Chương 948: Nguyên nhân của mất trí nhớ.

Tình yêu chờ lâu rốt cuộc đã phủ xuống trên người nàng, nhưng nàng vừa hưng phấn vừa lo lắng.

Chu Giai Giai giống như các cô gái khác nên một chuyện vốn không có gì lại hay suy nghĩ phức tạp, càng thêm lo lắng.

Trước đó Chu Giai Giai vẫn suy nghĩ đến tình cảm của Dương Minh với mình, khi tỉnh lại nàng nghĩ đến Trần Mộng Nghiên. Cho dù Dương Minh đã hứa với nàng nhưng nếu Trần Mộng Nghiên không đồng ý thì sao?

Nghĩ đến đây Chu Giai Giai liền vô cùng lo lắng. Đúng thế, đây là một vấn đề rất quan trọng. Dù Chu Giai Giai không muốn nghĩ nhưng không thể không nghĩ.

Quan hệ giữa Chu Giai Giai và Trần Mộng Nghiên không tốt mấy, nàng có nghe nói qua về tính cách của Trần Mộng Nghiên. Cho nên nàng sợ, sợ lát nữa thật sự gặp hai người thì Trần Mộng Nghiên sẽ bắt Dương Minh không thực hiện lời hứa. Vì thế Chu Giai Giai rất sợ, sợ Trần Mộng Nghiên vô tình từ chối nên nàng không biết nên làm như thế nào.

Nếu như Dương Minh thật sự không mong muốn chấp nhận nàng thì lời hứa lúc trước sẽ không còn quan trọng. Chu Giai Giai dù thích Dương Minh nhưng không phải người thích tình yêu từ việc báo ơn. Vì thế Chu Giai Giai liền giả vờ mất trí nhớ.

Trước kia nàng đã xem một bộ phim trên Tv là Sáng thế kỷ, trong đó có diễn viên mất một phần trí nhớ, chỉ là quên hết những gì xảy ra trong một thời gian.

Chu Giai Giai cảm thấy mất trí nhớ như vậy là thích hợp với mình nhất. Vì thế sau khi có quyết định nàng liền bắt mình phải vờ quên những việc một năm trước, hơn nữa rất “phối hợp” trả lời vấn đề của bác sĩ.

Dù sao não người là phức tạp nhất, Chu Giai Giai không tin ai có thể nhìn ra một người rốt cuộc có mất trí nhớ hay không?

Làm như vậy có hai điều tốt. Đầu tiên là kiểm chứng được tình cảm của Dương Minh với nàng. Để xem Dương Minh có vì nàng mất trí nhớ để xuống thang không nhắc đến lời hứa lúc trước không.

Một cái nữa là xem thái độ của Trần Mộng Nghiên. Nếu Trần Mộng Nghiên kiên quyết phản đối thì Chu Giai Giai sẽ phải có quyết định khác. Chẳng qua cũng tốt hơn là bị trực tiếp từ chối.

Có thể nói đây là kế hoạch khá hoàn hảo, hơn nữa Chu Giai Giai đóng kịch rất tốt nên không ai nghi ngờ được.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó gần như hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Chu Giai Giai.

Nàng đã là bạn gái của Dương Minh? Hơn nữa lại cùng Trần Mộng Nghiên, Dương Minh ở trong một ngôi nhà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai có thể nói với nàng không?

Ồ, đúng đó chính là nàng thật sự mất một phần trí nhớ, đó là nàng quên mất mình đã yêu Dương Minh, cùng sống chung một nhà với hắn.

Nhưng mà điều này có thể ư? Xem ngày trên bài báo thì nàng thấy mình mới bị thương có một tháng. Theo lời bác sĩ nói thì một tháng nay nàng vẫn nằm trong bệnh viện mà, không có cơ hội nào khác.

Chu Giai Giai đúng là muốn điên lên rồi nhưng không thể biểu hiện ra ngoài. Chẳng qua nàng rất tò mò mà nhỏ giọng nói:

- Mộng Nghiên tỷ, nhà của chúng ta ở đâu vậy?

- Ở tiểu khu Hoa Thương gần trường chúng ta, lát em sẽ biết.

Trần Mộng Nghiên nói.

Dương Minh đã cố ý trang trí một căn phòng trong biệt thự giống hệt phòng của Chu Giai Giai ở biệt thự tại Đông Hải. Hắn làm vậy vốn là muốn cho Chu Giai Giai có hoàn cảnh tốt để dưỡng bệnh. Nhưng bây giờ xem ra không cần rồi.

Trần Mộng Nghiên sao lại biết Chu Giai Giai chỉ giả mất trí? Nàng muốn Chu Giai Giai có tâm trạng tốt để mau bình phục nên nói dối như vậy. Nhưng điều này không ngờ lại làm Chu Giai Giai suy nghĩ rất nhiều.

Dương Minh nhìn phòng bệnh đúng là dở khóc dở cười nhưng hắn càng vui mừng hơn. Trần Mộng Nghiên đã lớn rồi, nàng không còn ngang ngạnh như trước nữa. Dương Minh lắc đầu đi xuống dưới làm thù tục xuất viện cho Chu Giai Giai.

Tiền viện phí của Chu Giai Giai đến bây giờ tổng cộng là hơn 100 ngàn, chẳng qua tiền này với Dương Minh mà nói là không đáng gì. Hắn quẹt thẻ, cầm lấy phiếu thu là có thể ra viện.

Sau khi làm xong, Dương Minh do dự một chút rồi gọi điện cho mẹ Chu Giai Giai.

- Hoa di, cháu là Dương Minh.

Quan hệ giữa Dương Minh và Chu mẫu không quá tốt, trước đó hai người đã có mâu thuẫn nho nhỏ. Chẳng qua sau khi Chu Giai Giai bị thương nên quan hệ giữa hai bên đỡ hơn nhiều. Hơn nữa sau khi Vương gia đột nhiên bị ngã, Chu mẫu mới thấy mình lúc đó rất may mắn. Bà không kiên quyết làm thông gia với Vương gia, nếu không con gái bà không phải khổ cả đời mà.

Bây giờ tất cả sản nghiệp của Vương gia đã rơi vào tay công ty giải trí Danh Dương. Mà công ty này có quan hệ khó hiểu với tập đoàn Danh Dương. Mà Chủ tịch tập đoàn Danh Dương lại là bố của Dương Minh.

Điều này làm cho Chu mẫu vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Dù sao Chu mẫu cũng muốn Chu Giai Giai có bạn trai nhà giàu có. Bây giờ Dương Minh đã thỏa mãn mọi điều kiện.

Các hạng mục mà công ty của Chu mẫu hợp tác với Vương gia, bây giờ đã do Hầu Chấn Hám tiếp nhận. Chu mẫu cũng thay đổi hẳn cái nhìn với Dương Minh.

“Dương Minh, sao thế cháu. Muộn như vậy rồi còn gọi cho cô?” Chu mẫu rất khách khí mà nói.

“Hoa di, Giai Giai tỉnh lại rồi” Dương Minh nói.

“Hả. cái gì? Giai Giai tỉnh rồi?” Chu mẫu nghe xong liền lớn tiếng kêu: “Thật sao? Giai Giai đâu? Cô muốn nói chuyện với Giai Giai”

“Giai Giai đang ở trên phòng bệnh, bây giờ cháu đang làm thủ tục ra viện cho cô ấy. Lát nữa cháu bảo cô ấy gọi cho cô” Dương Minh nói.

“Ừ, ừ. Cô chờ điện thoại” Về đến phòng bệnh, Trần Mộng Nghiên đã nói chuyện xong với Chu Giai Giai. Hai người lúc này đang thân mật ngồi cạnh nhau. Dương Minh thấy vậy rất là thoải mái.

Chu Giai Giai tỉnh lại làm Dương Minh vừa mừng nhưng lại lo lắng thái độ của Trần Mộng Nghiên. Nhưng không ngờ rằng Trần Mộng Nghiên suy nghĩ rất thoáng.

Mặc dù hắn trước đó gần như không thích Chu Giai Giai, hiểu được về Chu Giai Giai cũng là từ nhật ký. Nhưng Dương Minh cũng đã bắt đầu yêu cô gái cố chấp này.

Có lẽ Trần Mộng Nghiên nói đúng, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Hắn và Chu Giai Giai ở lâu thì sẽ có tình cảm mà.

Dương Minh gõ cửa, bên trong vang lên tiếng của Trần Mộng Nghiên: “Mời vào”

Dương Minh đẩy cửa nhìn thấy Trần Mộng Nghiên và Chu Giai Giai ở trên giường nên cười nói: “Hai em đang nói gì vậy?”

“không có gì” Trần Mộng Nghiên vừa nói rồi trừng mắt nhìn Dương Minh ra hiệu cho hắn đừng nói nhiều.

Dương Minh sao không hiểu ý của Trần Mộng Nghiên, nàng sợ hắn nói lỡ miệng.

“Anh Dương, cô Chu đã tỉnh, anh xem” Lý di có trách nhiệm là chăm sóc Chu Giai Giai, nhưng bây giờ Chu Giai Giai đã tỉnh thì chị đã không cần phải lưu lại rồi.

“Lý di, trong thời gian này cô đã vất vả rồi. Lát nữa cháu sẽ thanh toán tiền lương của cô” Dương Minh gật đầu nói: “Trước đây một tháng là 2000 tệ, chẳng qua cô làm rất tốt nên cháu sẽ trả cô 3000 tệ”

“Không cần, không cần’ Lý di rất vui nhưng vẫn từ chối. Chị không muốn quá nhiều khi mình không làm gì mấy.

“Không sao, có quyết định như vậy đi” Dương Minh nói xong liền lấy 3000 từ ví ra đưa cho Lý di. Về phần tại sao Dương Minh trả thêm tiền đó là do hắn đã suy nghĩ cẩn thận.

Dương Minh có tiền nhưng không bao giờ tiêu loạn, làm loạn giá cả bình thường. Giá tiền của một y tá bệnh viện là 2000, Lý di làm tốt hơn nên trả thêm cũng không sao. Nếu trả nhiều hơn nữa thì chẳng những Lý di sẽ không dám cầm, hơn nữa còn thành ra không phải hắn thưởng mà là tiếp tế người ta.

“Vậy cảm ơn anh” Lý di thấy Dương Minh quyết định như vậy nên cầm tiền mà nói: “Tôi xin đi dọn đồ”

“Cô dọn đồ làm gì? Lát nữa còn phải đi theo bọn cháu mà” Dương Minh nhìn Lý di rồi nói. Xem ra Lý di hiểu lầm là công việc của mình đã xong nên chuẩn bị rời đi.

“Hả? Cô Chu đã tỉnh lại rồi mà?” Lý di khó hiểu hỏi.

“Là như thế này, bọn cháu đều là sinh viên, bình thường không có nhiều thời gian làm việc nhà. Vì vậy cháu muốn mời cô đến nhà cháu, tiền lương vẫn là 2000 tệ. Nếu cô làm tốt thì sẽ thưởng thêm 1000 tệ” Dương Minh giải thích: “Dù sao Giai Giai cũng mới tỉnh, sức khỏe còn yếu nên cần người chăm sóc mà”