Trần Quốc Tuấn hơi ngạc nhiên vì Kiệt không biết đến danh từ này nhưng cũng từ tốn nói: “Không biết Thần khí là gì, cậu này cũng lạ thật, thôi để anh nói cho biết vậy”.
“Thần khí là tập hợp của 34 món vũ khí từ thời xa xưa truyền lại, mỗi một Thần khí đều có một năng lực rất mạnh mẽ và đồng thời cũng cho chủ nhân nó thêm ít nhất một kỹ năng”.
“Nguồn gốc của Thần khí rất mơ hồ, cũng có nhiều dị bản, không ai rõ cái nào mới là thật, nhưng có một câu chuyện lưu truyền được coi là đáng tin cậy nhất”
"Theo đó rất lâu từ thời cổ xưa, khi con người còn chưa thật sự thống trị thế giới này, khi ấy có rất nhiều mãnh thú cổ đại đang xưng vương xưng bá. Vì sự quấy nhiễu của chúng mà loài người đã vung lên chủ chiến tiêu diệt toàn bộ, quá trình kéo dài đến mấy ngàn năm".
“Mà trong quá trình đó con người lại thu về khá nhiều chiến lợi phẩm từ chúng, sau đó tổ tiên nhân loại đề xuất đem tất cả thứ đó rèn đúc thành vũ khí, mục đích để tăng cường thêm sức mạnh cho con người”.
“Chủ ý này tất nhiên dễ dàng được tán thành”
“Các vật liệu khi đó đã cho thêm rất nhiều phụ gia quý vào, lại dùng Thái Dương Thần Hỏa mà hun đúc, cuối cùng dùng hết mấy trăm năm mới tạo thành 34 vũ khí tối thượng được gọi là Thần khí, 34 món này có tấn công, có phòng thủ, có bảo hộ, có di chuyển, có tăng phúc, chính là bao gồm tất cả tinh túy của tổ tiên chúng ta mà thành”.
"Mỗi Thần khí đều mang trong mình năng lực rất lớn, có cái có thể một kích tiêu diệt cả thiên binh vạn mã thay đổi cục diện chiến trường thậm chí là hủy thiên diệt địa. Người sở hữu Thần khí kể cả thực lực không mạnh cũng không thể coi thường hắn bởi nhờ Thần khí hắn có thể vượt cấp mà khiêu chiến".
"Thần khí đôi khi chính là vật trấn phái của các gia tộc, được truyền thừa từ đời này sang đời khác.."
Kiệt không phải kẻ ngu ngốc, chỉ nghe qua loa cũng hiểu đại khái, hướng sang Nhiên mà nhìn một cái kinh ngạc, thứ quý giá vậy mà đem đi ủ bia, cô gái này chẳng biết tiếc của mà, thảo nào lúc nghe xong Trần Quốc Tuấn mém sặc là phải.
Trang tung tăng đi tới tươi cười nói: "Cái gì vua vũ khí ấy cháu thấy có hiếm gì đâu, anh Tuấn cũng có nữa mà".
Kiệt ngạc nhiên quay sang nhìn, anh cười ha hả, trong quán hiện tại không có người, cũng để Kiệt mở rộng tầm mắt một chút, anh lia tay một cái, một cây kích dài bay ra, xoay tròn mấy vòng cắm thẳng xuống đất.
Kiệt lại gần nhìn cho rõ, kích này màu đen tuyền, có hoa văn dọc sống lưng, toàn thân dài hơn hai mét, đặc biệt mũi của nó rất nhọn, nhìn vào có cảm giác hơi gai người, thêm một điều nữa đó là đứng cách xa máy mét cũng cảm giác được thứ này phảng phất ra một nguồn năng lượng cực kỳ to lớn.
Trần Quốc Tuấn nói: "Hải Thần Phá Thiên Kích, đây là vũ khí của anh".
Nói xong liền tiến tới rút nó ra, đưa lại gần cho Kiệt nhìn, Kiệt ghé sát mắt lại để quan sát, gật gù mấy cái nhưng chưa biết phải nhận xét thế nào.
Để hắn ngắm nghía thêm một lúc Trần Quốc Tuấn nói: “Thôi xem đến đây thôi nhé, anh còn phải đi có việc”.
Nói rồi thu hồi vũ khí lại, Đức Duy hội trưởng cũng nói:
"Được rồi việc quân cấp bách, cứ đi đi, mấy đứa nhỏ ở nhà để ta lo".
“Vâng ạ”.
“Anh Tuấn đi mạnh khỏe nhé”.
Mọi người đồng loạt lên tiếng chào, họ đã quá quen thuộc với điều này rồi. Trần Quốc Tuấn làm trong quân đội, đừng nhìn hắn trông phong trần nho nhã thế mà tưởng là quan văn, thực ra anh ta là võ tướng đấy, chức vụ còn không nhỏ, là thượng tướng, ở tại Xuyên quốc này địa vị của Trần Quốc Tuấn chỉ đứng sau vua và đại tướng, cho nên có rất nhiều việc ở ngoài cần giải quyết, vì vậy về hội không nhiều.
..
Ngày thứ năm.
Kiệt như đã dự định từ trước, sáng nay hắn dậy từ rất sớm để luyện tập bộ pháp, có điều không ngờ là Nhiên còn dậy sớm hơn cả hắn, thì ra chỉ có Kiệt lâu nay ít tập sáng thôi chứ Nhiên ngày nào cũng dậy từ rất sớm để tập luyện.
“Này ra bờ sông chạy với anh không?”
“Được ạ”.
Chỉ một câu nói hai người lập tức đi ra bờ sông chỗ hôm qua để tập. Dĩ nhiên không phải ra rồi cứ thế mà nhảy, Nhiên không có kỹ thuật, Kiệt phải dạy nàng lại từ đầu.
“Nghe này, bộ pháp anh đang tập có tên là nhảy Parkour, bao gồm mười lăm động tác khác nhau như tiếp đất, vượt tường, bật nhảy.. Điểm chính là người thực hiện phải di chuyển mềm mại thông qua các bước nhảy, nhào lộn.. trên các địa hình không bằng phẳng khác nhau, việc thực hiện phải rất nhanh và uyển chuyển..”
Mất ba mươi phút mới giảng giải xong phần lý thuyết, sau đó là tới phần thực hành, Kiệt cẩn thận hướng dẫn Nhiên từng chút một, bắt đầu từ những động tác đơn giản nhất.
Học thứ này đâm ra Nhiên di chuyển lại chậm đi tới mấy lần nhưng rủi ro cũng giảm đi rất nhiều, Nhiên đã không dễ để bản thân bị trượt ngã nữa, mặc dù ban đầu còn hơi chậm nhưng thân hình của nàng sau một buổi sáng tập luyện lại dần trở nên uyển chuyển hơn, Kiệt cũng thấy bất ngờ, cô gái này rất sáng dạ, cũng rất có thiên phú về thể thao nha.
Hai người tập luyện cho tới khi mặt trời lên cao mới về.
Ăn sáng, dọn dẹp quán xong Kiệt như mọi hôm làm các công việc của mình.
Sáng hắn luyện Khống Phong Thần Công, chiều sẽ luyện Trảm Phong Kiếm Pháp.
Vừa về phòng bỗng nhiên có tiếng động lạ.
Kiệt kiểm tra xung quanh không phát hiện ra điểm bất thường.
Nhớ lại lần trước căn phòng cũng có chút rung nhẹ như vậy, lúc đó phát ra từ thanh kiếm rỉ mình mang về, hắn ra chỗ treo kiếm, nâng nó xuống xem.
“Là mày đang gọi tao à?”
Im lặng!
Kiệt mỉm cười, chắc là không phải nhưng thôi mặc kệ hắn cầm kiếm đi theo mình, hôm nay sẽ dùng thanh kiếm cũ này để luyện kiếm, mấy nay toàn dùng kiếm gỗ của anh Tuấn tập không có cảm giác tý nào, hôm nay dùng kiếm thật vậy.
Khống Phong Thần Công trông vậy thôi mà không đến nỗi khó luyện, gió hôm nay Kiệt tạo ra đã lớn hơn nhiều rồi, hắn khống chế cũng có chút thành tựu, đã có thể điều khiển nó biến thành một cơn lốc nhỏ trên bàn tay, thậm chí đã có thể đẩy ra hút lại.
Mà Trảm Phong Kiếm Pháp ảo diệu kia lại khó luyện hơn nhiều, nó đòi hỏi người luyện phải có tốc độ ra tay rất cao, chiêu thức đánh ra thì từ ban đầu chậm, sau đó nhanh dần, hôm nay ngày thứ năm tập hắn đã có thể đánh tới chiêu thứ mười ba, tới chiêu mười bốn là cả tay mỏi nhừ, vì không theo được tốc độ nên bắt đầu loạn nhịp.
Nhưng chỉ mười ba chiêu này làm Kiệt biết thêm một điều thú vị, khi kích hoạt được Thần Phong Loạn Liên Trảm thì số lượng những chiêu kế tiếp sẽ không ngừng nhân lên gấp bội, khi đánh tới khoảng chiêu thứ mười thì đối thủ sẽ cảm nhận được tới có mấy chục lưỡi kiếm khác đang bao vây lấy mình, trong đó có hư có thực khiến hắn chắc chắn sẽ phải bối rối mà bộc lộ sơ hở.
Đây có lẽ chính là điều đặc biệt của bộ kiếm này, tấn công liên tục không ngừng nghỉ như bão táp mưa sa, dồn ép đối thủ đến nghẹt thở.
Ngoài ra bộ kiếm này còn tác động mạnh vào tâm lý đối thủ, khi bị tấn công liên tục như vậy ý chí sẽ bị giảm xuống rất nhanh, nhưng mà cái Kiệt không thể chấp nhận được đó là tuy lợi hại nhưng bộ kiếm này lại không hề có chiêu thức để dứt điểm đối phương.
“Đánh người ta cho chán xong thu kiếm lại, ai về nhà nấy, bộ kiếm này giống như để dọa tâm lý hơn thì phải.”
Phần sau có ghi một câu: “Đỉnh cao của kiếm thuật là sáng tạo không ngừng nghỉ, tối kỵ nhất chính là học thuộc, nếu trong vòng bảy mươi hai chiêu không thể thắng được đối thủ thì phải tự nghĩ ra các chiêu tiếp theo”.
Kiệt đã nghĩ rất lâu, những lời này chính là muốn nhắc nhở chúng ta rằng không được ỷ lại vào người khác mà lãng quên đi khả năng của mình, học máy móc, đánh theo những chiêu thức đã có sẵn cũng không phải là một điều hay, quan trọng là bản thân biết tùy cơ ứng biến, linh hoạt biến tấu chiêu thức theo hoàn cảnh mới chính là điều nên làm, ngẫm lại coi như cũng có chút đạo lý.
Trảm Phong Kiếm Pháp lấy tốc độ làm gốc, thuộc tính phong làm ngòi nổ, các chiêu thức tạo ra những cơn gió vô hình với tốc độ cực cao và sắc bén, bao vây, cuốn lấy đối thủ. Điểm mạnh của nó chính là khả năng công kích mạnh và kéo dài, có thể không bao giờ dứt vì gió luôn ở quanh ta.
“Nay cũng coi như có chút tiến bộ, mai gọi Nhiên tới đánh một trận rồi nhờ nàng nhận xét xem sao”.
Đang chăm chú nghiên cứu bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện phía trước làm Kiệt giật mình.
“Ai?”
Người này chỉ lộ mỗi bóng lưng, lạnh lùng nói với Kiệt: “Đi theo ta”.
Nói xong lập tức chạy đi. Kiệt rất nhanh liền đuổi theo.
Tốc độ của hắn ta vô cùng nhanh, nhưng để Kiệt có thể đuổi kịp mình đã mấy lần giảm tốc, đợi khi hắn tới gần trăm mét mới tiếp tục tăng tốc độ chạy. Kiệt bất ngờ nhận ra một điều, cách di chuyển của tên lạ mặt này có chút gì đó giống với cách di chuyển trong Trảm Phong Kiếm Pháp, bởi vì hắn có luyện qua nên biết mà, nhưng để thực hành thuần thục được như người kia thì còn lâu.
Cứ đuổi như vậy được một đoạn cho tới một cánh rừng, hắn mới dừng lại chờ Kiệt.
Kiệt dừng lại thở hổn hển, dừng lại nhìn kỹ tên đó, trông hắn có chút gì đó khá quen thuộc nha.
“Ngươi là ai?”
Người đó quay mặt lại, khuôn mặt làm Kiệt hết cả hồn.
Người này giống hắn y đúc, chính là giống lúc hắn còn chưa tới đây (lúc còn ở Trái Đất ý), chả lẽ nói kẻ trước mặt sở hữu năng lực đặc biệt có thể ăn cắp nhân dạng?
“Ta tên là Nguyễn Thế Kiệt”. Người đó nói.
Ngay cả tên cũng gần giống nữa.
Nhưng khoan cái tên này nghe có chút quen thuộc, chẳng phải là tên mà cô gái bữa tối hôm đó gọi đây sao?
Anh ta lại giống hắn như vậy thảo nào mà bị nhầm lẫn.
“Rồi sao anh tìm tôi? Tôi không có ý định mạo nhận anh đâu nha”. Nguyễn Phong Kiệt thấp thỏm nói.
Thế Kiệt lắc đầu: “Ta không có trách cậu, cậu không mạo danh ta, nhưng sau này sợ rằng phải thay ta sống quãng đời còn lại rồi”.
Phong Kiệt ngây người, anh ta nói vậy là sao?
Chẳng lẽ liên quan gì đến chuyện hắn chuyển sinh tới đây sao?
“Chắc cậu đang có rất nhiều thắc mắc, nhưng thôi ta kể cậu nghe vậy, những điều mà ta biết”.
Rồi Thế Kiệt trầm ngâm nói:
“Ta trước đây vốn là một đệ tử tục gia Phật môn, chỗ ta ở cách đây không xa về phía đông bắc, ở một ngọn núi có tên là Ngọc Xuyên, trên đó có Trúc Lâm tự là nơi ta sống suốt hơn 20 năm qua”.
“Cách đây một năm ta có nhận lệnh trụ trì xuống núi đi làm một số chuyện quan trọng, nhưng sau đó xảy ra hai biến cố”.
“Thứ nhất vừa đi không lâu thì nghe rằng trụ trì đã viên tịch, ta cũng cố hoàn thành cho xong nhiệm vụ rồi quay về, nhưng lúc đã xong xuôi hết thì biến cố thứ hai lại xuất hiện, và đây là biến cố trí mạng, làm ta ngay lập tức bị mất mạng”.
Mất mạng!
Hai từ này làm Kiệt khiếp hãi, mất mạng thế người đứng trước hắn đây là cái gì? Là hồn ma chăng? Nhưng bây giờ đang là ban ngày, ma quỷ ở đâu dám xuất hiện chứ?
Mà trông ra thì người anh ta có chút nhợt nhạt, không phải mắt hắn kém rồi nên nhìn lầm đó chứ?
Kiệt không hỏi, kiên nhẫn để Thế Kiệt nói tiếp.
“Khi ta đã hồn lìa khỏi xác, tình cờ khi đó có một vị tiền bối đi qua, cảm nhận được khí tức sinh mệnh vẫn còn một chút, ông ta lại có năng lực đặc biệt nên đã hồi sinh ta sống dậy”.
“Sau đó một thời gian sau ta mới biết được cái chết của mình hoàn toàn là sự cố, sự cố đến từ một người không thuộc thế giới này, ông ấy tới gặp ta, tự xưng là Thần Chủ cai quản vũ trụ này, và xin lỗi không ngừng về chuyện mình đã làm”.
Nói tới khúc này Thế Kiệt cười nhạt một cái, nụ cười không biết là đang vui hay buồn, thỏa mãn hay đang trách tội.
Thần Chủ? Người đứng đầu vũ trụ này? Có lẽ là ông già nói chuyện với Phong Kiệt tối hôm nọ, hắn đoán không sai đâu chỉ là không ngờ và cũng không biết ông ta là cái loại thần gì mà làm ăn tắc trách như vậy.
“Bây giờ anh đã sống lại thì coi như mọi chuyện đã xong rồi”. Phong Kiệt tươi cười nói.
“Đâu có dễ như vậy, sinh tử là một thứ gì đó bất khả xâm phạm, ta đã chết rồi, sống lại cũng chẳng được bao lâu”. Thế Kiệt nói.
“Không phải anh được vị tiền bối có năng lực sinh mệnh đó cứu rồi sao?”
“Đúng là có cứu, nhưng khi đó linh hồn của ta đã gần tan vào hư vô rồi, nhờ Thần Chủ cố gắng giữ lại đợi người tới mới cứu được, nhưng cũng chỉ giúp ta sống được một tháng trước khi lại hồn phi phách tán”.
“Ông ta quyền năng như vậy lại không trực tiếp cứu anh mà phải để người khác cứu sao?”
“Bởi vì ông ta không thể can thiệp vào chuyện của nhân loại, chuyện của con người chỉ có con người mới làm được. Nếu như ta mới chết thì vị tiền bối kia cũng có thể giúp ta hồi sinh, đáng tiếc ta chết ba ngày rồi ông mới đi qua, khi đó giúp ta sống lại được một tháng chính là kỳ tích rồi, mà tuổi thọ của ông cũng phải bị rút xuống mấy năm, ta thấy thật có lỗi”.
Phong Kiệt chép miệng một cái, hóa ra nguồn cơn tất cả đều vẫn là do ông Thần Chủ kia gây ra.
“Cậu không hề xuất hiện ở đây vô nghĩa đâu”. Thế Kiệt nói.
“Em hiểu rồi, anh tính nói em ở đây chính là thay thế anh sống tiếp quãng thời gian còn lại, đối với Thần Chủ cũng là một sự chuộc lỗi, đối với thế giới này lại là một sự bù đắp nhân số, mất một người nhưng được một người, coi như là không lỗ chứ gì?”
Thế Kiệt gật đầu, thầm khen Phong Kiệt hiểu nhanh.
“Cậu có thể thoải mái sống theo cách mà mình muốn, thậm chí là một người bình thường lấy vợ sinh con rồi sống an nhàn, vì khi cậu tới đây coi như mọi chuyện đã chấm dứt rồi”.
Phong Kiệt gãi đầu nói:
“Anh không nói sớm, nếu nghe được trước câu này thì có lẽ em sẽ làm một nhà khoa học đấy, nhưng mấy nay luyện tập em lại đam mê làm cường giả mất rồi, chỉ tội tới muộn, bây giờ thực lực quá kém”.
Thế Kiệt cười nói: “Cho nên ta bây giờ mới xuất hiện ở đây nè”.
“Mấy ngày nay ta có quan sát, ban đầu thấy cậu thiên phú cũng bình thường nhưng sau đó phát hiện năng khiếu cậu cũng không tồi đâu, Ngọc Xuyên bảo điển đâu? Mang qua đây ta chỉ cho”.
Phong Kiệt vội vàng lôi từ trong người ra một cuốn sách có bìa màu xanh đưa cho Thế Kiệt.
“Có một cô gái đưa thứ này cho em đó, cô ấy nhầm em là anh.”
“Ta biết, nàng tên là Nghi Dung, trước đây ta từng đỡ giúp nàng một kích, sau đó nhờ nàng cầm hộ cuốn Ngọc Xuyên bảo điển này, sẽ trả lại nếu ta còn sống”.
Phong Kiệt bất giác sờ lên lưng của mình, nơi đó có một vết sẹo, hắn không biết đã xuất hiện từ khi nào, cũng vì vậy mà Nghi Dung mới nhận nhầm người.
“À anh ơi, trên lưng em bỗng nhiên xuất hiện vết thương anh đỡ cho cô ấy, không biết là tại sao.”
Thế Kiệt nói: “Đây chính là dấu hiệu cho cái sự hoán đổi thân phận của chúng ta”.
“Từ khi cậu tới đây toàn bộ sinh mệnh lực của ta đã dần chuyển dịch lên trên người của cậu, biến ta bây giờ ngày càng nhạt màu cho tới khi bay màu hết, vì trên người cậu có khí tức của ta nên nàng mới nhầm lẫn vậy đó.”
Phong Kiệt tò mò:
“Anh đã nói gì với cô ấy chuyện này chưa?”
Thế Kiệt lắc đầu:
“Không cần thiết, sau này cậu thay ta nói với nàng ta đã chết rồi, và cảm ơn vì mọi chuyện”.
“Vâng”.
Kiệt không ý kiến nhiều, mấy chuyện phiền phức thế này cứ theo lời truyền đạt lại là được.
Thế Kiệt mở sách ra, lại nhìn Phong Kiệt một cái, sau đó ánh mắt hướng vào thanh kiếm hắn cầm trên tay.
Phong Kiệt thấy vậy vội vàng đưa nó cho Thế Kiệt.
“Kiếm hơi cùn một chút anh thông cảm”.
Thế Kiệt cầm kiếm lên, khí tức trên người anh tản mát ra, bất ngờ thanh kiếm trên tay rung lên dữ dội, gió xung quanh cũng bắt đầu nổi mạnh lên như sắp có bão, Phong Kiệt sợ hãi co rúm người lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu lấy nó ở đâu?”
“Em tình cờ nhặt được đó anh, nó đã cứu mạng em nên dù hơi cũ nên em vẫn muốn mang nó về làm kỷ niệm”.
“Cậu nhặt được bảo vật rồi”.
“Hả?”
Phong Kiệt không hiểu gì, chỉ thấy Thế Kiệt đưa kiếm lên, lắc nhẹ một cái lập tức tất cả lớp gỉ sét bao bên ngoài lưỡi kiếm bay ra, để lộ ra một lưỡi kiếm bóng loáng và sắc bén.
Kiếm dài một mét hai, là một thanh kiếm thanh mảnh, nhìn qua có thể thấy kiếm mang theo phong thái lạnh lùng, chuôi kiếm được khắc chế tinh xảo, ở điểm giữa lưỡi và chuôi hai mặt có in hai chữ “Phong” và “Thần”.
Từ khi kiếm xuất thế gió mạnh cũng bắt đầu ngừng, nhưng những cơn gió nhẹ thổi qua mang cảm giác cực kỳ lạnh lẽo làm Phong Kiệt nổi hết cả da gà.
Nhìn kiếm, hắn không khỏi “ồ” lên một tiếng, không ngờ ẩn sau cái lớp gỉ sét kia còn là một thanh kiếm tuyệt đẹp như vậy, lâu nay lại chẳng biết gì cả. Nếu có thể chú ý một chút, đem nó đi đánh lại hoặc mua ít thuốc tẩy về tẩy thì đã sớm hơn biết đây là kiếm tốt rồi.
Thế Kiệt nhìn ngắm thanh kiếm một chút, hắn bước thêm hai bước, nhìn thẳng hướng một cái cây cổ thụ phía trước, mắt hắn đổi màu, lập tức vung kiếm một cái, một đợt phải lên tới cả trăm lưỡi kiếm khí bay xuyên qua cây.
Nửa giây sau cái cây to lớn lập tức bị cắt ngọt ra thành cả trăm mảnh, đổ ầm xuống trước sự kinh hãi của Phong Kiệt.
“Sức mạnh ghê quá”.
Thế Kiệt nhếch mép cười một cái ném thanh kiếm cho Phong Kiệt, kèm theo hai chữ “kiếm tốt”.
Cẩn thận đỡ lấy nó, Phong Kiệt chỉ cảm thấy thanh kiếm hết sức nhẹ nhàng, hết sức vừa tay, cầm lên lại không cảm nhận được cân nặng của nó. Thân kiếm sáng loáng, mỏng manh thanh nhã, như cảm nhận lúc trước, nó mang theo một phong thái lạnh lùng khó diễn tả.
“Phong Thần Kiếm này ta đã tìm nó khá lâu lại không có tung tích, tên tiểu tử nhà cậu vừa xuất hiện đã cầm liền tay, thật là ông trời thích trêu người mà”. Thế Kiệt cười ha ha nói.
“Phong Thần kiếm? Em nghe nói có Thần khí, thứ này có phải là..” Phong Kiệt nhìn hắn ta dò hỏi.
Gật đầu: “Đúng vậy, thứ trên tay cậu chính là một Thần khí, là một trong Ngũ Đại Thần Kiếm: Phong Thần Kiếm, Lôi Thần Kiếm, Bá Vương Thần Kiếm, Thiên Sứ Thánh Kiếm, Phượng Hoàng Hỏa Kiếm! Mà đây chính là Phong Thần Kiếm, thanh kiếm được làm từ vuốt của một con Cắt Phong Qủy, cho cậu biết một điều, nếu Thần khí và chủ nhân có cùng hệ nguyên tố thì sức mạnh được gia tăng thêm ít nhất 50%”.
Phong Kiệt trầm trồ: “Ồ vậy thì ai hệ phong cũng muốn có được nó rồi, em từ nay phải giấu nó đi thật kỹ mới được”.
Thế Kiệt cười ha ha nói: “Không cần thiết đâu, để ta cho cậu biết thêm một điều, không phải ai cũng có thể sử dụng được Thần khí, chúng rất ‘khó tính’ nhé”.
“Là sao anh?”
“Nói nôm na, về mặt tâm linh thì gọi là duyên số, về mặt sinh học hay khoa học thì gọi là tương thích, nếu không phải người “có duyên” hay “tương thích” với Thần khí thì không thể sử dụng được, nếu miễn cưỡng có thể sẽ làm nó phản phệ lại, cho nên từ trước đến nay Thần khí tuy mạnh nhưng không được tranh chấp quá mạnh mẽ trên giang hồ”.
…