Hai người di chuyển theo hướng vào rừng, tốc độ Nhiên rất nhanh nhưng Kiệt có Phong Bộ Xung Thiên đã thuần thục hơn rất nhiều nên cũng không chậm hơn là mấy, đi một quãng họ phát hiện một bụi rậm màu đen khá lớn phía, tới đây Nhiên ra hiệu đi chậm lại.
Cũng không biết phía trước là loại cây gì mà lá đều có chung một màu đen kỳ dị, dù cho không cùng một chủng loại.
Nhiên đoán có lẽ chúng bị nhiễm độc từ lũ chim cũng nên.
Tiến thêm một chút, lại cẩn thận quan sát thì phát hiện ra đây đúng là hang ổ của lũ chim quỷ, ở đó có khoảng mười mấy con đang rỉa lông cho nhau, còn có những con bị thương ban nãy đang đứng mà hai mắt nhắm hờ lại.
Họ còn phát hiện có một con chim lớn hơn so với toàn bộ, chắc hẳn là con đầu đàn rồi.
“Quả nhiên..” Kiệt thốt ra một câu.
“Như thế nào?”
“Em nhìn thấy con chim lớn kia không? Nó là thủ lĩnh đó, bắt được nó ta sẽ có thuốc giải”.
“Thật sao?”
Kiệt gật đầu.
Tại sao hắn biết? Cái này lại phải cảm ơn Nguyễn Thế Kiệt rồi, cuốn Bách Tuệ Thiên Thư mà anh cho hắn có thông tin về loài chim này.
Từ đầu đến cuối Kiệt vẫn luôn im lặng là để tìm kiếm nó, quả nhiên mày mò một lúc cũng có kết quả.
Theo đó chúng đúng là loài chim quỷ như Nhiên đã dự đoán, tập tính cũng hoàn toàn chuẩn xác như những lời nàng nói, ngoài ra còn biết thêm thức ăn của loài này khá đa dạng, chủ yếu là cá, có thể săn bắt các động vật nhỏ hơn kể cả ăn xác động vật, chúng rất hung hăng, tập tính bảo vệ lãnh thổ cực kỳ cao, thường tấn công những sinh vật trong phạm vi một cây số quanh nơi sinh sống, tuy nhiên loài này chỉ sống ở những nơi hoang vu cách xa chỗ ở của con người, ngôi làng này có lẽ đã quá xui xẻo nằm ở gần tổ của chúng nên đã bị chúng coi là kẻ địch và tấn công.
Đặc biệt có một thông tin xấu nhưng có giá trị, đó là trong chất thải của chúng có chứa độc tố, tuy không gây chết người nhưng lại khiến người mắc phải ngứa ngáy khó chịu, thân thể mỏi mệt, hai mắt đau nhức, nếu không chữa trị kịp thời có thể dẫn tới mù lòa.
Triệu chứng giống hệt với những gì người trong thôn mắc phải.
Nhiên suy đoán: "Thức ăn của chúng chủ yếu là cá, vậy có khi nào trong lúc săn mồi ở các con suối chúng đã vô tình thải các chất thải vào nguồn nước dùng của dân làng?”
Kiệt gật đầu: “Đây cũng là điều mà anh nghĩ”.
Bởi vì lúc họ tới làng đã đi qua một con suối nhỏ, nơi này có quần áo đang phơi, có lẽ là chỗ sinh hoạt thường ngày của mọi người trong làng.
Kiệt nói: "Trên đời độc nào cũng vậy luôn có tương sinh tương khắc, máu của chúng có thể trị độc, nhưng máu của con đầu đàn là tốt nhất, chỉ máu của nó mới chữa được cho các ca bệnh nặng".
"Vậy là chúng ta cần giết con chim to nhất đó phải không?"
"Cũng không cần, lấy máu nó được rồi, chúng cũng không có cố tình, tha được thì nên tha".
Nhiên gật đầu, hai người bắt đầu bàn kế hoạch tác chiến. Kiệt quyết định làm một cái bẫy, hắn bảo Nhiên vào rừng kiếm chút nhựa thông, còn mình thì đi tìm dầu máy. Quay trở lại làng hỏi thăm, nơi này không có thứ gọi là dầu máy nhưng vẫn có loại vật chất tương tự dùng để bôi trơn động cơ cho một số máy móc thiết bị, nói chung có thể thay thế được. Tiện đó Kiệt mượn một cái nồi rồi nhờ mọi người đào cho một cái hố nông gần chỗ bọn chim hay bay qua sau đó đổ nước vào, còn mình thì đi kiếm Nhiên chế tạo keo.
Việc này diễn ra buổi trưa nắng gắt khi lũ chim đang ở nhà nghỉ ngơi.
Kiệt trộn dầu với nhựa thông tạo ra một loại hỗn hợp sền sệt, sau đó cho vào nồi đun, một lúc sau vớt ra, bôi vào những cọc nhỏ, vậy là đã trở thành những cái bẫy dính đơn giản rồi, kế tiếp là cắm chúng xuống chỗ hố đào ban nãy, thả một ít cá, trận chiến vừa nãy cũng bắt được một con ác điểu vẫn còn khỏe làm tù binh, Kiệt liền che mắt nó lại đem làm chim mồi, sau đó đứng chờ đồng bọn của nó sa bẫy.
Họ đứng khá gần, đem mấy cành cây xum xuê che cơ thể mình lại, cũng không sợ bị phát hiện bởi lũ chim này rất kiêu ngạo, chúng vốn không có sợ con người.
Khoảng một tiếng sau quả nhiên đàn chim với sự dẫn dắt của con chim đầu đàn đã bay đi kiếm ăn, Kiệt nhanh tay giật sợi dây đang buộc ở chân con chim mồi kia khiến nó mất đà phải quẫy cánh liên tục như muốn gọi đồng đội xuống ăn, con chim đầu đàn đã thấy tín hiệu, cũng nhìn thấy vũng nước nhỏ rất nhiều nhiều cá kia nhưng lại không sà ngay xuống ngay , cứ bay lượn trên không mấy vòng, được khoảng ba phút mới từ từ hạ xuống một ngọn cây gần đó quan sát, thấy an toàn rồi mới nhảy xuống ăn cá.
Cứ tưởng ngon ăn ai dè Kiệt tính hơi sai, con đầu đàn rất khôn, nó chỉ quanh quẩn xung quanh canh cho đàn em bắt cá mà không xuống, có hai con chim không may bị dính vào keo, nó lập tức kêu lên một tiếng ra hiệu cho anh em bay lên.
Cả đàn quẫy cánh, nhưng vô tình lại trúng những cọc có dính keo khác.
Thứ keo mà Kiệt tạo ra cũng thật đặc biệt, nó cực kỳ dính, càng quẫy càng dính, thậm chí có con dứt hết cả lông cánh của mình ra nhưng lại bị keo dính chặt hơn.
“Chủ yếu bắt con đầu đàn”. Kiệt la lên.
Cung đã nằm sẵn trong tay Nhiên, lúc chim chúa vừa cất cánh bay lên thì nàng cũng giương cung ra bắn một phát.
Một loạt mưa tên bay ra, chiêu này công kích quần thể vốn đã lợi hại mà ở khoảng cách gần thế này càng phát huy được sức mạnh của nó, có thể thấy tất cả chim ở đây không con nào tránh được, đều bị ít nhất một mũi tên găm vào người.
Bị tập kích bất ngờ lũ chim hoảng loạn cố gắng bay đi, để ý thấy có hai mũi tên găm vào người con chim chúa, lớp lông rất dày cũng không cản được mũi tên khi được bắn ở khoảng cách quá gần như vậy khiến nó không những đau mà toàn thân tê dại, giống như mạch máu bị khí lạnh xâm lấn và đóng băng vậy.
Mũi tên thứ hai ngay lập tức bay ra, lần này chỉ có một, và nó to gấp mấy lần mũi tên trước, vì đã bị hạn chế di chuyển bởi chiêu trước nên lần này con chim không thể đảo thân để né được, trúng tiễn này khiến cả người nó nhanh chóng bị đóng băng một cục, rơi xuống, Kiệt lập tức lao ra, ban đầu là một quả lựu đạn tung lên không trung, nó phát nổ khiến tất cả lũ chim bị choáng rơi xuống, sau đó hắn rút G17 bắt đầu xả đạn liên tục.
Mấy người còn khỏe trong làng cũng ngay lập tức lao ra với vợt và dây thừng ở trên tay, trói từng con lại trong không khí cực kỳ náo nhiệt.
Đúng là bọn này chưa từng bị con người uy hiếp hoặc săn bắt, chúng đã quá ngây thơ mà bị tóm gọn gần hết bằng cái bẫy vô cùng đơn giản của Kiệt, điều này đã vượt xa dự định ban đầu của hắn.
Tất cả chim bị buộc hết chân, cánh, mỏ lại và được mang về làng, Nhiên làm tan băng cho con đầu đàn, nó cực kỳ hung dữ vùng vằng chống trả quyết liệt nhưng lập tức bị Kiệt gõ cho mấy cái vào đầu, kết quả sau đó phải nằm im thin thít.
Mọi người trong làng chỉ muốn xẻ thịt lũ ác điểu này ra nấu cháo ngay lập tức. cho bõ những ngày qua bị chúng quấy nhiễu, nhưng bị Kiệt ngăn lại.
"Trưởng làng và mọi người không cần nóng, bọn chúng có tội nhưng đều là súc sinh vô tri, mọi thứ đều làm theo bản năng chứ không ý thức được cái gì, chúng ta thì khác, chúng ta có nhận thức cho nên chúng ta không cần phải lạm sát". Kiệt không theo tôn giáo nào nhưng hắn hơi hướng theo đạo Phật, Phật dạy phải biết từ bi nên tâm tính hắn cũng khá lương thiện, không thích sát sinh, tội của lũ chim này cũng chưa đến mức cần phải diệt.
Nhiên cũng đồng tình nói:
"Đúng vậy, việc cần làm đầu tiên vẫn cứ là nên tìm cách chữa trị cho mọi người trong làng trước đã".
Nói xong nàng có nhìn sang Kiệt dò ý, hắn khẽ dơ tay ra hiệu mình cần thời gian để suy nghĩ.
Trong sách chỉ nói cần máu chính nó để chữa, cũng không nói cụ thể là phải làm sao, mà máu của chim cũng có hạn nên Kiệt phải đắn đo, hắn cùng với một vị thầy thuốc trong làng bàn tính, cuối cùng quyết định làm cách đơn giản nhất, cho máu vào nước trắng rồi cho một người uống và chờ đợi, hi vọng sẽ sớm có kết quả tốt.
Con chim được rạch một đường nhỏ ở nách cánh lấy máu, sau đó trộn lẫn với nước rồi đem cho một người bệnh nặng uống.
Chờ đợi nửa ngày sau mới có kết quả, may mắn là kết quả tốt. Những vết mẩn đỏ trên người thử đã dần lặn hết, các cơn ngứa cũng thuyên giảm, mắt cũng dần nhìn lại được, người bệnh cũng nói sự mệt mỏi đã thuyên giảm đi rất nhiều.
Mọi người vui mừng ngay lập tức pha máu cho những người bị bệnh khác uống, không quên để ý sự phục hồi của người đầu tiên vì dù sao cũng không ai biết liều lượng cần dùng là bao nhiêu, cho nên mỗi lần dùng với số lượng rất ít, sau đó họ nhận thấy uống một lần thuyên giảm, nhưng phải uống hai lần thì mới khỏi hẳn.
Nhiên cũng không quên chăm sóc mấy con chim, luôn để ý tới vết thương của con chim đầu đàn và cho chúng ăn uống đầy đủ, tính ra ở trong lồng không phải vất vả bươn chải kiếm ăn lại sướng, duy chỉ mất có tự do thôi.
"Ăn đi nhé, khi mọi người khỏi rồi tao sẽ thả mày ra, ngoan nhé".
Kiệt và Nhiên ở lại khoảng ba ngày, sau khi những người bệnh nặng nhất đã có thể đi lại bình thường mới tính tới chuyện rời đi, dân làng theo lời họ cũng đã thả hết mấy con chim ra.
Nhưng bọn này thù cực kỳ dai, từ khi được thả ra chúng không biết hối cải mà cứ bay quanh làng kêu ỏm tỏi, nhất là con chim đầu đàn làm mọi người nhức hết cả đầu.
Kiệt đứng ra trợn mắt một cái mới làm nó sợ hãi bay đi.
Sau đó mọi người đã bàn nhau trả thù, chúng phá nhà ta thì ta phá nhà chúng, Kiệt dẫn thêm mấy trai tráng trong làng mang theo lửa, đuốc lên đốt sạch ổ của lũ chim này khiến chúng cứ bay vòng quanh kêu inh ỏi mà không thể làm được gì. Ở nhà Nhiên đã dạy những người còn lại cách chiến đấu, đặc biệt là bắn cung. Thực ra người dân làng này đều bắn cung rất tốt vì săn bắn là nghề của họ, chẳng qua sức lực còn yếu và quá sợ hãi lũ chim mới bị chúng bắt nạt, nếu to gan họ hoàn toàn có thể đe dọa ngược lại chúng với số lượng đông đảo và có trí tuệ như vậy.
Nhà lũ chim cũng đã bị đốt cháy rồi lại còn bị con người phản kháng mạnh mẽ như vậy, lần này chắc chắn chúng phải rời đi chỗ khác mà sống.
"Hi vọng là sau bài học này chúng sẽ không quấy phá con người nữa."
Kiệt không quên dặn dò mọi người:
"Suối nước của làng cháu đã dùng máu chim khử trùng rồi nhưng vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa mới nên dùng lại, giờ mọi người chịu khó ra giếng hoặc lên thượng nguồn lấy nước dùng nhé".
Hắn còn dơ lên mấy con rùa nói: “Tặng mọi người cái này nè”.
Một người trong thôn hỏi: “Là con rùa, cậu tặng chúng tôi liên hoan sao? Nhưng mà coi bộ chúng hơi nhỏ”.
Ặc, ông chú này lại tưởng hắn tặng rùa để nấu canh, Kiệt lắc đầu nói: “Không, mọi người đem mấy con rùa này thả xuống giếng, sau này sẽ tránh được nhiều chuyện không hay xảy ra”.
Chuyện không hay mà Kiệt nói ở đây là chuyện nước nhiễm độc chất. Bởi vì giếng là cả làng dùng chung, nếu nước không may dính độc thì không ai biết được. Cho nên nuôi một con rùa dưới nước là để thử xem nguồn nước có sạch sẽ hay không, đơn giản nếu rùa sống khỏe mạnh thì nước đó có thể dùng, rùa chết thì nước đó đã bị nhiễm độc, còn tại sao lại dùng rùa mà không phải cá hay các loài khác thì nguyên nhân là do rùa sống lâu, sống dai, hơn nữa cũng không có tanh như cá.
Đây là điều mà bà ngoại đã nói với Kiệt từ lúc hắn còn bé xíu.
"Chúng tôi biết rồi, cảm ơn cô cậu đã giúp chúng tôi lần này".
Mọi người trong làng tỏ ra vô cùng cảm kích hai người, có mấy cô gái tuổi trạc tuổi Nhiên đã liếc nhìn Kiệt mấy lần, Nhiên thấy và có kể lại với Kiệt.
“Anh được người ta để ý rồi đấy.”
“Thì sao? Em thấy được cái gì?”
“Có một cô táo bạo nhất, từ lúc vào phòng tới giờ tổng cộng liếc nhìn anh 14 lần, ánh mắt có chút không đúng.”
Kiệt bật cười nói: “Nếu em chịu bỏ khăn che mặt ra e là trai tráng cả cái làng này đều nguyện xin chết hết, anh chỉ có mấy cô đang còn ít.”
Nhiên nghe Kiệt nói vậy thì không nói gì nữa, đơn giản nàng biết chuyện này nói thêm sẽ không có kết quả.
Đúng vậy, Nhiên vô cùng xinh đẹp, trừ khi ở trong hội còn ra ngoài nàng luôn mang trên mặt không là một chiếc khăn che thì cũng là một cái mặt nạ, cô gái này quá mức yêu kiều dễ làm người ta say đắm.
Trưởng làng sau đó đưa cho Kiệt một xấp tiền, gọi là công thêm vì không những đuổi lũ chim phiền phức kia hai người lại còn trị bệnh cho dân làng nữa, làm trễ đi của họ thêm mấy ngày, Kiệt đã bàn với Nhiên, làng này nghèo quá nên chỉ nhận lấy một nửa, Nhiên lại có vẻ không quan tâm lắm, bảo cứ theo ý hắn là được, từ đây Kiệt cũng mới nhận ra một điều, cô gái này đôi khi rất lười, rất thích để người bên cạnh tự quyết mọi vấn đề, thậm chí vấn đề tiền bạc quan trọng như thế nàng cũng chẳng màng quan tâm.
Kiệt giải thích với ông cụ: "Việc vẫn chưa xong đâu ông, có thể bọn chim hoặc bệnh dịch sẽ quay lại, khi đó lại gọi chúng cháu tới, cháu chỉ lấy nửa tiền công thêm thôi, còn một nửa khoảng một năm sau sẽ tới lấy nốt".
Trưởng làng nghe xong cũng đồng ý và đưa luôn thẻ nhiệm vụ cho họ, thẻ này khi người tới đăng nhiệm vụ sẽ được Hội Đồng cấp cho và khi nhiệm vụ xong người đăng nhiệm vụ sẽ đưa lại cho Chiến thủ làm nhiệm vụ, sau đó Chiến thủ sẽ lại mang trả cho Hội Đồng, khi đó mới chính thức kết thúc nhiệm vụ, rườm rà là vậy nhưng cũng không còn cách nào khác.
Trước khi đi Kiệt còn tặng ông anh họ gặp lúc đầu khẩu súng duy nhất của mình cùng với ba mươi viên đạn và mấy quả lựu đạn choáng, căn dặn khi khi nguy hiểm thì dùng, nhận được bảo vật anh ta gật đầu cảm ơn Kiệt liên tục.
Hai người sau đó mới vui vẻ ra đi, dù chuyến này không kiếm được quá nhiều tiền nhưng họ đã làm được một việc tốt, cũng không tính là quá lỗ.
Kiệt nhìn dân làng tươi cười mà trong lòng cũng cảm thấy vui lây, hắn bất giác hỏi Nhiên một câu: "Nhiên, em có biết hạnh phúc là gì không?"
"Là gì?" Nhiên hỏi.
"Chính là việc cho đi, và nhận lại một nụ cười thật rạng rỡ mà không phải là thứ gì khác". Kiệt vui vẻ nói.
Nhiên khẽ gật đầu, nàng che khăn nên không thể nhìn ra cảm xúc, nhưng Kiệt cảm nhận được hình như cô ấy vừa cười đó.
…
Sau một tuần làm nhiệm vụ vất vả thì cuối cùng hai người Kiệt và Nhiên cũng về được tới hội.
Lẽ ra thời gian sẽ không lâu đến thế nếu không có thêm vụ chữa bệnh kia, còn may là chỉ mất hai ngày mọi người đã bình phục chứ nếu không họ còn không biết phải ở lại đó tới bao giờ, nếu tính theo lương làm công thì chuyến này chính là lỗ rồi đấy.
Lần đầu tiên Kiệt làm nhiệm vụ đã thành công xuất sắc, đây là một nhiệm vụ cấp B, độ khó không quá cao nhưng dù sao cũng là một khởi đầu tốt, hắn đã cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Vừa về đã bắt gặp Trang nhảy chân sáo chạy ra chào hai người, vẻ mặt tí tởn hỏi: “Oa, lần đầu tiên hai người đi làm nhiệm vụ cùng nhau đó nha, thấy hạnh phúc không? Có nắm tay nhau được nhiều không?”
Kiệt cốc đầu nàng một cái nói: “Tuổi nhỏ không lo học hành đi tò mò chuyện người lớn, đáng ăn đòn.”
“Sao anh Kiệt đánh em?”
Nhiên tới ra xoa đầu em gái, rút ra một bọc kẹo, là đặc sản trước đó nàng đã mua, đem tặng cho cô bé.
“Còn ăn nói linh tinh chị cũng không bênh em được đâu.” Nhiên nói.
Trang chu cái môi xinh xắn của mình, nhìn Kiệt lè lưỡi trêu một cái rồi chạy đi.
“Hai đứa về rồi à? Nhiệm vụ tốt chứ?”
Hội trưởng Đức Duy từ nhà dưới đi lên tươi cười nhìn hai người hỏi.
Kiệt đáp: “Vâng, hoàn thành xuất sắc ạ, đối thủ của bọn cháu lần này lại là một lũ chim phiền phức, cũng may có Nhiên nên thắng dễ”.
Kiệt ngồi xuống từ từ kể lại cho hội trưởng nghe sự việc mình vừa trải qua, Lê Đức Duy cũng biết loài chim này, nhưng ngạc nhiên hơn là người trẻ tuổi như Nhiên và Kiệt cũng biết nó.
Vòng đời của loài chim này gần bằng tuổi của hai bọn họ luôn rồi.
Nhiên nói mình biết qua sách, Kiệt học theo cũng nói từng đọc qua một cuốn sách có thông tin về nó, nhưng không nói đó là Bách Tuệ Thiên Thư.
Đang trò chuyện dôm dả thì có một người quen bước vào cất lời:
“Chim quỷ hở? Mấy đứa hên mới gặp đó, anh còn chưa từng được gặp kìa”.
Bước vào là Trần Quốc Tuấn, người này đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lúc nào cũng xưng anh gọi em với tụi nhỏ, có lẽ để cho trẻ trung hơn.
“Mấy đứa có muốn đi cùng anh làm nhiệm vụ nữa không?”
Nhiên nghe thấy thì kéo Kiệt lại lập tức gật đầu: “Có anh, anh Kiệt đang cần phải được huấn luyện thêm, chúng em đi được”.
Trần Trần Quốc Tuấn đặt tờ nhiệm vụ xuống bàn nói: “Vậy hai đứa xem qua trước đi, anh đi rửa mặt cái”.
Nói rồi chui ngay ra nhà sau, Đức Duy hội trưởng quát với theo: “Rửa mặt thôi đừng có mà trộm rượu, mà trộm rượu thì đừng có mà đụng tới mấy cái bình kia nhé”.
“Vâng! Vâng!”
Kiệt buồn cười, ông anh này thế mà lại thích uống rượu như vậy.
Nhiên nhìn qua tờ nhiệm vụ, là một nhiệm vụ cấp S, tiền thưởng lên tới 50 triệu, việc cần làm là xua đuổi một đám cướp tại Hồ thành, đây là một thành trì nhỏ phía tây Xuyên quốc.
“Chỉ cần xua đuổi, không cần bắt giết? Nhiệm vụ hơi lạ”.
Nhiên thì không quan tâm đến nhiệm vụ lắm, bảo Kiệt cứ yên tâm, đi cùng Trần Trần Quốc Tuấn thì nhiệm vụ gì cũng không cần phải lo.
Kiệt đương nhiên không biết sự nguy hiểm của nhiệm vụ cấp S nhưng vẫn ngạc nhiên hỏi:
“Sao vậy? Anh ấy mạnh lắm hả? Em so với anh ấy thì thế nào?”
Nhiên có chút buồn cười, thở dài nói: “Không nên so sánh, em chẳng là cái gì cả”.
Ở bên kia trang cũng ngó cái đầu sang hóng hớt nói:
“Anh đừng so sánh anh Tuấn với ai ở đây cả, em nghe nói anh ấy xếp hạng Chiến Thần đấy”.
Lại quay sang Nhiên: “Phải không chị nhỉ”.
Con bé này đã không biết lại còn nói rất tự tin, nhưng mà đúng, Nhiên gật đầu một cái.
“Chiến Thần? Không phải cấp cao nhất của xếp hạng sao? Không phải em bảo hiện nay cũng chỉ có mấy người thôi sao?” Kiệt thốt lên.
“Anh Tuấn là một trong số đó”. Nhiên bình thản đáp.
Kiệt không ngờ rằng trong hội của hắn lại tồn tại một người mang tầm cỡ như vậy, quả là bất ngờ mà, hắn bắt đầu tò mò về con người này rồi.
Lâu lâu Trần Quốc Tuấn được nghỉ sẽ lại gọi Nhiên đi làm nhiệm vụ cùng cho vui, nhưng đi với Nhiên hắn chỉ làm nhiệm vụ khoảng cấp A, đương nhiên làm cho vui và để Nhiên làm hết, khi nguy hiểm mới ra tay, lần này hắn ta được triều đình cho nghỉ tận một tháng để chuẩn bị cho những công việc quan trọng sắp tới nên sẽ chơi lớn với đám nhóc.
“Lần này lại được nghỉ dài hạn sao?”
Trần Quốc Tuấn vừa đi ra thì được hội trưởng hỏi.
Hắn đáp: “Được nghỉ khoảng một tháng ạ, để chuẩn bị cho hội nghị thượng đỉnh sắp tới”.
Hội nghị thượng đỉnh là tên một cuộc gặp gỡ giữa những người lãnh đạo của tất cả các quốc gia trên thế giới, do Ngũ Cường là năm đại cường quốc chủ trì và điều hành, nội dung nôm na là để bàn về hướng đi mới và các vấn đề liên quan đến an ninh, chính trị, các hiểm họa và các mối đe dọa khác đối với của thế giới.
Vì tính chất quan trọng cũng như các rủi ro to lớn của nó, mỗi một nguyên thủ luôn được cao thủ đi theo hộ tống, năm nay Trần Quốc Tuấn được giao trọng trách bảo vệ Xuyên vương tới đó nên được phép nghỉ ngơi một thời gian.
Nhưng hắn có thèm nghỉ đâu, đi qua chi nhánh của Hội Đồng tiện tay lại lượm một nhiệm vụ rồi mới về đây.
Nhiên nhìn nhiệm vụ, lại quay sang nhìn Trần Quốc Tuấn, hơi cau mày nghi hoặc, không biết nàng đang nghĩ cái gì.
“Đáng tiếc không có n ở nhà để cậu ta đi cùng cho vui”.
Kiệt nhớ ra mới quay sang hỏi ông Duy: “À cậu bạn tăng động ấy nay đi đâu rồi ông?”
“Nó lại ra ngoài hôm qua rồi, chả biết khi nào mới về”.
Trần Quốc Tuấn hướng Trang nói: “Trang sửa soạn cho anh bữa cơm nhé, nhà ta ăn xong cái anh sẽ đi”.
“Vâng ạ”.