Thẩm Chí Quốc suy nghĩ mãi, rồi cuối cùng quyết định nói ra chuyện Thẩm Hoa đã có bạn trai, nhưng không ngờ rằng Lưu Sạn lại phán rằng : “Có bạn trai thì sao? Chia tay là được. Lúc trước kết thân gia, ông không chịu phải không?”
Trong giọng nói sặc mùi uy hiếp. Tuy rằng Thẩm Chí Quốc tức giận, nhưng bây giờ không thể trêu vào Lưu Sạn. Rơi vào đường cùng, cho nên đã đồng ý để Lưu Sạn dẫn con trai Lưu Trà đến gặp mặt con gái Thẩm Hoa.
Chẳng qua, Thẩm Chí Quốc cũng kêu con gái dẫn bạn trai đến, mục đích là làm cho Lưu Trà hết hy vọng.
“Chú Thẩm, đây là một chút tâm ý”Dương Tiểu Ba đương nhiên không biết Lưu Sạn Lưu Trà là ai, chẳng qua lễ vật thì vẫn phải đưa. “ Haha, đến được rồi, mua mấy cái này làm gì” Thẩm Chí Quốc tuy rằng nói như vậy,nhưng mà trong lòng rất vui, vì dù sao điều này cũng thể hiện Dương Tiểu Ba tôn trọng mình.
Thẩm Chí Quốc vừa muốn cầm lấy quà trong tay của Dương Tiểu Ba, thì Lưu Trà bên kia liền cười gian, giơ tay chụp lấy món đồ trong tay của Dương Tiểu Ba, nói : “Chú Thẩm, để con giúp ngài cầm lấy!”
“beng....” chai rượu trực tiếp rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Tôi còn chưa chụp được, tại sao lại buông tay?” Lưu Trà làm ra vẻ vô tội nhìn Dương Tiểu Ba.
“Mày... mày...” Dương Tiểu Ba tức giận thấy rõ, rõ ràng là tên này buông tay ra, mà cướp từ đoạt lý, sau đó còn quay sang đổ thừa cho mình.
“Con làm gì đó? Tại sao lại ném chai rượu xuống đất?” Thẩm Chí Quốc cũng thấy rõ ràng, Lưu Trà cầm lấy chai rượu xong rồi mới ném xuống đất, căn bản là hắn cố ý,
“Không có gì cả” Lưu Trà nhún vai nói, trong giọng tràn đầy sự khinh bỉ : “Chỉ là hai chai rượu dỏm thôi mà, trong xe cha con cũng có, lập tức lấy cho chú là được”
Dương Tiểu Ba tức đến xanh mặt, nắm chặt đấm tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Trà. “Nhìn cái gì? Không phục? Mày có thể đánh tao” Lưu Trà khinh thường liếc mắt Dương Tiểu Ba.
Vừa dứt lời, Dương Tiểu Ba liền nện cho một đấm vào mặt, làm cho hắn trở thành động vật được quốc gia bảo vệ. ( ý nói là gấu mèo đó, bị bầm con mắt ấy mà –)) )
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ngồi ở trong xe đợi, vẫn chưa đi, cho nên nhìn thấy hết cảnh này.
“Dương Minh, không ngờ em trai của anh thoạt nhìn văn nhã lịch sự, mà sao lại đánh người giống như anh vậy?” Trần Mộng Nghiên cười cười nhìn Dương Minh, chẳng qua Trần Mộng Nghiên cũng không cảm thấy Dương Tiểu Ba có làm gì sai cả, tình huống như vậy, tên kia quả thật đáng bị đánh.
“Anh xuống xe một chút, em ở đây chờ anh!” Dương Minh sợ Dương Tiểu Ba chịu thiệt, vì thế dặn dò Trần Mộng Nghiên.
“Anh cẩn thận một chút, đừng để bị thương” Trần Mộng Nghiên cũng biết, bây giờ kêu Dương Minh đừng đánh người là tự lừa dối bản thân. Không bằng cứ trực tiếp dặn hắn cẩn thận là được.
“Đis con mẹ thằng nhị đại gia này, mày dám đánh tao?” Lưu Trà bị đấm một cái, liền lộ ra bản chất thật của mình, giương nanh múa vuốt chuẩn bị đánh Dương Tiểu Ba. Lưu Trà vốn chẳng phải là loại người tốt lành gì, trong trường học là một tên côn đồ chuyên đánh nhau. Bây giờ, Lưu Sạn lên đời, Lưu Trà càng không coi ai ra gì.
Mấy lão đại ở Tùng Giang đã ngồi ăn cơm với Lưu Trà, cho nên ai còn dám động vào hắn? Vì thế, Lưu Trà nhanh chóng trở thành đại ca trường học, không ai dám khiêu khích uy nghiêm của hắn. Hôm nay tự nhiên bị đấm bầm mắt, hắn sao không điên cho được?
“Mày chửi ai đó?”
Lưu Trà chửi không đúng người, làm cho Dương Minh tức giận, tát cho hắn một cái vang dội.
Chẹp chẹp... tên này mắng nhị đại gia của Dương Tiểu Ba, mà nhị đại gia của Dương Tiểu Ba chính là cha của Dương Minh, Dương Minh làm sao mà không giận?
Chiếc BWM x5 đậu ven đường nãy giờ, nhưng Thẩm Chí Quốc và Lưu Sạn đều không để ý Thẩm Hoa và Dương Tiểu Ba bước xuống từ xe, cho nên cũng không biết, còn tưởng rằng là xe của người ta.
Mà lúc này, đột nhiên có một thanh niên bước xuống khỏi xe, không nói gì cả mà đi lại tát cho Lưu Trà một cái. Lưu Trà không biết người này là ai, liền trả lời theo bản năng : “Tao không chửi mày...”
“Mày mắng nó” Dương Minh chỉ Dương Tiểu Ba : “Nó là người của Dương gia, mày mắng nhị đại gia nó, chính là mắng tao!”
“Cái gì?” Lưu Trà còn không hiểu gì cả, thì lại bị ăn thêm một cái tát của Dương Minh, bị đòn liên tục làm cho đầu óc của hắn choáng váng.
“Cậu... là ai?” Lưu Sạn tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng hắn thấy Dương Minh lái chiếc BWM x5, cũng biết thân phận của Dương Minh khẳng định không đơn giản. Cho nên trước khi động vào Dương Minh, cũng muốn thám thính tình hình của Dương Minh.
“Ông là ai? Em trai của tôi đến gặp cha vợ, ông đứng đây làm kì đà làm gì?” Dương Minh nhìn Lưu Sạn, khinh thường nói.
Bị người ta nói là kì đà, làm cho Lưu Sạn rất không thoải mái, cố nén tức giận nói : “Em trai của cậu? Chỉ sợ cậu hiểu lầm rồi? Nhà của chúng tôi và Thẩm gia đã kết thân gia”
Dương Minh nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Chí Quốc, trong lòng đã đoán được bảy tám phần. Tên Lưu Trà này khẳng định là coi trọng Thẩm Hoa, cho nên nhờ cha hắn đến kết thân gia với Thẩm gia. Mà tên Lưu Sạn này, hẳn là người mà Thẩm gia không thể đắc tội nổi.
Chẳng qua, Thẩm Chí Quốc không đắc tội nổi, nhưng không có nghĩa là Dương Minh không đắc tội nổi. Dương Minh còn sợ ai hả? Mày kiêu ngạo, mày bố láo trước mặt lão tử là lão tử giết ngay. “ Mang con của ông cút ngay cho tôi. Bằng không tự gánh lấy hậu quả” Dương Minh hết kiên nhẫn nói với Lưu Sạn.
Lưu Sạn không biết Dương Minh là ai, thấy Dương Minh kiêu ngạo như vậy, tất nhiên là không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chẳng qua ở Tùng Giang Lưu Sạn cũng tự nhận mình là một người có năng lực, cho dù Dương Minh là đại thiếu gia của ông chủ nào đó, thì ông ta vẫn thừa sức đối phó.
Nhưng mà, có vết xe đổ của ông chủ, Lưu Sạn cũng bắt đầu làm việc cẩn thận hơn. Ông ta nghiêng người nói với Lưu Trà : “Mày đi xem bảng số xe của hắn là bao nhiêu”
Từ bảng số xe có thể đại khái đánh giá được năng lực của một người, nếu như là số tiến lên hoặc là số trùng, thì chính là người có thế lực rất lớn, mà người như vậy Lưu Sạn không dễ dàng trêu chọc vào.
Lưu Trà sau khi đi ra nhìn bảng số xe, đến nhỏ giọng nói với cha : “ Bảng số là B88888, không biết là ở đâu làm”
B88? Lưu Sạn đầu tiên là sửng sốt, thầm nghĩ, đây không phải là biển số xe chiếc Audi A8 sao? Bảng số xe của Tôn gia Đông Hải tại Tùng Giang! Chẳng qua, loại xe thì không giống, chẳng lẽ là?
Nghĩ đến đây, Lưu Sạn nhẹ nhàng thở phào, người lái nói có năng lực thì đúng là có năng lực. Nhưng mà năng lực cho dù có lớn, thì cũng không thể thay đổi được bảng số xe. Nhưng mà, nếu có bối cảnh quá lớn thì cũng không phải là không thể.
Chẳng qua, kì quái chính là bảng số B88, rõ ràng chính là người của Tôn gia Đông Hải. Nhưng bảng số xe Tôn gia này không phải là không cho đàn ông lái sao? Phỏng chừng đây là bẻ trộm, ừ, chắc là vậy!
Cho nên, Lưu Sạn kì quái, hay là người trước mặt có quan hệ với Tôn gia? B88888, mà tiểu tử này còn nói là họ Dương... khoan đã... không đúng!
Lưu Sạn cả kinh, toát mồ hôi lạnh toàn thân, mấy hôm trước mới cùng Quách tổng tham gia buổi tiệc của các đại nhân vật. Trên bàn, lão đại Tùng Giang Bạo Tam Lập có nói qua, có làm một bảng số xe là B88B88 cho một chiếc BMW của một người bạn, và Quách Kiện Siêu có nói thêm cho ông ta biết người bạn này tên là Dương Minh! Về sau nếu người này có đến Thiên Thượng Nhân Gian, nếu không có mình, thì Lưu Sạn nhất định phải chiêu đãi thật tốt. Sau khi trở về có ám chỉ cho ông ta biết thêm, Báo ca tuy rằng nói Dương Minh là bạn, nhưng trên thực tế, Báo ca rất sợ Dương Minh. Lúc ấy Lưu Sạn có nghĩ, tự nhiên lại còn một nhân vật lợi hại như vậy tồn tại! Trong lòng kinh hãi vô cùng. Nghe Quách Kiện Siêu nói xong, vội vàng ghi nhớ trong lòng, bây giờ, đột nhiên nghĩ đến chuyện đó.
“Mày có nhìn rõ không? Là B88888 hay là B88B88?” Lưu Sạn hỏi.
“A? Là 88B88, lúc đó thấy còn tưởng là số 8 biến hình, tưởng do đèn đường chứ” Lưu Trà không rõ lai lịch xe, cho nên cũng không khẩn trương cho lắm.
Nhưng Lưu Sạn nghe con trai nói xong, xém tí đã té xỉu. Đây cái là gì? Người này ngay cả Báo ca còn sợ, mình lại trêu chọc vào? Không phải muốn chết sao? Con của mình lại giành bạn gái của em trai người ta, thật sự là hết muốn sống rồi!
“Ngài ... ngài là Dương Minh tiên sinh?” Lưu Sạn hỏi thử, ông ta ôm hy vọng là người này không phải.
“Ông biết tôi?” Dương Minh nhíu mày, hắn ta nhớ là không có biết người này.
Lưu Sạn không ngờ dự cảm của mình đã trở thành sự hật. Người trước mắt thật sự là Dương Minh! Đây chẳng phải là tiêu rồi saoo. Mình trêu chọc hắn, chẳng phải là tự thân khó giữ được?
Nghĩ đến đây, Lưu Sạn liền muốn mang con trai chay trối chết, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, lập tức bị loại bỏ ngay. Bởi vì cho dù mình di, thì Dương Minh khẳng định là sẽ hỏi thăm tin tức của mình, đến lúc đó vẫn có thể tra ra được. Khi đó mình sẽ chết còn thảm hơn nữa.
Cho nên, nếu đã như vậy, không bằng cứ thành thật nhận sai, không chừng còn có thể được Dương Minh tha thứ, vì thế cung kính nói : “Dương tiên sinh, tôi là Lưu Sạn, là phó tổng của Thiên Thượng Nhân Gian, trợ thủ của Quách tổng!”
“Quách Kiện Siêu?” Dương Minh nhìn Lưu Sạn, nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, tôi là người của Quách tổng” Lưu Sạn không ngừng gật đầu, sau khi Dương Minh nói tên của Quách Kiện Siêu ra, ông không còn nghi ngờ gì nữa : “Dương tiên sinh, vừa rồi là khuyển tử không biết quy củ, đã có tội, mong ngài đại nhân đại lượng tha cho một con đường”