Chương 3: Chương 3: Gia (1)

Chương 3: Gia (1)

Thực ra trước giờ không có loại này cảnh giác, hắn có thể sống không quá lâu, làm Trần Gia bên trong con thứ, hắn tâm phòng bị là không nhỏ, chỉ giờ muốn giữ mình mạng sống nên sẽ vậy. Trần Lăng cầm lấy bội kiếm đặt cạnh góc tường, kiếm tiêu bản là gỗ, hoa văn lẫn chuôi cầm đều được bọc gỗ qua, gỗ là gỗ đào, trân quý lâu năm cây đào được chặt lấy làm gỗ bọc kiếm, bên trong bao lấy thanh sắt, rèn đúc sắc nhọn, sắt trộn lẫn hợp kim làm cho thanh kiếm trở nên đao thương bất nhập.

Kiếm xuất tới thị trường bản cũng là loại cực phẩm, được hắn đặt cho người rèn đúc chỗ, hắn mong hắn có thể sử dụng thanh kiếm cả đời. Mặt ngoài gỗ bản là để ngụy trang, nó có thể khiến cho người tới không kịp phòng bị, tưởng đó là kiếm gỗ của thầy pháp, mặc định vì một cây kiếm gỗ đào. Kiếm ra khỏi vỏ, nhất minh kinh nhân.

Cầm kiếm dắt bên hông, hắn dứt khoát là đi ra khỏi căn nhà. Nói nhà là không phải, này xác thực là 1 căn biệt phủ có cỏ cây hoa lá, trang viên tường hòa. Ngách cua chỗ có cả một hồ nước nhỏ, Trẫn Lăng đoán là trong đó có cá, chẳng qua hắn chưa bao giờ thử thả câu một lần. Trần Lăng chẳng bao giờ để ý tới mấy thứ này, dọn dẹp biệt phủ hắn thường để cho người khác làm, sẽ không quan tâm hay hỏi bọn họ đã làm chưa. Tính tình hắn có lẽ thế nào cũng được, không đòi hỏi cao.

Trước cửa biệt phủ chỗ, cắm 2 cây tiểu nhỏ, cánh nhau mỗi quãng là một đoạn đường ngoắt nghẻo đi ra, 2 bên trồng đều cây xanh hoa lá, còn có thảm cỏ được cắt tỉa trau chuốt, chậu cây đặt 2 ven đường. Cắt gọt tỉ mỉ, là thường xuyên có người làm vườn ở chăm sóc. Trần Lăng đi ra tới mái vòng biệt phủ chỗ trong sân còn cắm mấy cột đá 2 bên, cột đá hình dạng một tiểu miếu, bên trong rỗng có thể thắp nén. Tưởng tượng ban đêm biệt phủ có ánh nến hạ sẽ không như vậy u tối.

Mật trong phủ viện cao quý của Trần Gia, tất cả đều có tường vây bao quanh, mái vòm gạch lát đối diện cửa phủ là cổng đi ra. Mái vòng như cái tên, nó là hình tròn giống như lỗ thoát, gạch đá đều được gọi cong. Đứng ở cổng vòng có 2 gã thị vệ, bọn họ ăn mặc trang nghiêm, mũ giáp chỉnh tề, các lớp giáp được buộc lấy dây đai, ở những phần dễ co duỗi cử động vốn có cần sự thoải mái, như cũ là chỗ yếu điểm vị vũ khí chặt đứt chỗ là sẽ tổn thương da thịt. Một số bộ vị không cần thiết được treo móc sắt nối liền, nó đem lại cảm giác an toàn cho người sử dụng ở phần bụng và đầu dễ bị tổn thương. Đánh giá về vũ khí chỗ, Trần Gia người vệ binh thường xuyên sử dụng là thương.

"Hai ngươi có thấy tên kia người hầu qua đây không ?. Vừa này hắn mang cơm cho ta xong đã vội vàng đi rồi."

"Thiếu gia có hỏi, Tứ Bát hắn ở kia tòa cổng vòm cua ngắt, chắc là chuẩn bị rời đi phủ. Thiếu Gia ngài mới ra cánh lúc hắn trở đi không lâu, chắc vẫn chưa đi ra đi." Vệ quân cung kính trả lời hắn.

"Vậy sao, cảm kích ngươi thành thật, 2 ngươi liền nghỉ hôm nay. Ra chỗ vệ quân thông báo một tiếng, đừng nói là nghỉ, chỉ nói là ta thiếu gia cần 2 ngươi việc điều 2 ngươi ra ngoài."

"Tạ thiếu gia." Hai người đều không ngờ tới chỉ giúp vội Trần Lăng một cái việc sẽ được nghỉ 1 ngày, thật lòng cảm tạ.

Hai người vừa rời đi, Trần Lăng đã hướng đông viện phủ dò đi. Trần Gia phủ diện tích có thể nói là lớp, kiến trúc san sát, cho thấy rất nhiều phủ viện, đa phần là bỏ trống, còn cho tôi tớ quan trọng được quan ở một vài. Người bình thường muốn xuất muốn nhập đều rất mất thời gian, mỗi phủ viện chỗ đều có binh lính, không được đi nhanh, bước đi phải từ tốn, ổn định từng bước, gặp vệ binh phải thi lễ chào hỏi. Vệ binh cũng lấy này đó tôi tớ chào lấy làm vinh dự thoải mái, cho bọn họ cảm giác tồn tại. Người rời đi phủ không nói quá nhanh, ít cũng phải qua hơn chục đoạn kiểm soát.

Trần Lăng tùy ý dạo quanh 1 vòng hướng Đông Viện cửa ra mà đi, trên đường vệ binh cũng không ngăn cản hắn đi vội. Luật lệ chỉ dành cho hạ nhân, đều sẽ không áp dụng lên người hắn. Hắn có thể tùy ý ra vào nhanh chóng, không cần thiết phải chào hỏi hay là nói bất kỳ ý kiến ai hết. Gia bên trong chủ địa vị khác hạ nhân chỗ. 1 vòng lấy là hắn đụng lấy người tới. Tứ Bát chào 2 thủ vệ, đi xuyên qua 1 cái phủ viện, Trần Lăng trực tiếp đi vào trong. Gạch đá mảnh sân vườn hạ. Người tới ăn mặc quần áo làm thủ vệ không cấm cung kính vái.

Tứ Bát vừa mới đi vào phủ viện được vài bước chân, giọng nói đã ở sau lưng hắn vang lên.

"Ngươi đi đâu đấy, ta còn có việc cần nhờ ngươi, ngươi đã vội đi rồi. Làm ta tìm ngươi mãi."

Tứ Bát giật mình xoay người, đều sẽ không nghĩ thiếu chủ nhà mình sẽ đi theo hắn tới tận đây. Thời gian đoản như vậy chắc hắn còn chưa kịp dùng xong bữa. Hắn một mặt tươi cười nịnh nọt, nô tài nên có bộ dáng, hướng Trần Lăng dựa sát.

"Thiếu gia ngài tĩnh dưỡng đã thật lâu. Ta chờ không thấy ngài phân phó nên vội vã rời đi, làm bên trong phủ việc, còn xin thiếu gia chớ tránh."

"Chén cơm hôm nay của ta vẫn là Hưng đầu bếp nấu chứ, hay là gia chúng ta đã đổi đầu bếp khác rồi."

"Vẫn là cái kia Hưng đầu bếp, thiếu gia chẳng nhẽ có cái gì không vui. Hưng đầu bếp nấu ăn mấy bữa nay không vườn miệng ngài." Tứ Bát nghi hoặc hỏi.

"Có lẽ là như vậy đi, ngươi đi về bảo Hưng đầu bếp nấu món khác, cấp ta đổi một cái thực đơn. Còn cái kia Trà, mùi giống Nhân Sâm là đâu đưa về mới vậy."

"Dạ bẩm thiếu gia, là Trần Gia chúng ta dược đường hôm qua mới nhập mới lô hàng, chúng ta kiểm tra qua mọi thứ đều còn mới, có thêm một gốc cây hồng sâm đỏ. Mấy hôm thấy thiếu gia mặt mày ủ rũ, tâm bình khí tráng kém. Dược Đường trung lão nhân chủ động cắt lấy một ít nấu qua làm trà cho ngài." Tứ Bát nói ra nguồn gốc của cây hồng sâm, ý chỉ nó đắt tiền là Dược Đường mấy lão nhân tâm ý kính biếu lên thiếu gia, hạ nhân bên trong tâm ý.

"Được rồi." Trần Lăng phất tay, xoay đầu rời đi, cũng không thèm để ý tới Tứ Bát đang hướng hắn nhịn nọt. Hắn đi ra phủ viện, hai tên vệ binh hướng hắn chào, hắn cũng không thèm để ý, suy tư rời. Bước trên gạch đá trắng lát nền phủ, Trần Lăng chưa vội trở lại phủ viện của mình, nửa đường hắn đột nhiên nghĩ khác đổi chiều hướng nhà bếp.

Nhà bếp nằm ở mặt nam Trần Gia Phủ Viện, kiến trúc được thiết kế bằng gỗ, mộc mạc nhưng lại chẳng phải sạch sẽ. Quanh năm liên tục nấu ăn, đầu bếp đi ra đi vào, còn có các loại hương liệu cùng chế biến đồ vật trộn lẫn. Nó chẳng lúc nào là không ở cọ xát bẩn thỉu cả. Mùi mỡ mùi dầu ăn bám vào gỗ, sinh ra vết loang lổ ẩm thấp. Hình dung sử dụng phương pháp tẩy rửa sẽ không có hiệu quả mấy, với hiệu suất làm việc của nhà bếp, ngày ngày hầu như đều phải ở nấu cơm, có thể nghĩ tới thời gian cọ rửa. Dầu ăn cùng mỡ đã bám vào gỗ, nghĩ chỉ có thể gọt bớt gỗ đi thôi, việc này là không nên, phương pháp làm bào mòn cấu trúc không mang tính ổn định.

Đứng từ xa, Trần Lăng có thể nhìn thấy cửa nhà bếp bốc lên hương khói ngào ngạt, tất cả đều là hương khí cùng dầu mỡ. Nhà bếp là không lúc nào không ở hoạt động. Bước vào nhà bếp lúc, nồng nàn mùi hương thơm sộc vào mũi, cảm giác khá nghẹn sặc.

Khói bụi mù mịt, Trần Lăng tìm tới bếp trưởng. Tên bếp trưởng này Trần Lăng ngại làm ra mạnh tay động tác với hắn. Có thể lên làm bếp trưởng, hầu như đó là tay nghề siêu cao hạng người. Được gia tộc hắn mời về chỉ đạo nấu nướng, đầu bếp trưởng tất nhiên là cực kỳ bận rộn, Trần Lăng hỏi hắn đều ở đạp vội, làm Trần Lăng phải theo hắn dạo quanh.

"Ngươi cái này nướng cần thêm ít hỏa." Bếp trưởng chỉ đạo hắn đầu bếp lính người, đi ngang qua ai liền sẽ chỉ đạo người đấy.

"Uy, ngươi không nghe ta nói sao."

"Cái gì."

"Ít nhất ngươi phải trả lời ta vấn đề, ta là Trần Gia nhị thiếu đấy, con sinh mạch chính đấy."