Chương 945: Mất trí nhớ ?

“Gần đây cảnh sát điều tra rất nghiêm, con không có biện pháp hành động...” Trần A Phúc cầu xin, bây giờ mỗi ngày đều nhận được điện thoại của Hữu trưởng lão, mỗi khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần A Phúc đều sợ đến kinh hãi.

Chẳng qua, không thể không nghe được, vì năng lực của Hữu trưởng lão Trần A Phúc rất rõ ràng, nếu mình không nghe điện thoại, sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ gì, Trần A Phúc không dám tưởng tượng.

“Cho mày thêm một ngày, hừ, đây là kì hạn cuối cùng!” Hữu trưởng lão hừ lạnh nói : “Nếu không mang đến một cái xác nào, thì mày dùng cái thân của mày hiến tế cho tà cổ của tao đi!”

Cũng là do Hữu trưởng lão sốt ruột, bây giờ là lúc tà cổ thành bại, nế không cung ứng đủ xác chết, thì công phu trước kia chỉ có thể đổ sông thôi.

“Được... con biết rồi...” Trần A Phúc vô lực cúp điện thoại, ngồi xổm xuống giường, há to miệng thở hổn hển, Trần A Phúc không chịu nổi cảm giác này, giống như muốn chết vậy.

Quả thật, trước kia lúc vừa học xong thuật do Hữu trưởng lão dạy, đúng là rất sảng khoái, dọa chết người, đây là một chuyện vĩ đại đến mức nào!

Nhưng bây giờ, cảnh sát đang tìm kiếm khắp cả thành phố, Trần A Phúc nếu gây án tiếp tương đương là chịu chết, hắn mới không ngốc đến nổi như vậy!

Nhưng mà, không muốn vẫn là không muốn, Trần A Phúc có thể từ chối sao? Hiển nhiên là không rồi. Không còn cách nào, Trần A Phúc đành phải bắt đầu tính toán kế hoạch trong đầu.

....................................

Trần Phi nói mấy cái này với Dương Minh, có nói cũng như là không nói vậy, ngay cả Trần Phi cũng hiểu được, cái này có vẻ dư thừa, nhưng mà, thân làm cha, cho dù là dư thừa thì vẫn phải nói, như vậy trong lòng mới cảm thấy dễ chịu.

Đi ra khỏi phòng sách, thì thấy Trần mẫu và Trần Mộng Nghiên đang coi TV, Trần Mộng Nghiên đang rúc vào trong lòng ngực của mẹ, thấy Dương Minh đi ra, nhất thời ngượng ngùng, sắc mặt đỏ lên.

“Dương Minh, lại đây ngồi đi!” Trần mẫu cười cười, chỉ vào chổ bên cạnh Trần Mộng Nghiên.

Dương Minh cười cười, vừa muốn ngồi xuống,thì điện thoại trong túi vang lên, lấy điện thoại ra nhìn thì đây là một dãy số lại.

“Alo, xin chào?”

“Alo... là Dương tiên sinh sao?” Bên trong điện thoại truyền ra giọng nói của một phụ nữ.

“Đúng là tôi, bà là...” Dương Minh nghe giọng nói rất quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Tôi họ Lý, là người chăm sóc cho Chu Giai Giai tiểu thư...” Người kia vội vàng giới thiệu, giọng nói có chút kích động và khẩn trương.

“Xin chào, dì Lý, có chuyện gì sao?”

Là như vậy... Chu tiểu thư...” Dì Lý nói đến đây, có lẽ là do quá kích động nên đã dùng hết hơi, đang hít hơi vào.

“Giai Giai làm sao?” Trong lòng Dương Minh liền căng thẳng, lo lắng hỏi.

“Chu tiểu thư, Chu tiểu thư tỉnh rồi...” Dì Lý nói xong, liền thở ra nhẹ nhõm,

“cái gì, Giai Giai tỉnh?” Dương Minh ngạc nhiên : “Dì chờ một chút, bây giờ con đến ngay”

Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói chuyện điện thoại, thấy hắn vừa cúp máy, liền hỏi : “Dương Minh, có phải Giai Giai đã tỉnh không?”

“Ừ” Dương Minh gật đầu, nói với Trần Mộng Nghiên :”Bây giờ anh phải đến bệnh viện, em có muốn đi không?”

“Em đương nhiên muốn đi rồi” Ấn tượng của Trần Mộng Nghiên về Chu Giai Giai rất tốt, lúc này nghe thấy nàng đã tỉnh, trong lòng vô cùng cao hứng, về phần sau khi Chu Giai Giai tỉnh lại có tranh đoạt Dương Minh với mình hay không, thì nàng chưa từng nghĩ đến.

Trần Phi cũng biết chuyện của Chu Giai Giai, cũng biết được vụ việc Chu Giai Giai bị thương khi truy bắt Vương Tích Phạm, vì thế nói : “Dương Minh, nếu nàng ta thật sự tỉnh lại, con thay chú cảm ơn nàng ta, chân của chú đi lại không tiện, nên không đi được”

Dương Minh gật đầu, mặc áo khoác vào, rồi cùng Trần Mộng Nghiên xuống lầu, phóng nhanh đến hướng bệnh viện.

“Chậm một chút, em không hy vọng Giai Giai vừa tỉnh lại thì đến lượt anh nằm viện!” Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh lái xe như điên, vì thế nhắc nhở.

“Haha, yên tâm đi” Dương Minh ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng cũng giảm bớt tốc độ lại, chẳng qua, Dương Minh có thể quan sát từ xa cho nên lái nhanh cũng sẽ không gặp tình huống gì đâu.

Ban đem vốn đã ít xe, cho nên nhanh chóng đến được bệnh viện nhân dân số một Tùng Giang, Dương Minh dừng xe lại dưới lầu khu nghỉ ngơi của Chu Giai Giai, rồi cùng Trần Mộng Nghiên đi lên lầu.

Đi đến phòng bệnh của Chu Giai Giai, muốn đẩy cửa vào thì bị một y tá ngăn cản : “Tiên sinh, xin đừng vào”

“Sao thế?” Dương Minh khó hiểu hỏi : “Người bệnh bên trong là bạn của tôi”

“Bây giờ bác sĩ đang tiến hành kiểm tra cho người bệnh, xin hai vị chờ cho một chút” Cô y tá giải thích : “Bởi vì người bệnh vừa tỉnh lại, cho nên bác sĩ phải tiến hành kiểm tra thân thể...”

Cô y tá vừa nói xong, liền nghe được giọng nói truyền từ bên trong phòng bệnh ra : “Tiểu Vương, bây giờ vào được rồi”

Nghe xong, cô ý ta mới lên tiếng : “Mời hai vị vào, nhưng mà, xin đừng làm ông, người bệnh vừa tỉnh lại, cảm xúc có thể chưa ổn định”

“Được, yên tâm đi” Dương Minh gật đầu, rồi cùng Trần Mộng Nghiên đi vào trong phòng bệnh.

Dì Lý đang đứng bên cạnh giường của Chu Giai Giai, nhìn vị bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho nàng, thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đến, vội vàng nói : “Dương tiên sinh, Trần tiểu thư, hai người đã đến!”

“Dì Lý, Giai Giai thế nào?” Dương Minh vội hỏi.

“Bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho Chu tiểu thư, tôi cũng không kịp hỏi!” Dì Lý nói.

Dương Minh gật đầu, cùng Trần Mộng Nghiên đi đến bên cạnh, đứng nhìn Chu Giai Giai đang ngồi dựa vào cái gối trên giường bệnh.

Sắc mặt của Chu Giai Giai rất yếu ớt, chẳng qua trong mắt đã có chút thần thái, và một chút mê mang.

“Bây giờ tôi hỏi em vài câu, được chứ?” Bác sĩ cầm bản ghi chép bệnh tình, ngồi đối diện Chu Giai Giai, bắt đầu nói.

“Được” Chu Giai Giai gật đầu, nàng cũng không nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đến, bởi vì xung quanh đều bị mấy ông bác sĩ và y tá che lại.

“Em tên gì?”Bác sĩ hỏi.

“Chu Giai Giai” Chu Giai Giai đáp

“Bao nhiêu tuổi?” Bác sĩ gật đâu tiếp tục hỏi, xem ra tổ chức não của người bệnh không bị tổn thương gì, trước kia cũng đã từng có người bị chấn thương não, sau khi tỉnh lại liền không nhớ gì cả.

“Mười tám”

“Ơ?” Bác sĩ sửng sốt, nhìn nhìn tờ giấy trong tay, rõ ràng ghi là mười chín mà, sao lại thành mười tám? Chẳng lẽ cô bé này đang giả bộ? Nhưng mà cũng không đúng, bởi vì qua năm nay thì đúng là mười chín, cô bé này giả bộ cũng không có lợi ích gì, vì thế tiếp tục hỏi : “Em sinh năm bao nhiêu?”

“1990” Chu Giai Giai kì quái hỏi : “Sao thế?”

“Không... không có gì...” Bác sĩ nhíu mày hỏi : “Năm nay là năm bao nhiêu”

“2008!” Chu Giai Giai rất buồn bực, tại sao bác sĩ lại hỏi những vấn đề kì cục này.

Bác sĩ hít một hơi thật sâu, chẳng qua, tình huống này ông ta cũng đã gặp qua, cho nên vẫn giữ được bình tĩnh : “Vậy năm nay em học cấp mấy?”

“Cấp ba!”

“...” Bác sĩ lắc đầu, sau đó hỏi : “Được rồi, anh hỏi em một câu cuối cùng, sao em lại vào trong bệnh viện?”

“Bệnh viện?” Chu Giai Giai nghe xong câu hỏi của bác sĩ, nhất thời lặng đi, sau đó khẽ nhíu mày, một hồi lâu sau mới nói : “Em không biết... có lẽ là bị cảm?”

Bác sĩ cười khổ, nhưng mà, với tình huống của Chu Giai Giai, ông cũng hiểu biết, đúng dậy, đi ra ngoài, nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, nói : “Các người là người nhà và bạn của người bệnh?”

Dương Minh vội vàng gật đầu, tuy rằng bây giờ rất muốn đi gặp Chu Giai Giai, nhưng nghe thấy mấy câu trả lời kì quái của Chu Giai Giai, cũng có chút lo lắng.

“Các người đi theo tôi, tôi có chuyện cần nói với các người” Bác sĩ nói xong, liền hướng ra ngoài cửa phòng bệnh.

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên vội đi theo phía sau, dì Lý cũng đi theo, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

“Hơ!” Trong phòng bệnh, Chu Giai Giai thở phào một hơi, lẳng lặng nhắm hai mắt lại, vừa rồi mấy câu hỏi của bác sĩ thật xảo quyệt, xém tí đã không ứng phó được ??!

.........................................

Ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ dẫn Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi đến một căn phòng khác, sau đó bảo Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ngồi xuống ghế đi.

“Bác sĩ, Chu Giai Giai nàng...” Dương Minh vẫn ngồi xuống theo ý của bác sĩ, chẳng qua bây giờ đang rất khẩn trương, nên vội hỏi.

Bác sĩ khoát tay, ý bảo Dương Minh an tâm, đừng vội, sau đó mới mở bệnh án của Chu Giai Giai ra, nói với Dương Minh và Trần Mộng Nghiên : “Người bệnh sau khi tỉnh lại, vô luận là điện tâm đồ hay sóng não hoặc những chổ khác đều rất bình thường, phù hợp với tiêu chuẩn của một người khỏe mạnh, có thể xuất viện.... chẳng qua...”

Nói đến đây, bác sĩ dừng lại, làm cho Dương Minh càng thêm sốt ruột, Dương Minh ghét nhất là loại người vòng vo kiểu này, có gì thì nói mẹ đi, làm cho người ta sốt ruột muốn chết, nhưng cũng không còn cách nào khác, bây giờ đang có việc cầu người ta nên đành chịu : “Chẳng lẽ còn có vấn đề?”

“Vấn đề thì có!” Bác sĩ uống một ngụm nước, sau đó tiếp tục nói : “Căn cứ theo quan sát của tôi ngay lúc đó, người bệnh có thể đã bị mất trí nhớ...”