Chương 21 Đông Viện (1)
Sáng sớm, Trần Lăng tỉnh dậy là một hồi khỏe khoắn, hắn cảm giác được cơ thể mình thoải mái đến khó tả dường như. Đêm qua hắn nghĩ mình có lẽ đã ngủ mất đi, bản thân lại phải dừng lại, không thể tiếp tục đọc thánh điển. Không ngờ trong mơ hắn vẫn có thể xem nó, thánh điểm xác thật, càng xem càng say, không khỏi để hắn cuốn sâu đi vào, hãm ra không được, hắn vẫn tâm đắc thánh điển mùi vị bên trong tồn tại các câu văn cái chữ.
"Đây là tìm một nan đề giảng dạy thần khái niệm, chẳng biết ai sẽ hiểu nó, ta biết người đều có bọn họ khái niệm sở thích, bọn họ lúc ban sơ mặc dù không thờ ai nhưng vẫn luôn tiềm cho mình một cái điểm dựa tinh thần tiềm thức, nó là vô vị lại khó có thể định hình, ta chỉ tín ngưỡng vào thứ vô hình, xác thực cảm thấy đầy đủ cõi lòng."
Câu này khá hay, Trần Lăng nghe được ra bản tính con người nhưng hắn lại tìm không ra bản chất của nó, cụ thể hắn tìm không được phản bác, chứng minh là câu này sai hay lý luận. Không rối rắm ở vấn đề này, Trần Lăng quyết định rời giường luyện tập, thân đứng ở sân vườn bắt đầu luyện Tật Phong Bộ.
Môn này thân pháp được hắn luyện khá lâu rồi, động tác vẫn chỉ xem là miễn cưỡng đạt ổn, về sau muốn thuần thục lên quá khó. Trần Lăng luyện đến gần một canh giờ đồng hồ quyết định dừng lại vì cảm thấy mệt mỏi, vì nữa là hắn không có thu hoạch được gì, luyện tập lâu như vậy hắn dĩ nhiên vẫn chưa cho ra cái kết quả gì, bởi luyện tập là một quá trình dài lâu, không thể đòi hỏi kiếm là được. Nhớ tới cái kia hệ thống có thể giết kẻ với mình ác ý để lấy năng lượng, Trần Lăng cảm thấy khá khó khăn, một phần thân tâm của hắn không muốn như vậy, một phần vì muốn một người có ác ý với hắn là rất khó. Người ta chẳng ai sẽ chủ động trêu chọc hắn làm gì. Hắn có thể ức hiếp người ta dọa để người ta ác ý với mình. Nhưng Trần Lăng cảm giác không đúng, nếu hắn đủ năng lượng dọa người khác, người ta sẽ sợ hắn chứ không phải ác ý đến mức muốn giết hắn. Nếu Trần Lăng giết người nhà người khác, một là Trần Lăng lộ danh tính, trường hợp 1 sẽ lặp lại, xác xuất dị số là cực nhỏ, còn 2 là đối phương ác ý có thì chưa đủ nghĩ giết hắn vì hắn mạnh hơn đối phương và đối phương vẫn sẽ chọn ẩn nhẫn, sát ý chưa đủ thâm thì cũng không. 3 là đối phương không biết hắn là ai sát ý phóng không đến coi như bỏ.
Nghĩ thế nào cũng thấy không được hoàn chỉnh.
Trần Lăng dứt khoát dừng suy nghĩ, vì hắn nghĩ mình còn phải đối phó mấy rắc rối trước mắt nữa.
Rời đi sân sau vườn, Trần Lăng phân phó 2 vệ binh đi tìm cho hắn xe ngựa và xa phu, hắn muốn rời đến 1 số địa điểm của Trần gia.
"Hồi đông viện phủ, ta phải về gặp qua lão nhân gia, hắn ở hộ ta nơi rơi xuống." Trần lăng bước lên xe ngựa, ngựa phi nước đại, tức tốc lao đến Trần Gia đông viện phủ, cảnh vật trong mắt hắn nhanh chóng rời đi, hắn đang dần hướng tới Trần Gia Đông Viện. Theo dự tính, hắn tất không thể gặp lão gia hỏa quá sớm, này sẽ khiến cho người chú ý, nên hắn đề phòng lúc Trần Gia hội nghị kết thúc mới bắt đầu đi, tránh được Trần gia một vài vị bị gây chú ý hoặc nổi lên tâm tư phía trước.
.
.
Khoảng cách hội nghĩ đúng có một ngày, cỗ xe ngựa đang hướng đông viện trần gia khu chạy tới. Ngựa sắt lao trên mắt đá nền, tức tốc đã dừng ở cửa Trần Gia viện. Trần Gia viện mái nhọn uốn cong, gạch ngói hướng nhọn, đỉnh có thể thấy tỳ hưu rối đá gắn lên, tỳ hưu làm bằng đá nguyên khối, bên ngoài xạm nâu cùng rêu xanh, có dấu hiện phong hóa lâu ngày do nước mưa gây ra.
Vào hồi đông viện phủ, mùi hoa oải hương hương nùng nhàn, Trần Lăng có thể ngửi thấy khắp phủ tồn tại loại này hương thơm, mặc dù không bằng nến với hương trầm hiệu quả, giúp người đầu óc an nhàn thanh tịnh hơn, nhưng do giá cả của hoa oải hương rẻ hơn và tiết kiệm. Dùng hoa oải hương số lượng lớn có thể đem phủ ngập trong mùi hương này. Trần Lăng thân ảnh vào phủ bước để cho hạ nhân chú ý tới, hắn chủ động chạy tới Trần Lăng thăm hỏi.
"Trần thiếu gia ngài tới để Trần Lư trưởng lão sao." Hạ nhân nói, thần thái cung kính phía hắn.
"Còn ai vào đây nữa, dẫn đường đi." Trần Lăng trả lời, hắn theo hạ nhân tiến vào trong phủ viện. Trên đường, Trần Lăng có thấy bóng dáng người qua lại, đó là hạ nhân cùng nha hoàn trong phủ, bọn họ gương mặt u sầu, làm việc lại nghiêm túc nữa, Trần Lăng cũng không thấy bọn có động tác gì là vui vẻ. Đông viện đại trưởng lão rơi xuống mang ảnh hưởng vẫn còn đó, hắn thấy bọn họ lo sơ tương lai phía trước u tối màu.
Trần Lăng theo hạ nhân tới sau biệt phủ.
Trái ngược với quang cảnh sau phủ của hắn, Phủ của Trần Gia đông viện đại trưởng lão sân sau rộng hơn nhiều, khoảng lặng phía sau là một cái ao, Trần Lăng vẫn chưa bước ra sân, hắn đứng trong một con phòng làm bằng gỗ, cửa xếp mở hướng ra ngoài, hai nấc bậc thang vào sân bên dưới là nước. Sân sau phủ viện ngập tràn trong nước, kéo dài 10 mét xa, hình thành 1 cái mini hồ nhỏ. Trần Gia đông viện đại trưởng lão đang ngồi cắm câu dưới bậc thềm. Mũi câu được hắn ném ra, móc sắt đầu lưỡi cắm xuống mặt nước.
Cần câu loại thiết kế tất nhiên là loại tốt nhất, trái ngược với những loại cần câu được bán ở cửa hàng, thân cần được làm hoàn toàn bằng sắt không gỉ, không rỉ bởi nó đã được pha thêm tạp chất, tạp chất tăng lên độ bền của sắt và khiến sắt không bị bào mòn bởi không khí. Chỉnh thể cần câu được thiết kế đúng kiểu, đường nét chi tiết xem là chuẩn, hẳn là dùng khuôn đúc chế thành. Trần Gia đông viện đại trưởng lão ngồi đấy, cắm lên mấy mét dây câu xuống mặt hồ, thân ảnh hắn nhàn nhã mà thong dong. Hắn ngồi đấy không phải là ngồi xổng xuống mặt đất, lưng dựa vào ghế trúc.
Xung quanh hắn, Trần Lăng có thể nhìn thấy bốn thị nữ đang ở hầu hạ, bọn họ động tác luân phiên lại có chia thành thục, một người bóp vai, một người cầm lấy một lấy một hũ táo khô đứng bên cạnh trưởng lão, táo khô là loại táo đỏ được phơi khô mắt, bên trong có vị ngọt, Trần Lăng đã từng ăn qua rồi. Đón lấy 2 người còn lại một người ngồi không làm gì, hắn là nô tỳ việc vặt, chờ trực ở bên. Dưới chân trưởng lão cắm một bát hương trầm thì để một người trông coi chống tắt. Khung cảnh là thật hưởng thụ.
Trần Lăng không có chê bai ý tứ gì, Trần Gia đông viện đại trưởng lão đã già rồi, hắn có hắn phong tao cùng cố gắng cả đời chuyện. Mặc dù tới cái tuổi này như hắn, tự thân mang khối tài sản là vô cùng khổng lồ.
Nghe tiếng động, thị vệ hướng hắn nói nhỏ, Trần Gia đông viện đại trưởng lão nghe biết người tới, chủ động vẫy tay vài thị nữ lui ra, các nàng có phần u oán cùng tiếc nuối gương mặt, mặt bộ chỉ cụp xuống không có hướng Trần Lăng sinh khí, vì Trần Lăng là nhị thiếu gia Trần Gia, Thân phận tôn quý. Hiểu được bọn họ hầu hạ bên trưởng lão có cuộc sống sinh hoạt đầy đủ. Trần Lăng biết được những người ngoài kia phải đau khổ như thế nào mưu sinh, bọn họ cuộc sống có chăm bề để lo, tựa như các nàng vào được Đông Viện đã là một sự may mắn.
Hạ nhân dọn đến một cái ghế, Trần lăng cũng không khách khí ngồi xuống, cùng Trần Gia đông viện đại trưởng lão hồi thưởng thức hắn câu cá, Trần Gia đông viện đại trưởng lão hội tên thật là Trần Lữ, nắm giữ đại trưởng địa vị, ở Trần Gia cấp bậc phân chia tới, hắn chức vị nằm ở bên trên trưởng lão. Trưởng lão cùng đại trưởng lão khác nhau chỗ, đại trưởng lão có 9 vị, mỗi vị lại nắm cho mình uy quyền cùng quyền lực áp rất nhiều trưởng dưới đầu. Có lẽ Trần Lữ lúc trước là đại trưởng lão, bây giờ thì không phải. Hắn đứng ở mặt hồi thưởng cá, bản thân không có biểu hiện ở sóng gió vừa qua trung thay đổi cái gì.
"Uy tiểu tử ta ko nghĩ ngươi sẽ đến thăm lão đấy." Trần Lư trưởng lão thả cao mồi cá, mắt không nhìn Trần Lăng ý tứ mà nói, cho tới cách đây 2 ngày, Trần Lư vẫn là Đông Viện đại trưởng lão, giờ người ta chỉ gọi hắn là cựu trưởng lão mà thôi, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trở thành đại trưởng lão một lần nữa. Trần gia trong đều có quy củ, một người năng lực kém bị hạ đi xuống, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội trở thành đại trưởng lão một lần nữa, đây là luật lệ không thể phá, phá người kết cục sẽ bị trục xuất khỏi Trần Gia
"Mặc dù vậy, xa cơ thất thể ngài cũng vẫn là trần gia trưởng lão, ai đụng đc ngài đây." Trần Lăng không cho là đúng nói, dẫu sao Trần Lữ mặc dầu đã mất chính hắn địa vị, ở một hồi biểu quyết sẽ không ai coi hắn ra gì, một người đã mất đi cơ hội trở lại đại trưởng lão, ai sẽ quan tâm tới hắn biểu quyết, một cái số đông lời nói áp quá là được.