Chương 7: Bước tiến mới

Ngân Nga quán.

Vì quá chén mà sáng hôm nay mọi người dậy khá muộn, lúc Kiệt dậy thì mọi người vẫn còn đang ngủ, hắn bước ra ngoài, hàng quán tối om, bán hàng mà như thế này có chết không.

Kiệt chợt nhận ra trong quán vẫn đang có người, đó là một ông cụ tuổi đã xế chiều, có thân hình nhỏ nhắn gầy gò, ông đang ngồi uống trà. Phát hiện thấy có người ông quay lại hiền từ hỏi:

"Cậu là ai?"

Kiệt tiến lại gần lễ phép nói:

"Cháu tên là Kiệt, là đầu bếp mới ở quán ạ!”

"Ồ lại tuyển bếp mới rồi”

Kiệt ra ngoài mở cửa cho thoáng, sau đó lại chỗ ông cụ ngồi xuống cũng rót một chén trà, Kiệt hỏi:

"Ông là hội trưởng phải không ạ?"

Ông lão nhấp một ngụm trà rồi khẽ gật đầu.

Ông ta tên là Lê Đức Duy, niên kỷ bao nhiêu cũng không còn nhớ rõ nữa, thoạt nhìn đã như năm, sáu mươi tuổi nhưng cũng không chắc, một số cường giả nhìn qua sẽ rất khó biết được tuổi thật, và ông chính là hội trưởng của nơi này.

Kiệt ngây ngô hỏi: “Ông ơi thế đây là Ngân Nga hội hay Ngân Nga quán vậy ạ?”

Ông điềm đạm trả lời: “Ngày xưa ta vốn độc lai độc vãng, sau này gặp được một người bạn, ông ấy cũng sống cô độc giống như ta, nhưng mà tuổi càng lớn thì lại càng mong có người quây quần bên cạnh, cho nên chúng ta đã suy nghĩ và tạo ra một hội để có thêm người vào, cho giống một gia đình, mà sau này quyết định mở một quán ăn nhỏ tại đây, coi đây như một chỗ dừng chân, cho nên là hội cũng được, là quán cũng được ta không bận tâm”.

“Cũng may có mấy đứa rất dễ thương đã nhập hội vào đây, bây giờ cuộc sống của ta chẳng phải lo thứ gì vì bọn chúng đã làm hết rồi”. Ông nói tiếp.

Kiệt mỉm cười lại hỏi: “Nhưng sao lại là Ngân Nga ạ?”

Cũng tại hắn thấy cái tên này khá là kỳ cho nên nổi hứng tò mò.

Ông nói: “Vì lúc ta đang ngâm nga câu hát thì ông bạn già đã đề xuất lập hội, vậy là lấy luôn cái tên Ngân Nga cho nhanh”.

“Cháu biết Ngân Nga nghĩa là gì không?” Lê Đức Duy hỏi lại.

Kiệt suy nghĩ đáp: “Ngân Nga nghĩa là kéo dài tiếng rung khi hát hoặc ngâm thơ ạ”.

Ông gật đầu: “Đúng vậy, nó có tác dụng để âm thanh kéo dài và vang mãi, đây cũng chính là ước vọng của chúng ta, gia đình này sẽ có thể mãi mãi như khúc ca ngân nga tồn tại đến mãi sau này”.

Kiệt gãi đầu nói: "Dạ, ý nghĩa thật hay, mà thật ngại quá, hôm qua mọi người liên hoan cháu tới, uống nhiều đến nỗi chẳng dậy được nữa, hàng quán cũng phải đóng cửa luôn".

Ông Duy cười ha hả nói: "Mấy cái đứa này lúc nào chả ham vui như vậy, cháu không cần tự trách, bọn nó bảo ta mở quán cũng là đam mê thôi, lỗ lãi gì tầm này".

"Hơn nữa cháu cũng thấy rồi, nơi này nằm ngoài cổng thành, có được bao nhiêu khách đâu, chủ yếu bán cho khách vãng lai với mấy chú lính coi cổng thôi, mà ban đầu đề xuất làm quán ăn vì mấy đứa heo lười kia muốn không phải nấu cơm ấy mà, nấu cho khách thì tiện nấu luôn cho mình, một công đôi việc, vừa có tiền vừa có cái ăn".

Kiệt không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cũng phải công nhận, bán ở đây thì lấy đâu ra nhiều khách chứ, người ta ăn luôn mấy quán ở trong thành lại chẳng tiện hơn chạy ra đây à, với rủi mà có giặc ngoại xâm đến chắc người chạy được thôi chứ quán tan nát hết.

Hôm qua trong cơn say Kiệt đã suy nghĩ một số thứ, hắn rút từ trong người ra khẩu lục bạc mua hôm trước cho ông Duy xem, sau đó bắn một viên, đạn ra nhưng rất yếu và đường đi ngắn, mới được mấy mét đã rơi xuống, bắn xong nhìn ông cười nói:

“Ông ơi ông có nội lực không, bắn cháu xem uy lực của súng với”.

Ông Duy chả hiểu gì nhưng cũng cầm súng lên trực tiếp bắn một cái, lần này súng nổ to và viên đạn bay ra mấy chục mét xuyên thủng cả bờ tường.

Ông quay lại hỏi hắn: “Vậy ý hả?”

Kiệt gật gật, hắn kể lại cho ông khúc mắc của mình, ông Duy chỉ có tròn mắt mà nhìn, không biết thằng này từ núi nào xuống, nhưng cũng ôn tồn giảng giải cho hắn:

"Thứ này muốn phát động thì cần phải dùng nội lực dẫn vào, nội lực càng mạnh thì lực bắn càng mạnh, tất nhiên cũng tùy vào phẩm chất của súng, nếu dẫn lực quá mạnh mà phẩm chất súng kém thì khi bắn sẽ làm súng bị nổ tan, khẩu cháu đang dùng này chất liệu cũng không tệ, có lẽ có thể chịu được Thần Tôn thi triển".

Ông Duy chạm vào người Kiệt, nói:

"Cấp mười tám, mà không đúng lắm, hình như có người vừa giúp cháu lên cấp phải không?"

Kiệt không biết gì về điều này, nhưng nhớ tới ông già tối hôm bữa hắn gặp, đoán chắc là ông ta nên gật đầu nói: "Phải ạ".

Ông Duy hỏi tiếp: "Cháu có muốn làm cường giả không?"

Kiệt suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là điều không tệ, có sức mạnh rồi hắn có thể bảo vệ Nhiên, từ lúc Nhiên cứu hắn, rồi hắn làm gánh nặng cho nàng làm hắn cứ canh cánh trong lòng, cho nên trong lòng đã thầm muốn một ngày nào đó có được năng lực để bảo vệ lại nàng, mà qua câu hỏi này của hội trưởng càng làm khao khát đó mãnh liệt hơn, lập tức gật đầu.

Đức Duy hội trưởng nói:

"Được, vậy thì điều đầu tiên chính là kể từ giờ trở đi không thể dùng cách đó để lên cấp nữa".

"Tại sao ạ?"

"Nhờ sự trợ lực từ bên ngoài mà không dựa vào bản thân, tương lai sẽ phải trả giá".

Kiệt chăm chú nghe ông nói tiếp.

“Muốn lên cấp mà cần ít tài nguyên nhất thì phải trải qua thực chiến, đồng thời có thể dựa vào tu luyện công pháp hoặc dùng dược liệu”

“Thân thể cháu trước giờ ăn uống quá kém nên không có gì nổi bật, bắt buộc phải dùng một ít thuốc bổ để bồi đắp lại”.

“Uống cái này đi”.

Ông lấy từ trong người ra một cái hồ lô đưa cho Kiệt.

Mở nắp, một mùi hương thơm mát từ bên trong tỏa ra làm ấm cả căn phòng, ngửi thôi đã muốn uống rồi.

“Là rượu sao ông?”

“Ừ”.

Kiệt không do dự ngửa cổ lên tu một hơi, có điều rượu vừa vào tới làm hắn ho sặc sụa một cái.

“Cay quá!”

Kiệt rất ít khi uống rượu cho nên uống không quen, thứ hắn uống là một loại rượu cực kỳ quý giá tên là Hồng Đào, bình thưởng ủ phải mất ít nhất năm năm mới uống được, mà muốn uống ngon phải để khoảng hai mươi năm, hương thơm có thể bay xa năm cây số.

Đây là rượu, cũng là một loại thuốc bổ, tất nhiên Kiệt không thể chỉ uống một bình này là có thể bù đắp lại thiếu hụt của bao nhiêu năm qua, nhưng hội trưởng Đức Duy cho hắn thử cũng giống như đã chính thức coi hắn như con cháu trong nhà và muốn bồi đắp rồi.

“Cứ cầm lấy đi, thứ này rất tốt cho tinh thần, gia cường kinh mạch, cũng có tác dụng gia tăng nội lực đấy”.

Không biết sao chứ Kiệt uống cái mà cả người nóng bừng lên, cổ họng như bị cháy, máu trong người như sôi lên, nhưng mà tinh thần cực kỳ hưng phấn, mà đó mới chỉ là một ngụm, hắn nghĩ nếu uống một bát chắc lăn quay ra say xỉn luôn quá.

Bây giờ mọi người trong hội cũng đã dậy hết.

Nãy giờ thấy hai người chăm chú nói chuyện cũng không có xen vào, mỗi người một việc, cùng nhau đi dọn dẹp lại quán.

Quán cũng không có nhiều bàn ghế lắm, chỉ có bốn bộ nhỏ nhưng lúc nào trông cũng rất sạch sẽ, chỉ một thoáng đã được Trang lau chùi bóng loáng, mọi người đã quây quần lại một chỗ nghe ông Duy với Kiệt nói chuyện.

Cũng lúc này lại có một người bước vào quán, anh ta người mặc áo dài trắng, cao ráo sáng sủa, hai tay chắp sau, bộ dáng thư thái tiến vào, chính là người đã có một trận giao chiến kịch liệt và bón hành cho đối thủ vào đêm hôm qua.

Vừa vào tới đã dơ bàn tay lên tươi cười chào mọi người:

"Ớ hội trưởng, mọi người nữa, tập chung đông vậy, mà hôm nay không mở quán à?"

Thấy người này Trang và Ân hô lên:

"Sếp lớn về rồi".

Ân lôi anh ta lại giới thiệu với Kiệt:

"Giới thiệu với cậu, đây là anh Tuấn, Trần Quốc Tuấn, một thành viên khác trong hội chúng ta, là cao thủ đấy".

"Giới thiệu với sếp Tuấn đây là Kiệt, Nguyễn Phong Kiệt, người mới, bếp mới của chúng ta, cậu ta cũng muốn làm cường giả đấy".

Kiệt hơi xấu hổ nói: “Vâng em chào anh, cũng trong nhất thời muốn thế thôi ạ”.

Trần Quốc Tuấn nghe vậy đi tới nắm vai của Kiệt một cái.

"Ừm, cấp mười tám, căn cơ bình thường, có lẽ nhờ người giúp mới lên được cấp độ này, cấp thấp cũng không đáng lo ngại nhưng sau này nhất định không thể dùng cách này để tăng tiến nữa nhé".

Kiệt rất ngạc nhiên, chả lẽ cấp cao chỉ cần chạm một cái là biết hết như vậy sao, hắn gật đầu:

"Vâng em biết rồi".

“Được rồi, mọi người đang nói tới đâu rồi tiếp tục đi." Trần Quốc Tuấn phẩy tay nói, sau đó ngồi xuống cùng mọi người uống trà.

Hội trưởng Đức Duy bảo Kiệt ngưng tụ một chút năng lượng trên bàn tay, Kiệt không làm được, ông lại đưa cho hắn một tờ giấy, nói thử tập chung truyền lực vào đó đi.

Kiệt làm theo, một lúc sau tờ giấy bỗng bị xé ra làm hai phần, Trần Quốc Tuấn liền nói:

"Là phong hệ."

"Phong hệ?"

Ân giải thích cho Kiệt:

"Có bốn loại nguyên tố cơ bản và phổ biến nhất là phong, hỏa, thủy và thổ, mỗi người sở hữu một loại, vừa rồi là một bài thí nghiệm để xác định nguyên tố nắm giữ, cậu là hệ phong, tức là gió đấy".

Nghe điều này Kiệt tỏ ra hơi thất vọng, từ lâu hắn đã rất thích hai nguyên tố lôi và băng, cực thích luôn. Sấm sét mạnh mẽ, nhanh và rất ngầu, băng thì chậm, từ từ, lạnh lùng nhưng cũng ngầu chẳng kém, ấy thế mà chả vào cái nào, Kiệt còn tưởng tới đây có thể tự chọn hệ sức mạnh cho mình, ai dè là ngược lại nó chọn mình, mà còn là gió, thà là lửa rực rỡ, nóng bỏng một chút còn thích hơn.

"Anh Tuấn nguyên tố gì ạ?"

"Anh là lôi".

Kiệt tròn mắt nhìn anh ta.

"Tại sao? Em cũng thích lôi mà, cả băng nữa, cái này có thể luyện tập không?"

Nhìn quanh thì tất cả mọi người đều cười, n nói: “Có thể đấy, nếu cậu có thể kiếm được môn công pháp có nguyên tố khác rồi học cũng được, nhưng sẽ yếu hơn rất nhiều, mất thời gian lắm, cũng chưa chắc có thể thành công”.

Kiệt thở dài: "Sao bảo có bốn nguyên tố thôi chứ?"

Hắn không cam tâm chỉ vào Nhiên nói: " Mà Nhiên chẳng phải là hệ băng đó sao?”

Mọi người bất giác bật cười lớn hơn, Ân vỗ vai Kiệt cố nhịn cười nói:

"Kiệt à cậu biết không, hai nguyên tố cậu muốn đều là những thuộc tính hiếm, rất hiếm và siêu hiếm, ví dụ như lôi, trong vạn người mới có một người sở hữu, băng thì thậm chí còn hiếm hơn, nó là nguyên tố biến dị của thủy hệ, chỉ một trên một vài triệu người mới có."

Kiệt ngẩn ngơ nhìn sang hai người họ, thầm nghĩ vậy là mình làm bạn với toàn quái vật sao?

Hắn thấy hơi tiếc nuối nhưng biết làm sao được, mà thôi nghĩ lại phong cũng không tệ, hình như Naruto cũng hệ phong đấy còn gì.

Kiệt nhớ lại chuyện tối qua, lập tức chạy về phòng, lật gối lên một cuốn sách mang ra đưa cho hội trưởng xem.

"Ngọc Xuyên Bảo Điển?".

Ông lật sách ra xem, gật gù nói:

"Thì ra là cách luyện phong thuật, cuốn sách này phù hợp với cháu đấy".

Kiệt dở ra một trang sách, có bốn từ “Phong Bộ Xung Thiên”.

"Luyện phần này chắc cháu có thể bay nhỉ?"

Tuấn cùng Ân, Nhiên cũng chúi đầu vào xem, một lúc sau ông Duy nói:

"Ừ, có thể đấy, nhưng mà cháu còn lâu mới được, muốn học được thứ này thì khả năng khống chế gió và giữ thăng bằng phải cực kỳ tốt".

Ông lật những trang sau ra, ngoài Phong Bộ Xung Thiên thì còn nhiều chiêu thức khác, Long Quyển, Tụ Phong Thiên Tường, Bạo Phong chỉ.. Đây đều là các kỹ năng ứng dụng sau này, gọi là võ kỹ, mà muốn sử dụng được chúng phải có căn cơ trước, nó nằm ở ngay trang đầu tiên của điển tịch, có tên Khống Phong Thần Công.

"Cháu đi theo hướng này được đấy, Khống Phong Thần Công vừa có thể điều khiển được gió, vừa có thể giúp nội lực tăng tiến, nhưng vì cháu tập muộn nên cần phải chăm chỉ hơn người thường mới được".

Kiệt đáp: "Vâng, nhưng cháu vẫn chưa hiểu nhiều chỗ, ông và mọi người giúp cháu nhé".

Tất cả mọi người dĩ nhiên vui vẻ gật đầu, Kiệt như có thêm một niềm vui nho nhỏ, ánh mắt tỏ ra kiên định, hắn hưng phấn nói: "Con đường sau này cháu muốn làm là kiếm sĩ, có thể cầm kiếm tung hoành thiên hạ".

Trần Quốc Tuấn dơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thành: "Rất tốt, kiếm sĩ vừa có thể đánh xa, vừa có thể đánh gần, sát thương ổn, gây rối tốt, kiếm thuật kết hợp được với phong thuật cũng là một điều hay, hơn nữa hội chúng ta chưa có kiếm sĩ”.

Mọi người đều gật gù bảo đúng, Trần Quốc Tuấn lại nói: “Để anh vào thư viện xem có bộ kiếm pháp nào có thể kết hợp với phong hệ tốt không anh đưa cho cậu luyện”.

Kiệt lắc lắc cái đầu, hắn dở ra phía gần cuối trang sách, chỉ cho mọi người xem một thứ lạ.

Trảm Phong kiếm pháp!

Cuốn điển tịch này vậy mà lại còn ẩn chứa một bộ kiếm pháp, tuy Kiệt đọc không hiểu lắm nhưng chắc rằng nó có thể kết hợp với nửa phần đầu rất tốt, việc của hắn là kiểm chứng mà thôi.

Trần Quốc Tuấn như một người đầy kinh nghiệm, nhìn qua phần này nhận xét: “Ồ, có vẻ đây là loại kiếm pháp thiên về tấn công, mà còn là liên tục tấn công không cho đối thủ cơ hội chống trả, nhưng nếu hắn có kỹ năng mạnh hơn thì nhất định sẽ khiến mạch dùng kiếm bị đứt đoạn”.

Kiệt hơi lo lắng: “Vậy phải làm sao anh?”

“Luyện thôi, luyện kỹ thuật, luyện nội lực” Trần Quốc Tuấn đáp.

Chậm một giây hắn nói tiếp: “Nội lực càng cao thì kiếm chiêu càng mạnh, càng khó bị phá vỡ giữa chừng, sợ rằng một khi kiếm này luyện đến mức đỉnh cao thì chẳng gì có thể phá được, thậm chí còn có thể phá mọi loại biến hóa trong thiên hạ”.

Qua nói chuyện mấy lần Kiệt cũng biết ở thế giới này nội lực là căn cơ của mọi loại kỹ năng, mọi loại chiêu thức, nội lực mà cao thì thậm chí chỉ ném một viên đá cũng gây ra một sự chấn động rất lớn.

Kiệt cực kỳ vui vẻ và cảm ơn mọi người rất nhiệt tình, nhưng chưa vội, đây vẫn không phải việc hắn nên làm bây giờ, vẫn còn chuyện khác quan trọng hơn cần làm.

“Trang em có giấy bút không anh mượn chút”.

“Dạ có ạ”.

Kiệt bật điện thoại lên ghi chép mấy thứ, bảo mọi người có đi chợ thì mua dùm hắn mấy thứ này, nếu không có thì mua tương tự cũng được.

Đó là các nguyên liệu dùng để nấu ăn và chế tạo máy móc, hắn phải thực hiện vai trò của một đầu bếp trước rồi muốn làm gì mới làm được, tiền dĩ nhiên lại phải vay của mọi người, nhưng Ân bảo hắn đừng lo chuyện tiền bạc, tiền quỹ vẫn còn nhiều lắm.

Sau khi mọi người đi rồi Kiệt lại mượn một cuốn sổ khác ghi chép nữa, Nhiên có nhìn qua, thì ra là công thức nấu ăn hắn lưu trong điện thoại, giờ mới mang ra xài.

“Mọi người mua nguyên liệu đi ta về thử nghiệm mấy món, hôm nay quán ta tạm nghỉ một bữa nhé”.

Mọi người rất phấn khởi đồng tình, chuyên tâm như vậy, vị đầu bếp kiếm sĩ mới này cũng khá được.

Vậy là cả ngày hôm đó Ngân Nga không bán hàng mà theo chỉ thị của Kiệt làm mấy cái mà họ kỳ thực cũng không hiểu lắm.

Kiệt cùng Ân ra ngoài sân đào một cái hố lớn có mái che, lót bạt xuống hố sau đó nhờ Nhiên đặt ‘cục băng của mình vào đó, cho thêm nước, để bia ở lớp trên, như vậy hơi lạnh của cục băng sẽ khiến bia mát lạnh dễ uống hơn. Hiện tại thời đại này chưa có tủ lạnh nên cũng không có khái niệm đá đông, nếu đúng như mọi người nói băng là nguyên tố hiếm người sử dụng thì kiểu làm của Ngân Nga quán chính là bước đột phá mới mà chưa có nơi nào làm được.

Kể cả rượu cũng vậy.

Lê Đức Duy và Trần Quốc Tuấn đang vừa nhâm nhi rượu vừa xem mấy đứa nhóc nhí nhố này làm việc thì Kiệt tiến tới lấy luôn vò rượu đặt vào trong hầm băng mà hắn vừa mới chế.

“Cho cháu mượn cái này chút”

“Uả ta đang uống mà”.

“Lát rồi uống tiếp”.

Cục băng của Nhiên quả là lợi hại, nó lạnh tới mức vừa đặt vào hầm là cả căn hầm đã kết băng nhẹ rồi, nước ở dưới chưa đầy một phút cũng trở nên lạnh cóng, xuất hiện băng bám trên bề mặt.

Kiệt, Ân hai người cũng không dám ở lâu, sợ bản thân mình cũng biến thành thịt đông mất.

“Định mệnh, cục băng của Nhiên là cái gì mà lạnh ác dữ vậy”.

“Vũ khí của cô ấy đó, nó tên là Nguyệt Băng, nhiệt độ vào khoảng âm vài chục, lạnh là đúng rồi”. Ân vừa xoa xoa hai bắp tay vừa giải thích với Kiệt.

“Ồ vậy chắc Nhiên mạnh lắm hả?”

“Tất nhiên, cô ấy mới 18 tuổi đã là bán thần cấp rồi, làm nhiệm vụ cũng là hạng Bạch Kim, nói chung là rất mạnh đó”

“Làm nhiệm sao?”

“Ừ, nhưng cậu phải đăng ký với hiệp hội rồi mới làm được”.

“Thế Ân cậu bao nhiêu cấp rồi?”

“Tớ 52 cấp, nhưng mà..”

“Nhưng gì?” Kiệt ngạc nhiên hỏi.

“Tớ phong cách hỗ trợ thôi chứ không có chiêu nào để công kích cả”. Ân cười nói.

Hội trưởng sau đó gọi Ân lại, bảo cậu đi lấy thêm mấy vò rượu bỏ vào đó, đồng thời cũng nhắn Trang đi mua thêm nguyên liệu về để ủ rượu. rượu dự trữ cũng sắp hết đến nơi rồi, tất nhiên rượu này là để cho khách uống, và chỉ là rượu thường thôi chứ không phải loại trân quý như Hồng Đào ban nãy.

Sau đâu đấy Kiệt vào bắt đầu công tác chế biến của mình, có Trang và Nhiên bên cạnh để phụ giúp.

Cũng chỉ là một số món đơn giản hay ăn nhậu mà Kiệt rất thích, mà những thứ hắn thích thì thường lưu lại để dùng, hôm nay viết hết ra cuốn tập, cũng là để hai chị em Nhiên, Trang làm theo.

Bữa tối hôm đấy trên bàn đầy ắp món ăn, lại có thêm cả rượu thơm nức mũi, thêm một bữa liên hoan nữa chào đón người mới, cũng là chào đón sự đổi mới của quán luôn.

Một bình rượu nhỏ vừa ra, Trần Quốc Tuấn ánh mắt trầm trồ lao tới ôm lấy nó.

“Trời ơi là Bản Hà tửu đây mà, ngay từ xa đã ngửi thấy rồi, nay lại được uống nữa, hạnh phúc quá”.

Mọi người đều bật cười thành tiếng, thấy rượu ngon là cái dáng vẻ điềm đạm tiêu sái bình thường của anh ta biến sạch hết rồi.

“Làm gì mà ghê vậy, anh khát nước lắm hả?” Kiệt cười nói.

Ân lắc đầu: “Là cậu không biết rồi, thứ rượu đó tên là Bản Hà, một loại rượu cực kỳ quý đó, thứ trong đó toàn là đồ bổ có cả máu quái thú, phải ủ tới năm mươi năm mới có thể uống được, bình thường hội trưởng không có mang ra uống đâu, chỉ có dịp đặc biệt lắm hoặc bạn của ông trở về mới đem ra uống thôi, nhưng thứ đó chúng ta cũng không đụng tới được”.

Ân nói xong đồng thời cũng lấy ra một bình rượu khác đặt lên bàn, Nhiên lấy rót đều vào cốc cho mọi người.

Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Thứ đó ta không uống được à?”

Nhiên vừa rót rượu vừa nói: “Nồng độ cũng như dược lực của Bản Hà tửu rất mạnh, cấp độ dưới Thần Vương không thể uống đâu”.

Kiệt lè lưỡi một cái, rượu đã quý lại còn kén người uống nữa, thật là đáng tiếc, hắn tuy không thích uống rượu nhưng vẫn muốn được thử một lần mà.

“Thôi, chúng ta cùng nâng chén, chúc mừng đầu bếp kiêm kiếm sĩ mới của Ngân Nga hội chúng ta, hy vọng sắp tới sẽ có thêm một người gia nhập thêm vào hàng cường giả nào”. Trần Quốc Tuấn nâng chén lên phát biểu một câu, mọi người cũng đồng loạt nâng chén tán thưởng rồi uống sạch lượt.

Rượu mới này quả không tệ, Kiệt cảm thấy so với Hồng Đào thì ngon hơn nhiều, vị nó dìu dịu chua, có mùi thơm của hoa cỏ, để trong hầm băng lại thêm hiệu ứng lành lạnh rất là dễ uống, so ra không thơm lừng được như Hồng Đào nhưng dễ uống hơn nhiều, ít nhất là một kẻ không biết uống rượu như Kiệt cảm thấy vậy.

“Để ta thử món đầu bếp mới nấu xem nào”.

Đức Duy hội trưởng gắp thử một miếng lên ăn, lại thấy thơm ngon lạ thường, có thể nhận ra vẫn là những nguyên liệu thịt rau bình thường hay ăn nhưng rõ ràng cách chế biến làm cho nó có hương vị khác hẳn.

“Ồ thật là ngon đấy?”

Mọi người cùng ăn thử, vậy mà cũng gật gù đồng tình không ngớt, Nhiên chỉ cười, nàng không lạ lắm, tài nấu nướng của Kiệt nàng đã được trải nghiệm rồi, so các món trước đây từng ăn thì đúng là một trời một vực. Nhiên rất nhanh thay hắn giới thiệu qua các món trên bàn.

“Mọi người nhớ nhé, đây là gà rang muối nè, rau xào tỏi, nghêu hấp sả, mực nướng muối ớt, bò hầm bia..”

Nhiên thật là ghi nhớ rất tốt, những thứ Kiệt nói nàng chỉ nghe một lần là thuộc lòng ngay, kể cả tất cả công thức cũng đã nằm luôn trong đầu rồi.

Ngoài các món chế biến mới lạ thì còn có thêm món cực kỳ đơn giản, đó là thịt luộc. Thứ này không có gì lạ nhưng cách ăn có chút biến tấu, đó là quận thêm rau sống, và đặc biệt là có thêm loại nước chấm cực kỳ ngon, không quá mặn cũng không quá nhạt, thậm chí có thể uống luôn cũng được.

“Đây là các món chúng ta sẽ dự định bán vào ngày mai, mọi người xem cho ý kiến 1 vài món tiêu biểu nhé”. Trang nói.

Vì quán nhỏ nên chỉ có thể chọn lọc, không thể đem hết lên thực đơn bán được.

Kiệt lại nói: “Cháu xin góp ý chút, đó là chúng ta bán một vài món có nguyên liệu sẵn có thôi, nhưng sẽ chế biến ra các món khác nhau, ưu tiên đơn giản, nhanh và ngon”.

“Ví dụ như gà, gà rang muối, gà xào xả ớt, gà luộc, gà xào lăn”.

“Quán ta có sẵn bia cho nên chúng ta cũng có thể tận dụng làm những món liên quan đến bia luôn, ví dụ như bò hầm bia hay cá hấp bia, vị lạ mà ngon”.

“Đồng thời ta sẽ in một tờ thực đơn có hình minh họa đặt lên bàn, như thế sẽ bớt công phải chạy vạy hơn”.

“Bàn cũng sẽ được đánh số thứ tự để tránh nhầm lẫn, mọi người thấy thế nào?”

Được, dĩ nhiên là được, thế này lại quá bài bản rồi, có ai mà ý kiến gì được chứ, tất cả cuối cùng đều phó mặc cho Kiệt sắp xếp hết.

“Trước giờ chúng ta cũng chỉ làm hàng quán cho vui chứ chưa bao giờ tính toán kỹ càng như vậy, được giao cho mấy đứa sắp xếp nhé”.

“Vâng ạ”.

Tất cả đồng thanh hô vang, bữa tiệc hôm đó lại kéo dài tới khá muộn mới chấm dứt.