồi tính trốn nhà luôn hả? Đàn ông gì hông xíu phong độ gì hết.
- Tui kiếm chuyện em hồi nào?
- Tối qua! Anh nạt tui!
- Cái đó mà kiếm….(hít hà thiệt sâu) thôi thôi tại tui hết được chưa. Nghiêng mình 360 độ vô cùng xin lỗi vì nạt em được chưa.
- …
- Cho ăn miếng hủ tiếu yên ổn chút coi bà trẻ.
- Kêu ai bà hả?
- ………
Ăn xong tô hủ tiếu mà lòng buồn bực vô hạn, nó ủ rủ mặt mày ráng chạy thiệt nhanh về nhà, cất xe lủi nhanh luôn lên phòng cho yên ổn, nó làm gì sai mà ông trời đem bà cô điên khùng này xuất hiện trong cuộc đời nó cơ chứ.
“Lách cách! Kẹt! Rầm”
Cửa mở tung, cục nước đá lạnh lùng đứng lù lù trước cửa, nó hít thở thiếu điều muốn đột quỵ vì kiềm nén ức chế dâng lên trong bụng.
- Cái gì nửa?
- Uống thuốc! Muốn chết đừng có chết trong nhà này!
- Nè nè đây là phòng riêng tự tiện vô vậy hả….ủa mà khoan làm sao em mở khóa được…
“Rầm”
- Này này!
Trời ơi tới đi ngủ cũng không được yên, nó điên tiết trợn tròn mắt lên tới nơi rồi, chắc đột quỵ thiệt quá. Quăng hết nắm thuốc vô miệng tu nước ừng ực cho dịu cái đầu tức nghẹn, quăng áo xuống đất nhảy lên giường úp mặt vô gối nhắm mắt ngủ, đầu đủ thứ ý nghĩ cắn xé Đan Thanh cho hả giận trong mơ. Ngày kết thúc một cách tào lao mía lao! Haizzz
Thành phố thức giấc sau một đêm dài mệt nhoài vớ vẩn, nói là thức chứ thành phố thức từ lẩu từ lâu. Trời nắng đứng cả bóng cây, mười hai giờ chứ ít ỏi gì, chủ nhật không có tiết học, hôm qua đi ăn chơi cả đêm, nó ngủ một hơi tới giờ mới dậy nổi. Tu một ngụm nước thiệt đã khát, vệ sinh cá nhân xong nó mới vươn vai vài cái đi ra ban-công hóng nắng. Trời không chiều lòng người, quá nóng, nó chạy vội vô phòng đóng cửa sổ lại mặc quần áo đi xuống nhà, mùi đồ ăn thơm lừng, chắc thím Ba nấu ăn trưa xong rồi. Không biết nay có bị cắt cơm không đây. Nó thôi hí hửng làm mặt tỉnh bơ lò do xuống phòng bếp.
- A cậu Mon vô ăn cơm nè, hihi em mới tính lên kêu cậu Mon đó.
- Ủa nay anh không bị cắt cơm hả?
- Hihi bộ cậu Mon muốn bị cắt cơm thêm ngày thiệt hen? Để em nói chị Thanh.
- Ấy đừng…nay hết tiền ăn ngoài rồi!
- Hihi!
- Anh bớt cái kiểu nham nhở đó đi ha! Tránh đường!
Giọng con gái cộc lốc vang lên sau lưng, nó giật mình quay lại phát hiện bà cô Đan Thanh đang đứng nguyên cục, cái quần ngắn cũn khoe nguyên cặp chân dài trắng mịn, mắt nó vẫn dán vô đôi chân đẹp của em nhưng miệng bĩu môi khinh thường không thèm tránh sang một bên mà đi thẳng lại ghế ngồi xuống kế bé Xíu.
- Chân dài thì hay lắm sao.
- Anh nói gì hả?
- À tui nói chân bé Xíu cỡ này dài ra!
- Bớt giỡn mặt với tui nghe chưa.
- ….
Mới dậy hung dữ gì chứ, nó bỉu môi mặc kệ em, vui vẻ cắm đầu ăn cơm no căng bụng mới khoan khoái đi ra sân ngồi hóng mát dưới gốc cây, nhâm nhi cà phê, đọc báo thưởng thức chủ nhật lười biếng của mình. Hôm nay là chủ nhật ban ngày không có gì làm nên nó mới có thể thoải mái nằm lười biếng, chỉ là buổi tối chương trình chính bên công ty sẽ diễn ra, hôm trước sếp dặn làm gì làm cũng phải có mặt vì kịch bản chương trình là của nó, không đi khỏi nhận tiền làm chương trình. Giỡn hoài, tối nay trời có sập nó cũng phải đi, ông sếp không bắt ra nó cũng ra, mặc dù làm có hơi thiếu nghiêm túc nhưng thường thường kết thúc chương trình ông sếp sẽ dẫn mọi người ra quán ăn mừng và trao tiền công làm chương trình cho nhân viên nên có chết nó cũng phải đi, đang hết tiền ngu gì không đi, nay ai mà cản nó cắn chết đứa đó liền. Đâu riêng gì nó, mọi người tham gia chương trình trong công ty từ nhân viên chính thức đến người cộng tác, quay phim, mc, kịch bản thậm chí là nhân viên hậu trường cũng chắc chắn có mặt, công ty giải trí có vài bộ phận nhân viên lương cứng khá thấp, chủ yếu thu nhập đến từ tiền công sau mỗi event của công ty, nó cũng nằm trong số đó vì nó vẫn còn đi học nên chỉ có thể ăn lương trợ lý cộng tác, nếu còn gắn bó tới sau khi ra trường thì sẽ được về làm trợ lý chính thức. Đêm qua nó mạnh dạn chơi sang mời Thùy đi bar cũng vì nó biết sắp được lãnh tiền làm chương trình chứ không chưa chắc dám thoải mái tiêu sài như bửa giờ.
- Uống thuốc!
Đang vui vẻ trong bụng thì tiếng bà cô Đan Thanh vang lên sau lưng khiến nó hơi giật mình mặt cũng nghiêm trở lại, cô nàng này cứ như ma ấy.
- Em họ mèo à, toàn xuất hiện bất tử kiểu này tui đứng tim chết sớm quá
- Hừ! Chỉ có người hay làm chuyện xấu mới sợ người khác xuất hiện bất tử thui.
- Hơ tui là….
- Uống thuốc!
- Ơ…
Cục nước đá để thuốc xuống bàn, đặt ly nước lọc xuống còn mạnh hơn để dằn mặt ngắt lời, sau đó ngồi xuống vuốt vuốt tóc, ở nhà em mặc đồ khá thoáng, áo ngắn hở bụng, quần cũng ngắn cũn không thể ngắn hơn được nửa, nó có một chút thất thần nhìn em, chỉ là nhanh chóng dời mắt sang đống thuốc trước mặt, nhìn thêm nửa bảo đảm em lại mang cái câu dẹp đôi mắt dơ bẩn của a khỏi người tui cho coi. Quất nguyên ngụm thuốc gần bằng chén cơm xong nó tu nước căng cả bụng mới thả người ra ghế thở phì phò.
- No chết quá hic hà.
- Anh lớn rùi chứ hông phải con nít đâu suốt ngày hông biết uống thuốc đàn hoàng hả? Toàn chờ người khác nhắc…
- Ờ thì…không phải có em nhắc dùm rồi đó thôi.
- Anh!...Từ sau anh tự nhớ, tui hông rảnh.
Nó nghiêng nghiêng người lười biếng như nằm dài ra ghế vừa ngáp vừa nói.
- Không ai nhắc thì không uống cũng được, có gì ngủm sớm, dù gì em cũng chướng mắt khi tui ở đây mà.
- Anh nói đúng rùi đó. Người như anh hông cần sống lâu nửa.
- Haha nhưng tui nghĩ em vẫn sẽ nhắc nhở tui uống thuốc.
- Hừ! Anh nghĩ nhiều rùi.
- Không phải sao, nếu em để mặc tui…chị em sẽ….
- …
- Sẽ về giựt giò bóp cổ em đêm nay…hừ òaaaaaaaaaaaa.
- Anh….anh muốn làm gì…tui tui…hông sợ.
Nó bất ngờ ngồi thẳng dậy đưa mặt lại thật gần em hù một tiếng, gương mặt lạnh lùng của em có một chút thay đổi sắc mặt nhưng cái vẻ lạnh băng vẫn không mất đi, nó khẽ nhíu mày…hơi thở em thơm thoang thoảng phả vào mũi, nhìn gần mới biết da em mịn thiệt, không biết cô nàng này dưỡng da kiểu gì.
- Anh…anh tránh ra, muốn bị đánh hả…tui…
- Khoan!....Em…em nhìn sau lưng.
- Anh đừng có hù tui, đang ban ngày…tui hông nhìn…(mặt em dần biến sắc, hơi tái chanh rồi)
- Nhìn sau lưng đi, chỗ góc tường…hình như….
- Anh…đi chết đi!
- Uidaaa
Cô nàng sắc mặt nửa giận nửa ráng làm vẻ lạnh lùng đấm vô trán nó một cái thiệt mạnh rồi đứng dậy chạy thẳng vô nhà, bỏ lại nó đứng ôm trán suýt xoa, cơn đau qua đi, nó hé mở bàn tay nhìn theo dáng em khuất sau cửa nhà, mắt lóe lên một chút vui vẻ….không phải…bà cô đó sợ ma thiệt hả ta.
“Xào xạc…xào xạc”
Có chút gió lùa qua, nó hơi hơi lạnh sống lưng thiếu tự nhiên, ấy không phải linh vậy chứ…nó ho khan một cái lấy tinh thần ba chân bốn cẳng chạy luôn vô nhà không dám nhìn lại sau lưng cái nào. Nhìn thấy bé Xíu đang nằm bấm điện thoại, chú ba xem tivi trong phòng khách nó tự tin hơn hẳn đi lại ngồi xuống coi tivi uống trà với chú Ba, thi thoảng liếc nhìn lên phòng, không biết bà cô nhỏ kia đang làm gì nhỉ. Nằm không chán quá, nó lại đứng dậy nhẹ nhàng đi lên lầu, đến trước cửa phòng Đan Thanh thì áp chặt tai vô cửa phòng, không nghe thấy gì, nó tủm tỉm cười đưa hai bàn tay lên gõ lộc cộc vài cái, sau đó cào cào cửa thiệt mình như mèo cào…”Rột roạt…xoạc xoạc…”
- Ai!!!
Nó chạy vèo xuống lầu nhảy lên ghế sô-pha nằm rung đùi, cửa phòng trên lầu mở rầm, cô nàng mặt đằng đằng giận dữ hoang mang đi ra đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống. Hình như nhìn một lúc không phát hiện gì khả nghi, Đan Thanh nheo mắt im lặng đi trở vô phòng. Chú Ba và bé Xíu hết nhìn lên lầu khó hiểu rồi lại nhìn qua nó nheo mắt tò mò, nó thì ngó lơ cười hì hì khiến hai người kia không hiểu đầu cua tai nheo gì. Nằm chơi một chút lại buồn chán, nó vỗ vỗ mông đi lên lầu, lại ghé qua phòng Đan Thanh đứng ngắm nghía một chút lại tiếp tục làm trò giống hồi nảy, lần này nó cào thiệt mạnh.
- Ai!!
Tiếng hét cùng tiếng bước chân dồn dập trong phòng vang lên, nó nhanh chóng chạy thiệt nhanh vô phòng mình đóng cửa lại nhảy lên giường trùm mền lại. Phía ngoài tiếng hét của cô nàng vang vọng khắp nhà.
- Nguyễn Mon! Anh bị điên hả!
Rầm rầm
- Là anh phải hông. Anh ra đây!
Rầm rầm
- Anh giỏi trốn luôn đi nghen! Điên hả!
Đúng là nằm ở nhà không chán thiệt chứ, không có gì chơi, không có gì để làm đến nổi phải làm trò con bò trêu chọc bà cô hung dữ kia, nó lăn qua lăn lại thêm mấy cái quyết định ra đường. Nghĩ là làm, nó đứng dậy thay đồ sạch sẽ bảnh bao, mang giày vác túi đeo hông đi ra khỏi phòng. Vừa khóa cửa lại nó lại tò mò nhìn qua cửa phòng Đan Thanh, cười cười đi lại cào cào cửa thiệt mạnh mấy cái sau đó chạy thẳng xuống nhà, sau lưng tiếng bước chân nhanh chóng dồn dập, tiếng hét của Đan Thanh chói chang giữa trưa.
- Nguyễn Mon! Anh muốn gì…bị điên hả! Anh đứng lại cho tui.
- Xời!
Nó bỉu môi chạy thiệt nhanh ra sân nhìn quanh kiếm xe, vừa mới dẫn xe ra cổng thì biến sắc, cổng bị ai đổi pass nửa rồi. “Không xong”.
Chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy bà cô Đan Thanh đằng đằng sát khí chạy ra tới nơi, môi mím lại giận dữ, bộ ngực thở phập phồng suýt rớt cả ra ngoài cổ áo.
- Ấy…em bình tĩnh…chuyện gì…chuyện gì?
- Anh bị điên hả? Kiếm chuyện tui phải hông?
- Tui không có (nhìn quanh kiếm đường chạy) kiếm chuyện gì tui không hiểu?
- Anh uống lộn thuốc hả, dám chọc tui?
- Ờ…ai chọc gì…uống lộn thuốc gì, thuốc là em đưa tui uống mà, lộn sao được…Ấy uidaaa tha cho anh…ấy đau quá…
Chưa kịp nói xong nó đã bị cô nàng nhào vô như chớp, càng không kịp nhảy khỏi xe chạy trốn thì vèo một cái nó đã thấy mặt mình chạm đất, miệng ngậm luôn mấy cọng cỏ đắng nghét. Không phải chứ…bà cô này có võ thiệt.
- Ấy em…em tha cho anh…uida đau quá, đừng có đè chỗ đó.
- Anh chán sống thiệt rùi!
- Đau quá…tha cho anh, lần sau không dám nửa…ấy…không đánh mặt…nặng quá đừng đè chỗ đó, xụi là tối không đi chương trình được…khoan nghe anh nói….
- Hừ…anh chết chắc rùi!
- Uida….đừng có ép anh!...Ấy đauuuu
Mặc nó la hét đau đớn, cô nàng vẫn dùng cả người đè lên hông nó, tay em khóa chặt tay nó khiến mặt nó gần như úp luôn xuống sân vườn. “Hừ! Có võ thì hay lắm sao”. Nó giận dữ nghĩ thầm, ngay lập tức giãy mạnh một cái xoay người dùng hết sức kẹp đại mấy ngón tay lên cái gì đó mềm mềm mịn mịn, tay còn lại chọt luôn vô eo của em.
- Anh nằm im…đau tui…uida…hihi đau…nhột tui. Nguyễn Mon anh thả tui ra….
- Không thả! Em thả tui trước!
- Thả raaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Nó trừng mắt nhìn lại, lúc này nó vẫn nằm dưới đất nhưng tư thế đỡ khổ hơn trước, một tay nó kẹp vô má em, tay còn lại chọt chọt hông em, đổi lại cô nàng cũng khóa được cánh tay nó, chỉ là bà cô này chưa khóa được bàn tay nên nó còn ráng kẹp được cái má mềm mịn của em.
- Anh buông ra, muốn gãy tay hông?
- Ngon bẻ đi, muốn rớt cái bánh bao không?
- Bánh bao nào?
- Nè!
Nó co co hai ngón tay trên má em, đúng là cái má mềm mịn như vỏ bánh bao thiệt nè, em trừng mắt ngực phập phồng, mặt có một chút đỏ nhìn cũng khá kích thích,
- Anh…! Muốn chết! Uidaa nhột…hihi..anh bỏ tui ra!
- Không !…âydaa đau đau, nhẹ nhẹ gãy gãy tay thiệt giờ…đau quá…đừng có đè lên hông…
- Bỏ tui ra!
- Không! Em bỏ trước!
- Anh trước!
- Em trước!
- Anh phải đàn ông hông?
- Nhìn thử coi phải không?
- Nhìn cái gì?
- Chỗ đầu gối phải của em đó, nhìn đi!
Cô nàng nhíu mày nhìn xuống dưới, đầu gối phải em đang quỳ trên đất, sát vùng trung tâm của nó (híhí), vài giây trôi qua em nhìn qua nó thở gấp tức giận, mắt như nổ đom đóm.
- Anh! Đồ nham nhở!
- Uidaaa sao sao…muốn thử coi tui đàn ông không…
- Im đi đồ mặt trơ trán bóng.
- Haizz tui nói rồi…em chửi câu khác đi mà.
- Im điiiii buông tui ra!
- Không! Em buông trước!
- Anh trước! Đồ nham nhở!
- Đêm 1 2 3 buông cùng lúc, ok?
- Anh đếm đi!
- 1…2…3 buông
- ….
- Uidaaaaa em ăn gian!
Nó đau đớn ôm lấy đùi vì bị em trong lúc buông nó ra đứng lên dậm mạnh một cái, suýt tí nửa trúng trung khu chỉ huy là tiệt giống dòng họ Nguyễn luôn rồi.
- Đáng đời!
- Uida xụi chân tui rồi sao đi chương trình hả?
- Kệ anh! Ai bỉu kiếm chuyện tui.
- Em được lắm….tui mà đi chương trình không nổi không lãnh được lương thì…tui về liều mạng với em.
- Hứ! Chắc tui ngán anh! Đàn ông con trai gì…yếu xìu.
- Ờ…con gái con đứa gì bạo lực!
- Hông vậy để anh ăn hiếp tui hả?
- Bậy nha, không có ăn, chưa có hiếp nha.
- Anh mặt trơ trán bóng!
- Tui nói rồi chửi câu khác đi!
- Đồ…đồ nham nhở. Muốn bị đánh nửa hông?
- Ấy thôi thôi…đau lắm rồi…
- Hứ!
Nó xua xua tay ngồi dậy thở hổn hển, em cũng không khá hơn gì mặt mày hồng hồng, thở đến nổi ngực em như hai quả bóng phập phồng khiến nó cũng có chút thơ thẩn nhìn không chớp mắt. Phát hiện ánh mắt nó, em liền giận dữ trừng mắt.
- Dẹp….
- Dẹp con mắt dơ bẩn khỏi người em chứ gì…tui thuộc bài rồi!
- Im đi! Chưa thấy ai nham nhở mặt dày như anh.
- Haha
- Nay anh uống lộn thuốc hả, dám chọc tui!
- Thì sao…không chọc để em làm cái bộ mặt lạnh tanh đó suốt ngày sao.
- Mặt sao kệ tui!
- Haha không kệ được. Uidaaa ăn gì mà khỏe dữ không biết.
Nó suýt xoa bắp đùi lê bước lại ghế gỗ ngồi thở vì mệt, mình mẩy đau nhức, hai cánh tay tê rần rung rung rót nước trà đưa lên miệng uống. Đan Thanh cũng không thèm tranh cãi nửa im lặng đi lại ghế ngồi, môi em cũng mím mím chu chu theo từng nhịp thở, nó mĩm cười nghĩ thầm “em cũng là con gái, tui không tin em không mệt hơn tui”. Cười thầm trong bụng nó rót thêm một ly trà đẩy qua phía em.
- Uống nước cho đỡ mệt nè!
- Hông cần, tui hông thích uống nước trà!
- Ờ vậy tui uống!
Nó cười khì rút ly trà lại nhâm nhi một mình, tay vẫn suýt xoa chỗ bắp đùi bị em đạp. Ngồi thêm một chút Đan Thanh hình như không còn mệt nửa, nhịp thở của em dần trở lại bình thường, gương mặt cũng lấy lại cái nét lạnh lùng không cảm xúc thường ngày, nó nhìn sâu em một chút cũng chỉ biết thở dài ngao ngán. “Làm cái mặt đó cả ngày không mệt sao?”. Hơi mất hứng, nó lắc đầu đứng dậy phủi phủi quần áo ngay ngắn lại rồi mĩm cười.
- Thôi không giỡn với em nửa. Tui đi công chuyện. À tối có gì em kêu chú Ba đưa đi làm nha, tối nay tui mắc đi làm chương trình bên công ty, không về đưa em đi làm được.
- Xí! Ai cần anh đưa tui đi làm chứ.
- Haha thôi đi đây!
Nói rồi nó xua tay đi thẳng lại xe, ngồi lên moto xoa xoa bình xăng lấy chút cảm xúc như thói quen sau đó cười cười nhìn về phía em.
- Nè pass là gì mở cửa dùm tui!
- Hứ!
Đan Thanh đi lại bấm pass mở cửa, nó rồ máy xe chạy thẳng khỏi nhà, chợt nó nhìn lại gương chiếu hậu, chỉ là…hình như em khẽ mỉm cườithì phải, haizz bị đánh mờ mắt ảo giác thiệt rồi. Nó lắc lắc đầu cho xe chạy thẳng luôn qua nhà chị Thủy, giờ này chắc bà cô đó dậy rồi.
Lần này qua không ngay lúc chị Thủy tắm, bà cô ấy đang ngồi sắp xếp đồ đạc, nhưng trên người vẫn đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh vừa ngắn vừa mỏng.
- Chờ xíu chị soạn đồ sắp xong rùi.
- Đồ gì đó?
- Hì soạn đồ hông mặc nửa mai mốt về quê sẵn đem về cho mấy đứa em bà con.
Nó ngồi phịch xuống đất liếc nhìn dáng người gợi cảm dịu dàng của chị Thủy rồi lại dời mắt nhìn vô đống quần áo đủ màu sắc dưới sàn cười cười.
- Ba cái đồ đi làm của chị đem về dưới được không đó, ở quê sao mặc được?
- Hihi bớt coi thường dưới quê đi ha, mấy con nhỏ xóm chị ở dưới giờ người ta mặc đồ mô-đen xịn lắm nha cưng.
- Rồi sao? Đồ chị toàn sexy quá đà, đem về cho ở dưới mặc ai coi.
- Hihi cho trai ở dưới coi, ủa mắc gì ý kiến, riết khó hơn ông già chị thiệt lun đó.
- Haha mặc cho em nhìn thì được, nè nè chừng nào về nhớ làm mai cho em mấy cô nha.
- Quên đi cưng, nghĩ sao làm mai gái nhà lành cho trai hư.
- Ai hư…em ngoan hiền vô đối!
- Thôi ông ơi tha cho gái quê người ta đi, ngoan cỡ cưng….để dành cho chị hihihihii
Chị Thủy cười rung cả người, nếu nó là người khác thì đã nhào vô ngấu nghiến bà cô yêu tinh này từ lâu rồi, ngay cả ngực cũng muốn nhảy khỏi cái áo mỏng tanh như không mặc áo vậy.
- Nè nè…làm ơn có thể mặc đồ dày hơn xíu không bà cô, em cũng là đàn ông nhé.
- Rùi sao? Hihi xin lỗi cưng nhoa, ở nhà chị chỉ có đồ mỏng cỡ này hoy, nhìn hông quen thì đừng nhìn nửa ha.
- Ờ chị thì ghê rồi. Khỏi khích, để tối đi chương trình về có tiền em mua cho mấy bộ đồ khác cho mặc ngủ, đồ đạc kiểu gì mặc như không!
- Hihi nhớ nha…mua đi chị mặc kín rùi có người tiếc hông được ngắm người đẹp ráng chịu nhoa.
- Mai qua chị Ngọc mua liền, VN nói là làm.
- Hihi
Chị Thủy cười ngắt nghẻo trước nét mặt vô cùng nghiêm nghị của nó, bà cô này coi bộ coi thường nó ăn chay thiệt đây mà. Không thể nói nổi nửa, nó bất lực nằm dài ra sàn, chị Thủy tủm tỉm cười nhích lại gần kéo đầu nó nằm lên hai chân mình, vuốt vuốt nhẹ tóc nó
- Khó riết hơn ông già, nhà này có mình em vô nhìn thấy chị mặc đồ ngủ ở nhà chứ có ai đâu mà lèm bèm hoài hông biết. Hihi nè tối đi event bên công ty hả? Chừng nào xong?
- Chắc khuya, xong chương trình đi ăn uống nửa như mọi lần, chị đi không?
- Vậy nay được lãnh tiền rùi, sướng rùi ha. Mà nay em đi một mình đi, chị nay chủ nhật quán đông lắm, có khách quen nhiều hông đi chơi với em được đâu.
- Ờ ờ hỏi vậy chứ em biết mà. Thôi để lãnh lương xong em qua đón chị đi ăn khuya.
- Khỏi cũng được, nay xong quán chị mắc đi ăn với tụi con Yến rùi. Xong chị ngủ với nó lun.
- Ghê! Có trai không đó?
- Hihi trai trẻ đẹp 6 múi thơm ngon nhiều lắm nè.
- Ờ…chị thì ghê rồi.
- Hihi lâu phải phải cho người ta đổi gió trai lạ chớ, đi với em hoài ngán muốn chết.
- Ờ rồi…đi đi, vậy nay em kiếm gái trẻ đi chơi!
- Xía! Chắc có tui mấy người hông kiếm gái trẻ á.
- Haha!
Chị Thủy đánh lên ngực nó mấy cái rồi xoa xoa, cả hai cũng cười.
- Nay có chị Chi tụ tập không? Hình như lần nào chị Chi vô mới thấy mấy chị em tụ tập mà nhỉ
- Hihi thì nó đó, thành ra nay có đủ hết, con Loan, con Nhiên nửa.
- Chậc…có chị Quỳnh Chi đáng yêu mà em không đi theo được, tiếc ghê.
- Hừ! Khỏi nói, nảy nó nhắc kêu dẫn em theo á.
- Ủa nhắc em làm gì, bửa chê em ốm nhôm la chỉ thích trai 6 múi thôi mà.
- Hihi nói chứ bửa nào nó rảnh gọi nó ra chơi, nó đòi gặp cưng ba mặt một lời thanh toán cưng cho xong đó.
- Hả…mắc gì thanh toán em?
- Bửa gặp bên triển lãm xe nó kể hết rùi, dám chém gió cái gì với nó hổng nhớ hả ông? Nó nói cưng xách máy chụp hình đi theo gạ gẫm nó hoài, chém gió cho dữ vô em là fan của chị, chị là nữ thần của lòng em, em phải chụp hình cho chị một bộ đẹp nhất từ trước tới giờ, rùi đòi phải cho em cơ hội theo đuổi chị….tùm lum hết luôn.
- Ủa…có vụ này hả ta, em chém gió hồi nào dữ vậy ta, coi chừng ai đồn đó, em không có à nha.
- Xía! Chính chủ đồn nha Mon.
- Ờ thì…coi như em có chém vậy đi, mờ em có làm gì đâu đòi thanh toán?
- Hihi nó kêu em đòi cho được số điện thoại nó, xong tới giờ trốn mất tiêu hông thèm trả lời tin nhắn nó kìa, rùi đem đống hình đâu rùi ông tướng? Dẫn con người ta đi chụp hình nguyên ngày rùi dím luôn hông tính trả hình cho người ta hảaaa.
- Ờ ha…thôi chết em quên vụ này. Thôi thôi coi như em chưa nhắc gì tới chị Chi nha, tối nay chị đừng nói gì tới em, coi như em không tồn tại cũng được. Haizzz
- Hihi quên đi cưng, nó ghim cưng rùi á, chém gió cho dữ tự chịu hậu quả đi cưng. Nó kêu để đợt này vô rảnh đi kiếm xử em đó.
Nó lắc đầu thở dài, bà cô kia đầy photo nổi tiếng chụp hình cho rồi, ghim nó chi không biết, bộ hình chụp như củ chuối, đem ra chắc đội quần với người ta. Đang suy nghĩ có nên chạy ngược trở về nhà lấy laptop ra thủ tiêu ngay bộ hình của chị Phụng trước khi bị bà cô đó bắt được nó thì chị Thủy vỗ trán nó một cái đứng dậy lấy điện thoại sau đó đi trở lại kê chân cho nó nằm cười cười.
- Nè quên! Nay em đi một mình rồi ai nhậu phụ cho?
- Cần gì ai, nay toàn mấy người trong công ty, ai cũng biết em uống ít rồi đâu phải tiếp khách đâu?
- Uhm hông phải đâu, hồi bửa lên chơi chị hỏi con Loan rùi, xong event coi chừng Ben ổng rủ theo mấy người bên công ty kia đi chung đó.
(Ông Ben là biệt danh sếp công ty nó, ra ngoài đi ăn chơi ổng toàn bắt nó kêu là Ben không cho kêu tên thật trên công ty vì sợ người quen nghe ổng đi ăn chơi về méc vợ ổng)
- Ờ thì chắc có, nhưng mà cái này đi ăn mừng xong hợp đồng, cả đống nhân viên hơi đâu mấy ổng chú ý em như đợt đi ký hợp đồng đâu mà.
- Trùi ông nghĩ đơn giản quá ha, đợt đi ký có mình em với ông Ben, rồi làm việc cũng toàn em đưa người qua bển casting, chưa kể kịch bản cũng em làm. Nghĩ sao mấy người bên kia hông chú ý em. Bộ em tính làm có năm nay năm sau khỏi làm hả?
- Ờ cũng đúng. Giờ sao…chị đi với em đi, bửa chị quen mừ. Hic em mới tỉnh được mấy tiếng thôi đó, hôm qua sỉn mém không về được nhớ không?
Chị Thủy lắc đầu nghiêm mặt dí ngón tay mềm mại vô trán nó, môi chu chu ra vẻ suy nghĩ.
- Chị nay đi hông được, thành ra giờ nói cho biết rùi kiếm đứa đi chung với em nè. Chờ em nhớ chắc tối nay hông có xác đem về lun hihhi.
- Ờ ờ chắc vậy mới được, chứ ông nội marketing bên đó nhậu lầy như quỷ. Mà chị tính kêu ai?
- Uhm…để coi…
- …
- A hay kêu con Cycy đi nha?
- Hả Cycy đi sao được, tối Cycy mắc làm mà.
- Nó đi được đó, để chị nói con Nhi nay làm dùm, cho Cy nó off bửa đi chơi với em.
- Được không đó?
- Trùi con quỷ Cy nó khoái đi chơi muốn chết. Uhm…kêu nó đi, sẵn đem nó ra giới thiệu cho ông Ben biết, bửa em nói chị để kiếm kèo cho nhóm con Cy đi diễn kiếm thêm, sẵn nay nói ông Ben luôn đi.
- Ừ ha, quên vụ này. Cái này được, chị gọi coi sao. Có gì chút đưa chị qua quán làm rồi em đi đón Cycy luôn. Mà khoan Cycy uống được không đó, sợ bị uống nhiều tội nghiệp. Hay thôi nay em lãnh lương mà, kiếm đại bạn pr nào cũng được.
- Hihi cũng có lương tâm cưng Cycy quá hen.
- Sao không, nhóm mình hết mà.
- Khỏi lo cở ông Ben con Cy nó bỏ túi, mà nói đi đâu khó chứ nói đi chơi với anh Mon con quỷ nhỏ đó nó đi liền, anh Mon cục cưng của nó màaaaaaaaa..
Chị Thủy lại giở cái giọng lả lơi gắt vài hơi làm nó bủn rủn tứ chi vội ho khan một cái nịnh nọt vài câu mới chịu tha cho nó. Nói rồi chị Thủy bấm điện thoại lên gọi cho bé Nhi nói một tiếng sau đó gọi cho Cycy, đúng như lời chị Thủy vừa nghe nay phân công đi chơi với nó cô nàng cười vui như được mùa, ngay lập tức gọi điện thoại trực tiếp cho nó hỏi thiệt hông sau đó cúp máy. Từ lúc quen nhau đến giờ đúng là hơi lơ với cô nàng này, cũng chưa có dịp đi chơi hay chủ động nhắn tin gọi điện cho em, tính nó vốn vậy, ngược lại Cycy mặc dù mỗi lần gặp đều làm bộ trách vui nó không chủ động nhắn tin cho cô nàng nhưng rồi cũng thôi, cô nàng cũng không chủ động kiếm nó. Tuy quen không lâu nhưng nó khá hiểu tình cô nàng này, bình thường coi bộ lả lơi bạo dạn nhưng em ấy vẫn luôn ngại cái tiếng không hay lắm của người ngoài nhìn vào nghề của mình, nên nó cũng biết cô nàng có một chút khoảng cách, ngại với nó. Thôi coi như đợt này có dịp dẫn cô nàng đi chơi bù, sẵn giới thiệu nhóm cho ông Ben, sắp tới có chương trình mới nhất định đưa nhóm Cycy vô diễn vài buổi thêm thu nhập mới được. Nghĩ vậy nó cũng rất vui vẻ không còn ngại vấn đề tự nhiên dẫn Cycy đi chơi chỉ để uống phụ nó nửa. May mà chị Thủy nhắc Cycy, chứ gọi bà cô Nguyệt như lần trước thì nó thà mất xác đêm nay cũng không dám cho đi chung, nói không dám chứ không phải không cho, ở cái nhóm này có chị Nguyệt, nó làm gì có quyền quyết định chứ. Đang nằm nghĩ ngợi lung tung đủ thứ chuyện trong đầu nó cũng quên để ý chị Thủy vẫn đang bấm điện thoại nói chuyện với ai đó, tự nhiên chị Thủy cười tủm tỉm đưa điện thoại vô tai nó ra dấu nghe đi, nó không cầm điện thoại mà lười biếng lên tiếng.
- Alo!
- Mon hở? Chị bảo này…
- Ơ không phải Mon, lộn người rồi nha!
Tút…tút!
Vừa nghe giọng con gái Hà Nội vang lên trong điện thoại, ngay lập tức nó bật dậy giựt lấy điện thoại chị Thủy tắt máy cái rụp không một động tác thừa, mồ hôi lạnh tuôn đầy trong bụng, đưa ánh mắt phẫn uất xoáy về bà cô đang cười khúc khích như được mùa, cười tới nổi nó cũng suýt phun máu mũi vì những đường cong trên cơ thể chị rung rinh khêu khích.
- Quá đáng! Ai mượn chị gọi cho bà cô đó chi vậy hả!!!