Chương 5: Sự thật tàn khốc

Thấy Kiệt vẫn còn lo lắng Nhiên an ủi nói: "Anh yên tâm đi, hội trưởng tụi em khá dễ tính, đáng yêu nữa, có người nhập hội nhất định sẽ rất vui đấy".

Kiệt gật đầu, hắn thu dọn bát đũa, Nhiên muốn phụ giúp lại bị hắn quát một tiếng "đi lên giường", đừng hiểu nhầm, chỉ là hắn muốn nàng nghỉ ngơi thêm mà thôi, tên này cũng thật là, nói "đi lên kia" là được rồi. Thấy Kiệt nhăn nhó như vậy Nhiên cũng không nói thêm gì mà liền làm theo, kỳ thực là mấy việc này nàng cũng chưa bao giờ phải làm cả.

..

Buổi tối.

Ăn tối xong Kiệt và Nhiên cùng dạo phố trò chuyện, nàng bây giờ thân thể đã hoàn toàn hồi phục, yên tâm nếu có gặp lại hai tên kia cũng sẽ dễ dàng đánh bại, hơn nữa trong thành đông đúc như thế này chúng có lẽ chẳng ngu ngốc mà ra tay đâu.

Đương nhiên để tránh phiền phức nàng vẫn như cũ phải che đi dung nhan tuyệt thế của mình.

Trên đường đi, hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Nhiên, lúc ấy nàng bị một tên cặn bã ngang ngược ép đường mà té, Kiệt liền rất ga lăng đẩy Nhiên đi vào làn trong, còn mình đi hướng ra ngoài, dù nàng mạnh hơn hắn nhưng cũng không thể vì thế mà đánh mất phong độ đàn ông được.

“À Nhiên này, lúc trước anh từng thấy một người chim, người có hai cái cánh ấy, bay trên đầu hình như cũng là ở chỗ này, đó là gì vậy?”

Nhiên trả lời: “Là Thần Vương, tấn cấp Thần Vương anh có thể tới tiệm tạo cho mình một đôi cánh tùy ý”.

Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Tới tiệm sao? Mà phải Thần Vương mới được à?”

Nàng gật đầu: “Bởi vì Thần Vương mới đủ điều kiện để chế tạo và duy trì trạng thái hóa cánh đó”.

"Không ngờ được thành bé thế này lại xuất hiện một Thần Vương, đúng là hiếm thấy". Nàng lẩm nhẩm.

Kiệt để tâm hỏi chuyện này bởi vì hắn vốn rất thích bay, cực thích luôn, từ nhỏ đã mong ước mình được làm chim trời để có thể tự do bay lượn trên không trung.

Cấp một, cấp hai của thần vẫn không thể bay, phải tới cấp ba Thần Vương mới có thể bay, nhưng nghe nói chi phí để tạo một bộ cánh cũng không rẻ, Kiệt còn chưa nghĩ ra mình làm sao có thể kiếm tiền để sống những ngày tháng tiếp theo đây.

Có một thông tin hữu ích là chỉ cần tấn cấp Thần Đế là có thể bay lượn thoải mái rồi, tất nhiên không cần cánh mà khi đó sẽ có thể khống chế trọng lượng cơ thể mình để bay lượn tự do, nhưng mà cảnh giới này còn quá xa vời cũng không cần nghĩ vội đến.

Bước vào chỗ rất nhiều người Kiệt đã chủ động cầm tay Nhiên đi xuyên qua đám đông, lại không để ý trên mặt nàng hình như có chút ngại.

Đi tới một chỗ thoáng, Kiệt mới nhìn Nhiên hỏi: “Sao thế? Mắc cỡ gì à?”

EQ của hắn không đến nỗi tồi, nhìn là nhận ra ngay đang có thoáng chút biến hóa trên mặt cô gái này.

Một giây sau nhìn lại, phát hiện tay mình đang nắm cánh tay của nàng, mà hình như ở cái thời này nam nữ cũng kiêng kị chạm vào thân thể của nhau phải không? Chắc giống thời phong kiến rồi.

Kiệt vậy mà cười vô tư thả tay ra nói: “Đừng hiểu nhầm, ở chỗ anh phụ nữ được coi là phái yếu, cho nên có nguyên tắc là đàn ông đi theo phải luôn chủ động bảo vệ mọi lúc mọi nơi”.

Để thêm phần thuyết phục hắn tiếp tục nói ra các ví dụ: “Ví dụ khi trên đường phải luôn để phụ nữ đi làn trong; vào phòng chủ động kéo ghế nhường phụ nữ ngồi trước; xuống cầu thang thì đi trước, lên cầu thang thì đi sau, khoảng cách không quá năm bậc.. Còn đến chỗ đông người thì cầm tay dắc đi để tránh bị lạc và tránh bạn nữ bị va chạm vào người khác”.

Hắn nói xong rồi nhìn vào mắt của Nhiên chờ đợi.

Nhiên vậy mà bật cười lên thành tiếng, quả thật những thứ này nàng chưa từng nghe cũng chưa từng biết đến, càng chưa bao giờ được nam nhân nào đối xử như vậy, nhưng nghe xong lại có cảm giác rất ấm áp, ở cái thế giới tràn ngập sức mạnh này nữ giới không hẳn là yếu đuối cần được chở che chút một như vậy, nhưng dù sao được nâng niu cũng rất thích mà.

“Ở đây chỉ khi yêu nhau người ta mới làm vậy thôi”. Nhiên trở lại dáng vẻ lạnh nhạt nói.

“Nếu quan hệ yêu đương lại có chút khác, hành động vẫn vậy nhưng thân mật hơn.” Kiệt trả lời. “Ví dụ khi đi trên đường này sẽ không túm tay hời hợt như vậy”.

“Thế túm như thế nào?” Nhiên tò mò hỏi.

Kiệt gãi đầu trả lời: “Thì ví dụ như vòng tay qua eo này, lồng hai cánh tay vào nhau này, hoặc phổ biến nhất chính là cho các ngón tay đan vào nhau rồi túm chặt lại thế này..”

Kiệt vừa nói vừa đưa hai bàn tay của mình lên diễn tả, sau đó nhìn Nhiên nói: “Anh vô ý quên mất ở đây có lẽ phong tục khác, vậy sau này không làm vậy nữa”.

“Không cần đâu..” Nhiên lắc đầu, nhưng tự dưng lại thấy kỳ lạ, sao mình lại nói vậy ta, dù cảm giác được che chở thế này đúng là rất thích nhưng người ta cũng mới quen thôi, vậy có bị gọi là dễ dãi không?

“Không sao đâu, tránh cho bạn trai em hiểu nhầm mà”.

Nhiên liếc Kiệt một cái nói: “Em không có bạn trai..”

Kiệt bình thản nói: "Cũng đúng, xinh đẹp như em nhất định tiêu chuẩn chọn người phải rất cao".

"Hả?"

"Không có gì".

Cũng chẳng biết Kiệt nói nhỏ quá hay sao làm Nhiên phải hỏi lại.

Nàng khẽ cười lí nhí hỏi: "Đẹp lắm hả?"

Kiệt mặt tỉnh bơ quay đi trả lời: "Biết rồi còn hỏi".

Nàng là con gái, dù biết mình xinh nhưng vẫn thích được người ta khen.

Chàng lại không muốn thừa nhận thẳng miệng, sợ sẽ bị cho là mồm mép nịnh nọt.

Nhưng vô tình điều này lại làm Nhiên thấy có thiện cảm với Kiệt hơn, cảm thấy chàng trai này rất đáng yêu.

Dạo phố thêm một lúc nữa cả hai mới về, tới phòng, điều Kiệt lo lắng đã tới rồi.

Hôm nay Nhiên đã tỉnh, một phòng, một giường đơn, tiền lại không có nhiều để thuê hai phòng, điều này làm người ta thấy khó nghĩ.

Sau đó hắn lại chọn cách đi vào lòng đất nhất, lấy cớ có chuyện ra ngoài, thực chất là muốn kiếm chỗ để ngủ, sau đó lại leo lên mái nhà ngắm sao trăng, chẳng biết có ngủ được không nhưng đã lỡ rồi nên cũng đành mặc kệ.

Phố xá về đêm nơi này thật đẹp, những chiếc đèn lồng sáng chưng soi rọi đến từng con ngách nhỏ, ban đêm vẫn có người làm việc. Thỉnh thoảng lại một tốp lính canh đi lại trên đường để đảm bảo an ninh trật tự.

Một cơn gió mát thoảng qua làm Kiệt cảm thấy nao lòng, hắn bỗng nhớ nhà, nhớ cái thời ở quê còn nghèo khó không có quạt điện, ban đêm hắn vẫn hay leo lên nóc nhà nằm hóng mát giống như thế này.

Thành phố càng hiện đại thì niềm vui của con người càng nhỏ lại, sau này tuy cuộc sống đã chẳng thiếu thứ gì nhưng đã không còn cái cảnh mọi người trong xóm quây quần lại một chỗ nói chuyện, vui đùa với nhau nữa rồi.

Nỗi nhớ nhà làm Kiệt bất giác thấy buồn ghê gớm, không biết ba, mẹ và đứa em gái dễ thương của hắn bây giờ đang làm gì, đã về chưa, mua quà gì cho hắn, thật là mong chờ mà.

Ngả lưng nằm xuống, Kiệt đang nhắm mắt lại mơ màng thì bỗng ở đâu một giọng cười lanh lảnh vang lên làm hắn cả giật mình, mở mắt nhìn, thì ra là một ông già râu tóc bạc phơ đang nhìn hắn cười.

“Gì vậy? Ông Bụt sao?”

Ông lão mỉm cười hiền hậu, để Kiệt ngẩn ngơ một lúc rồi mới cất tiếng chào: “Chào chàng trai, cậu vẫn ổn đó chứ?”

Kiệt co chân lên một chút, gác khửu tay lên đầu gối rồi hỏi: “Vẫn ổn? Ý ông là sao? Hình như ông biết gì về tôi à?”

Ông lão lấy tay đưa lên cằm, từ tốn vuốt nhẹ bộ râu trắng tinh của mình nói: “Xin lỗi chưa giới thiệu, ta chính là người cai quản thế giới này, và cũng là người đã mang cậu tới đây, sao nào, bất ngờ không, hi hi”. Ông lão cười khúc khích, coi bộ trông tính cách của người này còn nhỏ hơn cái thân giác già nua của ông ta rất nhiều.

Nhưng thấy thái độ đó, Kiệt tự nhiên có chút ác cảm, hắn nghiến răng, giờ mới biết thì ra đây là người đã tự ý đưa hắn tới thế giới này, tuy rằng cũng coi như là trải nghiệm thú vị nhưng hành động làm mà không hỏi qua khổ chủ làm hắn không thích một chút nào.

“Ông hay quá ha, có thế giới riêng, quyền năng đấy, nhưng đừng có tùy tiện mang người khác vào trò chơi của ông chứ?”

Ông ta thở dài, từ tốn ngồi xuống bên cạnh Kiệt, đôi môi vẫn mỉm cười như vậy, nói: “Cậu trách ta sao lại vô cớ đem cậu đến thế giới này sao? Ta đúng là chưa hỏi qua cậu, nhưng dù sao nếu không tới đây thì cậu cũng tan vào hư không thôi, cậu muốn như thế à?”

Nói rồi ông ta quay sang nhìn hắn, nhếch khẽ hàng lông mày chờ đợi.

Nghe đến đó, bất ngờ cả người Kiệt ớn lạnh một cái, hắn cảm giác có điều gì không ổn, ngập ngừng từng chữ: “Vậy, vậy là..”

“Vẫn chưa hiểu ra à? Cậu đã chết rồi, nếu tôi không tốt bụng đưa cậu tới đây thì cậu đã tan thành tro bụi rồi”.

Nghe xong câu nói của ông lão cả thế giới như tối sầm lại trước mắt Kiệt, hắn cúi gằm mặt xuống, hơi thở trở nên gấp gáp, mồ hôi túa ra như tắm, đem thần trí hồi tưởng lại khoảnh khắc cuối cùng của mình khi còn ở Trái Đất.

Lúc ấy có soi gương, đúng là trông hắn rất tàn tạ, nhưng dù thế nào cũng không dám nghĩ rằng số phận của mình lại kết thúc ngay tại thời điểm đó, trong nhất thời cú sốc quá lớn khiến hắn đắng môi không nói được câu gì.

Thở dài một cái, ông lão lên tiếng giải thích: “Cậu đã chết vì suy tim do kiệt sức sau nhiều ngày chơi game không ăn uống..”.

Vừa nói ông ta vừa đưa tay của mình ra khẽ chạm vào không khí, một hình ảnh hiện lên. Kiệt ngẩng đầu nhìn, hắn nhận ra đó là phòng mình, còn cái thân xác kia.. chính là mình, nó nằm gục xuống bàn, khô quắp và có chỗ còn đang bị phân hủy.

Hình ảnh quá ghê rợn khiến Kiệt phải lấy tay che miệng lại tránh để mình không nhịn được mà bị nôn mửa ra.

Cái này vừa bi thương vừa rùng rợn có thể làm bất cứ kẻ gan góc nào trông thấy cũng phải ớn lạnh, còn những kẻ yếu bóng vía thì sẽ phải nôn thốc nôn tháo mà bị ám ảnh suốt cả đời.

Ông lão giải thích: “Đây là hình ảnh của cậu sau 2 tuần, hiện tại vẫn chưa có ai phát hiện ra..”

“Thôi dừng lại đi..” Kiệt lên tiếng ngắt lời, ông ta làm phép một cái, hình ảnh biến mất luôn.

Thứ này quá sức chịu đựng với hắn rồi.

Ông già cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi đấy, bên cạnh Kiệt và im lặng.

Im lặng, tiếp tục là sự im lặng giữa không gian tối tăm của thành phố. Một người không biết phải nói gì và một kẻ vừa trải qua một cú sốc, là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời hắn, cổ họng giờ đây đã cứng ngắc lại không thể nói thành lời.

Đôi mắt Kiệt trở nên đỏ hoe, hắn lấy 2 tay ôm lấy mặt, nước mắt cứ lã chã thấm qua tay rơi xuống, khóc không thành tiếng, nhưng những tiếng nấc nghẹn cứ thế vang lên, sâu thẳm trong trái tim nhỏ bé ấy hiện đang là một sự đau đớn đến tột cùng mà không thể hét thật to lên thành tiếng.

Quằn quại trong cơn đau như vậy thêm một lúc nữa, áng chừng đã đủ thời gian để Kiệt nguôi ngoai đi, ông lão mới lạnh nhạt lên tiếng an ủi: “Ta rất tiếc, ta không thể làm gì hơn, chỉ có thể đưa cậu tới đây mà thôi.”

“Tại sao lại đưa tôi tới đây? Tại sao lại là tôi?” Kiệt lên tiếng hỏi, mặt vẫn không ngẩng lên.

“Bởi vì ta cũng phạm phải một sai lầm không nên có, cậu chính là sự lựa chọn phù hợp để ta giải quyết sai lầm đó” Ông lão đáp.

“Nghĩa là không còn người nào khác ở Trái Đất tới đây ngoài tôi sao?”

“Phải, chắc chắn không, đưa người từ không gian này sang không gian khác vốn là điều cấm kỵ, nếu không phải bất đắc dĩ và cậu đã trở thành linh hồn lang thang thì ta cũng sẽ không làm như vậy”.

Kiệt trong đầu thấy mơ hồ, đã là điều cấm kỵ mà người này vẫn làm, sai lầm của ông ta phải lớn tới mức nào? Tới mức nào mà lại phá bỏ cả nguyên tắc để làm vậy?

Ông lão đã đứng dậy, nói ngắn gọn mấy câu: “ Thế giới này, hãy tự mình khám phá đi nhé, ta cũng chỉ có thể làm tới đây thôi”.

“Ông tính đi?”

“Phải, ta chỉ đến đây cho cậu một ít thông tin như vậy, từ giờ sẽ không gặp lại cậu nữa, có vấn đề cố gắng tự giải quyết nhé”

Kiệt nước mắt đã ngưng chảy, hắn trấn tĩnh hỏi: “Ông có thể giúp tôi một chút nữa không?”

“Cậu muốn gì?”

“Tôi muốn về Trái Đất nhìn gia đình lần cuối”.

“Không thể”

“Tại sao?”

“Đây là vấn đề nguyên tắc, ta không thể giúp”.

Kiệt thở dài một cái, rút trong túi ra chiếc điện thoại của mình nói: “Vậy chỉ tôi cách nạp năng lượng cho nó hoạt động đi.”

Ông ta đưa tay lại gần, một luồng sáng lóe lên, lập tức điện thoại hiển thị đã đầy pin, nói: “Không cần phải ta, sau này khi cậu đã có linh lực chỉ cần truyền vào đó một chút coi như đã sạc pin rồi”.

Kiệt nói: “Xin ông thêm một điều nữa, giúp máy của ta có thể truy cập mạng, có được không?”

Ông ngạc nhiên: “Không vấn đề, nhưng có mạng rồi cậu cũng không thể kết nối với thế giới cũ đâu, coi như có cũng như không”.

Kiệt lắc đầu, miệng khẽ cười đắng: “Không cần phải thế, cái gì qua được thì cho qua đi, chỉ là tôi muốn có thể truy cập được vào những thứ mình đã lưu ở trong này thôi, sẽ được chứ?”

Ông gật đầu: “Trong phạm vi máy này thì được, ta sẽ giúp”.

Búng tay một cái, điện thoại của Kiệt lại sáng lên lần nữa, mở máy ra xem, quả nhiên một số trang hắn lưu đã có thể tùy ý truy cập được. Mạng xã hội cũng vào dễ dàng, tuy nhiên đều chỉ toàn là tin cũ, không có tin cập nhật mới, nhưng dù sao cũng không thể đòi hỏi gì hơn được.

Ông lão lên tiếng: “Ta vốn không thể tác động lên bất cứ chuyện gì ở thế giới này, cũng không thể ở đây quá lâu, nếu không sẽ thần hồn câu diệt, việc cũng đã làm cho cậu rồi, ta phải đi đây”.

“Này..” Kiệt gọi một tiếng.

Ông lão quay lại nhìn, chỉ thấy Kiệt thở dài một cái, nói hai chữ “cảm ơn”.

Ông cũng nhìn hắn, cười một cái sau đó biến mất vào trong không trung.

Kiệt thử với tay nắm lấy áo ông lão, nhưng cả thân hình ông ta đã hóa thành không khí và bay đi mất, nhanh và bất ngờ y như lúc đến vậy.

Ông ta vừa biến mất thì một tiếng gọi làm cho Kiệt giật mình tỉnh giấc.

"Anh Kiệt, anh Kiệt, anh ở trên này làm gì thế?"

Kiệt mở mắt ra, thấy Nhiên đang nhìn mình, nàng lo lắng hỏi: “Anh gặp ác mộng sao?”

Thực ra cái Nhiên thấy là nước mắt đang chảy trên gò má của Kiệt, nhưng nàng không dám hỏi thẳng.

Kiệt nhổm dậy, một tiếng “ừ” hời hợt đáp lại, tâm trạng hắn vẫn còn u uất chán trường, thừa biết vừa rồi không phải là mơ, chẳng qua nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này mà thôi.

“Ở đây có muỗi, lại lạnh nữa, anh vào phòng ngủ đi”. Nhiên ân cần nói.

Đối diện Kiệt lại chỉ gật đầu một cái, mọi sự suy tính của hắn lúc trước đều ném đi hết.

Hắn nhảy xuống đi vào phòng, động tác như người mất hồn, lấy mấy quyển sách trên kệ ngăn đôi chiếc giường sau đó nằm ra phía ngoài, trùm chăn lại ngủ, thực ra là không ngủ được mà muốn khóc không để ai thấy.

Nhiên đối với sự thay đổi của Kiệt thì không hỏi, thấy hắn cẩn thận chia giường như vậy cũng không nói gì, dù đây là chuyện không được tốt với một thiếu nữ như nàng nhưng không hiểu tại sao nàng đối với người con trai này lại có sự tín nhiệm nhất định, hơn nữa hôm nay khi nghe ông chủ trọ kể lại chuyện hôm qua hắn vì mình mà chạy đôn chạy đáo, thậm chí cả bảo vật trên người cũng cầm cố mua thuốc thì cảm động, đối với việc hai người nằm chung giường lại không phản đối.

..