Chương 28: Đòi công bằng

Đến phòng khách, Võ Trung Văn đi trước, Trần Quốc Tuấn cùng hai đứa em đi theo sau.

Văn tướng tỏ ra không hài lòng nói: “Tên này ngươi lại tự ý hành động, thật là lỗ mãng".

Câu này dĩ nhiên là nói Trần Quốc Tuấn.

Anh ta cười hì hì đáp: “Ông hiền quá để chúng làm càn như vậy, ta không nhịn được, cứ thế này tinh thần binh sĩ sẽ đi xuống mất.”

“Hành động này khơi mào chiến tranh thì sao? Ngươi chịu nổi không?” Võ Trung Văn lại hỏi.

Trần Quốc Tuấn gãi đầu tỏ ra vô tội, sau đó lại tặc lưỡi nói: “Đứng cạnh Xuân quốc chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, càng rụt rè chúng càng có niềm tin làm điều đó nhanh hơn mà thôi”.

Thấy cấp trên của mình không nói gì, Tuấn lập tức quàng cổ Kiệt lôi hắn tới trước nói: "Đừng lo, thằng em này có công cụ đã ghi lại toàn bộ hành động gây sự của bọn láo toét đấy rồi, chúng ta là nạn nhân đó, ta cũng sợ chiến tranh lắm chứ.." Anh ta nắm quyền lại thể hiện sự quyết tâm. "Nhưng buộc phải một lần cảnh cáo mạnh mẽ để Xuân quốc biết Xuyên quốc tuy hiền lành nhưng không dễ bắt nạt chút nào đâu."

Văn tướng im lặng hồi lâu, ông vốn không sợ Xuân quốc, chỉ sợ chiến tranh. Chiến tranh đã cướp đi rất nhiều thứ từ người đàn ông này, cướp đi rất nhiều thứ của những người dân vô tội khác cũng giống như ông.

Để thay đổi bầu không khí, Trần Quốc Tuấn bắt đầu giới thiệu hai người khác cũng đang đứng ở trong phòng.

“À Văn tướng, giới thiệu với ông đây là hai em trong hội, Kiệt và Nhiên, hôm nay đưa hai đứa tới đây để mở mang tầm mắt một chút”.

Võ Trung Văn mở mắt nhìn hai người, đầu tiên là Kiệt, thấy cũng không có gì đặc biệt mới nhìn sang cô gái bên cạnh, hỏi một câu: “Cô bé từ Phạm tộc qua đây sao?”

Nhiên gật đầu: “Xin chào tiền bối, cháu là Phạm An Nhiên”.

Chỉ giới thiệu như thế Văn tướng đã biết thêm rất nhiều điều.

Trần Quốc Tuấn ý niệm nổi lên, dường như đang nói thầm với Võ Trung Văn cái gì, Võ Trung Văn quay sang hỏi nàng: “Cô bé có thể dùng Nguyệt Băng sao? Lấy ra đây ta xem thử”.

Nhiên xòe bàn tay ra, một khúc băng xuất hiện và từ từ biến lớn. Khi nhìn thấy nó đôi môi Văn tướng bỗng chợt mỉm cười, đây có lẽ là nụ cười đầu tiên của ông ta từ khi họ xuất hiện, miệng nói một câu: “Rất tốt”.

Lại hỏi: “Đã có sư phụ chưa?”

Trần Quốc Tuấn bật cười nói: “Biết rồi còn hỏi.”

Võ Trung Văn bỗng gật đầu tự nói: “Ừ, cũng phải.”

Hai người này cứ thần thần bí bí chả ai hiểu cái gì.

Văn tướng sau đó phẩy tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài: “Được rồi mọi người về phòng trước đi, ta phải chuẩn bị một chút, e rằng chúng ta sắp có rắc rối tìm tới.”

Trần Quốc Tuấn nói: “À quên còn chuyện nữa, quân tiếp viện của chúng ta ở Xuyên Đô đã tới, đang đóng ngoài thành cách năm trăm mét, nhưng thiếu ba người do tôi đã điều động đi làm chuyện khác rồi.”

“Tùy tiện!” Văn tướng gắt nhẹ một câu, Trần Quốc Tuấn lại cười hề hề như không có gì, một người nhây ở cạnh một người nghiêm túc là chuyện hết sức thú vị.

Cả ba cúi đầu chào Võ Trung Văn, sau đó cùng rời đi.

Kiệt trong đầu suy nghĩ, hắn đã hiểu phần nào tại sao ông anh của mình lại không được phân phó ra biên giới mà phải ở nội thành làm công việc khác, ngoài việc thực lực chắc không thể so sánh với Võ Trung Văn thì còn một lý do nữa chính là do tính cách người này quá thẳng thắn và bạo lực, ở đây lâu dài chỉ sợ hắn rảnh tay không có gì làm lại kiếm cớ đập người ta dẫn tới chiến tranh toàn diện thì hỏng bét, con người này cũng rất thú vị, đối với anh em bạn bè thì hòa nhã ân cần nhưng đối với kẻ thù lại tuyệt nhiên lạnh lùng và tàn nhẫn, ra tay không một chút lưu tình, Kiệt thấy kẻ nào gặp Tuấn cũng đều tỏ ra sợ hãi, có lẽ đến từ phong thái làm việc sát phạt quyết đoán của anh ta.

Võ Trung Văn thì khác, trầm ổn và biết tiết chế, có điều vẫn còn chút nghi vấn, rời khỏi căn phòng hồi lâu rồi Kiệt mới tò mò hỏi Trần Quốc Tuấn: “Văn tướng thật mạnh, anh so với ông ấy thì thế nào?”

Thằng này thật thích so sánh, Trần Quốc Tuấn lại chỉ trả lời hắn bằng một tràng cười.

Nhiên hướng Kiệt nói: “Ông ấy có một danh hiệu”.

“Danh hiệu? Anh Tuấn là Kiến Diện Tất Sát đã rất ngầu rồi, ông ấy có danh gì?” Kiệt ngạc nhiên hỏi.

“Vô Địch Chiến Thần!” Nhiên bằng bốn chữ nói ra thực lực của người đàn ông này, khi khuôn mặt Kiệt vẫn đang còn ngơ ngác thì nàng nói thêm một câu: “À, Văn tướng vẫn còn một danh xưng nữa..”

“Là gì vậy?”

“Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân!”

Nhiên nói ra thêm năm chữ, càng khiến cho Kiệt ngẩn ngơ hết cả người.

Đúng vậy, người mà bọn họ vừa gặp là Võ Trung Văn đại tướng quân quân đội Xuyên quốc, là một vị cường giả Siêu Thần Cấp, có thể nói trong thời đại của ông ta không có ai là đối thủ, trấn thủ tại Châu thành này hai mươi năm quân thù hùng mạnh ở phía bắc chưa từng lấn chiếm được một tấc đất nào.

Phải biết phía bắc Xuyên quốc là Phụng Xuân đại đế quốc, một trong năm siêu cường mạnh nhất trên thế giới, thuộc trong Ngũ Đại Cường Quốc, diện tích, dân số, quân đội, kinh tế, số lượng cường giả đều gấp nhiều lần Xuyên quốc nhưng trong quá khứ lại không thể một lần chiếm và đồng hóa được đất nước nhỏ bé này.

Kiệt bộ dạng hiện tại có hơi sững sờ, hắn không ngờ được đến đây chưa được bao lâu đã gặp được một con người vĩ đại đến thế, điều này đồng thời cũng tạo cho hắn sự kích thích rất lớn, làm đệ nhất nhân, cái này chắc rất vui, đương nhiên trong đầu hắn cũng xuất hiện chút ảo mộng rồi, cảm thấy bản thân đầu quân làm công dân Xuyên quốc cũng rất tốt.

Nhưng nghĩ lại cũng thật ủy khuất cho Võ Trung Văn, một người mạnh mẽ xuất chúng như vậy lại bị kìm kẹp ở đây, Kiệt vẫn còn nhớ rõ hình ảnh ông ấy đã bị mấy tên ôn con bên kia giễu cợt như thế nào mà.

Trần Quốc Tuấn lúc này mặt hơi trầm nói: “Chỉ vì chúng ta là nước nhỏ, nước yếu thế hơn mà luôn bị các nước lớn hơn nhòm ngó, chèn ép. Mặc dù chúng hay gây sự và bắt bớ quân dân chúng ta nhưng chúng ta buộc phải đối xử nhân đạo với quân dân của chúng, nếu không chúng sẽ lấy cớ để lại phát động chiến tranh với chúng ta lần nữa”.

Nghe tới đây Kiệt lẫn Nhiên đều lặng cả người, họ là thế hệ trẻ, tuy không hiểu lắm về chiến tranh nhưng cũng nhận thức được sự tàn khốc mà chiến tranh mang lại hay sự nhẫn nhịn của một nước nhỏ đối với các nước lớn hơn trong thời bình.

Kiệt và Nhiên ở lại cùng Trần Quốc Tuấn trong quân doanh, họ đã xin gia nhập làm lính và tham gia khóa huấn luyện thường ngày cùng với các binh sĩ, ở đây người có quyền quyết định lớn nhất thuộc về Văn tướng, dĩ nhiên ông không từ chối.

Sau biến cố xảy ra tại biên giới, Phụng Xuân đế quốc quả thật không để yên, ngay hôm sau chúng đã tập hợp một lượng lớn binh mã thị uy ngay phía bên kia thành, đòi một lời giải thích thỏa đáng.

"Võ Trung Văn, ngươi có đây không? Ra nói chuyện". Tiếng nói như sấm gầm làm rung chuyển cả thành lũy, chim chóc xung quanh đều toán loạn bay hết.

Châu thành phản ứng rất nhanh khi ngay lập tức hai bóng người xuất hiện trên tường thành.

Hai người đó là Võ Trung Văn và Trần Quốc Tuấn, họ như hai đạo ánh sáng lập tức lao xuống trước cửa thành, Kiệt cũng không yếu thế khi Phong Bộ Xung Thiên chạy theo sau. Võ Trung Văn ánh mắt nghiêm nghị hỏi: "Tào Hữu Đạt, có chuyện gì?"

Phía bên kia một người mặc chiến giáp màu đỏ, dáng người to lớn không thua kém Võ Trung Văn là bao, sát ý hừng hực khiến người ta nhìn thôi cũng liền sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn cưỡi một con Thiểm Điện Tê tiến lên nói: "Quân ngươi đánh quân ta, còn biến hắn trở thành một phế nhân, ngươi vẫn bình thản như vậy sao?"

Nói rồi chiến lực bộc phát, khí tức tỏa ra như đại hải sóng trào, hai người Võ Trung Văn và Trần Quốc Tuấn thì không có gì nhưng Kiệt đứng sau cảm giác tức ngực đến không thở nổi, hai mắt bắt đầu hoa lên, suýt thì phải quỳ xuống ôm chặt lấy chân cho khỏi ngã, may mắn một bàn tay chạm vào vai và giữ chặt khiến hắn dần dần ổn định trở lại, là Trần Quốc Tuấn, anh ta nói với Kiệt: "Ông ta là Thống tướng Tào Hữu Đạt, một trong những người mạnh nhất trong quân đội Xuân quốc hiện tại".

Kiệt hít sâu một hơi, thảo nào hắn đứng trước người này lại phải chịu áp lực kinh khủng như vậy, xuống đây có lẽ là quyết định sai lầm rồi, liền không dám nói thêm câu gì, chỉ im lặng xem diễn biến câu chuyện.

Văn tướng có chút dửng dưng nói: "Người ta nói sống có thể thiếu bạn bè nhưng không thể thiếu láng giềng, và một người láng giềng tốt là người chỉ mỉm cười qua hàng rào chứ không bước chân qua đó. Đạt tướng ngươi nói xem, câu này có đúng không?"

Đạt tướng hơi nhăn mày nói: "Vì lý do đó mà ngươi biến người của ta trở thành phế nhân sao?"

"Cái miệng hại cái thân chẳng thể trách ai, cứ cho là hắn có thể tùy ý nói năng, nhưng việc bước sang lãnh phận bên ta là Có Ý Gì?" Ba từ ‘có ý gì’ phía sau cùng được nhấn mạnh mang theo hùng hồn âm lượng khiến những kẻ phía sau Tào Hữu Đạt phải rất nhanh bịt tai lại, Võ Trung Văn khác hẳn dáng vẻ nhường nhịn hôm qua, đôi mắt ông đỏ rực thể hiện sự phẫn nộ.

Thống tướng Tào Hữu Đạt cười nhạt nói: "Chỉ là nhầm lẫn thôi, hơn nữa chắc gì đã phải như vậy, có thể người của ta chưa hề bước qua ranh giới, các ngươi quá lỗ mãng".

Tình thế khá căng thẳng, toàn quân ở trong thành cũng đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu rồi, Kiệt mới hỏi nhỏ Trần Quốc Tuấn.

"Hai người họ ai có thực lực mạnh hơn anh?"

"Văn tướng của chúng ta mạnh hơn một chút".

"Nói vậy bên kia không ai là đối thủ của ông ấy?"

"Có thể nói như vậy".

Kiệt gật đầu, Tuấn cảm thấy không yên tâm liền kéo hắn lại nhắc nhở: "Dù vậy cũng không thể hành động sơ xuất, chúng rất đông, tình thế hỗn loạn anh không thể bảo vệ cậu được, hơn nữa xảy ra chiến tranh là chuyện của rất nhiều người chứ không còn là chuyện của chúng ta nữa".

Kiệt gật đầu: "Em biết rồi".

Ở bên này hai vị tướng vẫn tiếp tục đối thoại, quân binh hai bên thì vẻ mặt biểu lộ sự căng thẳng, hai người có quyền lực cực lớn có thể tiêu biểu cho hai quốc gia đang nói chuyện với nhau, chỉ cần một sơ sẩy có thể dẫn tới một trận chiến tàn khốc.

Văn tướng đã trở nên bình thản hơn, hỏi: "Vậy Đạt tướng bây giờ ngươi muốn gì?"

Tào Hữu Đạt cười nói: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, thiệt hại là người bên ta, bây giờ hắn đã thành một phế nhân không thể làm được gì nữa. Ta muốn Xuyên quốc phải bồi thường".

"Ồ, bồi thường như thế nào?". Văn tướng hỏi.

Đạt tướng từ tốn nói: "Ta muốn Xuyên quốc bồi thường cho người bên ta một cái chân vàng hình thể đúng như thực tế vào ngày này mỗi năm, đồng thời tên kia phải công khai xin lỗi hắn cùng Xuân quốc, đây là vấn đề danh dự quốc gia".

Văn tướng nghe vậy có chút suy nghĩ, Trần Quốc Tuấn thấy mình bị buộc phải nói lời xin lỗi, không nhịn được tiến lên nói: "Đạt tướng ông cũng hay thật, là quân của ông khiêu khích còn dám thách thức chúng ta, xâm phạm lãnh thổ cũng là người của ông, hắn đáng ra không còn mạng mà về, ta lưu lại một cái chân là nể mặt ông rồi."

Đạt tướng liếc mắt nhìn Trần Quốc Tuấn, ánh mắt căm hờn nổi lên từng tia máu trông thật đáng sợ.

"Kiến Diện Tất Sát!"

Trong đầu Tào Hữu Đạt ký ức của hai mươi năm trước lại ùa về.

Năm đó Trần Quốc Tuấn chỉ là một tên giang hồ có chút tài năng, vì lập được một số chiến tích chẳng bao lâu trở thành thượng tướng quân đội, còn là một trong những trụ cột nữa. Có một lần ba đại đội của Xuân quốc tham gia công tác do thám, trong đó các đội trưởng đều là cấp bậc Thần Vương, vậy mà gặp phải một quái nhân lẩn khuất như bóng ma tay cầm thương, sử dụng lôi thuật ra tay vô cùng chính xác và quyết đoán, một mình hắn đã tiêu diệt gần sạch ba đại đội với tổng số hơn hai trăm người, khiến trung đoàn đó chịu tổn thất không nhỏ, trước khi chết bọn hắn cũng kịp nhận ra địch nhân là một tên lính trẻ, hơn nữa chỉ có một mình, sau này mới biết hắn là thượng tướng trẻ mới được bổ nhiệm của Xuyên quốc tên Trần Quốc Tuấn.

Sau sự kiện đó các tướng lĩnh luôn dặn dò quân mình một khi chạm mặt Trần Quốc Tuấn phải rời đi ngay nếu không sẽ chết mà không biết lý do, cái danh Kiến Diện Tất Sát cũng từ đó mà ra đời, kể từ đấy uy danh của thượng tướng Trần Quốc Tuấn vì vậy mà ngày càng bay cao.

Mà một trong ba người dẫn đầu đại đội chết dưới tay Trần Quốc Tuấn chính là cháu Thống tướng Tào Hữu Đạt, điều này khiến cho ông ta ôm lòng thù hận đến tận bây giờ nhưng vẫn chưa thể báo thù, bây giờ hắn đang đứng ngay trước mặt lại khiến lửa giận một lần nữa bùng phát.

Thấy Trần Quốc Tuấn bước ra mấy tên lính phía sau ánh mắt cũng vô cùng căm phẫn nhìn hắn, bởi vì sao? Những người ở đây đều cũng có ít nhất một thân nhân chết dưới thương của hắn rồi.

“Đạt tướng, có lẽ ông nên trở về giáo dục lại binh sĩ của mình trước khi muốn làm điều gì đó to tát hơn.”

Lời của Trần Quốc Tuấn giống như khiêu khích, một tên tướng đứng phía sau la lối: “Trần Quốc Tuấn, dù có thế nào ngươi cũng không thể tước đoạt thân thể của người khác dễ dàng như vậy được, người ta bây giờ đã thành thương binh, ngươi định phủi sạch trách nhiệm sao?”

Trần Quốc Tuấn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn kẻ vừa nói một cái, sát khí tuôn ra lập tức khiến hắn im bặt, hai người này cấp bậc trong quân đội là ngang nhau nhưng vừa rồi khí thế tỏa ra đã cho thấy thực lực của thượng tướng Xuyên quốc hoàn toàn lấn át người đồng cấp phía bên kia.

“Dù thời gian có quay lại ta vẫn sẽ làm vậy, bước sang địa phận của ta, một người ta giết một người, trăm người ta giết trăm người, một nghìn người.. ta lại rất thích con số này”.

“Láo xược!” Tào Hữu Đạt gầm lên một tiếng, lập tức trên tay ông ta xuất hiện một vũ khí giống như lưỡi hái, Kiệt co rúm cả người bởi khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm tưởng vừa có một con quái vật vô cùng đáng sợ xuất hiện.

Thứ này chính là Thần Khí của ông ta, tên Huyết Liêm Ma Đao.

Bùm!!!

Một tiếng nổ mới vang lên, bên này một Thần Khí khác cũng vừa vặn xuất hiện, là Hải Thần Phá Thiên Kích, dù thực lực yếu hơn nhưng Trần Quốc Tuấn không hề tỏ ra sợ hãi người trước mặt.

Trong khi đó Võ Trung Văn vẫn đứng im một chỗ không hề có chút phản ứng nào, dường như đối với ông chuyện này đã thành quen rồi.

Đạt tướng gằn giọng nói: “Trần Quốc Tuấn ngươi giỏi lắm, dù bao nhiêu năm vẫn hống hách không biết trời đất như vậy, ngươi tưởng trốn trong Xuyên quốc thì không ai làm được gì sao?”

Trần Quốc Tuấn đặt Hải Thần Phá Thiên Kích lên vai, cười nói: “Dù sao chuyện ông yêu cầu là hết sức vô lý, Văn tướng có thể đồng ý còn ta sẽ không bao giờ làm theo.”

Người cứ nói chuyện phía trước không ai để ý phía sau đang có một sự biến chuyển đến một tân binh, đó là Kiệt, hắn liên tục hít vào thở ra để lấy lại bình tĩnh, cũng lấy can đảm để chuẩn bị làm một điều gì đó, ngay cả Phong Thần Kiếm trong Pháp nhẫn cũng vừa rung lên mấy hồi để cỗ vũ hắn, nó như muốn nói với chủ nhân bản thân mình cũng là Thần Khí, thậm chí không hề sợ hãi hai Thần Khí trước mặt kia.

Nắm chặt chiếc Smartphone trong tay, Kiệt bỗng cười lên một tràng dài đầy điên dại.

“Ha ha ha ha..”

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, không ai ngờ được tiếng cười này lại được phát ra từ một tên thư sinh trẻ tuổi, hắn ung dung tiến lên, nhìn vị thủ lĩnh bên kia lãnh đạm nói:

“Hữu Đạt thống tướng sao cứ thích tranh luận vậy? Muốn công bằng thì lên đây đấu một trận một chọi một, Văn tướng chúng ta sẽ tiếp ông. Vì sao ta lại nói vậy? Vì cho dù ông có nói thêm nửa ngày nữa thì cũng không khiến đôi bên giao chiến được đâu, chủ ông không muốn, Tứ Cường cũng đang nhìn chằm chằm vào Xuân quốc đấy”.

Trần Quốc Tuấn há hốc mồm, không ngờ thằng này lại thẳng thắn thành thật đến vậy, nhưng hắn lấy đâu ra tự tin thế? Nãy còn không chịu nổi áp lực mà Tào Hữu Đạt tạo ra cơ mà, bộ nổi khùng giữa chừng sao?

Nhưng điều Kiệt nói là đúng, bởi muốn chiến tranh cũng không có dễ vậy, ít nhất thì Đạt tướng không thể ngay lúc này tự quyết định được, Xuân Đô vẫn còn người có quyền lớn hơn hắn đang ngồi trên ngai vàng kia mắt dõi tám phương, nỗi lo cũng không ít. Nên nhớ Trung Thiên thế giới ngoài Xuân quốc còn có bốn con hổ lớn khác nữa, dù chưa rõ lắm mối quan hệ của Ngũ Cường nhưng Kiệt biết chắc một điều bên nào cũng có dã tâm cả, sẽ chẳng có một nơi nào mà các thế lực cùng thật lòng bắt tay nhau thao túng thế giới, nếu có thì cũng chỉ là tạm thời, đây là những điều một người hiện đại như hắn biết rất rõ.

Nhà giàu thì thường sợ mất nhiều hơn, Xuân quốc là một nước lớn đương nhiên cũng có nhiều nỗi lo hơn, sẩy chân một cái là các nước khác mừng liền, hơn nữa Xuyên quốc này cũng là một khúc xương khó nhằn chứ không phải miếng thịt để cho người ta dễ dàng nuốt trọn.

Sau những lời nói đầu tiên có người lắng nghe thì Kiệt đã tự tin hơn, hắn cố giữ cho tim không đập mạnh và ngay lập tức đề cập tới vấn đề khác.

“Hôm đó chính ta cũng có mặt tại chỗ này, rõ ràng là người các ông sang đây ngông cuồng khiêu khích mới phải chịu tai vạ như vậy, không có gì đáng trách.”

Đạt tướng không nhịn được hỏi: “Tên nhóc kia ngươi là ai?”

Kiệt liền lập tức gạt đi: “Không quan trọng, người qua đường chứng kiến nói lên quan điểm của mình thôi”.

Rồi hắn thao thao bất tuyệt nói tiếp: “Ông là tướng cao cấp chắc hẳn cũng biết rồi, biên giới là một trong những điểm nóng của các quốc gia, vậy mà quân ông lại hành động quá thiếu suy nghĩ, hắn có đang ở đây không?”

Kiệt giả bộ nhìn quanh hỏi, một tên trả lời: “Không có, bị các ngươi làm cho như vậy hắn còn đi nổi sao?”

Kiệt gật đầu nói: “Cũng may hắn không ở đây, nếu không ta phải mắng cho một trận, hỏi hắn có phải tên óc heo không. Biên giới đang căng thẳng mà tự nhiên như ruồi, bước sang nhà người ta còn tỏ thái độ khiêu khích, đến ta cũng không nhịn được, thật quá ngu si”.

“Ngươi..” Hữu Đạt thống tướng mắt trợn ngược chĩa Huyết Liêm Ma Đao về phía Kiệt, ngay lập tức Trung Văn đại tướng đã đứng ra che cho hắn, dõng dạc: “Để hắn nói tiếp.”

Được đà Kiệt lại tiếp tục: “Ta không dám chê ông cái gì nhưng vẫn phải nói, làm tướng nên dạy cấp dưới của mình tốt một chút, lính chết vô ích trên chiến trường chính là do tướng bất tài. Ta nghĩ nước lớn thì luôn phải thể hiện vị thế mình là một nước lớn công bằng, khiến cho người ta kính trọng, Xuân quốc, Xuyên quốc vốn dĩ là hàng xóm sao chúng ta phải làm khó nhau vậy..”

Kiệt cứ thao thao bất tuyệt như vậy một lúc khiến người bên Xuân quốc tức ứa máu mà không nói lại được, vì thời gian hắn nói hết rồi còn đâu? Võ Trung Văn, Trần Quốc Tuấn buồn cười nhưng chỉ dám cười trong lòng, cũng là không ngờ thằng này lại đanh đá đến vậy, để hắn theo tới đây quả nhiên có chút lợi ích.

Đã chọc phải máu điên của Kiệt thì hắn sợ gì mà không nói hết ra chứ, trước mặt hắn đang là hai vị cao thủ, cùng lắm là chạy thôi, có đánh nhau thì cổng thành ngay phía sau rồi, chạy kiểu gì chẳng thoát.

Nói một thôi một hồi có vẻ cũng mệt thì Kiệt mới im lặng chờ kết quả. Hắn nói cũng hết lời rồi, phải đợi bên kia nói tiếp thì mới có thể tìm sơ hở mà mắng tiếp được.