Chương 10: Ngày hôm qua...đã từng - MY MEMORIES

ID tiktok: nguyenmon_hey

Hắn live 9h mỗi tối nha mọi người

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories

Chương 9

Cuộc vui càng về khuya càng nóng hơn vì bia rượu, tuy nhiên cũng có một số nhân viên lần lượt xin về trước vì nhiều lý do, chủ yếu là nhân viên làm ca ngày hoặc các anh chị lớn tuổi có gia đình, các chị lao công…Ai ra về cũng gặp nó nói vài câu, hầu như đều dùng ánh mắt khác lạ trước khi đi dành cho nó, cũng phải thôi vì kế bên nó lúc nào cũng có ít nhất 2 cô nàng, chẳng nhưng vậy mà còn liên tục thay đổi người, cô nào cũng thân thiết, xinh đẹp. Vì vậy bản thân nó cũng dở khóc dở cười, cái gì vừa phải thì tốt, mà nhiều quá có khi trở thành tác dụng phụ, chị Nguyệt cứ sắp xếp hết cô này tới cô kia lại ngồi thân thiết với nó kiểu này thì lấy gì sau theo chơi với mấy cô nàng nhân viên của ông Kha đây, đâu phải chỉ có 2 cô lễ tân xinh xắn đâu. Đang ngồi thở dài cái số phận từ nay về sau chắc chắn sẽ bị mấy em nhân viên của ông Kha xa lánh thì chị Nguyệt đi lại gần ngồi với nó, gương mặt có bao nhiêu hớn hở in rõ lên hết, chắc bà cô này hài lòng hả dạ dữ lắm.

- Nè Mon giờ tụi mình đi tăng 2 đi.

- Hả tăng hai gì nửa, khuya rồi chơi chưa đã nửa hả mà đi tăng 2.

- Chưa đủ liều, mọi người còn sung lắm.

- Thì ở đây chơi nửa đi, đòi đi đâu nửa?

- Đi bar, vô chỗ bà Thủy chơi.

- Cái gì, giờ này đòi đi trở vô đó nửa hả, thôi khuya rồi chơi ở đây thêm chút rồi giải tán.

- Hứ! Chưa đủ liều, đi vô chơi với chị Thủy đi, người ta chưa thấy đủ liều.

- Liều…liều gì? Là sao?

- Hihi

Chị Nguyệt mặt tươi roi rói nhướng đôi mắt sắc lạnh hướng về hai cô nàng lễ tân đang đứng chơi phía xa, nó ngẩn người nhìn về phía đó, rồi nhìn lại chị Nguyệt, nó thở dài, tự nhiên nó cảm giác chắn chắn một điều: thà chọc giận diêm vương chứ đừng chọc tới bà cô Nguyệt.

- Hihi quyết định vậy hen, để chị nói với mọi người, Mon tính tiền đi hen.

- Ơ…đi hết hả

- Uhm có mấy người hổng đi, còn lại đi chung hết.

- Rồi cả đống người đi vô đó ngang xương bàn đâu đủ mà chơi.

- Tính tiền đi, thắc mắc nhiều quá à, chị dặn bà Thủy đặt bàn lâu rồi cưng, bà Thủy mới nhắn có bàn nè. Hihi

Chị Nguyệt nghiêm mặt vỗ lên đầu nó một cái rồi cười hihi haha chạy đi lại phái đám đông, Nhi và Cycy bên cạnh nó cũng cười khúc khích.

- Hai em biết vụ tăng 2 này rồi hả?

- Dạ hihi chị Nguyệt nói tụi em rồi.

- Vậy mà im ru không ai nói gì với anh, cái này là mấy cô nương bàn với nhau làm chuyện đã rồi chứ đâu, bày đặt hỏi ý anh đồ. Thôi ngồi xa tôi ra đi, hai người về chung phe với người khác rồi, thương yêu gì nhau đâu.

- Hihi cái anh này, người ta phe anh mà

- Phe anh mà phản anh.

- Hông có mừ, hoy chút vô trỏng tụi em đền cho mừ. Đi chơi chứ phải đi chết đâu mà bí xị mặt hà Hihi

Bé Nhi cười tinh nghịch vuốt vuốt ngực nó, Cycy thì bóp bóp vai, nó cũng chỉ biết lắc đầu thở dài kêu tính tiền. Vì có thêm nhóm chị Nguyệt nên tổn thất tiền cũng nhiều hơn, nhưng vẫn đủ. Tính ra số tiền chi ăn chơi, tiền thưởng hôm nay khá lớn có nghĩa chế độ cho nhân viên của ông Kha cũng ngon lành đó chứ, hay là xin qua làm với ổng luôn. Nó thì làm biếng tính toán tiền bạc, may mà có Nhi kiểm tra đối chiếu bill ăn uống, lấy hóa đơn giúp nó, chứ để nó tự làm thì hơi bị lâu. Lấy hóa đơn xong Nhi nắm tay kéo nó đi ra đường, mọi người cũng tập trung sẵn sàng, chỉ có thêm vài người về, còn lại số người đi chơi tăng hai cũng khá đông, không biết chị Nguyệt làm cách nào mà hai cô nàng mục tiêu của bà cô ấy cũng nằm trong số người sẽ đi tăng 2.

Thấy nó ra chị Nguyệt vẫy vẫy tay kêu nó lại gần, kế bên chị là hai cô nàng lễ tân.

- Nè lái xe chở tụi em nghen anh

- Gì sao không kêu mấy ổng lái?

- Ai còn tỉnh người đó lái. Nhanh điiiii

Nó còn chưa kịp giải thích phân trần chị Nguyệt đã nắm tay đẩy đẩy nó về phía chiếc oto, trong lúc nó còn đang ngập ngừng thì thấy chị Nguyệt kéo tay hai cô nàng lễ tân ngồi lên hàng ghế phía sau xe.

- Lên xe đi nhanh tụi em, để hắn làm tài xế cho chị em mình hihi

- Dạ dạ

Hai cô nàng cũng chỉ biết bước lên xe vì chị Nguyệt không để cho hai cô nàng có cơ hội từ chối. Nó quay mặt nhìn quanh, anh Thái đang tập họp mọi người còn lại lên taxi, nhóm nó thì nháy nháy mắt với nó rồi chia nhau ra đi trên hai chiếc oto còn lại. Lắc đầu một cách bất lực, nó cũng đành đóng cửa xe lại, cũng may xe này là số tự động chứ nếu là số sàn thì cho tiền nó cũng không tự tin lái. Sắp xếp mọi người xong, chị Nguyệt vui vẻ bước vào ghế bên cạnh nó, mặt cười tinh nghịch

- Đi đi anh hihi

Nó gật đầu cho xe chầm chậm đi về quán, hy vọng không gặp công an chứ giờ mà gặp mấy ảnh thì bảo đảm bán thận không đủ tiền chịu phạt. Đường buổi khuya khá vắng, cho nên chỉ mất khoản nửa tiếng nó cũng đưa xe an toàn về đến quán bar quen thuộc. Chị Thủy đang đứng phía trước quán chờ, hôm nay chị mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đôi chân trắng nõn nà lại càng nổi bật hơn dưới ánh đèn màu trước quán.

- Tới rồi nè hai em, xuống xe mình vô chơi nghen, bửa nay chị em mình phải chơi tới sáng mới được hihi

Nó lắc đầu thở dài ra khỏi xe, tự tay mở cửa cho chị Nguyệt, còn hai cô nàng lễ tân thì đã có anh bảo vệ mở cửa xe từ trước. Vừa mới ra khỏi xe còn đang đưa chìa khóa cho anh bảo vệ giúp nó đánh xe vào bãi thì chị Thủy đã như một cánh én sà vào ôm lấy cổ khiến nó trợn tròn hai con mắt.

- Anh Monnnnn nhớ anh Monnn quá điiiiiiiiiiiiiiii

Chị Nguyệt đứng một bên mặt như không cảm xúc, còn hai cô nàng lễ tân thì dùng ánh mắt khá lạ nhìn về nó.

- Ăn trúng cái gì vậy cô nương, thả ra coi, đang ở ngoài đường đó.

- Hihi hông thả, người ta nhớ anh Mon muốn chết hà.

Nó vẫn tròn xoe mắt, bình thường cũng dùng cái giọng nổi hết da gà này chọc nó, nhưng lần này cấp độ sát thương còn gấp mấy lần.

- Nè nè vụ gì nè

- Hihi tự biết, chờ đó xong xuôi chị xử cưng.

Chị Thủy nói nhỏ vào tai nó rồi nhẹ nhàng cười cười ôm tay nó đi vào quán. Chị Nguyệt cũng kéo tay hai cô nàng đi theo sau lưng.

- Vô chơi hết mình nghen hai em, đi nhanh nhanh mọi người chắc ở trỏng hết rồi đó.

Đúng là xe nó có lẽ là xe đến quán chậm nhất vì nó chạy khá chậm. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc bao phủ cả người, cái không khí ồn ào quen thuộc thêm cả mùi hương con gái từ người chị Thủy khiến nó chợt lâng lâng khó tả, có lẽ nó cũng hơi thấm men bia thật rồi. Nó và chị Thủy thoải mái đi giữa đám đông nhờ mấy anh bảo an quen mặt xin đường càng khiến nó tròn xoe mắt nhiều hơn, hôm nay sao tiếp đón đặc biệt dữ vậy nhỉ. Hầu như mọi người đều đã đến quán, rượu, trái cây, shisa đều được dọn ra. Chị Thủy kéo tay nó đi vào bàn, sau khi tươi cười ra dấu chào hỏi với mọi người xong chị kéo tay nó vào góc ghế quen thuộc nó thường hay ngồi, chị Nguyệt cũng kéo tay hai cô nàng kia bước vào bàn, hình như hai bà cô này hẹn nhau bày trò hay sao mà sắp xếp cho hai cô nàng ngồi đối diện nó luôn. Chị Thủy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, kéo tay nó ôm lấy bờ eo thon nhỏ của mình, đầu chị ngả lên vai nó như đang nghỉ ngơi giống thường ngày. Hôm nay bà cô này cực kỳ quyến rủ bởi bộ váy đen ôm sát người, váy không hề có cổ áo khiến bầu ngực chị như muốn hút hết mọi bản năng đàn ông của nó.

- Nè nè bửa nay làm gì mặc sexy dữ vậy hả, bộ quên em dặn gì rồi hả?

- Hihi bửa nay đặc biệt mà, cho người ta khoe đẹp chút đi

Chị Thủy nháy nhẹ mắt thì thầm vào tai nó rồi như vô tình đưa ánh mắt nhìn về phía hai cô nàng lễ tân. Dời mắt khỏi bờ ngực nóng bỏng của chị nhìn theo mắt chị nó cũng thở dài nhận ra cái trò của mấy bà cô đáo để này, người ta lỡ đụng có mấy câu, mấy cô nương nhà nó trả lại gấp chục lần mới vừa lòng hả dạ. Chị Nguyệt đưa rượu cho nó và chị Thủy rồi đứng dậy kéo tay hai cô lễ tân, nhận rượu xong hai cô nàng cũng đứng dậy

- Uống một ly mở màn coi mọi người, chơi hết mình nghen, bửa nay hắn vẫn là người chủ chi hihihi

Chỉ có vài người đứng gần là nghe lời chị Nguyệt vì tiếng nhạc quá lớn, phải mất một lúc chuyền tai nhau lời chị Nguyệt tất cả mọi người trong bàn mới hiểu lời chị, tất cả đều đứng dậy tươi cười đưa ly rượu lên cao cụng ly vào nhau rồi uống cạn. Nó cũng chỉ biết uống cạn theo chứ giờ phút này làm gì dám nói ra ý kiến gì, cái thân nó giờ mặc cho mấy bà cô này chơi đùa mất rồi. Sau khi uống cạn, chị Thủy với tay lấy một trái táo cắn một miếng nhỏ rồi đút phần còn lại vào miệng nó, ánh mắt chị cứ như muốn làm nó tan chảy vào chị mới vừa lòng. Mọi hành động của chị Thủy hoàn toàn cố ý làm thật rõ cho hai cô nàng kia nhìn thấy, vì nó hiểu cho nên nó cũng khá chú ý đến hai cô ây. Mọi người trong bàn lại hòa vào cái không khí đặc sệt mùi vị ăn chơi, riêng chị Nguyệt thì đặc biệt dẫn dắt, tiếp đãi nhiệt tình hai cô lễ tân. Chỉ có nó vẫn giữ thói quen ngồi yên ngắm nhìn mọi người, trong vòng tay nó vẫn được chị Thủy khóa chặt trên eo mình. Đang ngồi phiêu phiêu nghe nhạc thì từ xa một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu lam nhạt tiến lại gần, gương mặt tròn tròn như búng ra sữa quen thuộc, còn ai khác có gương mặt nhìn là muốn nựng ngoài chị Yến. Hôm nay nó hơi nhạy cảm với tất cả cô nàng trong nhóm, vậy mà chưa kịp phản ứng chị Yến lại giống chị Nguyệt như con bươm bướm sà vào ngồi lên đùi nó, tay chị Yến vòng ôm lấy cổ nó, mùi hương của chị thoáng vào mũi khiến nó cũng thấy hơi ngợp. Lại cái trò diễn cho người khác xem, nó thì cũng đành thở dài hưởng thụ cái cảm giác nhân vật chính trăm năm có một lần được chăm sóc một cách quá lố này. Né né cho đã cuối cùng nó cũng đành ngồi im chịu trận, nhờ chị Thủy mồi cho một điếu thuốc, nó thả hồn vào làn khói trắng cho đỡ đau đầu suy nghĩ, ai muốn làm gì tấm thân trung trinh nó thì làm.

Cuộc vui vẫn tiếp tục, từng chai rượu trơ đáy được đem đi, rượu mới lại lên bàn, nó uống thêm cũng khá nhiều khiến người bắt đầu hơi không còn tỉnh táo được nửa. Chợt có một bàn tay bịt lấy mắt nó.

- Cho anh 2 lần đoán, em là ai

Nó bật cười, lần này vì khá sỉn cho nên cũng không có đầu óc mà trêu chọc cô nàng

- Mimi hả, bửa nay làm ra trễ vậy em

Mimi bĩu môi nhìn nhìn nó

- Sỉn rồi phải hông, thiệt mất hứng hết sức.

- Haha ừ sỉn rồi, bị ép uống nhiều quá.

- Đi tán gái bị nhục rồi mượn rượu cho quên chớ gì hihi

- Làm gì có làm gì có

Chị Thủy ngồi kế bên cười khúc khích, Mimi bĩu môi thêm cái nửa rồi ngồi luôn xuống bên cạnh chị Thủy, ánh mắt như con dao sắc lạnh nhìn về hai cô nàng lễ tân đang đứng chơi trong bàn.

- Tụi nó phải hông, dám đụng tới người của chụy. Chán đời ha gì rồi.

- Thôi đừng có rộn nửa nha người đẹp, đừng có nghe chị Nguyệt nói linh tinh.

- Xớ có em ở đây, khỏi bao che nghen. Tại chụy mắc đi làm hổng thôi mấy cưng còn nhục mặt hơn hen.

Cô nàng Mimi vẫn bĩu dài cái môi đỏ nửa như nói với nó nửa như nói với hai cô nàng phía bên kia bàn.

- Thôi mọi người lấy lại mặt mũi cho anh xong rồi, em đừng làm gì nửa đó người đẹp ơi, khổ lắm.

- Hihi nay em hổng có rảnh, bửa nay em mắc chăm sóc anh Mon của em rồi hihihiii.

Nó bật cười, vẻ mặt của Mimi thật sự rất nữ tính và dễ thương, đúng là hôm nay vắng mặt Mimi từ sớm chứ không chắc cô nàng này còn bày đủ trò lầy lội hơn chị Nguyệt nhiều.

- Nè sao bửa nay đi làm về trễ dữ vậy con quỷ

- Hời ơi người ta có chuyện riêng nè bà nội

Mimi vừa lả lơi vừa trả lời chị Thủy, nhưng ánh mắt cứ liếc liếc nhìn nó vô cùng nguy hiểm, tuy hơi sĩn nhưng nhìn Mimi nó cũng thấy có cái gì đó gian lắm.

- Anh Mon nè, bửa nay đi tán gái làm mất mặt nhóm, phải phạt

Mimi tủm tỉm cười nhìn nhìn nó rồi cầm chai rượu rót đầy hai ly đưa cho nó một, giữ lại cho mình một ly. Nó cười cười xấu hổ rồi cũng cầm lấy ly rượu của Mimi uống cạn. Vị đắng của rượu như đốt cháy cổ họng, nó như thở ra lửa làm chị Thủy cũng mĩm cười đút ly nước lọc cho nó chữa cháy. Thêm một khoản thời gian không còn ngắn nửa qua đi, Mimi vẫn giữ gương mặt tủm tỉm cười liên tục tìm cách rót rượu dụ nó uống, vì đã sĩn cho nên nó cũng không còn sức mà từ chối như mọi ngày, càng không nhận ra được ý định của cô nàng Mimi này, hình như bà cô này cố tình chuốc say để chiếm đoạt tấm thân trung trinh của nó hay sao ấy. Càng về khuya, tiếng nhạc, men rượu rần rần trong người càng khiến mắt nó mờ đi, không còn ngồi thẳng tỉnh táo như thường ngày nửa, đầu nó ngả hẳn vào lồng ngực của chị Thủy, có vài lần nó để ý chị lên tiếng cản Mimi nhưng rồi cũng đâu vào đó, rượu vẫn được Mimi đưa, nó cũng chỉ nhắm mắt uống cạn. Thấy nó sỉn chị Thủy cũng chỉ đành cười nhẹ đổi vai làm điểm tựa tài năng cho nó. Làn da mát lạnh thơm thoang thoảng mùi con gái của chị hình như cũng trở nên dần quen thuộc, tự nhiên thấy mình hư hỏng đến lạ. Nó mĩm cười, bàn tay siếc nhẹ vòng eo chị, tay còn lại xoa xoa lên đùi chị Thủy, đáp lại chị Thủy cũng dựa sát vào người nó, bàn tay chị xoa xoa lên vai nó như vỗ về.

- Chị!

- Sao Mon?

- Cho em điếu thuốc.

- Uhm!

Chị Thủy nhẹ nhàng lấy thuốc lá trong túi áo nó, vì một tay chị đang giữ lấy vai nó cho nên chị chỉ còn một tay, Cycy đứng gần đó thấy vậy cũng nhẹ nhàng bước lại gần châm lửa giúp chị.

- Ảnh sỉn rồi hả chị?

- Uhm còn quỷ Mimi nảy giờ ép uống hoài. Chị cản hổng được nè.

- Hì lần đầu em thấy ảnh sỉn.

- Uhm bình thường nó uống có mấy ly ngồi chơi hông à, nay bị con quỷ Mimi hại đó.

- Cycy hả, anh chưa sỉn, yên tâm

- Hihi coi cái mặt kìa, nhìn thấy cưng ghê.

Cycy cười nhẹ xoa xoa mấy cái lên má nó rồi quay đi chơi với mọi người, chị Thủy cũng lắc đầu chỉ nhẹ vô trán nó một cái rồi đưa điếu thuốc vừa châm vào miệng nó. Hít sâu một hơi, nó nhìn theo làn khói trắng bay lên cao, đôi mắt nó chẳng còn nhìn rõ nửa, khẽ mĩm cười, đầu nó lại vùi sâu vào lòng chị Thủy, bàn tay chị luồn vào cổ áo nó, xoa nhẹ lên cổ nó, vành tai nó, hơi thở chị thơm như chưa uống ly rượu nào, nó nhắm mắt cảm nhận cái cảm giác đầy vẻ ma mị, vừa nóng bỏng, vừa ngọt ngào, lại nồng nàn để rồi dần chìm vào giấc ngủ. Không biết từ bao giờ, giấc ngủ đến dễ dàng như vậy.

……………..

Once upon a time

Archangel in the sky

Made a cover every night

……..

Có lẽ trời đã sáng, đêm qua xảy ra chuyện gì sau mỗi cơn say chẳng nhớ gì cả, chỉ thấy đau đầu, chỉ thấy mọi thứ mơ hồ như một bản nhạc buồn. Cái cảm giác tự với tay tắt đi tiếng nhạc chuông quen thuộc mỗi sáng nặng lòng lắm. Nó mĩm cười, hình như nó đang nằm trên giường, mùi hương của chiếc chăn ấm hình như rất quen thuộc, ánh sáng len lỏi từ khung cửa sổ chiếu nhẹ ánh nắng sớm mai lên mắt. Nó hít sâu một hơi, vùi đầu vào chiếc gối bông, thật dễ chịu, thật nhung nhớ làm sao, chỉ muốn ngủ vùi thêm chút lát, có lẽ đây chỉ là một cơn mơ.

Bất giác có làn hơi thở ấm nồng thơm ngát nhẹ nhàng đưa qua mũi, vài sợi tóc xõa lên bàn tay đang khép lên môi mình, nó mĩm cười, khẽ đưa nhẹ bàn tay chậm rãi tiến về phía trước, hình như gần sát bên thôi. Làn da ai đó mềm mịn như nhung, mùi hương của cơ thể con gái hòa quyện vào với mùi hương trên tóc ai đó như bản nhạc tình ca ngọt ngào, bàn tay nó xoa nhẹ luồn vào mái tóc, xoa nhẹ lên đôi môi như gần sát bên. Mơ thôi mà như thật nhỉ, nó mĩm cười nhẹ nhàng mở mắt ra, chỉ muốn nhìn rõ giấc mơ này vì sao giống thật như vậy. Đôi môi đỏ như cánh hoa hồng hé mở buổi sớm mai, hai hàng mi mắt như đung đưa trước gió, làn da mịn trắng hồng như một chiếc bánh kem ngọt ngào sáng bừng bởi ánh nắng sớm. Mái tóc màu trắng, xen lẫn vài sợi đen phủ lên bàn tay gầy của mình, vanh tai ửng đỏ, hình như có đến vài ba chiếc hoa tai nhỏ lấp lánh như ngôi sao, nó mĩm cười…cơn mê ngủ vẫn chưa rõ hình hài, chỉ là gương mặt này là ai, cơn mơ này quen hay lạ. Nó nhắm mắt, cố vùi đầu vào gối, rồi lại mở mắt ra, là thật, chẳng phải cơn mơ nào cả. Mùi hương này không phải mơ, cảm giác mịn màng trên tay không phải mơ, đôi môi đỏ này cũng chẳng phải mơ…nhưng ánh mắt màu lam lạnh như băng đang dần rõ hình hài trước mắt này thì xa lạ quá. Nó nhắm mắt, rồi lại mở ra, cố làm cho đầu mình tỉnh táo, để rồi cơn mộng mị qua đi, đôi mắt màu lam ấy vẫn như xoáy sâu vào lồng ngực nó…cảm giác này hình như nó đã từng gặp qua, gương mặt này hình như nó cũng đã từng nhìn thấy. Nó chợt giật thót trong người, bàn tay đang mân mê nhè nhẹ trên tóc người ấy chợt như đông cứng lại…môi nó run run mấp máy không thành lời. Để rồi hai cánh hoa hồng phía đối diện chợt hé ra, hương thơm thoang thoảng ấm nồng…

- Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tui!

Giọng nói lạnh như băng, không một chút cảm xúc, không còn ấm nồng như hương thơm vừa hé. Ánh mắt màu lam càng như một mũi tên băng giá, xoáy sâu vào đôi mắt còn ngỡ ngàng tròn xoe của nó.

“Chát!”

Một cái tát rất mạnh khiến nó giật bắn người ngồi dậy, ngay lập tức nhảy ra khỏi giường, bàn tay bịt lấy một bên má, cơn đau khiến nó hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt nó ngơ ngác ngỡ ngàng nhìn về người con gái đang nằm trên giường, chiếc váy ngủ màu trắng ôm lấy thân người, những đường cong ẩn hiện phía bên trong như một tuyệt tác của mẹ thiên nhiên. Ánh mắt cô ấy vẫn không cảm xúc, à có lẽ có một chút giận dữ bên trong màu lam ấy. Nó chợt cuối đầu, cố nâng bàn tay phải đang co giật, những ngón tay cử động một cách khó khăn cố tìm lại cảm giác. Cái cảm giác này hầu như ngày nào nó cũng phải trải qua, chỉ là lúc này cảm giác đau trên má khiến nó không còn nhận ra cơn đau trên bàn tay phải nửa. Nó ngẩn mặt lên, nhìn vào đôi mắt cô gái trên giường

- Em…em là ai? Sao em ở đây, sao lại đánh tui

Nó không biết nửa, chỉ là đột nhiên mở miệng nói trong vô thức, chính nó cũng khẽ bật cười trong lòng vì cách xưng hô lạ lẫm này.

- Tui mới phải nói câu đó, tại sao anh nằm trên giường của tui, anh là ai?

- Anh…anh…tôi…tui là….

Nó ngập ngừng, hình như đứng trước gương mặt và ánh mắt này, nó không còn là chính nó nửa, hình như có một chút sợ, một chút chột dạ trong lòng. Nó đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ trong căn phòng tông màu trắng này đều quen thuộc, từng vật dụng, từng ngóc ngách có nhắm mắt nó cũng rõ ràng, chiếc giường cô gái đang nằm, mùi hương này làm sao nó có thể không nhận ra cho được. Đây là căn phòng của nó và chị kia mà

- Em là ai, sao em ở trong phòng tui.

- Phòng của anh?

Nụ cười cô ấy hé mở, chỉ là một nụ cười nhếch môi

- Đi ra!

- …

- Tui nói anh đi ra ngoài, đem con người dơ bẩn của anh ra khỏi phòng ngày lập tức, đây không phải phòng anh!

- Nhưng…

- Tui nói anh đi ra, anh đi ra

Cô nàng bật dậy, lao thẳng vào nó rồi vùng tay tát nó thêm một cái lên gò má còn lại của nó, nó ngơ ngác không kịp tránh né bởi chính nó lúc này cũng bị đóng băng mọi suy nghĩ, đóng băng mọi tỉnh táo. Cơn đau từ trên má không làm nó nói hay nghĩ thêm được gì, cô nàng kéo tay nó thật mạnh như đang lôi kéo một pho tượng, mở cửa phòng đẩy nó ra ngoài.

“Rầm!”

Cánh cửa gỗ màu trắng được khắc đầy họa tiết hoa cúc đóng sập lại sau lưng. Nó ngơ ngác ôm mặt xoa xoa quay đầu nhìn vào cánh cửa thân quen, để rồi lắc đầu thở dài lê từng bước chân nặng nhọc đi xa khỏi căn phòng. Dãy hành lang tầng hai quen thuộc này như nói với nó rằng nó đang ở trong nhà chị, cũng là nhà của chính nó từ lâu. Nhưng làm sao nó ở đây, cô gái trong phòng là ai…nó không hiểu gì cả. Bước chân xuống cầu thang, phòng khách rộng lớn hiện ra trước mắt, bên dưới cuối cầu thang là ba gương mặt vô cùng thân quen rõ ràng trước mắt

- Cậu Mon!

Ba tiếng gọi cậu Mon lần lượt từ ba người khiến lòng nó chợt lặng đi, nặng nề đến nao lòng.

- Chú Ba, thím Ba…Xíu!

Nó mĩm cười, nụ cười chẳng thể diễn tả được hình hài, đây là lần đầu tiên kể từ khi chị đi nó gặp lại mọi người. Chú Ba thở dài, gương mặt chú như già đi hơn mười tuổi, thím Ba quay mặt đi, bé Xíu nhìn nó thật lâu, để rồi đôi mắt cô bé ửng đỏ, nước mắt long lanh lăn dài trên má.

- Cậu Mon!

Bé Xíu nghẹn ngào, giọng cô bé run run như không nói thành lời. Nó khẽ lắc đầu quay mặt đi, dùng tất cả sức mạnh mình có kìm lại cái cảm xúc không thể nói thành lời chôn sâu trong lòng từ lâu, nén lại cảm giác cay cay nơi khóe mắt, bàn tay nó siếc chặt, bấm thật mạnh, thật sâu vào lòng bàn tay. Thời gian như dừng lại để chờ nó vậy, không biết trôi qua bao nhiêu thời gian, nó thở nhẹ một hơi dài, rồi quay mặt lại nhìn ba gương mặt thân quen bên dưới cuối cầu thang, rồi mĩm cười bước từng bước về phía họ. Lòng bàn tay đã đau nhói, nhưng không ngăn được nụ cười nhẹ, ánh mắt nó nhìn bé Xíu một cách dịu dàng, rồi đưa hai bàn tay lên xoa lấy má cô bé, hai ngón tay nhè nhẹ lau đi nước mắt của Xíu.

- Xíu! Không được khóc. Anh về rồi! Không được khóc! Chú Ba, thím Ba! Con về rồi!

Chú Ba vẫn nhìn nó, thím Ba khẽ quay mặt nhìn nó rồi lại quay đi, không ai nói lời nào. Chợt bé Xíu ngẩng mặt lên, nhìn nó bằng đôi mắt long lanh ngập đầy nước mắt, rồi cô bé lao vào lòng nó thật mạnh, ôm lấy nó, dụi đầu vào lồng ngực hao gầy của nó.

- Cậu Mon….! Cậu Mon…!

Ngực nó đã ướt, mảnh áo sơ-mi như dính chặt vào tim, nó mĩm cười, hai bàn tay ôm lấy người cô bé kéo thật sâu vào lòng, bàn tay phải run run xoa lên đầu cô bé

- Xíu! Anh về rồi, ngoan! Không khóc nửa, anh về rồi!

- Cậu Mon…Xíu…Xíu nhớ cậu, Xíu nhớ cô….

- Ngoan…XÍu Ngoan, không được khóc, anh cũng nhớ Xíu…

- Cậu Mon….huhu

Nó thở dài, cố nặng ra một nụ cười, hai bàn tay khẽ kéo gương mặt đang vùi sâu trong lòng ngực nó ngẩn lên, dịu dàng lau lau đi nước mắt.

- Không khóc nửa, xấu lắm đó, ngoan nè, Xíu không khóc nửa, Anh sẽ buồn biết chưa?

Thím Ba vội bước đi thật xa về góc bếp, tay thím cũng quẹt vội vài cái trên mặt. Chú Ba thở dài một tay vỗ nhẹ lên vai nó, tay còn lại xoa xoa nhẹ lên đầu bé Xíu, giọng chú cũng run run

- Cậu Mon! Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Xíu không khóc nửa con, đừng làm cậu Mon buồn, Xíu! Không khóc nửa!

Bé Xíu đưa mắt ngoái đầu nhìn chú Ba, rồi lại đưa ánh mắt long lanh nhìn nó thật lâu, khẽ gật đầu…rồi mới rời khỏi lồng ngực nó. Tay nó vẫn còn đặt trên má bé Xíu, tay còn lại xoa xoa đầu cô bé.

- Ngoan, Xíu không được khóc nửa, anh về rồi nè.

- Dạ! Cậu…

- Dặn bao nhiêu lần rồi, kêu là anh.

- Hông! Xíu…Xíu muốn kêu là cậu!

- Kêu vậy già lắm

- Kệ! Xíu muốn kêu!

- Con nhỏ này, thiệt là…

Chú Ba mĩm cười vỗ nhẹ đầu Xíu, rồi lại nhìn nó thật sâu.

- Cậu Mon lại ghế ngồi! Đi lâu quá bả với nó nhắc cậu suốt.

- Dạ chú!

Nó mĩm cười kéo tay bé Xíu đi về phía ghế sô-pha nằm giữa phòng khách, chợt có tiếng đóng cửa phía trên lầu, nó quay mặt lại nhìn lên cánh cửa màu trắng ở xa xa, mắt đầy vẻ khó hiểu, chú Ba cũng đang nhìn lên trên, rồi chú vỗ vai đẩy nó về phía ghế.

- Cô ấy là ai vậy chú?

Nó vẫn nắm chặt tay bé Xíu, ánh mắt đầy thắc mắc nhìn chú Ba.

- Cậu ngồi đi, uống nước trà đi cậu, tui mới pha.

- Dạ chú!

Nó kéo tay bé Xíu ngồi xuống ghế, cô bé vẫn như chú chim non bám vào tay nó không muốn rời ra, một tay xoa xoa đầu Xíu, tay còn lại cầm lấy ly trà từ tay chú Ba

- Tay cậu đỡ hơn chưa? Coi chừng nóng nha cậu.

- Cậu để em!

Xíu ngồi thẳng dậy vươn bàn tay bé Xíu giành lấy ly trà nóng từ tay chú Ba, chu môi thổi nhè nhẹ, nó dịu dàng nhìn Xíu rồi mĩm cười lại xoa lên đầu cô bé thêm vài cái nửa.

- Cô gái trên phòng là ai chú?

Chú Ba nhấp một ngụm trà nhỏ rồi để ly trà xuống bàn, mắt nhìn lên phía trên lầu một cái sau đó nhìn qua nó

- Cổ là em họ nuôi của cô Phương

- Em họ nuôi! Là sao chú?

- Cổ là con gái nuôi của em gái ruột mẹ cô Phương. Em của mẹ cô Phương hổng có con, cổ là người được gia đình nhận nuôi từ nhỏ.

- Vậy hả chú, sao hồi đó giờ con không biết.

- Dạ chắc cô Phương hổng muốn nhắc với cậu. Tui cũng gặp cổ được vài lần. Em gái với mẹ cô Phương hông hòa thuận, còn cổ với cô Phương thì thân thiết với nhau từ nhỏ, mỗi lần về thăm Việt Nam cổ cũng theo cô Phương về chơi.

- Dạ giờ con mới biết cô ấy, hèn gì nhìn lạ quá.

- Hồi cô Phương về đây ở luôn, cổ mắc học chưa về được, nhưng hôm đưa….

- Ba! Cô Thanh dặn…

- Rồi rồi tui nhớ rồi, con nhỏ này ba tưởng mày lo khóc chớ.

- Xí! Ba đó, làm sao cô Thanh la ráng chịu.

Bé Xíu lè lười tinh nghịch, nhưng đôi mắt cô bé vẫn không một chút vui, nó mĩm cười vỗ nhẹ đầu cô bé.

- Nè Xíu! Giấu anh cái gì đó hả?

- Hông có, hông có giấu gì đâu.

- Còn nói nửa, anh đang nói chuyện với chú Ba, Xíu ngắt ngang tính giấu gì đó hả?

- Hông có, hông được nói, cô Thanh dặn rồi. Cậu Phong cũng dặn rồi!

- Chuyện gì vậy chú? Mà cô ấy tên Thanh hả chú?

Chú Ba cười hiền từ lắc lắc đầu.

- Ừ cổ lấy tên Việt là Đan Thanh, nhỏ tuổi hơn cậu đó. Mai mốt cậu cứ kêu cổ vậy cũng được.

Nó gật đầu, Đan Thanh…một cái tên nghe hay đó chứ.

- Ủa mà em ấy có biết con không?

- Cái này…

- Dạ chị Thanh biết cậu đó cậu Mon.

- …

- Cậu đừng hỏi em sao chị Thanh biết cậu nghen, chị hổng cho nói đâu hihi.

- Xíu! Em phe nào đó hả, bày đặt giấu anh nửa?

- Hihi em phe cậu, mà hổng dám hông nghe lời chị Thanh đâu, chỉ dữ lắm đó, chỉ biết võ nửa, đánh đau lắm.

Nó bật cười trước những lời nói của cô bé vừa mới khóc xong, đùng một cái trở nên tinh nghịch đúng như tuổi mười sáu. Hung dữ, đánh đau…ờ cái này thì nó mới nếm qua rồi, đánh đau thiệt chứ đùa, suýt tét môi nó luôn rồi chứ đâu. Nhưng cô gái này, tự dưng ở đâu xuất hiện, biết nó thì biết nó, chắc là chị nói, nhưng nó đâu có biết sự tồn tại của cô ấy đâu nhỉ, sao chưa gì đánh nó như kẻ thù lâu năm vậy ta, nó đâu có trêu chọc gì cô nàng đâu.

- Nè Xíu! Nói nhỏ anh nghe thêm chút thông tin bà cô đó coi Xíu. Ngoan nói anh nghe, mai mốt dẫn đi uống trà sữa.

- Hì hông dám đâu, nè em dặn cậu nè, nói chuyện với chị Thanh cẩn thận đó, bị đánh ráng chịu. Hình như chị Thanh ghét cậu lắm đó.

- Ủa mắc gì ghét, anh có quen biết gì đâu?

- Em hổng biết, từ hồi về đây ở em với ba má nhắc cậu là chị Thanh la liền.

- Ơ…

Nó ngẩn người, sao tự nhiên ghét nó, không quen không biết, có chọc ghẹo gì cô nàng đó đâu ta, rồi còn tự nhiên đánh nó hai cái nửa, con gái kiểu gì vậy trời.

- Hổm rày cậu ở đâu? Ăn uống ra sao để ốm nhôm quá vậy?

Tiếng thím Ba nhẹ nhàng sau lưng, rồi thím ba đi vòng ra phía trước ngồi xuống cầm lấy bàn tay nó bóp bóp, tay còn lại xoa xoa lên vai, lên má nó như đang xem xét.

- Dạ thím khỏe hả thím, con đi loanh quanh thôi, lúc ở Đà Lạt, khi thì đi chơi xa.

- Rồi cậu về đây ở đâu, sao hổng về nhà, nhắn có mấy cái tin rồi đi mất tích, tụi tui ở nhà lo biết bao nhiêu.

- Dạ con ở nhà trọ với thằng bạn, lâu lâu ở ké mấy người chơi chung nhóm đó thím.

- Khổ vậy con, sao hông về đây ở. Dù gì nhà này cũng là nhà của cổ, cũng coi là nhà của cậu, đi ra ngoài ở ăn uống làm sao đủ no. Coi ốm quá trời, cậu về đây ở tui nấu cơm cho ăn, để đau ốm Phương biết con nhỏ buồn.

- Hì…dạ…

- Thôi má nó đi nấu cơm cho thằng nhỏ ăn, coi nấu thêm chút canh giải rượu.

- Ừ ừ để tui nấu. Cậu Mon ngồi chơi thím nấu cơm, chút xíu xong liền nghen. Thiệt tình, tối qua uống cái gì sỉn dữ hông biết.

- Dạ thím.

Nó mĩm cười ngả người ra ghế, nhà vẫn là nhà, chỉ là…nó thật sự không biết có nên về đây ở hay không.

- Ủa sao tối qua con về đây được vậy chú?

- À cô Thủy với cái cô gì cao cao đưa cậu về. Làm gì nhậu sỉn dữ vậy cậu.

- Dạ con tiếp khách.

- Cậu Mon đó nghen, bày đặt nhậu sỉn hư lắm rồi nha. Hồi tối sỉn nói tùm lum hết hà.

- Hì thì lâu lâu bị khách ép uống hơi nhiều. Ủa rồi ai đưa anh lên phòng, sao tự nhiên sáng nay thấy bà cô Thanh nằm kế bên vậy Xíu.

- Hihi em với ba đưa cậu lên, mà cậu cứ đòi vô phòng đó, chị Thanh ngủ trong đó cậu cũng kệ đòi vô nằm.

- Ơ bộ Thanh về đang ở phòng chị Phương luôn hả?

- Dạ chị Thanh đang ở.

- Vậy sao hổng kéo anh qua phòng khác ngủ?

- Ai cản được cậu đâu, cô Thanh dữ như vậy còn bị cậu nạt mà.

- Ơ..

- Ủa vậy hồi tối chị Thanh ngủ luôn trong phòng thiệt hả cậu?

- Ai biết đâu, sáng dậy thấy bà cô đó nằm kế bên.

- Hì hì, hoy cái này em hổng biết, hồi tối giờ em tưởng đuổi cậu hổng được cô Thanh qua phòng khác ngủ.

- Haizz anh cũng đang thắc mắc đây, thôi đau đầu quá. Để đó từ từ tính sau.

Nó vỗ vỗ đầu rồi ngả người ra ghế, không biết có nên nói chuyện với cô nàng hung dữ kia không, tự nhiên ở đâu xuất hiện, thấy mọi chuyện hơi bị không bình thường rồi đó, hình như ai ở trong căn nhà này đều khác thường, lây luôn cái tính hay up up mở mở, thích bí mật, bất ngờ của chị luôn thì phải.

- Để tui đi phụ bả, cậu Mon ngồi chờ chút có cơm ăn liền nha cậu

Chú Ba cười cười đứng dậy vỗ vai nó một cái rồi đi vào phòng bếp.

- Dạ chú

Nó cười đáp lại rồi quay qua xoa nhẹ đầu bé Xíu.

- Buông anh ra được rồi cô bé, anh có chạy đi đâu mất đâu mà nắm áo hoài vậy?

- Em sợ cậu lại đi mất tiêu, cậu Mon cậu Mon về đây ở nghen, hông cho cậu đi ra ngoài ở nửa.

- Nhưng…

- Cậu ở lại nghen, cậu hổng ở Xíu hổng buông cậu ra đâu.

Nói rồi Xíu ôm luôn cánh tay nó, ra vẻ nhất quyết không rời nó một bước. Bật cười xoa đầu Xíu nó lắc đầu bất lực.

- Rồi thì để tui về ở. Giờ đi pha cho anh ly cà phê thiệt ngon coi nè, yên tâm anh không chạy đi đâu mà lo.

- Dạ cậu Mon hứa rồi đó nghen, cậu mà đi nửa, em em nghỉ nhìn mặt cậu luôn đó.

- Biết rồi biết rồi, giờ a ra vườn ngồi chơi, Xíu pha cà phê dùm anh nha.

- Dạ cậu Mon chờ em xíu.

Bé Xíu vui vẻ buông tay nó ra đứng dậy đi vào bếp, đang đi nửa chừng chợt quay lại chỉ chỉ tay về phía nó

- Nhớ đó, hông được ra ngoài ở nửa đó.

- Dạ biết rồi bà cô nhỏ.

- Hihi à chị Thủy nhắn chừng nào cậu Mon dậy gọi điện cho chỉ đó.

- Ừ! Anh biết rồi.

Nghiêm mặt với nó một cái bé Xíu mới chịu đi vô bếp pha cà phê. Nó đứng dậy đi ra vườn, mọi thứ vẫn như cũ, từng gốc cây, từng khóm hoa, bãi cỏ, ngay cả chiếc ghế gỗ của nó và chị vẫn không thay đổi, ngay cả chiếc chuông gió nó mới mua sau này treo trên nhánh cây phủ bóng xuống ghế cũng như cũ. Mọi thứ xung quanh vẫn vẹn nguyên như ngày nào, chỉ là…không còn chị. Nó chầm chậm ngồi xuống ghế, tay mân mê một đóa hoa cúc trắng nhặt được trên bàn, cánh hoa trắng tinh khôi như mới vừa rơi xuống từ thiên đàn. Nó mĩm cười thở nhẹ. Lần mò trong túi áo rút bao thuốc lá hơi nhàu nát, còn vài điếu nhưng đều đã bị ép cong veo. “Keng…tách” tiếng zippo như phá vỡ không khí yên lặng giữa khu vườn, trời không gió, ngay cả chiếc chuông gió trên đầu cũng như yên lặng vì sợ làm ồn nó vậy. Từng làn khói trắng nhẹ bay lên trời, nó cũng đưa mắt nhìn theo, trời xanh mây trắng nhẹ trôi, không biết chị có đang nhìn nó không nhỉ. “Em à! Anh lại hút thuốc trong vườn nè, lại đây mà la”

………

Chẳng có chị la nó, chỉ có tiếng bé Xíu đứng bên cạnh tự lúc nào, trên tay là một ly cà phê đá, tay còn lại đang cầm một chiếc gạc tàn hình thủy tinh hình một đóa hoa, có lẽ nên gọi nó cũng là hình hoa cúc, vì nó là do chị mua cho. Chị không cho nó hút thuốc, chị quản lý nó, chị giận dỗi la mắng nó vì phát hiện mỗi lần say nó hút thuốc. Nhưng gạc tàn, bật lửa cũng vẫn là chị mua.

- Em biết ngay cậu Mon lại trốn ra đây hút thuốc mà, cậu hút ít thôi, bị la đó.

- Ừ anh biết rồi.

Bé Xíu nghiêm mặt, ánh mắt lại long lanh như sắp khóc, cô bé vội để ly cà phê và gạc tàn xuống bàn rồi chạy đi, nó nhìn thấy Xíu đưa tay tự lau lên mắt, trái tim nó như bị xé ra từng mảnh nhìn theo bóng lưng Xíu. “Vẫn trốn ra vườn hút thuốc lén…nhưng đã không có em la anh nửa rồi”

Nó mĩm cười tay xoa xoa lấy ly cà phê vài vòng theo thói quen, chẳng có màu son môi nào dính trên miệng ly cả, chỉ có những giọt nước vươn trên miệng, long lanh không màu sắc. Một ngụm cà phê đắng tan vào cổ họng, đắng lắm, vì nó là cà phê không đường, vì nó chẳng có son môi.

“Kẹt”

Tiếng cửa mở nho nhỏ vang lên nhẹ giữa không gian yên lặng, hình như là tiếng cửa mở, nó loáng thoáng nghe được. Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, hình như là cửa sổ phòng chị, chỉ là cánh cửa vẫn đang đóng chặt, mắt nó không tốt lắm, chỉ là hình như cánh cửa hé mở thì phải, hoặc có lẽ nó lầm. Không nhìn thấy được gì, nó lại nhìn xuống ly cà phê trên bàn, rồi nhìn quanh khu vườn…ánh mắt như cố tìm kiếm bóng hình nào đó. Để rồi nó gục đầu xuống, nằm co ro trên ghế, tay vẫn cầm điếu thuốc cháy dang dở đưa lên miệng hít sâu một hơi, sau đó thở một hơi dài…cứ vậy mà nhắm mắt mặc kệ mọi thứ xung quanh mặc kệ luôn tàn thuốc cháy vào tay, một lần nửa…có lẽ nó lại muốn ngủ vùi, lại muốn mơ…ở trong mơ, nó mới được nhìn thấy chị…

- Cậu Mon…cậu Mon

Tiếng bé Xíu vang nhẹ bên tai, nó mở mắt ra ngơ ngác nhìn, Xíu đang đứng bên cạnh tay cầm theo hộp thuốc màu trắng, ánh mắt Xíu lại đỏ hoe.

- Dậy ăn cơm nè cậu Mon.

- Anh ngủ bao lâu rồi Xíu?

- Dạ khoản một tiếng, cậu dậy rửa mặt rồi ăn nghen.

Nó ngồi dậy vươn vai một cái, mùi đồ ăn nóng phả vào mũi, nó nhìn sang chiếc bàn gỗ bên cạnh, là món bò kho ngon lành cùng hai ổ bánh vàng óng, một tô canh nấm rong biển kèm theo vài hạt sen, cà rốt, thịt băm, một ly trà gừng cùng dĩa trái cây ngon lành.

- Cậu Mon tính đi đâu vậy?

- Anh đi rửa mặt.

- Em có đem khăn lạnh ra nè, cậu Mon lao cho tỉnh rồi ăn.

- Ừ cũng được, anh cảm ơn Xíu.

Nó ngồi trở lại xuống ghế, Xíu cũng kéo một chiếc ghế gỗ lại gần, mắt Xíu cứ long lanh ngấn nước khiến nó cũng không dám nhìn vào mắt cô bé. Xíu nhẹ nhàng bóc tem hộp khăn lạnh rồi rút khăn ra cho nó, tay còn lại Xíu khẽ kéo kéo bàn tay phải nó để sang đùi mình.

- Cậu Mon lau mặt rồi ăn nghen, để em thoa thuốc cho cậu.

- Ủa thoa thuốc gì vậy Xíu, anh có bị gì đâu?

- Phỏng rồi nè hổng sao sao được.

Bé Xíu cầm bàn tay nó giơ giơ lên cao, nó ngẩn người nhìn, đầu ngón giữa và ngón trỏ của nó giống như cháy đen bên ngoài, phồng rộp lên. Thì hai ngón tay kẹp thuốc của nó bị phỏng nhẹ mà nó vẫn chưa cảm giác được, chỉ đến khi bé Xíu dùng một chiếc khăn lạnh khác lau nhẹ vào nó mới cảm thấy đau rát. Khẽ bật cười nhẹ, nó cũng chẳng nói gì, chỉ dùng tay còn lại lau mặt, lau luôn cả khóe mắt mõi nhừ. Sau đó nó cầm ly cà phê tan hết đá đưa lên miệng uống một hơi dài. Bé Xíu nhăn mặt

- Cậu Mon sao hổng uống trà gừng, cà phê tan hết rồi uống chi

- Của Xíu pha, đâu có để phí giọt nào được

Nó mĩm cười nháy mắt, bé Xíu bậm môi, đôi mắt long lanh chợt rơi một giọt nước mắt, nó lắc đầu đưa tay trái lau nhẹ lên má Xíu.

- Không được khóc, nước mắt đâu nhiều vậy nè.

- Bụi đó, cậu Mon kệ em.

Bé Xíu chu môi quay mặt đi lau vội nước mắt rồi mới quay lại lấy một tuýt thuốc thoa ngoài da thoa lên hai ngón tay nó, vì bị Xíu giữ hết một tay cho nên nó cũng chỉ đành dùng tay còn lại cầm muỗng lên múc một muỗng canh nóng đưa lên miệng. Vị canh lan tỏa khắp miệng, cay nhẹ, một chút nồng, một chút ngọt thơm khiến cả người nó như tỉnh táo hẳn. Đồ ăn của thím ba lâu rồi nó không được ăn, vẫn ngon như ngày nào. Xíu thoa xong thuốc cho nó rồi lấy thêm khăn lau sạch tay mình, sau đó Xíu xé nhỏ bánh mỳ để vào một chiếc dĩa nhỏ bên cạnh.

- Cậu Mon ăn một tay thui, để em xé bánh mỳ cho, tay cậu mới thoa thuốc đụng vô đồ ăn hổng được.

- Ừ anh cảm ơn Xíu nha, vẫn là Xíu ngoan nhất.

- …

Nó xoa xoa đầu bé Xíu rồi cầm một mảnh bánh mỳ được xé sẵn chấm vào nước bò kho chầm chậm ăn. Xíu vẫn im lặng ngồi bên cạnh giúp nó xé từng mảnh bánh mỳ nhỏ, thi thoảng nó cảm nhận được cô bé lén dùng vai áo lau nước mắt của mình. Xíu còn nhỏ, không đủ mạnh mẽ để kìm nén được cảm xúc cho dù nó biết cô bé đã cố gắng rất nhiều. Nó thở dài, cũng không nói gì với cô bé, chỉ cắm đầu mượn việc ăn để che đi cảm xúc của riêng mình. Nó không dám trở về nhà, vì gặp nó người trong nhà sẽ lại đau lòng, sợ nhìn thấy cảnh này, nó có sai đâu, bé Xíu rơi nước mắt, chú thím ba cũng lại nặng lòng.