Chương 997: Phối hợp một chút (1)

Kinh Tiểu Lộ dù tiêu bao tiền cũng không ảnh hưởng gì đến Dương Minh mà. Hơn nữa nếu thật sự Kinh Tiểu Lộ có ý kiến thích hợp thì Dương Minh rất vui.

“Được rồi” Dương Minh gật đầu nói: “Chẳng qua tôi nói trước với cô, nếu cô nói linh tinh, nói ra điều không có tác dụng với tôi thì dù cô mua bao tiền thì tôi sẽ bảo Hầu Chấn Hám trừ tiền lương của cô”

“Anh yên tâm” Kinh Tiểu Lộ rất tự tin mà nói: “Em cam đoan giúp anh ôm người đẹp vào tay”

Dương Minh gật đầu không nói gì. Không biết tại sao hắn cảm thấy uy hiếp Kinh Tiểu Lộ như vậy cũng không có tác dụng gì. Kinh Tiểu Lộ bây giờ vốn định đi mua sắm, mua đồ cũng là tự mình bỏ tiền ra. Bây giờ cho dù Dương Minh muốn trừ tiền lương của cô ấy thì cũng không sao. Chẳng qua hôm nay Kinh Tiểu Lộ ăn chắc sẽ lấy được tiền của Dương Minh.

Cho nên dù tình huống xấu nhất thì Kinh Tiểu Lộ cũng không tổn thất gì.

Kinh Tiểu Lộ mua một món đồ chơi nhỏ bằng nhung, Dương Minh liền thanh toán. Chẳng qua hắn có chút bất đắc dĩ sao Kinh Tiểu Lộ lại đi mua đồ giống trẻ con như vậy.

Kinh Tiểu Lộ có vẻ thấy được suy nghĩ của Dương Minh nên cười nói: “Một đồng nghiệp sắp sinh nhật, em mua làm quà sinh nhật cho cô ấy” “Ồ” Dương Minh gật đầu nói: “Làm việc ở đấy tốt không?”

“Đương nhiên là tốt, hì hì” Kinh Tiểu Lộ cười như kẻ trộm: “Bây giờ bọn họ đều biết em là tình nhân của một ông chủ lớn”

“Cô là tình nhân của một ông chủ?” Dương Minh sửng sốt một chút rồi nói: “Có ý gì?”

“Ông chủ lớn kia chính là ...” Kinh Tiểu Lộ nhìn Dương Minh rồi nói.

“Tôi? Có quan hệ gì với tôi?” Dương Minh khó hiểu không biết sao lại dính tới mình.

Kinh Tiểu Lộ như một con hồ ly nhìn con gà với ánh mắt đầy giảo hoạt: “Em là do anh bố trí vào công ty. Hầu tổng rất chiếu cố đến em. Người ta đầu tiên nghĩ em là tình nhân của Hầu tổng, em bực mình quá nên thuận miệng giải thích một câu, nói người đàn ông của em là bạn của Hầu tổng, ai ngờ lại truyền ra như vậy”

“Vậy cũng không phải là tôi mà” Dương Minh nghe xong liền cười khổ nói. chẳng qua không thể không thừa nhận Kinh Tiểu Lộ rất giỏi lợi dụng quan hệ bên cạnh để bảo vệ mình. Cứ như vậy thì dù là như thế nào thì cũng không có ai dám ăn hiếp cô ta.

Chẳng qua nói đùa như vậy cũng không ảnh hưởng gì, Dương Minh không truy cứu cô ta: “Cô chỉ cần không nhắc đến tên tôi là được”

“Hả? Ý của anh là thừa nhận anh chính là tình nhân của em?” Kinh Tiểu Lộ vui mừng kêu lên.

Dương Minh sờ sờ cằm mà nói: “Tôi có thừa nhận là tình nhân của cô bao giờ?”

“Chính miệng anh nói cơ mà. Anh nói chỉ cần không nhắc đến tên của anh là được. Như vậy có khác nào anh thừa nhận là em là tình nhân của anh? Nếu không em nói tên của anh ra làm gì?” Kinh Tiểu Lộ túm đúng sơ hở trong lời nói của Dương Minh, có chút đắc ý mà nói.

Dương Minh lúc này mới phát hiện cô gái Kinh Tiểu Lộ này không hề ngây ngô như hắn vẫn nghĩ. Có lẽ lúc trước gặp cô ả trong phòng ăn chỉ là vẻ bề ngoài, một cách đóng kịch mà thôi.

Từ sau khi Cát Hân Dao nói về thân thế của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh có lúc suy nghĩ có lẽ cô gái này chỉ phản nghịch lại cuộc sống mà thôi, giả làm một cô gái làng chơi hoặc một cô gái ăn chơi, đây chỉ là ngụy trang cho tâm lý yếu ớt, đồng thời cũng là dùng cách này để thổ lộ thiếu tình thân của cô ta. Chẳng qua Kinh Tiểu Lộ bây giờ rất bắt mắt, không còn có vẻ giống cô gái ăn chơi nữa, mà trông tươi trẻ như một cô nữ sinh ngây thơ. Có lẽ đây mới là tính cách thật của Kinh Tiểu Lộ.

“Bỏ đi, không nói cái này nữa” Dương Minh lắc đầu, vì hắn sợ nếu mình nói thêm gì đó thì Kinh Tiểu Lộ còn có thể cứ quấn chặt lấy vấn đề này làm gì.

Hừ hừ, sớm muộn gì cũng khiến hắn ta cam tâm tình nguyện bảo mình là tình nhân của hắn. Kinh Tiểu Lộ hơi nắm tay lại rồi nghĩ, chẳng qua bề ngoài thì không có gì khác thường cả: “Được rồi, đi thôi, theo em đi mua đồ nào cái ví”

Cái ví? Dương Minh thầm mắng một câu, cái tên này quá khó nghe. Dương Minh liền đi cùng Kinh Tiểu Lộ đến quầy thời trang nữ.

“Bây giờ cô nói xem nên tặng quà thì như thế nào?” Dương Minh không có thời gian nói linh tinh với Kinh Tiểu Lộ, tốt nhất nên đi thẳng vào vấn đề.

“Vậy anh có thể nói với em là anh muốn tặng ai không?” Kinh Tiểu Lộ nói: “Anh không nói là muốn tặng cho ai thì sao em có thể tham mưu cho anh?”

“Cô không biết đâu, nói ra cũng bằng thừa” Dương Minh nói.

“Vậy anh muốn người ta nói như thế nào?” Kinh Tiểu Lộ mở to mắt mà nói: “Chẳng qua anh háo sắc quá đó. Có Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận rồi sao còn theo đuổi cô gái khác?”

Dương Minh tức giận trừng mắt nhìn Kinh Tiểu Lộ. Kinh Tiểu Lộ này sao lảm nhảm nhiều như vậy: “Cô có nói không thì bảo? Không nói thì tôi đi, cần biết nhiều như vậy làm gì?”

“Người ta chỉ hỏi thôi mà, vậy cũng giận được” Kinh Tiểu Lộ bĩu môi nói: “Háo sắc không cần người khác nói cũng biết. Anh đó, đúng là kẻ súng bắn bên tai cũng không thèm để ý.

Mình có quan hệ gì với việc này. Kinh Tiểu Lộ đúng là làm Dương Minh hết chỗ nói. Dương Minh tranh luận với ai khác thì chưa bao giờ thua. Nhưng hôm nay không ngừng bị Kinh Tiểu Lộ nói mà hắn không thể đáp trả.

“Cô nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Dương Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô rốt cuộc nói hay không?” “Được rồi, người ta nói là được chứ gì?” Kinh Tiểu Lộ lẩm bẩm một câu: “Đồ hẹp hòi, dám làm không dám nhận”

Dương Minh liền ra vẻ không nghe thấy, nếu như hắn đáp lời thì không biết cô ả Kinh Tiểu Lộ còn bao câu đang chờ hắn sập bẫy. Dương Minh nói: “Vậy cô nói đi, tôi rửa tai lắng nghe”

“Hì hì, anh có phải nghe nữ nhân viên bán hàng kia nói là viết ký ức của anh và cô gái kia lên lá cây hả? Viết từng chút từng chút một phải không?” Kinh Tiểu Lộ cười cười mà hỏi.

“Đúng thế, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” Dương Minh nhíu mày. Dương Minh này nếu không phải thấy cô ta đang nghiêm mặt nói chuyện thì hắn đúng là muốn mắng đồ lắm chuyện.

“Đương nhiên có vấn đề rồi” Kinh Tiểu Lộ lắc đầu nói: “Anh không biết tâm lý con gái. Anh nếu viết hết ra thì đó không phải biện pháp tốt đâu”

“Vậy nên làm như thế nào?” Dương Minh mặc dù có chút kỳ quái nhưng vẫn lo lắng mà nói.

“Có một loại tình yêu gọi là muốn từ chối nhưng lại muốn có được” Kinh Tiểu Lộ giải thích: “Có ý gì thì anh không cần biết, nhưng anh chỉ cần biết không cần viết hết ra là được” “Không viết hết ra, vậy nên viết cái gì?” Dương Minh kkh.

“Ừ, là như thế này ...” Kinh Tiểu Lộ nói: “Chính là như anh nói đó, chọn mà viết. Không viết tất cả những sự kiện quan trọng lên đó, nhưng anh phải bỏ trống một số đoạn ra mới được” “Tại sao?” Dương Minh rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.

“Anh ngốc quá” Kinh Tiểu Lộ trừng mắt nhìn Dương Minh rồi mắng: “Anh nghĩ xem, nếu cô ấy không có ý gì với anh thì anh viết phí công. Cô ấy sẽ không phát hiện anh viết thiếu gì đó. Nhưng nếu cô ấy có ý với anh thì nhất định sẽ phát hiện anh viết thiếu kỷ niệm giữa hai người, nếu là em thì em nhất định sẽ viết thêm các chuyện còn thiếu, sau đó nghĩ biện pháp trả lại anh. Như vậy hai bên sẽ hiểu tâm ý của nhau”

Dương Minh nghe xong có chút sửng sốt rồi hỏi: “Thật sự sẽ như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi” Kinh Tiểu Lộ gật đầu nói: “Em không nói lung tung đâu. Nhưng đây là anh không nói cho em biết người kia là ai, vì thế em chỉ có thể dựa theo tâm trạng một cô gái mô phỏng mà bày ra cách cho anh”

Dương Minh gật đầu, lời Kinh Tiểu Lộ không phải không có lý: “Vậy nếu cô ấy không trả lại cây ký ức cho tôi thì sao?”

“Vậy nói rằng anh không có cơ hội ...” Kinh Tiểu Lộ nói: “Hoặc là còn một nguyên nhân khác đó là cô gái đó không biết bí mật của cây Ký ức, chỉ coi đó là một món quà bình thường. nguyên nhân này tuy bi kịch một chút nhưng đúng là có thể tồn tại”

Đúng thế, chẳng qua Triệu Oánh chắc là không như vậy đâu? Chẳng qua dù nói như thế nào thì biện pháp của Kinh Tiểu Lộ nói đã được Dương Minh chấp nhận. Hắn không làm khó cô ả nữa: “Coi như cô nói có lý, đi, hôm nay cô muốn mua gì thì mua, tôi trả tiền”

“Thật sao? Mua gì cũng được?” Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh đáp ứng như vậy nên nghĩ rằng hắn đang lừa mình.

“Cô muốn mua máy bay trực thăng thì cũng được” Dương Minh có chút tức giận mà nói; “Cô rốt cuộc muốn mua không?”

“Mua, đi thôi nào” Kinh Tiểu Lộ cao hứng khoác tay Dương Minh, hưng phấn kéo hắn đi về phía trước. Không biết là Kinh Tiểu Lộ vô tình hay cố ý mà khi khoác tay Dương Minh lại còn cọ cọ một chút. Điều này làm Dương Minh ngứa ngáy trong lòng. Hắn thầm nghĩ cô ả hồ ly tinh này không phải định dụ dỗ mình đó chứ?

“Cô làm gì thế, mau bỏ tay ra” Dương Minh mặc dù nói như vậy, chẳng qua trong lòng lại không muốn thế. Được chiếm tiện nghi của cô gái khác, thằng nào mà không muốn chiếm.

Hai người đang kéo nhau thì đằng trước có người gọi Kinh Tiểu Lộ: “Tiểu Lộ” Kinh Tiểu Lộ ngẩng đầu lên thì thấy là một cô gái đồng nghiệp ở công ty. Cô gái đó rất tò mò nhìn Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ: “Tiểu Lộ, tôi rốt cuộc bắt được gian phu của bà rồi nhé. Hì hì, tôi nói hôm nay được nghỉ nên hẹn bà đi dạo phố. Vậy mà bà không đi, hóa ra hẹn bạn trai đi chơi”

Kinh Tiểu Lộ có chút bất đắc dĩ, chẳng qua cũng không có cách nào mà giải thích. Mấy ngày hôm trước Kinh Tiểu Lộ bị cảm nên định muốn nhân dịp ngủ cho khỏe, nhưng không ngờ hôm qua uống thuốc lại khỏe cho nên mới đi dạo phố. Không ngờ bây giờ lại bị cô gái đồng nghiệp bắt được nhược điểm.

“Phì, bà không phải có bạn trai sao? Sao không cùng anh ta đi dạo phố. Hâm mộ tôi làm gì?” Kinh Tiểu Lộ phản bác nói.

“Bà đó, bà cũng không phải không biết mà, muốn chết rồi” Tiểu Như lắc đầu nói: “Suốt ngày làm thêm, ông chủ cũng không cho nghỉ”

“Nhưng kiếm được nhiều tiền. Nếu không chỉ với tiền lương của bà thì sao có thể mua túi LV” Kinh Tiểu Lộ cười hì hì chỉ vào túi của Tiểu Như mà nói.

Tiểu Như cười cười, tự nhiên cô ả rất hài lòng với bạn trai của mình. Nhìn Dương Minh bên cạnh Kinh Tiểu Lộ, Tiểu Như có chút buồn bực. Không phải nói bạn trai của Kinh Tiểu Lộ là ông chủ lớn sao? Sao trông thấy tên này trẻ tuổi như vậy chứ? Xem ra tuổi tương đương với Kinh Tiểu Lộ mà?

“Tiểu Lộ, còn không mau giới thiệu bạn trai đi?” Tiểu Như chỉ vào Dương Minh mà nói.

Kinh Tiểu Lộ liếc nhìn Dương Minh thì thấy hắn ra vẻ không sao cả liền nhỏ giọng nói: “Anh phối hợp với em một chút”

“Vì sao?” Dương Minh hỏi lại một câu.

“Hừ hừ, còn có một chuyện quan trọng nhất em chưa nói ra, anh nếu không muốn nghe thì thôi” Kinh Tiểu Lộ nhỏ giọng uy hiếp: “Chẳng qua nếu tình yêu thất bại thì đừng trách em”

Hả, vẫn còn có bí quyết ư? Dương Minh có chút không tin, nhưng Kinh Tiểu Lộ này khôn như quỷ, chẳng lẽ thực sự còn có chuyện gì chưa nói với mình sao? Dương Minh không dám quá mạo hiểm, dù sao Triệu Oánh ở trong lòng hắn có vị trí rất quan trọng. Hơn nữa có thể nói lần này thổ lộ nếu thất bại thì khó có cơ hội lần sau. Vì lợi ích và hạnh phúc của mình, Dương Minh chỉ có thể nói: “Tùy cô, chẳng qua đừng quá đáng đấy”

Kinh Tiểu Lộ ra vẻ cười gian cầm tay Dương Minh rồi nói: “Tiểu Như, đây là Dương Minh – bạn trai tôi”

“Chào anh, em là Tiểu Như” Tiểu Như cười hì hì nói với Dương Minh: “Em là bạn tốt của Tiểu Lộ đó. Trưa nay anh phải mời khách đấy”

Dương Minh nếu đồng ý phối hợp với Kinh Tiểu Lộ thì phải chấp nhận, vì thế hắn mỉm cười gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề”