Chương 20: Giao chiến

Cả bọn nhìn Nhiên, Nhiên trừng mắt nói: “Có gì không ổn à? Ta cũng vừa 60 cấp, tuổi ít hơn ngươi, lại là nữ nhân, không dám đánh sao?”

Cả bọn có chút ngơ ngẩn không biết phải trả lời như thế nào, tất cả bất giác nhìn sang tên đại ca đang đứng gần đó chờ kết quả.

“Dừng lại hết cho ta”. Đúng lúc này một thanh âm rất lớn vang lên xóa tan đi tất cả.

Có mấy tên từ bên trong bước ra, một kẻ to cao vạm vỡ, ngực xăm hình rồng, cổ đeo nanh hổ ra dáng thủ lĩnh. Bên cạnh còn có một kẻ toàn thân áo choàng kín mít, mũ che hết mặt không nhìn rõ tuổi tác, đây có lẽ là tên thần bí mà mấy tên kia nói rồi.

Đằng sau có thêm mấy tên có vẻ cũng khá mạnh theo cùng.

Tên đi đầu đúng là thủ lĩnh, hắn tên là Đào Thế Hùng, biệt danh Hùng Hung Hãn, năm nay 32 tuổi, 78 cấp Thần Tôn. Hắn đã được thuộc hạ vào báo tình hình ngoài kia, dù rằng thông tin hai kẻ đến chỉ là một nam một nữ trẻ tuổi, cấp bậc không vượt Chân Thần quá nhiều nhưng vẫn không làm hắn hài lòng với việc đàn em của mình đang làm.

Thấy lão đại bước ra cả đám dạt sang hai bên, miệng đồng loạt kêu hai tiếng “đại ca”.

Tên thủ lĩnh nhìn hai người một chút, bảo tên bên cạnh ra tay xử gọn đi.

Hắn đang nói tới tên áo choàng đen thần bí kia, tên kia nghe xong tiến lên, Kiệt Nhiên hai người chỉ cảm thấy một nguồn áp lực cực mạnh thốc thẳng vào mặt, thứ sức mạnh này Kiệt còn chưa được thấy bao giờ, nội tâm hắn bỗng chốc run rẩy kịch liệt.

“Quả nhiên là Thần Vương!”

Kiệt cố lấy lại bình tĩnh hỏi: “Thần Vương thì sao?”

Nhiên đáp: “Chúng ta không có cửa thắng”.

Đột nhiên trước mặt họ xuất hiện một bóng người quen thuộc, là Trần Quốc Tuấn.

Hắn phất tay nói: “Lùi, chuyện đi xa hơn rồi, tên này hai đứa không đối phó được”.

Bên kia rất ngạc nhiên, không biết ở đâu lại thêm một người ra nữa, mà nhìn người mới này mới thật sự thâm sâu khó lường bởi ngay cả gã áo đen kia dù đã rất cảnh giác cũng không hề phát hiện ra cho tới khi hắn tự lộ mặt.

Gã thủ lĩnh hỏi: “Đánh được không?”

Tên áo đen đáp: “Không biết, ta không nhìn ra được thực lực của hắn”.

Đào Thế Hùng nói: “Vậy để thuộc hạ ta lên trước thăm dò vậy”.

Hắn vừa nói xong lập tức có bốn tên từ phía sau nhảy lên, bọn chúng cũng không phải dạng vừa, thần lực đều đạt trên 75 cấp.

“Đội hình này quả là mạnh”.

Nhiên nói: “Để em thử đi.”

Trần Quốc Tuấn gật đầu lùi lại phía sau, mấy tên kia rất ngạc nhiên, không hiểu sao lại để một nữ nhân còn rất trẻ ra tay, nhưng rất nhanh bọn chúng sẽ biết lý do thôi.

Hai tên bước lên trước.

“Em gái này thật sự muốn đấu sao?”

“Lên đi!”

Nhiên rất quả quyết, Kiệt cũng lùi lại để hồi phục lại thể lực cho mình.

Một tên lên đánh trước.

“Thần kỹ thứ nhất, Thủy Vũ!”

Một bọc nước bay lên trời sau đó hóa thành những tia nước lao mạnh xuống phía dưới.

Nhiên cũng đập tay xuống đất, cũng thét lên một tiếng.

“Sương Giá”.

Hơi lạnh lập tức bốc lên, nước từ phía trên rơi xuống bỗng chốc bị đóng băng gần hết, vì khoảng cách đôi bên có chênh lệch nên tốc độ đóng băng vẫn là hơi chậm.

“Hỏng rồi, thì ra cô ta sử dụng nguyên tố biến dị”.

Những mảnh băng nhỏ rơi xuống, hơi lạnh tuôn ra tuy khắc chế thủy hệ khá mạnh nhưng do thực lực đôi bên khoảng cách khá xa nên vẫn có một vài giọt nước không bị đóng băng mà bay xuống khiến Nhiên phải lắc người né tránh.

“Lại là bộ pháp đó, chẳng lẽ nói hai người này tới từ thế lực nào khiêu chiến chúng ta sao?” Mấy tên đứng sau không ngừng đặt câu nghi vấn.

“Lui lại đi, ngươi khắc hệ với nhỏ đó rồi, để ta”.

Tên phía sau lao lên, lập tức ra chiêu.

“Thần kỹ thứ nhất, Tinh Thần Quấy Nhiễu”.

Như một cái chày gõ thẳng vào thần thức của mình, Nhiên chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, không ngờ được đối thủ lại có chiêu thức liên quan đến tinh thần, đây là một trong những kỹ năng nguy hiểm nhất bởi nếu đối phương không thể chống trả thì rất dễ làm điên dại tâm trí.

“Thần kỹ thứ hai, Phong Ba Áp”.

Nhiên trong cơn nhức đầu chỉ cảm nhận thấy một nguồn áp lực rất lớn đang ập vào người mình, nàng lập tức ra chiêu bảo vệ thân thể.

“Hàn Cầu Chi Ngự”.

Một băng cầu xuất hiện bao quanh Nhiên, nhưng rất nhanh đã bị phá tan, Nhiên bật ngửa ra phía sau, miệng bắt đầu rớt máu.

“Nhiên”. Kiệt hãi hùng chạy tới đỡ lấy nàng.

Trần Quốc Tuấn vẫn không có động thái gì dù biết Nhiên chẳng thể đỡ nổi chiêu này. Quá rõ ràng mà, thần lực đôi bên chênh lệch không ít, nhưng Nhiên cần phải trải qua những lần tôi luyện thế này mới có thể mạnh lên, thân thể nàng cũng khá vững vàng mới không bị chấn thương nặng sau chiêu vừa rồi.

“Sao, còn đánh được không?” Trần Quốc Tuấn vẫn rất ung dung, hai tay chắp sau lưng hỏi.

“Được.” Nhiên tỏ vẻ mình vẫn có thể tiếp tục.

Kiệt đỡ nàng đứng dậy, thấy hai người nói chuyện với nhau như vậy nên hắn cũng lùi lại phía sau để nàng chiến đấu tiếp.

Nhiên đưa tay ra, Nguyệt Băng ngay lập tức xuất hiện trên tay nàng, hóa ngay thành Băng Cung Huyền Tâm Tiễn.

“Là Thần khí”. Tên áo đen bí ẩn bên kia có chút chột dạ nói một câu.

“Nó là Thần khí thật sao?”. Đào Thế Hùng tỏ ra sợ hãi hỏi.

Gã áo đen gật đầu, thật sự thì Thần khí họ chỉ được nghe phong thanh những lời đồn đại trên giang hồ chứ có mấy người biết nó như thế nào đâu, cũng bởi thứ này quá trân quý và quá kén người dùng.

“Con nhỏ này, rốt cuộc từ đâu đến?”

Nhiên dương cung bắn, một mũi tên bay lên phía trên sau đó phân thân thành một loạt tên hướng dưới phóng xuống.

Tên kia lùi lại lấy được một cây thương xoay tròn trước mặt chặn được loạt tên này, ngay lập tức sau đó lao tới áp sát Nhiên.

Băng cung lập tức hóa thành Băng Hàn Nguyệt Đao, Nhiên nhảy lên một bước nghênh địch.

“Cái vũ khí này, còn có thể hóa đành đao nữa?”

Đao pháp Nhiên rất khá nhưng vẫn dưới cơ đối thủ một chút, may là thương pháp cũng không phải thế mạnh của hắn, chỉ là ban nãy đỡ mưa tên nên cầm tạm mà thôi.

Thế trận đôi bên giống như đang cầm chừng, không ai thật sự có lợi thế thì đột ngột Nhiên bứt tốc, Băng Hàn Nguyệt Đao lóe sáng lên đánh văng thương trên tay gã kia, đây là uy lực của một Thần khí chân chính.

Cái không ngờ được là cây thương kia văng ngay tới chỗ của Kiệt làm hắn hết hồn, tai hại ở chỗ mũi thương nhắm ngay trước cổ mà không kịp kết ấn để đỡ, nhưng may mắn đã có Trần Quốc Tuấn ở đây, hắn dơ tay bắt lấy thương khi mũi nó chỉ còn cách cổ họng tên này chừng 2cm, nói: “Vô sắc tường rất mạnh nhưng phát động lại quá chậm, rèn luyện thêm là điều chắc chắn phải làm nhưng quan trọng hơn không thể lúc nào cũng ỷ vào nó”.

“Vâng.. vâng ạ”. Kiệt run rẩy nuốt nước bọt đáp lại.

Phía bên kia trận chiến vẫn đang diễn ra quyết liệt.

Đối thủ còn tưởng sở trường của Nhiên là xạ thủ đánh xa nên mới lấy thương để áp sát, ai ngờ băng cung của nàng đột ngột biến thành đao, đao pháp của cô gái này không phải rất lợi hại nhưng đây là Thần khí, uy lực một chiêu đánh ra ngay cả Thần Tôn như hắn cũng không thể dự đoán được mà phải chịu thua thiệt ngay trong một khoảnh khắc vừa rồi.

Tiếp theo một chiêu Đại Hàn m Chưởng đã bức hắn lùi xa ba mét đồng thời cả người phát rét lên, cũng may cấp độ chênh lệch nhiều nếu đôi bên ngang cấp độ sợ rằng hắn đã không ổn rồi.

Không để đồng đội chịu thiệt thòi một tên khác từ phía sau nhảy tới tấn công Nhiên.

Chỉ thấy hai tay hắn giang ra, một con báo lớn màu xám nhảy tới vồ lấy Nhiên, nàng cũng rất bình tĩnh dơ Nguyệt Đao đón đỡ.

Con báo này to lớn như một chiếc xe phân khối lớn, lại cực kỳ hung dữ, Nhiên bị nó đẩy phải lùi lại mấy bước.

Tên kia cũng khá giảo hoạt, khi bức lui được Nhiên lại đột nhiên rẽ con báo sang hướng Tuấn và Kiệt đang đứng, định tấn công bất ngờ.

Nhưng một điều kinh khủng đã xảy ra, chỉ trong chớp mắt khi con báo còn chưa tới gần Trần Quốc Tuấn thì đã bị khí tức của hắn phát ra khiến nó hồn siêu phách lạc, thân thể hoàn toàn tan biến vào hư vô.

Tên kia hai mắt trợn tròn còn chưa hiểu thú cưng của mình đã đi về đâu.

“Thần kỹ.. thần kỹ thứ hai của ta?”

Trần Quốc Tuấn bước lên nói: “Được rồi chơi nhiêu đấy thôi, để ta đi”.

“Vâng!” Nhiên lùi lại hồi phục sức lực.

Trần Quốc Tuấn nghênh ngang bước tới, khí tức phát ra như như sông rộng biển dài, làm cho tinh thần bọn chúng không tự chủ được mà run rẩy hết thảy.

“Là cao thủ, tất cả cùng lên”.

Bốn tên thuộc hạ của Đào Thế Hùng lập tức nhảy tới bao vây tứ phía Trần Quốc Tuấn.

Trần Quốc Tuấn rất nhẹ nhàng nói: “Lương Văn Quang, Nguyễn Quốc Anh, Đoàn Văn Dũng, Vi Văn Sử, bốn trụ cột của Hạt Hổ Bang, trong năm nay tổng cộng đã làm ăn mười lăm vụ, giết ít nhất bốn mươi người, tổng truy nã 20 triệu, các ngươi có thể đầu hàng đi tự thú ngay bây giờ, có muốn không?”

Trong tay vẫn còn cây thương ban nãy bắt được, Trần Quốc Tuấn cắm nó xuống đất, tỏ ý muốn xem thái độ của đối phương.

Cả bốn tên ngơ ngác nhìn nhau, chúng không ngờ được lại có kẻ nhận ra mình, thậm chí còn nhớ số vụ, số người chúng giết rõ hơn cả chúng.

“Thì ra là một thợ săn tiền thưởng, tốt, nếu đã đến đây thì ta sẽ giết thêm một người cũng không sao”.

Bốn tên cùng thét một tiếng, bốn cột sáng phóng lên thể hiện khí tức cực kỳ mạnh mẽ bá đạo.

“Hai đứa nhìn cách chiến đấu, nhớ cho thật kỹ nhé”. Trần Quốc Tuấn rút cây thương đang cắm dưới đất lên quay sang nói với Kiệt và Nhiên, dĩ nhiên dù hắn có không nói thì hai người vẫn đang cực kỳ chăm chú quan sát rồi.

“Thần kỹ thứ nhất, Tinh Thần Quấy Nhiễu”. Kẻ tên là Vi Văn Sử quyết định dùng chiêu bá đạo nhất của mình công kích vào thần thức Trần Quốc Tuấn, hi vọng đòn tấn công sớm có thể khiến đối thủ phân tâm chút để động bọn có cơ hội toàn lực tấn công một lần.

Nhưng kỳ lạ chỉ thấy kỹ năng của mình đánh ra lại như rơi vào một đại dương bao la bát ngát, hoàn toàn không có bến bờ, không những vậy còn bị phản chiêu, hắn rùng mình một cái đau đầu khủng khiếp.

Trong cơn đau nhức lòng thầm kinh hãi thốt lên “Tinh thần lực Linh Hải cảnh! Sai.. sai mất rồi”

Nói xong lập tức ngất xỉu, cả bọn hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Trần Quốc Tuấn vẫn bình thản đứng yên như tượng, Vi Văn Sử cũng đang đứng yên nhưng phút chốc cả người lại đổ ầm xuống, miệng ú ớ cái gì không nghe rõ.

Nguyễn Quốc Anh giật mình thét lên:

“Tấn công anh em”.

Ngay lập tức ba người rướn lên phát động công kích của mình.

“Thần kỹ thứ nhất, Thủy Vũ”

“Thần kỹ thứ nhất, Hỏa Điểu”.

Trần Quốc Tuấn lắc người nhẹ một cái lập tức đã cách xa công kích của bọn chúng mười mét.

“Nhanh vậy?”

Tên còn lại tên là Lương Văn Quang dưới chân xuất hiện một vòng tròn ma pháp, hai tay hắn đập xuống đất, lập tức hai bên hai thứ ánh sáng đỏ, nâu phát lên, hóa thành một cột lửa thon dài cùng cùng một con rồng đất lao tới Trần Quốc Tuấn.

Kiệt kinh ngạc nói: “Hắn dùng được hai nguyên tố sao?”

Nhiên nghiêng đầu nói: Thứ hắn dùng rất lạ, hình như là Giả thuật kim thì phải?”

“Giả thuật kim sao?”

Nhiên nói: “Em cũng chưa thấy bao giờ nhưng từng nghe ông kể qua, Giả kim thuật này bắt nguồn từ một gia tộc phía tây nam Sơn Lý đế quốc, đặc điểm của nó là biến đổi vật chất hay thuộc tính của vật khác, có một khái niệm về nó như thế này: "Muốn tạo ra một thứ mới, ta phải sử dụng một thứ có giá trị tương đương, mọi quyền đánh đổi đều phải công bằng, con người không thể tạo ra một thứ gì đó từ hư không”. Nghe qua lại thấy giống như một triết lý hay một ngành khoa học hơn là một môn pháp thuật, có lẽ nó có bí quyết gì khác có thể thao túng được nhiều hơn một nguyên tố”.

Nhiên nói trôi chảy vậy nhưng thật ra nàng cũng hoàn toàn mù mịt về thứ này vì nó quá mới.

Dùng được cùng lúc hai thuộc tính, nghe có vẻ hoành tráng nhưng hình ảnh sau đó lại làm tất cả phải lặng người.

Trần Quốc Tuấn chỉ dùng một tay, đúng bằng một cái phẩy tay hất văng công kích của Lương Văn Quang bật ngược trở lại, hắn còn không kịp kinh ngạc đã ăn trọn chiêu thức của mình rồi.

Bùm__

Một cú nổ lớn vang lên, kèm theo cây thương trên tay Trần Quốc Tuấn lao tới, một phát xuyên qua cổ họng kẻ này, Lương Văn Quang ho ra một ngụm máu, chết không một chút tiếng động.

Tất cả người đứng xem đều chấn động, người này hắn ra tay quá nhanh, chỉ mất chưa đầy hai giây một trụ cột của bọn chúng đã chết, Lương Văn Quang này chính là 77 cấp Thần Tôn cấp độ gần bằng với tên thủ lĩnh lại đã ra đi quá nhanh.

Hai tên kia không nhịn được cùng lao vào từ hai phía tấn công.

“Khốn kiếp, trả lại cái mạng của ngươi đây”.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Lại tiếp tục hai cái thây rơi xuống, Kiệt không nhìn kịp, cũng không biết chúng bị dính chiêu ở đâu.

Nhiên ghé Kiệt nói: “Anh ấy vừa cắt cổ bọn chúng.”

Kiệt nuốt nước bọt, Trần Quốc Tuấn có thể đâm chết một tên, đồng thời giải quyết hai tên còn lại từ hai phía xông tới quá gọn gàng trong chỉ một khoảnh khắc, ban nãy Nhiên đối với từng tên còn chật vật, thậm chí Kiệt còn cảm giác không chịu nổi áp lực từ bọn chúng phát ra nữa vậy mà Trần Quốc Tuấn lại quá bá đạo luôn rồi.

“Đã nhìn rõ chưa?”

Kiệt lắc lắc cái đầu.

Trần Quốc Tuấn ung dung nói: “Võ học trong thiên hạ, chỉ nhanh là không thể phá”.

Được, câu này quá hay, Kiệt đã ghi nhớ trong đầu.

“Bắt nạt hậu bối, còn đứng đấy mà khoác lác”.

Tên áo đen bí ẩn bây giờ mới xuất hiện, trên cổ tay hắn đeo một vòng xích lập tức duỗi ra quăng vào mặt Trần Quốc Tuấn.

Cây thương trên tay cũng lập tức vung lên đối kháng.

Hai bên giao chiến mấy hiệp, lập tức sợi xích kia đứt rời ra, như những cây phi tiêu lao tới Trần Quốc Tuấn, hắn dùng cây thương vẫn đón đỡ được nhưng trông có chút khó khăn rồi.

Lập tức cả người Trần Quốc Tuấn xuất hiện hào quang màu lam tím, lôi điện chập chờn quanh người, hắn tức tốc lao tới đâm tên áo đen kia bằng một tốc độ không thể tin nổi.

Gã áo đen giật mình một cái liền biến mất ngay trong đám phi tiêu của mình. Bây giờ có thể nhìn kỹ, những những phi tiêu nhỏ này có đủ các hình dạng nhưng điểm chung là đặc biệt sắc nhọn, như ban đầu thấy được nó còn có thể ghép lại thành một sợi xích dài, còn có thể giúp chủ nhân của mình ẩn nấp trong số đó, so về độ đa dụng đúng là không kém Nguyệt Băng của Nhiên.

“Là Thiên Biến Vạn Hóa”.

Nhiên nói một câu làm Kiệt có chút khó hiểu.

“Thiên Biến Vạn Hóa? Đó là cái gì?”

“Nó cũng là Thần khí.” Nhiên chầm chậm nói.

Kiệt kinh ngạc nhìn tiếp diễn biến, lại thêm một Thần Khí xuất hiện sao? Ngay cả Đào Thế Hùng tên thủ lĩnh kia cũng không biết người này sở hữu Thần khí trên người.

Thiên Biến Vạn Hóa chính là có thể biến thành muôn hình muôn dạng, sở trường ám sát, là một loại ám khí cực mạnh, Trần Quốc Tuấn cũng biết lai lịch thứ này.

Trong khoảnh khắc Thiên Biến Vạn Hóa ngay lập tức nhân đôi, nhân ba lên, biến thành hàng trăm mũi phi tiêu với đủ kích cỡ và hình dạng bao quanh lấy Trần Quốc Tuấn.

Trần Quốc Tuấn vậy mà mặt không biểu hiện sợ hãi, lôi điện trên người bắt đầu lớn hơn, mới đó mà phạm vi bao trùm đã toàn bộ nơi này, người xung quanh phải nhanh chân chạy ra xa cho khỏi bị vạ lây, đồng thời ánh mắt cực kỳ tập trung vào hai vị đại cao thủ.

Tiếp theo Trần Quốc Tuấn lập tức lao tới một hướng, cây thương trên tay đâm mạnh tới đó, trúng ngay một trong những phi tiêu của tên áo đen, đẩy nó ra xa, mạnh đến nỗi mũi thương này cũng nát bét, nó không đủ cứng chắc để chiến đấu, ngay sau đó những phi tiêu lân cận đã lao theo cùng cái phi tiêu vừa bị đẩy ra.

“Còn chưa chịu hiện nguyên hình?”

Trần Quốc Tuấn thả cây thương đã gãy, tay nắm một quyền, sấm sét tụ trên nắm đấm lao tới, bên kia những phi tiêu đó cũng cực nhanh kết hợp lại thành một cái khiên đỡ lấy chiêu này.

“Uỳnh”_

Tiếng nổ kinh thiên vang lên, cái khiên bị vỡ ra thành hàng trăm mảnh, bay đi tứ phía.

Ít phút sau đã thấy tên kia xuất hiện trên không kèm theo một đôi cánh màu đen nhạt, Thiên Biến Vạn Hóa xếp thành một cây kiếm, nhưng sau đó lại trở lại cổ tay của hắn, có vẻ tên này không muốn đánh nữa.

Một tay khác đang phải ôm ngực, dĩ nhiên hắn đã bị thương rồi.

Ban đầu bộc phát sấm sét không phải để tấn công mà Trần Quốc Tuấn muốn tìm chân thân của tên này trong đám phi tiêu hỗn độn kia và một kích sẽ lấy mạng đối phương ngay, cũng may có Thiên Biến Vạn Hóa đỡ đi rất nhiều sát thương nếu không hắn chắc chắn chết, kích đầu tiên nếu là Hải Thần Phá Thiên Kích thì có lẽ hắn cũng đã phải chết.

Kiệt để ý tới một điều từ lúc giao chiến đến giờ Trần Quốc Tuấn đều chưa từng la hay hét lên một tiếng nào, cứ lầm lũi như vậy mà đánh nhưng chiêu nào cũng là sát chiêu, chiêu nào cũng đều muốn lấy mạng đối thủ, ra tay rất thẳng thừng quyết đoán, tàn nhẫn và cũng rất ngầu.

Đôi cánh khẽ phấp phới, tên áo đen từ từ hạ xuống nói: “Không thể tin ở Xuyên quốc hôm nay ta lại phải gặp một cao thủ như ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

Trần Quốc Tuấn nói: “Danh tính nhỏ không đáng nhắc tới, không thể so với thân phận Tam Thú như ngươi được”.

Tam Thú là danh xưng của ba kẻ thủ hộ tại Sơn Đô thuộc Sơn Lý đế quốc, quốc gia lớn nằm trên Tây Phương đại lục, Trần Trần Quốc Tuấn có thể nói vậy dĩ nhiên đã nhận ra thân phận kẻ này.

“Quàng Văn Thiên, từ lúc ngươi lộ ra Thần khí của mình ta đã đoán ra rồi, chỉ không hiểu ngươi quyền cao chức trọng, thực lực vốn không tồi tại sao lại tới đây làm ăn cướp chứ?”

Tên áo đen nghe vậy liền cởi mũ, tháo mặt nạ ra, phía bên trong là một nam tử khoảng 40 tuổi, khuôn mặt sáng sủa, hắn nói: “Không ngờ ở một đất nước xa xôi này vẫn có kẻ nhận ra ta, ngươi chắc chắn thân phận không kém”.

“Bớt phí lời, ngươi tới đây làm gì?”

“Chỉ là dạo chơi qua đây, tình cờ thấy chỗ này vui thì nhập hội thôi, có gì đâu”.

Trần Quốc Tuấn không nói gì vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi câu trả lời khác.

“Thôi được ta biết ngươi không tin đâu, ta cũng chẳng có gì để nói”.

“Tên ngươi đang đứng cùng là Đào Thế Hùng, bang chủ Hạt Hổ bang, cũng trong danh sách bị truy nã chắc biết chứ?”

Quàng Văn Thiên thở dài nói: “Biết nhưng hắn đối đãi với ta rất tốt, ta cũng chẳng muốn làm gì hắn cả”.

Trước mặt Trần Quốc Tuấn một cây kích đen tuyền hiện ra, mang theo một nguồn năng lượng khổng lồ xuất hiện, nhìn thấy thứ này Quàng Văn Thiên khóe mắt bỗng nhiên hơi giật giật một chút, từ bình tĩnh thì bây giờ miệng bắt đầu có chút lắp bắp:

“Ngươi, thì ra lại là ngươi?”

Tên thủ lĩnh Đào Thế Hùng đứng sau ngơ ngác hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Văn Thiên không nói gì chỉ lắc đầu.

Trần Quốc Tuấn nói: “Ngươi nên biết nếu ta thật sự ra tay thì không ai ở đây, kể cả ngươi có thể chạy thoát, nhưng đã cứng đầu vậy thì để ta xử hết một lượt vậy”.

Kích đưa ra phía sau, Trần Quốc Tuấn rất từ tốn đọc chiêu: “Thần kỹ thứ tư, Cửu Thiên Phi Lôi”.

Đào Thế Hùng bấy giờ mới nhận ra điều khủng khiếp trước mặt.

“Thần kỹ thứ tư? Thần Đế? Hắn là Thần Đế?”

Còn chưa kịp định thần thì Trần Quốc Tuấn đã lao tới trước mặt Quàng Văn Thiên.

Chỉ thấy một ánh chớp xoẹt nhanh tới.

Văn Thiên sợ hãi lập tức thúc giục Thiên Biến Vạn Hóa xuất hiện, lập tức hóa thành một quả cầu sắt bao bọc lấy mình, vừa xong thì cũng ngay lập tức ăn một kích của Trần Quốc Tuấn.

Bùm__

Cầu sắt vỡ tan, Trần Quốc Tuấn ngay sau đó lại thở dài một tiếng: “Để hắn chạy mất rồi”.

Quàng Văn Thiên đã cực kỳ nhanh hóa thân ẩn vào một phi tiêu và phóng nó ra phía sau rồi ẩn người vào trong đó để bỏ chạy, còn quả cầu sắt đó chỉ là chiêu để làm kế ve sầu thoát xác của hắn mà thôi, hai bên va chạm một cái, cầu sắt vỡ ra, đa số tan biến chỉ còn ba mảnh bay vụt đi theo chủ nhân của chúng.

Không phải tốc độ Trần Quốc Tuấn không bằng, mà do kỹ xảo Thần khí đã khiến hắn vuột mất đối phương trong khoảnh khắc vừa rồi.

Lẽ ra cũng có thể đuổi theo nhưng Trần Quốc Tuấn không làm, dù sao thân phận đối phương cũng khá đặc thù, trên trường quốc tế Xuyên quốc và Sơn Lý đế quốc vốn cũng không có va chạm gì, cho nên không cần thiết phải đuổi cùng giết tận.

Đào Thế Hùng cũng bắt đầu thấy sợ, cả người hắn run rẩy, Hùng hung hãn đã biến thành Hùng “hợ hãi” mất rồi, Thần Đế chính là đỉnh cao của nhân loại, đi đâu trên khắp Trung Thiên thế giới này cũng là tồn tại đáng sợ nhất, hắn giờ cũng nhận ra ban nãy Trần Quốc Tuấn đánh nhây là để hai tên đi theo nhìn học hỏi chứ nếu thật sự ra tay e là cả trăm gã Thần Tôn như bốn tên kia đã chết với chỉ một cái nháy mắt nhẹ nhàng.

Đào Thế Hùng không ngờ có ngày nhân vật nhỏ bé như mình đụng phải loại cấp bậc như vậy, chả thế mà Quàng Văn Thiên đã nhanh chân bỏ cả đồng bọn mà chạy rồi.

Trần Quốc Tuấn hiện tại cũng đang lơ lửng trên không trung, chỉ cấp độ kia mới có thể khống chế được trọng lực bản thân mà thoải mái bay lên như thế này, bọn thuộc hạ dù ngu ngốc cũng biết điều này, đây rõ ràng là một Thần Đế hàng thật giá thật.

Trần Quốc Tuấn từ từ hai xuống nói: “Cho các ngươi cơ hội thứ hai, hàng hay là không?”

Đào Thế Hùng hai tay chắp lại nói: “Thì ra là Thần Đế đại nhân, chúng tôi xin hàng”.

Trần Quốc Tuấn hỏi: “Nói, các ngươi tới đây làm gì? Có gì ẩn giấu sau quả núi kia?”

Đào Thế Hùng lại có chút sợ hãi không dám nói thật, bọn thuộc hạ xung quanh hiện tại đến thở cũng không dám thở mạnh.

“Các ngươi tưởng chúng ta không thể biết được sao? Chỉ là anh ấy muốn các ngươi tự miệng nói ra để đỡ mất thời gian, chứ đến lúc để chúng ta đích thân tìm hiểu thì chuyện lại đi xa rồi đấy, tính mạng của các ngươi ta cũng không dám đảm bảo”.

Người vừa nói là Nhiên, lời này của nàng là dọa dẫm, nhưng cũng hoàn toàn là sự thật.

Đào Thế Hùng thở dài một tiếng, nói: “Thực ra ba tháng trước ở đây có tin đồn phát hiện được một bãi vàng”.

“Vàng?”

Hắn gật đầu nói: “Chính là vàng, không những thế còn có số lượng không nhỏ Nhiếp Kim thạch cho nên chúng ta đã đưa phần lớn anh em rời Tam Thiên Trung tới đây để lập trại và khai thác”.

Trần Quốc Tuấn nụ cười nhàn nhạt nói: “Chắc cũng rảnh nhỉ, bảo thạch đã muốn lấy thì thôi còn chặn cướp người qua đường”.

Đào Thế Hùng ngạc nhiên nói: “Chúng ta từ lúc cắm trại ở đây chưa từng chặn đường cướp bóc, thấy người cũng chỉ đuổi đi, sao ngài lại nói thế?”

Câu nói này khiến cả ba người Tuấn, Kiệt, Nhiên phải nhăn mày suy nghĩ, chẳng phải tên đại gia kia vì lý do này mới mời bọn họ tới đây sao? Bây giờ tên này lại nói khác.

Đào Thế Hùng khẳng định: “Chúng ta thề không có chuyện chặn cướp người qua đường, vàng ở đó chẳng lẽ lại còn muốn đi gây chuyện sao?”

Trần Quốc Tuấn hỏi: “Ta hỏi các ngươi hai câu, một là tên thành chủ nơi này để yên cho các ngươi hoạt động sao? Hai là tiến độ khai thác đến đâu rồi?”

Đào Thế Hùng không dám giấu diếm nói: “Thật không dám giấu, cách đây hai ngày chúng ta quả nhiên thấy đã có vàng, tuy sản lượng không nhiều nhưng rất có tiềm năng, Nhiếp Kim thạch cũng có một chút nhưng không đáng kể.”

Nhiếp Kim thạch là một loại khoáng thạch có thể giúp cường giả tu luyện tấn thăng cấp độ, thảo nào mà Quàng Văn Thiên kia dù đã là một Thần Vương có tiếng trên đại lục vẫn mò tới đây hi vọng kiếm chác.

Trần Quốc Tuấn vẫn nhìn hắn không nói gì, đợi mấy giây sau mới nhắc: “Câu hỏi số một”.

Câu số một hắn chưa trả lời.

Đào Thế Hùng sợ hãi nói: “Thành chủ nơi này.. Chưa từng thấy ông ta đả động đến chuyện này”.

Thấy vị Thần Đế này đột nhiên nhíu mày một cái, hắn có chút sợ hãi quả quyết: “Đây là sự thật, tôi không dám nói dối”.

“Vậy ai cho các ngươi biết nơi này có vàng?”

“Không biết hắn ta là ai, chỉ là một ngày bỗng nhiên hắn tìm đến, vì biết khả năng đào phá chuyên nghiệp của chúng tôi nên muốn hợp tác làm ăn, nói có một chỗ có vàng cần Hạt Hổ bang tới thăm dò rồi đưa ta một tấm bản đồ, lấy được sẽ chia chác 7:3”.

“Lúc đó tôi cử một số anh em theo tấm bản đồ tìm đến xem xét, bằng kinh nghiệm lâu năm quả nhiên thấy được nơi này có tiềm năng rất lớn liền dẫn gần hết cả bang tới đây để khai thác”.

Trần Quốc Tuấn lại hỏi: “Nơi này cực kỳ gần Hồ thành, các ngươi lại không sợ quan phủ điều động quan binh tới sao?”

“Bởi vì tên kia nói đã làm việc với thành chủ Hồ thành rồi, cũng mất cho hắn không ít đồng thời cam kết không làm hại người vô tội mới có thể thoải mái ở đây làm việc”.

Trần Quốc Tuấn không hỏi nữa, hắn im lặng suy ngẫm gì đó, mấy phút sau nói: “Đợi đó, ta đi chút sẽ về liền”.

Vừa nói xong hắn ta lập tức biến mất tiêu, để lại hai đứa em ở lại mà không lo lũ cướp bắt làm con tin.

Dù sao chúng cũng không biết được vị Thần Đế này có năng lực gì mới tự tin làm vậy, để yên thì còn sống nếu manh động sợ rằng tất cả đều phải táng mạng tại đây hết.

Thế mới biết đế cấp ở đây gây được sự sợ hãi thế nào đối với các cường giả, cả Trung Thiên thế giới rộng lớn này nhiều lắm cũng chưa tới 50 vị đạt cấp bậc này, Hạt Hổ bang sinh hoạt trên đại lục nhiều năm cũng chưa từng gặp qua Thần Đế, chỉ được nghe kể, nay đã gặp, đã chứng kiến sức mạnh kinh khủng từ lúc sinh thời chưa từng được thấy há lại còn dám vọng động sao?