Chương 13: Chương 13 Họp (1)

Chương 13 Họp (1)

Ở hồi vừa rồi Trần Lăng bị đám hạ nhân kéo đi, hắn rất nhanh đã đến đại sảnh lớn. Ở trước mặt hắn sân là tòa phủ viên trên đỉnh chót, phủ viện sân chỗ dài tới 100 mét, gạch nham nổi lên gỗ gề ở các bên, có lẽ do địa hình ở trên đỉnh núi duyên cớ, mặt đất thường xuyên phải vận động điều này khiến cho sân gạch không ổn định. Phủ viện trước sân gạch đá đều quá đến mấy lần lại tu sửa lại duyên. Một vài chỗ Trần Lăng có thể thấy gạch đá vỡ ra, sắp tới tu sửa thời gian. Thời điểm này, vệ binh một đám đứng dọc con đường, thẳng hướng phủ viện Trần Gia hướng đi, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, có Trần Gia vệ binh nên có giáp mũ, tiêu chí tên họ gia kèm dáng đứng uy nghiêm để chủ vị những người tới có tồn tại cảm.

Trần Lăng đi qua đám vệ binh, đột nhập Trần Gia phủ viện.

Vừa bước vào một cổ nhiệt khí ập vào mũi Trần Lăng, cổ hương khí mùi hương thoang thoáng, tạo cảm giác khí định thần nhàn, khiến người thanh tỉnh. Thực tế cho thấy, ngửi cái này khó có thể ngủ được, hương khí mặc dù dễ ngủ, nhưng trong nó dường như có pha một cái gì đó, làm người cảm giác giống nhau cực kỳ khó ngủ.

Hướng lính hộ vệ được cử đi đến nhanh, hắn có thể yên tâm là mình chớp mắt mình đã đến trần gia chính viện.

Trần Gia chính viện bên trong, thảm hoa rộng lớn trải ra giữa sàn, thảm hoa chiều dài 30 mét, rộng là 4 mét, trải dài từ cửa sảnh vào trong. Hoa văn trang trí của thảm hoa là hoa văn cánh sao, cách hoa bên trên có tinh ảnh ngược người hướng về phía trước. Phía trước đầu thảm là 3 tiết điểm đầu ngôi sao 3 người. Nơi đó có 3 cái ghế gỗ, xung quanh về phía 2 bên cũng có rất nhiều ghế gỗ, sắp cho người ngồi, tư thế thẳng hàng, có trật tự, lại đúng vị trí đường thẳng.

Phía trước 3 ghế chủ vị người đã có 2 người ngồi, để trống vị trí. Ghế trống vị trí ở 2 bên lúc này cũng đã được lấy kín người, còn thừa một ít ghế dựa không có người ngồi. Theo hạ nhaN nói cho hắn, Bố cục đặt ra phải hoàn chỉnh, sợ không có người ngồi cũng phải đặt đấy cho thẳng hàng.

Đại sảnh lúc này khá yên tĩnh, tiếng người nói rầm rì có thể nghe được nhưng nó khá nhỏ. Trần Lăng chủ động nhập tòa mới làm không khí lắng xuống một vài.

Ở vị chính cao nhất 2 người trống lấy 1 cái ghế, hắn ngồi xuống.

"Ngươi tới chậm."

Chính giữa ngồi tay bắt ghế, ở hạ nhân đưa tới mới chén trà, hắn bình tĩnh thẩm, động tác thuần thục, không thấy bất kỳ động thái gì, lại chẳng hề vì Trần Lăng tới muộn mà xuất hiện phản ứng gì khác. Phải trực tiếp vì hắn truy vấn.

Chủ vị người là cha hắn, Trần Gia chi chủ, Trần Túc.

Trần Túc năm nay mới ngoài 40 tuổi, nếp tóc đen đã xuất hiện đầu có ít sợi tóc bạc, thân thể vì trải qua gần nửa đời tuổi thọ cũng không có suy kiệt cho lắm, áo vải phủ kín hắn toàn thân, vải lụa là vải kim xa cao quý, chỉ để lộ ra hắn tiền tài ở tự thân, bên dưới hắn thân thể lại không tính quá cường tráng thân thể. Trần Túc vị này cha hắn là xuất thân không phải từ hoài phủ người. Bản thổ người ở hoài phủ rất khó làm nên chuyện gì, bởi vì trong thành đã bị các gia chia cắt hầu như không còn chỉ còn cặn. Người ngoài tới không có tiền tài mạnh mẽ chống đỡ, cách cửa hàng là chịu thua, đỡ sao được sức mạnh của các gia. Ngược lại bên trong người khởi nghiệp là phi thường khó, căn bản cơ sở vô tồn.

Vậy nên cha hắn thuộc cái bên ngoài người tới, cụ thể là ở một cái khác thành, Cụ Phong Thành, cũng thuộc phạm vi quản hạt của Đông Thắng Vương Triều. Mọi thứ đều phải dựa vương triều quy củ.

Võ giả thời nay mặc dù luyện đến võ đạo tinh thông, người đao bất xâm, đao thương bất nhập, tuổi thọ tối đa cũng chỉ đến 100 tuổi, giống như người bình thường giống nhau sống đến lão. Già cả rồi huyết khí suy kiệt lại không thể làm gì khác. Cha hắn bây giờ mới 40, mới có thể giữ được tự thân lúc trẻ sức khỏe mạnh. Tới 60 rồi, huyết khí suy kiệt, võ lực với võ đạo phải đại đại hạ xuống. Mặc dù lấy võ lực vi tôn, nhưng võ lực đối mặt đại đội binh mã như cũ vẫn không có khả năng chống chi thực lực. Bất quả một gia người vẫn cần có võ lực người làm chủ, này mới có thể gượng được, lời nói chống trụ mọi người, từ các gia bên ngoài tới ám sát đẩy lui.

"Tất nhiên, xin lỗi lão cha, ngài có biết ngài nhi tử bị thương, mấy ngày nay ta luôn ở tĩnh dưỡng, toàn thân nhức mỏi, không thể đến nhanh.". Trần Lăng làm bộ uể oải chắp tay hắn, đối diện cha nói.

Phía cha hắn lại không có như thế quan tâm hắn, Trần Túc thưởng thức xong ngụm trà, ở đưa qua tách trà sứ đặt trên bàn, hắn cua qua nhàn nhạt nói: "Tùy ngươi ta không biết vì lý do gì, nhưng ngươi đã đến chậm gần 1 canh giờ, để ta cùng chúng trưởng lão phải chờ đợi. Này là tội vô lễ, trước ta cũng đã sai người đi thông cáo quá ngươi, cách đây 2 canh giờ, bây giờ ngươi mới chậm trễ mới tới."

Hắn phủng tay áo, sai hạ nhân lại đem ly trà rót thêm ít nước, hạ nhân không hề chậm tay bổ sung thêm, phủng trà bốc thêm nhiệt khí, màu trắng khói nhàn nhạt bốc lên.

Trần lăng là nhún vai, biểu thị hắn không có cách nào khác, chuyện đã tới nước này, hắn lại không thích dây dưa ở đây với mọi người thượng, hắn đã tới trễ, cuộc họp cũng phải bắt đầu, chúng trưởng lão có khi còn phải sốt ruột đợi hắn.

"Phụ thân, ta không có cách nào khác, ta chân thành ở xin lỗi vì sự chậm trễ của ta, cũng mong chúng trưởng lão tha thứ cho ta tội thất lễ." Trần Lăng chắp tay hướng chúng trưởng lão khom lưng, biểu thị xin lỗi, động tác hắn cúi thấp người tư thế.

Xung quanh trưởng lão chính là một phen nghị luận, bọn họ có người thì nói về chuyện mua bán, có người thì nói về chuyện đời tư, giọng nói lúc to lúc nhỏ, có cái Trần Lăng không có nghe rõ cho lắm, bất quá đa phần nhắc tới tên hắn người không có mấy, ít nói. Có thể bọn họ ngại với gia chủ Trần Túc, sợ xấu mặt hắn con trai hoặc không mấy để ý tới Trần Lăng vị nhị thiếu này.

Chúng trưởng lão nói chuyện, chia phân làm bên trái và bên phải hàng ghế, lấy bên phải chúng trưởng lão nói chuyện, bọn họ có một người đứng lên dưới ba bốn người, chỉnh lại một chút cái vạt áo, hoa râm đầu tóc ngắn, hoặc có đính thêm que cố đinh, chỉnh vạt áo tay bên hông nói:

"Gia chủ, ngài triệu tập lão nô đến đây, chúng ta đã tới, bất quá chúng ta có việc trong người, cần trở về quản lý gia nghiệp, việc gấp trong nhà, chậm thì tắc sinh biến, thu vào tăng phản giảm quá ảnh hưởng sau này. Về lời gia chủ bảo tới là đương nhiên, bọn ta với ngài đã bàn trước, chỉ lưu lại được hai canh giờ, nay thiếu chủ nửa canh giờ rưỡi mới tới. Còn lại nửa canh giờ, chúng ta có thể nói qua sơ lược cho nhanh, sau buổi sẽ chỉnh đốn thêm, chuyện lần này cũng chỉ là chuyện của 2 vị thiếu chủ, nửa canh giờ liền quyết định, sẽ không hơn."

Hắn vừa nói liền chỉ vào hai ghế, bên cạnh Trần Túc bên phải bên trái, đối diện trần lăng bên kia ghế chính là hắn đại ca, Trần Cảnh.

Trần Cảnh mấy ít khi xuất hiện tại gia, trong gia người rất khó được nhìn thấy hắn, này không phải vì Trần Cảnh hắn ít xuất hiện, lý do nguyên nhân là địa phương bất đồng khác nhau, Trần Cảnh không có ở mảnh đất này hoài phủ gây dựng sản nghiệp, hắn ở bất đồng địa phương chỗ nên không mấy khi nhìn thấy hắn.

Trần cảnh, lịch duyệt cũng quá trần lăng chục năm trước, xuất phát từ ngày xưa Trần Lăng lúc 12 tuổi, Trần Cảnh hắn đại ca trong gia sống bình lặng, bản thân chỉ là không thế nào nổi tựu, thành tựu đi học rất kém, hắn nói muốn tới lĩnh nam quận học nghiệp, tiện tiếp quản Trần Gia một cái giao đồ cửa hàng. Nói là tiếp quản nhưng khi ấy mọi việc vẫn để hạ nhận làm, Trần Cảnh còn đi học. Nghe bóng nghe gió Trần Lăng có thể nghe được đại ca hắn thành tích không hảo, sớm chiều học nghiệp thất bại. Trần Cảnh hắn lại không chịu về hoài phủ, tiếp tục ở lại Trần Gia lĩnh nam quận, nương tựa cửa hàng, nói đến đây mới trở lại. Trần Lăng cũng không khỏi nhíu mày.

Vì đã quá lâu rồi không có thấy Trần Cảnh xuất hiện.

Tính từ hồi trước Trần Cảnh đối phương hắn mất tích, đã có gần 13 năm, Trần Lăng ấy tới giờ là 24 tuổi, bây giờ mới nhìn thấy Trần Cảnh bộ mặt trở về. Gương mặt đã lão thành bộ dáng, gương mặt đã ở trên 30, đối phương từ lúc đi vào đã luôn đánh giá nhìn hắn, hai người vẫn ở nhìn nhau, nhận ra cùng khuôn mặt hồi nhỏ có một chút tương tự.