“Con bé Lam gia quá giảo hoạt, trốn quá kỹ. Người của tôi đã lục soát của Thần Nông mà không tìm được tung tích của bọn chúng”
“Đã bao lâu rồi vậy hả? Các người làm quá chậm” Tên che mặt có chút không hài lòng mà nói.
“Đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi. Tôi và anh có quan hệ hợp tác mà thôi” Hữu Trưởng lão bị chỉ trích nên có chút tức giận.
“Nhưng tôi bỏ tiền ra. Các người muốn diệt Lam gia, tôi cung cấp rất nhiều tiền cho các người để mau chóng làm xong việc. Nhưng các người cứ kéo dài thế này không khéo hỏng chuyện lớn của tôi”
“Hừ, ai chẳng có chuyện lớn?” Hữu Trưởng lão nói: “Chúng tôi còn sốt ruột hơn anh. Chẳng qua phải giải quyết từng bước một”
“Cũng phải có kỳ hạn chứ?” Tên che mặt không kiên nhẫn mà nói.
“Chờ tôi luyện thành Tà Cổ thì cũng là ngày giỗ của Lam gia” Hữu Trưởng lão cười lạnh một tiếng.
Tên che mặt phất tay không muốn nghe Tà cổ gì cả. Hắn chỉ nói: “Lần này tiền đã chuyển vào tài khoản của ông, tôi hy vọng ông đừng cầm tiền và không làm gì. Nếu không, hừ hừ, tôi không phải dễ chọc”
Hữu Trưởng lão cũng biết tên trước mặt không dễ chơi. Mưu đồ của hắn còn lợi hại hơn cả Hữu Trưởng lão cơ mà. Có thể nói hai người vì mục đích mà hợp tác với nhau.
Mà Tên che mặt chính là tài thần của Hữu Trưởng lão. Hữu Trưởng lão sao có thể chọc giận. Chỉ là tiêu diệt Lam gia không phải dễ dàng.
“Yên tâm chúng tôi sẽ cố hết sức” Hữu Trưởng lão thấy tiền về tài khoản liền tươi cười ra mặt.
Kinh tế của bọn họ có hạn, Vân Nghiễm Đô đã phản bội tổ chức khiến tài chính càng eo hẹp. Cũng may Tên che mặt này đưa than đến trong mùa đông giá rét.
Tên che mặt gật đầu phất tay nói: “Được rồi, hy vọng tiền của tôi được ông sử dụng đúng mục đích”
Hữu Trưởng lão mặc dù rất kiêu ngạo nhưng dù sao cũng đến nhà xin tiền nên phải nhún chứ. Hắn đứng dậy ra khỏi phòng.
Tên che mặt ngồi đó mà suy nghĩ. Hắn không ngờ tên Dương Minh kia lại may mắn như vậy. Vốn nghĩ chỉ là một tên đầu óc chậm Phương Thiên, nhưng lại khiến kế hoạch của hắn càng lúc càng khó thành công. Cách xe BMW của Dương Minh khoảng 400 mét có một người đàn ông trung niên đang cười khổ. Vừa nãy tiếng rên rỉ của đôi nam nữ trong xe làm hắn mất tự nhiên, vì vậy phải tháo tai nghe xuống.
Chẳng qua bây giờ lại không thấy động tĩnh gì, chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người. Xem ra hai người này đã ngủ rồi. Vương Tiếu Yên không nguy hiểm về tính mạng, người đàn ông trung niên lúc này mới yên tâm.
Người đàn ông trung niên đứng dậy trong đám tuyết rồi run lên một chút, hắn bắt đầu hoạt động thân thể. Vừa nãy nằm trong đống tuyết đúng là quá lạnh, thiếu chút nữa hắn tự biến mình thành một kiệt tác “Mộ bia”
Lúc trước khi ở hội chùa đấu với Dương Minh, người đàn ông trung niên đã chú ý đến thân phận của Dương Minh. Sau khi cẩn thận điều tra, hắn đã biết được một chút.
Đệ tử của Vua sát thủ? người đàn ông trung niên cười cười, thú vị đó. Đôi khi trên đời này kỳ diệu như vậy đó. Tiểu thư liều mạng phản kháng vận mệnh của mình, thậm chí còn bỏ nhà đi. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như vậy.
Chẳng qua đây là chuyện tốt mà. Người đàn ông trung niên cười cười đứng dậy rời khỏi, sau đó chạy về phía nội thành.
Có Dương Minh bảo vệ Vương Tiếu Yên là đủ rồi. Người đàn ông trung niên tự tin tốc độ mình có thể thắng Dương Minh, nhưng các phương diện khác thì không chắc. Hơn nữa hắn cũng nghe nói thời gian trước Dương Minh đã được huấn luyện đặc biệt. Dương Minh bây giờ càng khó đối phó.
Phía đông bắt đầu có ánh nắng chiếu tới. Dương Minh rất mẫn cảm nên kịp thời mở mắt ra. Vương Tiếu Yên nằm bên trên vẫn ngủ rất ngon, Dương Minh do dự một chút rồi không đành lòng quấy rầy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đỏ hồng xinh xắn của nàng.
Không lâu sau Vương Tiếu Yên đã tỉnh lại. Nàng ưỡn lưng mở mắt thấy Dương Minh đang nhìn mình thì sợ hãi: “Anh không ngủ?’
“Ngủ nhưng dậy rồi” Dương Minh không nhịn được véo mặt trắng nõn của Vương Tiếu Yên: “nhìn thấy cô ngủ say nên không quấy rầy” Vương Tiếu Yên gật đầu, nàng khá hài lòng với thái độ lúc này của Dương Minh.
Có thể bởi vì ngủ một đêm rất ngon, Vương Tiếu Yên vô thức ưỡn người thì cảm thấy bảo bối của Dương Minh vẫn cứng ngắc: “Anh ... anh không phải nhịn cả đêm chứ?”
“Cô nói đi” Dương Minh thấy buồn cười.
“Anh vẫn cứng như vậy mà không khó chịu ư?” Vương Tiếu Yên có chút kinh ngạc mà nói.
“Tiểu Yên, còn tưởng cô hiểu biết nhiều lắm, hóa ra là như vậy” Dương Minh trêu chọc.
“A... đồ đáng ghét” Vương Tiếu Yên thoáng cái hiểu ra. Mình đúng là thấy chuyện này trong sách, chẳng qua nàng không nhớ mà thôi.
“Cô đã ngủ một giấc rồi, bây giờ chúng ta lần nữa?” Dương Minh hơi động lòng mà nói.
“Bây giờ?” Vương Tiếu Yên nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng nên từ chối: “Chẳng may có người thấy thì sao? Không được”
“Vậy tôi làm sao?” Dương Minh chỉ chỉ vào bảo bối của mình.
“Vậy ... về rồi nói” Vương Tiếu Yên đỏ mặt nhưng cũng có chút tức giận: “Anh quá xấu. Biết rõ tôi không đánh lại anh vậy mà còn làm tôi mắc bẫy. Bây giờ anh đắc ý lắm hả?”
“Tôi?” Dương Minh rốt cuộc hiểu một câu phụ nữ không bao giờ nói lý lẽ. Hôm qua rõ ràng Vương Tiếu Yên hô to gọi nhỏ bắt hắn tỷ thí, hôm nay lại thành hắn gài bẫy?
“Anh đừng cho rằng tôi cùng anh ... thì sẽ thích anh” Vương Tiếu Yên bổ sung thêm một câu: “Tôi chỉ thực hiện lời hứa. Chờ một ngày tôi lợi hại hơn thì sẽ giết anh”
“Ồ, tôi xin rửa mắt mà chờ” Dương Minh cười ha hả không coi vào đâu.
Vương Tiếu Yên ngồi dậy và mặc quần áo. Trước thì không có gì, nhưng bây giờ vừa ra khỏi người Dương Minh, Vương Tiếu Yên nhíu mày vì bên dưới khá đau.
“Sao thế?” Dương Minh thấy rõ nên hỏi.
“Không có gì” Vương Tiếu Yên mặc quần áo xong lại khôi phục vẻ đẹp lạnh lùng trước đây. Nàng nhìn lướt qua bên dưới của Dương Minh rồi nói: “Còn không cất cái vật xấu xa đó đi, cẩn thận tôi cắt đó”
Thanh dao không biết từ lúc nào đã rơi vào tay Vương Tiếu Yên, cô nàng đang vung vung lên đầy đe dọa.
Dương Minh rùng mình vội vàng kéo quần lên. Cô ả này có phải bị bệnh không vậy? Vừa nãy còn tốt sao vừa mặc quần áo đã trở mặt rồi. Nghĩ mình là ngựa đực sao? Làm xong là đá đít.
“Nhát gan” Vương Tiếu Yên khinh thường cất con dao rồi không quên trêu chọc Dương Minh.
“Hôm qua tôi không nên mềm lòng, đâm chết cô” Dương Minh nói có ý gì tin rằng Vương Tiếu Yên hiểu.
Thấy Vương Tiếu Yên trở mặt không nhận người, Dương Minh liền có chút tức giận.
“Anh không có mà” Vương Tiếu Yên cười lạnh một tiếng: “Dương Minh, tôi phát hiện anh có một nhược điểm đó là mềm lòng”
Mẹ nó chứ, Dương Minh muốn chửi người.
“Vậy phải xem đối phương là ai” Dương Minh lạnh lùng nói: “Tôi không giết cô là bởi vì còn một số chuyện tôi chưa hiểu”
“Anh muốn biết chuyện gì?” Vương Tiếu Yên có chút tò mò.
“Cô và tổ chức sát thủ Black Widow có quan hệ gì?” Dương Minh đột nhiên nói.
“Cái gì” Vương Tiếu Yên lập tức biến sắc, chẳng qua rất nhannh đã khôi phục bình thường. Vương Tiếu Yên nói: “Black Widow gì chứ, đó là cái gì?”
“Không có gì, một tổ chức sát thủ” Dương Minh thản nhiên nói. Hắn cũng không muốn ép Vương Tiếu Yên quá đáng, tiến từng bước một là được.
“Vậy có quan hệ gì với tôi?” Vương Tiếu Yên có chút không được tự nhiên.
“Cô không cảm thấy thân thủ của mình rất tốt sao?” Dương Minh nhún vai nói: “Điều này làm tôi nghĩ tới một nghề”
“Nghề gì?” Vương Tiếu Yên động tâm.
“Sát thủ” Dương Minh nói.
“Anh nói tôi là sát thủ?” Vương Tiếu Yên ra vẻ giật mình rồi cười nói: “Hì hì, anh nghĩ nhiều quá nhỉ? Trên đời này còn có sát thủ ư?”
“Vậy cô lấy súng từ đâu?” Dương Minh hỏi lại một câu.
“Súng” Vương Tiếu Yên đúng là quên chuyện này. bây giờ Dương Minh nhắc làm nàng nhớ ra súng của mình nằm trong tay hắn. Đúng thế nếu mình là người bình thường thì lấy đâu ra súng.
Dương Minh nhếch miệng cười khinh bỉ rồi nói: “Tốt nhất tìm lý do thuyết phục một chút, biết đâu tôi lại tin”