Chương 4: Ngạo Kiều Dữ Thiên Kiến - Chương 4

“Cái khăn trải bàn đó biết bao bao người đụng qua, không biết nó dơ cỡ nào hả? Anh lại còn dám bao lấy thân thể tôn quý của tôi!”

“Nè, bố mày đối với mày chưa đủ tốt à, biết cậu thích sạch sẽ, vừa về đã giúp cậu tắm rửa, cậu còn bất mãn gì nữa chứ?” Nghĩ đến việc thằng này không có cảm giác gì khi giúp cậu tắm, tim Doãn Thiên Kỳ đập nhanh, đỏ mặt rống “Gấu chết! Ai mượn anh tắm cho tôi? Lại còn dùng cái xà phòng thúi hoắc đó nữa chứ, gớm muốn chết!”

“Thúi cái gì? Cái thằng dân thành phố như cậu éo có hiểu biết gì hết! Đây chính là xà phòng được làm từ thảo dược thiên nhiên, tụi tôi từ nhỏ tới lớn đều tắm bằng cái này, cậu thì biết cái gì?”

Doãn Thiên Kỳ cũng không có ghét cái mùi này, chỉ là cảm thấy hai người cùng chung một mùi hương thì quá mức thân thiết, vạn nhất đi ra ngoài bị mọi người ngửi thấy được thì chẳng nhẽ gian tình của hai người bị lộ ra hay sao?

Nếu như có người biết được cậu đường đường là Doãn Thiên Kỳ mà lại bị tên gấu thúi không có tiêu chuẩn này hấp diêm, không bằng cậu chết đi cho xong.

“Bổn thiếu gia không cần cái xà phòng thúi rẻ tiền này! Về sau anh đừng có tự ý mình như thế!”

Lôi Kính làm việc tốt vậy mà không được trả ân, tức đến nỗi chửi to!

“Được! Coi như là bố mày xen vào chuyện của người khác! Nếu biết vậy tôi đã để cậu ở luôn phòng họp, cho cậu tự sinh tự diệt!”

Doãn Thiên Kỳ cũng không yếu thế liền phản kích!

“Đừng có ở đó mà giả bộ tốt bụng! Nếu như thằng gấu chết đê tiện thối tha như anh không làm việc kia… thì bổn thiếu gia cũng đâu cần anh vác!”

Không đúng!! Doãn Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khẩn trương hỏi “Anh… anh không có cho ai thấy mặt tôi chứ?”

Lôi Kính nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, đột nhiên tặc tặc cười “Có… khoảng vài người.”

Doãn Thiên Kỳ nghe vậy thiếu chút nữa đã ngất xỉu, nhảy dựng lên chỉ vào mũi hắn, tức giận nói không ra lời!

“Anh… anh…”

“Tôi làm sao?”

“Thằng khốn! Bổn thiếu gia tuyệt đối phải làm cho anh đẹp mặt!”

“Đẹp á? Tôi thấy cậu như vầy cũng đẹp lắm đó.” Lôi Kính bỉ ổi nhìn thiếu niên trần truồng, hạ lưu huýt sáo một cái!

Doãn Thiên Kỳ cúi đầu nhìn thì thấy mình đang trần như nhộng, aaa! Vội vàng trốn ngay vào chăn, tiếp tục chửi to!

“Gấu chết, còn dám nhìn nữa tui móc mắt gấu anh ra!”

“Hừ, đừng ở đó mà mạnh miệng, vụ cá cược của chúng ta còn chưa có kết thúc, Doãn đại thiếu gia. Tháng sau kết thúc vụ cá cược, đến lúc đó nếu cậu bại dưới tay bố, không muốn cũng phải tình nguyện làm người hầu cho tôi, hầu hạ tôi suốt một tháng!”

“Mơ đi! Bổn thiếu gia sẽ không thua!” Vì luôn bị cười nhạo là đại thiếu gia không có năng lực mưu sinh, hai người liền bắt đầu cá độ, trong vòng một tháng, ai làm công được nhiều tiền hơn thì người đó làm chủ, người còn lại sẽ thành người hầu, làm theo các điều kiện của đối phương, hầu hạ người kia suốt một tháng.

“Được thôi, chúng ta chờ xem!”

“Tôi muốn mượn quyển sách này.” Một nữ sinh xấu hổ nói.

“Xin lấy ra thẻ mượn sách.” Mỹ thiếu niên đợi một hồi lâu, vẫn không có phản ứng gì, “Nè, cô có nghe tôi nói gì không?” Nữ sinh dường như mới tỉnh mộng, bối rối nói “A… ơ… Ở đây.” Doãn Thiên Kỳ quét thẻ, rồi đem thẻ trả lại cho nàng “Ok, người tiếp theo.”

“Bộ trưởng Doãn, anh có thể ký tên cho em được không?” Vị nữ sinh tiếp theo hưng phấn đưa đến một quyển sách.

“Ngốc! Sách này tôi có viết đâu, ký làm gì?” Nữ sinh bị chửi chẳng những không tức giạn, lại còn hưng phấn không thôi “Oa, Doãn bộ trưởng có khí khái quá…!”

Doãn Thiên Kỳ thiếu chút nữa muốn một cước đá bay cái con nhỏ háo sắc này!

“Vậy cô có muốn mượn sách hay không?”

“Muốn, đương nhiên muốn! Có Doãn Bộ Trưởng tới thư viện làm công, em mỗi ngày đều tới mượn sách.”

Nhìn đến cái hàng dài người đang chờ như trong canteen, Doãn Thiên Kỳ khóc không ra nước mắt!

Cái tụi háo sắc này! Có quỷ mới tin bọn họ mượn sách về rồi sẽ thật sự xem ấy!

Tới nhiều người như thế chỉ khiến cho bổn thiếu gia làm việc nhiều, lại cũng chẳng thể tăng thêm lương!

Thật là tức chết mà!

“Cậu!” Doãn Thiên Kỳ chỉ vào nam sinh đang xếp sách “Cho tôi nhờ một chút!”

“Vâng.” Nam sinh vội chạy tới “Doãn bộ trưởng có gì phân phó?”

“Cậu trông quầy đi, tôi xếp sách cho.”

“Hả?” Nam sinh vừa bước tới quầy thì nhìn thấy toàn bộ học sinh đang đằng đằng sát khí nhìn hắn, không khỏi đổ mồ hôi lạnh “Cái này không được đâu, em sẽ bị mấy người đó giết chết, anh Doãn à!”

“Hừm…” Doãn Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, “Cậu muốn cãi lời tôi hả?”

“Không dám, em nào dám!” Học sinh Hữu Thượng ai mà dám cãi mệnh lệnh của F4 chứ, không phải tìm đến cái chết thì là gì.

Nam sinh nơm nớp lo sợ đứng ở quầy, nịnh nọt nói, “Vậy phiền Doãn bộ trưởng đến phòng tư liệu xếp sách.”

Phòng tư liệu ở tầng cao nhất, chuyên cất giữ nhưng cuốn sách ít được quan tâmhiển nhiên là hiu quạnh hơn tầng một và hai rất nhiều, Doãn Thiên Kỳ rốt cục cũng thoát khỏi những tên háo sắc vướng tay vướng chân này, đương nhiên là mừng hết lớn rồi.

“Ok, coi như cậu biết điều.”

Doãn đại thiếu gia phủi mông rời đi, chỉ để lại nam sinh tội nghiệp thiếu chút nữa bị chìm giữa tiếng mắng chửi của đám con gái.

Đẩy xe đẩy chứa sách, Doãn Thiên Kỳ bắt đầu phát huy trí nhớ tốt không thể nào quên như máy vi tính của mình, nhanh tay lẹ mắt đem từng cuốn sách trở về vị trí cũ.

Đợi đến khi những cuốn sách cần xếp ở tầng trên cùng, Doãn Thiên Kỳ bắc thang, nhanh chóng leo lên.

“Cẩn thận một chút, đừng có làm hư cái mông nhỏ của cậu đó nha.”

Giọng nói đáng ghét từ dưới truyền đến, Doãn Thiên Kỳ toàn thân cứng đờ, không cẩn thận hụt chân, quả thực giống như cái tên gấu đen kia nói, từ trên cầu thang té xuống!

“A—“ Doãn Thiên Kỳ nhắm mắt kêu thảm thiết.

Xong rồi, lần này là mông nở hoa thiệt rồi!

Không nghĩ tới ngay sau đó cậu được đỡ lấy một cách an toàn!

Mở mắt ra thì nhìn thấy đôi mắt gian tà của Lôi Kính đang cười tít mắt nhìn mình, Doãn Thiên Kỳ thẹn quá thành giận, nhịn không được nhảy xuống mắng to “Gấu chết! Bộ rảnh lắm hả tới đây hù người ta?”

Lôi Kính nghe vậy không khỏi nổi trận lôi đình “Nè, nói chuyện khách khí cái coi! Đám Hữu Thượng các người không biết tốt xấu sao?”

“Hừ, đừng có mà lảng tránh vấn đề với bổn thiếu gia! Anh tới đây làm gì? Có phải đang đi thám thính quân tình hay không?” Doãn Thiên Kỳ nheo mắt lại, hoài nghi nhìn hắn.

“Nếu tôi nói tôi đến xem em thì sao?” Lôi Kính nâng cằm cậu lên, khóe miệng gợi lên ý cười xấu xa.

Nhìn con ngươi màu đen của nam nhân tựa như hổ rình mồi, cậu không khỏi nuốt một ngụm nước miếng “Hiếm khi anh tới gặp tôi, anh đừng có mà đến quấy rối bổn công tử làm việc.”

“Haha, em kiếm mặc em, tôi xem mặc tôi.” Lôi Kính đột nhiên xoay cậu sang chỗ khác, mở dây nịt ra, kéo quần cậu xuống.

“Aaa! Anh làm gì?!” Doãn Thiên Kỳ vừa thẹn vừa tức kêu to.

Cái tên cầm thú này! Muốn làm gì với cậu ở thư viện nhiều người đến người đi này vậy?

“Doãn đại thiếu gia, em muốn kêu lớn tiếng như vậy sao? Tôi cũng không có ngại cùng mọi người nhìn cái mông của em đâu.”

Quay đầu nhìn bộ dáng lưu manh của Lôi Kính, Doãn Thiên Kỳ hận không thể làm thịt hắn! “Anh mau thả tôi ra!”

Doãn Thiên Kỳ liều mạng kéo quần mình lên, nhưng mà cái ‘đôi tay gấu’ kia thật sự rất mạnh, không có cách nào phản kháng được.

“Mấy ngày nay bố mày không có được uống nước đào mật, sao lại dễ dàng thả em ra chứ?”

Mấy ngày nay Doãn Thiên Kỳ đều đi sớm về trễ, vội vã làm việc, còn con gấu chết thì đã mấy ngày đói khát không có ‘ăn cơm’, cho nên mới cấp tốc chạy đến chỗ làm việc của cậu.

Bàn tay rám nắng vuốt ve cánh mông trắng nõn lại đàn hồi, cảm giác tuyệt vời khó có thể tả làm dục hỏa của Lôi Kính một khi bộc phát liền không thể dập tắt được!

“Mẹ nó, đàn ông gì mà mông đít sờ đã quá.” Lôi Kính thở hổn hển, thô lỗ xoa nắn.

Doãn Thiên Kỳ bị nắn mông thì hoảng hốt một trận, bụng dưới đã hơi căng lên, thở dốc nói, “Gấu chêt… Ha a… Mau thả tôi ra…”

Thấy Doãn Thiên Kỳ thở gấp không ngừng, Lôi kính biết cậu đã động tình, liền đắc ý vươn tay ra phía trước của cậu, cầm nam căn của cậu lên, “Đồ dâm đãng, mới bị bố bóp mông có hai lần, kê kê liền cương lên, còn dám mạnh miệng sao?”

Chỗ yếu hại của Doãn Thiên Kỳ bạn bàn tay to của hắn dâm loạn khuấy động, khoái cảm kịch liệt từ xương sống chạy lên não, khiến cậu không tự giác liền lắc lắc mông!

“Ha a… Tôi không có… không có cương… a a… gấu chết… đừng có khuấy nữa…”

“Rõ ràng không ngừng chảy nước miếng, vậy mà vẫn còn làm ra vẻ ngoan cường?”

Nam căn đang gắng gượng không ngừng chảy ra dịch từ tuyến tiền liệt, Lôi Kính liền biết thiếu niên này căn bản chống đỡ không được bao lâu, nên càng kịch liệt khuấy động trở lại.

“Ư a a—“

Doãn đại thiếu gia thuần khiết không phải là đối thủ của cao thủ tình ái Lôi Kính, mắt thấy cậu đã muốn bắn như điên rồi…

Lôi Kính đột nhiên cắn vành tai trắng noãn của cậu, xấu xa nói “Nhịn xuống cho tôi, tôi còn chưa cắm cái đó vào mà.”

“Không … không cần… buông… tôi muốn bắn —-“ Thiếu niên đang muốn xuất tinh liền khó chịu, nước mắt chảy ròng ròng.

“Không được! Phải đợi bố cắm vào cái động dâm này, làm đến khi nào bố sướng thì mới cho cậu xuất tinh!”

“Huhu… đồ chết tiệt… tôi hận chết anh!”

Khi nghe Thiên Kỳ vừa nói “hận anh”, vừa đong đưa mông thì Lôi Kính cười ha hả “Được thôi, hận bố nhiều thêm nữa đi, vậy thì bố càng sướng!”

Nói xong, bàn tay thô đen kia bắt đầu đánh vào cái mông trắng như tuyết.

“Hu oa a a a —- đau quá!”

Lực tay Lôi Kính vốn đã lớn, Doãn Thiên Kỳ bị đánh đến nỗi nước mắt giàn giụa, mất mặt kêu khóc không ngừng!

“Đau quá! Đâu quá! Mông đánh muốn nát luôn rồi! Đừng đánh nữa!”

Nhìn quả mông trắng như tuyết bị mình đánh đến đỏ hết cả, máu ngược của Lôi Kinh đã nhanh chóng dâng lên đến cực hạn,”Dâm phụ! Bố càng đánh thì dương vật em càng cương, nó muốn bị đánh mà!”

“Không có… tôi không có…” Doãn Thiên Kỳ khóc lắc đầu.

Cậu cũng chẳng hiểu vì sao thằng này bị ngược như vậy hạ thể cũng không mềm xuống, đã vậy còn cứng hơn.

Nghe thấy thanh âm kêu khóc yêu mị của thiếu niên, hưng phấn trong Lôi Kính nổ mạnh, lấy quy đầu vĩ đại đặt vào mật huyệt phấn nộn kia, không ngừng dạo chơi.

Doãn Thiên Kỳ bị hắn đùa đến toàn thân run rẩy, động nhỏ đã bị đâm vào vô số lần hơi hơi hé ra, tự động chảy ra dâm dịch…

A a… mau vào… tiến vào đi…

Trong lòng Doãn Thiên Kỳ hò hét, còn người kia thì cực kỳ kiên nhẫn, không nhanh không chậm đong đưa cự bổng, dù cương muốn chết vẫn cứ ung dung đùa cợt cúc huyệt ngứa ngáy của cậu.

“Huhu.. gấu thúi… tôi hận anh… hận chết anh… huhu…”

Huhu… ngứa quá… ngứa muốn chết…

Lôi Kính cười nhăn nhở “Rồi rồi, tôi biết cái động dâm đãng của em muốn ăn lạp xưởng lớn mà! Cho em là được chứ gì!”

Thiêu niên nắm lấy cự vật tím đen của mình, hướng quy đầu nhắm ngay vào cái động đang đói khát, dùng lực đẩy vào —-

“Ư a a…”

Quy đầu to như nắm tay của em bé đâm vào cúc huyệt mấy ngày chưa bị làm, thô bạo đâm vào ruột mềm của Thiên Kỳ.

“Hu a a — nhẹ thôi — lớn quá —- mông muốn nứt ra —-“

“Má, đại nhục bổng của bố còn chưa đi vào được phân nửa, em kêu cái gì chứ?”

“Huhu… gấu chết… đau quá… đau quá đi…”

Doãn Thiên Kỳ không biết mình càng kêu khóc lớn cỡ nào, Lôi Kính càng đâm vào mạnh hơn!

“Mẹ nó, ass em sao chặt thế này, đúng là trời sinh để làm báu vật của bố!”

“Huhu … tôi không phải… gấu chết… đừng đâm sâu như vậy… a a… Ruột cũng muốn vỡ luôn rồi!” Doãn Thiên Kỳ dựa vào cái thang, cái mông kiều mị bị người kia làm cho chết đi sống lại.

“A… a… — sướng! Sướng muốn chết!”

Lôi Kính dùng lực tách mông thiếu niên ra, thưởng thức bộ dáng dâm đãng khi cự bổng tím đen của hắn xuyên xỏ cúc huyệt đỏ tươi kia…

Mỗi khi hắn dùng lực đâm vào, cúc hoa liền bị mở ra mạnh mẽ, lúc rút ra, nộn tràng hồng hồng bị mãnh mẽ kéo ra, giữa lúc vừa tiến vừa ra, cái động dâm đãng đó giống như hoa cúc hồng nhạt dâm mị nở rộ, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết.

Lôi Kính càng nhìn càng sảng khoái, hưng phấn rống lớn!

“A a a — Giết chết em! Giết chết yêu tinh nhà em!”

Nộn huyệt bị côn thịt thô to ma sát đến nóng rực, Doãn Thiên Kỳ đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi chảy ướt hết cả tóc, kêu khóc không ngớt, “A a… không được… không cần đâu… bại hoại… tôi hận chết anh… a a…”

“Vậy bố sẽ khiến cưng càng hận thêm!”

Lôi Kính xấu xa cười, mông dùng lực một chút, nguyên bản mới cắm có một nửa đại kê kê vào trong, đột nhiên toàn bộ tận lực, cắm tới tận cùng…

“Hu oa a a a—-“