Chương 9: Chương 9: Thương (1)

Chương 9: Thương (1)

Rời đi căn phòng phía sau Trần Lăng chỉ còn lại Đức Quan ở phun máu tươi, dần dần mất đi sinh cơ, con mắt hắn hữu khí vô thần, mắt đi bản sắc con ngươi vốn có, ngươi thân khí đoạn tuyệt, mất đi sinh cơ, mắt thấy đã cứu không trở về, chết không nhắm mắt.

Trần Lăng đón ánh mặt, từ choáng váng trạng thái có chút tỉnh táo, ánh mặt trời làm hắn cảm giác được hơi ấm, ổn định thân mình rời đi Đức Quan gia môn. Xa xa đường phố trung tiếng hò reo nhộn, khác biệt với cảm giác của Trần Lăng lúc này. Kiếm gỗ đào phía sau đã dính máu tươi, bị hắn cuốn đằng sau vạt bạt che lấp, không để lộ ra thân kiếm.

Thân thủ của Trần Lăng không tính là quá cao siêu, động tác có điểm chậm giết người vẫn bị máu tươi bắn lên thân, hắn phải dùng kiếm đón trước để giảm thiểu máu tươi văng tới.

"Theo Bối Vũ nói, Đức Quan hắn không chỉ ở có một mình." Trần Lăng lắc đầu, theo đó rời đi.

Mường nượp trong đám người, một cái phụ nhân trở về gia thất, bước lên cửa môn, nàng hãi hùng nhìn cái cửa môn chia làm hai, chạy vào trong gia, bước chân của nàng dồn dập, tựa như sợ hãi 1 thứ gì đó mãnh thú. Trong nhà truyền đến tiếng đồ đạc rơi, còn có tiếng phụ nhân hét thảm thiết.

Dân cư xung quanh giật mình, đường phố lớn ngõ nhỏ người hướng môn ngôi nhà nhỏ tụ tập, người đến càng lúc càng đông, tranh nhau chen chúc. Bọn họ trong nhà cảnh tượng, còn có đồ đạc rơi rụng. Trong nhà phụ nhân người đang ôm lấy một cái thi thể đứt lìa 4 phần khóc lóc thảm thiết.

"Phu quân, sao chàng có thể bỏ thiếp mà đi, đời này thiếp biết sống làm sao." Phụ nhân có vẻ tuyệt vọng, lại không đành lòng ở lại khóc rống.

Xung quanh người nhìn nàng xì bàn tán, tụ lên ở phía ngoài nói chuyện, bọn họ cũng không dám vào trong gia môn xem xem, chỉ từ bên ngoài nhìn vào đã thấy rõ tình hình, vô hình trung tụ lại bên nhau, có tiếc thương cũng có châm chọc.

"Đức Quan ngày thường ta thấy hắn là người tốt, mọi khi đều ở chúng ta xóm làng hòa thuận, sao nay có thể xảy ra cớ sự như vậy."

"Ngươi biết gì mà nói chứ, khẳng định là trong giang hồ nhân sĩ ra tay, ngươi xem cái kia thân thủ, tất là quyết liệt hạng người, hắn đem tứ chi Đức Quan đều chặt đứt, chứng tỏ là có mối thù thâm sâu người. Ta xem Đức Quan hắn ngày thường ở trong làm việc tính tình có điểm ngạch thích làm theo ý mình, trong vô ý đắc tội người cũng phải."

"Cái dạng gì người tàn độc đụng 1 kiếm liền phải phế tứ chi người ta đây. Ta xem nương gia ngày sau đều khó sống, nàng có phu quân ở đắc tội người trọng như vậy, ai dám lấy nàng." Nam tử lắc đầu tiếc nuối.

Qua cửa vào, nữ nhân ôm lấy thi thể khóc rống lên, tương lai thu nhập gia đình đều ở Đức Quan 1 mình trên người gánh, hắn chết đi mang lại gánh nặng rất lớn về tiền tài, kết cục phía sau có thể không tốt đẹp. Thời đại này ít người sẽ đi lấy lại vợ người khác, huống chi là nàng sẽ bị lời ra tiếng vào nói là sát chồng mệnh số, kết cục về sau là rất khó khắn.

Nữ nhân tiếng khóc kêu lớn, ở tiếng người nói bàn tán che lấp.

Trần Lăng ở góc phố từ xa, nhìn dân chúng tụ tập cảnh tượng. Phút cuối cầm trừng Trần Lăng đã có chút mềm lòng, hắn có lẽ luôn có một điểm mấu chốt của mình, hắn mềm lòng với mọi thứ, sẽ không giết người đến cuối, đến tuyệt. Đó là trong thân tâm hắn còn có 1 tia lương thiện lời nói cho hắn dừng. Xoay người rời đi hiện trường chỗ, Trần Lăng có thể thấy một đám binh lính cầm giáo chạy bộ tới, bọn họ cầm trên tay đầu mâu sắc nhọn, người mặc là màu xanh áo vải, giữa ngực có ghi một chữ quan tự, đầu đội lên mấy cái mũ đỏ, đỉnh có đầu gai nhọn hoắt.

Đám lính chạy bộ tới, bọn họ còn có vây quanh đằng trước một tên quan quân, ngựa nọ cưỡi trên tốt xích thố chiến mã, uy cấp hiện trường. Dân chúng thấy hắn đều dồn dập tránh sang một bên, xua như xua vị, nào dám cản trở người thi hành công vụ.

Bọn họ là thuộc hoài phủ quan quân, phụ tránh điều tra các vụ án, hiện trường vật sự người đều không muốn vào. Phụ nhân lúc này đã được hai tên hạ quan dìu dắt, dẫn tới gặp quan đầu, nàng quỳ xuống dưới nền gạch khóc lóc thảm thiết, cầu xin quân phủ.

Ở từ xa, Trần Lăng không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì với nhau, một làn sóng quan quân vây tới che lấp tầm nhìn của hắn, quan phủ dân binh tụ tập lại đây, bắt đầu giải tỏa hiện trường vụ án.

.

.

Trở lại gia thất, Trần Lăng trở về chính mình phủ viện tiện nghi phòng nhỏ nghỉ ngơi, hắn nằm lên giường ngủ một lúc cho thần hồn thư thái. Lúc giữa trưa, Liên Nhi mang đồ ăn tới chỗ hắn đưa qua, tin tức hắn thiếu chủ này trở về không phải là cái gì quá bí mật, hắn từ Trần Gia cửa đi vào, ai cũng đều nhìn thấy.

Phủng lên cơm trắng cho vào miệng, một miếng đùi gà và rau ở bàn viện ăn no nên, Trần Lăng ngồi lúc ở bàn ghế phía sau vườn nghỉ ngơi, gió thổi cỏ cây lung lay, thật là hiền hòa cảnh tượng.

"Thiếu chủ ngươi mấy hôm nay đi đâu, ta thấy ngươi ở nhà vắng mấy ngày." Liên nhi bên cạnh không cấm tò mò hỏi hắn.

"Ta muốn làm chuyện tất nhiên là chuyện cá nhân, liên nhi ngươi phải biết có những chuyện ngươi nên hỏi hay không nên hỏi ta chứ? ngươi tự khắc hiểu." Trần Lăng trả lời: "Ta chưa nói ngươi cũng không nên hỏi xuống vấn đề."

Trần Lăng nói, kỳ thật có những thứ hắn không muốn cho người khác biết, Liên Nhi với hắn cũng là người tin tưởng nhưng ở mức độ vừa phải, một số chuyện không nên là sẽ không nói. Huống hồ, bên trên người sẽ không muốn bên dưới người biết quá nhiều về chính mình.

Trần Lăng ngồi ở bàn đá, dò hỏi mấy hôm nay ở trong nhà sự, từ phủ nha hoàn cho tới tôi tớ việc vặt, còn có chính sự mấy chuyện quan trong. Liên nhi nói cho hắn Trần phủ đều chưa phát sinh cái gì to tát đại sự, mỗi mình gia phía hắn có sự.

"Đông viện trưởng lão hôm nay đã bị trưởng lão viện giáng chức, ngài chưa chắc nghe quá chuyện đó." Liên nhi nói.

"Vì sao vậy."

"Vì bọn họ không muốn ngài biết."

"Đây là chuyện hệ trọng, tại sao không có một ai đề qua với ta vậy." Trần Lăng nghi hoặc hỏi, đông viện trưởng lão là hắn thân thuộc một trong các vị trưởng lão, hỗ trợ hắn ở trần gia làm một số chuyện, chữa cháy nhà vấn đề. Đông viện trưởng lão bị cách chức tựa hồ cho hắn cảnh kỳ quái, trưởng lão bình thường mọi khi hành xử cẩn thận, làm việc luôn có tính toán, vì sao sẽ xảy ra chuyện. Đông viện trưởng lão đi xuống đại biểu Trần Lăng nơi tiền tài phát ra đại lượng phê suy giảm, một phần hỗ trợ một phần eo hẹp, quá về sau nhật tử liền eo hẹp.

"Còn có ngài phía kia sản nghiệp, quá gần nửa tháng này đang ở thua lỗ." Thanh Liên đưa xem bổ sung nói thêm cho hắn chuyện.

"Sao ta có thể quên đi chuyện đó đây, đó là việc không nên quên." Trần lăng xoa đầu mình, cảm giác trung trí óc là như vậy mâu thuẫn. Xem ra một mình quên đi ưng trảo công, hắn còn quên mất trong gia mấy chuyện quan trọng khác, này vô tình làm hắn bị thâm hụt trí nhớ, chỉ có khi nghe người nhắc tới mới nhớ lại một vài, này thường rất hỏng chuyện.

"Xác thực cách đây quá nửa tháng ta đang ở nguyên cứu sổ sách." Trần Lăng gật đầu, đây là hắn không có biện pháp, nửa tháng nay hắn đều ở trong nhà làm việc, nguyên cứu cuốn sách đen bí ẩn, bất kỳ việc gì đều bị hắn vứt sang một bên, điều hạ nhân tự ý làm việc, việc kinh doanh cũng để bọn họ quản lý, không nghĩ sẽ xảy ra vấn đề, khiến cho phía phòng trà thua lỗ nặng. Để Trần Lăng không vui cái, bọn họ dĩ nhiên không hề có báo cáo gì lên chỗ hắn, ngược lại đem chuyện thua lỗ giấu đi.